41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Aoihi Yue

Trời đất bao la, nơi có ngươi, chính là nhà ta

Xuyên việt chi tu tiên – Chương 41

Xuyên việt chi tu tiên

Author: Y Lạc Thành Hỏa

Translator: QT và CPP

Editor: Aoihi Yue

===============

Chương 41: Thái tử

——-Hai người rình xem. Tà ma đạo, Vân Liệt nói, thiên ý mượn đao——-

– Đại ca?

Đông Lê Chiêu đầu tiên là vui vẻ, sau đó lập tức lo lắng. Hoàng huynh bị nhốt trong tẩm điện, không biết nhiều ngày qua phải chịu đau khổ gian nan gì. Đông Lê Chiêu ngừng thở, tiến lên mấy bước. Trong phút chốc, Đông Lê Chiêu lại nghe trong phòng truyền ra tiếng một người khác, liền cảm thấy không thích hợp. Sắc mặt Từ Tử Thanh cũng lúc đỏ lúc trắng, Đông Lê Chiêu là người phàm nên nhĩ lực không tốt lắm, còn hắn thì lại nghe được rõ rành mạch. Ở trong phòng rõ ràng là, rõ ràng là….

Đông Lê Chiêu bảo trì cảnh giác, cẩn thận đưa tay vào miệng ngậm, rồi đặt lên cửa sổ đâm thủng một lỗ nhỏ, thanh âm trong phòng truyền ra càng rõ ràng, Đông Lê Chiêu cũng nghe hiểu được.

– Bảo bối, chỗ đó của ngươi thật mất hồn, thật muốn chết ta mà!

– A…Ân… Ngô ngươi….A!

– Lại kẹp chặt một chút! Thật sự là khiến người ta ngứa mà… Hô, nếu người ngoài nhìn thấy cảnh tượng trên giường bây giờ của ngươi, sợ phải ghen tị lão tử diễm phúc khôn cùng mất!

Sau đó là tiếng “phốc phốc” vang lên liên tiếp, giường cũng phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, lại có thêm tiếng kêu như có như không, hòa với tiếng thở dốc và tiếng trêu đùa của nam tử, vang vọng khắp toàn bộ tẩm điện.

Từ lỗ nhỏ nhìn vào liền thấy hai người trần truồng đang vật lộn trên giường. Nam tử nằm phía trên có làn da ngăm đen, cơ thể cường tráng, đang nằm đè lên một thanh niên có tướng mạo tuấn lãng. Thứ màu đen dưới khố của nam tử cắm vào mông của thanh niên, dùng sức đâm vào rút ra, tiếng “ba ba” vang lên không ngừng!

Trên mặt thanh niên mang ý cười, hai chân vòng lên đặt trên lưng tráng hán, hai tay ôm cổ gã, khuôn mặt ửng đỏ, hai mắt híp lại, giống như vô cùng hương thụ.

Đông Lê Chiêu sắc mặt xanh mét, sao có thể không nhận ra tráng hán kia chính là đại tướng quân trấn quốc, còn người thanh niên tùy ý tráng hán xâm phạm chính là đại ca cùng lớn lên từ nhỏ mà Đông Lê Chiêu một lòng nhớ thương cơ chứ!

Hoàng huynh dòng dõi quý tộc thiên hoàng, ngày thường tuấn dật khoan dung, tài hoa hơn người, là một vị thái tử xuất sắc, vậy mà bây giờ lại trằn trọc dưới thân của kẻ thù họa quốc, quên hết tất cả! Đây, đây sao có thể là thái tử đại ca mà mình yêu quý nhất cơ chứ?!

Đông Lê Chiêu cắn chặt răng đến vang ra tiếng khanh khách, vô cùng tức giận, hận không thể lập tức vọt vào chất vấn thái tử. Chẳng lẽ huynh đã quên thù giết mẹ rồi sao? Chẳng lẽ huynh đã quên hắn làm như thế nhốt hai huynh đệ chúng ta sao? Chẳng lẽ huynh để mặc hắn đảo điên vương triều của huynh sao? Huynh sao có thể như vậy, như vậy vô sỉ cơ chứ…. Không thể nhịn được nữa, mắt thấy Đông Lê Chiêu sẽ xông vào trong phòng thì cánh tay lại bị người giữ chặt, nhìn lại, thì ra là vị tu sĩ tuấn nhã đã đưa mình về.

– Tiên sinh. – Đông Lê Chiêu hận đến nghiến răng nghiến lợi – Đã để tiên sinh chê cười, Chiêu nhi tuyệt đối không để hoàng huynh như vậy, như vậy…. – Không biết liêm sỉ. Bốn chữ cuối cùng Đông Lê Chiêu nuốt vào bụng, chết cũng không muốn nói ra.

Từ Tử Thanh thở dài một tiếng, hắn cũng mới từ quẫn bách giãy dụa thoát ra, thấp giọng nói với Đông Lê Chiêu:

– Chiêu nhi, con cẩn thận nhìn kỹ hai mắt của thái tử xem.

Đông Lê Chiêu kinh ngạc, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút hy vọng, liền vội vàng nói:

– Tiên sinh có cách nào để Chiêu nhi nhìn rõ hơn không?

Ánh mắt Từ Tử Thanh dịu dàng, nhẹ nhàng phất qua mí mắt Đông Lê Chiêu. Đông Lê Chiêu liền cảm thấy hai mắt sáng rõ, những vật trong phòng đều hiện rõ trong mắt, Đông Lê Chiêu cố ý không nhìn vị đại tướng quân trấn quốc kia, mà đem lực chú ý đặt hết lên mặt hoàng huynh nhà mình. Quả nhiên, tuy nói vẻ mặt Đông Lê Hi có vẻ trầm mê, cặp mắt kia cũng là nửa mở nửa nhắm trông có vẻ mờ ám, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, thì có thể thấy ánh sáng trong mắt trầm tĩnh, vô cùng thanh tỉnh. Trong đôi mắt kia cũng tràn ra vẻ lạnh lùng khi đại hán trên người va chạm kích thích mình. Chỉ một thoáng, Đông Lê Chiêu đã nhẹ nhàng thở ra, sau đó dâng lên hận ý nồng đậm với tên nịnh thần kia.

– Tên Tiêu Đồ kia sao có thể làm nhục đại ca như thế chứ, thực đáng chết! – Đông Lê Chiêu giận dữ nói.

Từ Tử Thanh vuốt đầu Đông Lê Chiêu dặn:

– Đừng xúc động xông vào.

Đông Lê Chiêu buồn bã mở miệng:

– Vâng tiên sinh. – Dừng lại một chút rồi nói – Con đã hiểu.

Nếu bây giờ xông vào, không nói là đả thảo kinh xà, thậm chí là có thể khiến đại ca mất hết thể diện. Đường đường là thái tử điện hạ ngày sau sẽ tiếp thiên mệnh, đăng cơ thành thiên tử, lại bị đệ đệ hết mực sủng ái của mình nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình, chỉ sợ phải xấu hổ giận dữ đến chết mất. Vì thể diện của Đông Lê Hi, đã tỉnh táo Đông Lê Chiêu tuyệt đối sẽ không xúc động lần nữa. Nhẫn nhịn, Đông Lê Chiêu nắm chặt cổ tay áo Từ Tử Thanh, nói:

– Tiên sinh, con… không muốn nhìn tiếp nữa.

Từ Tử Thanh hiểu được tâm trạng của Đông Lê Chiêu, liền nghe theo ý Đông Lê Chiêu, một lần nữa cùng nhau ẩn nấp vào bóng tối.

Tiếng va chạm và tiếng thở dốc không ngừng vang lên trong phòng, qua hơn hai canh giờ thì mới xong cơn mây mưa. Không bao lâu, ở bên trong truyền ra tiếng quần áo tất tất tát tát, vị đại tướng quân trấn quốc kia đã mặc xong quần áo, từ tẩm điện đẩy cửa bước ra, bộ dạng trông rất đứng đắn.

Đông Lê Chiêu chỉ thấy một gã thái giám tiến đến, cười nịnh nọt nói:

– Đại tướng quân, nô tài đã chuẩn bị nước nóng, cần đưa vào cho thái tử điện hạ không?

Tráng hán kia lau mặt, nói:

– Đi thôi, đừng đánh thức thái tử.

Thái giám liên tục nói vâng, tráng hán lại chỉnh sửa tóc tai, rồi nhanh chóng rời đi.

Hai mắt Đông Lê Chiêu đều là tơ máu, nhìn chằm chằm đám thái giám đưa nước vào phòng, trong lời nói lộ vẻ tàn nhẫn:

– Đám điêu nô này, bổn vương nhất định bắt chúng chôn cùng với Tiêu Đồ.

Từ Tử Thanh mặc dù nhíu nhíu mày, rồi lắc đầu thở dài, không nói gì. Chỉ nghe người bên trong hỏi:

– Thái tử điện hạ muốn dùng bữa không?

Tiếng nói lạnh lùng mang theo chút mệt mỏi vang lên:

– Không cần.

Bây giờ sắc trời đã tối đen, tiếng nước trong tẩm điện cũng đã dừng lại. Đám thái giám đều lui ra, chỉ có lại căn phòng vắng lặng. Ngón tay Đông Lê Chiêu run rẩy, với sự trợ giúp của Từ Tử Thanh xuyên qua tường. Trong tẩm điện, đằng sau màn che kia, người bên trong nằm thẳng, một bàn tay gầy yếu lơ đãng đặt ở mép giường, tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của người nọ. Đông Lê Chiêu nhịn không được nữa, im lặng bước nhanh đến bên cạnh giường. Chớp mắt một cái, người trên giường đã bật dậy, bóp chặt cổ Đông Lê Chiêu:

– Ai?

Đông Lê Chiêu bị người bóp cổ, tuy đau đớn, nhưng hai mắt lại nóng đến. Thân thủ của đại ca vẫn lưu loát như vậy, hoàn toàn không có chút nản lòng như mình đã nghĩ, thật tốt quá.

Đông Lê Hi nhìn rõ bộ dạng người tới, đột nhiên buông tay, tiếng nói run rẩy, thấp giọng hỏi:

– Là Chiêu nhi sao?

Đông Lê Chiêu dùng sức gật đầu:

– Là Chiêu nhi… là Chiêu nhi đã trở về!

Đông Lê Hi hít một hơi sâu, đè thấp giọng lại nói:

– Đệ làm sao vào đây? Thật to gan, nếu bị bắt thì sao hả?!

Đông Lê Chiêu không muốn hoàng huynh lo lắng, lập tức cười nói:

– Là tiên sinh đưa đệ vào, chưa từng bị ai phát hiện cả.

Đông Lê Hi lúc này mới nhận ra phía sau Đông Lê Chiêu đứng một thiếu niên mặc thanh sam im lặng. Xem tuổi bất quá chỉ mới mười bảy, mười tám, khuôn mặt rất tuấn tú, khí chất lại rất ôn hòa, vừa gặp là dễ làm thân. Trong lòng Đông Lê Chiêu còn cảnh giác, nhưng cũng sẽ không quét mặt mũi đệ đệ, liền đứng dậy chắp tay nói:

– Đa ta tiên sinh đã tương trợ, không biết nên xưng hô các hạ như thế nào?

Từ Tử Thanh cũng đang đánh giá vị thái tử này. Chỉ thấy người này mắt phượng mi dài, khuôn mặt tuấn dật, dáng người cao ốm, tao nhã lễ phép, rất có khí chất sạch sẽ trong sáng khoan dung. Tuy vừa mới bị bắt hầu hạ, nhưng bây giờ lại không có nửa điểm khuất nhục. Không hổ là người ngồi ở vị trí thái tử, thực khiến người ta tán thưởng không thôi. Hắn liền khẽ mỉm cười:

– Tại hạ Từ Tử Thanh, là kẻ sơn dã mà thôi.

Đông Lê Chiêu vội vàng nói thêm:

– Đại ca, tiên sinh là người tu tiên, có rất nhiều bổn sự, cũng là ân nhân cứu mạng của đệ đấy!

Đông Lê Hi nghe lời này, liền kinh ngạc mở miệng:

– Từ tiên sinh là một tu sĩ?

Từ Tử Thanh giật mình, vị thái tử này biết được trên đời có một loại người thế ngoại là tu sĩ ư…. Từ Tử Thanh gật gật đầu:

– Đúng. Thái tử điện hạ biết rất nhiều.

Đông Lê Hi thong dong cười nói:

– Từ khi phụ hoàng bệnh nặng không thể dậy, đã tuyên Hi đến bên giường, nói cho Hi biết đủ loại bí tân trên đời này. Cho nên Hi biết trên đời này không chỉ có Hạ cửu châu, còn có Thượng cửu châu nữa. Thượng cửu châu là thế ngoại trong thế giới này, Hi có lòng hướng đến, nhưng lại không biết tung tích tiên nhân ở nơi nào. – Ngừng lại, ánh mắt nhìn Đông Lê Chiêu tràn đầy vẻ cưng chiều – Chiêu nhi đã có thể gặp Từ tiên sinh, chắc chắn đã đi lầm vào Thượng cửu châu. Chiêu nhi có tạo hóa hơn Hi rất nhiều.

Thái tử chỉ mới nghe đôi lời của đệ đệ thì đã suy đoán được hơn phân nửa câu chuyện. Quả thật là tâm tư kín đáo, nếu ngồi được lên ngôi vị hoàng đế, chắc chắn có thể tạo phúc cho triều đình dân chúng. Khó tránh long khí ánh vàng long lanh, lân giáp tu vĩ cũng rất sống động, rõ rành mạch từng chi tiết.

Từ Tử Thanh cũng giật mình. Mặc dù cửu châu phân chia đã được vô số thời đại, nhưng cũng không phải không để lại bất kì dấu vết gì. Đại quốc truyền thừa nhiều năm như vậy có thể lưu lại chút mật ngữ truyền thuyết, không phải là không có khả năng.

Thái tử nói đến đây, thở một hơi thật sâu, khẩn thiết nói:

– Chiêu nhi gặp nạn, Hi còn chưa cám ơn ân cứu mạng của tiên sinh.

Từ Tử Thanh dịu hòa nói:

– Chỉ là chuyện nhỏ thôi, Chiêu nhi đã cám ơn, thái tử không cần như vậy.

Đông Lê Hi lại nói:

– Chiêu nhi là đệ đệ duy nhất của Hi, nếu không tận hết tâm ý, trong lòng Hi tuyệt đối không thể an ổn. – Dứt lời liền làm đủ lễ nghĩa với đứng thẳng lên.

Từ Tử Thanh đành nhận thành ý này, đứng để thái tử thi lễ, trong lòng lại càng có ấn tượng tốt với vị thái tử này. Nhưng người đã đưa đến, hắn cũng không thể ở lâu, liền nói:

– Nếu Chiêu nhi đã bình an đưa đến tay thái tử, ta cũng phải rời đi thôi.

Đông Lê Hi kinh hãi:

– Tiên sinh phải đi?

Từ Tử Thanh cười áy náy, chuyện thay triều đổi đại, không phải chuyện hắn có thể xen vào, không đi không được. Đông Lê Hi biết tu sĩ có kiêng kị của mình, lại nhìn đệ đệ lưu luyến, đành khẩn thiết nói:

– Từ tiên sinh muốn rời đi, Hi và Chiêu nhi không dám ngăn cản. Nhưng sắc trời hôm nay đã tối, mong Từ tiên sinh ở lại đây một đêm, ngày mai lại đi như thế nào?

Từ Tử Thanh muốn chối từ, nhưng lại không biết vì sao, gật đầu đồng ý.

Vì phải giấu diếm người ngoài, Đông Lê Chiêu và Đông Lê Hi ở cùng nhau, còn Từ Tử Thanh thì được an bài ở sương phòng sau tẩm điện. Chỗ này rất yên tĩnh, lại vì chưa từng an bài người vào ở nên không ai đến quấy rầy, coi như hợp ý hắn.

Từ Tử Thanh lập tức đi vào phòng, để lại không gian cho hai huynh đệ nói chuyện. Vừa vào phòng, Từ Tử Thanh đã đóng cửa kín lại, bày ra cấm chế, mới đưa ý thức vào nhẫn trữ vật, kêu gọi:

– Vân huynh, Vân huynh.

Quả nhiên, không qua giây lát, nam tử áo trắng liền xuất hiện. Từ Tử Thanh nhìn người trước mặt, khẽ cười nói:

– Vân huynh muốn ta ở lại, không biết vì sao?

Thì ra ngay lúc hắn muốn rời đi thì trong nhẫn truyền đến tiếng của Vân Liệt, mới khiến hắn gật đầu ở lại. Bây giờ Từ Tử Thanh rất tò mò, bạn tốt xưa nay không quan tâm chuyện bên ngoài, cũng ít lời thiếu ngữ, sao lại lưu tâm chuyện này chứ? Vân Liệt gật gật đầu:

– Ngồi.

Từ Tử Thanh kinh ngạc chớp chớp mắt, chẳng lẽ một lời khó nói hết cả câu chuyện sao? Hắn liền ngồi xuống, im lặng nghe bạn tốt nói chuyện. Ở phía đối diện bàn tròn, ghế tự động kéo ra, Vân Liệt ngồi xuống, vẻ mặt vẫn lạnh lùng:

– Chuyện thay triều đổi đại của nước Thừa Hoàng lần này, có người của tà ma đạo quấy phá. Nếu ngươi đã tu tiên đạo, không thể bỏ mặc được.

Mí mắt Từ Tử Thanh run run:

– Tà ma đạo?

Vân Liệt gật đầu:

– Ngươi xem khí vận của triều đình xem.

Từ Tử Thanh gật đầu, trong hai mắt phát ra hai luồng sáng xanh, sau đó nhìn thẳng về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc hơn lúc chiều vừa vào thành xem xét. Vân Liệt nói:

– Không cần xem kim long, chỉ xem hắc giao.

Từ Tử Thanh cẩn thận quan sát, chỉ thấy con hắc giao kia ở trong bóng đêm càng thêm hống hách bừa bãi, lúc này đuôi giao long và đuôi rồng đang quấn lấy nhau, hai cơ thể to lớn lại càng dính sát nhau hơn. Bộ dạng như vậy, dường như rất giống…. long giao giao phối. Lại nhớ đến chuyện nhìn thấy ngoài tẩm điện, Từ Tử Thanh bị chấn động. Vân Liệt lãnh đạm nói:

– Xem ánh mắt.

Từ Tử Thanh ở trong lòng rùng mình, mặt thẹn thùng, cố bình tĩnh lại, nhìn mắt giao long. Mắt giao long giống như mắt rắn, vàng ám kim, bên ngoài là một vòng màu đỏ, đồng thời có sương đen mờ ảo di chuyển bên trên. Thoạt nhìn thì không rõ ràng, nhưng nhìn kỹ thì lại vô cùng quỷ dị, khiến người ta sợ hãi. Tình trạng này, quả thật con hắc giao kia đã bị ma khí nhuộm đẫm.

Người tu yêu đạo hỗn độn không phân biệt được, người tu ma đạo và người tu quỷ đạo thì đứng đối lập với người tu tiên đạo, một bên là âm, một bên là dương; một bên là phụ, một bên là chính. Người tu đạo chính hay tà, đều do thiên đạo đến xét. Trong đó người tu quỷ rất ít, người tu ma và tu tiên đứng ở hai phía đối lập nhau, qua bao nhiêu năm, mặc dù không đến nỗi người chết ta sống, nhưng cũng không gần gũi thân thiết gì mấy. Nhưng cho dù là con đường tu đạo nào đi chăng nữa, đều phải tuần hoàn theo quy tắc thiên đạo. Vì vậy Từ Tử Thanh đối mặt với chuyện triều đình lập tức lui bước, cũng kinh ngạc có ma tu xen lẫn vào chuyện này. Ngoài ra, hắn vẫn còn một chuyện khó hiểu:

– Vân huynh, như thế nào là tà ma đạo?

Vân Liệt lạnh nhạt nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng giảng.

Người tu ma là kẻ có đủ thất tình*, tu là con đường tùy tâm sở dục*. Trừ việc hấp thu linh khí trời đất ra, công pháp còn có thêm các loại khí cực âm như sát khí, âm khí, huyết khí, tử khí, uế khí*, lại thêm chấp niệm tham, sân, si*, hoặc mê rượu, mê sắc, mê giết, luôn có những suy nghĩ xằng bậy.

Trong đó còn chia ra chính ma đạo và tà ma đạo. Cùng tu một quyển “Âm dương hòa hợp đại đạo”, người tu chính ma đạo phong lưu nhưng không hạ lưu, lúc hợp hoan cũng là ngươi tình ta nguyện, tuyệt không cưỡng cầu, hai bên cùng có lợi. Còn người tu tà ma đạo thì gian dâm bắt người cướp của, không chuyện ác nào không làm, cho rằng người khác là đỉnh lô tùy ý thải bổ, sát thân hủy mệnh. Cho nên người tu tiên tuy rằng nhìn người tu chính ma đạo không vừa mắt, nhưng cũng nhắm mắt làm ngơ, còn với người tu tà ma đạo thì giết không cần hỏi. Tuy nhiên vì đặc thù của công pháp ma đạo, tà ma đạo dễ tu hành hơn chính ma đạo, vì vậy người tà ma đạo nhiều hơn rất nhiều người chính ma đạo.

Từ Tử Thanh nghe đến xuất thần, hắn từ trước chỉ nghe loáng thoáng rằng ma đạo và tiên đạo là kẻ thù không đội trời chung, nào biết bên trong lại còn có nguyên do này, và nhiều nhánh rẽ khác nữa chứ. Bây giờ nghe xong, trong lòng cũng có chút suy nghĩ. Chờ bạn tốt nói xong, hắn không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi:

– Tà ma đạo và chính ma đạo…. Vân huynh đối xử như thế nào?

Giọng Vân Liệt vẫn lạnh lùng trả lời:

– Người tu chính ma đạo khác với đạo của ta, bất tương vi mưu*.Người tu tà ma đạo gặp được thì giết, nếu thấy cả môn phái làm chuyện ác, nhất định phải giết sạch.

Giọng điệu của y lạnh lẽo, sát ý lại nồng đậm thêm mấy phần, nghe đến Từ Tử Thanh tóc gáy dựng thẳng, nhịn không được rùng mình một cái:

– Không biết Vân huynh…. – “Giết bao nhiêu người rồi?”

Vân Liệt biết ý hắn muốn nói, sát khí vẫn chưa biến mất, thẳng thắn nói:

– Tru diệt kẻ đại ác của tà ma đạo là chín trăm ba mươi ba người.

Từ Tử Thanh líu lưỡi, sát tính cỡ này, quả thật khiến người ta mao cốt tủng nhiên. Nhưng hắn không sợ y, ngược lại cảm thấy sát tính của Vân Liệt tuy nặng, nhưng không giết bừa, quả thật khiến người ta khâm phục. Nếu là hiểu nguyên nhân, Từ Tử Thanh liền hỏi:

– Ý Vân huynh là muốn ta tìm ra kẻ tà ma đạo kia, diệt trừ kẻ đó sao?

Lại nhớ đến chuyện giết cả thôn mà mình và Đông Lê Chiêu đã nhìn thấy, chắc chắn là có liên quan đến kẻ tà ma đạo, cho nên tuy cảm thấy không ổn, nhưng lại chưa phản bác, chỉ có chút nghi hoặc:

– Tu sĩ không được can thiệp vào chuyện triều đình nhân gian, sao ta có thể….

Nhưng nếu chọc thiên đạo căm hận, không nói đến chuyện sau này con đường tu hành sẽ trở nên hiểm trở hơn, xúc phạm nặng hơn, có thể sẽ gây nên trời phạt, đánh xuống thần lôi, chết oan chết uổng. Bất quá Vân Liệt tuyệt đối không làm hại hắn, Từ Tử Thanh nghĩ chắc chắn còn lý do khác nữa mới đúng.

Quả nhiên Vân Liệt nói:

– Chuyện thay triều đổi đại vốn là chuyện của giới phàm tục. Nhưng nếu đã có ma đạo nhúng tay, người bên tiên đạo nhìn thấy, không thể khoanh tay đứng nhìn.

Thì ra chuyện phàm tục của người phàm tục, nếu tu sĩ ma đạo nhảy vào vũng nước này, chắc chắn sẽ tạo nên sự mất cân bằng, người tiên đạo phải đứng ở thế đối lập, biến biến cố phàm tục thành cuộc chiến giữa các tu sĩ. Vân Liệt vẻ mặt lạnh như băng, tiếp tục nói:

– Làm việc thiện, được quả thiện; làm chuyện ác, có nghiệt báo. Tà ma đạo làm điều ngang ngược, ngươi may mắn gặp được, chính là thiên ý.

Từ Tử Thanh ngẩn ra:

– Nếu ta chưa từng tới đây… – Hoặc chưa từng gặp Đông Lê Chiêu, hay là gặp mà không cứu, thì chuyện ở đây sẽ như thế nào?

Vân Liệt lãnh đạm nói:

– Quy tắc của thiên đạo đều phải tuân theo, nếu không phải là ngươi, cũng sẽ có người khác. Ngươi nếu gặp được, đó là cơ duyên của ngươi.

Từ Tử Thanh cười than thở:

– Ta đã hiểu, cẩn tuân sự phân phó của Vân huynh.

Đúng vậy, chính cung của nước Thừa Hoàng sinh được hai người con, đông cung Đông Lê Hi long khí trên người vàng óng ánh, là biểu hiện của thiên vận hưng thịnh. Còn thứ tử Đông Lê Chiêu tâm tư thuần hậu, vô cùng kính trọng huynh trưởng, long khí cũng là vàng óng ánh, đó chính là vì thiên đạo cho triều đình này một đường lui, từ Đông Lê Hi đến Đông Lê Chiêu, đều phúc trạch kéo dài. Đủ thấy số mệnh triều đình kéo dài, không thể nào có số mệnh suy yếu như bây giờ, giống như sắp thay triều đổi đại vậy.

Đông Lê Hi tinh thần sáng suốt, hiền hậu lại nhân đức, có bộ dạng của minh chủ, nếu là kẻ mất nước, chắc chắn sẽ không có dạng như vậy. Cho nên nhất định là họa từ ngoài xâm chiếm làm loạn triều đình, quấy nhiễu số trời. Đây là đại nghiệt.

Từ Tử Thanh là người tu tiên đạo, nếu muốn tu hành thành tiên, nhất định phải làm việc cho thiên đạo. Làm cho tốt, sẽ cho khen ngợi, làm không tốt…. Thiên đạo muốn mượn tay hắn khiển trách kẻ làm loạn, chỉ cần hắn làm hết sức, không dối gạt che giấu trên trời, cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm.

Vân Liệt nhìn vẻ mặt của hắn, lạnh lùng nói:

– Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?

Từ Tử Thanh gật gật đầu:

– Đúng, ta đã nghĩ kỹ càng. – Vừa cười nói – Đa tạ Vân huynh chỉ điểm.

Đêm đó, để tránh tà ma đạo phát hiện linh lực chuyển động trong cơ thể mình, Từ Tử Thanh không tĩnh tọa tu hành, mà chỉ như người phàm nằm trên giường, nghỉ ngơi hồi phục một đêm. Ngày kế, Đông Lê Chiêu từ rất sớm đã đứng bên ngoài gõ cửa:

– Tiên sinh đã tỉnh chưa?

Từ Tử Thanh mở mắt, xoay người ngồi dậy, đi ra mở cửa, cười hỏi:

– Con đến rất sớm đấy.

Đông Lê Chiêu nhịn không được đỏ mặt. Cả đêm ngủ không được, e sợ tiên sinh sẽ rời đi. Vừa thấy mặt trời mọc thì đã khẩn cấp vội vàng chạy tới.

Thái giám hầu hạ trong đông cung vẫn chưa phát hiện, Từ Tử Thanh nhìn hai mắt gấu trúc của Đông Lê Chiêu, khe khẽ thở dài, đứng qua một bên để Đông Lê Chiêu vào:

– Làm việc đừng quá lỗ mãng, cẩn thận bị người ta phát hiện.

Đông Lê Chiêu “a” một tiếng, đi vào phòng, đóng cửa, nói:

– Vóc người con nhỏ bé, lại men theo vách tường đến đây, ở đây cũng hẻo lánh, nếu không có chuyện quan trọng, sẽ không ai đến phát hiện ra đâu.

Từ Tử Thanh thấy Đông Lê Chiêu ỷ lại như thế, trong lòng cũng khó tránh mềm lại.

——————————-

Chú thích:

* thất tình: bảy thứ tình cảm biểu lộ ra bên ngoài gồm: hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố và dục, có nghĩa là vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu thương, ghét và ham muốn.

* tùy tâm sở dục: làm theo ý muốn của mình không quan tâm đến ai, đến hậu quả như thế nào.

* tham, sân, si: tam độc, là ba thứ xấu ác, tham là tham lam, sân là giận, tức, ghét, chối bỏ 1 điều ko như ý; si là si mê tham đắm, là phiền não, si mê đối với mọi chân lí tương đối và tuyệt đối.

* bất tương vi mưu: lấy từ câu “đạo bất đồng, bất tương vi mưu” trích từ Luận Ngữ, chương Vệ Linh Công, có nghĩa là: 1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. 2. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được. 3. Nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được.  (nguồn)

 —ooOoo—

Share this:

TwitterFacebook

Có liên quan

Xuyên việt chi tu tiên - Chương 42Tháng Năm 8, 2014Trong "Xuyên việt chi tu tiên"

Xuyên việt chi tu tiên – Chương 38,39Tháng Ba 2, 2014Trong "Xuyên việt chi tu tiên"

Xuyên việt chi tu tiên - Chương 40Tháng Tư 20, 2014Trong "Xuyên việt chi tu tiên"

Tháng Năm 1, 20141 Reply

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Lam trần trong Tháng Một 3, 2016 lúc 6:46 sáng

hây~~~~
Ta chỉ muốn đọc tu luyện thôi….
Sao lại đi cứu thế giới làm gì thế này.

Phản hồi

Nội quy nhà!!!

1. Các bộ đam mỹ, fanfiction trong nhà, ta chưa xin phép tác giả phiên dịch ra tiếng việt, gọi tắt dịch chui, nên mong mọi người đừng đem đi nơi khác nhé :)

2. Mọi người muốn share đồ trong nhà ta thì nhớ xin phép trước nhé, ta dễ chịu lắm, không vi phạm nguyên tắc thì ta sẽ cho thôi.

3. Ta không share word các bộ ta edit, nhưng sau khi hoàn thành, chỉnh sửa, beta lại một lần thì ta sẽ đưa link down bản pdf cho mọi người :)

Trước vậy đã, ta chưa nghĩ ra được gì nữa. Sau khi nghĩ ra ta sẽ viết tiếp :)

Password fanfiction:

Tất cả các fanfiction mình edit đều chưa xin phép tác giả, nên mong các bạn không post những fanfiction ấy lên các trang web khác nhé ^.^~~

Arashi:
Password xem bài viết online gồm 8 chữ số (dd/mm/yyyy), các bạn là fan Arashi chắc chắn sẽ biết.
Password download PDF: một cụm từ gồm 5 chữ cái liên quan đến Arashi =w=

Supernatural: cách fangirl gọi cp anh em nhà
Winchester, không hoa không cách, 7 từ.

Mình không trả lời comment hỏi pass nhé ~~

Bài viết mới

Xuyên việt chi tu tiên 241-245Xuyên việt chi tu tiên 239-240Xuyên việt chi tu tiên 237-238Xuyên việt chi tu tiên 235-236Xuyên việt chi tu tiên 231-234

Chuyên mục

Album vol.4 "Cô dâu" – Hồng Thủy KiếnFanfictionFictionNovel No.6Piece ~Kioku no kakera~Xuyên việt chi tu tiênĐam mỹĐồng nghiệp văn Arashi

THÁNG NĂM 2014HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th4   Th6 »

Người đi, kẻ lại:

275 953 người

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro