Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 85:Ngày Mùa Hè Nắng Chói Chang

Editor: Aubrey.

Từ khi mùa đông chấm dứt cho tới nay, mùa hạ đến mới khiến cho người ta chân chính có cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh, mà ở mùa xuân lại không có sự thay đổi rõ rệt như vậy, thời tiết cũng đã bắt đầu nóng lên.

Kết thúc một ngày học, Nguyên An Bình từ trong phòng học đi ra, ngẩng đầu nhìn mặt trời cùng ánh nắng mùa hè chói chang, hiện tại chỉ mới bắt đầu vào tháng năm, mà khí trời đã nóng như vậy rồi.

Hoắc Tiểu Hàn đem nước sạch tới cho hắn: "Rửa mặt một chút, thời tiết hôm nay nóng quá."

Cảm nhận một chút khí nóng trên người, Nguyên An Bình cảm khái: "Mùa hè tới thật nhanh, cũng may nhà mới sắp xây xong rồi. Bằng không nhiều hài tử như vậy, chen chúc trong một căn phòng nhỏ, chẳng khác gì ở trong một cái lồng hấp, quá vất vả."

"Lại nói, hẳn là năm sáu ngày nữa sẽ xây xong, cũng sẽ không làm chậm trễ mọi người thu hoạch vụ mùa. Nhưng mà, xây xong cũng không thể vào ở liền được, còn phải tính toán một chút." Hoắc Tiểu Hàn thường xuyên đưa cơm cho công trường, nhìn mảnh đất trống ban đầu không có gì nay đã có một căn nhà, tính đến ngày hôm nay cũng sắp sửa xây xong rồi. Một cái sân lớn, còn có một căn nhà mái ngói, Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy thật sự rất đẹp mắt, không hổ là kiểu nhà độc nhất trong thôn.

"Chỉ có thể vất vả bọn họ chịu đựng thêm vài ngày nữa." Đến khi nước mát ập lên mặt, Nguyên An Bình mới lập tức cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều, hắn xoăn tay áo lên cao một chút: "Mùa hè còn phải mặc nhiều như vậy, nóng chết đi được, nếu có thể được mặc quần áo ngắn tay thì tốt rồi."

Hoắc Tiểu Hàn nghe hắn nói như vậy, chỉ cười cười mà không đáp, nếu không người này sẽ càng bực thêm.

Nguyên lai là vài ngày trước đó, Nguyên An Bình muốn y làm cho hắn một bộ quần áo ngắn tay ngắn chân, y liền dựa theo hình thức của Nguyên An Bình mà làm, mặc dù có chút quái dị, nhưng y cũng biết mặc vào khẳng định rất mát mẻ. Chẳng qua, Trọng Tôn Liên Giác lại nói, muốn mặc thì về nhà mà tự mặc đi, còn nhất định phải lén lút mặc, không được để cho người khác nhìn thấy. Thứ nhất, không nói Nguyên An Bình là một tiên sinh, cho dù là một thư sinh, thì đối với chuyện ăn mặc vẫn rất chú ý, chuyện này khiến cho Nguyên An Bình buồn bực không thôi.

"Aiz! Chỉ trách không thể không giữ hình tượng, thật là khó chịu." Cũng bởi vì như vậy, nên dạo gần đây, số lần Nguyên An Bình giao cho hai người Lý Tự dạy học cả ngày càng ngày càng nhiều. Còn hắn thì ngốc ở nhà, muốn mặc quần áo như thế nào cũng được, nhưng mỗi lần lên lớp, hắn chỉ có thể mặc trường bào.

Hoắc Tiểu Hàn cười nói: "Đừng để cho tiên sinh nghe được, nếu không ông lại mắng ngươi."

Đối với ngôn hành cử chỉ của Nguyên An Bình, Trọng Tôn Liên Giác càng ngày càng quản nghiêm. Dưới mấy cái hình thức lễ nghi đó, Nguyên An Bình cảm thán độ ngụy trang của bản thân càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, mặc dù bộ mặt thật của hắn như thế nào, thì lớp vỏ bên ngoài vẫn không hề thay đổi.

"Hảo! Ta không nói nữa." Nguyên An Bình nhìn Hoắc Tiểu Hàn cũng đồng dạng mặc không ít: "Ngươi mặc như vậy cũng rất nóng đi? Không thì, ta đi mua một số tơ lụa về làm quần áo, quần áo bằng tơ lụa hẳn là mát mẻ hơn một chút."

"Tơ lụa?" Hoắc Tiểu Hàn cũng chỉ từng nghe qua tơ lụa, nhưng lại chưa được nhìn thấy bao giờ: "Ta cũng không biết mặc tơ lụa có mát thật hay không, nhưng nghe nói nó rất quý. Ta nói trước, nếu ngươi muốn mua thì chỉ được mua ít thôi, làm cho tiên sinh một bộ, nếu nó không mát mẻ thì không cần mua nữa."

Nguyên An Bình có không ít vải, phần lớn là do người khác đưa. Nhiều lúc, hắn lại lấy loại vải vừa tốt vừa xa xỉ như vậy đem làm khăn trải giường, mỗi lần nhìn thấy những cuộn vải mà người khác dùng để làm quần áo, qua tay Nguyên An Bình lại biến thành khăn trải giường, Hoắc Tiểu Hàn liền có một loại xúc động muốn đi mua một ít vải bông đơn giản về thay thế làm khăn trải giường cho hắn.

"Như vậy cũng đúng." Nguyên An Bình cũng chưa từng mặc tơ lụa, nên cũng không biết khi mặc vào có thật sự mát mẻ hay không, vẫn không đủ thông khí: "Đợi qua hai ngày nữa sẽ tới ngày nghỉ, đến lúc đó ta sẽ đến thị trấn mua một ít băng về, chúng ta cũng có thể cắt băng ra ăn."

Kỳ thực, trong không gian của hắn tồn trữ không ít băng, chính là chờ đến mùa hè sẽ lấy ra dùng. Mặc dù cũng có thể dùng băng trong không gian đem ra bán kiếm tiền, nhưng hắn vẫn không muốn nghĩ tới.

Thấy Nguyên An Bình trông có vẻ sợ nóng như vậy, Hoắc Tiểu Hàn có chút bất đắc dĩ nói: "An Bình ca! Hiện tại thời tiết chỉ mới bắt đầu nóng lên, sau này sẽ còn nóng hơn nữa. Ngươi bây giờ sợ nóng như vậy, đến lúc đó nên làm sao bây giờ?"

Nguyên An Bình cười hì hì đáp: "Ta trộm lười biếng vài ngày là được."

Mặc dù hắn cảm thấy rất tiếc nuối vì mùa hè ở đây không có quạt hay điều hoà, nhưng nơi này lại có rất nhiều cây xanh, cũng không có hiệu ứng nhà kính toàn cầu gì đó. Căn nhà bằng đất mà hắn ở tuy rằng có chút khó coi, nhưng công năng đông ấm hạ mát vẫn rất không tồi. Tựa như hiện tại ngoài trời rất nóng, nhưng vừa vào phòng thì sẽ cảm thấy mát mẻ, chủ yếu là do lấy đất làm nhà ở, nên nhiệt độ cũng truyền chậm.


Mặc dù nhà xanh mái ngói thoạt nhìn khá đẹp, nhưng đối với Nguyên An Bình, thật ra cũng không hiếm lạ gì.

Nói đến lười biếng, Hoắc Tiểu Hàn lại nghĩ đến hai đứa trẻ đang làm phụ tá dạy học: "Lại nói, hai người Lý Tự và Lý Đông Phong cũng thật lợi hại . Hiện tại bọn họ cũng đã ra dáng tiên sinh rồi, nếu không có bọn họ, ba lớp học, ngươi làm sao mà dạy hết được."

"Đúng vậy, thật sự bọn họ đã giúp cho ta một đại ân." Nhờ kinh nghiệm đã tích luỹ được trong mấy tháng qua, nên bây giờ bọn họ đã có thể dễ dàng một thân một mình đứng lớp: "Chờ Nguyên Lâm và Chính Hoa xong việc, sau này những lớp buổi sáng ta không cần tới quan sát nữa, cũng không có gì phải lo lắng."

Mở thêm một lớp học mới, tất nhiên hắn phải chọn ra thêm hai người làm phụ tá dạy học, lần này có Nguyên Lâm trúng tuyển, còn Chính Hoa là một hài tử ngoài thôn. Tính tình của Chính Hoa rất tốt, đồng dạng cũng thập phần hiếu học, Nguyên An Bình cũng rất xem trọng bé.

Đối với việc Nguyên Lâm có thể được lên làm phụ tá dạy học, bọn họ đều rất cao hứng. Sau khi biết được tin Nguyên Lâm được lên làm phụ tá dạy học, Hoắc Tiểu Hàn cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi: "An Bình ca! Ngày mai chính là ngày phát tiền công cho bọn họ, có cần phát thưởng cho bọn họ không?"

Nguyên An Bình giao cho y nhiệm vụ phát tiền công cho bọn trẻ, nên đối với chuyện này y cũng rất để bụng. Có một lần, Nguyên An Bình bảo y phát thưởng cho bọn họ, nên lần này y cũng chiếu theo lệ thường mà hỏi hắn một chút.

"Phát đi, tháng này bọn họ đã nỗ lực không ít, cũng đã giúp ta rất nhiều." Nguyên An Bình nghĩ nghĩ nên phát cái gì để khen thưởng, lần trước là cho bọn họ nửa cân thịt, lần này thì: "Phát cho bọn họ một chút băng đi, trời nóng như vậy còn có băng ăn, bọn họ chắc chắn sẽ rất vui."

Không vui sao được? Phát thưởng chính là được tăng thêm phúc lợi, còn phát cái gì, tất nhiên là quyết định của hắn.

Tuy rằng Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy phát một ít gạo và mì so với phát băng còn tiện dụng hơn, dù sao băng cũng không có bao nhiêu tiện nghi a, giá trị cũng không cao bằng gạo và mì. Bất quá, mặc dù y thường theo thói quen tính toán tỉ mỉ, nhưng sẽ không phản bác quyết định của Nguyên An Bình. Y cho rằng, An Bình ca là tiên sinh, đối đãi với học sinh như thế nào, xử lý mấy phương diện liên quan đến học sinh ra sao, An Bình ca là người có quyền lên tiếng nhất. Ý nghĩ của mình, khẳng định không chu toàn như đối phương.

Trọng Tôn Thụy vốn đang ở trong phòng tránh nóng, hiện tại cũng chạy ra rửa mặt: "Tiểu Hàn ca ca! Trưa nay chúng ta ăn gì?"

Hoắc Tiểu Hàn hỏi bé: "Tiểu Thụy muốn ăn cái gì?" Trong nhà này, ý kiến của tiểu hài tử là quan trọng nhất, chỉ cần Trọng Tôn Thụy muốn ăn, bọn họ đều sẽ làm. Còn Nguyên An Bình, mỗi lần hắn ồn ào đòi ăn món gì đó, còn phải xem ý kiến của Trọng Tôn tiên sinh, nếu ông không phản đối thì hắn có thể ăn.

"Trời nóng quá, vậy ăn cái gì đó mát mát đi." Trọng Tôn Thụy cảm thấy trời nóng như vậy, nên muốn ăn một chút đồ lạnh, còn đồ ăn nóng hầm hập, ăn xong cả người sẽ đổ đầy mồ hôi, rất không thoải mái.

Nguyên An Bình kiến nghị: "Không ngờ cũng có một ngày chúng ta đều có cùng ý kiến muốn ăn đồ lạnh . Nhưng mà, ăn đồ quá lạnh sẽ tổn thương dạ dày, dạ dày của ngươi cùng Tiểu Hàn ca của ngươi đều không tốt, không thể ăn quá lạnh."

Mỗi lần người trong thôn ăn đồ lạnh, đều là đem mì sợi nấu với nước lạnh, sau đó lại lấy nước lạnh từ dưới giếng cho vào rồi ăn. Bọn họ không thể ăn như vậy, cả nhà bọn họ không có bao nhiêu người có dạ dày tốt.

Chương 86:Tết Đoan Ngọ

Editor: Aubrey.

"Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn..."

Nguyên An Bình chờ bọn nhỏ đọc xong một bài Tam Tự Kinh, sau đó mới tuyên bố: "Ngày mai là Tết Đoan Ngọ, các ngươi được nghỉ ngơi một ngày, ngày kế tiếp đi học lại bình thường. Mười hài tử trong cuộc khảo thí lần trước ở lại, ta có phần thưởng cho các ngươi."

Đám tiểu hài tử vừa nghe được nghỉ một ngày liền vô cùng vui vẻ, có thể được đi chơi cả ngày . Lại nghe mười hài tử đạt kết quả cao trong cuộc khảo thí lần trước được khen thưởng, liền vô cùng hâm mộ những hài tử kia.

Nguyên An Bình đi ra ngoài lấy phần thưởng, còn mười hài tử đạt kết quả cao trong cuộc khảo thí lần trước thì đang cao hứng suy đoán xem mình sẽ được thưởng cái gì.

"Các ngươi nói xem, An Bình ca sẽ phát cái gì cho chúng ta?"

"Sắp được ăn Tết rồi, hẳn là phát đồ ăn cho chúng ta đi?"

"Theo như ngươi nói, vậy An Bình ca sẽ phát bánh chưng cho chúng ta?"

"Hẳn là vậy, dù sao cũng là Tết Đoan Ngọ."

"Ta cho rằng không đúng, bởi vì chúng ta khảo thí tốt nên mới được thưởng, không phải là vì Tết Đoan Ngọ nên mới phát bánh cho chúng ta."

"Nhưng ngày mai là Tết Đoan Ngọ, nhân dịp này phát bánh chưng mới có ý nghĩa ."

"Lý Tự! Các ngươi biết An Bình ca sẽ phát cái gì làm phần thưởng không? Những học sinh đi học buổi sáng hẳn cũng đã được phát phần thưởng đi?"

Lý Tự thân là phụ tá dạy học, buổi sáng cũng lên lớp, nên nhóc cũng biết những học sinh học buổi sáng được phát phần thưởng gì. Cho nên, nhóc cũng biết Nguyên An Bình sẽ phát cho bọn họ cái gì.

Lý Tự đương nhiên biết, nhưng lại không dự định nói, nhóc cười hì hì: "Các ngươi gấp cái gì a, chẳng phải lập tức sẽ biết sao? Dù sao chỉ cần là thứ tốt là được."

Thấy Lý Tự trưng ra bộ dạng này, những học sinh khác lại càng mong đợi hơn.

Nguyên An Bình đi vào gian nhà chính: "Tiểu Hàn! Phần thưởng cho bọn họ chuẩn bị xong chưa?"

"Xong rồi, ở trong mấy cái rổ để ở trên bàn, ba cái đầu tiên chính là phân theo ba vị trí."

Nguyên An Bình nhìn vào trong rổ, phát hiện bên trong có rất nhiều bao nhỏ được dùng giấy bọc lại: "Hảo! Ta đem chia cho bọn họ."

Cầm trên tay mấy cái rổ có phân lượng không nhẹ, Nguyên An Bình tươi cười đi vào phòng học: "Lại đây lấy phần thưởng đi, bởi vì ngày mai là Tết Đoan Ngọ, ta cũng muốn náo nhiệt một chút, phát cho các ngươi một số thứ dùng được trong ngày hội."

Tất cả học sinh đều vây quanh hắn.

Có một học sinh có chút nóng vội nhịn không được hỏi: "An Bình ca! Phần thưởng là cái gì a?"

"Mứt táo tơ vàng." Kỳ thực chính là mứt táo ngào đường, là thức ăn dự trữ trong không gian của hắn. Bởi vì loại mứt táo này rất ngọt, hàm lượng đường rất lớn, mà người dân hiện đại càng ngày càng coi trọng sức khoẻ, nên sau này có rất ít người ăn, khiến cho giá cả của loại mức táo này cũng theo đó mà giảm xuống.

Bởi vì hàm lượng đường cao, mà Nguyên An Bình lại tưởng rằng tận thế sắp đến, nên liền mua không ít, dù sao thì đường cũng cung cấp rất nhiều năng lượng.

Nguyên An Bình mở giấy bao ra: "Đây là một loại mứt táo rất ngọt, có thể làm thành đường, cũng có thể dùng để nấu ăn. Ngày mai là Tết Đoan Ngọ, các ngươi có thể đem cho người nhà bao bánh chưng." Hắn đã từng gặp qua những người rất thích đồ ngọt, còn có thể trực tiếp đem loại mứt táo này nấu cháo ăn, nhưng hắn thì chịu không nổi.

Những hài tử này đều đã được nhìn thấy táo, ở trong thôn cũng có không ít cây táo. Bất quá, chỉ cần liếc mắt một cái, bọn chúng liền biết mứt táo này không giống với táo mà ngày thường mình vẫn hay ăn.

Mười hài tử được nhận phần thưởng nhéo nhéo mứt táo trên tay, cảm thấy rất mới lạ, bọn chúng chưa từng gặp qua loại táo như vậy bao giờ đâu.

Có một vài hài tử muốn nếm thử một chút, nhưng chỉ có ba người có kết quả cao nhất là được thưởng mười lăm cái, còn những học sinh khác chỉ được thưởng mười cái, người nhà của bọn họ đều không ít, nên liền quyết định đem về chia cho người nhà ăn.

Đám tiểu hài tử cao hứng rời đi, Lý Đông Phong cầm bao mứt táo của mình, bé là người thứ nhì có kết quả cao, nên cũng được mười lăm cái mứt táo, bé cao hứng chạy về nhà: "Cha! Nương! Con về rồi."

Nương của Đông Phong từ trong phòng chạy ra: "Về rồi a, ở trong sân có nước đó, con đi rửa mặt đi."

Từ ngày nhi tử được đi học, nàng cũng chú ý nhiều hơn. Ban đầu, bọn họ chỉ là đơn thuần làm theo phân phó của tiên sinh, mặc dù cảm thấy phiền phức, nhưng cũng phải làm theo. Nhưng dần dần, bọn họ mới nhận ra có một sự khác biệt rất lớn, những hài tử được đi học, so với những hài tử ở trong thôn chỉ biết rong chơi, chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra sự khác biệt. Tay và mặt sạch sẽ, mặc quần áo cũng chỉnh chỉnh tề tề, không còn giống như lúc trước, nước mũi chảy dài, quần áo cũng dơ đến nỗi nhìn không ra nguyên vẹn.

Lý Đông Phong vào phòng: "Nương! Hôm nay có kết quả khảo thí, con đứng thứ nhì, An Bình ca cũng vừa phát phần thưởng cho con."

Bé mở giấy bao ra: "Đây là mứt táo, An Bình ca nói mứt táo này rất ngọt."

Nghe nhi tử nói kết quả khảo thí tốt, nàng liền vui mừng nở nụ cười như hoa: "Đông Phong thật là lợi hại." Nói xong, nàng cũng tò mò nhìn số mứt táo kia, cầm một cái lên nhéo nhéo: "Như thế nào lại mềm như vậy? Đây là phấn sao?" Nàng nhìn đường phấn dính trên tay: "Thật ngọt! Đây là loại táo gì vậy? Sao lại có đường phấn rớt ra?"

"An Bình ca nói có thể trực tiếp ăn, cũng có thể bao trong bánh chưng."

"Ta dùng dao cắt ra một miếng nếm thử xem." Nương Đông Phong cảm thấy mứt táo này có lẽ cũng giống như kẹo cứng, dùng dao cắt ra một chút nếm thử hương vị cũng tốt.

"Nếu quả thật ăn ngon, ta sẽ đưa qua nhà gia gia của con một ít." Trong thôn, có vài hộ gia đình đã sớm phân gia, không sống cùng gia gia và nãi nãi, nhưng bọn họ đối với cha nương của mình vẫn rất hiếu thuận, phàm là có cái gì ăn ngon, bọn họ đều sẽ đưa qua nhà cha nương một ít. Phân gia, sẽ ít khi xảy ra tranh cãi, mối quan hệ giữa hai bên cũng sẽ được duy trì tốt.

Lý Đông Phong đi ra ngoài rửa mặt, nương Đông Phong đi đến nhà bếp dùng dao cắt mứt táo ra, lập tức nhìn thấy hột táo: "Cũng có hột a, xem ra cũng giống như táo của chúng ta."

Nàng nhéo một miếng mứt táo rồi bỏ vào trong miệng: "Cũng rất ngọt, rất giống với đường. Cũng không biết có bỏ thêm đường hay không, hay là vốn dĩ đã ngọt như vậy."

Nàng nhịn không được lại nghĩ: "Nếu là vốn dĩ ngọt như vậy, vậy mứt táo này có thể trực tiếp dùng làm đường."

Nương Đông Phong đưa cho Lý Đông Phong nếm thử: "Thật sự rất ngọt, giống đường, nhưng cũng có mùi vị của táo."

Lý Đông Phong nếm nửa miếng: "Ăn ngon . Nương! Người mang qua một ít cho gia gia, nãi nãi đi."


Nương Đông Phong nhìn số lượng mứt táo: "Nhà ta giữ bốn cái, ngày mai nương lấy ra bao bánh chưng cho con ăn. Còn mười cái còn lại, con đem qua cho gia gia, nãi nãi đi."

Nàng nghĩ nếu giữ lại bốn cái, nhà bọn họ chỉ có ba người, nhi tử sẽ được ăn hai cái bánh chưng.

"Hảo! Con đi ngay."

Tết Đoan Ngọ.

Từ sáng sớm, Trọng Tôn Liên Giác đã rời giường, hôm nay là Tết Đoan Ngọ, ngày lễ luôn khiến cho người ta vui vẻ.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn Trọng Tôn Thụy, cười hỏi: "Tiểu Thụy! Dậy sớm như vậy là để ăn bánh chưng sao?"

Trọng Tôn Thụy có chút ngượng ngùng đáp: "Vẫn là chờ đến giữa trưa rồi ăn." Người ở đây đều là buổi sáng bao bánh chưng, giữa trưa mới ăn bánh chưng.

"Được! Giữa trưa chúng ta sẽ ăn." Y lấy ra một cái vòng tay được bện thành ngũ sắc: "Lại đây, ngươi mang lên tay đi, tiểu hài tử đều phải mang, có thể tránh quỷ trừ tà, nhớ phải luôn mang theo đấy."

"Hảo!" Trọng Tôn Thụy nhìn vòng tay ngũ sắc trên tay: "Chỉ có tiểu hài tử mới được mang sao?"

"Ân! Chỉ dành cho tiểu hài tử mang, có muốn ăn một chút hột vịt muối không?" Lần trước Nguyên An Bình mua không ít trứng vịt, y liền lấy ra làm hột vịt muối, vừa hay lúc này có thể ăn.

Trọng Tôn Thụy cao hứng nói: "Ăn." Bé thích ăn hột vịt muối, đặc biệt thích ăn lòng đỏ, lòng đỏ trứng béo ngậy đặc biệt ăn ngon.

Dùng xong bữa sáng, bọn họ liền cùng nhau bao bánh chưng.

Trong bốn người, chỉ có tay nghề của Hoắc Tiểu Hàn là cao nhất, bao rất đẹp. Bất quá, chỉ cần bao làm sao không để nhân lồi ra ngoài là được, còn hình dạng ra sao thì không có bao nhiêu yêu cầu.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn bánh trong tay Trọng Tôn Thụy: "Tiểu Thụy! Ngươi bao quá nhiều nếp, lá bao bánh chưng không phải bao như vậy, bớt nếp một chút."

Trọng Tôn Thụy cười nói: "Ta định bao một cái thật lớn, chỉ tiếc là lá cây không đủ lớn."

Nguyên An Bình cười cười, tiểu hài tử nào cũng thích ăn nhiều, tỷ như chưng màn thầu, mỗi lần ăn bánh màn thầu, bọn chúng đều thích một mình ăn cái bánh đặc biệt nhất, nhường mấy cái nhỏ cho người lớn ăn. Còn bánh chưng, thì lại muốn làm bánh to hơn người khác: "Nếu ngươi muốn ăn nhiều, vậy ngày mai chúng ta cứ trực tiếp lấy gạo nếp nấu cơm, ăn chung với đường, khá giống với bánh chưng."

"Nhưng mà, không có lá cây bao thì không phải là bánh chưng." Trong cảm nhận của tiểu hài tử, dùng lá cây bao mới là bánh chưng, không có lá cây bao, thì đó chỉ là cơm bình thường.

"...Thật ra hương vị cũng không kém bao nhiêu." Cuộc sống trước đây của hắn, mỗi lần lười đi mua bánh chưng, hắn chỉ cần dùng một ít gạo nếp nấu cơm, bỏ thêm táo, sau đó lại cho thêm một ít đường cát, cảm giác khi ăn cũng không khác bao nhiêu so với bánh chưng.

Hoắc Tiểu Hàn cười nói: "Tiểu hài tử đều thích dùng lá cây bao."

"Cảm giác khi ăn cũng có chút khác biệt." Trọng Tôn Liên Giác đem bánh chưng của ông được bao thành hình vuông đặt lên bàn: "Dùng lá cây bao bánh chưng, khi chưng xong, bánh chưng sẽ có mùi hương của lá cây."

Thời điểm mấy người bọn họ đang nói chuyện phiếm, Nguyên Đại Hà mang theo bánh chưng đến: "An Bình ca! Nương của ta bao bánh chưng, đưa mấy cái qua cho các ngươi."

Nguyên An Bình tiếp nhận, rồi đưa cho Nguyên Đại Hà một ít mứt táo: "Cầm ăn đi." Dù sao tiểu hài tử cũng không sợ ngọt.

Lục tục lại có mấy nhà đem bánh chưng nhà mình đưa cho Nguyên An Bình mấy cái, Nguyên An Bình nhìn nhìn bánh chưng, sau đó lại nói với Trọng Tôn Thụy: "Tiểu Thụy! Ngươi lấy vài cái bánh chưng đem qua cho Nguyên Lâm đi."

Nghĩ đến một tiểu hài tử một mình ở nhà tự tay bao bánh chưng, hẳn là sẽ cảm thấy có chút cô đơn.

"Hảo." Trong mắt Trọng Tôn Thụy, bé cùng Nguyên Lâm đã là bằng hữu tốt, tặng bất cứ vật gì cũng không sợ hắn lạnh lùng từ chối. Bé cầm bánh chưng, liền chạy đi tìm Nguyên Lâm.

Trọng Tôn Thụy chạy đến nhà Nguyên Lâm, vui vẻ lớn tiếng hô: "Nguyên Lâm! Ta đem bánh chưng tới cho ngươi đây!"

Bé trực tiếp chạy vào sân, liền nhìn thấy Nguyên Lâm: "Nguyên Lâm! Ngươi đang bao bánh chưng sao?"

"Không có." Hắn chỉ có một mình, ăn hay không ăn đều không sao.

"Ha ha! Vậy ngươi bớt việc a, ta mang cho ngươi sáu cái, ngươi không cần tự mình bao." Động tác của Trọng Tôn Thụy nhanh nhẹn đem bánh chưng cầm ra đặt trên bàn: "Trong bao giấy này là đường trắng, ăn với bánh chưng, hôm nay là Tết Đoan Ngọ, ai cũng phải ăn bánh chưng ."

"Cảm ơn."

"Ngươi cũng thật là khách khí." Bé lại lấy ra một quả trứng vịt: "Đây là Tiểu Hàn ca ca bảo ta đem cho ngươi ăn."

Bé vốn định đưa cho Nguyên Lâm từ hồi sáng, hôm nay là ngày lễ, bản thân đi theo An Bình ca ca là có đồ ăn ngon, vừa ăn vừa chúc mừng ngày lễ, nhưng Nguyên Lâm thì không có, có một quả trứng vịt cũng tốt: "Lòng đỏ trứng đã chín rồi, ăn rất ngon."

Nguyên Lâm tiếp nhận trứng vịt, nhìn về phía Trọng Tôn Thụy, không định nói thêm lời cảm ơn: "Buổi chiều cùng đi bắt cá đi."

"Hảo a!" Trọng Tôn Thụy đặc biệt cao hứng, Nguyên Lâm đi bắt cá, bé cũng muốn đi, nhưng Nguyên Lâm vẫn luôn không cho bé đi theo, nói là ngoài sông nguy hiểm, lần này cuối cùng cũng nguyện ý mang bé theo đi chơi.

Giữa trưa, bởi vì hôm nay là ngày lễ, nên Hoắc Tiểu Hàn xào riêng bốn đĩa đồ ăn, còn bánh chưng thì đặt ở trên bàn: "Mọi người mau nếm thử bánh chưng do chính mình bao nào."

Y đem bánh chưng do chính tay Trọng Tôn Thụy bao đặt ở trước mặt bé: "Chấm đường ăn."

Nguyên An Bình cầm một cái bánh chưng do chính hắn bao, cái này tương đối nhỏ, bởi vì lo lắng sẽ làm nếp rớt ra, nên hắn cho nếp hơi ít. Hắn mở lá bao bánh chưng ra, cắn thử một ngụm: "Ta bao ít nếp, có chút mứt táo là đủ ngọt, không cần chấm thêm đường."

Trọng Tôn Thụy cắn một ngụm mứt táo: "Mứt táo này thật ngọt, ăn ngon!"

Trước kia, Trọng Tôn Liên Giác cũng chưa bao giờ được ăn mứt táo này, ông vốn tưởng rằng đây là một phương thức không tồi để bảo tồn táo. Bất quá, sau khi nghe Nguyên An Bình nói quá trình làm ra loại mứt táo này, ông liền cảm thấy quá phí đường, đối với những người thôn dân bình thường, không đáng phải làm như vậy.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn bọn họ, từ khi cùng bọn họ ở bên nhau, y mới chân chính cảm nhận được sự hân hoan vui vẻ trong những ngày lễ là như thế nào, y cảm thấy thật sự rất hạnh phúc.

Chương 87:Phát Tiền Công

Editor: Aubrey.

Bàn Đôn đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm người bán hàng rong để mua một ít đường khối, một ít đường mía. Bởi vì vẫn còn có một chút tạp chất, nên thoạt nhìn đường khối có hơi hôi, vị cũng kém một chút, nhưng bởi vì đường khối rất rẻ, nên đặc biệt được các tiểu hài tử yêu thích.

Mặc dù thỉnh thoảng mới có người bán hàng rong xuất hiện trong thôn, ngoại trừ bán giày thêu, kim chỉ, đồ trang sức, dây buộc tóc, còn có những món mà tiểu hài tử thích ăn. Mỗi lần tới đây, đều sẽ có không ít tiểu hài tử vây quanh, ngoại trừ một vài cá thể đặc biệt có thể nháo cha nương đòi mua một ít, còn lại những hài tử khác cũng chỉ là đi theo xem náo nhiệt. Hơn nữa, trong mắt của bọn nhỏ, cái rương của người bán hàng rong chính là một cái hộp bách bảo, bọn nhỏ cho rằng ở bên trong có thể lấy ra được rất nhiều đồ ăn ngon.

Bàn Đôn nhìn thấy Lý Tự, liền nhiệt tình chạy tới: "Lý Tự ca! Nương của ta cho ta mua đường khối này."

Bé nói xong, liền cầm đường khối trong tay đem ra cho nhóc xem: "Ta chia cho ngươi một ít."

Lý Tự cười hỏi: "Lần này ngươi nháo trong bao lâu?"

Hài tử trong thôn đều giống nhau, mỗi lần người bán hàng rong tới, bọn chúng liền nháo với gia trưởng xin tiền mua đồ ăn, nhưng mười lần là có chín lần không thành công, ngược lại còn bị ăn đế giày. Nhưng bởi vì cơ hội một lần thành công kia, bọn chúng vẫn kiên trì nháo không ngừng. Nhà của Bàn Đôn, bởi vì bé là con một, nên cơ hội thành công so với những hài tử khác cũng cao hơn một chút.

Nghe Lý Tự hỏi, Bàn Đôn liền cười hắc hắc đáp: "Chỉ nháo một chút là nương ta cho tiền ngay, Lý Tự ca cũng tới mua đồ ăn sao?"

"Ta đã đáp ứng với Hồng muội là sẽ mua cho muội ấy dây buộc tóc." Hồng muội là muội muội của nhóc, nhỏ hơn nhóc một tuổi, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, những đệ đệ muội muội nhỏ tuổi hơn đều là do Hồng muội chăm sóc.

Có một lần, sau khi Lý Tự lãnh tiền công, phần lớn tiền công, nhóc đều đưa cho gia gia cất giữ. Tuy vậy, nhóc vẫn được giữ lại mười văn để tiêu vặt, nhưng vẫn chưa dùng tới. Lần này, nhóc nghĩ đến lời hứa đã từng đáp ứng với muội muội, nên bây giờ sẽ thực hiện lời hứa này.

Bàn Đôn cực kỳ hâm mộ Lý Tự, có thể tự mình kiếm tiền, muốn xài như thế nào thì xài như thế ấy. Không giống với bé a, muốn ăn đường khối còn phải nháo với nương một trận: "Lý Tự ca! Ta thật hâm mộ ngươi a, ngươi có thể tự mình kiếm tiền."

Mặc dù Lý Tự cũng rất đắc ý với việc chính mình có thể tự kiếm tiền, bất quá ngoài miệng vẫn là khiêm tốn đáp: "Có gì mà hâm mộ? Ngươi cũng học tập cho tốt đi, chờ ngươi đủ tuổi rồi, cũng nên tham gia khảo thí lựa chọn người làm phụ tá dạy học. Biết đâu có thể thật sự được làm phụ tá dạy học, như vậy sau này không phải ngươi cũng có thể kiếm tiền sao?"

Khuôn mặt bánh bao của Bàn Đôn nhăn lại: "Còn phải đợi rất nhiều năm ." Bé chỉ mới sáu tuổi, bé cảm thấy bản thân cần phải chờ cho đến khi ít nhất là tương đương với tuổi của Lý Tự thì mới có thể làm phụ tá dạy học được. Nếu không, bé còn nhỏ như vậy, ai sẽ nghe lời bé a?

Lý Tự nói với bé: "Sợ cái gì mà phải chờ? Chờ lâu quá, cơ hội sẽ không còn đâu. Ngươi ngẫm lại xem, hai năm sau An Bình ca đi thi lấy công danh, đến lúc đó rất có thể số lượng hài tử sẽ tăng lên, chắc chắn sẽ cần thêm nhiều phụ tá dạy học. Không phải đến lúc đó ngươi đã đủ tuổi rồi sao? Cho nên, ngươi đừng suốt ngày chỉ biết nghĩ đến ăn, phải học tập cho tốt mới được."

"Ta có cố gắng học ." Bàn Đôn cảm thấy chính mình vẫn đang rất nỗ lực, chỉ là kém hơn Lý Tự bọn họ một chút thôi.

"Nỗ lực còn chưa đủ." Lý Tự có chút cảm thán khi ân cần dạy bảo người khác: "Bàn Đôn! Ngươi phải cố lên, ngẫm lại xem, chờ ngươi lên làm phụ tá dạy học, một tháng có thể được nhận một trăm năm mươi văn tiền, không phải đường khối này ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được sao? Ngươi cũng không cần nháo với nương của mình nữa, thật tốt . An Bình ca còn nói, chờ bọn ta được thăng chức, sẽ càng phát nhiều tiền công hơn, cho nên ngươi phải học tập thật tốt."

Tiền công được tăng nhiều hay tăng ít gì đó, Bàn Đôn không để ý tới, nhưng số tiền một trăm năm mươi văn hiện tại vẫn đủ để bé hâm mộ không thôi. Trong đầu âm thầm tính xem số tiền đó sẽ mua được bao nhiêu đường khối, sau đó nước miếng liền giàn giụa chảy ra: "Ân! Ta nhất định sẽ học thật tốt!" Huống chi, tiền không những có thể mua được đường, mà còn mua được thịt nữa a!

Sau khi nghe tin có người bán hàng rong tới thôn, Nguyên An Bình liền cầm một ít văn tiền đưa cho Trọng Tôn Thụy: "Tiểu Thụy! Ngươi cũng đi chơi đi."

Mỗi lần người bán hàng rong tới, đều sẽ có rất nhiều hài tử đến xem, xem như đây là hoạt động tập thể của các tiểu hài tử. Có thể mua được đồ ăn ngon hay không, cũng không phải chuyện quan trọng, đương nhiên, có thể mua được đồ ăn cũng là một chuyện tốt. Hắn cũng không cần căn dặn Trọng Tôn Thụy nhớ phải chia sẻ cho người khác, vì dù sao bé cũng thường xuyên làm như vậy.

Trọng Tôn Thụy nhận tiền, liền cao hứng chạy ra ngoài.

Thời điểm bé đến nơi, vừa hay lại nhìn thấy Lý Tự bọn họ đều đã ở đó.

"Tiểu Thụy ca!" Bàn Đôn nhìn thấy Trọng Tôn Thụy cũng tới, liền cao hứng phất tay với bé.

Trọng Tôn Thụy chạy tới: "Các ngươi cũng tới sao?"

Bàn Đôn để cho bé xem đường trong tay mình: "Xem này, ta mua được đường rồi."

Trọng Tôn Thụy nhìn qua: "Ngươi vẫn chưa ăn sao? Sắp tan ra rồi kìa."

"Có chút dính dính, nhưng ăn xong rồi thì không còn nữa, ta có chút không nỡ." Bàn Đôn có chút rối rắm, trời nóng, cầm trong lòng bàn tay sẽ rớt ra một ít.

"Ngươi vẫn nên ăn đi, để tan hết rất tiếc." Lý Tự nói: "Xem đi, để lâu đường sẽ bị dơ."

Bàn Đôn nghĩ nghĩ một lúc, vẫn đành phải đem đường nhét vào miệng: "Tiểu Thụy ca! Ngươi cũng tới đây mua đồ sao?"

"Ân! Ta đến xem có thể mua được cái gì ăn ngon không." Trọng Tôn Thụy đem văn tiền trong tay đưa cho bọn họ xem: "Nhiêu đây tiền có thể mua được cái gì?"

Bàn Đôn kiến nghị: "Năm văn tiền, mua đường ăn, có thể mua được năm đường khối ."


Trọng Tôn Thụy không định mua đường, dù sao thường ngày bé vẫn không thiếu đường ăn. Bất quá, cũng là vì Nguyên An Bình cho rằng ăn nhiều đường sẽ gây hư răng, nên cũng đặc biệt hạn chế đường, nhưng so với những hài tử trong thôn, số đường mà bé ăn vẫn nhiều hơn.

"Lý Tự ca! Ngươi mua cái gì vậy?" Trọng Tôn Thụy hỏi Lý Tự, bé biết Lý Tự có tiền, tới nơi này khẳng định cũng không phải là vì xem náo nhiệt.

"Ta mua dây buộc tóc cho muội muội." Lý Tự cầm ra cho Trọng Tôn Thụy xem: "Ta cũng không nhìn ra dây buộc tóc này có gì đẹp."

Dù sao nhóc cũng là nam hài, thẩm mĩ quan không giống với nữ hài: "Ta thấy có vài nữ hài tử trong thôn mang, nên liền mua loại này."

Trọng Tôn Thụy cũng nhìn không ra rốt cuộc có đẹp hay không: "Tiểu cô nương hẳn là sẽ thích đi."

Nhìn thấy dây buộc tóc, trong lòng Trọng Tôn Thụy liền có một chủ ý, bé lập tức đi đến chỗ người bán hàng rong, cũng đi xem mấy sợi dây buộc tóc.

Bàn Đôn tò mò: "Tiểu Thụy ca! Ngươi cũng mua dây buộc tóc sao? Nhưng ngươi không có muội muội ."

Lý Tự tặc lưỡi một cái: "Chẳng lẽ là ngươi muốn tặng cho tiểu cô nương nào trong thôn?"

"Không phải, ta muốn mua dây buộc tóc cho Tiểu Hàn ca ca, nhưng ta không biết nên mua loại nào mới tốt." Trọng Tôn Thụy vuốt vuốt mấy sợi dây buộc tóc, hỏi Lý Tự: "Ca nhi thường thích dùng loại nào?"

Bé thường thấy Hoắc Tiểu Hàn chỉ xài một loại dây buộc tóc, cũng không biết có phải y chỉ có một sợi dây buộc tóc hay không.

Lý Tự chỉ vào cái có màu hồng đào: "Cái này đi, nữ hài tử thường thích mang màu sáng."

"Vậy ta sẽ mua cái này." Trọng Tôn Thụy cầm sợi dây buộc tóc kia, sau đó liền trả tiền.

Bàn Đôn không cảm thấy dây buộc tóc có cái gì tốt, tuỳ tiện chọn đại một cái dùng để buộc tóc lên, không phải như vậy là được rồi sao? Có tiền còn không bằng mua đường ăn, Bàn Đôn tuổi còn nhỏ nên không hiểu rõ đẹp hay xấu có vấn đề gì.

Trọng Tôn Thụy đem cất dây buộc tóc: "Lý Tự ca! Hôm nay không phải là ngày các ngươi lãnh tiền công sao? Ngươi như thế nào còn chưa đi? Những người khác đều đã lãnh rồi, cũng chỉ còn có một mình ngươi."

Mỗi tháng, cứ tới ngày mười là sẽ đến ngày bọn họ lãnh tiền công, Lý Tự tất nhiên là nhớ rõ: "Lúc nãy còn bận việc ở nhà, nên không kịp đi lãnh, vừa hay ta cùng ngươi đi."

Bàn Đôn cũng muốn đi xem náo nhiệt: "Ta cũng đi."

Lý Tự cười nói: "Được! Ngươi đi theo ta qua đó nhìn xem, thấy được tiền, ngươi sẽ càng có thêm động lực học tập."

Ba người cùng đi đến chỗ của Hoắc Tiểu Hàn.

Hoắc Tiểu Hàn thấy Lý Tự đến, liền cười nói: "Lý Tự! Là tới lãnh tiền công đi? Ngươi theo ta vào nhà."

"Ân."

Ba hài tử cùng nhau đi vào trong nhà, liền thấy Hoắc Tiểu Hàn cầm ra một quyển sổ cùng bút mực.

Hoắc Tiểu Hàn đem tiền giao cho Lý Tự: "Tổng cộng một trăm bảy mươi văn, bởi vì tháng này các ngươi biểu hiện rất không tồi, nên thưởng thêm cho các ngươi hai mươi văn. Lại đây, viết tên của ngươi lên chỗ này."

Vốn dĩ Nguyên An Bình còn định phát thêm cho bọn họ vài khối băng, nhưng bởi vì hai ngày trước vừa có một trận mưa to hạ xuống, nên thời tiết mát mẻ hơn rất nhiều, phát băng liền có chút không thích hợp.

Lần trước, thời điểm lãnh tiền, Lý Tự cũng đã làm qua chuyện này, nên tất nhiên rất quen thuộc. Nhóc cầm bút, ở mặt sau viết xuống tên của mình, biểu hiện bản thân đã lãnh tiền công của tháng này rồi.

Bàn Đôn ở một bên nhìn những văn tiền kia: "Oa! Một trăm bảy mươi văn, nhiều như vậy ."

"Thấy rồi chứ? Sau này học tập cho tốt đi." Lý Tự dùng một miếng vải bố gói tiền lại, rồi đặt vào trong lồng ngực: "Ta cùng Bàn Đôn đi về trước."

Chờ hai người bọn họ đi rồi, Trọng Tôn Thụy mới lấy ra sợi dây buộc tóc mà bé đã mua cho Hoắc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn ca ca, cái này tặng cho ngươi, bọn họ đều nói cái này rất đẹp."

Hoắc Tiểu Hàn nhìn món quà mà Trọng Tôn Thụy đã mua cho y, trong lòng rất cảm động: "Ngươi không mua đồ ăn?"

"Không có món nào ta muốn ăn, Tiểu Hàn ca ca! Ngươi chỉ có một sợi dây buộc tóc thôi phải không? Cái này mang trên tóc của ngươi rất đẹp ."

Hoắc Tiểu Hàn cảm động cười cười: "Cảm ơn Tiểu Thụy, ta rất thích sợi dây buộc tóc này." Thật ra, không phải y chỉ có mỗi một sợi dây buộc tóc, chẳng qua là màu sắc có chút giống nhau, y có chút không quen xài loại có màu sáng như vậy, nên vẫn thường hay mang màu lam.

Nghe Hoắc Tiểu Hàn nói thích, Trọng Tôn Thụy rất cao hứng, lại có chút ngượng ngùng nói: "Ngươi thích thì tốt quá, ta còn sợ chọn sai."

Hoắc Tiểu Hàn mỉm cười: "Đẹp như vậy, đương nhiên ta thích rồi, Tiểu Thụy muốn trưa nay ăn gì? Tiểu Hàn ca ca làm cho ngươi."

"Cái gì cũng được."

Sau khi Bàn Đôn về nhà, liền nói với cha nương: "Nương! Con thấy Lý Tự ca lãnh được rất nhiều tiền a, như vậy có thể mua thật nhiều đường. Con nghe Lý Tự ca nói, một trăm bảy mươi văn tiền có thể mua được rất nhiều thịt ."

Nguyên Hòa Tráng ha ha cười nói: "Thật là, chuyện gì con cũng nghĩ đến ăn."

"Không phải tiểu hài tử nào cũng thích ăn sao?" Thái Tiểu Hoa không cảm thấy nhi tử há mồm ngậm miệng đều nói đến ăn có vấn đề gì: "Lại nói, An Bình cũng thật tốt. Thu nhiều học sinh như vậy, nhưng lại không lấy tiền, hiện tại còn bỏ tiền ra thuê bọn nhỏ Lý Tự làm phụ tá dạy học."

"An Bình chắc chắn tự có tính toán của nó, người ta chính là người đọc sách, nghĩ đến chuyện gì cũng có thâm ý hơn chúng ta." Nguyên Hòa Tráng cảm thấy Nguyên An Bình thập phần bất phàm, làm cái gì khẳng định cũng đều có thâm ý: "Bất quá, vận khí của bọn nhỏ Lý Tự cũng thật tốt, tuổi còn nhỏ mà đã có thể kiếm tiền. Ta nghĩ, mấy hài tử kia có tướng số rất tốt, tương lai nói không chừng còn có thể làm nên đại sự."

Thái Tiểu Hoa lập tức nhân cơ hội nói với nhi tử: "Bàn Đôn! Con cần phải noi theo Lý Tự bọn họ mà học tập, tương lai cũng đi theo con đường làm phụ tá dạy học, khiến cho cha nương cũng nở mày nở mặt."

Bàn Đôn hung hăng gật đầu: "Con sẽ cố gắng học tập, Lý Tự ca nói sau này An Bình ca sẽ còn cần người làm phụ tá dạy học, chờ con trưởng thành, con cũng sẽ làm phụ tá dạy học. Kiếm tiền mua đường, mua thịt ăn."

Nguyên Hòa Tráng cười nói với Thái Tiểu Hoa: "Xem đi, tất cả đều là vì đồ ăn."

"Vì đồ ăn cũng tốt, chỉ cần có thể học tập cho tốt là được." Nói xong, nàng liền gắp đồ ăn cho Bàn Đôn: "Ăn nhiều một chút, lớn lên mới khoẻ mạnh được."

"Không cần trường tráng, con chỉ muốn nhanh lên lớn lên thôi."

" Được! Ăn nhiều mau lớn, giống như một cái cây."

Chương 88:Đưa Dưa

Editor: Aubrey.

Từ khi trong thôn bắt đầu thu hoạch vụ mùa, Nguyên An Bình cũng cho các học sinh được nghỉ ngơi xả hơi mười ngày, dù sao cũng đang là thời điểm thu hoạch, nên chia sẻ công việc với mọi người, làm việc kiếm sống. Hắn cũng không muốn để cho các hài tử cảm thấy, vì bản thân đi học là một chuyện tương đối đặc thù, mà ngay cả việc làm nông trong nhà cũng không cần làm.

Bất quá, sau khi cho các hài tử nghỉ học, Nguyên An Bình vẫn không thể thảnh thơi như lúc trước. Nhà bọn họ không trồng trọt gì, nên không cần giống như người trong thôn, sợ trời mưa mà phải vội vàng thu hoạch. Vì vậy, nhà của Nguyên An Bình xem như là rảnh rỗi nhất.

Tuy nhiên, còn có Trọng Tôn tiên sinh ở đây, Nguyên An Bình vốn định nghỉ học vài bữa, Trọng Tôn tiên sinh thấy vậy, liền đem bài tập thường ngày giao cho hắn gấp đôi, khiến cho Nguyên An Bình vô cùng buồn bực. Cuối cùng, hắn vốn dự định đi theo bọn nhỏ tham gia kỳ nghỉ, nhàn nhã vài hôm, kết quả vẫn bị tạt một thau nước lạnh.

Nguyên An Bình nghiêm chỉnh đứng trước bàn Trọng Tôn Liên Giác, chờ Trọng Tôn tiên sinh xem xong đống văn chương do hắn nộp lên, cũng muốn được nghe thử ý kiến của đối phương. Sau khi đối phương tỏ vẻ hắn đã thông qua, hắn mới có thể thở phào một hơi. Nếu không, chẳng những bị đánh mà còn bị bắt về viết lại, vậy một ngày vất vả hôm qua của hắn liền trở thành công cốc.

Trọng Tôn Liên Giác nhìn từng câu văn do Nguyên An Bình viết, vừa xem vừa thỉnh thoảng uống một ngụm trà. Nguyên An Bình đã mua trà xuân năm nay cho ông, hương vị khiến ông rất thích. Đương nhiên, bởi vì Nguyên An Bình hiếu kính, nên ông liền giao gấp đôi nhiệm vụ cho Nguyên An Bình, dù sao, nghiêm sư vẫn luôn xuất cao đồ. Ông làm như vậy không phải là vì muốn tốt cho hắn sao?

Sau khi xem xong, Trọng Tôn Liên Giác liền ngẩng đầu nhìn Nguyên An Bình đang thành thành thật thật đứng chờ ở trước bàn. Tuy rằng ông không chú trọng hình thức, cũng không cần Nguyên An Bình yên lặng như vậy để chờ lấy lời nhận xét của ông. Nhưng nếu Nguyên An Bình muốn đi ra ngoài giao du với người khác, thì phải chú trọng đến những lễ nghi phiền phức kia. Đợi đến lúc đó bị xấu mặt, còn không bằng thời điểm ở nhà dạy dỗ lại một phen.

Dù sao, có vài người đối với vấn đề lễ tiết vẫn rất thích xoi mói, mà những người này có lẽ sẽ khống chế con đường làm quan của Nguyên An Bình.

Đặt xấp văn chương xuống, Trọng Tôn Liên Giác nói với Nguyên An Bình: "Ý tưởng của bài văn này tương đối mới mẻ, độc đáo, chỉ là có một vài câu không đúng ngữ pháp, cần phải rèn luyện nhiều hơn." Trọng Tôn Liên Giác cũng cảm thấy kỳ quái, Nguyên An Bình giải đề rất chính xác, tổng thể cách viết văn cùng cách giải thích cũng có chút mới mẻ, độc đáo. Chỉ là, những câu chữ đơn giản nhất, hắn lại luôn viết sai, khiến cho ông thật hoài nghi, tiên sinh trước đây của hắn rốt cuộc đã dạy cho hắn như thế nào?!

Đương nhiên ông không biết, Nguyên An Bình là một người hiện đại, sáng tác văn chương thì có thể, còn viết luận văn thì... Ha hả. Lại bởi vì trước đây hắn sống ở thời đại thông tin bùng nổ, đối với sự vật, cái nhìn tự nhiên tương đối có nhiều mặt hơn, khiến cho đám người cổ đại thoạt nhìn đều cảm thấy những ý tưởng kia rất độc đáo.

Dĩ nhiên, hắn cũng không định thật sự ra vẻ như bản thân đặc biệt độc lạ. Dù sao, có một vài ngôn luận, ở hiện đại không coi đó là vấn đề gì, nhưng ở cổ đại thì lại cho rằng đó là những lời đại nghịch bất đạo.

Nghe xong lời nhận xét của Trọng Tôn Liên Giác, bây giờ Nguyên An Bình lại tiếp tục chờ đợi, còn có chút chờ mong. Hy vọng sẽ không bởi vì vài câu văn không lưu loát, mà bị bắt về viết lại từ đầu!

Trọng Tôn Liên Giác không nói gì với hắn nữa, mà cúi đầu dùng bút phê bình một chút, đem xấp văn chương đưa cho Nguyên An Bình: "Sửa lại mấy câu này, sao chép lại một lần rồi đưa cho ta."

Sau đó, ông lại nói với hắn: "Bài tập lần này ngươi được thông qua."

"Hảo!" Nguyên An Bình cao hứng tiếp nhận mấy trang giấy, sao chép thì không thành vấn đề, chỉ cần được thông qua là được. Nhìn bài văn do chính mình viết, trong lòng hắn có một chút kích động. Dù sao hắn cũng là một người thuần hiện đại, hiện tại cư nhiên còn viết được một bài cổ văn, ngẫm lại thật là không dễ dàng a! Dĩ nhiên, hắn chỉ âm thầm đắc ý một chút thôi.


Ra khỏi phòng, hắn liền nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn đang phơi quần áo.

Nguyên An Bình cao hứng nói: "Tiểu Hàn! Bài văn của ta được thông qua rồi, chiều nay ta khá rảnh, không thì, chúng ta đi qua nhà đại bá hỗ trợ đi?"

Nhà hắn không có ruộng, nhưng nhà Nguyên đại bá thì có, mặc dù nhân số gia đình này không ít, nhưng trong số những người con, chỉ có Đại Trụ mới được xem là một phần lao động chính. Hắn thân là cháu trai, tốt xấu gì cũng nên qua giúp một tay.

Hoắc Tiểu Hàn cười nói: "Ta đi là được rồi, ngươi không cần đi, bọn họ sẽ không cho ngươi làm việc đâu."

"Ta cũng không làm việc gì nặng, chỉ hỗ trợ cắt lúa thôi." Ngẫm lại, thân thể của Hoắc Tiểu Hàn không được tốt lắm: "Ngươi chỉ cần hỗ trợ nấu cơm là được."

Hoắc Tiểu Hàn hoài nghi hỏi: "Ngươi cắt lúa sao?" Không phải Hoắc Tiểu Hàn xem thường Nguyên An Bình, chỉ là xem bộ dạng của Nguyên An Bình, thấy thế nào cũng không giống người biết làm việc nhà nông.

"Ách..." Quả thật, hắn đúng là không dám có tự tin chắc chắn bản thân sẽ làm được. Thể lực trước kia của Nguyên An Bình cũng rất không tồi, nhưng vẫn chưa từng xuống ruộng cắt lúa. Không biết thu hoạch lúa có cần một chút kỹ thuật hay không, bất quá ngẫm lại, nếu không biết thì có thể học, hắn không tin chính mình không học được.

"Ta có thể học." Nguyên An Bình ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời chói chang, trong lòng tính toán một chút, hẳn đang là hơn mười giờ, đến bây giờ hắn vẫn chưa có thói quen tính giờ như người dân ở đây.

"Tiểu Hàn! Ta đi về nhà lấy băng, ngươi đem một cái thau với một quả dưa hấu ra đây, chúng ta đem qua cho nhà đại bá."

"Hảo." Sau khi phơi quần áo xong y sẽ đi.

Nguyên An Bình nhìn xung quanh, phát hiện không thấy thân ảnh của Trọng Tôn Thụy: "Tiểu Thụy đâu? Như thế nào không ở nhà?"

"Đi tìm Nguyên Lâm chơi rồi, nói là muốn đi bắt cá."

Khi Nguyên An Bình thông báo cho bọn trẻ nghỉ học, cũng đã đặc biệt cưỡng chế bọn trẻ không được đi ra sông bơi, bởi vì trước kia, mỗi lần đến mùa hè, đều sẽ phát sinh một vài sự việc tiểu hài tử bị chết đuối. Mà Tiểu Thụy lại còn không biết bơi, bất quá khi nghe được còn có Nguyên Lâm đi cùng, hắn cũng yên tâm hơn một chút. Tiểu tử Nguyên Lâm kia làm việc rất cẩn thận, nhiều nhất chỉ mang theo Trọng Tôn Thụy chơi ở bờ sông hoặc ở chỗ nước cạn, sẽ không để cho bé bơi lội ở trong sông.

Hắn cùng Hoắc Tiểu Hàn mang theo một cái rổ đi đến đồng ruộng, liền nhìn thấy cảnh tượng bận rộn thu hoạch vụ mùa ở khắp nơi. Thỉnh thoảng sẽ có vài xe chứa đầy lúa đi ngang qua, một đường đi đến ruộng nhà Nguyên đại bá, Nguyên An Bình cũng có cười cười, chào hỏi với các thôn dân.

Nhìn phụ tử Nguyên đại bá ở đằng xa, Nguyên An Bình lớn tiếng gọi: "Đại bá! Đại Trụ ca! Lại đây nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước."

Nguyên Căn Thịnh nghe thấy giọng nói của Nguyên An Bình, vừa xoay người qua, liền phát hiện hai người bọn họ đang đứng ở đầu bờ ruộng, hắn lên tiếng: "Được rồi, đến ngay đây." Sau đó, hắn lại nói với các nhi tử: "Các ngươi cũng nghỉ một lát đi."

Gọi bọn họ xong, Nguyên An Bình liền đi tới bóng cây ở cách đó không xa, trải chiếu.

Thấy bốn phụ tử Nguyên Căn Thịnh đang đi tới, Hoắc Tiểu Hàn liền cầm bình nước ra: "Tới đây rửa tay ăn dưa này."

Nguyên Đại Hà nghe được có dưa ăn liền rất cao hứng, lúc nãy bé vừa nghĩ, đường ca đến đây khẳng định sẽ mang theo đồ ăn ngon.

"Đại bá! Các ngươi cắt không ít ." Nguyên An Bình mang thau dưa hấu ra: "Đại khái còn phải bận việc trong bao lâu?"

"Còn phải bận bốn, năm ngày mới có thể cắt xong." Nguyên Căn Thịnh rửa tay xong, liền ngồi bên cạnh Nguyên An Bình, nhìn vào trong thau: "Ta còn tưởng chỉ cắt làm bốn thôi." Nguyên lai dưa hấu bị cắt thành từng miếng, đặt ở trong thau.

Nguyên An Bình đưa đũa cho hắn: "Trong nhà không giếng nước, dưa hấu ở trong thau không đủ lạnh, cắt như vậy thuận tiện có thể ướp lạnh, ăn càng thoải mái."

Trời nóng như vậy, mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời mà làm việc, rất có khả năng sẽ bị cảm nắng.

Nguyên Căn Thịnh cầm một miếng dưa hấu cắn một ngụm: "Ân! Đủ lạnh, ăn thật thoải mái!"

Chương 89:Ngày Mùa

Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình lại đưa đũa cho Đại Trụ: "Các ngươi cũng nhanh ăn đi, phơi nắng lâu như vậy, cũng nên giải nhiệt một chút."

Đại Trụ đưa đũa cho hai đệ đệ, nhìn dưa hấu trong thau, cười nói: "Thật ra ăn như vậy cũng thật tiện, không cần phải cắt vỏ dưa hấu, dính dính thật không dễ chịu."

Thạch Đầu ăn một ngụm dưa: "Thật lạnh, so với ngâm trong nước giếng còn lạnh hơn. Lúc nãy ta nóng muốn chết, vừa ăn một miếng dưa liền cảm thấy toàn thân đều thoải mái!"

"Cũng phải, đây chính là ngâm với băng ." Nguyên Căn Thịnh cười nói, hắn cảm thấy rất thoải mái, so với trước đây làm việc nhà nông, làm sao còn có thể được hưởng băng như vậy? Nhiều nhất chỉ là chút nước sôi để nguội, hiện tại đều là nhờ An Bình, hơn nữa nhờ có bạc trong nhà, so với những ngày mùa trước đây, chuyện ăn uống cũng tốt hơn một chút.

Nguyên Đại Hà vừa hớn hở ăn dưa hấu, vừa nhìn dưa hấu bên dưới khối băng. Lần trước, Nguyên An Bình đã từng đưa băng cho bé một lần rồi, đặc biệt ăn ngon, mùa hè có thể được ăn băng, chính là hưởng thụ của những người có tiền, không biết có bao nhiêu người hâm mộ .

Nguyên Căn Thịnh thấy hai người bọn họ chưa động đũa, liền hỏi: "An Bình! Tiểu Hàn! Tại sao hai người các ngươi không ăn?"

Nguyên An Bình giải thích: "Con đã ăn một quả dưa hấu rồi, dạ dày của Tiểu Hàn không tốt, không thể ăn băng."

Nguyên Căn Thịnh biết khẳng định là do căn bệnh trước đây của Hoắc Tiểu Hàn để lại di chứng: "Nếu dạ dày không tốt thì nên đi đại phu nhìn một chút, bằng không, cái này không thể ăn cái kia cũng không thể ăn, rất đáng tiếc."

Nguyên An Bình cười nói: "Vẫn còn đang điều dưỡng, cũng không gây trở ngại gì quá lớn, chỉ là kỵ một số món nguội hoặc món cay. Đồ ăn ướp lạnh như thế này, y vẫn có thể ăn được một chút, chỉ là không thể ăn quá nhiều."

Hoắc Tiểu Hàn ở một bên cười cười không nói gì, y biết vận khí của chính mình rất tốt, nên mới gặp được Nguyên An Bình. Có bệnh còn có thể điều dưỡng, nếu đổi lại là người khác, cũng chỉ có thể chịu đựng.

Ở cách đó không xa, cũng có một hộ gia đình đang nghỉ ngơi dưới bóng cây, nhìn một nhà Nguyên Căn Thịnh, nam nhân đương gia nhịn không được nghị luận vài câu: "Căn Thịnh thật tốt số, có một đứa cháu trai như An Bình, còn đặc biệt đem dưa tới cho bọn họ ăn, ta còn chưa có vận khí tốt như vậy đâu."

Tức phụ của hắn cười nói: "Đó là do An Bình có tiền đồ, đừng nói dưa hấu, ta nghe nói vài ngày trước đó còn tặng cho bọn họ một ít băng. Trong mùa hè có thể được ăn băng, không phải đây là việc chỉ có những người có tiền mới làm được sao?"

Nam nhân kia lại cảm thán: "Số băng đó không rẻ chút nào, An Bình thật đúng là hào phóng." Bỏ tiền mua xong còn tặng lại cho người khác.

Tức phụ lại rót một bát nước cho hắn: "Nhân phẩm của người nhà An Bình là gì a? Tất nhiên là hào phóng, dù sao trước kia một nhà Căn Thịnh đối xử với nó cũng không tệ, nên phải trả ơn."

"Một nhà Căn Thịnh đều được báo đáp, hắn còn có thể mua ngưu, không phải chính là nhờ có An Bình hỗ trợ sao?" Những cái khác hắn không hâm mộ, hắn chỉ hâm mộ Nguyên Căn Thịnh mua được một con trâu. Phàm là người nhà nông, ai mà không muốn có trâu? Thật tiếc là không phải ai cũng có thể mua nổi.

Tức phụ lại nghĩ thoáng hơn: "Ngươi không cần hâm mộ người khác, hâm mộ thì được cái gì? Nhà chúng ta cũng không kém bao nhiêu, ta chỉ cầu mong mưa thuận gió hoà, tích góp một số tiền mua giấy mực cho nhi tử, sau này hi vọng nó có thể được lên làm quan lão gia, hoặc cho nó làm phụ tá dạy học của Nguyên An Bình cũng được. Giống như Lý Tự, Đông Phong bọn họ, tuổi còn nhỏ như vậy, vậy mà một năm có thể kiếm được một ngàn tám trăm văn tiền, thật kinh ngạc."

"Nói cũng phải." Bọn họ đều chỉ hy vọng con cháu hậu đại về sau có tiền đồ: "Chờ qua ngày mùa, ta sẽ đi mua cho Thành Nhi một ít giấy mực, để cho nó cố gắng luyện chữ." Nhi tử của hắn đã đạt kết quả tốt trong cuộc khảo thí vừa rồi, nên đã thưởng cho một cây bút lông, nhưng lại không có giấy để viết, nên vẫn luôn vô dụng.

...

Nguyên An Bình bồi Nguyên Căn Thịnh bọn họ một lát rồi nói: "Tiểu Hàn! Ngươi trở về chuẩn bị cơm trưa đi."

Mặc dù cách giữa trưa vẫn còn một chút thời gian, nếu Nguyên An Bình đã nói như vậy, Hoắc Tiểu Hàn liền trở về chuẩn bị. Y nghĩ Nguyên An Bình có lẽ sẽ ở lại nơi này, nên làm một vài món ngon đem lại đây, cho bọn họ thêm đồ ăn: "Hảo! An Bình ca! Ngươi không quay về đúng không?"

"Ân! Ta ở lại đây hỗ trợ."

Nghe Nguyên An Bình nói muốn ở lại hỗ trợ, Nguyên Căn Thịnh liền nói: "An Bình ngươi cũng đi về đi, ngoài ruộng rất nóng, lại nói, có mấy người bọn ta ở đây là được rồi."


Đại Trụ cũng vội nói: "Đúng vậy, An Bình ngươi trở về đi. Bọn ta cũng sắp cắt xong một mẫu rồi, chỉ cần mấy người bọn ta ở đây là được."

Ở trong mắt hắn, dường như Nguyên An Bình không thích hợp làm việc này.

"Không có việc gì, dù gì ta cũng có thể giúp một chút." Nói xong, hắn liền cầm lấy lưỡi hái: "Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi thử một chút."

Nguyên Căn Thịnh ngăn cản: "Trời nóng như vậy, nếu không, đợi đến buổi chiều mát mẻ rồi ngươi hẳn quay lại? Hơn nữa, y phục của ngươi cũng không thích hợp xuống ruộng."

Nguyên An Bình nhìn bộ trường bào của mình, quả thật không thích hợp làm việc: "Ta chỉ đi thử một chút mà thôi." Thử xem đi cắt lúa có cảm xúc như thế nào.

Thấy hắn khăng khăng muốn làm, Nguyên Căn Thịnh bọn họ cũng không nói gì nữa.

Nguyên An Bình cầm lưỡi hái đi xuống ruộng, trong ruộng quả thật rất nóng, hắn nắm lúa, sau đó liền dùng lưỡi hái cắt xuống. Hắn phát hiện, quả nhiên cắt lúa không phải là một chuyện dễ dàng.

Đám người Nguyên Căn Thịnh ở trên mặt đất quan sát, nhìn tư thế làm việc của Nguyên An Bình, Thạch Đầu cắn khối băng nói: "Đường ca làm việc giống như đang lùi bước vậy ."

Đại Trụ cũng nhìn tư thế của Nguyên An Bình, nói: "Thoạt nhìn cũng không giống như đang cắt lúa."

"Có thể là đã lâu chưa làm qua, lúc trước nó cũng không cắt lúa được, không có gì kỳ quái." Nguyên Căn Thịnh cũng gắp một khối băng bỏ vào miệng: "An Bình muốn náo nhiệt một chút, cứ để cho nó làm đi, đợi lát nữa chúng ta đi tới tiếp nhận công việc của nó là được."

Thời điểm Nguyên Tiểu Vũ đem nước tới, liền nhìn thấy phụ tử bọn họ đang ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây, nàng lại nhìn đến thân ảnh ở trong ruộng, liền đến gần hỏi: "Tại sao chỉ có một mình An Bình ở trong ruộng vậy?"

Thạch Đầu đáp: "Tự hắn muốn làm, bọn ta ngăn không được."

Nguyên Tiểu Vũ đặt bình nước xuống: "Cha! Đừng để cho hắn làm, tay của An Bình chỉ có thể viết chữ ."

Nguyên Căn Thịnh gật đầu: "Hảo! Để cha gọi nó ra, chúng ta cũng nghỉ đủ rồi, nên đi làm việc thôi."

Bọn họ đi vào ruộng, Đại Trụ đi tới nói với Nguyên An Bình: "An Bình! Đưa lưỡi hái cho ta đi." Bọn họ đem tổng cộng bốn cái lưỡi hái, Nguyên An Bình dùng một cái, nên hắn không có.

"Hảo." Nguyên An Bình sảng khoái đem lưỡi hái đưa cho Đại Trụ, nếu để cho hắn giữ cái lưỡi hái này, đó không phải là hỗ trợ mà là kéo chân sau.

Nguyên Căn Thịnh nói với hắn: "An Bình! Ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy