Chương 6: Bán ly rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sáng sớm Lý Thanh đã rời giường, dù sao từ chỗ này mà lên chợ trên trấn cũng phải đi mất hơn nửa canh giờ, vệ sinh cá nhân xong lại đánh quyền một hồi, từ trong không gian lấy hai cái bánh mì cùng nước linh tuyền ra ăn bữa sáng. Xong xuôi liền vác cái giỏ lên trên lưng đi về phía cửa thôn.

Lúc này ở cửa thôn đã có không ít người tụ tập. Đều là hai, ba người tụ lại thành một nhóm mà nói chuyện phiếm.

Hai bên đường còn có mấy cái xe bò, là của Điền gia ở trong thôn. Giờ này mỗi ngày là thời điểm bận rộn nhất của họ, họ đang tập hợp những người muốn lên chợ trên bán hoặc mua đồ. Từ Lý gia thôn đến trấn trên muốn đi thì mất 3 văn tiền, có ca nhi trẻ tuổi không muốn đi bộ sẽ bỏ tiền ngồi xe bò. Ngoại trừ những người mang theo rất nhiều đồ, còn đâu nói chung mọi người giống nhau đều đi bộ.

"Thanh Nhi, ngươi cũng ở đây đợi xe bò đi lên trấn sao?"

Lý Thanh không nghĩ tới lại gặp được đại bá phụ ở chỗ này.

"Vâng, đại bá phụ, ngươi cũng đi chợ trên trấn sao?"

"Còn không phải thế sao, được rồi, trong giỏ của ngươi đựng gì thế? Nhìn trông rất nặng"

"Đây là hôm qua ta lên núi, hái được ít thảo dược với cả bắt được ít thú rừng, chuẩn bị mang lên chợ trên trấn bán lấy ít tiền" Lý Thanh cười cười.

"Vậy ngươi có bị thương chỗ nào không?" Lý Dương thị có chút lo lắng hỏi.

"Đại bá phụ, ta không sao, ngươi không thấy ta vẫn đang đứng tốt trước mặt ngươi sao, hơn nữa, hổ phụ vô khuyển tử, cha cháu là thợ săn tốt nhất mấy dặm quanh đây, cháu sao có thể kém được chứ." Lý Thanh trả lời.

(Hổ phụ vô khuyển tử = Cha hổ sao sinh ra chó con được = cha tài giỏi thì con cũng không kém cạnh, "bằng với câu cha nào con nấy")

Trong lòng lại thầm nghĩ: bởi vì tính cách nguyên chủ có chút quái gở, bây giờ săn thú là cũng mới biểu hiện ra trước mặt người khác, việc này không phải là hắn muốn biên thế nào thì biên, diễn thế nào thì diễn sao.

"Thế thì tốt rồi, từ sau khi cha và ba ngươi mất, chúng ta chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện" giọng Lý Dương thị có chút nghẹn ngào nói, quan hệ của Lý Dương thị cùng ba Lý Thanh rất tốt, trước kia làm bạn thân, sau lại cùng được gả Lý gia, nên thân lại càng thân.

"Đại bá phụ, bá đừng buồn nữa, cha và ba cháu mất rồi, một mình cháu cũng phải sống thật tốt, nếu không thì ba cháu nuôi cháu vô ích sao" Lý Thanh khuyên giải nói.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ngươi có thể cẩn thận suy nghĩ được là tốt, chúng ta chỉ sợ người nghĩ quẩn trong lòng thôi. Ngươi nghĩ được như thế, sau này cuộc sống của ngươi cũng sẽ tốt hơn"

Mọi người cứ vừa đi vừa nói, có người ngồi xe có người không, người trong thôn cơ bản đã tụ họp đầy đủ, người đánh xe chuẩn bị đánh xe đi

Lý Thanh suy nghĩ một chút, giao 6 văn tiền chuẩn bị ngồi xe đi, dù sao hiện tại thân thể này quá yếu, đường đi lại xa như vậy, nếu đi bộ thì sẽ mệt chết mất.

Mặt khác 3 văn tiền còn lại là trả thay cho đại bá phụ, nhà đại bá phụ điều kiện không tốt lắm, nên y nhất định sẽ đi bộ. Một mình hắn ngồi trên xe, lương tâm cũng bất an.

Lý Dương thị không ngờ Lý Thanh làm như vậy, nói thẳng với hắn là lãng phí tiền, y đi vài bước đường cũng không có gì là đáng ngại, thế nhưng ý cười trong mắt lại càng đậm.

Ngồi trên xe xóc nảy hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến được chợ, thân thể Lý Thanh thiếu chút nữa thì bị xóc đến hỏng, vừa đến chợ hắn liền bật người nhảy xuống xe.

Lý Dương thị muốn đi mua ít tạo giác, Lý Thanh lại muốn đi bán dược liệu cùng mấy con thú rừng hôm qua hắn mới bắt được. Hắn nói với Lý Dương thị rằng không cần chờ hắn, bản thân hắn còn phải đi làm ít chuyện, nên hai người tách ra đi riêng.

(tạo giác: xà phòng, dùng để giặt quần áo )

Trước tiên Lý Thanh đi đến hiệu thuốc bắc, mang thảo dược hôm qua kiếm được ra bán, tổng cộng được 50 văn tiền.

Còn gà rừng, thỏ rừng được hắn đưa tới tửu lâu mà cha hắn ngày trước thường bán ở đó, lão bản tửu lâu là người không tệ, rất nhiều người trong thôn săn được thú hoang đều đưa đến đây để bán cho y, đồng tẩu vô khi.

(giao dịch công bằng, ý muốn nói ở đây là lão bản tửu lâu không lừa dối trẻ thơ và người già cả.)

Vì vậy Lý Thanh mới đem thú hoang săn được tới đây bán, giá gà rừng là 30 văn tiền một con, thỏ rừng là 25 văn tiền một con, đều bán hết, thỏ rừng 125 văn, gà rừng 150 văn, tổng cộng 275 văn.

Lý Thanh đi tới một chỗ hẻo lánh không có người qua lại, từ trong không gian lấy ra một ít đồ dùng để hóa trang, đây chính là hắn phòng ngừa có sự cố xảy ra, dù sao thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội mà, hắn chỉ là một thiếu niên mới có 15 tuổi thôi.

(Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn không có tội, nhưng trên người có vật quý sẽ mang lại tai họa, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,...cũng có thể mang đến tai họa.)

Sau một phen vẽ loạn trên mặt, Lý Thanh xác nhận không có ai có thể nhận ra hắn, tiếp theo lấy từ trong không gian một chiếc ly thủy tinh, dùng vải bọc lại, liền hướng "Phúc Kí" – hiệu cầm đồ lớn nhất trên ở trấn mà đi.

"Vị tiểu huynh đệ này, ta có thể giúp gì cho ngươi không?" tuy rằng nhìn Lý Thanh rất gầy yếu, thế nhưng ở thời đại này hài tử 16 tuổi đã được coi là trưởng thành, thế nên hỏa kế mới nhiệt tình chào hỏi như vậy.

"Gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây, ta có thứ tốt muốn bán"

"A, không biết đó là thứ gì vậy?" hỏa kế ngạc nhiên, hài tử này còn chưa thành niên thì có cái thứ quý giá gì để bán cơ chứ.

Lý Thanh đem chiếc ly thủy tinh được vải bao lại ra, đặt lên trên quầy, đám hỏa kế kia xúm vào nhìn. Sống tới bây giờ, bọn họ còn chưa thấy qua thứ trong suốt như này. Thế nên vội vàng chạy đi gọi chưởng quỹ.

Chưởng quỹ vừa tới liền cầm ly thủy tinh lên nhìn, chỉ hận bản thân y không thể đem nó ăn tươi nuốt chửng được, "Tiểu huynh đệ, thứ này ngươi lấy ở đâu ra?" chưởng quỹ nhìn như vô ý mà hỏi đến, nhưng Lý Thanh có thể nhìn thấy một đạo tinh quang lóe lên trong mắt y.

Lý Thanh thầm nghĩ, chỉ bằng cái tiểu xảo này mà y dám qua mắt hắn, không có cửa đâu. "Sao nào, hiệu cầm đồ này từ khi nào lại quan tâm đến xuất xứ đồ của người khác thế?" Chưởng quỹ thấy Lý Thanh không nói, cũng không có cách nào khác.

"Chưởng quỹ, ngươi tính trả bao nhiêu tiền để mua thứ này?" Lý Thanh có chút mất kiên nhẫn hỏi.

"Haha, tiểu huynh đệ, ta cũng sẽ cho ngươi một cái giá hợp lý, 5 lượng bạc, ngươi thấy sao?" chưởng quỹ nhìn như rất thành thật mà đưa ra một cái hợp lý, thế nhưng Lý Thanh làm sao mà không biết hắn tính toán gì, 5 lượng bạc, đặt ở hiện tại cũng là 5 ngàn NDT, nhưng ở cổ đại cái ly này được coi là độc nhất vô nhị, 5 lượng bạc, hừ, đúng là lừa trẻ con mà. Hiển nhiên Lý Thanh cũng quên mất, thân thể này mới có 15 tuổi.

"Chưởng quỹ, thế này đi, ta thử đi tiệm đối diện xem một chút, tạm biệt." Lý Thanh thu cái ly lại, giả vờ muốn đi.

Chưởng quỹ nhất thời luống cuống, vốn nghĩ một tiểu hài tử thì biết cái gì, mình trả 5 lượng bạc cũng được coi là giá trên trời rồi, khẳng định là phải sướng điên lên mà bán cho y, không nghĩ tới hài tử này thông minh như vậy.

"Chưởng quỹ, người quanh minh không nói chuyện ám muội, 200 lượng bạc, ngươi muốn thì mua, không muốn thì thôi" Lý Thanh một bộ dạng mặt lạnh như tiền nói.

"Tiểu huynh đệ, ngươi đây chính là công phu sư tử ngoạm " chưởng quỹ dường như bị "cái giá trên trời" của Lý Thanh dọa sợ nói.

"Vậy được rồi, nếu chưởng quỹ đã nói như vậy, ta đành phải đi tiệm đối diện "Phúc Kí" một chút xem sao." Lý Thanh xoay người đi ra ngoài.

Chưởng quỹ vốn cho rằng Lý Thanh chỉ nói cho có mà thôi, không ngờ tới hắn đi ra đến cửa tiệm mà không có ý ngừng lại, chưởng quỹ nhất thời lại luống cuống chân tay.

Vội vội vàng vàng xông tới lôi Lý Thanh trở lại "Ôi ôi, tiểu huynh đệ, có chuyện gì từ từ nói, hai trăm thì thì hai trăm" chưởng quỹ khuất phục mà nói. Chưởng quỹ lấy ra một tờ giấy, ý tứ của y đại khái là muốn lập chứng từ. Lý Thanh bán chiếc ly thủy tinh này cho y, y trả 200 lượng bạc cho Lý Thanh, hai bên trao đổi xong liền viết chứng từ.

Lý Thanh nhìn chứng từ một chút, thấy không có vấn đề gì thì điểm chỉ lên đó. Nhận ngân phiếu 200 lượng xong, hắn liền rời đi.

"Đứa trẻ này không bình thường" Chưởng quỹ hiệu cầm đồ âm thầm nghĩ. Lại nhìn chiếc ly thủy tinh trên quầy, mắt đều híp lại, nghĩ lần này y lại có thể kiếm được không ít bạc.

Lý Thanh tự nhiên không biết chưởng quỹ hiệu cầm đồ rất "thưởng thức" hắn. Đi đến một con hẻm nhỏ vắng vẻ, hắn dùng nước đã chuẩn bị từ sớm lau mặt sạch sẽ. Nếu bây giờ chưởng quỹ hiệu cầm đồ mà tới đây, y tuyệt đối không thể nhận ra hắn là tiểu hài tử vừa nãy gã gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro