Chương 17: Linh quang chợt lóe...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lý Thanh mở nắp nồi thì thỏ hầm ớt ra, một mùi thơm cay xộc vào mũi mọi người. Hắn nhìn thấy đường ca, đường đệ nuốt một ngụm nước bọt.

"Đến, đại bá, đại bá phụ, mọi người nếm thử món này xem vị của nó như thế nào.", Lý Thanh mở miệng mời chào.

"Ân, được. Ta đã sớm ngửi thấy được mùi thơm rồi, nên nhất định phải cẩn thận nếm thử xem sao." Đại bá cầm đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng nếm thử, cay đến nỗi phải kêu la."Hô, cay quá cay quá. . . mau...mau mang nước lại đây!"

Đại bá phụ cùng đường đệ rõ ràng cũng cay không chịu được, Lý Thanh vội vàng đưa cho bọn họ mỗi người một chén cháo.

Cháo cá đặc nấu nhừ, cùng thịt thỏ hầm ớt hương vị cay nồng, cho dù đang là mùa đông, khi ăn mồ hôi cũng phải toát ra đầy đầu.

"Đại bá, đại bá phụ, cay như thế đừng có ăn nhiều quá, cẩn thận khó chịu" Thấy hai người tập trung tinh thần hăng hái ăn như vậy, Lý Thanh nhanh chóng lên tiếng khuyên nhủ.

Tuy rằng bên trong những món đó đều được cho thêm linh tuyền, sẽ không làm thân thể cảm thấy khó chịu. Thế nhưng hắn cũng cho rất nhiều ớt vào đó, sợ rằng bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không tiếp thụ được.

"Hô, ăn ngon, ăn ngon thật, ôi cũng không phải ta tò mò những món thịt này làm như thế nào vậy? (Cả đời này, ta cũng chưa từng ăn qua món nào ngon như thế hết)." Đại bá bị cay đến nỗi đều không thể để thẳng đầu lưỡi được, nói .

"Đường ca, món thịt này làm từ cái gì thế? Cay như vậy, thế nhưng ăn lại đặc biệt ngon." Lý Giang mở miệng hỏi nhưng đôi đũa cũng không có rời khỏi nồi thịt thỏ, thực sự là tham ăn mà.

"Trước đừng hỏi, ăn cơm xong rồi nói. Ngươi xem kìa, đại ca ngươi sắp ăn hết rồi đó. "

Lý Giang quay đầu đi vừa lúc thấy Lý Hải cầm đũa không ngừng đưa về nồi thịt.

"A! ! Ca, ngươi chừa cho ta mộtchút! !" Lý Giang gào kêu lên, cầm đũa ra sức cướp thịt trong nồi.

... ...

... ...

Sau một hồi, tất cả mọi người đều ngừng đũa, ăn đến đầu đầy mồ hôi không nói, nhưng cũng có 1-2 người chống đỡ không nổi, ngồi dựa vào ghế xoa xoa bụng mình.

Ngay cả Lý Vân so với lúc mới bắt đầu ăn có một chút nhã nhặn, thì bây giờ cũng bị cay đến mặt đỏ bừng bừng, nhìn trông như vừa uống rượu say. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, rất khả ái.

"Đường ca, giờ ăn cũng ăn xong rồi, uống cũng uống xong rồi. Ngươi mau nói cho ta biết món thịt này rốt cuộc là làm từ cái gì đi." Lý Giang vẫn là tò mò hỏi.

"Thứ này a, hắc hắc, là một thứ tốt để kiếm tiền." Lý Thanh úp úp mở mở nói.

"Đường ca, ngươi đừng thừa nước đục thả câu , mau nói đi, đây rốt cuộc là cái gì hả?" nhìn thấy Lý Thanh mặt cười tiện, Lý Giang nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã.

"Được, ta đây liền nói cho mọi người biết, món này là được làm với ớt" Lý Thanh Thanh hắng giọng, mở miệng nói.

"Đường ca, ớt ai cũng từng ăn qua rồi, không có khả năng làm đồ ăn lại ngon như vậy. Ngươi đừng có mà gạt ta." Lý Giang phản bác, y cũng không phải là tiểu hài tử dễ tin người, trên mặt rõ ràng viết hai chữ không tin.

"Thật đó, ta lừa ngươi làm gì chứ." Lý Thanh bất đắc dĩ nhún nhún vai, ý bảo lời mình nói là thật.

"Đây thật sự là cây ớt, đó, chính ngươi nhìn đi." Lý Thanh từ trong nồi thịt gắp lên một quả ớt, đưa cho Lý Giang nhìn.

"A, đây thật sự là ớt. Nhưng ta nhớ rõ vị của ớt không phải là như thế." Lý Giang không giải thích được.

"Hử, không đúng, thế nào mà quả ớt này cùng những quả ớt chúng ta thường dùng không giống nhau a, hình như ngắn hơn một đoạn." Lý Hải tương đối trầm mặc phát hiện ra chỗ bất đồng nói.

Lý Thanh vừa mới đến thế giới này, chỉ biết trên thế giới này cũng có cây ớt, hơn nữa những người ở đây cũng rất thích ăn ớt.

Chẳng qua thời đại này vị cay của ớt không mạnh, cho thật nhiều ớt cũng không thấy cay gì. Mà cây ớt lại tương đối quý, người thường căn bản không có cách nào để dùng nhiều.

Lý Thanh chính là ở bên trong không gian thấy có ớt, mới nghĩ ra được biện pháp kiếm tiền này.

"Hắc hắc, đây là loại ớt quả nhỏ ta tìm được bên trong núi, đặc biệt cay. Cùng những loại ớt thông thường không giống nhau, vị cay đủ. Chỉ cần cho một chút là cũng có thể làm cho món ăn đó cay nồng." Lý Thanh mở miệng giải thích.

Hắn đem không gian chuyển thành trên núi mà nói. Về chuyện của không gian, cả đời này hắn cũng không muốn nói cho người khác biết. Sự việc quan trọng, vẫn là tự bản thân mình giữ kín là tốt nhất.

"Thanh nhi, thứ này có nhiều hay không?" đại bá mở miệng hỏi.

"Đại bá, ngươi yên tâm đi. Sau khi ta biết được tác dụng của nó, đã đem tất cả đào từ trên núi xuống trồng trong vườn nhà ta rồi. " Lý Thanh cười cười: Có không gian, mấy cây này không thể nào mà thiếu được.

"Thanh nhi, thứ này làm thế nào mà kiếm tiền? Mang lên chợ bán sao?" Đại bá có chút nghi hoặc.

"Ách, thứ này đương nhiên là. . ." Lý Thanh thoáng cái dừng lại, đúng vậy, làm thế nào để bán được cũng là một vấn đề lớn. Nếu như chỉ có mỗi nhà mình độc chiếm thị trường mà kinh doanh, không chỉ không kiếm được tiền mà còn có thể làm cho những người khác ghen ghét đố kị.

Đây đúng là chuyện khó giải quyết, từ xưa đến nay, quan lại và thương nhân luôn phụ thuộc vào nhau. Bản thân mình mới đến thế giới này, không tiền không quyền không bối cảnh. Nên làm như thế nào mới tốt đây?

"Thanh nhi, ngươi sao lại không nói gì thế? Bán thế nào a? kiếm tiền như thế nào a?" Đại bá phụ mở miệng hỏi, giọng nói có chút gấp gáp. Điều đó cũng là bình thường, mọi người ở đây sống khổ cực đã nhiều năm rồi, thật vất vả mới có chút hi vọng làm cho cuộc sống khá lên một chút, nhi tử của y đến tuổi rồi mà còn chưa có cưới ca nhi.

Đường đệ đường ca cũng mở to mắt ra mà nhìn Lý Thanh, Lý Thanh lúc này thực sự là gấp đến độ mồ hôi đều chảy ra.

"Thanh nhi, thứ này bán đi kiểu gì hay là làm đồ ăn bán hả?" đại bá dò hỏi.

"Ôi chao! Đúng. Chính là làm đồ ăn để bán." Lý Thanh nghe đại bá nói vậy linh quang chợt lóe lên, nghĩ tới một món mỹ thực nổi danh ở thế giới cũ......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro