phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mở mắt, đập vào mắt tôi là một cái đèn chùm vô cùng sang trọng. ố ô ố ô! Tôi nhìn chung quanh, đây đâu phải là cái phòng ngủ rách có vèn vẹn mười mấy mét vuông của tôi đâu nhỉ? Yo lại còn cái giường mềm mại dưới mông này nữa?

Mẹ nó! Tôi đang ở đâu thế này? Sau một hồi thưởng thức vẻ đẹp đậm mùi tiền của căn phòng này, tôi cũng nghĩ tới một vấn đề hết sức nghiêm trọng. Hơn thế nữa, tôi còn nghĩ tới một vấn đề còn nghiêm trọng hơn: Tôi méo còn cận thị nữa rồi???

Há ha ha aha.... Tuy rằng hiện giờ tôi rất là vui, cơ mà khối óc kiệt suất của tôi luôn bật thông báo bảo tôi phải bình tĩnh lại (trên lý thuyết thôi, chứ thực tế thì tôi méo thể kìm chế được cảm xúc của mình), làm rõ tình cảnh của mình lúc này!

Lúc này đã sáng rồi, trời có chút se se lạnh, ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng hơn, tôi đang được đặt mông lên trên một chiếc giường vô cùng êm ái sảng khoái. Tôi dùng cảm giác này để khuyên nhủ bản thân hay là đừng bò ra khỏi tổ ấm này nữa! Cho dù đây có là một giấc mơ đi chăng nữa cũng khiến tôi có cảm nhận đến chân thật như vậy ư? Ngon đấy, ngủ trong mơ cũng thú vị đấy chứ?

" Tô tiểu thư, nên dậy rồi! Lăng tiên sinh đang đợi cô cùng dùng bữa sáng đó"

Tôi vẫn đang chìm đắm trong hơi ấm của chiếc chăn , bên tai cứ không ngừng vọng lại tiếng ồn như tiếng vo ve của lũ ruồi nhặng vậy! Nó khiến tôi khó chịu y như mỗi sáng bị mẹ kéo dậy đi học vậy! Như phản xạ không điều kiện tôi không thèm mở mắt ra, cứ như vậy ngái ngủ tiếp lời:

" Mẹ, cho con nằm thêm 5 phút nữa thôi! Năm phút nữa.."

Sau đó, tôi cuộn tròn mình trên chiếc giường đã rộng lại còn mềm với thơm tho nữa chứ, haizz, sao lại có thể dễ chịu đến như vậy nhỉ?

" Tô Mạt, cô vẫn còn nằm được cơ à, định ngủ tới bao giờ nữa đây?"

Một giọng nói trầm ấm đột nhiên quanh quẩn bên tai tôi, cảm giác cứ như khi ngồi học online mà điện thoại vẫn cứ để vậy, bản thân thì ngủ cmn, rồi đột nhiên bị thầy gọi đến nửa cái tên thì bật dậy mà ngáo ngơ.

Vì thế, tôi buộc phải tỉnh lại từ trong sự ấm áp đến tột cùng đó, vừa mặt mắt ra, á đù, bên cạnh giường cứ như vậy xuất hiện thêm một con người! Cái này không quan trọng! Quan trọng là một đại mĩ nam, tuyệt sắc phong độ ngời ngời không biết từ nơi nào đang đứng bên tôi! Oh my god!

Nhìn khuôn mặt vuông vức cương nghị kia đúng kiểu tôi thích , mắt to mày đậm, da lại còn trắng như vậy, hoàn toàn là vượt ra ngoài cái gọi là quan niệm thẩm mĩ mà!

Lúc mà bản thân tôi đang ngây ngất ngắm nhìn vị đại mĩ nhân này, có vẻ như tôi cũng không có phát hiện ra vẻ mặt anh ta ngày càng đen như đít nồi thì phải? ... Đúng, đen, như, đít, nồi.

" Tô Mạt, rốt cuộc cô muốn làm gì? Tôi là người đã có 2 con rồi, cô vẫn còn trẻ, tôi không muốn cô vì tôi mà bỏ lỡ thanh xuân của mình. Từ nay đừng đến quấy rầy tôi nữa, mong cô nhanh nhanh thu dọn một chút rồi rời đi đi"

Ôi cái giọng chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta muốn vì anh mà sinh bảo bảo, bảo... bảo.... từ từ...??? Tô Mạt, 2 con ... Tôi xin thề đây méo phải cái bộ sủng văn bá đạo tổng tài " Tổng tài ba ba cực sủng tiểu kiều thê" mà 2 ngày trước tôi mới đọc xong , thì thôi đi đầu xuống đất?

Haizz, lấy kinh nghiệm hay lướt web của tôi mà nói, tôi nhất định đã xuyên vào tiểu thuyết rồi!

Ok, I'm fine. Nhưng mà vì lý do gì tôi lại xuyên vào vai nữ phụ não tàn trong sủng văn? Vì lý do gì người ta hoa hoa lệ lệ xuyên vào vai nữ phụ IQ ngất trời trong ngược văn! Tôi không cam lòng! Tôi lại trở thành một người đàn bà vừa não tàn vừa ngu ngốc điển hình cho vai diễn nữ phụ trong sủng văn cơ chứ?

Trong khoảnh khắc bản thân đang chìm vào suy nghĩ riêng của mình, nhờ vào sự lập luận logic và sắc đáng của mình, tôi đã rút ra được kết luận rồi! Vị đại mĩ nhân đang đứng trước mặt tôi... không phải gọi người ta là nam chủ chứ! Anh ta tên là Lăng Thân Cẩn. Clgt??? Anh ta làm cái gì thế này??? Anh ta đột nắm lấy cổ áo tôi xách như một con gà rồi quăng tôi cho người hầu bên cạnh một cách không thương tiếc, lạnh lùng cao giọng nói:

" Không cần cùng cô ta lãng phí thời gian nữa, người phụ nữ này bình thường thích nhất là quấy rầy người khác cơ mà! Nhanh chóng thay quần áo cho cô ta rồi đưa xuống lầu đi"

Dứt lời, anh ta đóng cửa cái rầm một cái rồi mất hút con mẹ hàng lương luôn.

Trước mặt tôi là một bác gái rất chi là hồn hậu với nụ cười mềm mại như Dung ma ma trong Châu Hoàn Truyện. Á đù! Tôi liều mạng nói:

" Để tự tôi thay! Cho tôi 5 phút"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro