Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay ta phải đánh chết hai tên bất hiếu các ngươi, nói cha ngươi là lão bất tử, ngươi là cái đồ vương bát đản bất hiếu, ta muốn đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!"

Lâm lão tam ngoài miệng kêu, băng ghế trên tay cũng huy động tương đối linh hoạt, bất quá Lâm Phú dù sao cũng là một người trẻ tuổi, sức lực lao động cường tráng, Lâm lão tam cũng không thể so sánh được, ban đầu vài lần băng ghế đánh tới đều bị Lâm Phú tránh thoát, lúc sau băng ghế cũng bị Lâm Phú cướp đến tay.

Lâm Phú cầm băng ghế trên tay trái lại muốn đánh tới Lâm lão tam, ánh mắt gã hung ác, tựa hồ hoàn toàn không xem Lâm lão tam là cha gã nữa, Tôn Tú đứng bên cạnh thấy tình huống không tốt liền muốn chạy tới ôm lấy Lâm Phú. Lâm Dật cũng đứng dậy, để Trịnh Vũ cũng đi qua hỗ trợ.

Chính là vẫn chậm một bước, băng ghế rắn chắc trên tay Lâm Phú không có đánh lên người Lâm lão tam nhưng lại nện trúng trên người Tôn Tú. Tôn Tú đau đớn rên rỉ một tiếng, sau đó liền ngã phịch trên mặt đất.

Lâm Dật không còn sức mà nhúc nhích, Trịnh Vũ cùng Lâm lão tam nhanh chóng vọt tới, Lâm lão tam đẩy Lâm Phú một phen, "A ma ngươi hôm nay nếu có chuyện gì, ta liền đi nha môn báo quan, bắt ngươi cái tên nhi tử bất hiếu, để cho ngươi ăn cơm nhà lao."

Tôn Tú nằm trên mặt đất đau đến mức không thể cử động, một ghế kia của Lâm Phú là dùng sức lực rất lớn để đánh, một ghế này đánh xuống, cho dù là một thanh niên sức lực cường tráng cũng chịu không nổi, huống chi là Tôn Tú lại là một ca nhi đã lớn tuổi.

Trịnh Vũ nhẹ nhàng đỡ Tôn Tú dậy, "A ma, ngươi thấy thế nào? Còn có thể nói chuyện không?" Tôn Tú không có đáp lại Trịnh Vũ, trên mặt ông lộ ra vẻ đau đớn khó chịu, đến nói chuyên cũng khó.

Lâm lão tam cũng có chút nóng nảy, ông giống Trịnh Vũ hỏi Tôn Tú cảm thấy như thế nào, nhưng ông ấy vẫn không trả lời.

Lâm Dật có chút không kiên nhẫn, vừa muốn đi xem một chút, lại bởi vì hắn là một tên ma ốm, muốn chạy tới cũng khó, chỉ có thể tựa vào bàn chậm rãi hướng bên kia đi tới, mới đi được hai bước, liền có một đôi tay nhỏ bắt lấy tay hắn, tựa hồ giống như là muốn giúp hắn đi qua. Lâm Dật cúi đầu nhìn xuống thì thấy một tiểu hài tử vừa thấp vừa gầy đang giữ chặt tay hắn, giữa hai hàng lông mày có một nốt ruồi son phá lệ rõ ràng. Đây tiểu ca nhi của nguyên chủ cùng Trịnh Vũ. Lâm Dật trong lòng lập tức ấm áp.

Hắn hướng về phía tiểu Nguyên Tiêu cười một cái, lại không dám mở miệng nói chuyện, sợ bản thân vừa mở miệng liền ho khan, một tay đỡ bàn, một tay nắm tiểu Nguyên Tiêu chậm rãi dịch qua. (Truyện edit bởi: Kikiwi0407)

Lâm Dật mới vừa đi đến trước mặt Tôn Tú, hắn liền nhìn thấy Lâm Quý cùng phu lang đang lôi kéo hài tử nhà gã muốn lặng lẽ rời đi.

Lâm Dật không có biện pháp gọi lại người lại, nhưng hẵn cũng không nghĩ sẽ để cả nhà Lâm Quý cứ rời đi dễ dàng nhu vậy. Nghĩ nghĩ, hắn quay đầu lại dùng tay đập lên bàn, khiến cho những người khác chú ý, quả nhiên một cái vỗ bàn này của Lâm Dật, tất cả những người khác liền phát hiện một nhà Lâm Quý đã sắp chạy tới cửa.

A ma đã thành cái dạng này, hiện tại còn muốn chạy, lửa giận trong lòng Lâm lão tam càng lớn, Trịnh Vũ đỡ Tôn Tú dậy, Lâm lão tam cũng đứng lên, chỉ vào Lâm Quý nói, "Lâm Quý, nếu hôm nay ngươi mang theo cả nhà ngươi ra khỏi cánh cửa này, ta đây liền không có đứa con như ngươi, đồ vật trong cái nhà này ngươi cũng đừng mơ tưởng lấy được một thứ!"

Ngay khi Lâm lão tam vừa nói lời này, Lâm Quý lập tức dừng lại, không có rời đi, quay đầu về phía Lâm lão tam cười một cái, "Cha, a ma, chuyện này không liên quan đến con, là đại ca đánh, ta chỉ là muốn đi thỉnh đại phu cho a ma mà thôi, cha ngươi đừng nóng giận, chúng ta không đi là được."

Ha hả, thỉnh đại phu mà muốn mang cả nhà đi, chỉ có kẻ ngốc mới không biết ngươi nghĩ gì, Lâm lão tam tất nhiên không tin.

Lâm lão tam nói, "Hiện tại, kẻ nào muốn rời khỏi đây ta sẽ không cản, nhưng đừng bao giờ quay lại đây. Ta cùng a ma các người chưa có chết, còn chưa tới lượt các ngươi làm chủ, nếu hôm nay a ma các ngươi có mệnh hệ gì, các ngươi một người cũng đừng mong thoát được."

Có thể Lâm lão tam trước đây không phải người như vậy, cũng sẽ không nói những lời như thế, nhưng tình huống hiện tại quả thực khiến ông rất tức giận, hiện tại còn sợ cái gì mà không thể nói.

Lâm Quý không có rời đi, Lâm Phú cũng sợ hãi, Lâm lão tam ngồi xổm xuống, đem Tôn Tú từ tay Trịnh Vũ ôm lấy, đối Trịnh Vũ nói: "Tiểu Vũ, người lên trấn trên một chuyến, thỉnh đại phu về khám cho a ma ngươi."

Trịnh Vũ nghe lời, nhanh chóng đứng lên, liếc mắt nhìn Lâm Dật, liền đi ra ngoài.

Lâm Dật đối với y gật đầu trấn an.

Lâm Dật vốn là học Trung y, thật ra hắn cũng có thể nhìn xem, bất quá thân thể hắn hư nhược, chỉ có thể để y đi tìm đại phu.

Lâm lão tam tự mình đem Tôn Tú ôm về giường, có chút cố hết sức, Lâm Phú Lâm Quý nhìn thấy nhưng một chút ý tứ hỗ trợ cũng không có. Lâm Dật là hữu tâm vô lực, chỉ có thể đem tiểu ca nhi nhà kêu qua, để bé nhìn xem.

Tuổi của tiểu Nguyên Tiêu không lớn, nhưng được Trịnh Vũ dạy dỗ rất tốt, hiểu chuyện, chân ngắn nhanh chóng chạy qua, miệng liên tục kêu ma ma.

Hài tử của Lâm Phú và Lâm Quý thực ra cũng muốn tới giúp một tay, nhưng bọn nó đều bị a ma giữ lại, còn răn dạy một phen, tiểu hài tử nháy mắt liền héo rũ không dám đi tới.

Những chuyện này Lâm Dật đều có thể nhìn ra, xem ra Lâm Phú và Lâm Quý đều có thể nhẫn nhịn, nguyên chủ bị bệnh nhiều năm như vậy, mà đến bây giờ bọn họ mới nói muốn phân gia.

Bất quá Lâm Dật lại cảm thấy bọn họ bị kẻ khác kích thích hoặc xúi giục, bằng không, đã nhiều năm như vậy mà bây giờ bọn họ mới đột ngột muốn phân gia.

Lâm Dật nguyện ý phân gia, nhưng hắn không nên nhượng bộ, cũng không muốn nhường, sau này có rất nhiều cách, hắn không muốn trở thành một quả hồng mềm. (Aka: Bị người ta muốn làm gì thì làm)

Lâm lão tam ôm Tôn Tú về phòng ngủ của bọn họ, tiểu Nguyên Tiêu cũng tự mình bò qua bậc cửa vào theo, trong nhà chính chỉ còn lại Lâm Dật cùng người của hai nhà Lâm Phú và Lâm Quý. (Truyện edit bởi: Kikiwi0407)

Người không ở đó, đối mặt với Lâm Dật, bọn họ cũng không sợ hãi chút nào. Lâm Phú tới gần Lâm Dật nói, "Lão tam, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám không nghe lời ta, ta liền đánh chết ngươi."

Lâm Dật cười một cái, sợ quá nga!

Hắn không để ý tới Lâm Phú, chính mình chậm rãi dịch tới trước bàn ngồi xuống, dùng tay dính một ít mực nước ở trên bàn, trên tờ giấy trắng viết xuống ba chữ, vương bát đản!

Lâm Dật giơ lên cho Lâm Phú xem, nhưng gã không biết chữ, xem không hiểu, nhưng là trong lòng theo bản năng liền cảm thấy Lâm Dật là đang nói xấu gã, hiện tại Lâm lão tam không ở đây, Lâm Phú cũng không sợ hãi, đi qua một tay đem Lâm Dật đẩy ngã trên mặt đất, còn đạp thật mạnh một cái vào chân bàn, động tĩnh tương đối lớn.

Lâm Dật ngã xuống đất, nói thẳng ra, hắn hiện tại yếu ớt không phải là đối thủ của gã, cho nên chỉ có thể tùy ý gã xâu xé a.

Lâm Dật nhớ tới, nhưng tay không còn sức lực, muốn chống mặt đất đứng dậy cũng không làm được, chỉ có thể nằm trên đất, một tiếng ho khan không nhịn được từ trong miệng phát ra.

Trong phòng, Lâm lão tam vừa ôm Tôn Tú đặt lên giường liền nghe được âm thanh bên ngoài, Lâm lão tam sờ sờ đầu tiểu Nguyên Tiêu dặn dò bé, "Nguyên Tiêu, ngươi ở đây trông chừng a ma, gia gia ra ngoài nhìn xem."

Tiểu Nguyên Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, "Hảo."

Lâm lão tam vội vàng đi ra ngoài, vừa ra tới liền thấy Lâm Dật nằm trên mặt đất, Lâm Phú đang giơ băng ghế muốn đánh hắn.

Lâm lão tam trong lòng nổi lửa, ông đi qua mạnh mẽ đẩy Lâm Phú ra, một tay đem băng ghế trong tay Lâm Phú đoạt lấy, liền trực tiếp hướng trên người Lâm Phú đánh tới, "Lão tử hôm nay nhất định phải đánh chết cái tên bất hiếu ngươi, hôm nay ta cho dù có chết cũng không để cho ngươi sống yên, tên bất hiếu, lão tử hôm nay phải đánh chết ngươi!"

Lúc này khí lực Lâm lão tam cùng trước đó không giống nhau, lần này thực sự muốn đem Lâm Phú đánh chết mới thôi. Bộ dạng này của Lâm lão tam đem Lâm Phú dọa sợ, nhưng gã vẫn nhớ lời Lâm lão tam đã nói trước đó, cho dù có thế nào đi nữa, cũng không thể chạy ra khỏi nhà.

Lâm lão tam đuổi theo đánh Lâm Phú, lần này thực dùng sức đánh, nhưng số lần trúng cũng không nhiều lắm, ba cái đánh trúng một đã là rất tốt rồi, rất nhanh liền không còn sức nữa.

Lâm lão tam ném băng ghế trên mặt đất, không để ý đến Lâm Phúc, tiến lên đỡ Lâm Dật, "Lâm lão tam, ngươi thấy thế nào? Ngươi đừng có gấp, phu lang ngươi đã đi thỉnh đại phu, sẽ mau trở về. Ngươi đừng gấp."

Ngoài ho khan cùng không có sức lực ra, Lâm Dật thật ra cũng cảm thấy mình không sao, nên quay sang Lâm lão tam lắc đầu, muốn nói chuyện, nhưng thực tế lại không cho phép. Hắn không có biện pháp nào.

Lâm lão tam thấy Lâm Dật lắc đầu, cũng hơi yên tâm một chút, đỡ Lâm Dật ngồi dậy, ông không dám rời đi, sợ mình đi rồi Lâm Phú cùng Lâm Quý lại muốn động thủ đánh người.

Tình hình như vậy, Lâm lão tam sinh khí, ông đối cới Lâm Phú không có biện pháp. Nhi tử bị bệnh, phu lang bị thương, hai đứa con bất hiếu liên hợp lại đối phó hai phu phu già bọn họ, loại cảm giác bất lực sâu sắc này khiến Lâm lão tam thật sự khó chịu. Nhưng ông còn muốn chiếu cố phu lang, chiếu cố nhi tử, nhịn không được rơi nước mắt.

Lâm lão tam nói, "Các ngươi muốn lấy cái gì thì lấy đi đi, về sau ta liền xem như không có hai cái nhi tử này, các ngươi thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó, ta quản không được các ngươi, cũng không muốn quản."

Vốn dĩ Lâm Dật không muốn nhượng bộ Lâm Phú, nhưng nghe được lời của Lâm lão tam cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể yên lặng ở trong lòng an ủi chính mình, hắn có thể kiếm tiền, về sau khẳng định có thể đem mỗi ngày trãi qua thật tốt.

Nghe xong lời này, Lâm Phú cùng Lâm Quý kêu lên vui mừng, Lâm Phú lập tức cười nói: "Cha, nếu ngươi nói sớm thì tốt rồi, hà tất gì phải nháo thành bộ dáng như hiện tại. Phân gia rồi chúng ta vẫn là người một nhà a, cha cũng không thể nói là mặc kệ chúng ta nha."

Lâm lão tam không để ý tới hắn, loại người được một tấc lại muốn tiến một thước, mặc kệ hôm nay gã lấy được nhiều ít, ngày sau không thấy thật quá tốt. (Truyện edit bởi: Kikiwi0407)

"Đại Ngưu, Hổ Tử, các ngươi đi một chuyến đi kêu trưởng thôn lại đây, nói ta muốn phân gia, thỉnh thôn trưởng tới làm nhân chứng."

Đại Ngưu là đại nhi tử của Lâm Phú, Hổ Tử là đại nhi tử của Lâm Quý, mỗi bên kêu một đứa, đều không bị thiệt.

Nghe lời, hai em nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài, nhưng ngoài cửa vẫn có người chờ sẵn.

Hai nhà Lâm lão đại và Lâm lão nhị cũng chưa có rời đi, ở ngoài cửa chờ đợi, thấy cửa mở liền lập tức đi đến, Lâm lão đại mở miệng liền hỏi, "Quý tử à, ngươi được phân nhiều ít?"

================
Đôi lời editor:
Tui định hôm qua làm cho xong rồi úp á, mà hồi cái buồn ngủ nên để tới hôm luôn.
Mà khổ cái buổi sáng tui ko có hứng edit, chỉ edit buổi tối tầm 2 3 tiếng à. Rất là lười luôn á huhu.😭😭
Có sai gì hay câu từ lủng củng ở đâu các cô góp ý để tui sửa nha.
Yêuuu😘❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro