Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


nhiên làm chút việc tăng thể lực cũng không tồi.

Thấy Nguyên An Bình cư nhiên còn có ý định hỗ trợ, Nguyên Căn Thịnh liền nói: "Buổi chiều bá mẫu của ngươi cũng sẽ ra đây, nhân thủ như vậy là đủ rồi, ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Nhiều người, tăng thêm sự giúp đỡ." Hắn tới hỗ trợ làm việc nhà nông, còn có thể nhân cơ hội làm cho Trọng Tôn Liên Giác giảm bớt bài tập một chút. Có đôi khi, hắn thà làm những việc rèn luyện thể lực như thế này, còn hơn là bị bắt viết văn.

Đã nói đến như vậy rồi, Nguyên Căn Thịnh thấy Nguyên An Bình thật sự rất muốn tới hỗ trợ, liền đáp ứng.

Nguyên An Bình về đến nhà, tắm rửa một chút, liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: "Chiều nay ta còn phải đi hỗ trợ cắt lúa."

Sau đó, hắn lại nói với Trọng Tôn Liên Giác: "Hiện tại ta có việc đứng đắn cần phải làm, không còn nhiều thời gian, nhiệm vụ làm bài tập cũng nên tạm hoãn lại."

"Hảo! Tuy nhiên, cứ cách hai ngày ta sẽ giao thêm một chương văn. Dù sao, ngươi có thể làm việc rèn luyện thể lực, hẳn là không ngại động não làm thêm mấy chương văn." Trọng Tôn Liên Giác nào dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.

Nguyên An Bình ủ rũ, hai ngày một chương văn, vậy chẳng phải ngày nào cũng viết văn sao? Quá tra tấn người khác!

Chương 90:Nhà Mới

Editor: Aubrey.

Hoắc Tiểu Hàn làm cơm xong liền hỏi Nguyên An Bình: "An Bình ca! Cơm làm xong rồi, hiện tại có thể đưa qua cho đại bá bọn họ."

Khí trời đã trở nên mát mẻ, Nguyên An Bình thay xong bộ y phục cũ rồi đi vào nhà bếp: "Chừa ra một ít, để ta đưa qua. Các ngươi ở nhà ăn cơm đi, ta sẽ ăn cùng với bọn họ."

"Chiều nay ngươi thật sự muốn đi làm việc?" Thấy Nguyên An Bình như vậy, y liền biết hắn lại muốn hỗ trợ gặt lúa: "Ta cũng nên đi cùng ngươi."

"Ngươi không cần đi." Nguyên An Bình nhìn đồ ăn, vừa nhìn đã biết rất ngon a, hắn cười hì hì nói: "Ta là cháu trai của đại bá, hỗ trợ là việc nên làm, ngươi còn chưa gả cho ta, hiện tại muốn đi làm việc, không sợ người khác nói gì ngươi sao?"

Hoắc Tiểu Hàn lườm hắn một cái: "Ngươi nói bậy, lại nói, mỗi lần đến thời điểm làm việc nhà nông, những nhà có quan hệ tốt cùng làm việc với nhau là rất bình thường."

"Không bình thường cũng không được, ngươi không cần đi, trong nhà còn phải nhờ ngươi chăm sóc đây. Ta chỉ đi đưa cơm một lát, ngươi xem Tiểu Vũ tỷ, thời điểm mọi người bận rộn, không phải tỷ ấy cũng ở nhà sao?" Nguyên An Bình thấy có trứng vịt muối, liền hỏi: "Tổng cộng có mấy cái?"

"Tiểu Vũ tỷ là bởi vì năm nay phải nói chuyện hôn sự, nên phải ở trong nhà dưỡng da dẻ, nắng ăn đen da sẽ rất khó coi, những năm qua tỷ ấy cũng cực khổ rồi." Hoắc Tiểu Hàn đem thức ăn đặt vào trong rổ: "Ta làm mười cái, đợi lát nữa ta cắt ra, lấy cho ngươi tám cái đủ không?"

"Bảy cái là đủ rồi, ta không ăn." Nhà Nguyên đại bá có tổng cộng bảy người, bảy cái là đủ rồi, vẫn còn nhiều đồ ăn đây, hắn cũng không ăn trứng vịt.

"Hảo! Vậy ta đưa cho Tiểu Thụy, nó thích nhất là trứng muối."

"Nó thích chia sẻ với Nguyên Lâm thì đúng hơn."

Thời điểm Nguyên An Bình mang cơm đến, cả nhà Nguyên Căn Thịnh cũng đang bắt đầu chuẩn bị ăn cơm.

"Ta đến thật đúng lúc." Nguyên An Bình cầm rổ đi vào: "Mang thêm hai món ăn."

Nguyên Đại Hà vội vàng nhường ra một vị trí: "An Bình ca! Đến đây ngồi đi."

Nguyên An Bình đi tới ngồi xuống, sau đó liền bưng đồ ăn ra, một tô cải xanh xào thịt, một tô miến lợn, trứng vịt muối được cắt ra cũng xếp chung một tô, mùi đồ ăn toả ra thơm lừng.

Nguyên Căn Thịnh liếc nhìn thịt mỡ dày trong tô đồ ăn: "An Bình! Thịt trong mấy món này cũng thật nhiều."

"Không phải nói ngày mùa nên ăn nhiều dầu một chút sao? Làm việc nặng cũng không sợ mất sức." Nguyên An Bình cầm một cái bánh màn thầu, cắn một cái: "Mọi người ăn nhiều một chút, ăn rất ngon."

Thạch Đầu nhìn hai tô đồ ăn, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, hắn gắp một miếng trứng gà xào, cùng một miếng thịt xào, đồ ăn hiện tại so với lúc trước ăn ngon hơn, nhưng vẫn không bằng hai món ăn của Nguyên An Bình. Còn có trứng vịt muối, béo ngậy, thực sự là quá dụ người. Lần trước, Nguyên An Bình cũng có mang qua cho bọn họ một ít, sau khi nếm qua mùi vị của trứng vịt muối, tất nhiên hắn cũng biết mùi vị của trứng muối ngon đến cỡ nào.

Thấy Nguyên An Bình chỉ lo ăn rau, Nguyên Căn Thịnh liền gắp một miếng trứng gà cho hắn: "Đừng chỉ lo ăn rau, ăn một miếng trứng đi."

"Cũng nên ăn nhiều thịt một chút." Đại Trụ gắp cho hắn một miếng thịt mỡ dày.

"Đại Trụ ca! Ta không thích ăn thịt mỡ." Nguyên An Bình đem thịt mỡ trả lại cho hắn.

Bọn họ không tin, có ai mà không thích ăn thịt mỡ? Thơm ngon như vậy . Bất quá, đồ ăn ở đây vẫn còn rất nhiều, bọn họ cũng không nhún nhường cho nhau nữa.

...

Ngày mùa, Nguyên Căn Thịnh bọn họ chỉ cho Nguyên An Bình tham dự ba ngày, mà ba ngày này, Nguyên An Bình cũng đã đen hơn một chút.

Sau khi viết chữ xong, Nguyên An Bình liền chậm rãi xoay người: "Không có việc gì làm, đi xem nhà mới vậy."

Trước khi đến ngày mùa, nhà mới đã được xây xong, vẫn đang trong thời gian phơi nắng, chờ đến ngày đám hài tử đi học trở lại, là có thể chính thức sử dụng.


Ra ngoài sân quẹo phải, nhìn căn nhà cũ kỹ của mình ở bên cạnh căn nhà lớn gạch xanh mái ngói, dựa theo lời nói của những người tới hỗ trợ, đây tuyệt đối là căn nhà tốt nhất trong thôn.

Đem đại môn mở ra, Nguyên An Bình đi vào trong sân, sau khi xây xong căn nhà này, bọn họ liền thuận tiện giúp hắn quét dọn một chút, cho nên trong phòng rất sạch sẽ. Sân rất lớn, vừa bước vào sân, liền nhìn thấy mỗi bên có năm cái gian phòng.

Bởi vì hiện tại chỉ có ba lớp, gian phòng cũng đủ dùng, hắn quyết định dùng hai gian đông sương phòng làm phòng học. Còn năm gian tây sương phòng, một gian dùng làm phòng làm việc của hắn và đám Lý Tự, những phòng khác tạm thời không sử dụng, theo tốc độ phát triển hiện tại, các gian phòng sớm muộn gì cũng sẽ dùng hết.

Trong lúc hắn đang ở trong phòng bố trí kế hoạch, Lý thợ mộc bỗng tới cửa tìm hắn.

Nghe thấy có người gọi mình, Nguyên An Bình liền đáp lại: "Lý thúc! Ta ở bên này."

Nghe tiếng liền biết Nguyên An Bình đang ở trong nhà mới, Lý thợ mộc nói: "Được! Ta tới đây." Đi vài bước là tới.

Lý thợ mộc tiến vào sân, thở dài nói: "Phòng này được xây thật là tốt ."

"Lý thúc đến là bởi vì chuyện bàn học sao?" Hắn đã sớm nhờ Lý thợ mộc làm riêng mấy cái bàn làm việc cùng mấy cái bàn học, hẳn cũng sắp làm xong rồi.

"Ta chính là muốn nói với ngươi chuyện này, mấy cái bàn gần như đều làm xong rồi, ngươi tới đó xem xem. Nghe nói đến khi bọn nhỏ đi học lại sẽ chuyển tới nơi này, nếu như mấy cái bàn không có vấn đề gì, sớm chuyển tới một chút cũng tốt."

"Được! Ta cũng có dự định như vậy."

Cùng Lý thợ mộc đến nhà ông, nhìn mấy cái bàn học, lại nhìn đến cái bàn trước mặt, loại bàn mà hắn đặt chính là loại bàn dài, một cái có thể ngồi được ba hài tử, còn có hộc bàn để đựng đồ. Bàn được làm rất khá, hắn sờ một cái, mặt bàn đã đặc biệt đánh bóng qua, rất bóng loáng, Nguyên An Bình rất hài lòng.

Nguyên An Bình tán dương: "Lý thúc làm việc khiến người khác rất yên tâm."

Lý thợ mộc nghe hắn nói như vậy trong lòng liền cao hứng: "An Bình! Nhiều bàn như vậy, ta tìm người giúp ngươi chuyển đi."

Nguyên An Bình đặt tổng cộng năm mươi bộ bàn, bốn cái bàn làm việc, ghế tựa, cộng thêm một ít gia cụ. Nhiều như vậy, cũng không hoàn toàn là do ông làm, vì muốn sớm làm xong toàn bộ bàn ghế, tất nhiên ông đã tìm thêm thợ mộc đến hỗ trợ.

"Vậy thì đa tạ Lý thúc." Nguyên An Bình đem số tiền còn lại thanh toán: "Còn làm phiền Lý thúc nhờ người chuyển tới, nếu tất cả bọn họ đều bận việc, chờ đến khi bọn nhỏ đi học, ta nhờ bọn chúng chuyển tới cũng được."

"Không có việc gì, hiện tại bọn họ cũng không bận gì nhiều, chuyển bàn ghế không thành vấn đề."

Sau khi sự tình được làm thỏa đáng, Nguyên An Bình liền đi tới chỗ của Hoắc Tiểu Hàn: "Nhà mới đã có thể ở, mấy cái bàn cũng đã làm xong, các ngươi cũng nên chuẩn bị việc chuyển nhà đi."

Trọng Tôn Thụy hoan hô: "Quá tuyệt vời! Sắp được ở nhà mới rồi!"

Bọn họ đều đã xem qua nhà mới, được xây rất tốt, sau này chính là chỗ ở mới của bọn họ, phòng mới cũng rất rộng rãi.

Hoắc Tiểu Hàn hỏi: "Khi nào thì chuyển được?" Nhà mới rất đẹp, hơn nữa, cách nhà Nguyên An Bình cũng rất gần. Sau này không cần phiền Nguyên An Bình đặc biệt chạy qua bên này, rất tốn thời gian, mà chỉ cần ra ngoài đi vài bước là có thể đến nơi.

"Ngày mai đi, phải nhờ Đại Trụ ca bọn họ giúp khuân giường." Nguyên An Bình cười nói với Trọng Tôn Thụy: "Tiểu Thụy! Từ giờ ngươi sẽ có gian phòng của riêng mình, cao hứng chứ?"

Trọng Tôn Thụy hé miệng cười, có gian phòng của mình, bé đương nhiên rất cao hứng, sẽ có chỗ cho bé cất mấy món đồ chơi nhỏ của mình .

Chương 91:Chuyển Nhà Mới

Editor: Aubrey.

Thời điểm Lý Mặc trở về, lại phát hiện cha hắn, Lý thợ mộc không có ở nhà, liền hỏi: "Nương! Cha con đâu?"

Nương Lý Mặc đáp: "An Bình xác nhận mấy bộ bàn kia đã làm xong rồi, cha ngươi cùng các ca ca của ngươi đã đi qua đó giúp nó chuyển bàn rồi."

Nhắc đến Nguyên An Bình, Lý Mặc liền không nhịn được cau mày, người này làm việc thật thiếu nguyên tắc, cố tình còn đoạt hết thảy hào quang của hắn trong thôn. Không phải hắn cảm thấy không cần so đo với đám thôn dân ngu muội, có cái nhìn thiển cận kia. Mặc dù bọn họ không ảnh hưởng tới địa vị của hắn trong Tư Thục, nhưng mỗi khi nghĩ đến cái nhìn của đám người kia, hắn lại càng không thoải mái.

Nương Lý Mặc không biết suy nghĩ trong lòng của nhi tử, bà cười nói với hắn: "Nhà mới của An Bình đã xây xong, trông rất đẹp, ngươi có muốn đi xem một chút hay không? Nghe nói gian phòng đầu tiên là dùng để làm phòng học cho bọn nhỏ, ta muốn đi xem, hẳn là rất rộng rãi."

Lý Mặc cũng biết Nguyên An Bình vừa xây một căn nhà mới, nhưng ngay cả một lần hắn cũng không muốn xem, cũng không cảm thấy căn nhà đó có gì đẹp đẽ. Khi nghe nương nói như vậy, hắn liền cau mày: "Lẽ nào hắn muốn xây Tư Thục? Nhưng hắn đâu có công danh."

Dù sao nương của Lý Mặc cũng có một chút hiểu biết về những điều mà người đọc sách cần kiêng kỵ và chú ý, bà giải thích với hắn: "Không phải, nhà của nó không phải đã cũ kỹ nhiều năm rồi sao? Nó muốn xây nhà mới, cũng xây thêm vài gian phòng, vừa vặn làm thành phòng học cho những hài tử kia."

"Con còn tưởng, hoá ra hắn cũng không có ngu đến mức đó." Lý Mặc chẳng hề đem Nguyên An Bình để vào mắt, dù sao Nguyên An Bình đã nghỉ học từ lâu rồi, số lượng kiến thức của hắn khẳng định nhiều hơn Nguyên An Bình. Hắn cũng không cho rằng trong tương lai Nguyên An Bình sẽ thi được công danh gì, đối với lời giải thích của những người trong thôn, hắn lại càng thêm khịt mũi coi thường. Công danh dễ thi như vậy sao?

...

Nhà mới ở bên này, Nguyên An Bình bọn họ đang bận bịu.

Bàn Đôn đến đây xem náo nhiệt, nhìn mấy người lớn đang vội vàng chuyển bàn ghế, bé hỏi: "An Bình ca! Khi nào đi học lại, chúng ta sẽ học ở bên này sao?"

Nguyên An Bình đang kiểm tra bàn ghế có được bày chỉnh tề hay không, không quên trả lời câu hỏi của Bàn Đôn: "Ân! Sau này sẽ học ở bên này. Thế nào? Bàn rất tốt phải không? Còn có hộc bàn, về sau các ngươi có thể đem hộp đựng cát để ở bên trong, không cần phải đem đến đem đi. Xem này! Đây là ghế tựa."

Hắn cũng đặt làm loại ghế tựa dài: "Sau này các ngươi cũng không cần mang ghế."

Bàn Đôn thử ngồi lên, bé có hơi thấp, nhưng cũng không gây trở ngại tầm nhìn trước mắt.

Nguyên An Bình cười vỗ vỗ bé: "Chờ sau này ngươi cao hơn một chút là được rồi."

Bàn Đôn rất thông minh: "Ta nhờ nương làm cho ta một cái đệm."

"Chủ ý không sai."

Những người lớn tới hỗ trợ, nhìn phòng học đã được bố trí xong xuôi, liền nói: "Như vậy là xong, thật không tệ a!"

"Phải a! Bọn nhỏ được học ở đây thật là tốt."

"Không nói đi học, chỉ việc được ở trong căn nhà này cũng rất tốt rồi."

"Ta thật hâm mộ những hài tử này, nếu ta có thể trẻ lại hai mươi năm, cũng có thể tới nơi này để học chữ."

"Ha ha! Mơ đẹp đấy, ngươi chờ tiểu tử nhà ngươi lớn thêm chút nữa là có thể đưa nó tới chỗ An Bình, đó mới là hiện thực."

"Phải a! Sau này ta cũng có thể đưa tiểu tử nhà ta tới đây học, trước đây ta không dám mơ được như vậy đâu."

Bọn họ ở bên này cảm khái, Nguyên An Bình đi đến phòng làm việc của mình, đem mộc bài đã được chuẩn bị kỹ càng treo lên tường.

"An Bình ca! Đây là gian phòng gì vậy a?" Bàn Đôn nhìn bên trong, phát hiện cách bày trí không giống với những phòng học kia.

"Nơi này được gọi là văn phòng, sau này sẽ là phòng làm việc của ta và mấy đứa Lý Tự." Nguyên An Bình đi vào, mở cửa sổ ra, cả phòng nhất thời trở nên sáng ngời. Hắn ngồi lên ghế, thoả mãn gật đầu: "Cảm giác thật không tồi."

Bàn Đôn cũng ngồi lên ghế cảm thụ một chút, sau đó liền hiếu kỳ mở ngăn kéo bàn ra: "Cái bàn này thật tốt, còn có ngăn kéo."

Nguyên An Bình đứng lên: "Xem đủ rồi, đi, giúp ta đi khuân đồ."

Bàn Đôn liền từ trên ghế trượt xuống: "Khuân cái gì?"

"Sách, còn có một số tư liệu trước đây của ta." Hắn chỉ chỉ ba mặt tường đều đặt toàn là tủ sách: "Đem sách đặt lên mấy cái giá sách này, khi nào các ngươi muốn đọc thì có thể tới đây xem."

Sau này hắn sẽ thu thập thêm một vài thư tịch, bày đầy trên những cái giá sách này.

Thời điểm đi đến nhà của Hoắc Tiểu Hàn, liền phát hiện bọn họ cũng đang bận.

Nguyên An Bình vào nhà: "Các ngươi thu thập thế nào rồi? Thu thập xong, ta sẽ đi tìm người phụ chuyển đồ."

Hoắc Tiểu Hàn đáp: "Thu thập gần xong rồi, chỉ cần chuyển giường qua, những cái khác bọn ta có thể tự mình chuyển."

"Được! Buổi chiều rồi hẵng chuyển, trưa nay ăn cơm ở bên đây đi."

Sau khi dùng xong bữa trưa, Nguyên Căn Thịnh bọn họ đi tới.

Nguyên An Bình nói: "Đại bá! Ba người chúng ta đem giường chuyển qua trước đi."

Chu Hương Chi vào nhà liền nhìn thấy bọc lớn bọc nhỏ đều đã được chuẩn bị kỹ, nàng nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Chúng ta cũng chuyển đi, trước tiên là đem quần áo cùng đệm chăn ra." Nói xong, nàng liền ôm một cái bọc cùng chăn mang ra ngoài.


Nguyên Tiểu Vũ cũng đi qua ôm một bao, cười nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Ngươi thật tốt a, ngày hôm nay được chuyển vào nhà mới ở, hẳn là rất cao hứng đi?" Nàng thật sự rất hâm mộ y, dù sao cũng được ở trong một căn nhà tốt như vậy.

Hoắc Tiểu Hàn cười cười: "Nơi đó cách nhà An Bình ca cũng gần hơn một chút."

Nguyên Tiểu Vũ cười chọc ghẹo y: "Đủ gần a, chờ thêm hai năm nữa An Bình cưới ngươi, hắn có thể trực tiếp chuyển tới ở, vậy thì càng gần rồi."

"Tiểu Vũ tỷ! Chúng ta vẫn là nên nhanh chóng đi qua đó đi."

"Ai nha! Thẹn thùng kìa."

Hao phí hơn một canh giờ, cuối cùng cũng đem toàn bộ đồ vật dời vào trong nhà mới.

Nguyên An Bình đi vào gian phòng của Hoắc Tiểu Hàn, nhìn xung quanh một chút, hỏi: "Thế nào? Có vừa ý không?"

Nguyên Tiểu Vũ cười nói: "Có thể không hài lòng sao? Tiểu Hàn vẫn chưa thành thân mà đã được ở trong nhà mới rồi. An Bình! Nói thật đi, có phải ngươi muốn nhanh chóng lấy người ta về, nên mới chuẩn bị nhà mới, dụng cụ gia dụng mới sớm như vậy không?"

"Tiểu Vũ tỷ." Hoắc Tiểu Hàn thật sự rất bất đắc dĩ, cho dù là đường tỷ, nhưng cũng không nên trêu ghẹo như vậy đi? Mặc dù đối tượng bị trêu ghẹo là y.

"Không phải." Nguyên An Bình nói rất chính trực: "Các ngươi cảm thấy tốt như vậy là được rồi."

Hắn nói với Nguyên Tiểu Vũ: "Tối nay mọi người không cần về nhà nấu cơm, ở lại đây ăn đi."

"Cha nương ta đồng ý sao? Không phải ngày mai mới làm ấm bếp sao?"

"Ân! Ngày mai cũng tới dùng cơm." Sau khi xây xong nhà mới, người ta sẽ thường mời thân bằng hảo hữu tới bái phỏng, thuận tiện mang theo một ít lễ vật, gia chủ sẽ làm một bữa ăn phong phú để chiêu đãi khách nhân, lúc này mới gọi là làm ấm bếp. Bất quá, hình thức cũng giống nhau, đều là mời thân thích tới.

Ra khỏi phòng, Hoắc Tiểu Hàn nhìn phần đất trống trước hành lang, hỏi Nguyên An Bình: "Ta có thể trồng gì đó ở chỗ này được không?"

"Ngươi muốn trồng cái gì cũng được, nếu là hoa, ta có thể mua một ít hạt giống giúp ngươi."

Hoắc Tiểu Hàn vốn dự định trồng rau, thuận tiện ở góc tường làm một cái ổ gà. Bất quá, ngẫm lại một chút, vẫn cảm thấy trồng hoa thích hợp hơn: "Vậy thì trồng hoa đi, còn có thể trồng cây ăn quả."

Nguyên An Bình kiến nghị: Trồng cây đào thế nào? Hoa đào hảo nhìn, quả đào cũng hảo ăn."

"Mọi người đều nói đào và thông đều là nơi 'trốn', ngụ ý không tốt, không thích hợp trồng trong nhà, nhưng có thể trồng ở sau nhà."

*câu trên ám chỉ đến vấn đề phong thủy, đào trừ tà nhưng đôi khi nó cũng là vật dẫn tà vào nhà.

Có lẽ cũng có loại kiêng kỵ này, Nguyên An Bình cảm thấy nên tuân thủ cũng không có gì không tốt: "Vậy trồng cây thạch lựu đi, cũng có thể trồng một gốc cây hồng, hai loại cây này hẳn là không phạm vào kỵ huý đi?"

"Hai loại này thì không có vấn đề gì." Hoắc Tiểu Hàn cũng không rành lắm, chỉ biết cây lựu nhiều quả, nhiều quả nhiều phúc, trong mắt thôn dân, đây chính là loại cây ăn quả mang đến nhiều may mắn nhất.

...

Kỳ nghỉ mười ngày kết thúc, sau khi nghe xong thông báo từ nay về sau sẽ được học ở phòng học mới, bọn nhỏ đều hân hoan không thôi. Chờ đến khi bước đến trước sân, nhìn thấy phòng học sáng ngời cùng rất nhiều bàn ghế, đám tiểu hài tử đều nhịn không được hoan hô: "Quá tốt a!"

Nguyên An Bình từ trong phòng làm việc đi ra, nói với bọn chúng: "Đừng cao hứng nữa, dựa theo chỗ ngồi trước đây mà ngồi vào chỗ của mình đi, sắp bắt đầu học rồi đấy!"

Bọn nhỏ vừa nghe liền vui vẻ tràn vào trong phòng, tìm vị trí của mình, vừa cảm thụ phòng học mới, còn có bàn học mới, trên mặt đều vui vẻ nở nụ cười.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn trẻ, Nguyên An Bình cảm thấy quyết định của hắn quả thật là không sai.

Chương 92:Tương Lai Tốt Đẹp

Editor: Aubrey.

Trong lúc nghỉ giữa giờ, Nguyên An Bình mang theo bốn phụ tá dạy học vào văn phòng, nói với bọn họ: "Sau này, nơi này chính là nơi làm việc của chúng ta, cũng là nơi nghỉ ngơi giữa giờ."

Lý Tự tìm một chỗ ngồi xuống, quan sát gian phòng: "Nơi này cũng thật không tệ."

Lý Đông Phong từ trên giá sách cầm một quyển sách lật ra xem: "Nơi này còn có thật nhiều sách." Học chữ gần nửa năm, phần lớn văn tự bé vẫn có thể xem hiểu, chỉ là trong thư tịch, các văn tự kết hợp với nhau hình thành từng câu văn, vẫn khiến cho bé có chút khó khăn khi lý giải.

Nguyên An Bình đi đến trước bàn đọc sách của mình ngồi xuống: "Hai người có thể dùng chung một cái bàn, chỗ ngồi thì tuỳ ý các ngươi, các ngươi cũng có thể bỏ đồ đạc vào trong hộc bàn. Còn những cuốn sách trên giá sách, đều là cung cấp cho mọi người cùng đọc, chuyện này ta sẽ giao cho Phương Chính Hoa phụ trách. Nếu có ai muốn mượn sách, nhớ ghi lại tên họ của đối phương, đồng thời cũng phải xác định bọn họ trả sách đúng thời hạn."

"Hảo." Phương Chính Hoa nhìn kệ sách, mặc dù trên đó còn có rất nhiều sách mà bọn họ xem không hiểu, nhưng cũng không thiếu thư tịch cho bọn họ học. Tỷ như Vạn Tự Văn, Tam Tự Kinh,... Tuy rằng đều là bản viết tay, nhưng bé dám khẳng định sẽ có không ít học sinh muốn mượn về nhà xem, dù sao bọn họ cũng không có sách.

Nguyên Lâm cũng tìm một chỗ ngồi xuống, văn phòng này quả thật rất không tồi.

"Sau này các ngươi phải thường xuyên thảo luận với nhau, liên quan đến việc làm sao để dạy học tốt hơn cho các tân học sinh. Đa phần, mỗi người sẽ tự có một phần dạy học tâm đắc của bản thân, ta rất hi vọng bây giờ có ai trong số các ngươi có thể hoàn toàn đảm nhiệm nhiệm vụ dạy học cho các tân học sinh."

Nguyên An Bình cảm thấy có chút nóng, liền lấy quạt giấy ra quạt: "Hiện tại các ngươi cũng đã được đi học hơn nửa năm, hơn ba tháng nữa, các ngươi sẽ học xong Vạn Tự Văn."

"Học chữ xong, nội dung mà các ngươi được học sẽ có liên quan đến thi khoa cử." Hắn nhẹ nhàng phẩy phẩy quạt giấy: "Có thể sẽ có rất nhiều hài tử trong số các ngươi, chỉ muốn đi học để biết chữ là được."

Dù sao, cũng không phải tất cả gia đình đều có thể gánh vác nổi tiền thi khoa cử của hài tử. Nói cách khác, sau khi học xong Vạn Tự Văn, sẽ có một số hài tử tiếp tục đi học hoặc về nhà.

"Cho nên, ta dự định sau này chia nội dung học tập ra làm ba cấp bậc, theo thứ tự là tiểu học, sơ trung và trung học. Tiểu học chính là nội dung mà hiện tại các ngươi đang được học, chỉ học chữ và cách tính số, đơn giản học thuộc lòng một vài quyển thư tịch là được. Sơ trung thì so với hiện tại sẽ cao thâm hơn một tý, bắt đầu học về văn chương, hoạ và thơ ca. Mà cao trung thì lại càng cao siêu hơn, hoàn toàn là học để ứng phó với thi khoa cử."

Sau khi Nguyên An Bình suy nghĩ về vấn đề dạy học, liền quyết định tổ chức như xã hội hiện đại. Đem bậc tiểu học trở thành bậc quan trọng nhất, để cho càng nhiều hài tử được biết chữ, xem như là xoá nạn mù chữ. Còn vấn đề nghiên cứu học vấn cùng với việc thi khoa cử, dù sao đó cũng là chuyện chỉ có một phần ít người mới có thể làm được. Một vài hài tử không thích hợp, hoàn toàn không cần phải ở lại chỗ này làm lỡ thời gian, đa phần những hài tử mà hắn dạy đều là con nhà nông, không có khả năng học lên, ở lại trường học cũng chỉ tốn thời gian.

"Ta đối với các ngươi rất kỳ vọng, các ngươi có đầy đủ năng lực dạy học cho người khác, sau này sẽ chịu trách nhiệm dạy cho tân học sinh." Mặc dù hắn chia thành ba cấp bậc, nhưng hắn vẫn cảm thấy cấp bậc tiểu học sẽ là đông nhất. Mà những gia đình có năng lực chu cấp cho hài tử đi thi khoa cử, có lẽ bọn họ sẽ ưu ái một nơi nổi tiếng như Tư Thục hơn.

Nguyên An Bình không có dã tâm muốn thu nhận học trò khắp thiên hạ, hiện tại mục tiêu của hắn là sẽ làm thật nhiều lớp tiểu học, làm cho thật nhiều hài tử biết chữ, xoá nạn mù chữ, tăng số lượng người biết chữ lên càng đông. Đây không phải là chuyện mà một mình hắn có thể làm được, hắn lại nhìn bốn hài tử trước mặt, những hài tử này chính là sự chuẩn bị do chính hắn bồi dưỡng. Sau này, có lẽ hắn sẽ bồi dưỡng thêm nhiều tiên sinh dự bị như bọn họ, không cần bọn họ học rộng tài cao, chỉ cần có thể đảm nhiệm vị trí dạy học cho bậc tiểu học là hắn đã rất thoả mãn rồi.

"Ngày hôm nay, ta cũng sẽ đem dự định của ta nói cho các ngươi."

Nguyên An Bình nhìn về phía bốn hài tử, nghiêm túc nói: "Mục đích chủ yếu của chúng ta chính là giúp cho thật nhiều hài tử nghèo khó biết chữ, không phân chuyện học tập ra làm ba bảy loại. Nhưng một mình ta khẳng định không thể làm được việc này, còn cần các ngươi hỗ trợ. Ta hi vọng các ngươi có thể trở thành tiểu tiên sinh, có thể dạy cho tiểu học, các ngươi phải học tập cho thật giỏi, cũng phải bỏ ra thật nhiều tâm tư để suy nghĩ xem nên làm sao để dạy học tốt hơn. Sau này ta sẽ xây thêm nhiều lớp học, còn các ngươi chính là tiên sinh trong những lớp học đó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi có thể đảm nhiệm được công việc này."


Lý Tự kinh ngạc: "Chúng ta... Được làm tiên sinh?" Mặc dù bọn họ có thể hỗ trợ lên lớp, nhưng từ xưa đến nay vẫn không tự cho mình là tiên sinh, bởi vì bọn họ rất tự giác học lực của bản thân cùng Nguyên An Bình chênh lệch quá lớn.

"Chúng ta cũng có thể được làm tiên sinh sao?" Lý Đông Phong cũng có chút không dám tin: "Chúng ta vẫn chỉ là tiểu hài tử, hơn nữa, cũng không nhất định có thể thi đỗ công danh, chúng ta có thể làm tiên sinh sao?"

Tất cả bọn họ đều kinh ngạc và nghi hoặc tự hỏi.

"Không phải hiện tại các ngươi đang làm rất tốt sao?" Nguyên An Bình không cảm thấy ý nghĩ của mình có chỗ nào kinh ngạc, hoặc không dám tin. Dù sao, dưới cái nhìn của hắn, bọn họ vẫn rất có khả năng: "Tiên sinh cũng không phải cái gì cũng biết, các ngươi tự ngẫm lại xem, nếu như các ngươi làm phụ tá dạy học hai năm, vậy có phải sau này các ngươi có thể tự mình đứng lớp không? Chỉ tính tiểu học thôi."

Mấy người bọn họ suy nghĩ một chút, mặc dù bọn họ cảm thấy chính mình được làm tiên sinh có chút khó mà tin được, nhưng nếu quả thật giống như những lời mà Nguyên An Bình đã nói, hai năm sau, bọn họ đứng lớp khẳng định càng thêm thuận buồm xuôi gió. Không nói đâu xa, chỉ cần dạy học cho tiểu học, bọn họ cảm thấy mình vẫn có thể đảm nhiệm được, lòng tin này vẫn có.

Nghĩ như vậy, cặp mắt của mấy đứa trẻ bắt đầu sáng lên, bọn họ thật sự được làm tiên sinh trước, tuy rằng không có nhiều kiến thức như tiên sinh thật sự, nhưng nếu chỉ là dạy học cho bậc tiểu học, thì bọn họ có thể!

Phương Chính Hoa rất hưng phấn: "Sau này ta sẽ được chính thức làm tiên sinh."

Nguyên Lâm cũng rất cao hứng, nếu quả thật có thể được làm tiên sinh, hắn cũng sẽ không cần vì sinh hoạt tương lai mà lo lắng, chỉ là do tính cách, nên hắn sẽ không cao hứng biểu hiện ra.

Nguyên An Bình đối với phản ứng của bọn họ rất hài lòng: "Đúng vậy, hai năm sau, nếu như ta có thể thuận lợi thi đỗ tú tài, vậy là có thể xây dựng trường học. Cho dù thi không đậu, chúng ta cũng có thể giống như bây giờ, cùng lắm là không được công nhận thành trường học thôi."

Hắn tiếp tục cung cấp cho những hài tử này về một tương lai tốt đẹp: "Các ngươi được làm tiên sinh trước, còn có thể cùng ta học tập, cũng sẽ không gây trở ngại cho việc các ngươi đi thi khoa cử. Mặc dù hiện tại rất có khả năng các ngươi vẫn chưa nghĩ đến việc thi khoa cử, nhưng *phàm là thuỷ sẽ luôn hướng tới chỗ cao lưu, tất nhiên ta vẫn luôn hi vọng các ngươi sẽ nắm giữ tương lai tốt đẹp này. Mà làm tiên sinh, cho dù muốn đi thi khoa cử, gia đình của các ngươi sẽ không cần phải gánh vác cho ngươi."

*phàm là thuỷ sẽ luôn hướng tới chỗ cao lưu: suối sẽ đổ ra sông, sông sẽ đổ ra biển, ý chỉ sự phấn đấu tiến về phía trước.

Cũng phải, làm tiên sinh trước vẫn có tiền công, không cần người trong nhà bỏ tiền ra chu cấp cho bọn họ, biết đâu tương lai bọn họ sẽ thật sự thi đậu công danh thì sao?! Nói không chừng còn có thể thay đổi địa vị!

Nguyên An Bình vừa quạt vừa chậm rãi nói: "Nếu muốn có được tương lai tốt đẹp, thì phải càng thêm nỗ lực mới được, không thể lười biếng ."

"Chúng ta nhất định sẽ càng thêm nỗ lực!" Lý Tự cực kỳ hưng phấn nói, gia gia của nhóc đối với nhóc có kỳ vọng rất lớn, trước đây, có lẽ chính nhóc sẽ cho rằng chuyện này là không thể, nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, những thứ này nhóc vẫn có thể chạm tới. Hơn nữa, vẫn luôn được làm phụ tá dạy học, nhóc cũng sẽ không bởi vì một lần thi trượt mà lo lắng, cũng sẽ không bởi vì chính mình muốn thi khoa cử mà làm ảnh hưởng đến người trong nhà.

Lý Đông Phong bọn họ cũng có ý nghĩ giống như Lý Tự, trước đây bọn họ chỉ là những hài tử chỉ biết chơi bời trong thôn, chuyện mà mỗi ngày bọn họ nghĩ đến nhiều nhất cũng chỉ là nên chơi trò gì. Sau này sẽ tiếp bước cha nương, sau khi lớn lên sẽ đi làm ruộng thuê cho người ta, đến tuổi thì sẽ cưới vợ sinh con, sau đó nhi tử của bọn họ sẽ lặp lại sinh hoạt của mình.

Nhưng bây giờ thì không giống, cho dù cuộc sống sau này của bọn họ không có công danh lợi lộc, nhưng vẫn có thể làm việc cho trường học, dạy học cho những hài tử khác. Vừa có cái để kiếm kế sinh nhai, còn có thể được người ta tôn kính! Tương lai của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi rồi!

"Chỉ cần trả giá cho sự nỗ lực, thì sẽ được đền đáp xứng đáng." Nguyên An Bình thấy thời gian nghỉ ngơi đã gần xong, liền nói: "Chuyện mà ngày hôm nay ta nói với các ngươi, tạm thời đừng nói ra ngoài."

"Được."

Chương 93:Cứ Làm Như Thế

Editor: Aubrey.

Nhờ đám Lý Tự dạy học cho những học sinh kia, Nguyên An Bình thì lại ở trong phòng làm việc làm nhiệm vụ mà Trọng Tôn Liên Giác đã giao cho hắn phải làm mỗi ngày, đó là luyện chữ.

Luyện chữ có thể khiến tâm tình người ta trở nên ôn hoà, từ hết sức chăm chú cho đến cảnh giới trong lòng tự nhiên tĩnh lặng lại.

Sau khi viết xong, Nguyên An Bình lấy khăn vải ra xoa trán rồi lau mồ hồi trên cổ, hắn đang định đi ra nhà sau lấy nước rửa mặt một chút, bỗng Trọng Tôn Thụy cầm rổ chạy vào.

"An Bình ca ca! Tiểu Hàn ca ca nhờ ta đem dưa hấu qua cho ngươi ăn, còn có một tô đá bào lớn, là cho Nguyên Lâm bọn họ ăn, chỉ cho ngươi ăn một chút thôi đó." Trọng Tôn Thụy đem dưa hấu ra, cùng với một tô đá bào lớn.

Nguyên An Bình nhìn tô đá bào, thật ra chính là các loại đậu được luộc lên, bỏ thêm một ít đường phèn ăn kèm với đá bào, ăn vô cùng mát mẻ, cũng khá là thử thách dạ dày của hắn. Hắn cầm một cái bát nhỏ, dùng muôi múc một chút, ăn một miếng tiêu trừ khí nóng trong cơ thể.

"Ngọt quá." Nếm thử một miếng, Nguyên An Bình cảm thấy độ ngọt có hơi cao, không phải là vị mà hắn thích.

"Đâu có ngọt nhiều đâu a, ta thấy ăn rất ngon mà." Trọng Tôn Thụy ngồi ở một bên nghiên cứu cái bàn, vừa nghe vậy liền đáp: "Ta còn ăn hơn nửa bát đấy."

Thật ra, bé cảm thấy bản thân có thể ăn nhiều hơn, nhưng đáng tiếc Tiểu Hàn ca ca lại không cho ăn.

Nguyên An Bình nghĩ có lẽ loại mùi vị này chính là làm riêng cho bọn nhỏ, chính mình chỉ có thể ăn một chút, nên cũng không cân nhắc đến khẩu vị của hắn. Ăn hai miếng, Nguyên An Bình liền ngừng lại: "Ta vẫn là nên ăn dưa hấu đi."

Thấy hắn muốn ăn dưa, Trọng Tôn Thụy liền nhớ tới lời dặn của Hoắc Tiểu Hàn, bé nói: "An Bình ca ca! Ngươi cũng không được ăn nhiều dưa hấu, sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, ăn quá nhiều dưa, sẽ ăn cơm không ngon."

Nguyên An Bình ăn một miếng dưa hấu: "Tiểu Hàn ca ca của ngươi đã bắt đầu làm cơm trưa rồi sao?"

"Vẫn chưa, bất quá Tiểu Hàn ca ca nói buổi trưa ăn mì gân thang." Trọng Tôn Thụy rất thích ăn loại mì này, nhưng đáng tiếc tương đối khó làm, nên không thể thường xuyên ăn.

*thang: nước canh, nước lèo.

Nguyên An Bình dừng đũa: "Vậy ta chừa bụng, lát nữa ăn một bát mì gân thang."

Loại mì gân thang này hắn cũng rất thích, thật ra mì gân thang chính là một loại mì được nấu bằng nước gân, dùng nó để làm nước lèo, thả mì vào, lại ăn kèm với một ít rau dền, nấu lên có vị mặn. Mỗi lần nấu đều là một nồi lớn, dùng xong bữa trưa có thể sẽ dư lại một ít, đến lúc xế chiều, trời không còn nóng là có thể lấy ra uống một bát canh, hắn thích uống nguội, thêm một ít dấm chua sẽ làm cho hắn cảm thấy mùi vị còn tuyệt vời hơn.

Trọng Tôn Thụy rất thích bàn làm việc trong văn phòng: "An Bình ca ca! Ta có thể ngồi ở đây không a?"

"Ngươi có thể tới chơi, nhưng sẽ không có chỗ ngồi của riêng mình, bởi vì văn phòng này là chuẩn bị cho phụ tá dạy học."

Thấy Trọng Tôn Thụy có chút thất vọng, hắn liền thuận miệng nói: "Nếu ngươi muốn một vị trí thuộc về riêng mình ở chỗ này, ngươi cũng có thể nỗ lực để trở thành phụ tá dạy học. Qua sáu tháng nữa, hẳn sẽ có thêm một lớp mới, đến lúc đó ta sẽ tuyển thêm hai người làm phụ tá dạy học, ngươi có thể tham gia khảo thí."

Bởi vì thỉnh thoảng sẽ có vài gia đình mang hài tử đến xin nhập học, hắn đã dự tính xong rồi, mỗi lần thu nhận học sinh mới sẽ cách hai tháng hoặc sáu tháng, bỏ lỡ cơ hội thì chờ lần sau. Nếu không, giữa đường đến, cho dù hắn đồng ý thu nhận, hài tử đó cũng sẽ không đuổi kịp tiến độ.

Cách sáu tháng, hẳn có thể thu nhận đủ một lớp, thậm chí có thể là hai lớp, đến lúc đó rồi xem tình hình. Tất nhiên hắn vẫn không có phương pháp phân thân, nhất định phải tiếp tục tuyển phụ tá dạy học. Hiện tại, tiền công cho các phụ tá dạy học chủ yếu đều là hắn bỏ tiền, tuy rằng tính theo tổng thể mà nói, hắn chắc chắn sẽ có hao tổn, dù sao những học sinh kia cũng không đưa tiền cho hắn, lúc đến ghi danh cũng chỉ đưa một ít đồ vật.

Bất quá hắn cũng đã tính hết rồi, chương trình tiểu học không đến một năm nữa sẽ kết thúc, thu đồ vật cũng không đến nỗi làm cho hắn tổn thất gì nhiều. Còn sơ trung, trung học, hắn sẽ thu học phí, đương nhiên cũng sẽ thu không nhiều. Còn tương lai, có thể dựa vào tiền học phí để trả tiền công cho các phụ tá dạy học hay không, đến lúc đó rồi tính.

"Phụ tá dạy học?" Trọng Tôn Thụy không có lòng tin này, bé không có can đảm đứng ở trên bục giảng, giảng bài cho những học sinh kia, điều đó làm cho bé rất hồi hộp.

Nguyên An Bình biết Trọng Tôn Thụy có thể sẽ có chút sợ hãi: "Một lần không thành công, có thể thử thêm nhiều lần, thời thời khắc khắc chuẩn bị, sẽ có một lần thành công."

"Ta có được không? Ta không lớn gan như mấy người Nguyên Lâm." Trọng Tôn Thụy không có lòng tin gì nói.

"Cố gắng lên, ngươi có thể để cho Nguyên Lâm bọn họ hỗ trợ ngươi học tập. Nếu có chí thì nhất định sẽ thành, nỗ lực nhiều hơn." Nguyên An Bình đứng dậy: "Ta đi xem phòng học một chút."

Hắn vẫn là cần thiết đi xem tình hình lớp học một chút, nếu có vấn đề gì, cũng có thể kịp thời cải tiến lại.


Trọng Tôn Thụy suy nghĩ đến chuyện liên quan đến phụ tá dạy học, bé cảm thấy sau này khi trưởng thành nhất định phải có kế sinh nhai mới được, nhưng bởi vì thương tổn trên mặt, nên bé không có cách nào đi đường thi khoa cử. Bé cũng không nên làm nông dân, bởi vì cả bé và gia gia đều không có ruộng, đột nhiên bé phát hiện, chờ bé lớn lên rồi thật không biết nên làm cái gì để nuôi sống chính mình.

"Ta cũng không thể luôn để cho An Bình ca ca nuôi." Trọng Tôn Thụy đột nhiên có chút ưu sầu, bé còn nhỏ thì không cần lo cái gì, nhưng khi lớn lên rồi, bé phải tự nuôi sống bản thân. Hơn nữa, bé cũng muốn kiếm tiền để hiếu thuận gia gia, nhưng bé không biết nên làm sao để kiếm tiền.

"Ta muốn làm phụ tá dạy học!" Đây là phương pháp kiếm tiền duy nhất mà hiện tại Trọng Tôn Thụy có thể nghĩ tới.

Nguyên An Bình không biết chỉ với mấy lời nói của mình, mà đã khiến cho đứa bé Trọng Tôn Thụy này cũng bắt đầu cân nhắc đến chuyện nhân sinh. Hắn đứng ở trước cửa sổ phòng học nhìn vào bên trong, đây là lớp học mới do Nguyên Lâm và Phương Chính Hoa cùng nhau phụ trách. Hai người hiệp trợ đi học chung, mặc dù vẫn còn một vài vấn đề nhỏ, nhưng tổng thể mà nói coi như cũng thuận lợi. Hắn suy tư một chút nên làm thế nào để cải thiện bọn họ, lại tiếp tục đi qua một lớp học khác.

Lý Tự cùng Lý Đông Phong lên lớp đã rất ra hình ra dạng, Nguyên An Bình nhìn mà rất hài lòng, điều này nói rõ kế hoạch tiểu tiên sinh của hắn rất có thể sẽ thành công.

Sau khi tan học, Nguyên An Bình đi ra nhà sau.

Hoắc Tiểu Hàn đem nước ấm đã chuẩn bị kỹ bưng ra: "Đi tắm đi, sắp đến giờ ăn cơm rồi."

"Được." Nguyên An Bình bưng nước đi đến phòng rửa tay, cũng là nơi chuyên dùng để tắm rửa. Sau khi tắm xong, đổi quần áo mới, hắn mới cảm thấy cả người thoải mái hơn một chút.

Lúc ăn cơm, Nguyên An Bình nói với Hoắc Tiểu Hàn bọn họ: "Trong nhà không có chỗ nào mát, lúc trước quên xây một cái chòi nghỉ mát. Các ngươi không cần cả ngày ở trong nhà, đi qua rừng cây bên kia cũng tốt, rất nhiều người trong thôn đều đi qua đó hóng mát."

"Bờ sông cũng rất tốt." Trọng Tôn Thụy nói: "Bờ sông cũng có bóng cây, còn có thể rửa chân." Mỗi lần bé cùng Nguyên Lâm ra bờ sông chơi, cũng chỉ có thể ngồi ở bờ sông thả chân vào trong nước. Bé cũng đã năn nỉ Nguyên Lâm rất nhiều lần, xin hắn dạy bơi cho bé, nhưng đối phương vẫn không đáp ứng.

"Trong nhà quả thật rất oi bức, cơm nước xong ta liền lấy cái chiếu đi ra ngoài." Trọng Tôn Liên Giác cũng cảm thấy trong phòng quá nóng, đến giữa trưa lại càng nóng hơn.

"Xế chiều ta sẽ đi tìm Tiểu Vũ tỷ, ta đã hẹn với tỷ ấy rồi." Hoắc Tiểu Hàn hỏi: "Ngày hôm nay Tiết công tử không tới sao?"

Tiết Chu Cẩn tới, y phải hỗ trợ chiêu đãi, ít nhất phải làm trà lạnh cho bọn họ uống.

"Ngày mai hắn mới đến, ngươi không cần bận tâm đến chuyện của hắn, cho dù hắn có đến, cũng là đến để học, không phải đến để hưởng thụ." Nguyên An Bình rót thêm một ít dấm chua: "Các ngươi có ai muốn thêm dấm chua không?"

Bọn họ đều không muốn.

Buổi chiều, sau khi Nguyên An Bình học xong, Nguyên Căn Thịnh liền tới.

Nguyên An Bình thấy hắn có chuyện muốn nói, còn giống như muốn tránh Hoắc Tiểu Hàn, liền trước tiên mang hắn đến văn phòng: "Đại bá! Có chuyện gì sao?"

"Hai ngày sau Hoắc Hạ Sinh sẽ thành thân, dựa theo tập tục trong thôn chúng ta, nhà có ai thành thân hay có tang, người trong thôn đều sẽ đi, trừ phi là hoàn toàn trở mặt."

Nguyên đại bá cũng là bởi vì việc này mà đến: "Ngươi bởi vì Hoắc Tiểu Hàn mà có quan hệ không tốt với Hoắc gia, nhưng dù sao cũng không hoàn toàn trở mặt. Hơn nữa, nguyên nhân thật sự khiến cho Hoắc Tiểu Hàn rời khỏi Hoắc gia vẫn chưa được truyền ra, tuy rằng người trong thôn cũng không có mấy ai quan tâm, Tiểu Hàn đoạn thân với Hoắc gia nên cũng không cần giữ chữ hiếu với bọn họ, nhưng dù sao Hoắc Hạ Sinh cũng đã từng là ca ca của Tiểu Hàn, cho dù không cần đối xử tốt với Hoắc gia, nhưng Tiểu Hàn cũng không thể quá tuyệt tình. Thời điểm đó, Tiểu Hàn không thể không đi chúc mừng."

Nguyên An Bình hiểu rõ, miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ: "Được! Đến lúc đó, con cùng đi với y, tuỳ tiện đưa quà cưới là được rồi, ngược lại quan hệ của chúng ta và Hoắc gia cũng chỉ là quan hệ thôn dân bình thường."

"Ân! Cho ít tiền hoặc là đưa vải, đều được." Mỗi khi người trong thôn thành thân, mọi người đều sẽ làm như vậy, nếu là họ hàng gần, thì không thể đơn giản như vậy.

Buổi tối, Nguyên An Bình đem sự tình nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Ngươi không cần cảm thấy khó xử, đến lúc đó chúng ta sẽ đi cùng nhau, đưa một ít tiền mừng, ăn cơm xong rồi về."

"Hảo! Cứ làm như thế đi." Có Nguyên An Bình bồi y, y cũng sẽ không cảm thấy quá lúng túng.

Chương 94:Thiệp Mời Của Chương Lâm Dịch

Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình đang chép sách, dự định làm phần thưởng phân phát cho học sinh trong kỳ khảo thí lần sau. Đang bận việc, lại thấy Hoắc Tiểu Hàn dẫn một người trông như một gã sai vặt bước vào.

Gã sai vặt kia vừa nhìn thấy Nguyên An Bình, liền tiến lên đưa ra một tấm thiệp mời tỏ rõ ý đồ đến: "Nguyên tiên sinh! Ta là gia nhân của Chương gia, lão gia nhà ta muốn mời tiên sinh ngày mai đến tư phủ một chuyến."

Nguyên An Bình tiếp nhận thiệp mời, mở ra, đúng là thiệp mời của Chương Lâm Dịch: "Ngày mai?" Ngày mai chính là ngày Hoắc Hạ Sinh thành thân, vốn là hắn dự định mang theo Hoắc Tiểu Hàn cùng đi. Nhưng nếu Chương Lâm Dịch đã chính thức đưa thiệp mời đến, so với Chương Lâm Dịch, Hoắc Hạ Sinh bên kia lại chẳng đáng vào đâu. Hơn nữa, Hoắc Hạ Sinh thành thân, hắn vốn không muốn đi tham dự, bây giờ bất ngờ có một cái cớ, chuyến này tất nhiên là có thể tiết kiệm.

Nguyên An Bình nhận lấy thiệp mời, nói với gã sai vặt: "Về nói với lão gia của ngươi, ngày mai ta nhất định sẽ đi bái phỏng."

Sau khi gã sai vặt rời đi, Nguyên An Bình liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Ngày mai ngươi đi theo ta cùng nhau vào thị trấn, một mình ngươi đến Hoắc gia, lỡ như bị gây khó dễ liền hỏng."

"Để ta ngẫm lại." Hoắc Tiểu Hàn không định lập tức đáp ứng, mặc dù y cũng biết cùng vào thị trấn với Nguyên An Bình có thể tránh được việc kia, nhưng vẫn luôn trốn tránh cũng không phải biện pháp. Tránh được một lần sẽ còn có lần sau, cùng sống trong một thôn, sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt.

"Hảo." Nguyên An Bình nhìn thấy phản ứng của y, hẳn là muốn tự mình đi đối mặt, hắn cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu như có thể thản nhiên đối mặt tất nhiên vẫn tốt hơn.

Thời điểm nghỉ giữa giờ, Nguyên An Bình lại triệu tập bốn hài tử vào văn phòng tuyên bố: "Sáng sớm ngày mai ta có việc phải vào thị trấn, buổi chiều có lẽ cũng sẽ trở về muộn. Tất cả các lớp buổi sáng ta đều giao cho các ngươi, nếu như buổi chiều ta về trễ, các ngươi cũng gánh giúp ta. Xế chiều ngày hôm nay, sau khi tan học, các ngươi ở lại đây cùng ta học trước những chữ mới cần dạy vào ngày mai, đến lúc đó các ngươi cũng nên thương lượng xem ngày mai nên dạy như thế nào. Phương Chính Hoa! Nhà ngươi ở ngoài thôn, không ở lại học cũng được."

Phương Chính Hoa quả thật có chút bất tiện: "Đợi lát nữa Ngọ Ngưu thúc tới đón, ta hỏi một chút xem có thể chờ ta thêm một lát không, nếu như không được thì ta sẽ trở về."

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiết Chu Cẩn đến, bởi vì buổi chiều mùa hạ so với buổi sáng dài hơn, nên lớp học của Tiết Chu Cẩn đều được đặt vào buổi chiều. Có thể là bởi vì thời gian đi học cùng Nguyên An Bình có điểm xung đột, nên may mắn thay, có đôi khi Trọng Tôn Liên Giác sẽ dạy học cho hắn.

Tiết Chu Cẩn nhìn mấy phòng học của Nguyên An Bình, hài tử còn chưa tới giờ lên lớp, nên hắn liền đi đến một cái bàn học còn trống ngồi xuống: "Xem ra nơi này ngươi cũng xây ra hình ra dạng."

"Tất nhiên, nếu đã muốn xây, dĩ nhiên phải xây cho ra hình ra dạng." Nguyên An Bình ngồi vào bàn trên bục giảng: "Thế nào? Nơi này rất tốt đi?"

"Đối với những hài tử nông gia kia mà nói, như vậy đã rất tốt rồi." Tiết Chu Cẩn bình luận: "Nghe nói ngươi còn dự định tăng thêm một lớp, ngươi không cảm thấy hành động của mình có hơi lớn sao?"

"Cũng đã làm, có một số việc không phải ta có thể khống chế, cũng không thể nhìn bọn họ thất vọng mà về đi? Hơn nữa, những hài tử kia cũng là thật lòng muốn học tập, làm sao có thể từ chối." Đối với chuyện có bị ảnh hưởng hay không, Nguyên An Bình cảm thấy cũng không sao. Ngược lại, cho dù hắn không thi đỗ công danh, kế hoạch của hắn cũng có thể tiếp tục thực hiện, chỉ là sẽ hơi phiền toái một chút.

Trên thực tế, Nguyên An Bình vẫn rất muốn thi đỗ. Dù sao, ở cổ đại, có công danh mà nói, đến khi bị người khác gây phiền phức, hắn sẽ nắm chắc hơn một chút.

Tiết Chu Cẩn cười nói: "Đương nhiên là bọn họ muốn theo ngươi học tập, dù sao người nào ngươi cũng thu, lại không thu tiền. Nếu ngươi làm theo phương pháp này, ta không biết trường học của ngươi có thể chống đỡ bao lâu."

"Làm phiền ngươi phí tâm, ta tự có quyết định của mình." Nguyên An Bình cầm lấy một quyển sách ném cho hắn: "Sách này ta đã làm chú giải sẵn rồi, ngươi cầm xem đi, chỗ nào không hiểu thì hỏi ta."

Tiết Chu Cẩn tiếp nhận, nhìn xuống: "Cảm tạ! Xế chiều hôm nay Trọng Tôn tiên sinh sẽ giảng bài cho ta sao?"

Nguyên An Bình lắc đầu: "Sẽ không, lão gia tử cảm thấy trong nhà quá nóng, ăn cơm xong liền đi ra ngoài hóng gió. Ngươi tự học đi, có chỗ nào cần hỏi thì cứ nhớ kỹ trước, chờ ta có thời gian rảnh rỗi hoặc là lão gia tử trở về, ngươi hỏi lại."

"Hảo." Hắn cũng không hy vọng xa vời có thể thường xuyên được Trọng Tôn Liên Giác giảng bài, đối với việc này, hắn thật sự rất hâm mộ vận khí tốt của Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình kiến nghị: "Ngươi cũng có thể đi vào trong thôn tìm một nơi mát mẻ mà đọc sách, bờ sông cũng rất tốt, gió thổi mát vô cùng."


Nói xong, hắn lại dựa vào ghế một chút: "Ngươi ngược lại thật là thoải mái, nào giống như ta, còn phải ở lại lên lớp."

"Đừng nói xạo, không phải ngươi đã tìm người lên lớp thay mình rồi sao?" Tiết Chu Cẩn đứng dậy: "Ta vẫn nên đi tìm một nơi mát mẻ đọc sách thôi, đến thôn các ngươi không ít lần mà vẫn chưa đi xung quanh xem thử, vừa hay nhân cơ hội này đi xem."

"Đi đi, ngươi ở lại cũng không giúp đỡ được gì." Nguyên An Bình mang theo vẻ ghét bỏ nói.

"Ngươi..." Tiết Chu Cẩn lười cùng hắn tranh cãi, dù sao chính mình cũng không thắng được. Hắn cầm sách, mắt không thấy tâm không phiền tự an ủi mình, đi ra khỏi phòng học.

Nguyên An Bình cười cười có chút bất lương: "Không có chuyện gì làm, bắt nạt ngươi một chút, cảm giác cũng rất không tồi."

Ngày thứ hai, sau khi dùng điểm tâm xong.

"Ngươi quyết định muốn tự mình đi sao?" Trước khi đi, Nguyên An Bình lần thứ hai hỏi Hoắc Tiểu Hàn.

"Ân." Hoắc Tiểu Hàn gật đầu: "Ta đi dự hỉ tiệc, ngươi yên tâm đi, Chu đại nương cũng đi, ta sẽ đi với người."

Có Chu Hương Chi đi, Nguyên An Bình cũng yên tâm hơn một chút, hắn nghĩ có đại bá ở đó, cho dù bọn họ có muốn gây khó dễ cho Hoắc Tiểu Hàn, cũng không làm gì được. Hoắc Tiểu Hàn quyết định đi, xem như là vì một phần tình nghĩa, nếu bọn họ dám gây chuyện, cùng lắm thì không cần ở lại ăn tiệc nữa, có thể về sớm một chút. Như vậy, sau này Hoắc gia có chuyện gì, hắn không đi, người khác cũng không thể nói gì được hắn.

Nguyên An Bình đem tiền giao cho Hoắc Tiểu Hàn: "Ngươi cứ để đại bá giao lễ giúp ngươi, còn chuyện đưa nhiều hay đưa ít, ngươi cũng nên để cho đại bá quyết định."

Tiền ăn cưới đều có chung một quy tắc, đưa nhiều hay ít đều phải xem quan hệ gần hay xa, có khi quan hệ hảo thì cần phải thương lượng một chút, nếu đa số mọi người đều đưa nhiều, người khác có đưa ít hơn một chút cũng không bị ai nói gì được.

"Được." Hoắc Tiểu Hàn cầm tiền đem cất cẩn thận rồi mới nói với hắn: "Ngươi lên đường nhanh đi, dù sao tới sớm cũng tốt hơn tới trễ."

"Hảo! Ta đi đây."

Nguyên An Bình đi rồi, Hoắc Tiểu Hàn trở lại hậu viện, Trọng Tôn Thụy thấy y tiến vào, liền hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Hàn ca ca! Có phải ngày hôm nay ngươi đi ăn cưới không?"

"Phải a, Tiểu Thụy có muốn đi hay không?" Hoắc Tiểu Hàn nhìn ra Trọng Tôn Thụy cũng cảm thấy có hứng thú.

Trọng Tôn Thụy có chút mong đợi hỏi: "Ta có thể đi sao?" Bé chưa bao giờ được đi ăn tiệc, nghe người ta nói, lễ thành thân vô cùng náo nhiệt, bé chưa từng thấy người khác thành thân như thế nào, nên rất muốn đi xem.

Hoắc Tiểu Hàn cười nói với bé: "Ngươi muốn đi thì cứ nói, đến lúc đó đi cùng ta." Mặc dù y là người đại diện đi dự lễ, nhưng mang thêm một đứa trẻ đi ăn tiệc cũng không sao.

Trọng Tôn Thụy vui vẻ: "Hảo! Ta cũng đi, đi đến đó xem tân nương."

"Tân nương còn mang khăn voan, đến lúc đó có lẽ ngươi sẽ không được nhìn thấy mặt của nàng đâu."

Hoắc Tiểu Hàn thầm nghĩ 'Không biết tân nương kia có nhân phẩm như thế nào, hi vọng nàng sẽ không gặp phải tình cảnh như Nhị tẩu.'

Chương 95:Ủy Thác Của Chương Lâm Dịch

Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình xin nhờ người trong thôn đưa hắn đến trước cửa Chương phủ, có lẽ là bởi vì trước đó Chương Lâm Dịch đã phân phó, nên khi hắn vừa tới, liền có một gã sai vặt ra đón.

Gã sai vặt dẫn Nguyên An Bình tiến vào Chương phủ, đi đến một chỗ rất lớn giống như là phòng khách, thân thủ làm động tác mời: "Nguyên tiên sinh! Lão gia chúng ta đang ở đại sảnh chờ ngài, ngài mau vào đi." Còn gã thì dừng ở trước phòng khách, không có ý định vào bên trong.

"Cảm tạ." Nguyên An Bình nói một tiếng cám ơn, sau đó liền đi tới trước cửa phòng khách, hạ nhân canh gác vừa thấy hắn liền giúp hắn đẩy cửa ra, thỉnh hắn đi vào.

Nguyên An Bình thấy vậy, trong lòng âm thầm cảm khái 'Người có tiền quả nhiên rất phô trương .'

Vừa bước vào trong phòng khách, một luồng cảm giác mát mẻ lập tức kéo tới hết sức thoải mái, hẳn là trong phòng được đặt rất nhiều chậu băng.

Nhìn Chương Lâm Dịch đang ngồi trên ghế chủ vị thoải mái ăn trái cây, Nguyên An Bình không cần trực tiếp mở miệng bắt chuyện, liền ngồi lên ghế: "Ngươi ở nơi này mát mẻ thật nhỉ."

Chương Lâm Dịch ra hiệu hạ nhân dâng lên cho Nguyên An Bình một mâm trái cây, sau đó liền thẳng thắn nói rõ mục đích mà hắn mời Nguyên An Bình đến đây: "Thật không dám giấu giếm, ta mời ngươi đến đây là có chuyện muốn nhờ."

Nghĩ đến chuyện mà hắn muốn nhờ Nguyên An Bình hỗ trợ, trên mặt chợt loé lên một tia khó xử hiếm thấy.

Nguyên An Bình cũng không cảm thấy Chương Lâm Dịch cầu mình hỗ trợ có cái gì ngạc nhiên, chỉ là, nhìn thực lực của Chương Lâm Dịch mà nói, ngay cả đối phương cũng cảm thấy khó xử, khẳng định đây không phải là một chuyện đơn giản.

"Nói nghe một chút." Nguyên An Bình không định tùy tiện đáp ứng.

Chương Lâm Dịch cũng không che che giấu giấu, mà trực tiếp nói: "Ta muốn ngươi giúp ta chăm sóc một hài tử."

Nguyên An Bình từ chối: "Xin lỗi, ta không phải bảo mẫu, có lẽ sẽ không am hiểu cách chăm sóc hài tử." Sau đó, hắn lại cảm thấy kỳ quái hỏi: "Lại nói, ngươi gia đại nghiệp đại, muốn tìm bao nhiêu người chăm sóc hài tử mà không được, tại sao lại muốn tìm ta?"

"Nếu như chỉ là đơn thuần cho hài tử có ăn có uống thì ta cũng không cần quan tâm như thế."

Chương Lâm Dịch đem nguyên nhân sự tình lần này kể rõ một lần: "Đứa trẻ kia là một cô nhi, cũng chính là nhi tử của một người bằng hữu cũ của ta. Trước khi hắn chết, ta đã đáp ứng với hắn, sẽ nuôi lớn nhi tử của hắn, cho đứa trẻ đó được ăn học thành tài. Nhưng mà... Đứa trẻ này có chút kiêu căng khó thuần, ta không có kinh nghiệm giáo dục tiểu hài tử. Hơn nữa, ta cũng rất bận rộn, không có nhiều thời gian ở cùng với nó, để nó ở trong nhà, không có một hạ nhân nào có thể quản được nó, tuổi còn nhỏ mà đã đem theo một đám hạ nhân cùng mấy đứa trẻ khác cả ngày nghịch ngợm gây sự, gây chuyện thị phi, thỉnh tiên sinh về cho nó thì đã có mười mấy người tức giận bỏ đi. Nhưng dù sao nó cũng là dòng dõi duy nhất mà bằng hữu của ta lưu lại, ta không tiện xuống tay ác độc dạy dỗ nó, cứ tiếp tục như vậy, ta sợ rằng nó sẽ bị dưỡng thành một tên công tử bột hư hỏng."

Nguyên An Bình nghe xong, quả thật là một đứa trẻ rất khó chơi: "Nó làm cho mười mấy tiên sinh tức giận bỏ đi, làm sao ngươi xác định ta có thể dạy dỗ nó?"

"Ta nghĩ để cho nó ở chỗ của ngươi điều trị tính tình một chút, tốt xấu gì cũng nên tạm thời cách ly nó khỏi cuộc sống quyền thế xa hoa, miễn cho dưỡng thành tính cách coi trời bằng vung." Kỳ thực, hắn chọn Nguyên An Bình, ngoại trừ tính cách đặc biệt của Nguyên An Bình, càng quan trọng hơn là... Còn có Trọng Tôn Liên Giác ở đó. Dù sao, hắn cũng đã biết nội tình của Trọng Tôn Liên Giác, nên mặc dù để cho hài tử này sống ở thôn trang, cũng không cần phải lo lắng nó không nhận được sự giáo dục tốt.

"Ngươi cũng thật không ngại giao cục phiền toái nhỏ này cho ta." Nguyên An Bình sẽ không tuỳ tiện tiếp nhận một hài tử như vậy, đa số học sinh của hắn là con nhà nông phổ thông bình thường, còn có một số học sinh là con của thợ thủ công, không có ai là con cháu nhà giàu. Hơn nữa, đứa trẻ này vừa nghe liền biết là rất khó giáo dục, lỡ như mang nó về, rồi nó lại mang đến cho những học sinh kia những ảnh hưởng không tốt, cái được sẽ không đủ bù cái mất.

Chương Lâm Dịch nhìn ra được lo lắng của Nguyên An Bình, liền nói: "Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ta đáp ứng ngươi, sau khi giao đứa trẻ kia cho ngươi, ngươi muốn dạy như thế nào ta sẽ không hỏi nhiều. Nếu nó không nghe lời, ngươi cứ tuỳ ý xử trí, dĩ nhiên, ngươi không được cố ý ngược đãi nó. Đồng thời, ta cũng không bắt ngươi hỗ trợ không công, ta sẽ dùng danh nghĩa của chính mình, xây cho ngươi một trường học, như thế nào?"

"Xây dựng trường học?" Trường học sớm muộn gì cũng sẽ được xây, có người hỗ trợ xây trước đương nhiên rất tốt. Bất quá, cái mà hắn lưu ý không phải là được bớt đi một khoản tiền, dù sao hắn cũng không thiếu tiền xây trường học. Cái khiến cho hắn động tâm là, Chương Lâm Dịch dùng danh nghĩa của chính mình để xây trường học cho hắn, vậy hắn có thể thuận tiện dựa thế, biết đâu người khác còn cho rằng Chương Lâm Dịch đặc biệt tôn sùng học vấn của hắn.

Chương Lâm Dịch là một thương nhân, cùng với tiếng tăm hiện tại của người này, không phải thương nhân tầm thường nào cũng có thể diện kiến, cảm giác không khác gì đây là một xã hội thượng lưu. Hơn nữa, được người khác hỗ trợ xây trường học, so với chính hắn tự xây, là một sự khác biệt rất lớn.

Nguyên An Bình suy tư một chút, sau đó liền đáp ứng: "Được! Nhưng dù sao ta cũng là người trong thôn, nếu nó ở lại nhà ta, vậy chuyện ăn, mặc, ở cũng theo nhà ta đi? Nếu muốn ta coi nó như thiếu gia mà phục vụ, rất có thể ta không làm được."

"Chuyện này không thành vấn đề, nếu ta đã để cho nó tá túc ở chỗ của ngươi, đương nhiên nó sẽ phải làm theo quy củ nhà các ngươi, ta cũng không muốn cho nó đến nhà ngươi làm thiếu gia." Còn chuyện có bạc đãi hài tử hay không, dù sao Nguyên An Bình cũng không thiếu tiền, chuyện ăn uống sẽ không quá kém.

"Ân." Nguyên An Bình gật đầu: "Còn nữa, nếu như ngươi muốn cho nó tiền, ta hy vọng ta sẽ là người bảo quản." Tiền do hắn quản, cho dù đứa trẻ kia khó dạy dỗ đến cỡ nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến học sinh của hắn.

Tiền có thể ăn mòn linh hồn của con người, đối với hài tử cũng có ảnh hưởng giống như vậy. Nếu như để cho đứa trẻ đó cầm tiền, bắt những đứa trẻ khác cùng ngỗ nghịch với nó, ở trong trường học kết bè kết đảng làm lão đại, hắn không đau đầu muốn chết mới là lạ đó.

"Được." Chương Lâm Dịch rất sảng khoái đáp ứng, hắn cũng không cho rằng Nguyên An Bình muốn nhân cơ hội này tham tiền của hài tử: "Có muốn đi gặp đứa trẻ kia trước hay không?"

"Hảo." Gặp đứa trẻ kia trước cũng được, trong lòng cũng sớm có chuẩn bị một chút.

Chương Lâm Dịch nói với hạ nhân bên cạnh: "Đi! Đưa Văn Tùng thiếu gia đến đây."


Sau đó, hắn lại nói với Nguyên An Bình: "Nó tên là Hà Văn Tùng, phụ thân vốn là con cháu đại gia tộc, chỉ là sau này gia tộc sa sút. Mà phụ thân của Văn Tùng rất dễ thích ứng với cái mới, giãy giụa một thời gian cũng đem về một phần gia sản không nhỏ. Một năm trước bất ngờ qua đời, chỉ để lại Văn Tùng là dòng dõi duy nhất."

"Là ngươi giúp nó bảo vệ gia sản?" Một hài tử nắm giữ một khối tài sản to lớn như vậy, khẳng định có không ít người thèm nhỏ dãi. Người ở thế giới này đều giống nhau, đều có một vòng tròn thân thích không nhỏ, cho dù cách xa ba ngàn dặm, vẫn được tính là thân thích. Cho nên, khẳng định có không ít người mơ ước.

"Ta vì nó nên phải bảo vệ gia tài to lớn này." Có chút tổn thất là chuyện không thể tránh khỏi, dù sao hắn và phụ thân của Hà Văn Tùng cũng là hảo bằng hữu của nhau. Nhưng, hắn rốt cuộc vẫn không phải người nhà họ Hà, cho dù có hung hăng đến đâu, có một số việc cũng không làm được.

Không bao lâu sau, hạ nhân mang theo một nam hài khoảng bảy, tám tuổi mặc một thân áo gấm bước vào, đứa trẻ này tất nhiên chính là Hà Văn Tùng. Nguyên An Bình nhìn Hà Văn Tùng, cơ thể có chút gầy gò, còn nhỏ tuổi mà lại lộ ra thần sắc kiêu căng, vừa nhìn liền biết không phải hài tử được giáo dục tốt.

Nguyên An Bình thầm nghĩ 'Mình thật sự phải thu nhận cục phiền toái nhỏ này sao?'

Hà Văn Tùng không hề liếc mắt nhìn Nguyên An Bình, chỉ hành lễ với Chương Lâm Dịch. Chuyện Chương Lâm Dịch tìm người hỗ trợ dạy dỗ mình, Hà Văn Tùng cũng biết rõ. Cho nên, đối với Chương Lâm Dịch, nhóc vẫn nên giữ tôn kính. Chỉ là, lần này Chương Lâm Dịch đưa nhóc về cái thị trấn này làm cho nhóc rất không cao hứng. Vốn là nhóc đang đợi được đưa về Châu Thành, nhưng không ngờ lại bị đưa đến thị trấn này, loại địa phương này còn nhỏ hơn cả Châu Thành, không có gì chơi, cũng không có gì ăn, mấy ngày nay nhóc rất không vui, luôn muốn được trở về Châu Thành.

Hành lễ xong, Hà Văn Tùng hỏi: "Chương thúc! Tìm con có chuyện gì?"

"Văn Tùng! Ta giới thiệu với con, vị này chính là tân tiên sinh ta thỉnh cho con." Chương Lâm Dịch nhắc nhở Hà Văn Tùng hành lễ với Nguyên An Bình.

Hà Văn Tùng nhìn về phía Nguyên An Bình, cau mày: "Hắn?"

Nhóc thấy Nguyên An Bình tuổi đời còn rất trẻ, đa số những tiên sinh trước đây của nhóc đều là trung niên, miệng đầy râu mép, khí thế trưởng giả, người này còn trẻ như vậy, nhóc không tin Nguyên An Bình tuổi còn trẻ như vậy mà đã là tiên sinh.

Thấy Hà Văn Tùng trưng ra một bộ dạng xem thường, Nguyên An Bình cũng không để ý, Chương Lâm Dịch thì lại nhíu mày, âm thanh trở nên nghiêm túc: "Văn Tùng!"

Hà Văn Tùng biết Chương Lâm Dịch lại mất hứng, liền bất đắc dĩ hành lễ với Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình khẽ gật đầu, không nói gì. Ngược lại, muốn cải thiện tính tình tiểu hài tử chung quy phải tiêu hao rất nhiều thời gian, hắn không vội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy