PN 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 83 (Pn6)

Đảo mắt nhiều năm đã trôi qua, Dương Dật cũng càng ngày càng thêm thành thục, tuy rằng thân thể vẫn không thể tốt hơn so với Trần Tĩnh, nhưng mà cũng thực không tồi. Hiện tại, hắn mỗi ngày sẽ cùng Trần Tĩnh tập luyện, tuy không có sáu khối cơ bụng, nhưng mà cũng không giống như những người cùng tuổi có bụng bia, đối với thân hình hiện tại của bản thân hắn tỏ ra rất hài lòng.

"A Dật, ngươi đi mua chai nước tương đi." – Trần Tĩnh kêu lên. Vừa rồi y đi đổ rác hình như có nhìn thấy tiểu thí hài nào đó, hình như là cái kẻ đã từng kêu mình không nên hại chết hắn kia.

"Sao tự nhiên lại muốn mua vậy? Không phải trong nhà vẫn còn hay sao?" – Dương Dật ngồi ở phòng khách đáp, nơi bọn ở hiện tại chính là căn biệt thự sau khi Dương Dật xuất viện, cứ mỗi năm mùa đông đến là bọn họ sẽ chuyển về đây, phía nông trường bên kia đến mùa này gió có chút lớn.

"Nếu không đi thì buổi tối ngươi rửa chén, ta sẽ tự mình đi." – Trần Tĩnh đứng ở phòng khách nói.

Nghe câu nói ấy Dương Dật liền lập tức cầm lấy áo khoác, xỏ giày. Hắn ghét nhất là rửa chén, mấy năm nay Trần Tĩnh đã hiểu quá rõ tính cách của hắn, cái gì thích cái gì ghét đều nắm rõ như lòng bàn tay, biết cách làm thế nào để Dương Dật đem sự tình giải quyết một cách nhanh nhất, không được lười biếng nữa.

"Trần Tĩnh thật là... càng ngày càng tệ." – Dương Dật lẩm bẩm đeo giày vào.

Bên ngoài dường như sắp có tuyết rơi, còn chưa tới sáu giờ tối mà trời đã tối đen, trên đường ngay cả một người đi lại cũng không có. Dương Dật chậm rì rì đi đến cửa hàng tiện lợi, nơi đây là khu dân khu cao cấp, ngay cả nước tương cũng bán đắt hơn bên ngoài nhiều, đúng là nơi ở dành cho mấy kẻ lắm tiền a.

Trả tiền xong, Dương Dật tay cầm ví tiền, tay treo nước tương, vừa đi ra khỏi cửa tự động hơi thở liền biến thành sương trắng, hắn rụt rụt cổ, lại lần nữa chậm rì rì đi về nhà. Nơi này là khu dân cư cao cấp, người ít đến đáng thương, toàn bộ tiểu khu lúc này vô cùng im ắng, cảm giác có chút giống với quỷ vực. Nghĩ vậy, Dương Dật liền tăng nhanh bước chân.

Đột nhiên nhìn thấy có thứ gì đó ở phía trước chuyển động, Dương Dật cẩn thận đi qua nhìn, không đến gần thì thôi, vừa nhìn thấy hắn liền bị dọa nhảy dựng. Trước mặt hắn hiện tại là một đứa nhỏ ăn mặc vô cùng đơn bạc, hài tử này phỏng chừng là vì lạnh quá mà bị ngất đi.

"Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, nhanh lên, ta nhặt được một hài tử, nó nhìn như sắp chết rồi, nhanh lên, chúng ta đưa nó đến bệnh viện!!!" – Dương Dật ôm lấy đứa bé tầm năm sáu tuổi xông vào nhà hét lớn.

Đứa nhỏ vốn đang nhắm mắt nằm bất động, vừa vào được đến trong nhà liền mở mắt, nó thật lạnh, rất lạnh. Từ cô nhi viện chạy ra, đã hai ngày nay không có cơm ăn. Nó ở nơi đó, bởi vì nhỏ yếu nên luôn bị bắt nạt, nó chịu, nhưng không biết vì cái gì, ngay cả viện trưởng cũng muốn khi dễ nó, nó vì bị đói đến nóng nảy nên mới trốn ra ngoài.

"Cầm cho nó cái chăn đi." – Trần Tĩnh đem cái chăn trên sô pha đưa cho Dương Dật, mình thì cầm chìa khóa đi gara lấy xe.

Thời điểm được đưa đến bệnh viện mới phát hiện trên đùi đứa trẻ này bị thương, rất nhanh được đưa vào cấp cứu.

"Các ngươi làm gia trưởng cái kiểu gì thế hả? Đứa nhỏ kia cả người đều là vết thương, chân còn bị xe đâm gãy." – bác sĩ sau khi ra khỏi phòng cấp cứu liền trách cứ.

"A, bác sĩ, đứa bé này là tôi nhặt được ở trên đường." – Dương Dật nói. Hắn không muốn để người khác hiểu lầm mình là một người không biết chịu trách nhiệm, hắn thực sự rất thích trẻ con, sao có thể ra tay đánh một đứa nhỏ thành như vậy kia chứ. Nhìn qua là biết đứa bé này khả năng từng bị ngược đãi rồi.

Ba ngày sau tiểu gia hỏa được chuyển tới phòng bệnh bình thường, tuy rằng cái chân nho nhỏ còn bó thạch cao nhưng sắc mặt tái nhợt vốn dĩ đã tốt hơn không ít, cặp mắt to tròn đen láy vẫn luôn nhìn chằm chằm Dương Dật.

"Nhóc, con không cần sợ, về sau chú sẽ là ba ba của con được không? Đúng rồi, con tên là gì?" – Dương Dật ngồi bên giường bệnh hỏi.

"Cháu là Ngạo Ngạo. Chú ơi, chú đừng đưa cháu về cô nhi viện có được không? Nơi đó rất xấu." – Long Ngạo nói.

"Yên tâm, Ngạo Ngạo. Về sau con gọi chú là ba ba, chú cùng với chú này sẽ thu dưỡng con, con về sau có thể ở nhà chúng ta. Đúng rồi, tên đầy đủ của con là gì? Cho chúng ta biết để đi làm thủ tục nhận nuôi con." – Dương Dật hỏi. Hắn còn không biết, thời điểm hắn ở bệnh viện chiếu cố nhóc con này, Trần Tĩnh đã làm tốt thủ tục nhận con nuôi.

"Cháu là Long Ngạo, thần long Long, kiêu ngạo Ngạo." – Long Ngạo cao hứng nói, nếu chú này trở thành ba ba của nó, nó nhất định sẽ rất hạnh phúc.

"Con nói cái gì??? Con tên Long Ngạo???" – Dương Dật thiếu chút nữa la lên thành tiếng, này sẽ không phải là cái tên gia hỏa kia đi? Lòng tràn đầy nghi hoặc hắn nhìn về phía Trần Tĩnh, ngươi nói thử xem đây là chuyện gì xảy ra? Trần Tĩnh không nói gì, chỉ vỗ vỗ Dương Dật đang chịu kinh hách. Tiểu Long Ngạo không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó ngây ra một lúc rồi gật gật đầu, nó chính là Long Ngạo a, không biết ba ba mới bị làm sao vậy?

"Ba ba làm sao vậy? Hay là ba ba không cần Long Ngạo nữa?" – Nhóc con lập tức làm ra biểu tình đáng thương hề hề hỏi.

"Không có việc gì, không có việc gì, con cố gắng dưỡng thương thật tốt, ba ba đi mua cho con ít hoa quả. Điều hòa này hình như mở hơi lớn thì phải, phải đi giảm xuống mới được." – Nói xong hắn liền kéo Trần Tĩnh đi ra ngoài.

"Trần Tĩnh, có phải ngươi đã sớm biết rồi không?" – Dương Dật trách cứ nhìn Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh nhìn Dương Dật đang nổi trận lôi đình nở nụ cười, y xoa xoa đầu Dương Dật. Chuyện của Long Ngạo trước kia y cũng đã tra qua, thời điểm tìm được đứa nhỏ cũng luôn chú ý, không nghĩ đến là đứa nhỏ này vậy mà tự chạy ra ngoài, lại còn chạy đến gần nhà bọn họ để y phát hiện ra. Chính vì thế y mới bảo Dương Dật đi mua nước tương, nếu không trời lạnh như vậy sao y đành để hắn ra ngoài kia chứ.

Nhờ có Trần Tĩnh và Dương Dật tỉ mỉ chăm sóc, chân của Tiểu Long Ngạo rất nhanh đã bình phục. Dương Dật càng nhìn nhóc con này càng cảm thấy nó giống với Long Ngạo của kiếp trước. Bắt đầu từ hôm nay, Dương Dật quyết định sẽ dạy ra một người toàn năng để làm tốt chuẩn bị cho nó sau này xuyên không, dù sao thì về sau tiểu tử này chính là con dâu của hắn a.

Trong nhà chất đầy các thể loại sách mà Dương Dật mua về, thậm chí ngay cả sách giới thiệu chế tạo ô tô cũng có. Trần Tĩnh nhìn cũng chỉ biết lắc đầu. Đứa bé này hiện tại ngay cả chữ cũng không đọc được, toàn bộ sách mua về cũng chỉ có thể để dưới đáy hòm, vẫn là trước tiên cứ dạy nhóc con này học chữ đi đã.

Trần Tĩnh phát hiện ra, từ ngày đứa nhỏ Long Ngạo này đến đây, Dương Dật càng ngày càng cười nhiều hơn, đây là loại tươi cười mà kiếp trước y rất quen thuộc, đó là thời điểm hắn cùng bọn Tiểu Bảo chơi đùa. Trong nhà đúng là nên có hài tử, tuy rằng phiền toái hơn một chút, nhưng mà khiến cả nhà đều tràn đầy sức sống.

"Ba ba a, ngay cả thi tiếng anh không qua môn hai người cũng không để ý, sao cứ bắt con đọc mấy quyển sách này cho bằng được kia chứ." – Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi vừa ăn chuối vừa nói. Chuối là loại hoa quả mà cậu thích nhất, chỉ cần mỗi lần về nhà hai ba ba sẽ chuẩn bị cho cậu. Long Ngạo dù vạn lần cũng không nghĩ đến chờ đến kiếp sau loại hoa quả này sẽ trở thành nỗi ám ảnh trong cuộc đời cậu, mỗi lần nhìn thấy nó liền đau đầu.

"Con chỉ cần đem toàn bộ sách mà ba ba mua cho đọc hiểu và nhớ hết là được, mấy cuộc thi gì đó không quan trọng, dù sao trong nhà cũng không cần con kiếm tiền nuôi gia đình." – Dương Dật cười cười nói lại bị Trần Tĩnh ngồi ở bên cạnh gõ đầu.

"Con thi không đạt? Cũng chỉ có thể lừa gạt ba ba dễ tin người của con thôi." – Trần Tĩnh cười, y không tin đứa nhỏ mỗi lần thi đều đạt thành tích hạng nhất lại thi không qua môn.

Long Ngạo hắc hắc cười, quả nhiên so với ba ba thì a cha khó lừa hơn nhiều. Cậu cầm vỏ chuối quăng lên thành một đường parabol, vỏ chuối suýt nữa thì bay thẳng vào thùng rác.

"Con còn không chịu chạy qua ném nó đàng hoàng, coi chừng ngày nào đó thành tai họa a." – Dương Dật xoa xoa thái dương nói. Hắn nhớ rõ kiếp trước gia hỏa Long Ngạo này có nói qua nó là bị vỏ chuối làm hại nên mới xuyên, quả nhiên không phải là không có đạo lý, ném loạn vỏ chuối nhất định sẽ gặp báo ứng.

"Nguyên lý của máy hơi nước đã đọc qua rồi chứ? Đây là nguyên lý đầu tiên để tạo ra xe lửa đường sắt. Đúng rồi, xem xong rồi thì viết lại tổng kết cho cha, cha hy vọng con chẳng những nhớ kỹ còn có thể hiểu được chúng." – Trần Tĩnh trực tiếp ban tối hậu thư cho Long Ngạo.

Long Ngạo bĩu môi, hai ba ba này của mình thật kỳ quái, luôn bắt cậu phải xem mấy quyển sách kỳ kỳ quái quái. Tuy rằng cậu cảm thấy mấy quyển sách này xem cũng không quá khó hiểu, nhưng thực sự là không cần thiết. Xem cái này thì có ích lợi gì chứ, cậu cũng đâu có đi chế tạo xe lửa, xem cái này để làm cái gì không biết. Bất quá, nếu ba ba muốn cậu học thì cậu liền học là được, chẳng qua chỉ là tiêu phí chút thời gian mà thôi. Cả hai ba ba đều rất thương cậu, Long Ngạo cũng không muốn hai người yêu thương mình nhất trên đời này thất vọng hoặc không vui.

Dương Dật cùng Trần Tĩnh nhìn nhìn đứa nhỏ ôm một đống sách thật dày rời đi, thở dài. Tiểu tử này đúng là thiên tài, chỉ đọc qua mấy quyển sách vậy mà có thể ở thế giới kia thực sự khai mở ngành đường sắt, điện lực, trước thời điểm bọn họ chết đi, đô thành Đại Ngạo quốc vậy mà toàn bộ đều thắp đèn điện sáng ngời.

"Đúng rồi A Tĩnh, chúng ta còn chưa đưa hài tử kia kỹ thuật chế tạo đèn điện. Mau, mau đi mua để nó học a, không thể để nó thật vất vả dựng lên nhà máy điện mà lại không có bóng đèn thắp được." – Dương Dật vội vàng nói.

"Đừng nóng vội, thời gian nó đi còn cách rất xa, cứ để nó chậm rãi xem, ngày mai ta sẽ đi mua loại sách kia." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật cười nói. Y cũng hy vọng ở thế giới kia mọi người cũng có thể trải qua những ngày tháng thật tốt đẹp, có như vậy con cháu đời sau của bọn họ mới có thể trải qua cuộc sống sinh hoạt càng thêm an nhàn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam