Chương 04: Quý Dao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Dao.

Đại sư huynh của anh.

Chưởng môn tương lai của Thanh Hàn am.

Hệ thống không thể nói cho Cố Tam anh biết kết cục, nhưng có thể kể một ít chuyện tình của người khác.

Cố Tam đến nhận vận mệnh của Cố Tam Thanh, nhưng chỉ có thể biết tình tiết chính chứ không rõ chi tiết nhỏ.

Dù sao Cố Tam Thanh cũng không phải nhân vật chính, nhân sinh của anh tác giả cũng không cần viết rõ.

Cho nên ý của hệ thống là, đi theo trình tự đã vạch sẵn, sau đó thuận theo tự nhiên. Kết cục cuối cùng không sai là được.

Bước đầu tiên, chính là mười tuổi thăng thành trúc cơ.

Cố Tam nghe được có chút không hiểu, như vậy hệ thống là muốn hành động và kết cục đều phải theo như trong sách, hay là muốn hành động thế nào cũng được miễn là đạt được mục tiêu? Hay là sẽ có hiệu ứng hành động thế nào ra kết quả thế đó?

Thuyết giáo cái gì, anh ngày xưa học chính trị cũng không có tốt.

Hệ thống liền cho anh một quyển sách nhập môn.

Chỉ cần anh có điều thắc mắc, lập tức có chữ di động trước mặt trả lời.

Cố Tam Thanh thân thể thuần khiết, kỳ tài ngút trời, con đường tu luyện cực kỳ bằng phẳng, Cố Tam hưởng phúc của thân thể này, cùng với sách hệ thống cho, đối với phương thức nhập môn của Thanh Hàn am, cũng luyện cho đến nơi đến chốn.

Dao An điện là chỗ ở của Quý Dao.

Không sai, Cố Tam Thanh còn quá nhỏ, thiên tư lại quá cao, gia gia kiêm sư phụ của anh lười chăm nom, phụ thân anh lại không dám chăm nom, cuối cùng không thể làm gì khác ngoại trừ chọn biện pháp trung gian giao cho đệ tử thừa kế chức chưởng môn, Quý Dao mang đi.

Quý Dao tiên phong đạo cốt bậc nhất, đem trách nhiệm của sư huynh thực hiện đến mười phần mười, đem Cố Tam Thanh giao cho người như vậy quả nhiên không sai.

Thanh Hàn am quả thực đối với Cố Tam Thanh bảo vệ rất kỹ càng, Dao An điện trên núi Dao An bày ra cấm chế dày đặc, tin tức của Cố Tam Thanh hiếm người nghe thấy, đến cả phụ thân thân sinh còn khó gặp mặt.

Bên trong điện cũng không có đến một người sống, tất cả đều con rối của chưởng môn cùng Cố lão gia tạo ra.

"Ta nếu thật là hài tử, đã sớm bị ép đến phát điên." Cố Tam Thanh cười nói với hệ thống.

Quý Dao là một sư huynh tốt, nhóm con rối cũng là một nhóm con rối tốt.

Cố Tam Thanh mới lớn lên một chút, liền bắt đầu học vỡ lòng. Anh mấy ngày nay đều phải gò lưng học chữ.

Quý Dao đè lại tay anh, dạy anh viết chữ.

Nét chữ như họa, "Trăng thanh gió mát, hoa soi mình dưới nước, đất trời to lớn đến thế lại không tìm được một góc như vậy."

Cố Tam Thanh bập bẹ hỏi: "Đây là ý gì?"

Quý Dao cười không nói.

Hắn đưa tay sờ dòng chữ Cố Tam Thanh vừa viết, một cách thật cẩn thận.

Cuối cùng cười nói: "Sau này đệ lớn lên... thì sẽ hiểu."

Tiếp theo, liền bắt đầu dạy anh những chữ khác.

Chữ nơi này phần nhiều là phồn thể, Cố Tam căn bản xem không hiểu. Anh cũng cực kỳ vui vẻ làm một hài đồng, làm theo những gì Quý Dao dạy.

Phía sau sườn núi, rừng cây um tùm, soi bóng hồ nước.

Cảnh sắc núi Dao An rất đẹp, Cố Tam chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.

Hoa đỏ, lá xanh, ánh bình minh khắp nơi.

Quý Dao vẫn lén lút mang cho anh đồ ăn, đồ chơi. Bên trong tay áo của hắn lúc nào cũng có biết bao đồ chơi, bánh bao, đồ ăn vặt, hạt dưa, kẹo đường..., nhiều nhất vẫn là bánh tét.

Cố Tam nói với hắn mình thích bánh tét.

Thích nhất.

Lúc không có việc gì làm anh liền nằm trên cây, chân vắt ngang, cắn bánh tét.

Quý Dao múa kiếm rất giỏi, hắn nói với Cố Tam, Thanh Hàn am ai cũng biết múa kiếm.

Kiếm của hắn tên Viễn Chỉ, hơi giống tên nữ nhi.

Kiếm cực nhỏ lại dài, chém một nhát hoa đào rơi đầy tay áo.

Cố Tam ngậm bánh ngọt Quý Dao mang đến, chuyên tâm nhìn hắn múa kiếm.

Gió nhẹ lướt qua mặt, hoa trong rừng bay tán loạn.

Quý Dao quay đầu nhìn anh nở nụ cười, cổ tay tiếp theo động một cái, chính là một vệt kiếm hoa.

Cố Tam nhìn đến ngây dại.

Quý Dao ném cho anh một cái bánh tét, sau đó bắt lại kiếm.

Cố Tam vỗ tay: "Tốt!"

Cũng không biết là khen Quý Dao, hay vẫn là khen cái bánh tét.

Sở trường của Quý Dao là đàn, bên bàn hắn bao giờ cũng đặt một cây thất huyền cổ cầm (*).

(*) thất huyền cổ cầm: đàn cổ có bảy dây

Thường ngày rảnh rỗi, hắn liền đàn cho Cố Tam nghe.

Mười ngón thong thả, tiếng đàn thong thả.

Quý Dao cho rằng anh còn nhỏ, cũng không quá nghiêm khắc đối với việc tu luyện của anh. Ngược lại dạy anh chữ, dạy anh đàn, dạy anh cầm kiếm, dạy anh vẽ tranh, dạy anh "Tâm hoài thiên hạ, Lạc tử vô hối", Cố Tam híp mắt, giả vờ nghe không hiểu, cắn đầu hạt dưa, nghiêng đầu hỏi: "Không hổ thẹn với lòng mình, là được rồi?"

(**) Tâm hoài thiên hạ, Lạc tử vô hối: Lòng tại thiên hạ, hát một khúc Liên Hoa Lạc không hổ thẹn

Quý Dao búng chóp mũi anh, cười: "Ngụy biện."

Cố Tam Thanh bóc thêm một viên kẹo đường, cắn tại đầu lưỡi.

Ánh nến nhỏ nhắn ánh lên vai Quý Dao, ấm áp như ánh nắng mặt trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro