Chương 1: Mang theo không gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ài, đầu đau quá, mình không phải là đã chết sao, đây là đâu?" Lý Thanh xoa đầu mình, nhìn hoàn cảnh trước mắt thật lạ lẫm, gian nhà đơn sơ lại rách nát này trong đầu hoàn toàn không có một chút ấn tượng, có thể khẳng định chính mình tuyệt đối chưa tới nơi này. Tại sao mình lại ở chỗ này? Lý Thanh đầu óc một mảnh mơ hồ.

Ngay lúc Lý Thanh đang bế tắc không hiểu thì một đoạn ký ức không thuộc về hắn mạnh mẽ tràn vào trong đầu:

Lý Thanh bất đắc dĩ đón nhận sự thật là mình đã chuyển kiếp, hơn nữa còn là hồn xuyên mà người ta thường nói.

Dựa theo kí ức của nguyên thân, mảnh đại lục mà hắn đang ở đây được gọi là đại lục Thanh Tuyết, mà khối đại lục này bị bốn quốc gia Phong, Lôi, Băng, Tuyết chiếm lĩnh lần lượt ở bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc.

Lý Thanh không khỏi có chút đau đầu, xem ra mình không chỉ là chuyển kiếp, mà còn xuyên đến một quốc gia không có trong lịch sử rồi.

Đại lục này có chút kỳ lạ, chỉ có hai loại người, là gia nhi cùng ca nhi, hoàn toàn không có nữ nhân.

Gia nhi ở thời không này là nam nhân.

Mà ca nhi được coi nữ nhân, có trọng trách nối dõi tông đường.

Ca nhi cùng gia nhi cũng rất dễ phân biệt, ca nhi sinh ra trên lỗ tai có hoa văn kỳ lạ, mà gia nhi lại có hoa văn trên ngón áp úp, là gia nhi hay là ca nhi vừa nhìn là biết.

May mà thân thể nguyên chủ này là một gia nhi, không thì thật đúng là đủ nhức đầu, Lý Thanh trong lòng âm thầm cảm thấy có chút may mắn, mặc dù nói hắn không thích nữ nhân, thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể tiếp thu được việc bị nam nhân đặt ở dưới thân.

Thôn này là chỗ ở của nguyên chủ, ở phía Đông nước Phong, rất hẻo lánh, muốn đến chợ ở trên trấn gần nhất cũng phải đi hơn một giờ.

Có người nói, làng này là do tổ tiên vì tránh chiến loạn, mang theo một nhà già trẻ đi tới nơi này, thấy ở đây tuy vắng vẻ nhưng non xanh nước biếc, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần. Liền ở chỗ này cắm rễ xuống, chiến loạn kết thúc cũng không dọn đi. Trải qua hơn mười đời liền có Lý gia thôn.

Mà đến hôm nay, trong thôn có hơn một trăm hộ gia đình, sáu – bảy trăm người, dân phong thuần phác, trong phạm vi mấy dặm quanh đây là ngôi làng lớn nhất.

Nguyên chủ là người trong một hộ gia đình bình thường ở Lý gia thôn, tên cũng được gọi là Lý Thanh, đã 15 tuổi, ở chỗ này xem như sắp sửa thành niên (16 tuổi thành niên).

Cha lên núi săn thú thì bị rắn độc cắn, dùng hết của cải tích cóp được cứu chữa nhưng không khỏi, hai tháng trước đã qua đời.

Sau khi cha mất, Ba hắn ngày đêm thống khổ, bi thương không ngớt. Một tháng sau nhiễm phong hàn cũng đi theo, trong nhà chỉ còn lại một mình nguyên chủ.

Cha và Ba lần lượt qua đời, trong nhà không có của cải tích góp, thi tú tài lại không đậu, tay trói gà không chặt, không có cách nào khác là phải làm ruộng tự nuôi sống bản thân, mê man không ngớt, nhất thời bi kịch từ đó mà đến, nhất định là như thế đi.

Lý Thanh xoa đầu, nghĩ thầm may mà chỉ có có một mình hắn, mà nguyên chủ lại có tính tình hơn quái gở, không bằng không hữu, cũng rất ít khi xuất hiện ở trong thôn, nói cách khác, bản thân thật không có khả năng bị lộ.

Lý Thanh suy nghĩ một chút, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, thời không mình sống không trở về được, còn không bằng ngẫm lại mình làm gì mới có thể sống tốt ở đây.

Hiện tại rất nhanh là vào đông, trong nhà nguyên chủ đồ nào có thể bán đều bán gần hết, không có dư lại thứ gì.

May mà không gian cũng theo hắn xuyên đến, không thì mùa đông này trôi qua không nổi..

Nâng tay phải lên nhìn một chút, thấy trên có dấu vết như hình xăm như một chiếc nhẫn.

Lý Thanh vuốt cái dấu ấn này mà chìm vào hồi ức. Khi đó Lý Thanh vừa mới tốt nghiệp đại học, đi cửa hàng bán đồ cổ tùy tiện dạo một vòng, vừa lúc coi trọng một chiếc nhẫn nhỏ, chủ tiệm tự xưng là đồ gia truyền gì đó, dùng 50 đồng liền mua tới tay.

Lý Thanh là sao có thể tin tưởng lời gã nói, chỉ là thấy hợp mắt, nên thuận tay mua một món trang sức nhỏ để đeo mà thôi. lại thật không ngờ cơ duyên xảo hợp, phát hiện bên trong chiếc nhân này dĩ nhiên là một cái không gian!

Không gian không phải rất lớn, chỉ có kích cỡ vài mẫu, cùng một gian nhà tranh. Bên trong có một chút gia cụ thông thường. (mẫu = 667 m²)

Xung quanh nhà tranh bốn mặt đều là đất đai, bên trái là một cánh rừng, cái gì mà cây sam,cây tử đàn, cây hồ đào , còn có vài cây trà. Chỉ là Lý Thanh nhìn không nhận ra giống gì, đoán chừng là do chủ nhân trước của không gian trồng.

Còn lại phía trước nhà tranh là hai hồ nước, chỉ có một chút thảm cỏ và suối nước cùng các loại cá tạp. Bên phải lại là một vườn cây ăn quả, không gian hình như chỉ lớn như vậy, sát biên giới bị sương mù bao phủ, đi tới đó liền bị bắn trở về, Lý Thanh cũng bỏ qua ý định đi sang nhìn một chút.

Chỉ là những thứ này cũng làm Lý Thanh vui sướng đến hỏng rồi, Lý Thanh vừa mới tốt nghiệp đại học, ở nơi mà đâu đâu cũng là bác sĩ, cái thời đại mà sinh viên nhiều như chó chạy ngoài đường, công việc cũng đâu dễ tìm, Lý Thanh lại học chuyên ngành nông nghiệp, công tác liên tiếp vấp phải trắc trở, rất uể oải. Không nghĩ tới lại gặp được bảo bối như vậy.

Lý Thanh lợi dụng không gian, dựa vào rau củ trồng ở trong đó làm đồ ăn bán, nuôi một ít loại hoa cỏ quý cũng buôn bán được lời không ít tiền, mới vừa chọn mua không ít thứ, chuẩn bị đi cắm trại bên ngoài, không nghĩ tới thời điểm băng qua đường lại bị xe đụng chết.

Trước khi chết, hắn nhìn thấy được khuôn mặt dữ tợn của người trong xe. Hắn nhận ra được người này, Trương Lê, một tên côn đồ muốn biết con đường nhập rau dưa của hắn để dựa vào đó mà kiếm trác một khoản, bất quá bản thân hắn tự nhiên sẽ không nói cho gã biết, hơn nữa có không gian trong tay, gã cũng không làm gì được hắn, không nghĩ tới gã lại lựa chọn phương pháp cực đoan như vậy. Mà bản thân hắn cư nhiên cứ như vậy chuyển kiếp. Lý Thanh âm thầm tự an ử mình, chí ít hắn có cái mạng lớn.

Nơi này mùa đông đặc biệt lạnh, nhưng mình có không gian nơi tay, hơn nữa bên trong lại có chút ít vàng bạc, cũng có hoa quả rau dưa, trong hồ còn có cá, mình không có khả năng chết đói, Lý Thanh nghĩ trong lòng.

Chỉ là đáng tiếc, tiền trong không gian hiện tại cũng không thể dùng. ai~~

Lý Thanh ở trong không gian cầm một cái bánh mì ăn, uống chút nước khoáng liền giải quyết xong bữa cơm tối.

Lại từ trong không gian lấy ra một cái chăn đắp lên trên người, không đắp không được, chăn trong nhà nguyên chủ quá mỏng, lại có một cái cửa sổ bị hỏng, gió lạnh lùa vào trong phòng, lạnh không thể chịu nổi!

"Ngày mai rời giường nhìn xem trong nhà này còn đồ đạc gì không, tuy nói khi chữa bệnh cho cha nguyên chủ bán đã bán đi không ít, thế nhưng vẫn còn dư lại một mẫu đất ruộng, một mẫu đất phòng, hai mẫu đất cát, còn có một cái hồ nước, phải đi xem mới được. Mang một vài thứ trồng vào ruộng, không lúc đem đồ trong không gian ra cũng không tiện, cũng không thể để lộ sơ hở vì chuyện này được. Ngày mai để ý trong không gian một chút xem có cái gì không, nói không chừng có thể đổi được ít tiền..."

Lý Thanh nghĩ trong đầu những chuyện ngày mai phải làm, rồi mơ mơ màng màng ngủ mất.

Ngày thứ hai, Lý Thanh dậy từ rất sớm, một là do thói quen, hai là tối qua mới ăn một cái bánh mì, sao có thể không đói bụng cho được, nghĩ ngày hôm nay còn có việc, liền từ sớm đã rời giường.

Lý Thanh tìm được phòng bếp, chuẩn bị làm đồ ăn, dù sao sắp bắt đầu vào đông, trời cũng có chút lạnh, ăn món ăn lạnh thì không tốt cho lắm, trong phòng bếp lật nửa ngày, phát hiện ra còn có nửa túi gạo, Lý Thanh ninh một nồi cháo nhỏ, bỏ thêm nước suối trong không gian. Ngửi được mùi hương êm diu, liền uống hai bát lớn rồi "nấc" một tiếng để bát xuống bàn, xoa xoa bụng cong mắt thỏa mãn.

Lý Thanh trong lòng lập mưu: mùa đông rất nhanh sẽ đến, trong nhà còn có một chút đồ để lại, thiếu cũng phải mua thêm về, phòng ở cũng nên sửa một chút, đều hở toang hoác ra rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro