Chương 16: Cha Úc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ly Ly
Beta: Manh Manh

Sau khi về đến nhà, Quý Thận Viễn lấy di động gọi cho Úc Dã, sau khi cuộc gọi được kết nối, nghe âm thanh bíp bíp từ đầu dây bên kia, trong lòng hắn nổi lên một tia chờ mong mờ nhạt.

Sau hai hồi chuông điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.

Giọng nói tùy ý mà toả nắng của Úc Dã mang theo một chút kinh hỉ truyền đến, trong nháy mắt kéo những suy nghĩ đã trôi đi rất xa của Quý Thận Viễn trở về.

"Quý Thận Viễn? Cuối cùng anh cũng nhớ gọi điện thoại cho tôi rồi?"

Khóe miệng Quý Thận Viễn hơi cong lên, nói: "Đang bận à?"

Úc Dã: "Quý tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh gọi điện đến, dù bận đến mấy cũng biến thành không bận, anh nói có đúng không?"

Hôm nay khi Úc Dã mang theo bức tranh Quý Thận Viễn đưa cho cậu về nhà, đúng lúc cha Úc ở nhà nhìn thấy, vừa nhìn đã nhận ra là tranh của Quý Thận Viễn, ông kích động đến nổi đuổi theo Úc Dã hỏi, cậu thành thật thú nhận đây là Quý Thận Viễn cho, sau khi cha Úc biết được thì kích động đến hỏng luôn, không màng thể diện mà muốn đoạt của cậu.

Úc Dã lúc này mới biết, thì ra Quý Thận Viễn nổi danh đến như vậy, đến lão ba lỗ mũi hướng lên trời nhà cậu cũng muốn có tranh của hắn, vừa đắc ý vừa hưng phấn, đang muốn gọi điện cho Quý Thận Viễn, thì hắn đã gọi trước rồi.

Cậu dùng ánh mắt đắc ý nhìn lão ba, cố ý chèn ép Quý Thận Viễn ngay trước mặt ông, cho thấy mối quan hệ của hai người bọn họ rất tốt, làm cho cha cậu ghen ghét chết luôn.

Quý Thận Viễn cũng không biết ý nghĩ kia, chỉ nghe âm thanh cậu mang theo chèn ép, chẳng những không tức giận, mà ngược lại còn cảm thấy Úc Dã rất hoạt bát, giống như ánh nắng xuyên qua sương mù, chiếu vào nội tâm trống rỗng của hắn.

Nhưng Quý Thận Viễn vẫn sửa đúng nói: "Bận chính là bận, không bận chính là không bận, sao có thể nói bận đến mấy cũng biến thành không bận?"

Úc Dã bị hắn vòng đến đau đầu, vội vàng ngắt lời: "Được được được, tôi biết rồi, Tiểu Cổ Hủ..."

Cha Úc ở một bên trợn mắt trừng cậu, ý bảo cậu nói chuyện khách khí một chút, nhưng Úc Dã lại không chút để ý, còn khoe ra loa ngoài.

Giọng nói từ tính, dễ nghe của Quý Thận Viễn truyền tới, ôn hòa đến mức dịu dàng.

"Tôi thực sự cổ hủ vậy sao?"

Úc Dã bị cha cậu dùng ánh mắt giết người uy hiếp, trái lương tâm nói: "Tôi lừa anh thôi, anh là người rất thời thượng."

Quý Thận Viễn nghe ra cậu đang trái lương tâm, dừng một chút hỏi: "Cậu đang không tiện nói chuyện sao?"

Úc Dã trợn mắt nhìn cha mình, nghe được một câu "Tiểu tử thúi" mới nói tiếp: "Ba tôi đang ngồi bên cạnh, anh không biết đâu, ông ấy rất (可) thích tranh anh vẽ, còn muốn đoạt tranh anh cho tôi, vừa (可) nghe tôi nói anh là Tiểu Cổ Hủ thì liền không vui."

Lúc Úc Dã nói chuyện không tự giác mà làm nũng, chỉ thể hiện với người thân trong gia đình, một câu mang theo hai từ "khả (可)", khiến cha Úc hiếm lạ đến hỏng rồi.

*Khả (可): được, có thể, bằng lòng, đồng ý, đáng, đáng giá, khoảng, ước chừng, độ chừng, vừa, thuyên giảm, đỡ bệnh, họ Khả, nhưng, thật là, rất, ghê, mà, thật không, sao, hợp với. (Theo Hanzii) (Manh Manh: Có mấy nghĩa chứ nhiêu, dễ lắm đúng không nào 🙂
╯°□°)╯ ┻━━┻)

Quý Thận Viễn nghe Úc Dã nói như vậy, có chút thích, lại nghe thấy ba cậu ở bên cạnh, liền nói: "Thì ra là bác trai ở bên cạnh, cậu thay tôi chào hỏi bác, cảm tạ bác ấy đã thích, hôm nào rảnh có thể đến Gallery của tôi dạo một vòng, chỉ cần bác trai nhìn trúng, bất kể thế nào, cũng có thể tặng cho bác trai."

Quý Thận Viễn đã phòng ngừa chu đáo, tương lai hắn và Úc Dã sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau, hảo cảm của cha vợ có thể xoát từ bây giờ.

Úc Dã nào biết đâu rằng hắn đã sớm cân nhắc lấy lòng cha vợ, đắc ý từ bên miệng sắp đến mang tai.

Cha Úc vừa kinh ngạc vừa kinh hỉ, ông không nghĩ tới Úc Dã còn có mặt mũi lớn như thế, có thể để Quý Thận Viễn đối xử lễ ngộ như vậy, chẳng lẽ trong giới lưu truyền Quý Thận Viễn rất khó lấy lòng là giả?

Đứa con trai út của ông đây là có vận cứt chó gì, vậy mà có thể kết giao bạn bè với Quý Thận Viễn, thậm chí còn kéo theo ông có được lễ ngộ này.

Úc Dã không biết lai lịch của Quý Thận Viễn, nhưng cha Úc lại biết rất rõ ràng, vị này chính là phú hào ẩn hình nổi danh trong giới, ngay cả tập đoàn Tinh Diệu của Úc thị lớn như vậy cũng không dám nói có thể so độ giàu với Quý Thận Viễn.

Vị này nổi danh với những thứ đầu tư và kiếm được, trong tay hắn nắm giữ không biết bao nhiêu cổ phần của công ty niêm yết, hoa hồng mỗi năm được chia cũng khiến không ít tổng tài làm việc chăm chỉ phải tức chết.

Làm người điệu thấp đến mức căn bản không thể nhìn ra hắn có nhiều tiền như vậy, cũng không thích tham dự các bữa tiệc, nhưng thảo luận về hắn trong giới trước nay chưa bao giờ dừng lại.

Chưa kể đến những năm gần đây giá tranh của hắn ngày càng cao, muốn mua một bộ không biết khó cỡ nào, cầu ông cáo bà cũng chưa chắc có thể cầu được một bức.

Mà bây giờ Úc Dã chỉ nói một câu cậu thích, Quý Thận Viễn đã nói thẳng sẽ đưa cậu một bộ, còn tùy cậu lựa chọn.

Cha Úc trong lòng nở hoa, lần đầu tiên cảm thấy con trai kết giao bạn bè không phải hồ bằng cẩu hữu, mà là thầy tốt bạn hiền chất lượng cực cao.

Ông cũng nghĩ sẽ giả vờ từ chối, sợ Quý Thận Viễn đổi ý, vội vàng thuận cột treo lên: "Vậy thì cảm tạ cháu Quý, hôm nào cùng Tiểu Dã tới nhà chơi......."

Quý Thận Viễn thế mới biết Úc Dã đang mở loa ngoài......

May mắn hắn có tâm lấy lòng cha vợ tương lai, bằng không lấy tính tình trước nay của hắn, biết được có người thích tranh của mình nhiều nhất cũng chỉ trả lời một câu "Ồ", sao có thể để Úc Dã dẫn ba ba của cậu tới Gallery tùy tiện chọn, liền nhất thời cảm thấy may mắn không thôi.

Cha Úc bên này vui sướng mà thuận cột trèo lên, đã hẹn với Quý Thận Viễn khi nào đến xem tranh, Úc Dã ở một bên nghe thấy vừa đắc ý vừa tức giận, cậu hẹn Quý Thận Viễn chơi game không thấy hắn tích cực như vậy, lúc này ba mới nói mấy câu, đã đáp ứng đến nhà chơi, đúng là không có lập trường, rốt cuộc ai mới là bạn của hắn?

Nghe những câu khen ngợi từ cha Úc, cái gì mà tuổi trẻ tài cao, hậu sinh khả uý, nghe đến nổi ê răng, trong lòng cậu có chút hụt hẫng: Sao ngày thường không thấy ba khen con như vậy.

Cậu dứt khoát cắt ngang lời khen thao thao bất tuyệt của cha Úc, đoạt lấy di động rồi trừng mắt nhìn ông, nhận được một câu nhãi ranh sau đó đi ra hậu viện.

Nhà Úc Dã rất lớn, hậu viện không bằng nói là sân gôn hơn là một sân vườn nhỏ, tất cả đều được trải thảm cỏ, chính giữa xây một bể bơi, bên cạnh bể bơi là ghế và ô che nắng, nhìn qua rất thích ý.

Úc Dã vừa nói chuyện điện thoại vừa đi đến bên cạnh bể bơi, nằm xuống ghế ngẩng đầu ngấm sao trời, Quý Thận Viễn ở đầu dây bên kia vẫn luôn im lặng, nhưng Úc Dã cảm giác hắn có chút không thích hợp.

Cậu không phải là người nhạy bén, thậm chí có chút thô tâm đại ý*, giờ khắc này lại thần kỳ cảm giác được Quý Thận Viễn khác thường.

*Cẩu thả, vô tình, không lo, sơ ý.

Quý Thận Viễn không biết cậu đã đoán được sự khác thường của mình, chỉ lẳng lặng nghe tiếng bước chân và tiếng hít thở của Úc Dã, cậu như muốn tìm một nơi an tĩnh nói chuyện với chính mình, điều này làm cho Quý Thận Viễn cảm thấy thoải mái.

Chờ đến khi tiếng sột sột soạt soạt bên Úc Dã ngừng lại, Quý Thận Viễn mới mở miệng nói: "Cậu đang làm gì?"

Úc Dã đặt tay xuống dưới cổ, thấp giọng đáp lại: "Ngắm sao."

Quý Thận Viễn vô cùng ngoài ý muốn, hắn đi đến bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn về phía không trung, thành phố B còn có thể nhìn thấy sao?

Hắn hỏi: "Nhìn tới được sao?"

Úc Dã: "Ừm...... Nhìn không tới."

Quý Thận Viễn: "......" Nhìn không tới cậu còn nhìn?

Úc Dã tựa như cảm giác được hắn không nói nên lời, không tiếng động nở nụ cười, cậu nhịn không được mà thả nhẹ thanh âm nói: "Quý Thận Viễn, tôi hát cho anh nghe một bài."

Trong lòng Quý Thận Viễn bỗng dưng nổi lên một tia thoải mái, giống như khi còn nhỏ, chiều chiều đột nhiên có gió từ ngoài cửa sổ thổi qua, ấm áp khiến hắn cầm lòng không đậu muốn mỉm cười.

--------------------------------

11/5/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro