Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi nói sao? Nhà Lâm lão tam hôm nay lại tiếp tục ầm ĩ?  Xem ra lần này Lâm Phú và Lâm Quý đã xác định là quyết tâm muốn phân gia rồi a."

"Ai, cũng đã náo loạn mấy ngày nay, ngươi nói xem Lam Phú cùng Lâm Quý này cũng thật là, Lâm Dật bây giờ sắp không ổn, bọn họ thế nhưng lúc này lại nháo loạn muốn phân gia."

"Còn không phải sao, hai huynh đệ này tâm cũng thật tàn nhẫn, tiểu tử Lâm Dật kia dù sao cũng là đệ đệ của bọn họ, hắn không ăn của bọn họ một ngụm, không dùng của bọn họ một văn tiền, từ khi bị bệnh cho tới nay cả đều do hai người Lâm lão tam cùng nhau chiếu cố tiểu nhi tử này, hai huynh đệ này a, thật là quá không có lương tâm."

"Tạo nghiệt. Thật là tạo nghiệt."

"Quên đi, đừng nói chuyện đó, dù sao đây là chuyện của người khác, chúng ta không thể quan tâm đến."

"Ai. Tạo nghiệt nga."

Thôn dân thôn Hà Đông mỗi khi đi ngang qua Lâm gia đều nghe thấy từ bên trong truyền ra âm thanh cãi vã, mọi người ai nấy đều biết đây đều là do hai nhi tử Lâm gia ầm ĩ đòi phân gia, đến hôm nay đã náo loạn suốt bốn ngày còn chưa có ngừng nghỉ.

Ngày thứ nhất còn có người sẽ tiến vào hỏi thăm xem tình huống bên trong như thế nào, nhưng vừa mở miệng nói hai câu đã bị Lâm Phú Lâm Quý đuổi ra ngoài, nói đây là chuyện của nhà bọn họ, cùng người ngoài không có liên quan, kêu bọn họ không cần xen vào chuyện người khác.

Lại qua tiếp hai ngày, cũng có người đi qua nghe thấy âm thanh bên trong, nhưng cũng chỉ đứng một lúc rồi rời đi, không có ý tứ muốn tiến vào. Đến nay đã là ngày thứ tư, người đi làm việc ngang qua cửa Lâm gia, nghe được Lâm Phú cùng Lâm Quý ở bên trong nguyền rủa đệ đệ bọn hắn là ma ốm chết sớm một chút.

"A cha, hôm nay ta cùng đệ đệ phải cùng người nói rõ, nhà này nhất định phải phân, các ngươi nếu đã muốn ở cùng tên mang ốm kia thì tùy các ngươi, ta cùng lão nhị đều mặc kệ. Ồn ào nhiều ngày người trong thôn đã đồn đãi nhiều lời không dễ nghe, ngươi muốn che chở cái tên ma ốm nửa chết nửa sống kia là chuyện của các ngươi, không cần liên lụy đến ta và lão nhị."

"Đúng vậy a cha, ta cùng đại ca hầu hạ cái tên mà ốm kia cũng đã nhiều năm rồi. Nếu không phải vì hắn, chúng ta hiện tại đã có cuộc sống tốt biết bao, liền bởi vì cái tên ma ốm này mà liên lụy nhiều người như vậy. Nhà này hôm nay nhất định phải phân, cha nếu không đồng ý, vậy thì đừng trách ta cùng đại ca động thủ với hắn!"

Cùng một người bệnh nằm trên giường động thủ, thì có khác gì là muốn lấy mạng người ta đâu. Lâm Gia Nhân nghe vậy tức đến nỗi hít thở không thông, cả khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng. "Ngươi... Các ngươi là hai tên bất hiếu, ta hôm nay đánh... Đánh chết các ngươi."

Ngoài miệng thì nói muốn đánh người, lão nhân ngay sau đó sinh khí đến ngất đi, phu lang hắn là Tôn Tú đứng bên cạnh, vừa thấy lão nhân nhà mình ngất đi liền sốt ruột hô to. "Lão già, lão già, ông làm sao vậy? Ông không cần làm ta sợ a, ông mau tỉnh, mau tỉnh lại a."

Lúc này trong phòng đứng đầy người, có lão đại Lâm gia, Lâm lão nhị, còn có phu lang cùng hài tử của bọn họ, thậm chí còn có huynh đệ của phu lang bọn hắn ở đây. Nhưng nhiều người nhìn thấy Lâm Gia Nhân ngất đi như vậy, thế nhưng không có một ai tới hỗ trợ đỡ người dậy. [Truyện edit bởi: Kikiwi0407]

Lâm Phú thậm chí còn nói. " A ma, a cha đều đã như vậy, ngươi cũng đừng nghĩ giống như a cha đi. A ma, chỉ cần ngươi đáp ứng chuyện phân gia, chúng ta lập tức đi thỉnh đại phu tới xem a cha, a ma ngươi thấy thế nào?"

Còn dùng chuyện thỉnh đại phu cho Lâm Gia Nhân uy hiếp Tôn Tú. Tôn Tú nghe thấy lời này liền tức giận không chịu được. "Lão đại, ngươi đây là bất hiếu, đây là cha ngươi,  ngươi như thế nào có thể nói ra lời lẽ như thế này?"

Lâm Phú nhìn thoáng qua Lâm Gia Nhân đang nằm, lại nhìn Tôn Tú đang khóc, một chút tình cảm áy náy cũng không có. "A ma, ta như thế nào là bất hiếu? Là các ngươi một hai phải nuôi dưỡng cái tên ma ốm không thể làm gì kia, hắn hiện tại đã sắp chết, các ngươi còn không chịu phân gia, là muốn chờ cho tên bệnh tật kia chết chúng ta liền phải nuôi phu lang cùng hài tử của hắn sao?"

Tôn Tú không có tâm trạng nghe những lời này, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên người Lâm Gia Nhân. Tôn Tú không ngừng gọi người. "Lão già, ông mau tỉnh dậy, mau tỉnh lại a, lão già, ông mau tỉnh lại đi mà..."

Mặc dù Tôn Tú khóc thảm như vậy, vậy mà người trong nhà không có ai muốn giúp một tay, toàn bộ đều đứng nhìn, giống như hi vọng Lâm Gia Nhân cứ như vậy mà chết đi.

Một hài tử thoạt nhìn phi thường gầy yếu đứng ở trong góc nhìn chằm chằm vào giữa phòng, hài tử đứng một lúc mới phản ứng lại, rồi bước vào phòng sau lưng với đôi chân ngắn ngủn, vừa đi vừa hét lên: "A ma, gia gia, a ma, gia gia... "

Hài tử còn quá nhỏ để diễn đạt được ý nghĩa của việc ngất xỉu, vì vậy nó chỉ có thể tiếp tục nói "gia gia, gia gia" của mình để cố gắng thu hút sự chú ý của những người trong phòng.

Người bên trong nghe được âm thanh lập tức mở cửa, nhìn thấy hài tử đang bò qua ngưỡng cửa liền bế đứa nhỏ lên. "A ma đây, Nguyên Tiêu, gia gia làm sao vậy?"

Người đi ra là Trịnh Vũ, phu lang của tên ma ốm trong miệng bọn Lâm Phú, Trịnh Vũ ôm trên tay là hài tử của y và Lâm Dật, hài tử nhũ danh là Nguyên Tiêu, bởi vì sinh vào ngày mười lăm tháng giêng nên lấy nhũ danh như vậy.

Đã nhiều ngày Lâm gia tranh cãi việc phân gia, cố tình tại thời điểm này bệnh của Lâm Dật lại trở nên nghiêm trọng, người nằm ở trên giường mỗi ngày chỉ có thể uống được một chút nước, mắt thấy sắp không qua khỏi.

Trong nhà tranh cãi việc phân gia Trịnh Vũ tự nhiên rất rõ, chẳng qua phu quân bệnh nặng, loại chuyện phân gia này y cũng không thể nói cái gì nên dứt khoát không ra khỏi cửa phòng, liền ở trong phòng chiếu cố Lâm Dật cho tốt. Đôi phu thê già còn nói nói không thì ý đừng ra ngoài, Trịnh Vũ luôn nghe lời hai người nói, bên ngoài vẫn ồn ào như mấy ngày trước, cũng không biết là đã ồn ào thành cái dạng này nên cũng không đi ra ngoài, lại không nghĩ tới là tiểu ca nhi nhà mình vào gọi người.[Truyện edit bởi: Kikiwi0407]

Trình Vũ bế tiểu ca nhi nhà mình, nhìn về phía giữa nhà chính, liền thấy a ma ôm a cha ngồi trên mặt đất, a cha hình như đã ngất xỉu rồi.

Trịnh Vũ vừa thấy liền sốt ruột, liền ôm Nguyên Tiêu chạy nhanh tới.  "A ma, đây là làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?"

Trịnh Vũ đem Nguyên Tiêu thả xuống, giúp đem Lâm Gia Nhân đỡ dậy. Trịnh Vũ duỗi tay bấm huyệt nhân trung của Lâm Gia Nhân, lại nhìn Tôn Tú bên cạnh khóc đến độ sắp ngất xĩu, trong lòng thực khổ sở, những người này thật là muốn bức tử bọn họ a.

Tôn Tú không trả lời Trịnh Vũ, y liền nói với tiểu Nguyên Tiêu. " Nguyên Tiêu, đấm lưng cho ma ma, ma ma khó chịu."

Nguyên Tiêu vốn ngoan ngoãn, nghe a ma nói liền lập tức bắt đầu đấm lưng cho Tôn Tú. "Ma ma không khóc, không khóc."

Kỳ thật lúc Trịnh Vũ ra Tôn Tú cũng đã bắt đầu bình tỉnh, lúc này nghe tiểu tôn ca nhi nói trong lòng càng thêm khó chịu, nhà này giờ chỉ còn có thể trông cậy vào hài tử yếu ớt của bọn họ, ngươi đối với hắn tốt một chút, người khác sẽ cảm thấy là ngươi bất công.

Tôn Tú khổ sở, đối với Lâm Gia Nhân còn đang hôn mê hô một tiếng. "Lão già, chúng ta phân gia đi, ta không cần những đứa con bất hiếu này."

Tôn Tú thật sự rất thương tâm, bằng không cũng đã không nói ra những lời như thế này.

Lâm Gia Nhân được Trịnh Vũ bấm huyệt nhân trung cũng bắt đầu có phản ứng, ho khan lên. "Khụ khụ... Khụ khụ..."

Lâm Gia Nhân chậm rãi mở mắt, liên thấy Trịnh Vũ cùng phu lang mình đang nhìn hắn, Trịnh Vũ thấy người đã tình liền đem người giao cho Tôn Tú. "A cha, ngươi cảm giác thế nào?"

Lâm Gia Nhân còn chưa lấy lại tinh thần, lúc sau hắn mới hoàn hồn sau trận ho khan mãnh liệt vừa rồi, bắt đầu nhớ lại sự việc trước khi hôn mê.

"Khụ khụ... Khụ khụ... Lâm Phú Lâm Quý, các người là hai đứa con bất hiếu, ta sao lại sinh ra hai đứa súc sinh như vậy a!"

Bị mắng súc sinh Lâm Phú cùng Lâm Quý cũng không thèm để ý, dù sao bọn họ hôm nay chính là quyết tâm muốn phân gia cho bằng được.

Lâm Phú nói. "A cha, nhà này nếu không phân ra, thì đừng mong về sau sẽ có cuộc sông bình yên, a cha chính người nhìn mà làm đi."

"Đúng vậy, ý của ta giống đại ca, nhà này nhất định phải phân."

Tôn Tú nghe những lời này, cảm thấy trong lòng đau giống như kim đâm, ông nói với Lâm Gia Nhân. "Lão già, nhà này, liền phân đi!"

Lâm Gia Nhân nghe Tôn Tú nói những lời này, lại ho khan kịch liệt một phen, Tôn Tú vội vàng giúp ông vỗ vỗ, tiểu Nguyên Tiêu cũng tới sau lưng ông vỗ vỗ. "Gia gia không khó chịu, không khó chịu."

Nhìn các tôn tử tôn ca nhi khác chỉ biết đứng nhìn, một tiểu hài tử ba tuổi đã biết giúp ông vỗ lưng như vậy, nói trong lòng Lâm Gia Nhân không khó chịu là giả.

May thay còn có duy nhất tiểu Nguyên Tiêu tôn ca nhi này.

Trịnh Vũ nhìn Lâm Gia Nhân, lại nhìn Tôn Tú, cắn cắn môi nói. "A cha, a ma, ta vốn dĩ không nên nói những lời này, nhưng hiện tại thành ra nông nổi này, a cha, ngươi liền nghe a ma, phân gia đi, về sau ta chăm sóc hai người."

Cho dù Lâm Dật thật sự không còn nửa, y cũng có thể nuôi sống chính mình cùng người nhà.

Trịnh Vũ bên này vừa đem lời nói xong, liền nghe được một trận ho khan từ phía sau truyền đến. "Khụ khụ... Cha, phân... phân gia đi."

_____________________

ĐÔI LỜI TÁC GIẢ: Đây là truyện đầu tiên tui edit nên có một vài chỗ còn chưa được ổn lắm. Mọi người gạch đá nhẹ tay thui nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro