PN 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 80 (Pn3)

Đảo mắt đã qua hơn mười ngày, tuy rằng mỗi ngày Trương Nghĩa Phong vẫn đến thăm Dương Dật, nhưng mà tên kia hình như dạo này mới tìm được một cô không tồi, có vẻ tương đối hợp, cho nên mỗi lần đi tìm cô gái kia mới nhân tiện tạt qua thăm hắn một chút xem hắn rút cuộc có bị Trần Tĩnh ăn mất hay không.

"A Dật, chúng ta đi ra ngoài kết giao đi. Hiện tại thân thể ngươi đã tốt hơn rất nhiều rồi, đi thăm qua trang trại trồng nho nhà chúng ta một chút." – Trần Tĩnh nói với Dương Dật lại đang bắt đầu ngồi nghĩ lung tung. Gia hỏa này đời trước bị y sủng đến hư, đến giờ vẫn còn chưa chịu bắt đầu rèn luyện, hiện tại hắn mà còn muốn lười, Trần Tĩnh nhất định không cho phép.

"Hiện tại có nho đã chín rồi sao? Hẳn là phải qua mấy tháng nữa mới đúng chứ." – Dương Dật nói.

Nghe vậy, Trần Tĩnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, A Dật nhà y quả nhiên là ở thế giới kia sinh hoạt lâu, đã quên mất ở nơi này còn có thể trồng hoa quả trái cây trái mùa chứ đừng nói làm quả nho sớm chín một chút.

Dương Dật sau khi hỏi xong, nhớ ra gì đó, cũng bật cười. Hắn vậy mà quên mất tình huống hiện tại. Ở thời đại này, còn có chuyện gì mà không thể làm được kia chứ.

"A Tĩnh, còn xa không? Ta ngồi đau cả mông rồi." – Dương Dật nhàm chán nói. Hai ngày nay hắn lại bắt đầu cắm đầu vào game online, bất quá bị Trần Tĩnh quản gắt gao, không cho chơi nhiều.

"Rất nhanh sẽ đến. Trước kia ngồi xe ngựa nửa tháng còn không có vấn đề, hiện tại đường xá xe cộ thế này mà người còn kêu đau mông sao? A Dật, ngươi đúng là càng ngày càng biết làm nũng, đêm nay chúng ta ở lại nông trường." – Trần Tĩnh không muốn để Dương Dật sử dụng máy tính quá nhiều, gia hỏa này một khi đã lên mạng rồi liền không có ý định ngừng chơi. Tuy rằng y cũng hiểu, hắn nhiều năm không có sờ qua mấy thứ này cho nên bây giờ muốn chơi bù lại nhiều một chút. Nhưng mà hiện tại thân thể hắn chưa khôi phục lại hoàn toàn, ngồi máy tính lâu cũng không tốt.

"Cái gì? Vậy nơi đó có máy tính không? Sao ngươi không nói sớm một chút, biết vậy ta đã mang laptop theo rồi." – Dương Dật kinh hãi nói.

"Máy tính thì vẫn có." – Trần Tĩnh cười nói. Nhìn gương mặt Dương Dật thoáng cái trở nên hồ hởi, y thực sự không đành lòng ném bom hắn.

"Thật sao? Có máy tính thì tốt rồi." – Dương Dật cao hứng nói.

"Có điều, mạng internet nơi đó có vấn đề, phải vài ngày nữa mới sửa xong." – Trần Tĩnh cười cười bổ sung thêm.

Dương Dật trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Tĩnh, người này hiện tại bắt đầu học được khi dễ hắn rồi, lại còn xem đó như chuyện cười. Hừ, không có thì không có, ở đây còn có bữa tiệc lớn khác đang chờ mình kia mà, xem ra tối nay không không lăn qua lộn lại ngươi một trận thì không được rồi. Dương Dật thở phì phì nghĩ, cái tay được Trần Tĩnh giúp bảo dưỡng thật tốt kia cũng bắt đầu không an phận.

"Không được nháo, A Dật, ta còn phải lái xe." – Trần Tĩnh tức giận bĩu môi nhìn Dương Dật. Thật hiếm thấy khi Dương Dật tính tình tốt lại sinh khí như vậy.

"Ai bảo ngươi chọc ghẹo ta." – Dương Dật cả người đều dựa lên, còn ở bên tai Trần Tĩnh hà hơi.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật được một tấc lại muốn tiên một thước liền cho xe quẹo vào một hẻm nhỏ, ngừng ở bụi cây ven đường. Dương Dật bị y nhìn chằm chằm đến mức ngượng ngùng, bắt đầu chột dạ, có phải vừa rồi hắn trẻ con quá không, rõ ràng trước khi gặp Trần Tĩnh hắn không phải người như vậy, sau khi gặp được y rồi liền không tự giác biến thành tên ấu trĩ.

"Không cho phép cười ta, không phải chỉ hơi trẻ con chút thôi sao, còn không phải là do ngươi dưỡng ra." – Dương Dật bị Trần Tĩnh nhìn, thẹn quá hóa giận nói.

"Đúng, đúng là do ta sủng mà ra. Ta chỉ hy vọng đời này có thể khiến ngươi trải qua một cuộc sống vui vẻ nhất, cho dù hiện tại không thể sinh con cho ngươi." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật. Kỳ thật cho đến bây giờ y vẫn cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, y vậy mà thực sự chờ được Dương Dật, lại có thế ở cùng một chỗ với hắn. Mấy ngày nay dù là nằm mộng, y cũng vẫn cười.

"A Tĩnh, lời của ngươi thật là ngọt nha, hắc hắc hắc." – Dương Dật làm ra bộ dáng Đăng Đồ Tử, sau khi nghe những lời Trần Tĩnh nói, hắn lại nhiệt huyết sôi trào. Người này dù ở đây sinh sống mười mấy năm, vẫn giống y như kiếp trước, một mực yêu thương hắn. Thực ra trước đó trong lòng Dương Dật vẫn có chút bất an. Hiện tại Trần Tĩnh vẫn ưu tú như vậy, nhưng hắn lại chẳng có gì cả. Y tốt xấu gì cũng đã sống ở đây mười mấy năm rồi, có những việc dù là tốt hay xấu, y nhất định cũng học được.

Trần Tĩnh cảm giác được, mấy ngày nay Dương Dật có chút bất an. Công việc vốn dĩ không được tốt lắm kia của hắn cũng đã bỏ, hiện tại đều dựa vào y nuôi. Nếu bảo có gì bất đồng thì đó chính là, kiếp trước A Dật là nhất gia chi chủ, hiện tại hắn lại như tiểu tình nhân được y nuôi trong nhà.

"A Dật là muốn... đi?" – Trần Tĩnh đưa tay sờ soạng tiểu Dương Dật, thực sự thấy nó đã ngẩng đầu.

"Trong xe không gian rất nhỏ." – Trần Tĩnh nói xong liền đem ghế phó lái ngả hẳn về phía sau, sau đó mở cửa xe đi đến phía bên kia, máy xe cũng không tắt, hiện tại tuy là mới vào hè, nhưng không khí vẫn có chút lạnh, sau khi cho xe dừng lại y vẫn để nguyên điều hòa.

Thân hình cao lớn của Trần Tĩnh tận lực lui về phía sau, hai chân quỳ xuống, để lại không gian rộng rãi cho Dương Dật, sau đó y đem quần thể thao của hắn kéo xuống, để lộ ra tiểu gia hỏa vô cùng có tinh thần, hưng phấn bừng bừng đứng lên.

Đầu lưỡi ướt át liếm lên đỉnh, tiểu gia hỏa kia lập tức như được cổ vũ, càng thêm thẳng tắp biểu thị sự yêu thích khi được y chiếu cố như vậy.

Thời điểm tiểu gia hỏa được vây bởi khoang miệng ấm áp, hơi thở của Dương Dật càng thêm nặng, một tay dựa lên ghế, một tay đặt lên đầu Trần Tĩnh không ngừng ấn đầu y xuống, muốn đem vật kia tiến sâu vào bên trong, đạt được thêm càng nhiều vui sướng. Trần Tĩnh cúi đầu, đem tiểu gia hỏa bướng bỉnh kia nuốt sâu vào trong yết hầu, nghe thấy tiếng hô hấp thô nặng của Dương Dật, giờ khắc này y đã không thể phân biệt được đây rút cuộc là A Dật đang ở trong giấc mộng của y hay là y đang ở trong giấc mộng của hắn. Nhưng vô luận là ở nơi nào, người này vẫn mãi mãi là người mà y để ý nhất.

"Ha... Ngươi thật giỏi!." – Dương Dật sau khi bắn toàn bộ vào yết hầu Trần Tĩnh, lúc này mới buông cánh tay đè trên đầu của y xuống. Lần này, cảm giác vô cùng mãnh liệt, có lẽ là do hiện tại đang là ban ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện, cho nên đặc biệt kích thích. Trong khoảng thời gian này, hắn chưa từng chân chính chạm vào Trần Tĩnh, hắn sợ y sẽ đưa ra yêu cầu phải làm. Thực sự, không phải là do hắn không muốn, hắn chỉ là không thể tưởng tượng cảnh mình sẽ bị người đâm. Hơn ai hết, Dương Dật biết mình không thể chấp nhận chuyện này, đồng thời, hắn cũng lo lắng Trần Tĩnh cũng đồng dạng như mình, không muốn như vậy.

Trần Tĩnh nuốt dịch thể tanh nồng kia, ngẩn đầu, có chút thất thần nhìn Dương Dật, trong lòng cười khổ, trong lòng A Dật của y vẫn còn bất an, làm thể nào mới có thể khiến hắn lại một lần nữa tín nhiệm y như kiếp trước, tin rằng tình yêu của y đối với hắn vĩnh viễn sẽ không thay đổi đây.

"A Dật, ngươi không nên suy nghĩ lung tung, tình yêu của ta đối với ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, không cần nghĩ bậy bạ có được không?" – Trần Tĩnh nói xong, cúi đầu đem tiểu gia hỏa kia liếm sạch sẽ, lúc này mới giúp Dương Dật kéo quần lên.

Xe lại nổ máy, vững vàng hướng về phía nông trường đi tới, Dương Dật ngơ ngẩn nhìn Trần Tĩnh, y là biết trong lòng hắn bất an, cho nên mới có thể giữa thanh thiên bạch nhật như vậy giúp hắn khẩu giao, sợ rằng làm vậy cũng chỉ là để hắn an tâm đi.

"A Tĩnh, toàn bộ trang trại này đều là của ngươi sao?" – Dương Dật nhìn từng mẫu từng mẫu đất lớn hỏi.

"Phải, nơi này khoảng chừng năm ngàn mẫu, trang trại bên kia còn có ao cá, khu nuôi dưỡng, kỳ thực nơi này gọi là nông trường sinh thái thì thích hợp hơn. Ở chỗ này chỉ trồng nho để ăn, còn nho dùng để ủ rượu thì trồng ở sườn núi phía bên kia, chỗ đó ánh sáng tốt." – Trần Tĩnh chỉ vào ngọn núi phía xa xa nói với Dương Dật.

"Có mệt không? Nếu mệt thì chúng ta nghỉ ngơi một chút, nếu không mệt thì đi tham quan phía bên trong." – Trần Tĩnh đem xe dừng ở trước nhà kính được dựng bằng pha lê nói.

Dương Dật nhìn căn phòng đầy ánh mặt trời trước mặt, tất cả đều là pha lê, bên trong mọc đầy các loại thực vật. Đây là của Trần Tĩnh, cả một khu rộng lớn thế này đều là của y, khó trách y lại có tiền như vậy.

Trần Tĩnh xuống xe, đi đến cửa xe bên kia mở cửa cho Dương Dật, tay để trước mắt hắn vẫy vẫy, cuối cùng mới khiến hắn tỉnh táo lại.

"Xuống đi, ta dẫn ngươi vào bên trong tham quan, trong đó có rất nhiều thứ thú vị." – Trần Tĩnh kéo tay Dương Dật nói.

"Lão bản, anh đến rồi, vị đại ca này xưng hô thế nào?" – một người trẻ tuổi ngồi xe lăn từ trong nhà kính đi ra, vừa thấy bọn họ liền nhiệt tình kêu lớn. Dương Dật thì đầy mặt hắc tuyến, chả lẽ hắn trông già vậy sao, rõ ràng cũng chỉ xêm xêm tuổi với người đang ngồi xe lăn kia.

"Anh có thể gọi cậu ấy là tiểu lão bản. A Dật, hắn tên là Phương Nghị, năm năm trước ta nhặt được hắn ở bên đường, suýt chút nữa bị ô tô đâm chết, hiện tại là người quản lý nông trường." – Trần Tĩnh đối Dương Dật nói.

Phương Nghị nhìn Trần Tĩnh, thấy y vẫn chăm chú nhìn về phía người thanh niên sắc mặt ửng đỏ kia, ánh mắt ấy thực sự có thể nói là ôn nhu như nước, đáng tiếc người thanh niên này chỉ lo quan sát xung quanh nhà kính, không để ý đến. Chẳng có lẽ lão đại của bọn họ lại bị tiểu gia hỏa này thu phục mất sao? Nếu thế thì Tiếu Khiết không khóc chết mới là lạ đấy, tên đó truy lão đại cũng đã truy rất nhiều năm rồi a.

Cùng lúc, Dương Dật cũng đánh giá người thanh niên mang theo nụ cười sang sảng này, khóe mắt hơi hơn nhướn, bộ dáng thực quen mắt nha, nhìn kỹ mới phát hiện người này cùng mình kiếp trước có chút giống. Dương Dật quay đầu trừng mắt với Trần Tĩnh, hừ, Trần Tĩnh ngươi khẳng định xuất quỹ.

"Đừng nghĩ lung tung, Phương Nghị hắn có người yêu rồi, người xem, chính là người kia, gọi là Phương Trình." – Trần Tĩnh cười nói.

"Lão bản, đây là người yêu của anh sao? Không phải là vẫn luôn giấu đi đấy chứ?"

Phương Trình đối Dương Dật cười cười, y chính là người yêu của Phương Nghị. Năm năm trước, Nghị bị xe đụng, khi đó bọn họ vừa mới tốt nghiệp đại học, lại đối với gia đình công khai, sau khi được Trần Tĩnh cứu đưa đến bệnh viện, y liền về nhà vay tiền, mặc kệ là người nhà mình hay người nhà Phương Nghị đều không có một ai chịu vươn tay giúp đỡ. Sau đó, y liền bán mình cho Trần Tĩnh. Phương Nghị xuất viện xong cũng đến nơi này. Hiện tại cuộc sống của bọn họ trôi qua thật tốt, nếu không phải có người này ở thời điểm bọn họ khó khăn nhất chịu giúp đỡ, Phương Trình không thể tưởng tượng nổi y làm sao có thể bảo trụ được người mình yêu thương nhất.

"Vẫn luôn giấu. Hắn nhát gan sợ người lạ, các cậu cũng đừng làm hắn sợ, nếu không tôi sẽ thu thập các cậu đấy." – Trần Tĩnh cười nói.

Y vừa dứt lời, Dương Dật liền nhón chân cắn lên mặt Trần Tĩnh, còn trừng mắt với y.

"Chào mọi người, tôi tên là Dương Dật, là người yêu của lão bản các cậu, mọi người đừng nghe y nói hươu nói vượn." – Dương Dật cười cười bắt tay Phương Nghị và Phương Trình.

Sau khi biết được Phương Nghị đã có người yêu sắc mặt của Dương Dật mới khá lên, nhà kính này thực sự là cái gì cũng có, từng chùm từng chung anh đào màu đỏ tím, màu phấn hồng nhìn rất mê người, hương vị cũng rất ngon. Ngoài ra, ở đây còn có cả dâu tây, nghe Trần Tĩnh nói, tất cả đều là hàng sạch, không phun thuốc.

"Trần Tĩnh, anh đào này bao nhiêu tiền một cân?" – Dương Dật hái một quả màu phấn hồng bỏ vào miệng, quả này chua chua ngọt ngọt, không ngọt lịm như quả màu đỏ tím kia, so ra hắn càng thích loại chua chua ngọt ngọt này hơn.

"Sáu trăm." – Trần Tĩnh nói. Mấy loại quả được trồng ở đây đa số đều được người ta đặt trước, doanh số cũng không tồi, kỳ thực giá chính xác là năm trăm chín mươi tám.

Dương Dật nhìn nhìn cây anh đào, lại áng chừng nghĩ xem vừa rồi mình có phải đã ăn mất năm trăm đồng rồi không. Sau đó hắn lại nhìn dâu tây hỏi: "Còn dâu tây kia?"

"Loại tốt nhất là một trăm tám. Hôm nay là thứ hai, không có người, ngày nghỉ ở đây thường có người đến hái. Bất quá bình thường người mua phần lớn sẽ đến vườn bên kia, ở đó trái chất lượng không tồi, mà giá cả cũng rẻ hơn rất nhiều. Còn trong nhà kính này, rau quả trái cây đều là loại một, tương đối đắt." – Trần Tĩnh cười nói. Nhà kính bên này hiện tại đều do Phương Nghị và Phương Trình quản, có hai người này y cũng cũng rất yên tâm, hơn nữa, y cũng nhượng cho hai người kia hai mươi phần trăm cổ phẩn, mỗi người mười phần trăm, đặc biệt trong ba tháng bận rộn chăm sóc Dương Dật này, mỗi cuối tuần y cũng chỉ đến hỏi qua một chút.

Dương Dật chậc lưỡi, thật không ngờ một tiểu thị dân như hắn cũng có thể ăn được loại trái cây cao cấp này, trước kia dù có muốn ăn cũng không dám mua. Hiện tại, hắn như thể rơi vào hũ vàng, dạo trước ở bệnh viện không biết đã tiêu tốn bao nhiêu, tất cả đều do một tay Trần Tĩnh thanh toán, ngay cả sinh hoạt của Trương Nghĩa Phong ở bệnh viện cũng được y chiếu cố.

Trần Tĩnh hái được một ít đồ ăn, Dương Dật ăn có chút no, vừa rồi ăn dâu tây, lại thấy anh đào hương vị rất ngon nên bất tri bất giác ăn khá nhiều.

"Lão bản thực sự rất yêu người thanh niên kia." – Phương Nghị ngồi trên xe lăn, nhìn Trần Tĩnh kéo tay Dương Dật đi về phía căn biệt thự mà y thường hay ở, nói.

"Em hâm mộ cái gì chứ? Tôi đối với em còn chưa đủ tốt sao?" – Phương Trình khom lưng, hôn hôn lên khóe môi Phương Nghị nói.

"Em cũng không thèm hâm mộ. Nhưng mà Tiếu Khiết phải làm sao giờ? Tên kia thích lão như vậy, theo đuổi cũng đã ba năm, nếu mà biết lão bản có người yêu rồi, không phải sẽ khóc chết sao?" – Phương Nghị nói.

"Em còn có tâm tư nghĩ chuyện của người khác sao? Hay là hiện tại chúng ta về phòng tạo hài tử, thế nào?"

Phương Nghị một phen ôm lấy cổ Phương Trình, tên này lúc nào cũng thích dọa hắn như vậy. Nhưng mà, ngẫm lại, kỳ thật y làm như vậy cũng chỉ vì không muốn nhìn thấy mình không vui. Trong tình yêu không thể nói ai đến trước ai đến sau được, trong ba năm này, ngay cả một ánh mắt lão bản cũng không cho Tiếu Khiết, vừa nhìn đã biết là không có kết quả. Ngược lại, thanh niên kêu Dương Dật kia thì khác, ánh mắt lão bản nhìn hắn trong đó đều là ái ý, Tiếu Khiết hoàn toàn không có hy vọng.

Tuy rằng hiện tại thân mình Dương Dật đã khôi phục không ít, nhưng hôm nay ở trên xe tới một lần, lại ở trong nhà kính đi lòng vòng một lúc lâu, vừa đi thêm được một đoạn chân đã mềm nhũn.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật theo không kịp mình liền quay đầu lại, thấy trên trán hắn đều là mồ hôi, phỏng chừng là mệt rồi.

"Là ta sơ sót, mệt lắm phải không, để ta cõng ngươi." – Trần Tĩnh ngồi xổm xuống nói.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam