CHƯƠNG 297 CHIA CHIẾN LỢI PHẨM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Lúc Tuyết Vương tới chơi, Sở Diệp đang chia chiến lợi phẩm với mấy đứa nhỏ.

"Lần này Sở thiếu thu hoạch phong phú nha!" Tuyết Dương hâm mộ nói.

Sở Diệp cười nói: "Không dám, không dám." Sở Diệp nghĩ thầm: Thú triều lần này xuất hiện khá nhiều hải thú hiếm lạ, chờ cho tới khi xử lý xong nhóm hải thú này là thực lực mấy đứa nhỏ chắc chắn lại tiến bộ vượt bậc cho coi.

"Này là Cá Mập Răng Cưa phải không? Loài này rất hiếm gặp đó!" Tuyết Dương nói.

Sở Diệp nghiêng đầu, hỏi: "Vậy hả? Ta cũng không để ý nữa." Lần này tới quá nhiều Vương thú nên Cá Mập Răng Cưa xen lẫn trong đó cũng khó thấy.

"Con này sao mà chết vậy?"

Sở Diệp ngẫm nghĩ, trả lời: "Chắc là bị trúng độc chết đó." Con Cá Mập Răng Cưa này cũng xui lắm! Đầu tiên là bị quấn vô trận hỗn chiến, sau đó bị độc của Vạn Độc Sứa giết chết.

Tuyết Dương gật đầu, "Là tác phẩm của Vạn Độc Sứa hả? Độc tính của Vạn Độc Sứa khủng bố lắm, vùng biển nào có Vạn Độc Sứa là nước hồ cũng không có cách nào uống được, độc của tụi này rất khó xử lý."

Sở Diệp thắc mắc, "Độc Vạn Độc Sứa rất khó xử lý hả?"

Tuyết Dương gật đầu, "Đương nhiên, hồi trước Thiên Ám Đảo từng phát sinh chuyện máu dính độc của Vạn Độc Sứa bị phát tán, lúc đó vô số hải thú quanh Thiên Ám Đảo đều bị độc chết, còn có vài con lại xảy ra biến dị, biến thành hải thú kịch độc khiến cho Thiên Ám Đảo khi đó gặp phải phiền toái rất lớn."

Sở Diệp gật đầu, "Thì ra là vậy."

"Hình như Sở thiếu cũng có xác Vạn Độc Sứa, ngươi chuẩn bị xử lý thế nào?" Tuyết Dương hỏi.

Sở Diệp thắc mắc: "Các thế lực khác xử lý ra sao?"

"Hồi trước Thiên Khang Đảo cũng có một cái xác của nó, sau đó điều động toàn bộ mấy con Toản Địa Long* đào một cái hố sâu hơn vạn mét dưới đất rồi chôn cái xác đó xuống." Tuyết Dương nói.

Sở Diệp cau mày, "Nghe sao mà rắc rối quá vậy."

"Đúng là rắc rối, chẳng qua để phòng ngừa khuếch tán độc tố cần phải làm vậy, Sở thiếu tính xử lý làm sao?" Tuyết Dương tiếp tục hỏi.

"Ồ, đã xử lý xong hết rồi."

Tuyết Dương vô cùng bất ngờ, hỏi: "Xử lý xong rồi, xử lý thế nào vậy?"

"Cứ vậy ... ăn luôn rồi."

Tuyết Dương hết hồn la lên: "Ăn luôn rồi!" Không bị độc chết sao? "Làm sao mà ăn luôn vậy?"

Sở Diệp nhún vai, "Mặc Đoàn Tử muốn ăn mà!" Hắn không xài được mà Mặc Đoàn Tử muốn ăn thì đương nhiên để cho nó ăn rồi, sau khi Ảnh Thú ăn xong hình như thực lực lại tăng nữa rồi, cũng coi như là biến bỏ đi thành báu vật, hình như Mặc Đoàn Tử ăn xong rồi mà còn chưa đã thèm nữa đó.

Tuyết Dương hít sâu một hơi, "Ảnh Thú sao?" Khẩu vị Ảnh Thú không ngờ lại kỳ cục như vậy? "Ảnh Thú không bị sao chứ?"

Sở Diệp nhún vai, "Nó khoẻ cùi cụi luôn đó!"

Tuyết Dương gật đầu, "Là do ta quá lo lắng rồi!"

......

Sở Diệp xử lý sơ sơ mười mấy con Vương thú, gỡ xuống những bộ phận cần sử dụng trên người Vương thú xuống, xương cốt dư lại đưa thẳng tới sơn cốc sát khí. Xương của mười mấy con Vương thú có thể tích vô cùng khổng lồ nên rất gây chú ý lúc đưa tới sơn cốc sát khí. Bầu không khí trên đảo vốn có hơi ngột ngạt do hải thú triều, nhưng khi mười mấy xác Vương thú vừa xuất hiện là không khí trên đảo lập tức thay đổi liền.

"Sở thiếu vừa ra ngoài một chuyến liền xách về mười mấy cái xác Vương thú luôn!"

"Mười mấy xác Vương thú, vậy không biết giá trị hết bao nhiêu ha?"

"Ai mà biết, giá một cái xác Vương thú thôi đã có giá trên trời rồi."

"Mười mấy cái xác Vương thú, chắc có thể luyện chế ra được rất nhiều sát khí, nghe nói luyện chế sát khí bằng Vương thú phẩm chất sẽ càng cao hơn bình thường đó."

"Nghe nói lần này có tới hơn ba mươi Vương thú tấn công, mà hiện tại cũng đã chết hơn mười mấy con, giờ nhìn lại hình như cũng không nhiều lắm đâu ha!"

"Lúc trước nghe nói hải thú sắp tới, một đống người nhát gan còn nhao nhao chạy trốn, sợ cái gì chứ, trên đảo không chỉ có Sở tiền bối, Lâm tiền bối, còn có Cung Khiếu trưởng lão trấn thủ nữa mà, Cung Khiếu trưởng lão chính là Hồn Vương đỉnh phong đó." Người nói chuyện hiên ngang lẫm liệt, hồn nhiên quên béng trước đó chính mình cũng muốn chạy, chỉ là mua không nổi vé tàu với giá trên trời kia thôi.

"......"

Trước giờ thú triều luôn là tồn tại nguy cơ cùng kỳ ngộ, trong tình huống hoàn toàn không thể chống lại thú triều mọi người đều nghĩ làm sao để chạy trốn, trong tình huống thú triều có thể khống chế được thì mọi người sẽ suy xét làm sao để lợi dụng thú triều phát tài. Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cùng lúc xách về hơn mười mấy con hải thú Vương giai hoàn toàn khơi dậy nhiệt tình của rất nhiều Hồn Sủng Sư trên đảo. Mọi người không dám nghĩ tới Hồn Sủng Vương giai nhưng Hồn Sủng cấp Chiến Tướng vẫn có thể cân nhắc được, có Hồn Vương đứng trước chống đỡ, có lẽ có thể xử lý được mấy con hải thú cấp Tướng, kiếm được một mớ nho nhỏ.

Vốn dĩ Cung Thần còn đang trầm tư suy nghĩ phải làm sao để huy động ý chí chiến đấu của mọi người trên đảo, kết quả Sở Diệp thắng lợi trở về một chuyến là đã giải quyết xong vấn đề này luôn rồi. Sở Diệp với Lâm Sơ Văn ra ngoài một chuyến đã đánh quân chủ lực hải thú tan tác. Nhưng hải thú chạy tán loạn bốn phía cũng không ít, tuy nhiên thứ như thú triều là phải nhân dịp thừa thắng xông lên. Đàn hải thú khởi đầu không thuận lợi thì cũng không còn bao nhiêu nguy hiểm. Vì tài liệu hải thú nên không cần Cung Thần động viên gì thêm nữa là đã có vô số tu sĩ tổ chức lại chống đỡ hải thú triều.

......

Của hàng dược tề của Lâm Mộng Dung.

"Hồn Sủng của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn thật sự không có vấn đề gì sao?" Lâm Mộng Dung hỏi.

Mộ Lăng Thiên hít sâu một hơi, trả lời: "Hình như không xảy ra vấn đề gì."

Mộ Lăng Thiên có một con Linh Phong Cưu*, thu thập tin tức vô cùng giỏi, theo hắn biết hôm trước quả thật Sở Diệp với Lâm Sơ Văn có bay ra biển, nhưng cũng từ trên biển an toàn lui thân.

Lâm Mộng Dung không cho là vậy, "Không thể nào đâu!" Ả dụ được tới hơn hai mươi con hải thú đó. Tuy rằng Ma Long Huyết bị ô nhiễm, nhưng thật sự vẫn còn giá trị rất lớn, nếu không phải vì khơi dậy hải thú triều cỡ lớn lần này ả còn luyến tiếc bỏ ra đây.

"Hình như là do con hồ ly của Lâm Sơ Văn đó, nghe nói con hồ ly có huyết mạch Cửu Vĩ Hồ cực kỳ nồng đậm, vô cùng am hiểu kích thích yêu thú giết hại lẫn nhau, bởi vậy hải thú tấn công chưa xáp lá cà được cùng Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đã sát hại nhau trước rồi." Mộ Lăng Thiên nói.

"Không thể nào, nó là một con hồ ly xấu xí mà." Cửu Vĩ Hồ quả thật có khả năng mị hoặc thiên hạ, nói chung là hồ ly huyết mạch càng thuần thì càng xinh đẹp, con hồ ly kia của Lâm Sơ Văn lúc đó miệng lệch mắt lé, vừa nhìn là biết phẩm tướng không cao rồi.

"Chắc Lâm Sơ Văn đã dùng dược tề tăng huyết mạch của con hồ ly đó lên rồi." Mộ Lăng Thiên nói.

Lâm Mộng Dung không đồng ý, "Tư chất bẩm sinh đã vậy rồi, sau này lớn lên dù có bù đắp thế nào đi nữa chung quy vẫn sẽ kém cỏi thôi hà." Lâm Mộng Dung rất không muốn tin rằng con hồ ly xấu xí như Tuyết Bảo có năng lực như vậy đâu.

Mộ Lăng Thiên nghĩ thầm: Tư chất bẩm sinh là một chuyện, thời kỳ lớn lên bồi dưỡng lại là chuyện khác, huyết mạch Ngân Sí Ong của Sở Diệp chắc hẳn cũng không coi là cao, nhưng đập vô cả núi tài nguyên vẫn lên tới Vương giai trung kỳ đó thôi.

"Một mình Cửu Vĩ Hồ có thể hơi kém cỏi nhưng không phải Lâm Sơ Văn còn có một con bướm sao? Khả năng mê hoặc của Thất Thải Huyễn Điệp cũng rất đáng gờm." Lâm Mộng Dung nhìn hồ ly đỏ bên cạnh mà bực mình, năm xưa rõ ràng là hồ ly lửa của ả rõ ràng mạnh hơn nhưng sao bây giờ lại không bằng được với con hồ ly xấu xí của Lâm Sơ Văn vậy?! Hồ ly đỏ bên cạnh Lâm Mộng Dung cảm giác được nỗi lòng của ả, khẽ kêu lên hai tiếng ảm đạm.

......

Trong Thiên Hà hoa lâm, Tiểu Thải đang tập trung tinh thần luyện hoá yêu châu của Hải Yêu. Hải Yêu mà Tiểu Bạch giết chết đã là Vương giai Tam cấp, phải nói là vô cùng bổ đối với Tiểu Thải. Sau khi luyện hoá yêu châu hoàn toàn Tiểu Thải liền cảm giác được bình cảnh đã buông lỏng. Một làn sóng linh khí ập tới, mấy tu sĩ nhìn về phía Thiên Hà hoa lâm thì thấy vô số con bướm đang nhẹ nhàng bay múa trên không trung bên đó.

"Đây là....."

"Vương điệp tiến giai, vạn điệp tới triều."*

"Lại thăng cấp nha!"

"Còn không phải là Sở Diệp với Lâm Sơ Văn kiếm được một mớ trong thú triều lần trước sao? Ta nghe nói trong đám hải thú lần trước tấn công có một con Hải Yêu Vương giai đó."

"Hải Yêu Vương giai, hiếm khi mới gặp được nha!" Hải Yêu cấp Chiến Tướng cũng không hiếm lạ gì, nhưng Hải Yêu Vương giai vẫn rất hiếm thấy.

......

Lâm Mộng Dung ngồi trong cửa hàng dược tề nghe tu sĩ xung quanh nói chuyện mà mặt mày khó coi. Lâm Mộng Dung dụ dỗ thú triều tấn công chính là muốn gây rắc rối cho Sở Diệp với Lâm Sơ Văn, ai mà ngờ Sở Diệp với Lâm Sơ Văn nhanh như vậy đã phá vỡ cục diện rồi. Lâm Mộng Dung mím môi, tâm trạng vô cùng tệ hại. Lâm Mộng Dung không muốn thừa nhận bởi vì nàng coi thường chiến lực của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn mới đưa tới cục diện như bây giờ.

"Chúng ta trở về đi." Mộ Lăng Thiên chần chờ một hồi rồi nói.

Lâm Mộng Dung không cam tâm, "Cứ như vậy mà trở về sao?"

Mộ Lăng Thiên mím môi, "Huynh nghĩ là Lâm Sơ Văn có thể đã đoán ra được gì rồi." Nếu tin tức lan truyền chuyện họ là nguyên nhân gây ra hải thú triều chỉ sợ mọi chuyện càng trở nên phiền phức.

Lâm Mộng Dung không cam lòng nói: "Để muội nghĩ lại đã." Lâm Mộng Dung mím môi, ả hao tâm tổn trí khơi ra trận thú triều này nhưng giờ lại không thu hoạch được bất kỳ cái gì, nhưng hai người Sở Diệp lại nhân cơ hội này kiếm được một mớ, thật sự khiến người ta khó chấp nhận quá đi.

......

Trụ sở Hải Long Cung.

"Lại thăng cấp nữa ha!" Chu Nguyên lẩm bẩm.

Chu Đông Nhi bực bội nói: "Thật đáng tiếc, kiếm đàn ông phải kiếm người như vậy đó."

Chu Nguyên thở dài một tiếng, nói: "Con không được nhắm tới hai người đó nữa."

Chu Đông Nhi buồn bực trừng mắt liếc Chu Nguyên một cái, "Ông nội ơi, ông thiệt là kỳ quá đi, lúc nào ông cũng kêu con nhanh chân kiếm một người gả đi để kéo dài nhang khói cho Chu gia, thật vất vả mới gặp được người ưu tú như vậy ông lại kêu con nhanh mà từ bỏ ngay lập tức."

Chu Nguyên thật sự bất dắc dĩ mà, "Tình cảm của Sở Diệp với Lâm Sơ Văn rất tốt, ông nội chỉ là không muốn con lãng phí công sức..."

"Lâm Sơ Văn với Sở Diệp là nhân tài kiệt xuất như vậy, cố tình lại đều thích đàn ông." Chu Đông Nghi khẽ thở dài một hơi, "Ông nội ơi, sau này ông đừng thúc giục con gả chồng nữa mà, không phải con không muốn gả đâu, mà là do người ưu tú đều đã có chủ hết rồi đó ông."

Chu Nguyên lắc đầu, "Được, được, không nói chuyện này nữa, chúng ta vẫn nên nghĩ tới Thương Lan Long đi."

Chu Đông Nhi hít sâu một hơi, "Thương Lan Long lần trước xuất hiện chắc là con ở Lan Trạch Hải, nếu mà là con đó thì thực lực không thấp đâu."

Chu Nguyên gật đầu, "Ít nhất cũng là Vương giai hậu kỳ." Nếu không phải là Vương giai hậu kỳ thì Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cũng sẽ không phái nhiều Hồn Sủng Vương giai để đối phó với đối phương như vậy.

"Ông nội ơi, ông không thấy con Môi Vận Quạ của Lâm Sơ Văn quá kỳ quặc sao? Nó vậy mà có thể nguyền rủa được Thương Lan Long đó." Chu Đông Nhi nói.

Chu Nguyên gật đầu, "Quả thật là vậy." Rồng là loài đứng đầu muôn thú, Môi Vận Quạ bình thường mà gặp phải Long tộc hoàn toàn không thể nào ngăn cản được Long uy vậy mà con Môi Vận Quạ của Lâm Sơ Văn lại có thể thúc đẩy nguyền rủa. "Thôi kệ đi, việc cấp bách là nghĩ cách để khế ước cho được Thương Lan Long kìa." Thương Lan Long đang bị thương nặng, huyết mạch thoái hoá, cơ hội kiểu này không phải muốn là gặp được đâu."

Chu Đông Nhi gật đầu, "Dạ ông nói phải." Nhìn Thương Lan Long chằm chặp còn có một nhánh của Chung Lâu nữa, dù cho nhánh của bọn họ không chiếm được thì tốt nhất cũng đừng để cho nhánh của Chung Lâu thực hiện được.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃

*Toản Địa Long (钻地龙): Rồng đào đất.

*Linh Phong Cưu (灵风鸠); 鸠/鳩: Chim gáy; chim sen; chim chàng vịt; cưu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro