CHƯƠNG 284 ĐỒ ĐẰNG BỊ ĂN MÒN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Mộc Vũ vô cùng kinh ngạc nhìn quạ đen, "Các hạ thật sự là Môi Vận Quạ?"

Quạ đen vỗ cánh phành phạch, liếc xéo Mộc Vũ: "Đúng vậy! Ngươi có ý kiến gì hở?"

"Không, không có, ta chỉ là quá kinh ngạc mà thôi, ngài thật đúng là có kiến thức rộng rãi." Mộc Vũ khen.

Ô Ô ngạo nghễ ngẩng đầu, "Thiếu niên, cũng coi như ngươi tinh mắt, không sai, Ô Ô đại nhân chính là kiến thức rộng rãi, tri thức uyên bác như vậy đó."

Mộc Vũ chớp chớp mắt, "Ta đã từng gặp một con Môi Vận Quạ nhưng nó không giống ngươi đâu."

Sở Diệp kinh ngạc liếc mắt nhìn Mộc Vũ, hỏi: "Ngươi từng gặp Môi Vận Quạ rồi hả?"

Mộc Vũ gật đầu, "Đã từng gặp một con, tên là Tư Mặc, nó hơi tự kỷ, rất khi khi mở miệng. Ta còn tưởng rằng Môi Vận Quạ nào cũng trầm mặc ít nói, ai mà ngờ..."

Sở Diệp: "....." Môi Vận Quạ chắc đều trầm mặc ít nói, còn Ô Ô chính là hàng giả mà!

Ô Ô bắt đầu đi loanh quanh bên trụ đồ đằng, vừa rồi đã kịp hiểu biết khả năng ăn uống của Ô Ô cho nên Mộc Hành bị hành động của Ô Ô hù cho nơm nớp lo sợ, sợ Ô Ô cũng ăn luôn đồ đằng Mộc tộc.

"Thật là kỳ cục, sâu này là Thực Linh Trùng hen, tuy rằng sâu này là khắc tinh của Mộc tộc nhưng nó không thể ăn mòn được đồ đằng Mộc tộc mới phải chứ." Ô Ô lẩm bẩm.

Mộc Hành cau mày, thở dài một tiếng, chậm rãi giải thích: "Tình hình bình thường không thể, tuy nhiên thông qua mưu tính dài lâu thì vẫn có khả năng. Bộ lạc chúng ta đã từng cư trú sát bên bộ lạc Mặc Xà, quan hệ của hai tộc cũng coi như là hoà thuận, nhưng mà ai cũng không ngờ bộ lạc Mặc Xà có một nhóm người bỗng nhiên rộ lên tín ngưỡng Thực Linh Trùng."

"Thực Linh Trùng? Vậy mà còn có người tín ngưỡng sâu bọ nữa." Sở Diệp bất ngờ nói.

Tiểu Bạch liếc mắt ngó Sở Diệp một cái, nói: "Ngươi đừng coi thường Thực Linh Trùng, nó có thể sống nhờ trong cơ thể hung thú, hấp thu sức mạnh của hung thú để trưởng thành, thời gian lâu dài hung thú sẽ bị Thực Linh Trùng hút sạch sẽ linh lực mà chết, cực kỳ khó chơi."

Mộc Hành gật đầu, "Đúng vậy, Bạch Hổ đại nhân nói đúng, Thực Linh Trùng vô cùng xảo quyệt, rất khó đề phòng. Thực Linh Trùng là tử địch của Mộc tộc chúng ta, năm xưa Mộc tộc đã làm rất nhiều việc để phòng ngừa Thực Linh Trùng xâm lấn, nhưng vẫn bị người ta lợi dụng sơ hở. Một số tu sĩ bộ lạc Mặc Xà trộm đi hài cốt tu sĩ đồ đằng Mộc tộc chúng ta đút cho Thực Linh Trùng ăn.

Chờ tới khi tộc ta phát hiện đã quá muộn rồi, Thực Linh Trùng đã ăn mòn rất nhiều thi thể chiến sĩ đồ đằng tộc ta, vì Thực Linh Trùng cắn nuốt chiến sĩ đồ đằng cũng đủ nhiều cho nên có được một phần lực lượng đồ đằng của tộc chúng ta nên dung hợp luôn vào trong đó, tu sĩ tộc của ta vì lẽ đó đời đời bị Thực Linh Trùng quấy rối."

Sở Diệp nghĩ thầm: Trụ đồ đằng rắn đen lúc trước ông lão này lấy ra chắc là của bộ lạc Mặc Xà này rồi.

Người Mộc tộc có huyết mạch càng tinh thuần thì càng bị Thực Linh Trùng quấy rối sâu sắc, thiếu niên là người có huyết mạch phản tổ, vốn dĩ phải là tồn tại được trời cao ưu ái nhưng lại bởi vì đồ đằng bị ăn mòn mà từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật. Nếu muốn giải quyết Thực Linh Trùng phải giải quyết từ gốc rễ vấn đề, chỉ có huỷ diệt Thực Linh Trùng bên trong trụ đồ đằng thì Mộc tộc mới có thể được giải thoát. Nhưng, Thực Linh Trùng với Mộc tộc đã dây dưa sâu sắc với nhau, muốn diệt Thực Linh Trùng thì đồ đằng cũng theo đó bị phá huỷ và hư tổn. Mà một khi đồ đằng bị mai một, Mộc tộc vỏn vẹn mấy người còn lại cũng sẽ tổn thương nguyên khí.

Ô Ô đập đập cánh, khẽ thở dài một tiếng, "Nha, vậy thì thật sự quá đáng thương! Đồ đằng thành ra thế này rồi thì tu sĩ Mộc tộc sợ là không có cách nào thăng cấp Vương giai được đâu."

Mộc Hành khẽ thở dài một hơi, nghĩ thầm: Quả thật vậy! Mấy năm nay Mộc tộc khốn cùng chán nản, vẫn chưa từng xuất hiện lại Vương giai. Đừng nói tới Vương giai, bởi vì đồ đằng bị hư tổn cho nên cả Chiến Tướng cũng vô cùng hiếm hoi. Nếu không phải đồ đằng xảy ra vấn đề thì với huyết mạch đặc thù Mộc Vũ kế thừa Vạn Mộc Thánh Đằng truyền thừa tổ tiên Mộc tộc thì chuyện thăng cấp Vương giai dễ như trở bàn tay.

Sở Diệp nói với Mộc Hành: "Không muốn từ bỏ trụ đồ đằng sao?" Tráng sĩ chặt tay, nếu từ bỏ trụ đồ đằng từ sớm có lẽ còn có đường thoát.

"Sở tiền bối, có vài thứ mà nói đối với tộc ta không có cách nào từ bỏ được." Mộc Hành nói.

Sở Diệp: "....." Đây đại khái là vấn đề tín ngưỡng, cũng như đối với bộ tộc nào đó mà nói, đầu có thể rụng, máu có thể rơi, nhưng tín ngưỡng không thể mất đi.

"Chuyện có bao lớn đâu, để ta tới giải quyết cho." Ô Ô đập cánh, bắt đầu hấp thu lực lượng vận mệnh của Thực Linh Trùng. Sâu đang bám trên đồ đằng Mộc tộc bị Ô Ô cắn nuốt nhanh chóng khô quắt rồi biến mất.

Mộc Hành nhìn Ô Ô bắt đầu hấp thu lực lượng đồ đằng liền biến sắc, nhưng chờ tới khi thấy Ô Ô chỉ chọn hấp thu lực lượng vận mệnh của Thực Linh Trùng mới buông lỏng.

"Rì rào." Sở Diệp mơ hồ nghe được tiếng sâu bị đốt cháy. Từng luồng khí đen bay ra từ trong trụ đồ đằng rồi phân tán theo gió.

"Nha, nha, no quá, no quá." Quạ đen vỗ bụng, ợ một hơi, tâm trạng vô cùng tốt.

Sau khi sâu trên đồ đằng biến mất, sắc mặt thiếu niên Mộc tộc trở nên hồng hào hơn nhiều. Sau khi sâu trên trụ đồ đằng hoàn toàn biến mất, từ trên người Mộc Vũ phát ra một luồng sáng xanh lục, trực tiếp thăng cấp từ Chiến Tướng ngũ giai thành thất giai. Mộc Hành đang là Chiến Tướng cửu giai, thực lực thực ra không có tăng tiến nhưng tinh khí thần cả người vừa nhìn là thấy không giống như trước nữa.

Mộc Hành vô cùng bất ngờ nhìn Ô Ô, làm sao cũng không nghĩ tới vấn đề bao trùm trên Mộc tộc mấy vạn năm nay cứ vậy mà đã được giải quyết như vậy. Mộc Hành không thể tin được nhìn Môi Vận Quạ, lẩm bẩm: "Chuyện này, chuyện này... Sao có thể chứ?!" Mộc tộc bỏ biết bao nhiêu tâm huyết chỉ vì trừ sâu trên trụ đồ đằng đó! Hoá ra chỉ cần làm như vậy là được rồi sao?

Sở Diệp cười nói: "Chuyện này có gì đâu mà không có khả năng, chim ăn sâu mà!"

Mộc Hành thì thào: "Thực Linh Trùng cũng không phải là sâu bình thường mà!"

Ô Ô bay lượn một vòng xung quanh trụ đồ đằng, nói: "Ô Ô đại nhân cũng có phải chim bình thường đâu!" Ô Ô cứ lượn vòng quanh trụ đồ đằng còn lại, dụ dỗ: "Bán luôn trụ đồ đằng còn lại cho ta thì sao hả? Ta sẽ trả cho ngươi một cái giá tốt."

Lão giả hơi hoảng hồn trả lời: "Môi Vận Quạ đại nhân, chúng ta không bán trụ đồ đằng Mộc tộc được đâu." Trụ đồ đằng có liên quan tới sinh tử sống còn của Mộc tộc, nghe kiến nghị của Ô Ô khiến lão giả không khỏi khẩn trương.

Sở Diệp nghe lão giả gọi Ô Ô Là Môi Vận Quạ đại nhân không nhịn được mắc cười.

"Ngu ngốc, bổn toạ là Ô Ô đại nhân, không phải là Môi Vận Quạ đại nhân." Quạ đen bực mình nói.

Mộc Hành gật đầu, biết phục thiện nói: "Phải phải phải, Ô Ô đại nhân, đồ đằng này rất quan trọng đối với tộc ta." Thực Linh Trùng trên đồ đằng đã bị tiêu diệt, có lẽ Mộc tộc có thể nhờ vào trụ đồ đằng mà khôi phục được chút vinh quang ngày xưa.

Quạ đen nhún vai, nói: "Vậy thôi quên đi, đồ đằng ngươi đem tới đây Ô Ô đại nhân rất vừa lòng, ngươi muốn đổi cái gì?"

Mộc Hành bỗng do dự, ban đầu ông chỉ muốn đổi dược tề trừ sâu thôi, tuy nhiên bây giờ vấn đề này đã được giải quyết rồi cho nên tạm thời ông không biết muốn đổi cái gì. Sau đó hai ông cháu cân nhắc mới đổi hai bình Bổ Linh dược tề, Lâm Sơ Văn cảm thấy mình chiếm lợi cho nên tặng cho hai người thêm mấy bình dược tề khác nữa.

"Nếu bộ lạc khác có đồ đằng bị Thực Linh Trùng ăn mòn ngươi cũng có thể dẫn tới đây, ta có thể trả cho ngươi phí giới thiệu." Quạ đen nói.

Mộc Hành gật đầu, "Dạ, ta biết rồi." Mộc Hành nghĩ thầm: Thời thượng cổ quả thật có mấy bộ lạc khác bị Thực Linh Trùng ăn mòn, tuy nhiên mấy bộ lạc đó hình như đều đã bị mai một, trụ đồ đằng cũng đã bị huỷ hoại rồi.

Sở Diệp nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu hai vị có tin tức của mảnh vỡ đồ đằng cũng có thể làm giao dịch." Sở Diệp nghĩ thầm: Tuy rằng Mộc tộc hình như lăn lộn cũng không xong nhưng nói sao đi nữa tổ tiên bọn họ cũng đã từng giàu có, có lẽ biết rất nhiều bí mật.

Mộc Hành nhận dược tề Lâm Sơ Văn đưa rồi vội vàng rời đi.

Sở Diệp nói với quạ đen: "Thấy sao, hiệu quả của đồ đằng khá tốt phải không?"

Quạ đen vừa ăn một bữa no nê, tâm trạng rất tốt nói: "Rất tuyệt, rất tuyệt, mùi vị rất ngon, nếu lại tới đây thêm mấy người giống vậy là ngon rồi."

Sở Diệp trợn trắng mắt nghĩ thầm: Quạ đen quá tham lam rồi, loại chuyện tốt đưa tới tận cửa này không phải cứ muốn là được đâu, nếu không phải đồ đằng Mộc tộc xảy ra vấn đề thì người như họ nhất định không dễ gì ra ngoài này mạo hiểm vậy đâu.

Lâm Sơ Văn khá bất ngờ nói: "Không ngờ chỉ thu thập mảnh vỡ đồ đằng thôi vậy mà dẫn ra được cả người của trăm tộc thượng cổ luôn."

Sở Diệp cười nói: "Phải đó!" Còn tưởng rằng trăm tộc thượng cổ thật sự đã sớm biến mất rồi chứ, bây giờ nhìn lại hình như cũng không phải. Nghĩ lại cũng đúng, bộ lạc thượng cổ người tài ba vô số, làm sự thật sự hoàn toàn chết hết được đâu!

......

Mộc Vũ ngồi trên tàu, tâm trạng rất tốt. "Không ngờ lại giải quyết suôn sẻ như vậy." Dứt bệnh trầm kha, Mộc Vũ nhịn không được tâm trạng phấn chấn khi nghĩ tới sau này sẽ không bao giờ còn bị Thực Linh Trùng quấy rối nữa.

Mộc Hành gật đầu, "So với dự đoán của ta còn thuận lợi hơn, lần này tới đây thật sự là đúng đắn mà." Có thể là cảm thấy chiếm hời của bọn họ cho nên Lâm Sơ Văn còn tặng thêm mấy bình dược tề phù hợp cho Mộc tộc bọn họ sử dụng.

"Nếu mà biết Môi Vận Quạ có thể ăn luôn đám sâu quỷ dị kia thì con đã đi nhờ Tư Mặc từ sớm rồi." Nhớ tới khổ sở mấy năm nay chịu sâu bệnh cắn nuốt, Mộc Vũ lập tức cảm thấy oan uổng quá mà.

Mộc Hành lắc đầu nói không nên lời: "Con đó nha! Con thật sự cho rằng con Môi Vận Quạ kia của Lâm Sơ Văn thực sự là Môi Vận Quạ sao?"

Mộc Vũ cau mày hỏi lại: "Chẳng lẽ còn không phải sao?"

Mộc Hành lắc đầu, "Chỉ sợ không phải đâu." Môi Vận Quạ cũng sẽ không có kiến thức rộng rãi như vậy, Môi Vận Quạ bình thường cũng không có lanh lợi như vậy đâu.

Mộc Vũ thắc mắc hỏi: "Gia gia, nếu nó không phải là Môi Vận Quạ vậy là gì mới được chứ?"

"Chỉ sợ là Thiên Vận Quạ." Mộc Hành trả lời.

Mộc Vũ chớp chớp mắt, hỏi: "Thiệt sao?" Mộc Vũ nghe rất nhiều về Thiên Vận Quạ, tương phản với Môi Vận Quạ, Thiên Vận Quạ chính là loài chim mang số mệnh, là loài chim phi thường tốt lành.

Thời thượng cổ, sự thăng trầm của mỗi bộ lạc là chuyện vô cùng bình thường. Thiên Vận Quạ thường sẽ lựa chọn một bộ lạc có tiềm lực để sẵn sàng góp sức, Thiên Vận Quạ sẽ mang tới vận may cho bộ lạc, đồng thời vận mệnh thu hoạch được từ sự phát triển của bộ lạc cũng giúp ích cho sự trưởng thành của Thiên Vận Quạ.

Mộc Hành hít sâu một hơi, "Rất có khả năng."

Thời thượng cổ, số lượng Thiên Vận Quạ đã không được bao nhiêu, truyền thừa tới bây giờ chắc gần như đã tuyệt chủng rồi. Nếu quạ đen của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn thật sự là Thiên Vận Quạ, vậy thì vận mệnh của hai người này tất nhiên sẽ rất cao.

Mộc Vũ chớp mắt, nói: "Cũng đúng, nghe nói hai vị tiền bối Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đều chưa tới ba mươi tuổi, con cưng của trời như vậy dẫn tới Thiên Vận Quạ sẵn sàng góp sức cũng là chuyện đương nhiên thôi."

Mộc Vũ gật đầu nghĩ thầm: Thiên Vận Quạ trưởng thành nhờ hấp thu vận mệnh, nếu con quạ đen kia đúng là Thiên Vận Quạ thì việc đối phương coi trụ đồ đằng như đồ ăn cũng là điều dễ hiểu.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro