62_64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Aoihi Yue

Trời đất bao la, nơi có ngươi, chính là nhà ta

Xuyên việt chi tu tiên – Chương 62, 63, 64

Xuyên việt chi tu tiên

Author: Y Lạc Thành Hỏa

Translator: QT và CPP

Editor: Aoihi Yue

==========================

Chương 62: Kế hoạch thành công

——-Cự vượn đau lòng mất đứa con yêu, báo thù——-

Vượn con đang một mình chơi đùa, bỗng nhiên nhìn thấy quả đào lộc cộc lăn đến, liền nhảy dựng dậy. Quả đào chín quá thường rụng từ trên cây xuống, đàn cự vượn trưởng thành chỉ nhìn lướt qua, không mấy để ý. Cự vượn con thấy vậy liền nhảy nhảy đuổi theo, vất vả nhặt trái đào lên cắn ăn, lại thấy đằng trước rơi xuống thêm một quả. Vì vậy đuổi a đuổi, liền chạy đến cây đào cành lá rũ xuống, ngồi phịch xuống.

Niên Hoằng Trí nắm chuẩn cơ hội, không chút tiếng động nhảy xuống, lập tức thu cự vượn con vào túi trữ vậy, lại cực kỳ nhẹ nhàng nhảy lại lên cây, vội vã lùi về sau chạy nhanh đi. Thành công!

Đàn cự vượn trưởng thành bên dưới không hề phát giác, Niên Hoằng Trí lùi lại một đoạn xa mới sử dụng thần hành phù, ngắn ngủi mấy giây đã chạy ra xa vài dặm. Chạy qua một ngọn núi gã mới dám dừng lại, đổ cự vượn con từ túi trữ vật ra.

Mặc dù đã qua không bao lâu, nhưng túi trữ vật không thể để vật còn sống, cự vượn con kia bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, gần như sắp chết. Niên Hoằng Trí nắm chặt nó, cầm linh kiếm xẹt qua cổ họng. Lập tức máu tươi phun ra, cự vượn con còn chưa phát ra tiếng nào thì đã mất mạng rồi.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Niên Hoằng Trí liền xé ngực cự vượn con, móc tim ra, lại đổ máu trong tim vào một bình nhỏ, bỏ vào túi trữ vật. Sau đó ném ra một tấm bạo viêm phù, nổ tung xác cự vượn con thành từng mảnh nhỏ. Gã âm thầm than thở, đáng tiếc không có pháp khí bùa chú mang tính mộc, bằng không dùng chúng tiễn cự vượn con đi một đoạn đường thì ván cờ này càng thêm xảo diệu.

Làm xong này đó, Niên Hoằng Trí bình tĩnh trở lại, ngự phong bay về.

——————

Trong sơn cốc.

Kim cương cự viên dẫn dắt những con cự vượn khác khiêng mấy con mồi máu chảy đầm đìa trở về, ném thẳng xuống đất, mặt đất liền vang lên một tiếng động lớn. Mùi máu tươi xộc vào múi, khiến cho các cự vượn con đều quên chơi đùa, chảy nước miếng nhào vào đống thịt.

Hơn mười con cự vượn con quây quanh một con ngựa hoang hai đầu, sử dụng cả miệng và móng vuốt, hưởng thụ thịt tươi đầy máu. Những con cự vượn trưởng thành thì đứng một bên, cũng không vội vàng ăn uống.

Kim cương cự viên nhìn đám vượn con, nụ cười trên mặt lại vô cùng dữ tợn. Một lát sau, nó bỗng nhiên biến sắc, cổ họng phát ra tiếng người khàn khàn: “Viên thập cửu đâu rồi?”

Có mấy con vượn con ngẩng đầu lên, tê tê nói một hơi dài.

Kim cương cự viên nói: “Không có đứa nào nhìn thấy nó sao?”

Đám vượn con gật đầu lia lịa.

Kim cương cự viên lại hỏi Thiết bì cự viên canh gác, liền nghe hai con cự vượn nói có quả đào chín rụng xuống, Viên thập cửu chạy theo nhặt, sau đó không thấy nó nữa, chỉ nghĩ là một mình nó chạy ra ngoài chơi đùa.

Sơn cốc cũng khá lớn, thường xuyên có cự vượn con chạy trốn xung quanh, cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng trong lòng Kim cương cự viên lại sinh ra bất an.

Kim cương cự viên hiện giờ đã tu luyện được ngàn năm, mười năm trước mới được đến một đứa con trai duy nhất, nên rất cưng chìu che chở. Bây giờ Viên thập cửu lại tự nhiên biến mất, nó thật sự là không thể yên tâm được. Trong lòng bất an, tâm trạng của nó cũng không ổn định, càng lúc càng cảm thấy không ổn, lập tức nói: “Dẫn theo mười tên thủ hạ tốt, theo ta ra ngoài tìm nó!”

Mười con Thiết bì cự viên nhanh chóng lên tiếng đáp lại, đi theo Kim cương cự viên trèo lên vách đá, vài cái nhoáng lên thì đã biến mất vô tung. Kim cương cự viên dẫn đầu, đi thẳng về phía trước theo trực giác. Vượt qua một ngọn núi, trong lòng nó lại càng thêm bất an, cái mũi bỗng ngửi được mùi máu nhè nhẹ. Mùi máu này… rõ ràng mang theo mùi đặc biệt của tộc cự viên chúng nó!

Chạy nhanh hơn về phía trước, trong lòng Kim cương cự viên bây giờ đã kinh đào hãi lãng, hận không thể sinh thêm hai cái chân nữa! Mùi máu càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng nó dừng lại ở một sườn núi, rồi hai mắt như muốn nứt ra!

Ngay trong bụi cỏ cách đó không xa, là xác của một con cự vượn con bị chia năm xẻ bảy, máu vượn đỏ tươi còn chưa khô cạn, trái tim bị người đào ra, đúng là chết không nhắm mắt. Đó là đứa con trai mà nó đã chờ đợi trăm năm!

Kim cương cự viên phát ra một tiếng thét dài thê lương, toàn bộ thân hình như một khối nham thạch, hung hăng phóng đến gần. Nó dừng lại trước xác chết bị nổ tung, cẩn thận nâng thân xác con non lên, trong mắt phóng ra hồng quang. Sau đó, yêu khí điên cuồng phóng ra ngoài: “Tiên tu chết tiệt! Ta muốn ngươi phải đề mạng cho con ta ——”

Trước xác chết của vượn con, có một mùi hương rất nhẹ, mặc dù bị mùi của phù chú che giấu thuộc tính nhưng vẫn có thể nhận ra, là mùi linh khí của tiên tu.

——————————-

Từ Tử Thanh ngồi khoanh chân trên mặt cỏ, trong Thiểm Yến Lĩnh có rất nhiều cây cối, nên mộc khí cũng nồng đậm, hắn ngồi trong này không nhập định tu hành cũng cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái.

Vương Anh Ngộ và các tiên tu nhà họ Vương tụ lại một chỗ, tự giác lưu ý tình hình bốn phía. Hai huynh đệ Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn rời đi đã có nửa canh giờ, đi cũng quá lâu rồi. Vương Anh Ngộ vừa có phần chờ mong, lại cũng có phần vội vàng xao động.

Qua thêm mười lăm phút, Từ Tử Thanh bỗng mở to mắt nói: “Đến rồi!”

Bụi tro hắn thả ra mang về tin tức của hai huynh đệ, có linh lực tiên tu hỗn loạn với vài luồng yêu khí đang tiến đến gần, cách nơi này không đủ nửa dặm.

Vương Anh Ngộ lập tức đứng dậy, một luồng sáng nhạt chớp động trong lòng bàn tay, thoáng chốc đã cầm chặt thanh Như Ý. Các tu sĩ còn lại cũng đều chuẩn bị sẵn sàng lược trận cho hắn.

Từ Tử Thanh lại nói: “Có năm con yêu thú cấp một đang tới gần.”

Vương Anh Ngộ nghe vậy, trong lòng lại sinh ra hào khí: “Cứ để chúng tới đây đi!”

Vương Hưng thấy Vương Anh Ngộ lên tinh thần, cũng an tâm nói: “Thiếu chủ cứ mạnh tay mà chém giết, chúng tôi nhất định sẽ không để yêu thú thoát đâu.”

Vừa dứt lời thì các tu sĩ đã thấy bóng hình Vương Tuấn. Chỉ thấy gã cỡi gió bay đến, vừa bay vừa ngoái đầu nhìn phía sau. Phía sau gã có vài con yêu thú động tác linh hoạt, đang đuổi theo gần sát gã. Vương Tuấn nhìn thấy đám người Vương Anh Ngộ, lập tức mở miệng nói: “Vương thiếu chủ, mau ra tay!”

Vương Anh Ngộ lập tức nâng tay quăng thanh Như Ý ra, với uy lực của ngôi sao thứ nhất đã nhanh chóng đẩy ngã một con yêu thú cấp một! Các tu sĩ khác cũng lập tức bọc xung quanh, đẩy năm con yêu thú vào chính giữa. Vương Anh Ngộ chống lại một con yêu thú, bốn người khác chia nhau quấn lấy một con, không để chúng chạy trốn, cũng không để chúng nó tấn công một người một thú đang đối chiến kia.

Con yêu thú Từ Tử Thanh đang quấn lấy là một con Huyết lân báo, cả người được bao bọc bởi một tầng lân giáp màu máu, quanh thân quỷ khí dày đặc, động tác cực nhanh! Nhưng điều này cũng không làm khó hắn được bao, Huyết lân báo cho dù nhanh cỡ nào thì cũng chỉ mới có tu vi cấp một mà thôi, tu vi có hạn, nó mau, Từ Tử Thanh càng mau hơn! Chỉ thấy bóng xanh lung lay, cùng với bóng đỏ dây dưa với nhau, bắt cào cắn xé, không gì là không dùng. Nhưng bóng xanh chợt lóe lên, lập tức di chuyển, hoàn toàn không dính đòn của bóng đỏ kia.

Bên Từ Tử Thanh không hề cố sức, nhưng bên Vương Anh Ngộ lại là càng đấu càng kịch liệt. Vương Anh Ngộ đang cùng một con Xích nha lang đối chiến với nhau, con lang kia có ưu điểm về thân hình lớn và tốc độ mau, răng nanh cũng nhọn, có vẻ rất lợi hại. Một người một lang tu vi sàn sàn nhau, thậm chí tu vi của Xích nha lang còn cao hơn chút nữa, nhưng do Vương Anh Ngộ đã có chút kinh nghiệm, nên cũng không rơi xuống hạ phong. Nhưng thời gian chiến đấu sẽ kéo dài hơn chút nữa.

Ước chừng qua hai nén hương, Niên Hoằng Trí đã trở lại. Vương Tuấn thấy gã, lập tức mở miệng nói: “Đại ca đã về rồi!”

Niên Hoằng Trí nói: “May mà né được đám yêu cầm kia, đám súc sinh đó lực lượng không lớn nhưng cũng chẳng dễ chọc.”

Đây cũng là lời giải thích vì sao gã lại không cùng Vương Tuấn đồng thời trở về, các tu sĩ quấn lấy yêu thú cũng thoải mái chú ý xung quanh, lúc này nghe Niên Hoằng Trí nói vậy cũng gật đầu tỏ ra đã hiểu.

Niên Hoằng Trí làm bộ chú ý xung quanh, sau đó lân la đến bên cạnh Từ Tử Thanh, vung tay cuốn Huyết lân báo lên, cười nói: “Cừ thật, cái đầu không nhỏ!”

Từ Tử Thanh dừng lại chút, cũng cười nói: “Niên đạo hữu vất vả rồi.”

Niên Hoằng Trí sóng vai đứng chung với Từ Tử Thanh, cùng quấn lấy Huyết lân báo, vừa nói: “Chỉ là chạy chân chút thôi, có cái gì vất vả chứ!”

Hai người vừa nói vừa cười, Huyết lân báo tuy rằng linh trí yếu ớt, nhưng trực giác lại rất mạnh. Nó thấy Từ Tử Thanh và Niên Hoằng Trí nhàn nhã như vậy, trong lòng bỗng tức giận, cổ họng phát ra hai tiếng ồ ồ, động tác cũng nhanh hơn! Niên Hoằng Trí giống như lảo đảo tránh thoát, hiện ra sơ hở, thì bị Huyết lân báo cào một phát, trên cánh tay hiện lên ba vết cào.

Từ Tử Thanh cả kinh: “Niên đạo hữu!”

Niên Hoằng Trí kêu “tê” một tiếng: “Súc sinh!” Còn nói, “Lúc nãy né tránh yêu cầm mất chút sức, lại bị con súc sinh này cào thương, thật dọa người mà.”

Từ Tử Thanh chưa kịp mở miệng nói thì bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một con Liệt ma ngưu nhào tới.

Vương Tuấn hô lên: “Đại ca cẩn thận!”

Niên Hoằng Trí một cước đá văng Huyết lân báo, sau đó nắm lấy cái sừng của Liệt ma ngưu, vung lên quăng về phía sau, máu trào ra từ vết thương càng thêm nhiều. Lúc này Vương Tuấn chạy tới, cuốn lấy Liệt ma ngưu, áy náy nói: “Từ đạo hữu, thật không phải. Lúc nãy tại hạ thấy đại ca bị thương, trong lúc nhất thời để nó thừa cơ…. Đạo hữu không việc gì chứ?”

Từ Tử Thanh lắc đầu nói: “Không sao.”

Tuy hắn không phải là không thể tránh khỏi Liệt ma ngưu, nhưng thấy Niên Hoằng Trí giúp đỡ như vậy, hắn cũng cảm kích vài phần. Hai người vội vàng khách sáo vào câu, thì đã thấy con Huyết lân báo lăn một vòng trên đất, lại nhào tới. Từ Tử Thanh muốn ngăn lại nó, thì một thanh phi kiếm từ xa bay tới, đâm xuyên qua con Huyết lân báo kia! Máu tươi văng khắp nơi, Từ Tử Thanh đối diện Huyết lân báo, không kịp phòng bị nên bị máu tươi bắn tới.

Từ Tử Thanh ngẩn ra, liền nghe Niên Hoằng Trí nói: “Con súc sinh này làm tại hạ bị thương, không thể dễ dàng bỏ qua được. Tại hạ giết nó, sẽ dẫn thêm một con bù lại.”

Thì ra là Niên Hoằng Trí giết chết Huyết lân báo. Từ Tử Thanh gật đầu nhè nhẹ, Huyết lân báo hại người, người bị hại có sát tâm, hắn cũng không lời nào có thể nói. Chỉ đành nâng tay áo lên lau mặt, nên không thấy Niên Hoằng Trí đang bỏ một cái bình vào túi trữ vật. Lúc này Vương Tuấn và Niên Hoằng Trí nhìn nhau, đều nở nụ cười nhạt. Chuyện đã thành công phân nửa.

Tuy rằng mùi máu khó ngửi, Từ Tử Thanh trong lòng cũng không thích, nhưng cũng không thể như vậy đi thay quần áo. Huyết lân báo mà hắn phải cuốn lấy đã chết, lại thấy Niên Hoằng Trí giúp đỡ Vương Tuấn, mình hắn không có chuyện gì, liền dựa vào một cây cổ thụ nhìn các tu sĩ ra tay, âm thầm thể ngộ một chút.

Không bao lâu, Vương Anh Ngộ cuối cùng cũng giết chết Xích nha lang, sau đó Vương Hưng đứng cách hắn gần như nhảy lên, đưa yêu thú mà mình đang cuốn lấy cho Vương Anh Ngộ. Vương Anh Ngộ liền đánh với con yêu thú kia, đổi sang thuật pháp của ngôi sao thứ hai, lần nữa bắt đầu cuộc chiến mới.

Bất tri bất giác qua một khoảng thời gian dài, Vương Anh Ngộ mặc dù ngẫu nhiên phải dùng đan dược trợ lực, nhưng càng đánh lại càng hăng, hoàn toàn không hề sợ hãi. Vương Hưng thấy vậy thì rất vui mừng, tầm mắt thủy chung đặt trên người thiếu chủ ông.

Đúng lúc này, ánh mắt Từ Tử Thanh trầm lại. Với linh giác của vạn mộc, hắn tựa hồ cảm nhận được, một luồng hơi thở vô cùng nguy hiểm đang đến gần. Trái tim của hắn cũng đột ngột đập mạnh một cái báo động điều gì đó….

——–ooOoo———

Chương 63: Đánh lén sau lưng

——Hỗn chiến, tính kế thành công——

Ầm ầm….

Mặt đất rung chuyển, vô số tiếng bước chân từ xa xa truyền đến, càng ngày càng gần, càng ngày càng vang!

Từ Tử Thanh không cần tiếp tục tra xét nữa, lập tức xoay người nhìn sang hướng thanh âm vang lên, trong lòng lại vô cùng khiếp sợ. Các tu sĩ nhà họ Vương phản ứng mau lẹ, mắt thấy nguy hiểm sắp tới gần, bọn họ cũng không còn tâm trạng mà chậm rãi chờ thiếu chủ nhà mình rèn luyện nữa, đều cùng một lúc nâng kiếm giết yêu thú trước mặt. Vương Hưng thì bước một bước xa, chém đứt đầu của con yêu thú trước mặt Vương Anh Ngộ, lại kéo hắn ra phía sau, bảo hộ chặt chẽ. Rất nhanh, Vương Anh Ngộ đã được ba tu sĩ nhà họ Vương vây xung quanh, Vương Hưng nhanh chóng nói: “Ba vị đạo hữu, mau mau đứng dậy, có nguy hiểm!”

Không cần ông nói thì Từ Tử Thanh và Niên Hoằng Trí, Vương Tuấn đã dàn trận sẵn sàng đón kẻ địch rồi. Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn sóng vai đứng chung với nhau, nói: “Đại ca, phải cẩn thận đó.”

Niên Hoằng Trí nhỏ giọng trả lời: “Đệ yên tâm, hai ta tùy cơ ứng biến, chạy trốn không khó.”

Các tu sĩ khác thì sợ hãi không thôi, còn hai người họ thì có chút kích động. Chỉ cần qua trận chiến này, mối nguy lớn trong lòng sẽ được loại trừ, tâm tình của huynh đệ bọn họ cũng sẽ tiến thêm một bước nữa!

Ngay lúc này, tiếng bước chân kia đã tới gần ngay trước mắt. Mọi người lúc này mới thấy, thứ đang tới gần là vô số bóng ảnh màu đen xám, hoặc trên hoặc dưới, đều đang chạy như bay đến gần chỗ học. Những cây rừng ngăn cản bước chân của chúng đều bị hai cánh tay dài đánh đổ dễ dàng. Trong vô số bóng xám đó có một bóng sáng màu vàng kim, rực rỡ chói mắt, những hòn đá dưới chân nó đều bị đạp thành bột mịn. Bóng ảnh vàng kim đó tỏa ra sát khí kinh thiên, uy áp to lớn, và yêu khí nồng đậm như chạm được vào nó vậy, tất cả đều khiến người nhìn hoảng sợ lo lắng không thôi!

Yêu thú cấp ba, Kim cương cự viên!

Vương Hưng kinh hãi: “Sao ở đây lại có đàn vượn?”

Chẳng lẽ là do họ giết một con Thiết bì cự viên bình thường thì đã đưa tới hành động mạnh mẽ của đàn vượn như thế sao!

Bầy đàn của yêu thú rất khổng lồ, trong tình hình bình thường nếu có một con trong tộc bị giết ở ngoài, cũng không đưa đến sự trả thù của cả bầy đàn. Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn*, trừ phi con yêu thú bị giết có tiềm lực lớn lao, thân phận tôn quý, nếu không thì sẽ không gặp trả thù. Con Thiết bì cự viên bị giết trước đó, từ tư chất đến tướng mạo đều rất bình thường, tự nhiên là mọi người xem thường. Nhưng bây giờ thấy nhiều cự vượn như vậy, Vương Hưng kinh hoảng, âm thầm tự trách, có lẽ lúc trước đoán lầm rồi nên mới đưa đến phiền toái như bây giờ. Ông lại không biết không phải ông phán đoán sai, con Thiết bì cự viên kia đúng là bình thượng, bầy vượn sẽ không dùng toàn lực trả thù cho nó. Mà là vì nhà họ Vương của ông mướn đến mấy tên lòng dạ khó lường, vì báo thù có thể hại chết cả con của tộc trưởng nên mới có tình hình như bây giờ.

Hai mắt Kim cương cự viên phát ra ánh sáng đỏ rực như máu, yêu khí quanh thân cuồng loạn, gần như điên cuồng thét dài: “Tiên tu —— Chết đi!!!”

Thiết bì cự viên đạp từng bước rung trời chuyển đất, theo sự chỉ huy của Kim cương cự viên hung hăng tiến đến gần! Hơn mười cái đuôi dài hóa thành bóng roi, cái sau nối cái trước đánh về phía các tu sĩ!

“Ba ba ba —— “

Mặt đất bị đập ra vài vết nứt, cây cối ngã đổ, cát bay đá chạy. Đòn tấn công của bầy vượn giống như sóng to gió lớn, mang theo khí thế và thù hận chưa từng có từ trước đến nay, không hề sợ hãi không hề do dự!

Nếu chỉ có một con Thiết bì cự viên thì các tu sĩ sẽ không sợ hãi, nhưng đây không chỉ có một con, mà là hơn mười con thậm chí là càng nhiều con trong bầy đàn đang phát điên nữa, đối mặt với đòn tấn công mạnh mẽ như vậy, các tu sĩ sao có thể không tâm hoảng ý loạn được chứ? Các tu sĩ cũng không hiểu vì sao Kim cương cự viên lại hận bọn họ như vậy? Nhưng bây giờ cũng không phải lúc tìm câu trả lời, Thiết bì cự viên cong hai cánh tay như cái bánh xe, đang lăn đến gần họ rồi ——

Trong lòng bàn tay Từ Tử Thanh chợt lóe lên ánh sáng xanh, cương mộc ngàn năm phút chốc đã xuất hiện trong lòng bàn tay, vừa lúc có một cái đuôi dài đang quét lên, hắn dùng cương mộc ngăn lại, “thương thương” hai tiếng, tay cầm cương mộc ngăn cản có chút tê liệt.

Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn một cầm đao, một cầm kiếm, đều chiến đấu với đàn vượn, còn Vương Anh Ngộ lúc này đã mất hết toàn bộ hăng hái lúc ban đầu, sắc mặt trắng bệch, được ba tu sĩ nhà họ Vương bảo vệ ở chính giữa. Thế tấn công của đàn vượn rất mãnh liệt, Vương Anh Ngộ là một liên lụy, không bao lâu thì đã có một tu sĩ nhà họ Vương tu vi yếu bị móng vuốt của cự vượn cào trúng, ngã ầm trên mặt đất. Sau đó lại bị hai con cự vượn khác cùng một lúc nhấc chân đạp xuống ngực của tu sĩ này, phút chốc xương ngực gãy, đau nôn ra ngụm máu! Một con cự vượn khác nhào tới, hai tay nắm lấy cổ tu sĩ, lập tức một cái đầu người bị nó mạnh mẽ kéo ra, nâng lên cao nhe răng cười nhạo báng con người.

Mùi máu tươi nồng đậm xộc vào mũi, Từ Tử Thanh tự nhiên nhìn thấy động tác của cự vượn hung mãnh kia, trong mắt lập tức hiện ra không đành lòng. Đáng tiếc hắn thân mình còn chưa lo xong, đã bị ba con cự vượn bao vậy, không có cách phân thân, căn bản là không thể cứu giúp. Thở dài, Từ Tử Thanh nhún chân nhảy lên không trung, sau đó dựng thẳng một ngón tay, chỉ về phía con cự vượn càn rỡ kia: “Đốt!”

Con cự vượn kia tay cầm đầu người cười khinh thường, bị một luồng sáng xanh đâm thẳng mi tâm. Thoáng chốc đã bị Mộc hoa chỉ xuyên thủng đầu, cự vượn run run cánh tay, lại không thể chống cự ngã xuống đất. Cứ như vậy mà chết!

Mộc hoa chỉ cần linh lực không ít, không thể sử dụng thường xuyên, nhưng con cự vượn kia hung ác như vậy, không giết thì không thể an ủi linh hồn của vị tu sĩ đã chết kia.

Từ Tử Thanh đáp xuống đứng vững trên mặt đất, nâng cương mộc ngàn năm lên, vung tay tiếp tục quấn lấy chiến đấu với mấy con cự vượn. Hắn buộc trái tim mình phải mạnh mẽ hơn, nghĩ: Vân huynh từng nói ‘Yêu thú thương người, giết được thì giết, đừng nên thương hại’, bây giờ nhìn thấy tận mắt, cảm thấy rất đúng. Yêu thú cùng con người hận thù sâu tựa biển, lúc nãy đã vào thế ngươi chết ta sống rồi!

Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn lúc này cũng dùng rất nhiều phương pháp, tu vi của hai người đều ở Luyện khí tầng tám, giết Thiết bì cự vượn tu vi yếu hơn cũng không phải chuyện khó gì. Lúc này cũng không phải lúc cho họ ra tay, nhưng hai người vừa đánh với cự vượn, vừa chậm rãi đi về phía Từ Tử Thanh

Nhà họ Vương có tổng cộng ba tu sĩ, chết một người. Tu sĩ có tu vi yếu còn lại lúc này càng thêm cẩn thận, Vương Hưng cũng nhíu mày, tấm thân già nua của ông có chết cũng không sao, như thiếu chủ còn trẻ, tiền đồ vô lượng, sao có thể chôn thân ở đây được cơ chứ! Nhưng bây giờ họ đã bị đàn vượn bao vây, phải làm sao mới được đây? Ông vừa cẩn thận bảo vệ Vương Anh Ngộ, vừa tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng cự vượn hung ác, mỗi một con đều có tu vi ngang ngang lão, cho dù lão cố gắng như thế nào thì trên người Vương Anh Ngộ cũng có không ít vết thương.

Mọi người lúc này vốn đã được chỗ này hỏng chỗ khác, nhưng ngay sau đó, lại là họa vô đơn chí! Con Kim cương cự vượn vốn đang quan sát kia hét lớn một tiếng, bay lên trời, nhảy xuống tham gia cuộc chiến! Nó không tham gia không phải là giữ lại sức mạnh, mà là đang ngửi mùi máu tìm thủ phạm đã giết con của nó!

Tình hình chiến đấu ác liệt, nhưng năm giác quan của yêu thú lại rất nhạy, có khả năng dùng huyết thống truy tìm huyết thống, không bao lâu thì nó đã ngửi được mùi máu con mình trên người một gã tiên tu. Kim cương cự vượn thoáng chốc huyết khí sôi trào, trong đầu tràn ngập cừu hận. Kẻ đã chặt đứt huyết mạch ta —— Phải giết! Giết! Giết!

Người Kim cương cự vượn nhìn chằm chằm không phải ai khác, chính là Từ Tử Thanh. Hai bàn chân nó giẫm mạnh, nhún người nhảy đến trước mặt thiếu niên thanh sam, mặt đối mặt với hắn. Trong hai đôi mắt vượn tràn ngập lệ khí, móng vuốt vung lên, đánh về phía cương mộc trong tay thiếu niên.

“Tiên tu, nạp mệnh!” Nó quát lớn một tiếng, tung ra một quyền!

Từ Tử Thanh cuống quýt né tránh lùi lại, không biết vì sao con cự vượn này lại có ác ý nồng đậm như vậy với hắn, nhưng hắn cũng không thể khoanh tay chịu chết được. Kim cương cự vượn có sức mạnh vô cùng lớn, một tay liền nắm được cương mộc, lại hoàn toàn không bị thương, có thể thấy lớp da màu vàng kim cứng có thể sánh bằng pháp khí, cực kỳ đáng sợ. Nếu một quyền này đập trúng người, sợ rằng hắn đã lập tức mất mạng xuống địa ngục rồi!

Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn thấy vậy đều âm thầm vui mừng. Kim cương cự vượn quả thật coi Từ Tử Thanh là kẻ thù, không uổng phí họ cẩn thận tính kế lâu ngày.

Một quyền kia mang theo sức gió mạnh mẽ, trên quyền còn ẩn chứa yêu khí nóng rực, phảng phất như một quả cầu lửa, tốc độ vô cùng nhanh! Từ Tử Thanh căn bản là không thể ngay mặt đón đỡ, dưới hai chân hắn xuất hiện hai phiến lá xanh ngọc, cấp tốc chuyển hướng, lùi lại gần hơn một trượng mới khó khăn né tránh được. Dù vậy nơi quyền phong lướt qua, cây cỏ đều cháy đen, có thể thấy yêu khí trên quyền mãnh liệt như thế nào!

Niên Hoằng Trí thấy Từ Tử Thanh bị Kim cương cự viên quấn lấy, lúc này cùng Vương Tuấn ra tay, nâng vũ khí lên chém xuống, giết chết hai con Thiết bì cự viên đang quấn lấy hai người. Nhân lúc Kim cương cự viên và Từ Tử Thanh đang ác chiến với nhau, các cự vượn khác đều tập trung công kích các tu sĩ còn lại, sau khi chết hai con, lại thêm hai con mới đến, nhưng đều bị Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn giết chết!

Hai người nhanh chóng bay về phía Vương Anh Ngộ, bọn họ vì tu vi yếu nhất, nên bị năm con cự vượn bao vây ở giữa. Vương Hưng và một tu sĩ nhà họ Vương khác đã trọng thương, thanh Như Ý trong tay Vương Anh Ngộ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhưng cũng chỉ có thể ngẫu nhiên ép một con cự vượn lùi lại vài bước, muốn giết chết toàn bộ cự vượn thì hoàn toàn không thể. Vương Hưng chống đỡ một hơi bảo vệ Vương Anh Ngộ, trong mắt cũng đã có tuyệt vọng, không ngờ lúc này Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn lại đến viện trợ, trong lòng mừng như điên.

Niên Hoằng Trí nói: “An toàn của Vương thiếu chủ là nhất, mấy con cự vượn này không thể làm khó chúng tôi, Vương quản sự, ông mau đưa thiếu chủ đi đi, chúng tôi chặn sau!”

Vương Tuấn cũng nói: “Chúng tôi sẽ đuổi theo sau!”

Dứt lời hai người đều dẫn năm con cự vượn ra xa, không để chúng nó dây dưa với tu sĩ nhà họ Vương nữa. Vương Hưng thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ, ông chưa từng nghĩ đến vài tu sĩ được thuê lại chịu giúp đỡ như vậy. Biết bọn họ được thuê đến chẳng qua là lược trận, vào lúc sống chết cũng không cần trượng nghĩa. Không khỏi lớn tiếng nói: “Ba vị đạo hữu, Vương gia ghi nhớ ân đức các vị, thỉnh các vị sau đó nhớ đến Vương gia, chắc chắn sẽ có hậu báo!”

Dứt lời, ông liền lắc mình, kẹp Vương Anh Ngộ dưới nách, cùng một tu sĩ khác nhanh chóng rời đi. Phút chốc trên chiến trường chỉ còn lại năm con Thiết bì cự viên, một con Kim cương cự viên và ba tiên tu, đều đang giao chiến với nhau.

Thiết bì cự viên rốt cuộc tu vi không cao, chỉ là số lượng nhiều, mới khiến  Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn tiêu hao chút sức lực, nhưng chờ các tu sĩ nhà họ Vương đi xa, hai người liền đại triển thuật pháp, ra tay càng thêm tàn nhẫn!

Vương Tuấn cầm phi kiếm, hóa thân thành một luồng sáng vàng kim, nhảy người chém xuống —— ánh đao lóe lên, mạnh mẽ bổ đầu của một con cự vượn thành hai! Cự vượn không chút cơ hội chống đỡ đã ngã xuống, yêu đan cũng lăn ra. Sau đó lại quét ngang, lại thêm một con cự vượn bị chém ngang người ngã xuống, thân thể bị chia làm hai phần!

Cuối cùng chỉ còn lại hai con cự vượn, chúng thấy hai huynh đệ kẻ thù hung hãn như vậy, nhưng không lùi về sau, ngược lại càng kích phát hung tính của chúng. Một con ngay mặt nhào qua, một con thì nhảy lên trên, hai nắm đấm lần lượt thay đổi, tốc độ cực nhanh, khiến cho trước mặt chúng nó xuất hiện vô số tàn ảnh của nắm đấm!

Hai nắm đấm vô cùng lợi hại, nhưng sự chênh lệch cấp bậc là không thể nghịch được, lại thêm hai kiện pháp khí tốt tương trợ. Hai huynh đệ phối hợp với nhau nhuần nhuyễn, một người múa đao không hề lộ ra chút kẽ hở, một người thì xoay người ngồi xổm xuống, dùng sức chém đứt hai chân cự vượn. Cự vượn bị chém chân lập tức đau đến hét ầm một tiếng, đao của Niên Hoằng Trí cũng đã vung lên, ngay tức khắc chém rơi hai cái đầu!

Lúc này mười con Thiết bì cự viên đã chết hết, Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn liền cùng một lúc đánh về phía Từ Tử Thanh, hô: “Từ đạo hữu, chúng ta đến giúp ngươi!”

Từ Tử Thanh đang đấu với Kim cương cự viên, càng đấu càng kịch liệt. Tu vi Kim cương cự viên cao hơn hắn, tính tình lại thô bạo, khiến hắn trong lúc nhất thời dừng lại ở hạ phong. Lúc này nghe vậy, trong lòng cũng thả lỏng một chút, nói: “Cảm…”

Chữ “ơn” còn chưa nói ra thì hắn đã cảm thấy sau lưng có tiếng gió gào thét sắc bén, lại mang theo sát khí mà đến!

——–ooOoo———

Chương 64: Bao vây bốn phương

——Từ Tử Thanh tức giận, Thị huyết yêu đằng thể hiện uy lực——

Từ Tử Thanh theo bản năng né tránh, sau đó chợt nghe một tiếng “phập”, có gì đó đâm vào da thịt, xương sườn lạnh lẽo, và đau đớn nhanh chóng chạy toàn thân. Lúc này nắm đấm của Kim cương cự viên đã đến gần, Từ Tử Thanh bất chấp đau đớn, ở trên không lăn một vòng, thật có thể tránh khỏi. Nhưng một thanh kiếm lại theo bên hông đâm tới, hắn chỉ có thể dùng sức thi triển Mộc hoa chỉ đánh về phía phi kiếm. Chỉ nghe một tiếng “thương” giòn vang vang lên, Từ Tử Thanh mượn dùng thời gian ngăn ngủi mới miễn cưỡng chạy khỏi đòn tấn công đến từ nhiều phía. Chờ đến kho hắn chạy đến một cây cổ thụ lớn, mới dám dùng tay chặn lại xương sườn, máu tươi theo khe hở ngón tay trào ra, đau đến mồ hôi lạnh chạy ròng ròng.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn phân biệt cầm đao và cầm kiếm, đúng là hai người này vừa rồi mới ám toán hắn. Từ Tử Thanh trong lòng lạnh lẽo, lên tiếng chất vấn: “Vì sao hai người lại …”

Còn chưa nói xong thì Kim cương cự viên đã lần nữa đến trước mặt hắn. Lần này trong tay Kim cương cự viên xuất hiện một thanh trường côn, trên trường côn tỏa ra ánh sáng đen bóng, sát khí bức người. Tay còn lại cầm cương mộc ngàn năm, chính là thanh cương mộc Từ Tử Thanh vì tránh thoát công kích đã bất cẩn đánh rơi. Kim cương cự viên nhận định Từ Tử Thanh là kẻ thù của nó, cũng không quan tâm đến nội chiến giữa tiên tu, ném cương mộc, nâng tay vung trường côn lên, đập xuống đầu Từ Tử Thanh!

Từ Tử Thanh hốt hoảng né tránh, tay phải lật qua, cương mộc lại trở về, sau đó hai tay dùng sức nâng lên, ngăn lại trường côn đang đập xuống!

“Binh binh binh binh —— “

Sức mạnh của Kim cương cự viên lớn cỡ nào chứ, cho dù cương mộc ngàn năm vẫn chưa gãy, nhưng thần lực như núi cao biển rộng kia cũng khiến Từ Tử Thanh chịu không nổi, hai chân dần dần lún xuống. Hắn có lòng muốn tránh thoát, vừa đấu vừa tìm cơ hội, nhưng Kim cương cự viên khí thế kinh người, từng côn từng côn đập xuống không ngừng, giống như bão tố quét qua, khiến hắn không hề có cơ hội trốn thoát. Cương mộc ngàn năm tuy rằng cực cứng rắn, nhưng cũng không phải không thể bẻ gãy. Dưới đòn tấn công kịch liệt như vậy, chỉ qua thêm nửa khắc thì cương mộc sẽ gãy, lúc đó Từ Tử Thanh cũng sẽ biến thành oan hồn dưới thanh trường côn kia!

Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn thấy vậy thì trong lòng vui như bắt được vàng, Kim cương cự viên một lòng giết Từ Tử Thanh, cũng không chú ý đến bọn họ. Chỉ cần Từ Tử Thanh vừa chết, bọn họ có thể ngư ông đắc lợi rồi. Tu vi của Kim cương cự viên tương đương với Luyện khí tầng chín thì sao chứ? Chiến đấu một trận với Từ Tử Thanh đã hao phí sức mạnh, bọn họ hai người tiến vào Luyện khí tầng tám đã lâu, tuyệt không sợ hãi.

Vương Tuấn cười nói: “Từ Tử Thanh, ngươi chắc chắn là chết, ta cũng không muốn ngươi chết cũng không biết vì sao mình chết.”

Niên Hoằng Trí cũng nghĩ như vậy, trong lời nói lộ ra đắc ý: “Huynh đệ chúng ta cố ý tiếp cận ngươi chính là vì giờ phút này đấy.”

Từ Tử Thanh chịu đựng từng côn cự vượn chém xuống, cực lực mở miệng: “Ta cùng các ngươi… không oán không cừu…”

Niên Hoằng Trí nói: “Ngươi bất quá là không nhớ ra mà thôi. Nếu nhớ ra được, thì chính là tai họa ngầm.”

Vương Tuấn cũng nói: “Trừ cỏ trừ tận gốc, đó mới là thượng sắc. Trách chỉ trách ngươi ở trên biển nhìn thấy huynh đệ chúng ta, lại có thể từ chỗ Doanh ngư chạy thoát.”

Theo lời hai người nói ra, hai mắt Từ Tử Thanh trợn lên, rất nhiều hình ảnh bỗng hiện ra. Hắn đã nhớ! Trên biển, Doanh ngư, Ngạc Kiều Nhiên rơi xuống biển sâu…. Bọn họ chính là mấy tu sĩ trong mười hai tu sĩ đã bỏ rơi Ngạc Kiều Nhiên chạy trốn!

Từ Tử Thanh nhớ Ngạc Kiều Nhiên từng nói mình là con gái của tông chủ Tử Quang tông, chẳng lẽ mấy người này sợ mình chạy đi mật báo, cho nên mới giết mình diệt khẩu?

Lý do này thật đúng là vô lý cùng cực!

Lúc đó bọt biển sóng lớn cao tận trời, Từ Tử Thanh căn bản là không nhìn rõ tướng mạo của những tu sĩ đó, cho nên lúc mới tiếp xúc, hắn cũng không nhớ ra đã gặp qua. Với tình huống như thế thì sao hắn có thể đi mật báo cơ chứ? Huống chi mặc dù hắn cảm thấy những tu sĩ đó làm không đúng, nhưng cũng là mạng người, hắn sao có thể nhẫn tâm đưa họ vào chỗ chết chứ?

Nhưng hắn không có tâm hại người, người lại có ý hại hắn. Chỉ vì một lần gặp nhau kia, đã có thể sinh ra ác niệm như thế! Cho dù tính tình Từ Tử Thanh luôn ôn hòa thiện lương, cũng không khỏi tức giận. Đã trong lòng không thoải mái, Từ Tử Thanh cũng không để ý đến hai người nữa. Hắn không biết rằng trên đời này lại có kẻ giả trang người tốt, vì giết người mà tìm trăm phương ngàn kế. Sự thân thiết thân thiện lúc trước, cùng với chuyện nhiều lần ra tay giúp đỡ, thì ra chỉ là muốn tìm đúng cơ hội ra tay thôi. Hư tình giả ý đến bực này, quả thật khiến người ta buồn nôn!

Chỗ xương sườn máu chảy không ngừng, hai tay Từ Tử Thanh cầm chặt cương mộc, cứng rắn nhận lấy bóng côn triền miên của Kim cương cự viên. Mới chịu một chút thì hắn đã cảm thấy hai tay tê liệt đau nhức, một phần cũng do hắn mất máu quá nhiều mà cả người lạnh như băng. Trong đầu cũng mơ mơ hồ hồ, vốn có vài ý tưởng xuất hiện, nay lại hoàn toàn trống rỗng. Không được, tuyệt đối không thể ngất!

Từ Tử Thanh cắn đầu lưỡi, đau đớn càng mạnh, mới có thể càng thêm thanh tỉnh. Với tình hình bây giờ, nếu có người có thể hấp dẫn chú ý của Kim cương cự viên, hắn có thể chạy khỏi đòn côn của nó. Nhưng bây giờ hắn tứ cố vô thân, chỉ có Trọng Hoa bay vòng vòng trên trời. Nếu hắn muốn hắn có thể gọi nó xuống giúp đỡ. Nhưng Trọng Hoa mới chỉ tu hành, còn chưa thành thục, cũng chưa ngưng tụ yêu đan, chỉ có chút thần thông thiên phú, sao có thể là đối thủ của ác thú này cơ chứ! Vẫn là đừng liên lụy nó thì hơn, phải nghĩ biện pháp khác….

Kim cương cự viên bị tức giận hận thù che mờ mắt, trong đầu chỉ có một mình Từ Tử Thanh, kẻ thù đã giết con nó thôi. Bất quá tên tiên tu này có tu vi chỉ thấp hơn nó nửa cấp, trong khoảng thời gian ngắn không thể lập tức giết chết được! Đáng thương đứa con còn chưa trưởng thành của nó…. Nghĩ đến đây, Kim cương cự viên càng thêm đau đớn, càng nâng trường côn lên cao thêm, cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân đập xuống, muốn đập cho tên tiên tu đáng giận này đầu rơi máu chảy!

Tạp! Tạp! Tạp!

Từ Tử Thanh bị chấn đến ngực đau đớn, máu tươi hóa thành một đường máu, từ bên môi nhanh chóng tràn ra, khiến cho thanh sam của hắn nhuộm đỏ tươi, chật vật không chịu nổi. Lúc này trong lòng Từ Tử Thanh bỗng sinh ra một ý buồn chán ầm ĩ, hòa cùng nỗi giận của hắn, biến thành ý muốn sống mãnh liệt! Hắn rõ ràng không làm sai chuyện gì, lại bị tiểu nhân tính kế, hắn sao có thể cam tâm chịu chết chứ!

Ý chí muốn sống mãnh liệt tràn vào đầu, thần trí tựa hồ bắt đến ý tưởng nào đó. Vì sao Kim cương cự viên lại coi hắn như tử địch chứ? Chắc chắn không phải vì Thiết bì cự viên, nếu không thì đêm qua cũng không bình yên như vậy…. Vậy thì, vì cái gì? Từ Tử Thanh lại nhớ đến chuyện Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn tính kế hắn, chẳng lẽ đây cũng là một bước trong chuyện ám toán hắn? Bọn họ lòng dạ hẹp hòi như vậy, lúc trước chắc chắn không rộng rãi suy nghĩ cho Vương Anh Ngộ, là muốn làm gì đó sao?

Trong phút chốc hắn bỗng nhiên nghĩ ra được rất nhiều điều, cũng khiến hắn sáng tỏ rất nhiều chuyện. Hắn thầm nghĩ, Kim cương cự viên tức giận như vậy, tự nhiên là… có liên quan đến hai người kia! Nhưng có liên quan thì sao chứ, Kim cương cự viên tức giận như vậy, tuyệt đối không nghe một tiên tu như hắn nói chuyện.

Vậy thì… Vậy thì….

Chính lúc này, từ đan điền Từ Tử Thanh bỗng sinh ra cảm giác khát máu cực kỳ mãnh liệt. Có cái gì đó quay cuồng trong đan điền, có cái gì đó muốn chui ra từ đầu! Trong đầu bị cơn giận chưa từng có từ trước đến nay chiếm cứ, quanh thân Từ Tử Thanh bỗng tỏa ra hơi thở khát máu kèm theo sát khí cực kỳ quỷ dị, khiến người e ngại. Đây không phải là hơi thở thuộc về Từ Tử Thanh, không hề có chút ôn hòa, tràn đầy đều là khí chất khiến người lo sợ phòng bị ——

Trong lòng bàn tay dính đầy máu của Từ Tử Thanh bỗng mọc lên một chồi non, sau đó chồi non trưởng thành, nhanh chóng kéo dài thân thể, hóa thành một sợi dây leo có đầy đủ lá cành, trắng nõn như ngọc, trong suốt đáng yêu. Dây leo gặp gió lại lớn càng mau, vừa xuất hiện không lâu thì thân dây leo đã cuốn quanh cương mộc, nhanh chóng cuốn lên trường côn, sau đó đột nhiên đâm tới!

Dây leo kia thẳng tắp đâm vào ngực Kim cương cự viên, chỉ thoáng chốc nơi tiếp xúc nhuộm đẫm máu tươi, máu tươi nhanh chóng chảy ngược đến gốc cây, khiến cả dây leo đều đỏ lên. Kim cương cự viên mở to hai mắt, tinh quang trong mắt vượn tràn đầy cừu hận dần dần biến mất, thân thể to lớn của nó cũng dần dần không cử động, trường côn “phanh” một tiếng rơi xuống mặt đất.

***

Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn vốn nhìn xem vui sướng, cũng không ngờ bất chợt xuất hiện biến hóa như vậy. Bọn họ chỉ thấy một sợi dây leo chui ra từ lòng bàn tay Từ Tử Thanh, nhanh chóng đâm vào cơ thể cao lớn của Kim cương cự viên, sau đó cự vượn cường tráng uy vũ kia bỗng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng khô quắt lại….

Thứ đó đang hút máu! Đó là cái quỷ dị vậy?

Trong lòng Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn bỗng vang lên hai tiếng “lộp bộp”, lúc này bọn họ đã kết cừu oán với Từ Tử Thanh, nếu không thể giết chết hắn, vậy thì hai huynh đệ họ sẽ là người chết! Từ Tử Thanh có tư chất cực tốt, cao hơn bọn họ rất nhiều, nếu cùng một khoảng thời gian tu hành, bọn họ nhất định theo không kịp. Huống chi hắn lại còn có vật quỷ dị kia nữa, quả thật khiến họ ghen tị không thôi. Chuyện này không được để lâu, ra tay thôi!

Hai người không chút do dự, thừa dịp thần chí Từ Tử Thanh còn đang hỗn độn, bọn họ phi thân tới, một đao một kiếm đều nhắm ngay đầu Từ Tử Thanh chém xuống.

Lúc này hai giọng nói thanh thúy vang lên.

“Rất vô sỉ!”

“Rất đê tiện!”

Sau đó hai sợi dây thừng trong suốt lấy tốc độ cực nhanh phóng tới, một cuốn lấy đao, một cuốn lấy kiếm, ngăn cản chúng không cho tập kích Từ Tử Thanh.

Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn quay đầu nhìn lại, là Quỷ Âm Dương tỷ muội đến đây.

Vương Tuấn nói: “Quỷ Âm Dương, các ngươi tội gì gây cản trở chúng ta chứ!”

Sắc mặt của Niên Hoằng Trí cũng kém đến khó coi, lúc quan trọng nhất lại xuất hiện một đôi sát tinh! Nhưng gã cũng biết lúc này không phải lúc đắc tội người khác, cực lực kiềm chế cơn tức: “Chỉ cần hai vị không nhúng tay chuyện này, huynh đệ chúng tôi sau này sẽ có báo đáp.”

Quỷ Âm cười duyên đáp: “Nam nhi trên đời này đều có thể hận, chỉ có người mà các ngươi muốn giết còn có thể nói ra vài câu tiếng người, sao có thể để hắn chết dưới tay tiểu nhân đê tiện các ngươi chứ?”

Quỷ Dương cũng cười tươi nói: “Muốn tỷ muội ta không nhúng tay chuyện này cũng không phải không được, chỉ cần các ngươi cho Chu nhi của ta cắn một miếng, chúng ta sẽ theo ý các ngươi, thế nào?”

Niên Hoằng Trí giận đến khó thở, ai chẳng biết nhện đực cực độc chứ, sao có thể tùy tiện để nó cắn được! Vương Tuấn cũng vô kế khả thi, ai biết Từ Tử Thanh chừng nào thì thanh tỉnh chứ? Đột nhiên, từ xa xa bay đến một người, trong lòng gã lập tức vui mừng: “Tam đệ, mau giết Từ Tử Thanh!”

Lúc này Nguyễn Nguyên Lượng đang đến gần. Thì ra lúc Vương Anh Ngộ rời đi, trên đường ra Thiểm Yến lĩnh liên tục gặp được con thứ và cao thủ bên người. Quỷ Âm Dương tỷ muội gặp họ trước, nghe được lời Vương Anh Ngộ thì trong lòng bỗng động, nhanh chóng đến tìm, còn Nguyễn Nguyên Lượng thì gặp sau, nghe được chuyện này tự nhiên hiểu đây kế của hai huynh trưởng, trong lòng lo lắng cũng chạy đến. Cho nên hai đoàn người đều tới đây.

Nguyễn Nguyên Lượng nghe vậy thì lập tức thả người đánh về phía Từ Tử Thanh. Quỷ Âm Dương tỷ muội biến sắc, muốn tiến đến giúp đỡ, nhưng lại bị Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn mỗi người một bên dùng đao kiếm ngăn lại hai nàng. Thoáng chốc, tình thế xoay ngược, Nguyễn Nguyên Lượng nâng phi kiếm đâm tới, kiếm phong lợi hại, kiếm quang lạnh thấu xương, nhắm ngay ngực Từ Tử Thanh!

——–ooOoo———

Có liên quan

Xuyên việt chi tu tiên - Chương 65, 66, 67, 68Tháng Mười Một 28, 2014Trong "Xuyên việt chi tu tiên"

Xuyên việt chi tu tiên 191-195Tháng Hai 8, 2018Trong "Xuyên việt chi tu tiên"

Xuyên việt chi tu tiên – Chương 60, 61Tháng Mười 20, 2014Trong "Xuyên việt chi tu tiên"

Tháng Mười Một 7, 20142 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Như Hoa Lộng Nguyệt trong Tháng Mười Một 7, 2014 lúc 9:17 sáng

>.< lâu quá mới thấy đó

Phản hồi

Lam trần trong Tháng Một 3, 2016 lúc 9:31 sáng

=.= đểu

Phản hồi

Nội quy nhà!!!

1. Các bộ đam mỹ, fanfiction trong nhà, ta chưa xin phép tác giả phiên dịch ra tiếng việt, gọi tắt dịch chui, nên mong mọi người đừng đem đi nơi khác nhé :)

2. Mọi người muốn share đồ trong nhà ta thì nhớ xin phép trước nhé, ta dễ chịu lắm, không vi phạm nguyên tắc thì ta sẽ cho thôi.

3. Ta không share word các bộ ta edit, nhưng sau khi hoàn thành, chỉnh sửa, beta lại một lần thì ta sẽ đưa link down bản pdf cho mọi người :)

Trước vậy đã, ta chưa nghĩ ra được gì nữa. Sau khi nghĩ ra ta sẽ viết tiếp :)

Password fanfiction:

Tất cả các fanfiction mình edit đều chưa xin phép tác giả, nên mong các bạn không post những fanfiction ấy lên các trang web khác nhé ^.^~~

Arashi:
Password xem bài viết online gồm 8 chữ số (dd/mm/yyyy), các bạn là fan Arashi chắc chắn sẽ biết.
Password download PDF: một cụm từ gồm 5 chữ cái liên quan đến Arashi =w=

Supernatural: cách fangirl gọi cp anh em nhà
Winchester, không hoa không cách, 7 từ.

Mình không trả lời comment hỏi pass nhé ~~

Bài viết mới

Xuyên việt chi tu tiên 241-245Xuyên việt chi tu tiên 239-240Xuyên việt chi tu tiên 237-238Xuyên việt chi tu tiên 235-236Xuyên việt chi tu tiên 231-234

Chuyên mục

Album vol.4 "Cô dâu" – Hồng Thủy KiếnFanfictionFictionNovel No.6Piece ~Kioku no kakera~Xuyên việt chi tu tiênĐam mỹĐồng nghiệp văn Arashi

THÁNG MƯỜI MỘT 2014HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930« Th10   Th12 »

Người đi, kẻ lại:

275 967 người

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro