PN 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 82 (Pn5)

*Cảnh bảo: Chương này là phản công. Mn nếu ai ko thích thì đọc đến khúc phản công là tua nhé, có 1 đoạn ngắn ngắn thôi. Ờm... nói chung là đối vs 1 cặp nam nam khi ở bên nhau thì chuyện phản công là chuyện khá bình thường, cơ mà một số bạn đọc đam mẽo ko thích (hoặc ko chấp nhận đc) nên nà mình cứ báo trước.

Đảo mắt đã qua mấy tháng, thời tiết cũng càng thêm nóng, Dương Dật ở đây cũng đã cùng mọi người thân quen đến mức xưng huynh gọi đệ, hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống ở nông trường. Hiện tại Dương Dật cùng Tiếu Khiết xem như đã hòa hảo, tuy rằng Tiếu Khiết cùng Tiểu Bảo cũng không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng mà thời điểm tên nhóc này bị chọc tức đến nhíu tít cả mày lại rất giống. Hơn nữa, chẳng những dáng vẻ của cậu giống Tiểu Bảo khi mười ba mười bốn tuổi, lại còn có vài phần giống với Tiểu Kỳ, cho nên Dương Dật đặc biệt thích Tiếu Khiết. Thời điểm Dương Dật biết được Tiếu Khiết từng theo đuổi Trần Tĩnh, hắn suýt nữa thì cười đến nội thương. Muốn để Trần Tĩnh nổi lên tâm tư với một thằng nhóc có khuôn mặt giống với hài tử của mình, điều này làm sao có khả năng kia chứ?

"Dương ca, em nghe Trần Tĩnh nói hai ngày nữa là tới sinh nhật của anh, anh muốn cái gì? Nhân tiện mấy hôm nay em cũng muốn vào thành phố." – Tiếu Khiết chạy tới hỏi. Tên nhóc này đang giận Trần Tĩnh, ngay cả đại ca cũng không kêu liền gọi thẳng danh tự. Tiếu Khiết vẫn luôn sợ sau khi Dương Dật biết việc mấy năm nay cậu theo đuổi lão bản sẽ quay sang bắt nạt cậu, nhưng mà Dương Dật tuy rằng vẫn như cũ khi dễ, bất quá vẫn đối xử rất tốt với cậu, giống như Trần đại ca vậy, ngay cả ánh mắt hắn nhìn cậu cũng giống y như vậy. Tiếu Khiết trong lòng thực sự vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ kiếp trước bọn họ là thân nhân nhưng không thành? Ngay cả người trong nhà cũng không đối xử tốt với cậu như Trần Tĩnh và Dương Dật.

"Không muốn gì cả. Tiếu Khiết, cậu cảm thấy anh còn thiếu gì sao?" – Dương Dật nói xong liền nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

"Em cũng thực sự không biết Dương ca thiếu gì, chẳng phải là chỉ cần anh yêu cầu thì nhất định Trần Tĩnh sẽ giúp anh chuẩn bị rồi sao. Được rồi, em sẽ tự mình chuẩn bị. Dương ca, em chuẩn bị đi tìm mùa xuân của em đây, không thể cứ mãi chết trên một ngọn cây như vậy." – Tiếu Khiết hì hì cười nói. Từ sau khi biết được Trần Tĩnh là thụ, cậu dường như bị đả kích vô cùng lớn.

Dương Dật hiện tại cũng hỗ trợ làm việc, đương nhiên là khởi điểm từ tầng thấp nhất, hắn thậm chí còn dùng xe đi đưa đồ ăn cùng hoa quả, cũng đi hái nho, học tập quản lý sổ sách cùng quy hoạch của công ty.

Đêm nay là sinh nhật của Dương Dật, Trần Tĩnh không tổ chức ở khách sạn trong thành phố mà là tổ chức một bữa tiệc ở nông trường để chiêu đãi những khách hàng hợp tác với mình, toàn thể công nhân cùng với quản lý, còn cả những người có uy tín trong thôn. Dù sao đối với ngoại nhân, thân phận của Dương Dật vẫn là tiểu lão bản của nông trường.

"Dương Dật cậu cũng thật là có phúc khí, tím được một người thương mình như vậy." – Trương Nghĩa Phong bưng một ly rượu uống xong nói. Hắn thực sự có chút hâm mộ, nếu như có một người thật tâm thương hắn như vậy, cho dù là làm gay hắn cũng làm. Kỳ thực, gia hỏa này uống quá chén rồi nên có chút điên thế thôi.

"A Dật, mấy món quà kia ngươi không muốn mở ra xem chút sao?" – Hơn mười giờ Trần Tĩnh và Dương Dật mới trở về biệt thự, thật vất vả công nhân mới có cớ uống say để bỏ bê công việc, đương nhiên sẽ khách khí với Trần Tĩnh, chuyện tốt như vậy, một năm cũng không gặp được mấy lần đâu.

"Đem quà của Tiếu Khiết và Trương Nghĩa Phong, hai tên gia hỏa kia mở ra xem đi, lúc tặng quà trông bộ dáng bọn họ thần thần bí bí, tò mò chết ta." – Dương Dật cười nói.

Hai người đầy mặt hắc tuyến nhìn đống đồ dùng tình thú đủ mọi chủng loại, đủ mọi kích cỡ cùng một đống dầu bôi trơn đủ mọi mùi hương, còn có một số loại BCS có hạt kỳ quái.

"A Tĩnh, ta quyết định, thời điểm Tiếu Khiết tìm được người yêu, ta phải đưa lại nó gấp mười." – Dương Dật cười ha hả nói.

Trần Tĩnh nhìn mấy thứ này trong lòng ngũ vị tạp trần, thật mất công tên nhóc đó nghĩ ra được, chẳng lẽ là do mấy năm nay y không dạy dỗ tử tế cho nên tư tưởng mới càng ngày càng biến thành tà ác như vậy.

"A Dật, đêm nay là sinh nhật của ngươi, đem ngươi giao cho ta có được không?" – Trần Tĩnh ở trên cổ Dương Dật thổi khí nói. Tuy rằng lúc mới bắt đầu đúng thật là có khó chịu, nhưng qua mấy tháng, Trần Tĩnh cũng đã quen dần, phía sau cũng không cảm thấy quá mức khó chịu như trước, thậm chí còn có thể đạt được không ít khoái cảm.

Dương Dật vốn đang tươi cười, nghe được câu nói ấy liền cứng đờ, hai mắt mở to nhìn Trần Tĩnh. Hắn biết, đời này Trần Tĩnh nhất định sẽ không cam nguyện mãi mãi ở dưới hắn, chính là... làm sao bây giờ, người này yêu thương hắn như vậy, hôm nay còn đem cả cổ phiếu của công ty chuyển sang tên hắn, đơn giản chỉ là để hắn an tâm. Những gì y làm cho hắn, hắn đều để ở trong mắt trong tâm, làm hắn không thể nói ra lời cự tuyệt. Nhưng mà, lần đầu của Trần Tĩnh vẫn khiến y phát sốt, bây giờ hắn dùng mọi cách để bồi lại cho Trần Tĩnh một hồi đi thôi, hy vọng là ngày mai sẽ không sinh bệnh.

"Ngươi nói thật?" – Dương Dật tuy rằng trong lòng đã đưa ra quyết định, nhưng mà vẫn chưa từ bỏ hy vọng, hỏi.

"Yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận, không làm ngươi bị thương." – Trần Tĩnh vỗ vỗ đầu Dương Dật đáp.

"Sẽ đau." – Dương Dật xoay người nhìn Trần Tĩnh, có điểm đáng thương hề hề, hắn sợ nhất là đau a.

Trần Tĩnh bị bộ dáng như sắp đi chịu cực hình của Dương Dật chọc cười, y liền nhấc bổng Dương Dật lên bế vào trong phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ xong bữa tiệc lớn của y đêm nay mới chính thức bắt đầu.

"Đừng làm ta đau!" – Dương Dật rụt rụt mông kêu lên.

"Đừng kêu, ta còn chưa có bắt đầu đâu." – Trần Tĩnh sờ sờ cái mông vểnh của Dương Dật, A Dật đời này cùng A Dật đời trước, điểm giống nhất chắc chính là cặp mông vểnh này đi, ngoài điểm này ra những thứ khác cũng không quá giống, bất quá, cái tính bị sủng đến hư kia hẳn là không khác biệt gì.

Đưa đầu ra cũng là một đao, rụt cổ lại cũng là một đao, Dương Dật liền nhận mệnh, chỉ hy vọng Trần Tĩnh có thể làm nhanh nhanh một chút.

Kỳ thật trong lòng Trần Tĩnh lúc này cũng có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên y đưa ra yêu cầu như vậy, nguyên bản còn tưởng Dương Dật sẽ không đồng ý. Phải biết là, A Dật của y sợ nhất là bị đau, không nghĩ đến, tuy rằng ánh mắt hắn có chút chống cự nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Đem dầu bôi trơn đổ ra, vì sợ Dương Dật bị lạnh, vừa rồi y còn đem lọ dầu bôi trơn đi ngâm qua một lúc nước ấm, dùng tay xoa xoa một chút Trần Tĩnh liền cẩn thận bôi lên cúc huyệt nho nhỏ kia. Động tác này khiến cho cả hai đều vô cùng khẩn trương, cả hai đời đây là lần đầu của y, y chỉ sợ làm không tốt sẽ khiến Dương Dật bị thương, cảm giác khẩn trương này ngay cả khi sinh hài tử còn chưa từng phát sinh qua đâu. Còn Dương Dật, hắn là sợ hãi, còn chưa có làm đã nghĩ đến cảnh mình phát sốt nằm trên giường nửa tháng, đời trước là con sâu bệnh, hơn ai hết hắn hiểu cái tư vị phát sốt nằm liệt giường này khó chịu đến mức nào.

Dương Dật cắn gối đầu, đem toàn bộ khuôn mặt vùi vào trong gối, cảm giác ngón tay kia từ từ chậm rãi tiến nhập vào cơ thể. Thật khó chịu. Giờ phút này, hắn cảm giác được mình cũng đủ tra, lần trước vậy mà để Trần Tĩnh tự mình khuếch trương, như vậy có bao nhiêu khó chịu a. Dương Dật quyết định, từ nay về sau nhất định phải đối xử với Trần Tĩnh thật tốt, hơn nữa, loại chuyện khuếch trương này, nhất định phải để tự mình đến động.

Một ngóng, hai ngón, ba ngón tay Trần Tĩnh lặp đi lặp lại làm khuếch trương, y không muốn làm Dương Dật bị thương.

"A Dật, ta vào được không." – Trần Tĩnh ở trên lưng Dương Dật chậm rãi hạ xuống vô số nụ hôn, nhẹ nhàng nói, tiểu huynh đệ của y sớm đã cao cao nhếch lên, vừa rồi vì Dương Dật quá khẩn trương cho nên vô thức y đã quên mất nơi đó của mình đã trướng đến phát đau.

"Ân." – Dương Dật ghé vào gối đầu đáp, nếu như Trần Tĩnh nhìn kỹ, có thể thấy được giọt nước mắt trên khóe mắt hắn.

Kiên định cường thế, Trần Tĩnh chậm rãi đẩy vào cơ thể Dương Dật mãi cho đến tận gốc, cảm giác tiểu huynh đệ được vách tường nóng rực gắt gao vây lấy thực sự rất sảng khoái, khó trách Dương Dật lại thích làm như vậy, quả nhiên là có đạo lý.

Động tác của Trần Tĩnh dị thường thong thả, thực sự y vẫn sợ mình khống chế không tốt sẽ làm Dương Dật bị thương, đợi đến khi nơi đó đã hoàn toàn thích ứng, y mới bắt đầu gây sức ép đến nơi kia.

—*Phân cách tuyến* *H vậy là xong rồi đó các mẹ* *Đừng mong chờ*—

Nâng mặt Dương Dật lên, Trần Tĩnh nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt hắn, tuy rằng y đã rất cẩn thận nhưng nơi đó vẫn bị thương, tơ máu hòa cùng với chất lỏng màu trắng hòa lẫn vào nhau khiến Trần Tĩnh đàu lòng không thôi.

"Ngoan, đừng khóc, có phải rất khó chịu không?" – Trần Tĩnh bế Dương Dật lên giúp hắn vệ sinh nơi đó, thứ này lưu lại trong thân thể không tốt, sẽ bị tiêu chảy, đây là kinh nghiệm đau thương mà y đã từng trải qua. Vốn cứ nghĩ rằng kiếp này cùng kiếp trước cũng giống nhau, dù có lưu lại thì cũng không vấn đề gì, kết quả làm y thiếu chút nữa vì ôm nhà vệ sinh mà hư thoát bay nửa cái mạng.

"Thật khó chịu, A Tĩnh." – Dương Dật nước mắt lưng tròng nhìn Trần Tĩnh. Vừa rồi tuy rằng hắn cũng cảm thấy rất sảng khoái, cổ họng cũng vì rên rỉ mà có chút khàn, nhưng mà hậu quả của việc sảng khoái đó là ngay cả một chút sức lực để nhúc nhích Dương Dật cũng không có.

Trần Tĩnh thật cẩn thận giúp Dương Dật tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm cái người đã mệt đến mức ngủ luôn trong bồn tắm về phòng ngủ.

"Ân, làm A Dật khó chịu, thực xin lỗi." – Trần Tĩnh chậm rãi xoa xoa eo Dương Dật, đêm nay hắn ngủ thực sự không yên ổn, vẫn cứ luôn nhích tới nhích lui.

"Về sau không làm nữa, mông khó chịu muốn chết." – Dương Dật ghé vào đầu giường thở phì phì nói. Hắn đúng là không nên mềm lòng, hiện tại mông khó chịu thì không nói, eo cũng muốn gãy luôn rồi, ngay cả đầu cũng choáng váng không chịu nổi, tóm lại là cả người không có chỗ nào là dễ chịu.

"Được, không làm, A Dật không thoải mái, về sau liền không làm nữa." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật. Buổi sáng sau khi tỉnh lại y liền hối hận. Chính mình khó chịu thế nào cũng có thể chịu đựng được, nhưng mà nhìn thấy A Dật khó chịu, bản thân lại không có cách nào thay thế, nhìn hắn gục đầu, ngay cả một chút tinh thần cũng không có khiến y đau lòng muốn chết rồi.

Thật vất vả dỗ Dương Dật ăn xong một chén cháo Trần Tĩnh mới đi xử lý sự vụ, kết quả trên đường trở về được Tiếu Khiết báo tin là Dương Dật phát sốt, đã được Phương Trình đưa vào bệnh viện. Nghe được tin Trần Tĩnh khiếp sợ không thôi, vội vàng lái xe đến bệnh viện.

Nhìn người phát sốt đến khuôn mặt đỏ bừng, trên tay cắm ống chuyền nước, lại nghe bác sĩ bảo sốt đến hơn bốn mươi độ, Trần Tĩnh ngơ ngẩn cả người. Từ lúc đó trở đi y không bao giờ nhắc đến chuyện muốn ở trên nữa.

Nhưng mà, chuyện đâu dừng lại ở đó, Dương Dật cũng đủ bại hoại, mỗi năm đến sinh nhật của mình, hắn sẽ tìm đủ mọi cách để quyến rũ y, khiến y không kiềm lòng được, kết quả sau mỗi lần như vậy Trần Tĩnh lại hối hận muốn chết. Vòng tuần hoàn ác tính đó cứ mỗi năm mỗi năm lại lặp lại một lần.

Có một hôm, khi toàn bộ người một nhà đang tụ tập ở đình nghỉ mát trên núi thì Tần Huy và A Lặc trở về sau hơn hai mươi năm bị vây trên đảo, cả người đen hơn rất nhiều. Nguyên bản lúc đầu bọn họ định ra biển, vòng theo đường biển để trở lại Bình Nhạc trấn đi đón hài tử của mình, kết quả trên biển gặp phải gió lớn, không biết bị đánh dạt đến nơi nào. Cố gắng kéo dài hơi tàn, rút cuộc thì đặt chân lên một hải đảo, cũng may người dân bản xứ nơi đó đối với ngoại nhân tương đối hữu hảo. Thuyền bị hủy, bọn họ căn bản không có cách nào trở lại, cũng không tìm được phương hướng. Mãi cho đến hai năm gần đây bọn họ mới tìm được đường trở về đất liền, lúc này mới gấp rút trở về tìm Dương Dật và Trần Tĩnh, cũng để tìm lại hài tử của mình. Kết quả, chờ đợi bọn họ chính là Dương Dật đã đi rồi, Trần Tĩnh cũng bồi Dương Dật vĩnh viễn rời đi, không nghĩ tới, lần trước tạm biệt lại là vĩnh biệt.

"A Hiên, mấy năm nay cha cùng a mỗ ngươi không chăm sóc tốt cho ngươi, nếu ngươi đã quyết định cùng các ca ca ở bên nhau, về sau phải chăm sóc thật tốt cho bọn họ, không được cô phụ tấm lòng của a mỗ Trần Tĩnh và cha Dương Dật." – Sau đó, Tần Huy quyết định cùng A Lặc trở lại hải đảo, bởi vì hắn còn có hai hài tử không quá quen thuộc với đại lục cần phải chăm sóc. Hắn dự định sau này sẽ để hai đứa nhỏ làm sinh ý trên biển, trao đổi mua bán với người trên đất liền, dần dần thích ứng với sinh hoạt ở đây rồi chuyển đến vùng ven biển sống. Như vậy, sau này muốn về thăm bọn nhỏ Tần Hiên cũng thuận tiện hơn rất nhiều, lộ trình cũng sẽ rút ngắn xuống chỉ còn mười ngày, không như bây giờ mỗi lần muốn đi thăm con phải mất cả tháng, lại còn rất nguy hiểm.

"Cha, a mỗ, hai người yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ, cũng sẽ tự chăm sóc bản thân. Em trai, các ngươi phải chiếu cố cha và a mỗ thật tốt, nhớ là nhanh nhanh chuyển về đây một chút, hòn đảo nhỏ xíu kia sao có thể cứ mãi vây được hai người em trai anh tuấn của ta cơ chứ." – Tần Hiên sờ sờ đầu hai đứa em trai hơn mười tuổi của mình, hai đứa nhỏ này chỉ hơn kém nhau một tuổi, lớn lên lại nhìn rất giống nhau, hệt như một cặp huynh đệ song sinh vậy.

Người một nhà đứng ở cửa nhìn xe ngựa chậm rãi đi xa. Kỳ thật mặc kệ là Tần Hiên hay Quân An Quân Hạo, bọn họ đối với Tần Huy và A Lặc đều không có quá nhiều ấn tượng, hiện tại dù gặp mặt cũng lộ ra chút xấu hổ, có lẽ sau này đi lại nhiều sẽ không còn phát sinh vấn đề như vậy nữa.

"Tần Hiên, nó lại tiểu rồi." – Quân An đứng ở một bên kêu to, đây là hài tử của Quân An và Tần Hiên. Cùng một năm, cả Quân An và Quân Hạo đều sinh hài tử. Quân An cũng không biết tại sao, đối với việc xử lý buôn bán hắn đều thực thành thục, chỉ có mỗi việc chăm sóc hài tử lại cứ hết lần này đến lần khác lóng nga lóng ngóng, tiểu gia hỏa mới vừa tiểu một cái, hắn liền làm cho gà bay chó sủa. Hai đứa nhỏ này đại đa số đều là Quân Hạo chăm nom, nhóm tiểu gia hỏa cũng chỉ thích ở bên người Quân Hạo. Chắc có lẽ bộ dáng thất kinh của Quân An mỗi lần ở bên bọn chúng đều làm bọn chúng không thích.

"Ngươi nói xem, ca ca đi đâu vậy, ta sắp phát điên đến nơi rồi." – Quân An vò đầu kêu lên.

"Ngươi đi kiểm kê lại chút sổ sách đi, ca ca hôm nay vào thành mua chút vải dệt loại tốt về để may quần áo cho bọn nhỏ rồi." – Tần Hiên nói. Quân An này, vẫn cứ không ổn trọng như vậy, mỗi lần đụng đến hài tử là một bộ đại kinh tiểu quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam