Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được thanh âm này, tất cả mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn, người đến là một thanh niên sắc mặt tái nhợt một tay đỡ ngực, một tay bắt lấy khung cửa nhà chính nhìn bọn họ, hắn chính là người đã bệnh lâu không hết Lâm Dật.

Trịnh Vũ vừa thấy Lâm Dật ra đến, vội vàng liền chạy đỡ hắn, “A Dật, ngươi tỉnh!” trên mặt Triệu Vũ mang theo vui mừng, Lâm Dật lần này bệnh nặng đã mê mang không tỉnh một thời gian, lúc đầu còn có thể ăn được mấy đũa cơm, đến sau đôi mắt đều không mở được, cũng chỉ có thể uống một chút nước, miễn cưỡng còn có thể kéo lại một chút hơi tàn, nếu không phải hắn còn thở, bọn họ đều cho rằng Lâm Dật đã chết, ai cũng chưa từng nghĩ đến đã hình dáng này Lâm Dật còn có thể đứng lên.

Lâm Dật nhìn người đến dìu hắn,  dựa trong kí ức của nguyên thân, yên tâm dựa vào vai Trịnh Vũ, lại phát ra một trận ho khan, thân thể này bệnh thật sự quá nặng, chỉ sợ thay đổi một linh hồn khác cũng không thể khỏe lại đến đâu đi, hắn hiện giờ cũng là  dựa vào một hơi thở mà chống đỡ.

Không sai, hiện giờ Lâm Dật đã không phải nguyên lai Lâm Dật, thay đổi một cái linh hồn, một cái linh hồn đến từ một cái thời không khác, có lẽ là bởi vì  tên giống nhau nên tạo thành cái duyên phận này đi.

Lâm Dật là một cô nhi, lúc nhỏ tận mắt chứng kiến cha mẹ mình ngoài ý muốn mà chết đi , dựa vào phí bồi thường để sinh hoạt, từ nhỏ đến lớn đều là một mình sinh hoạt, tuy rằng không có thân thích họ hàng tới giựt tiền gì đó, nhưng một mình sinh hoạt cũng không quá tốt, lạnh đói bụng cũng sẽ không có người hỏi một câu.

Khi hắn còn nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, việc ăn cơm cũng là một vấn đề, cái gì cũng đều đi theo người khác học, đến sau này lại lớn mỗi ngày trôi qua cuối cùng cũng tốt lên chút, lại không nghĩ bởi vì đi lên núi thu dược liệu tuổi còn trẻ như vậy lại không cẩn thận liền treo.

Tự đem chính mình chăm sóc đến lớn, đến khi vào đại học, sau vài năm Lâm Dật tốt nghiệp chuyên ngành Trung y. Dựa vừa tiền tiết kiệm để mở một phòng khám Trung y, hơn phân nửa dược liệu trong phòng khám đều do hắn đi thu ở nông thôn. Trước kia đi rất nhiều lần cũng chưa xảy ra chuyện gì, lần này đi rõ ràng trời còn chưa đổ mưa, thế mà lại xảy ra núi lỡ, sau đó hắn liền bỏ mình một cách quang vinh.

Lâm Dật còn tưởng rằng hắn đã chết, bất quá, lúc sau hắn lại có chút mơ hồ không rõ, trong đầu đồng thời lại có kí ức của một người khác.

Hắn không mở mắt ra được, không biết chuyện gì đang xảy ra, đầu óc hỗn loạn, Lâm Dịch không thể không tiếp thu kí ức của người khác trước, sau đó hắn mới hiểu được, hắn xuyên qua, là hồn xuyên.

Thực sự đủ rồi, vì núi lở mà hắn xuyên không, còn có việc gì hố cha hắn nữa không?

(Cuộc đời là những cú lừa :))) )

Bất quá sau khi hoàn toàn tiếp thu kí ức của nguyên chủ, Lâm Dật liền minh bạch, còn nhiều việc hố hắn phía sau lắm.

Khi hắn xuyên vào thân thể này, chủ nhân cũng tên là Lâm Dật, nhưng bệnh chết. Căn bệnh này đến như thế nào thì có cách nói.

Trong kí ức của nguyên chủ, điều kiện Lâm gia cũng không tồi, trong nhà đồng ruộng đều có, cha sao khoẻ mạnh hơn nữa thân thể cũng không tồi, có thể làm việc, chính hắn cũng là người có thiên phú học tập, đã theo học đường trấn trên học nhiều năm, rốt cuộc chờ tới cơ hội khảo tú tài, lúc ấy nguyên chủ mới 15 tuổi, phu tử học đường cũng nói, rất có thể sẽ thi đậu, kết quả mấy ngày trước khi nguyên chủ muốn đi huyện thành khảo thí thì đột nhiên bụng liền không thoải mái, vì để không chậm trễ thi cử, cha sao nguyên chủ liền nhanh chóng cấp đại phu, tiêu bạc cấp nguyên chủ xem bệnh, đại phu khai mấy đơn dược để nguyên chủ uống, nói là rất mau là sẽ khỏi, nhưng kết quả đâu, không chỉ không có một chút chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, thế nhưng dược lại ngừng không được, mỗi ngày đều phải uống, thân thể lại càng ngày càng yếu, cả ngày cả ngày chỉ có thể nằm ở trên giường, ăn uống tiêu tiểu đều thành vấn đề.

Tiền tài trong nhà tiêu tan hơn phân nửa, hai lão nhân vì chăm sóc hắn những chuyện khác đều không làm được, ca nhi duy nhất trong nhà cũng vì tiền thuốc của hắn mà phải gả cho một tên què, cuối cùng hai ca ca cũng bắt đầu đối với hắn có ý kiến.

Tinh thần nguyên chủ trong đoạn thời gian kia tương đối sa sút, rất nhiều lần suýt hút nữa liền chết đi, về sau cũng không biết là ai nói, có thể để nguyên chủ cưới cái phu lang về để xung hỉ.

Ân, không sai, chính là phu lang. Đây là một thế giới không có nữ nhân, chỉ có nam nhân cùng ca nhi, theo Lâm Dật biết ca nhi cũng giống với nữ nhân, bọn họ đều có thể sinh hài tử.

Điểm này Lâm Dật cũng không kinh ngạc cho lắm, nguyện vọng của hắn chính là cưới một tức phụ, sinh hài tử, tại thành một gia đình nhỏ. Đáng tiếc hắn là gay, còn là một tên gay độc thân nhiều năm. Tức phụ cùng hài tử đều chỉ là ảo tưởng.

Cho nên đối với một tên gay như hắn mà nói, có nữ nhân hay không thì có quan hệ gì? Dù sao cùng hắn cũng không có quan hệ.

Nói đến, kỳ thật Lâm Dật vẫn là thực thích điểm này, chính là khả năng có điểm không phúc hậu, trong trí nhớ nguyên chủ không chỉ cưới phu lang mà còn có hài tử, phu lang so với hắn lớn hơn một tuổi, lớn lên rất đẹp, là ca nhi được việc, có thể nói là không tồi, phu lang kêu Trịnh Vũ. Là một người thực cần mẫn lại cẩn thận, sau khi gả tới đây vẫn luôn tận tâm tận lực chiếu cố nguyên chủ, khiến cho nguyên chủ có một đoạn thời gian thân thể chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, đứa bé đầu tiên của bọn họ chính là lúc ấy có.

Chẳng qua nguyên chủ có chút quá mức tự ai tự oán, đối phu lang cũng không thế nào, tuy rằng không đánh không mắng, chính là có chút lãnh đạm, phu lang ở nhà bị nhà đại ca nhị ca hắn khi dễ hắn cũng không ra mặt, không phải không thể xuất đầu, mà là hắn không muốn xuất đầu, dù sao đối với điểm này Lâm Dật cũng không hiểu nguyên chủ, đối với hắn mà nói, tức phụ cùng hài tử chính mình, cho dù liều mạng cũng phải bảo vệ tốt mới được!

May mà phu lang không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa tựa hồ cũng không để bụng này nọ, cho nên trước sau như một đối với nguyên chủ hảo, đối với cha sao nguyên chủ cũng rất tốt. Mọi việc trong nhà cơ hồ đều do y làm, còn tự mình chiếu cố hài tử, theo Lâm Dậtt thấy, y chính là một người lợi hại.

Ngoại trừ những chuyện đó, trong trí nhớ của nguyên chủ còn có rất nhiều chuyện về đại ca và nhị ca của hắn, tựa hồ từ lúc nhỏ quan hệ của bọn họ đã không tốt, nhưng kì thật trong trí nhớ củ nguyên chủ, cha sao đối với bọn họ đều rất tốt, chẳng qua đại ca nhị ca nguyên chủ lại cảm thấy cha sao bất công, nên không ít lần khi dễ nguyên chủ.

Thậm chí nguyên chủ còn cho rằng việc hắn sinh bệnh cùng đại ca nhị ca có quan hệ.  Chẳng qua đây cũng chỉ là do nguyên chủ suy đoán mà thôi, cũng không có bằng chứng xác thực.

Còn có sự tình ca ca hắn xuất giá, nguyên chủ cũng có nghi hoặc, chẳng qua cũng giống nhau không có chứng cứ.

Lâm Dật sau khi tiếp thu khí ức của nguyên chủ liền thanh tính không ít, chính là trên người cảm thấy rất khó chịu, Lâm Dật biết đây là do bệnh của nguyên chủ tạo thành.

Đại ca nhị ca cảm thấy bệnh tình của hắn liên lụy đến bọn họ nên liền yêu cầu phân gia, ngay cả cha cũng bị chọc tức đến hôn mê. Lâm Dật cũng hiểu, hiện tại nếu không phân gia thì sau này e rằng trong nhà sẽ không quá yên ổn. Huống chi ý đồ của hai người bọn họ, Lâm Dật từ trong kí ức của nguyên chủ cũng đoán ra được, đơn giản bọn họ muốn chính là đồng ruộng và nhà ở, không muốn dưỡng lão hai lão nhân, càng không muốn phải chăm sóc con ma bệnh là hắn.

Hiện tại, Lâm Dật cũng cảm thấy nên phân gia, nguyên chủ trước kia không quản được chuyện trong nhà, nhưng hiện tại chủ nhân thân thể này là hắn, hắn liền không thể để cuộc sống sinh hoạt giống như trước kia nửa. Từ khi còn nhỏ không hiểu chuyện, từ đầu tới cuối chỉ có thể tự mình chống chọi, cả chặng đường đều do Lâm Dật tự mình trãi qua, hắn sợ hãi. Nhưng về sau, cái gì hắn cũng không sợ nữa.

Lâm Dật nổ lực mở mắt, nhìn thoáng qua căn phòng đơn sơ này, cũng không cẩn thận quan sát liền chống giường chậm rãi ngồi dậy.

Có thể là ho khan quá dữ dội, nên khi vừa cử động ngực liền đau, hơn nữa trên người một chút sức lực cũng không có, có thể đoán được thân thể hắn có bao nhiêu không tốt.

Từ ngồi dậy đến xuống giường lại tới cửa, chỉ một chút khoảng cách nhỏ như vậy đã dùng hết toàn bộ sức lực của hắn.

"Khụ khụ... A cha, phân... Phân gia đi!"

Lời nói đều là đứt quãng, còn chứa âm thanh ho khan, Lâm Dật nói xong lời này liền không còn sức lực.

May mắn Trịnh Vũ đi tới đỡ hắn, Lâm Dật liền an tâm dựa vào trên người Trịnh Vũ.

Tuy rằng có kí ức, nhưng khi tận mắt thấy được, Lâm Dật đối với vị phu lang này rất vừa lòng.

Lâm Dật đột nhiên xuất hiện làm tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc một phen, bọn họ đều cảm thấy tên ma ốm này đã sắp chết, không nghĩ tới tên này hiện tại còn có thể xuống giường.

Đại ca của Lâm Dật, Lâm Phú lập tức mở miệng châm chọc, "Nha, tên ma ốm này còn đi được, xem ra là không dễ chết đi. Cha, ngươi đã nghe lời tam đệ vừa nói, hắn nói phân gia, nhi tử ngươi yêu thương nhất cũng đáp ứng rồi, người chẳng lẽ còn không đồng ý sao?"

Hiện giờ Lâm Phú không một chút sợ hãi, hôm nay gã nhất định phải phân gia.

Lâm Dật dựa vào Trịnh Vũ nói, "Khụ khụ... Phu lang, ngươi... Đỡ ta... Đỡ tađi qua."

Mở miệng liền ho khan, nói chuyện còn thở dốc, trong lòng Lâm Dật chửi má nó. Trước đây không có thời điểm nào khó chịu như hiện tại.

Trịnh Vũ tuy rằng không biết Lâm Dật muốn làm cái gì, bất quá vẫn là đỡ hắn chậm rãi đi qua.

Lâm Dật dừng lại trước mặt hai lão phu phu Lâm gia, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống nói, “A cha, a ma, khụ khụ… Các ngươi khụ khụ… Nghe ta đi khụ khụ… Phân gia…”

Nếu bọn họ đều quyết tâm muốn phân gia, vậy thành toàn cho bọn họ.

Lâm Gia Nhân lại lần nữa nghe được nhi tử nói muốn phân gia, lại nghĩ đến từ khi tiểu nhi tử bị bệnh đến lúc hai đại nhi tử gây ra sự tình, tâm cũng bắt đầu dao động.

===============
Lời editor:
Đoạn cuối là "林家再次聽到兒子的話,想到兒子生病後兩個大兒子的遭遇,這顆心也開始動搖。"
Tui không biết tiếng Trung nên không biết ông lão tên Lâm Gia Nhân hay Lâm Gia Nhân là Lão Lâm gia.
Ai biết tiếng Trung thì giúp tui với để tui sửa lại cho sớm nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro