Chương 16: Ớt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm yên bình trôi qua.

Bởi vì đại bá muốn qua hỗ trợ việc làm đất, nên từ sáng sớm Lý Thanh đã thức dậy chuẩn bị.

Lý Thanh vừa rửa mặt, đánh quyền xong, đại bá đã mang theo biểu ca cùng biểu đệ tới rồi.

Lý Thanh nhìn đồng hồ, còn chưa đến tám giờ, thực sự là quá sớm rồi.

Mùa đông trời sáng muộn, lại có sương mù, lúc này bầu trời mới chỉ là rạng sáng thôi.

"Đại bá, sớm như vậy thế mà các ngươi đã tới rồi, " Lý Thanh nhanh chóng chào đón bọn họ.

"Thanh nhi, ngươi vừa rồi là luyện quyền pháp gì vậy?, ta thấy thật lợi hại." Đại bá vừa nãy nhìn thấy Lý Thanh ở trong sân đánh quyền, cho nên mới có câu hỏi này.

"Đại bá, bộ quyền này không có lợi hại gì đâu, chỉ là có thể cường thân kiện thể mà thôi. Ngươi cũng biết thân thể ta trước đây không tốt lắm, bây giờ không phải là đã khá lên rồi sao." Lý Thanh vội vàng mở miệng giải thích.

"Thế à, ai chỉ cho ngươi vậy?." Đại bá đối với lai lịch của bộ quyền này cảm thấy rất hiếu kì.

"Đại bá, đó là ta thấy ghi ở trong sách, liền thử luyện một chút. Không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy." Lý Thanh tìm một lý do làm cho mọi người dễ dàng tin tưởng nhất.

Không phải hắn không tin đại bá, mà là loại này chuyện kinh thế hãi tục này vẫn là càng ít biết người càng tốt, đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng.

"Như vậy ngươi chăm chỉ luyện a, đem thân thể mình luyện khá một chút, đừng giống như trước kia, một bộ dạng yếu đuối. " Đại bá đi tới vỗ vai Lý Thanh nói.

"Ta biết rồi. Đi, đừng đứng ở bên ngoài nữa, mau vào trong phòng." Lý Thanh dẫn mấy người đi vào trong phòng.

Lý Thanh đem gian giữa đổi thành phòng khách, bày một cái giường, mặt trên trải chăn bông mua ở tiệm vải. Gian phòng bên phải là phòng ngủ của hắn còn bên trái là phòng ngủ cho khách.

"Đại bá, mời ngồi." Lý Thanh đem mọi người vào tới trong phòng, mời bọn họ ngồi xuống.

"Đại bá, đại bá phụ cùng Lý Vân như thế nào không thấy tới?" Lý Thanh có chút nghi hoặc.

"Thanh Nhi, trong nhà có chuyện nên bọn họ phải ở nhà không tới được." đại bá giải thích.

"Nga, là như vậy à. Đại bá, các ngươi đến sớm như vậy, ăn sáng gì chưa?" Lý Thanh hỏi.

"Ăn rồi, đã ăn sớm" Lý Thanh đại bá cười đáp trả.

Lý Thanh trong lòng biết mấy người Đại bá căn bản không có chuyện đã ăn sáng.

Vừa nhớ tới bữa cơm tối hôm qua của nhà đại bá, mũi hắn liền cảm thấy chua xót. Những năm trước đây người dân trong thôn lúc an nhàn một ngày cũng phải ăn 2 bữa "Cơm", mà năm nay lại lũ lụt, rất nhiều người một ngày chỉ ăn một bữa "Cơm" thôi, rất kham khổ.

Lý Thanh không phải thánh nhân, không có ý muốn cứu giúp những người đó. Hắn chỉ thầm nghĩ giúp nhà đại bá một tay, lí do là vì nhà đại bá từ cái ngày đầu tiên hắn xuyên tới đây đã chiếu cố hắn, giúp đỡ hắn mà không cần hồi báo gì.

"Đại bá, ta còn chưa ăn sáng đâu, ai biết các ngươi đến sớm như vậy chứ. Các ngươi chờ ta một lát." Lý Thanh nói.

"Ôi chao, đi đi, ngươi trước tiên cứ đi ăn sáng đi, ta và các biểu ca ngươi đi trước, chờ khi nào ngươi cơm nước xong thì đến đó cũng được. " đại bá nói.

Nhóm Biểu ca cũng phụ họa theo "Đúng vậy đúng vậy, Thanh nhi, chúng ta đi làm trước."

"Đại bá, còn rất sớm mà, các ngươi cũng không cần phải vội đi ra đó làm gì." Lý Thanh vội vã mở miệng ngăn cản.

Nói đùa, vừa rồi hắn nói bản thân mình còn chưa ăn cơm sáng chính là muốn đi phòng bếp làm cho đại bá cùng hai đường huynh ăn. Nếu để cho bọn họ đi, vậy thì còn làm cơm để cho ai ăn cơ chứ.

Lý Thanh khuyên ngăn đại bá ở lại, đi phòng bếp bận rộn.Hắn suy nghĩ một hồi, sáng sớm ăn cái gì đây? Quên đi, làm mấy món đơn giản cũng được.

Lý Thanh đánh lửa, đem gạo trắng vo sạch sẽ, cho thêm một thìa linh thủy vào để ở trên bếp nấu. Lại từ trong không gian lấy ra một con cá tuyết(1) nhỏ ước chừng khoảng một cân, loại cá này là cá đặc hữu của địa phương, không có vẩy, rất ít vây, ở giữa bụng chỉ có một khối vây.

Đem cá cắt đầu bỏ đuôi, xắt thành những miếng cá nhỏ, cho vào trong nồi cơm nấu thành cháo cá(2).

Làm xong món chính, Lý Thanh sợ không đủ ăn, lại lấy ra một túi bột mì làm bánh màn thầu, mỗi cái đều được làm lớn bằng nắm tay của hắn.

Lý Thanh thấy đại bá cùng hai đường ca ngồi không không có việc gì, bảo đường ca gọi đại bá phụ cùng đường đệ Lý Vân đến. Bọn họ nguyên bản từ chối, cho đến khi hắn nói có việc muốn nhờ đại bá phụ hỗ trợ, đại bá cũng không có nói gì nữa, để đường ca chạy về gọi đại bá phụ và Lý Vân tới.

Lý Thanh từ hậu viện hái được một ít cải trắng, từ trong không gian lấy ra hai củ măng tây, mấy trái cà chua, thấy mấy cây ớt ở trong không gian, hai mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, hắn biết cách nào có thể giúp đỡ nhà đại bá rồi.

Đồ ăn rất nhanh đã làm xong, một đĩa trứng xào cà chua(3), một đĩa cải trắng xào(4), một đĩa măng tây xào thịt(5), lại dùng ớt hầm chung với một miếng thịt lớn(6). Một lồng bánh màn thầu(7), một nồi cháo cá, nhiều như vậy chắc cũng đủ cho mọi người ăn rồi.

Lý Thanh ra ngoài gọi bọn họ đến ăn cơm. Bên trong đồ ăn, hắn hoặc nhiều hoặc ít gia đều cho thêm một ít linh tuyền, không thì sẽ có cảm giác chênh lệch về mùi vị, có thể làm cho người khác hoài nghi.

Lúc này đường ca cũng đem đại bá phụ cùng Lý Vân đến, Lý Thanh múc cháo cá cho vào một cái bát lớn mang ra ngoài.

Mấy món còn lại đều dựng ở trong đĩa , chỉ có thịt hầm là dùng một nồi đất để dựng, mặt trên vẫn còn úp nắp nồi không có mở ra.

"Thanh nhi, ngươi làm nhiều món như vậy sao mà ăn hết được, đây không phải là lãng phí sao? Ngươi hài tử này thế nào không biết tiết kiệm! !" Đại bá phụ có chút tức giận.

Lý Thanh vội vàng mở miệng giải thích, "Đại bá phụ, không có lãng phí gì hết, chúng ta ăn no mới có sức để làm việc, không ăn mới là lãng phí đó. "

"Này..., nói là như vậy, nhưng ngươi làm nhiều món thế cũng quá tốt rồi, ngươi không biết nếu hết tiền sẽ rất khó khăn sao. Tuy rằng ngươi biết săn thú, thế nhưng ngươi lại không biết tiết kiệm, nếu không làm vậy, mùa đông này ngươi sống cũng không dễ dàng."

Đại bá phụ vẫn tức giận, chỉ là trên mặt rõ ràng còn có một chút bất đắc dĩ cùng lo lắng.

"Đại bá phụ, ngươi đừng lo cho ta làm gì, ta đã tìm được biện pháp để kiếm tiền rồi. " Lý Thanh cười nói.

"Cách gì?, thật sự ngươi có thể kiếm tiền sao? Ngươi đừng có làm ra chuyện xấu gì đó., " đại bá phụ lo lắng nói, trên mặt đại bá cũng lộ ra một bộ "Nếu như ngươi làm ra chuyện xấu gì, ta liền quất chết của ngươi. " Lý Thanh nhìn vậy cảm thấy dở khóc dở cười.

"Đại bá, đại bá phụ, các ngươi nhìn ta từ nhỏ tới lớn. Ta là hạng người gì, hai người còn không biết sao." Lý Thanh bất đắc dĩ, không có giải thích, thật đúng là sợ bọn họ nghĩ sai.

"Nga, vậy ngươi nói một chút về cái biện pháp kiếm tiền của ngươi đi." đại bá lên tiếng, tựa hồ tin tưởng nhân phẩm của Lý Thanh. Tin hắn sẽ không hề làm ra chuyện xấu gì.

"Đại bá, trước tiên đừng bàn về chuyện kiếm tiền. Cơm đều đã mang ra rồi, nếu không ăn sẽ nguội hết đó." Lý Thanh cười hì hì rời đi trọng tâm câu chuyện. "Đợi ăn xong , ta đều nói cho mọi người biết, ngươi còn sợ ta không nói cho ngươi sao."

Chỉ nói không thì không được, trước vẫn là để cho đại bá làm thử xem sao, không thì hắn có thể không tin vào khả năng của mình mà thuyết phục được đại bá.

"Được được được, ăn cơm trước." Đại bá trong lòng rõ ràng có chút lo lắng, thế nhưng Lý Thanh hết lần này tới lần khác nói sang chuyện khác, thực sự đúng là....học xấu, cùng cha hắn giống hệt nhau. Nghĩ như vậy thế nhưng trên mặt lại rõ ràng hiện lên một cái dáng tươi cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro