20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15

Edt: Mítt

~~~~~~~

Ngư Thư Hân bị chiếm một phen tiện nghi, ủy khuất ghé vào bàn làm việc của Từ Khôn, nhìn Từ Khôn nghiêm túc làm việc.

Mà Từ Khôn bị Ngư Thư Hân nhìn làm cả người không được tự nhiên, mười phần ảnh hưởng nên bất đắc dĩ nhìn cô, cuối cùng nói.

"Cô trở về đi! Việc này, tôi xử lý cho cô."

Sau đó, Từ Khôn liền thấy Ngư Thư Hân mười phần lưu loát đứng dậy, mang theo hộp cơm mèo kitty của mình xoạch xoạch rời đi.

Từ Khôn: "...... Uy!"

"Sao ạ?" Ngư Thư Hân xoay người.

Từ Khôn sửng sốt, hắn chỉ là khó chịu khi thấy cô đi dứt khoát như vậy, cũng không có phân phó gì, cuối cùng chỉ có thể mở miệng nói: "Đổi hộp cơm khác."

Ngư Thư Hân cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay, cười hì hì nói: "Không thành vấn đề!"

Chờ thời điểm Trần Trừng rốt cuộc có thể gọi được cho Ngư Thư Hân, Ngư Thư Hân đã cùng với Triệu Vũ Lâm về tới chung cư.

"Chị Trần?" Ngư Thư Hân tâm tình sung sướng tiếp điện thoại, một bên mở miệng một bên chào hỏi.

"Cô có ý gì?"

"Tôi làm sao?" âm thanh Ngư Thư Hân vô tội.

"Giám đốc hạng mục của Thái thị tìm tôi nói chuyện, cô đoạt tài nguyên của Giai Thần?" (ta đọc mà ta tức á)

"Ai u, chị nói cái gì thế này? Tôi cũng chưa nói chị đoạt, chị không biết xấu hổ nói tôi đoạt? Chúng ta dựa vào bản lĩnh thôi!" Ngư Thư Hân hì hì hì cười ra tiếng.

Trần Trừng cười lạnh: "Cô hiện tại là muốn hoàn toàn đối nghịch với tôi? Cùng người đại diện của mình đối nghịch, cô cho rằng cô có thể có chỗ tốt sao?"

Ngư Thư Hân che miệng cười: "Ai u, chị Trần, chị cứ như vậy không biết xấu hổ nói là người đại diện của tôi? Thời điểm tôi không đối nghịch với chị, tôi có cái chỗ tốt gì?"

Trần Trừng: "......" Thế nhưng cảm thấy có chút đạo lý.

"Vậy chị Trần, trước cứ như vậy đi. Chuyện về sau Thái tổng sẽ tìm người trò chuyện với chị, hiện tại nói với tôi tôi cũng không hiểu cái gì." Ngư Thư Hân nói xong liền cúp điện thoại, một thân thoải mái nhàn nhã.

Cô đã sớm muốn nói như vậy, nhưng mà lúc không có tiền, cũng không biết thái độ Từ Khôn. Hiện tại không cần sợ, Từ Khôn nếu đứng ở bên phía cô, cô đương nhiên sẽ đến ghê tởm Trần Trừng, cũng coi như trút giận cho nữ phụ Ngư Thư Hân.

Triệu Vũ Lâm giúp đỡ Ngư Thư Hân đem hộp cơm đi rửa, cô một bên rửa, một bên lơ đãng hỏi: "c Thư Hân, chị thật sự chuẩn bị đổi người đại diện à?"

Ngư Thư Hân ngồi ở sô pha, một bên xoa chân, một bên không thèm để ý mà trả lời: "Đổi, Thái tổng cũng đã nói muốn giúp chị đổi, nhân cơ hội này nếu không đổi, về sau nơi nào còn có cơ hội? Lại nói, trong tay Trần Trừng có một Lâm Giai Thần, mà trong tay Trần Trừng tổng cộng lại chỉ có bao nhiêu đó tài nguyên. Chị ta cái gì cũng lo phát triển Lâm Giai Thần, thật ra, ở trong tay Trần Trừng cũng sẽ không có khả năng phát triển."

Điểm này, Ngư Thư Hân hiểu rất rõ, rất nhiều nghệ sĩ có khi cũng có thể nhìn rõ. Nhưng, bọn họ lại không có biện pháp đổi người đại diện cho mình, cho dù đổi, cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với người này, người đại diện nào không phải có một đến hai đối tượng trọng điểm bồi dưỡng?

"Vậy c Thư Hân có nghĩ tới về trong tay của ai không?" Triệu Vũ Lâm hỏi.

Ngư Thư Hân sửng sốt, ngẩng đầu nghĩ nghĩ nói

"Cái này, thật đúng là chưa nghĩ tới." Ngư Thư Hân đối với người đại diện ở công ty không hiểu hiểu, nữ phụ Ngư Thư Hân cũng không hiểu. Đương nhiên, người đại diện kim bài chỉ có mấy người như vậy, cái này Ngư Thư Hân biết.

Nhưng, người đại diện kim bài thì nghệ sĩ trong tay không nhiều lắm, nhưng nhất định người nào người nấy đều rất có tiền đồ.

Ngư Thư Hân cảm thấy mình đến dưới tay những người đại diện như vậy, không nhất định có thể lăn lộn tốt.

Nữ phụ Ngư Thư Hân thanh danh không tốt, là thật sự không tốt, thậm chí ở công ty cũng không phải rất tốt.

Từ sau khi đi theo Từ Khôn sau, cô ấy làm trời làm đất, chỉ kém không tìm đường chết. Nhưng, cũng không sai biệt lắm, trong tiểu thuyết sau khi Ngư Thư Hân xảy ra chuyện, không có bất kỳ ai ra tay hỗ trợ. Đủ để thấy được đắc tội biết bao nhiêu người, tự nhiên, người đại diện kim bài chắc chắn không thích Ngư Thư Hân.

Wattpad: HBNmoemoe

Những người đó không muốn tiếp mình, xem mặt mũi Từ Khôn, chỉ đành phải miễn cưỡng nhận mình, điều đó không nhất định là chuyện tốt, Ngư Thư Hân có chút buồn rầu.

Triệu Vũ Lâm lau tay, ngồi vào đối diện Ngư Thư Hân hỏi: "c Thư Hân, chị thấy em thế nào?"

"???"Ngư Thư Hân vẻ mặt mờ mịt.

Triệu Vũ Lâm ngượng ngùng cười cười, nói: "Em làm trợ lý tự nhiên cũng muốn phát triển thành người đại diện, em cũng biết, em hiện tại còn rất non. Trong tay không có tài nguyên gì, những tài nguyên lớn trên tay chị Trần, lấy em hiện giờ mà nói, là lấy không được. Nhưng, tài nguyên Thái tổng cho chị, em nhất định sẽ cho chị. Còn những tài nguyên nhỏ chị Trần cấp, những thứ đó, em cũng có thể bắt được."

"Em đi theo chị cũng được 1 năm, so với những người đại diện khác, em tin tưởng em sẽ suy nghĩ cho tiền đồ của chị hơn những người đó. Em làm người đại diện của chị, tự nhiên cũng một lòng giúp chị phát triển. Đương nhiên, em cũng không phải nhất định muốn chị để em làm người đại diện cho chị, chỉ là, em muốn tranh thủ một chút. Nếu, chị hiện tại đang suy xét chuyện người đại diện, như vậy cũng có thể suy xét đến em."
Advertisement / Quảng cáo

Ngư Thư Hân nhìn gương mặt tươi cười của Triệu Vũ Lâm, nói: "Nếu em làm người đại diện của chị, tạm thời là không có trợ lý, em phải làm người đại diện kiêm luôn trợ lý, như vậy sẽ tương đối mệt."

"Em không có vấn đề." Triệu Vũ Lâm trả lời, cô biết, Ngư Thư Hân như vậy vốn dĩ là không thể có trợ lý. Nhưng tình huống cô ấy đặc thù, công ty cấp cho một người, mình nếu chuyển làm người đại diện, trợ lý mới của Ngư Thư Hân không phải là từ bên cạnh người khác điều lại đây, thì là muốn một lần nữa tuyển thêm một người.

Hiện giờ công ty không có dư thừa trợ lý, muốn điều lại đây, tất yếu phải điều người từ trong tay những nghệ sĩ khác, chuyện đó thì quá đắc tội với người ta rồi. Một lần nữa tuyển thêm, cũng không phải nhất thời nửa khắc là có thể tốt được, huống chi, một lần nữa nhận người, lại phải trả thêm tiền lương, công ty cũng sẽ không quá vui.

Ngư Thư Hân gật gật đầu nói: "Để chị suy nghĩ lại đã."

"A! Vậy cảm ơn c Thư Hân, đồ vật em đều sửa sang lại tốt cho chị, chị có việc cứ gọi điện thoại cho em, em đi về trước. Ngày mai chị còn phải đi công ty tìm anh Vũ chụp ảnh, ngày mai em lại đây đón chị." Triệu Vũ Lâm nói, Ngư Thư Hân gật đầu, cô ấy mới vui vẻ rời đi.

Đêm đó, Từ Khôn tới tìm Ngư Thư Hân, buổi sáng cùng Ngư Thư Hân tâm viên ý mã một chút, chỉ hôn hôn sờ sờ, buổi tối đã có chút tâm tư.

Tự nhiên vậy mà nói tới chuyện Trần Trừng.

"Trần Trừng buổi chiều điện thoại cho tôi, nói giám đốc hạng mục đã tìm chị ta nói chuyện?" Ngư Thư Hân đưa kem ốc quế, mùa hè nóng bức thế này, cùng tổng tài đại nhân ngồi ở trong phòng có điều hòa, một người một ly kem ốc quế xem TV, thật thỏa mãn.

Từ Khôn đã có thể không cần chờ Ngư Thư Hân tìm cớ, thật tự nhiên tiếp nhận kem ốc quế, thật nghiêm túc mà xé đóng gói.

Trong miệng không quên trả lời: "Tôi kêu giám đốc kia tới hỏi chuyện." giám đốc hạng mục kia có chức vụ không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, ngày thường mở họp cũng không có tư cách đi lên gặp Từ Khôn.

"Anh hỏi cái gì?" Ngư Thư Hân tò mò.

Từ Khôn liếm một ngụm kem, thỏa mãn híp híp mắt, nhẹ giọng nói: "Tôi hỏi hắn: Vì sao đem người phụ nữ của tôi kick ra?"

Ngư Thư Hân: "......" anh nói chuyện thật trực tiếp nha đại ca!

Từ Khôn lại liếm một ngụm, tiếp tục nói: "Hắn nói: Không thể nào, còn nói nhất định có hiểu lầm, hắn lập tức xử lý."

Ngư Thư Hân nhìn ánh mắt Từ Khôn, ngầm hiểu mà nói một câu: "Anh quá lợi hại."

Được khích lệ, Từ Khôn thỏa mãn quay đầu tiếp tục ăn kem ốc quế.

Ngư Thư Hân liền hỏi cho bản thân.

"Nói đổi người đại diện cho tôi, việc này có thể thành không?"

Từ Khôn nghĩ nghĩ: "Tôi và ông chủ công ty của cô tuy rằng không thân, nhưng cũng quen biết. Tôi tin cái mặt mũi này hắn vẫn nguyện ý cho tôi, không đến mức vì việc nhỏ này......" Hai bên nháo đến không thoải mái.

"Vũ Lâm nói muốn làm người đại diện của tôi, anh cảm thấy đáng tin cậy không?" Ngư Thư Hân lại hỏi.

Từ Khôn nghĩ nghĩ nói: "Nếu cô muốn phát triển tốt, Triệu Vũ Lâm không thích hợp làm người đại diện của cô!"

Từ Khôn nghĩ rất đơn giản, muốn phát triển tốt, không phải quan hệ tốt là có thể, người đó phải có năng lực, có thể xử lý các loại quan hệ xã hội, có thể cho nghệ sĩ giả thiết phương hướng phát triển.

Từ Khôn không hiểu người đại diện, cũng như giới giải trí. Nhưng, loại chuyện này, làm thương nhân như hắn cũng biết, Triệu Vũ Lâm không thích hợp, cô ấy —— quá non.

Ngư Thư Hân ha ha ha cười xua xua tay nói.

"Không sao không sao, tôi cũng không muốn phát triển thật tốt. Tôi chỉ muốn công việc đừng quá mệt mỏi, có thể kiếm ít tiền, đừng để bị người ta khi dễ, người đại diện một lòng vì tôi. Như vậy tôi đã thỏa mãn rồi, gỗ mục cho dù vào trong tay tinh anh thì đó cũng vẫn là gỗ mục."

Không muốn quá mệt mỏi? Muốn kiếm tiền? Còn muốn người đại diện đối tốt với cô? Tự xưng gỗ mục?

Từ Khôn trầm mặc hai phút rồi nói.

"Vậy...... cô cứ đem Triệu Vũ Lâm điều lên nhìn xem! Thật sự không được...... Đến lúc đó lại thay đổi người cũng giống nhau."

Ngư Thư Hân ha ha ha ha cười nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, hiện tại tôi được điều đến trong tay ai thì cảm giác bọn họ cũng sẽ nhìn tôi không thuận mắt." Nói cho cùng, mới vừa hố người đại diện của mình một phen, cho dù nguyên nhân gây ra là cái gì, đối với những người đại diện khác mà nói, cũng không phải là một ấn tượng quá tốt.

Từ Khôn đối với mạch não của cô đã theo không kịp, chỉ là thực trầm mặc mà ăn xong kem ốc quế.

Ngày thứ hai, Ngư Thư Hân chịu đựng eo đau làm một bữa sáng phong phú cho Từ Khôn, cảm tạ tương trợ to lớn của Từ Khôn, ăn qua cơm sáng, Từ Khôn thần thanh khí sảng đi làm còn không quên cho cô một ánh mắt: Làm không tồi.

Thời điểm Triệu Vũ Lâm tới, Ngư Thư Hân đã chuẩn bị thỏa đáng.

"Chị nghĩ, chuyện người đại diện, chị cũng muốn cho em thử xem, em làm tốt mà nói, sẽ cho em làm luôn." Ngư Thư Hân không từ chối, cũng không cam đoan cái gì, muốn làm người đại diện, ít nhất, em phải làm cho tốt.

Triệu Vũ Lâm vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên, em sẽ tận lực."

Có thể là bởi vì chuyện này, hôm nay Triệu Vũ Lâm có vẻ rất có tinh thần.

Sau khi Ngư Thư Hân đến công ty, cô lập tức liên hệ với người đại diện tên anh Vũ kia, đối phương tìm được Ngư Thư Hân, mang theo Ngư Thư Hân đi đến một cái lều chụp ảnh ở bên ngoài gặp mặt cố chủ.

Quay chụp rất thuận lợi, không phải hàng hiệu gì, cũng không phải tạp chí thời trang yêu cầu cao.

Bất quá chỉ là thay quần áo, động tác cũng không cần quá nhiều, nhìn hơi đẹp mắt một chút là thông qua.

Cho nên, còn chưa chụp đến 3 giờ, Ngư Thư Hân đã kết thúc công việc. Tiền lương được tính cùng ngày, khấu trừ cho người đại diện và cấp cho công ty, gửi tới trong thẻ Ngư Thư Hân cũng được gần một vạn.

Ngư Thư Hân cảm thấy mỹ mãn, ra ngoài làm ba giờ, liền có một vạn, kiếm lời, kiếm lời kiếm lời.

Ngư Thư Hân nhìn tin tức trên di động, khóe miệng tươi cười cũng không giảm bớt.

Triệu Vũ Lâm đi theo bên người cô, nhìn cô thỏa mãn như vậy, đối với tương lai của mình càng thêm tràn ngập hy vọng, nghệ sĩ này cảm giác quá dễ hầu hạ.

Thời gian sau, Ngư Thư Hân vốn không có công tác gì, chờ quay xong bộ phim kia của Giang đạo, sau đó mở ra hành trình 《 Thời Gian Nhàn Nhã 》 là tốt rồi.

Không ngờ, ngày hôm sau đã bị thượng tầng công ty chào hỏi, Triệu Vũ Lâm tự nhiên cũng tới đón Ngư Thư Hân.

Hai người lái xe vội vàng chạy tới công ty, Ngư Thư Hân mới một bên ngáp một bên hỏi: "Biết chuyện gì không?"

Wattpad: HBNmoemoe

Từ sau khi đem mình định vị ở nhân vật người đại diện, Triệu Vũ Lâm tự nhiên cũng càng thêm nghiêm túc, công ty vừa kêu gọi, cô lập tức thông qua quan hệ hỏi nguyên do chuyện này.

"Tuy rằng không phải mười phần xác định, nhưng đại khái có thể khẳng định hẳn là có quan hệ với việc đổi người đại diện." Triệu Vũ Lâm giải thích.

Tới công ty, trực tiếp đi lên trên tầng cao, tìm được văn phòng của quản lí Hoàng đã kêu gọi bọn họ, lúc đi vào thì Trần Trừng cũng ở đó.

Ngư Thư Hân cũng không có quá giật mình, sau khi Triệu Vũ Lâm nhắc nhở, cô cũng biết công ty là muốn gặp cô, rốt cuộc việc này nói nhỏ cũng không nhỏ.

"Ngư Thư Hân đúng không! Ngồi ngồi, có một chút chuỵên, chúng ta cần nói chuyện." Hoàng quản lí thái độ không tồi, Ngư Thư Hân nhẹ nhàng thở ra.

Chờ sau khi Ngư Thư Hân và Trần Trừng cùng nhau ngồi xong, Hoàng quản lí ngồi ở đối diện mới mở miệng nói: "Việc này ấy à! Tôi cũng đã nghe nói, Ngư Thư Hân cô muốn đổi người đại diện đúng không?" Ngư Thư Hân gật đầu nói: "Đúng vậy."

Trần Trừng cười nhạo một tiếng, không trả lời.

"Có thể nói một chút là vì sao không?"

Hoàng quản lí hỏi, thật ra vấn đề này bất quá chỉ là một trình tự, chuyện Ngư Thư Hân muốn thay đổi người, phía trên nói là đã định rồi, cũng chính là chuyện ván đã đóng thuyền. Nhưng vẫn phải đem người kêu tới, thông báo an bài, giao tiếp, chuỵên kế tiếp đều phải xử lý từng chuyện một.

"Quan niệm bất hòa, tôi cảm thấy chị Trần không thích hợp làm người đại diện của tôi." Ngư Thư Hân cũng không nói quá nhiều, cô còn muốn ở cái công ty này lăn lộn, công ty còn coi trọng Trần Trừng, cô cũng chỉ có thể nói như vậy.

"Quan niệm bất hòa sao? Quan niệm bất hòa xác thật không thích hợp hợp tác, việc này tôi đã báo lên rồi. Tôi thấy như thế này, hiện tại nghệ sĩ của mỗi một người đại diện đều đầy, cô không muốn hợp tác với Trần Trừng, ý tứ ở bên trên là nếu không trước tiên điều trợ lý nhỏ của cô lên làm người đại diện cho cô, cô thấy thế nào?" Hoàng quản lí hỏi chuyện này tuy rằng nói là công ty nói như vậy, nhưng hắn biết, việc này cũng là ván đã đóng thuyền, còn là ý tứ của bản thân Ngư Thư Hân.

Ngư Thư Hân quả nhiên gật đầu, Trần Trừng cảm giác càng thêm buồn cười.

Hoàng quản lí lại chuyển qua nói muốn Trần Trừng bàn giao với Triệu Vũ Lâm, công tác phía trước, tư liệu, kế hoạch phát triển lúc sau, có thể bàn giao đều bàn giao một chút, Trần Trừng xác nhận.

Sau đó, Hoàng quản lí tiếp tục nói với Triệu Vũ Lâm, làm cho tốt! Đây là một cơ hội tốt! Nói một hồi, cuối cùng mới đến trọng điểm, cô là người mới! Tiền lương không nhiều lắm, phải làm cho tốt, sau này nếu làm tốt, tiền lương sẽ được tăng lên!

Triệu Vũ Lâm vâng vâng vâng một hồi, còn phải cảm động đến rơi nước mắt nắm tay Hoàng quản lí, sau đó Hoàng quản lí mới tiễn ba người ra cửa.

"Cô thật sự cho rằng dựa vào Thái tổng là có thể ở giới giải trí muốn làm gì thì làm?" trong lúc chờ thang máy đến, Trần Trừng cười lạnh hỏi.

Ngư Thư Hân ngẩng đầu nhìn con số biến hóa kia rồi nói: "Tôi không chuẩn bị muốn làm gì thì làm, nhưng, của tôi chính là của tôi, chị Trần đối với hành vi của mình mới kêu là muốn làm gì thì làm?"

"Cô biết có bao nhiêu nhân tài đi theo bên người Thái tổng không? Cô biết lúc trước cô đắc tội bao nhiêu người không? Hiện nay người ta chịu đựng cô, chờ cô rời khỏi Thái tổng, cô sẽ cảm nhận được. Không có một người đại diện tốt, cô mới có thể biết được hiện thực tàn khốc trong giới giải trí." Thang máy đinh một tiếng, tới rồi.

Ba người cùng nhau vào thang máy, Ngư Thư Hân nhìn chằm chằm cái giao diện con số nói: "Chị Trần đã dạy tôi rất nhiều hiện thực tàn khốc, khi chị Trần làm việc cũng không có nghĩ tới Thái tổng, cũng không có suy xét qua nếu như bị Thái tổng phong sát thì phải làm sao đúng không?"

Trần Trừng cười cười, Ngư Thư Hân tiếp tục nói: "Chị Trần đại khái cảm thấy, người như tôi không đáng để Thái tổng làm được bước này. Nhưng chị Trần à, nếu có lỡ như thì sao?" Ngư Thư Hân hơi mỉm cười, quay đầu nhìn Trần Trừng hỏi: "Hợp đồng tháng 8 đều hủy?" chị xem, đó còn không phải là lỡ như sao?

Trần Trừng sắc mặt cứng đờ, hủy, làm chị ta phải kêu nghệ sĩ tương đối có nhân khí của mình lâm thời biểu diễn, còn phải cùng ông chủ kia bồi rượu xin lỗi, giảm tiền lương.

Nhưng, Thái thị bên kia phân phó như vậy, cũng không nhất định phải phục tùng Thái thị, nhưng, hậu quả bọ ngựa đá xe, Trần Trừng cũng biết, chị ta luôn rất thức thời.

Cho nên......Hủy.

~~~~~~~~

Tới lầu một, Trần Trừng đi ra ngoài, Lâm Giai Thần cũng ở đó, thoạt nhìn hình như là đang đợi Trần Trừng.

Ngư Thư Hân mang theo Triệu Vũ Lâm chuẩn bị rời đi, Trần Trừng cũng không có gì muốn bàn giao với Triệu Vũ Lâm, chỉ có một ít công tác lúc trước, trong tay Triệu Vũ Lâm cũng có. Từ khi Ngư Thư Hân bắt đầu đi theo Trần Trừng, cũng là khi Triệu Vũ Lâm bắt đầu đi theo Ngư Thư Hân!

Trần Trừng không làm được cho Ngư Thư Hân cái gì, cho nên, còn không bằng Triệu Vũ Lâm luôn ngốc bên người Ngư Thư Hân thời gian dài.

Muốn bàn giao? Tư liệu trong tay Trần Trừng khả năng còn không nhiều bằng Triệu Vũ Lâm, cho nên Trần Trừng đến thang máy liền nói, một ít tư liệu sẽ gửi vào hòm thư cho Triệu Vũ Lâm, Triệu Vũ Lâm gật đầu, trên thực tế có hay không đó là chuyện khác.

Đây cũng là nguyên nhân Triệu Vũ Lâm muốn nếm thử cảm giác làm người đại diện, đi theo Ngư Thư Hân chỉ có một năm, nhưng nếu thật sự chỉ là công việc của trợ lý đơn giản, Triệu Vũ Lâm còn không đến mức không biết tự lượng sức mình như vậy.

Ngư Thư Hân không phải minh tinh lớn, nhưng cũng không phải cái loại tuyến 18 đơn giản, đi theo Ngư Thư Hân trong khoảng thời gian này, công việc của Triệu Vũ Lâm thật ra là trợ lý kiêm người đại diện. Trừ bỏ không thể cung cấp tài nguyên, Triệu Vũ Lâm giống người đại diện ở chỗ phát triển nhân mạch.

Đi theo Ngư Thư Hân, những tài nguyên nhỏ hiện giờ đối với Triệu Vũ Lâm mà nói là không có vấn đề gì. Lại có Thái tổng làm hậu thuẫn, Ngư Thư Hân ít nhiều gì cũng có được tài nguyên tốt một chút. Có tài nguyên tốt, có thể kéo Ngư Thư Hân, đồng thời cũng có thể kéo theo mạng lưới quan hệ của Triệu Vũ Lâm.

Đây cũng còn là nguyên nhân Triệu Vũ Lâm muốn làm người đại diện của Ngư Thư Hân, đi theo Ngư Thư Hân, Triệu Vũ Lâm có thể tiết kiệm mấy năm đi đường vòng. Không có mấy người trợ lý có thể thật sự chuyển lên chính thức, cho nên, Ngư Thư Hân có tâm dìu dắt, Triệu Vũ Lâm cũng cảm kích trong lòng.

Đây cũng là nguyên nhân mà Ngư Thư Hân nguyện ý cho Triệu Vũ Lâm cơ hội, Ngư Thư Hân không nghĩ sâu như vậy, ở chung mấy ngày với Triệu Vũ Lâm, biết Triệu Vũ Lâm mặc dù không có mười phần thiệt tình đối đãi với mình, nhưng, cô ấy giống với những người bình thường khác, sẽ có tâm cảm kích đối với người đưa than ngày tuyết, mà Ngư Thư Hân cũng không nghĩ tới chuyện sau khi bị Từ Khôn vứt bỏ lại tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, tự nhiên cũng không thèm để ý trợ giúp mà một năm này mình cấp cho Triệu Vũ Lâm.

Xem như đôi bên cùng có lợi đi!

"Ngư Thư Hân?"

Thời điểm đi ngang qua trước mặt Lâm Giai Thần, Lâm Giai Thần gọi cô lại.

Ngư Thư Hân nghi hoặc quay đầu nhìn cô ta, Lâm Giai Thần cười cười: "Qua bên kia ngồi không?" Lâm Giai Thần chỉ chỉ khu nghỉ ngơi lầu một.

Ngư Thư Hân không tỏ ý kiến, bốn người liền ngồi xuống khu nghỉ ngơi, khu nghỉ ngơi lầu một có người chuyên cấp trà bánh cho khách.

Đám người rời đi, Lâm Giai Thần bưng cà phê lên hỏi: "Tôi nghe chị Trần nói cô không làm nghệ sĩ của chị ấy nữa?"

Trần Trừng hẳn là còn tức giận, đôi tay ôm ngực ngồi ở một bên không nói gì.

Ngư Thư Hân cười cười nói: "Đúng vậy."

Lâm Giai Thần nhìn cô một cái, Ngư Thư Hân tiếp tục cười, Lâm Giai Thần luôn như vậy, trong ánh mắt của cô ta luôn mang theo sự cao cao tại thượng, không chút nào che dấu.

"Hà tất phải vậy chứ? Cái công ty này cũng chỉ có chị Trần nguyện ý tiếp nhận cô." Lâm Giai Thần cười trào phúng.

Đúng vậy, thời điểm Ngư Thư Hân đi theo Từ Khôn, tìm cho Ngư Thư Hân người đại diện tốt cũng như là công ty cho Từ Khôn mặt mũi. Cũng nghĩ tới, Ngư Thư Hân có Từ Khôn làm chỗ dựa, đó là một cái mầm có tiềm lực phát triển, cho nên, công ty suy xét đến việc cho Ngư Thư Hân làm thủ hạ của người đại diện kim bài.

Nhưng, không có người nào nguyện ý tiếp nhận.

Thái độ của Ngư Thư Hân trước và sau khi bị bao dưỡng có khác biệt quá lớn, người đại diện kim bài đều là nhân tinh. Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, tính tình Ngư Thư Hân không dễ ở chung, rất dễ dàng đi tìm đường chết.

Đồng dạng, một người có thể nổi tiếng hay không, làm người đại diện nhìn đúng không tám thì mười, nhưng cũng không sai biệt lắm, thật ra chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được.

Ngư Thư Hân chính là thuộc về gỗ mục khó điêu điển hình, một nghệ sĩ tính tình không tốt còn không có năng lực, tự nhiên những đại lão đó không muốn tiếp nhận. Công ty cũng không muốn đắc tội với những vị đại lão này, Trần Trừng cũng xem như người đại diện không tồi của công ty, không tính là kim bài, nhưng cũng không tầm thường.

Cô ta nhìn ra tiềm chất của Lâm Giai Thần, trọng điểm liền muốn bồi dưỡng Lâm Giai Thần, công ty tìm cô ta tiếp nhận Ngư Thư Hân, cũng coi như là cấp mặt mũi cho Ngư Thư Hân.

Nhưng, Trần Trừng cũng có điều kiện, điều kiện này, tạo thành Lâm Giai Thần hiện giờ.

Đạo lý đều hiểu, Ngư Thư Hân cười cười, nhưng, không liên quan đến tôi!!!

Ngư Thư Hân trả lời: "Tôi điều Vũ Lâm lên." Là ' tôi điều Vũ Lâm lên làm người đại diện ', không phải quyết định của công ty.

Lâm Giai Thần cũng không để ý Ngư Thư Hân đang khoe, cô ta chỉ cảm thấy ghê tởm, một người bán đứng thân thể để có được quyền lợi thì có cái gì mà kiêu ngạo.

Lâm Giai Thần sớm biết rằng giới giải trí hỗn loạn, cho nên, cô ta đã nhắc nhở chính mình từ sớm là không được đi con đường này.
Advertisement / Quảng cáo

"Nói cho cùng trước kia Vũ Lâm từng làm trợ lý." âm thanh Lâm Giai Thần nhàn nhạt.

Ngư Thư Hân cười ra tiếng: "Không sao, ít nhất cô ấy còn biết cảm kích, không giống một số người, hai mặt."

Trần Trừng trừng cô: "Cô nói tôi? Tôi phải làm cái gì cho cô mới tốt? Đi theo tôi một năm, cô cũng coi như là lộ mặt."

Ngư Thư Hân đứng dậy, vuốt vuốt váy, thấp giọng nói: "Tôi không chỉ nói chị!" Sau đó xoay người rời đi, Triệu Vũ Lâm nhanh chân đuổi kịp.

Lâm Giai Thần đặt cái ly lên bàn thật mạnh, phát ra một tiếng "Bang". Lầu một âm thanh nói chuyện vốn không lớn, nháy mắt đều biến mất.

Lâm Giai Thần đứng dậy, đề cao âm lượng.

"Vậy cô chính là đang nói tôi? Ngư Thư Hân, không phải cô cho rằng không có cô là tôi không nổi tiếng được chứ? Tôi nói cho cô biết, thời điểm cô bồi người khác ngủ, tôi đều đang đi theo thầy giáo luyện kỹ thuật diễn, tập lời kịch. Đây là điểm khác nhau của cô với tôi."

Những lời này, Lâm Giai Thần cũng đã sớm muốn nói, cô ta biết cô ta có không ít tài nguyên tốt đều đến từ chỗ Ngư Thư Hân, tuy rằng tiếp nhận rồi, nhưng trong lòng lại trước sau cho rằng tài nguyên cùng sự nỗ lực của chính mình mới đồng thời tạo thành chính mình.

Cho nên, cô ta vẫn luôn không ủng hộ, cũng không ngừng nói với chính mình như vậy, không có nỗ lực, có những tài nguyên đó thì thế nào?

Ngư Thư Hân dừng bước chân, Lâm Giai Thần nói lớn tiếng như vậy, toàn bộ người trong đại sảnh đều nghe được lời nói Ngư Thư Hân bồi ngủ. Nhưng đó vốn cũng không phải bí mật gì, chỉ là người khác sẽ không nói rõ ra mà thôi.

Ngư Thư Hân ngước mặt lên trời xem thường một cái, cô không phải người sinh hoạt lịch sự tao nhã và tinh xảo, cô sinh hoạt trước nay chỉ vì sống sót. Cô nghe không hiểu những lời loanh quanh lòng vòng đó, có thể tranh luận giống như vậy, bất quá chỉ giống như phụ nữ nông thôn đang chửi đổng mà thôi.

"Lâm Giai Thần!" Ngư Thư Hân mở miệng kêu một tiếng, đây là lần đầu tiên cô làm trò kêu thẳng tên Lâm Giai Thần, nữ phụ Ngư Thư Hân trước nay đều kêu là chị Giai Thần.

Ngư Thư Hân mặt vô biểu tình xoay người nhìn Lâm Giai Thần nói: "Cô thật sự cho rằng gần bùn mà không nhiễm bùn à?"

Ngư Thư Hân cười nhạo hai tiếng: "Gần bùn mà không nhiễm bùn, đầu tiên cô cũng phải là đóa hoa sen đã! Rút củ cải mang ra hố, đây mới là sinh hoạt chân chính, giới giải trí đặc biệt như thế. Thiên phú? Giới giải trí lớn như vậy, cô thật sự cho rằng tìm không ra những thiên tài bị mai một?"

Cô đi từng bước đến gần Lâm Giai Thần, chỉ chỉ bả vai cô ta.

"Cô lấy cái gì so với người ta? Sắc đẹp, có tài năng hay là tài nguyên?" sắc đẹp? Lâm Giai Thần chỉ tính là dễ nhìn, còn không đẹp bằng Ngư Thư Hân. Tài năng? Giới giải trí còn thiếu người có tài năng? Tài nguyên? Nếu cô ta có tài nguyên, khi đó làm sao sẽ cùng với Trần Trừng hai người khắp nơi cầu người?

"Cô không được quên cô làm sao để hot lên? Lâm Giai Thần, cô là do......sau khi Trần Trừng ký với tôi mới hot lên." Ngư Thư Hân nhàn nhạt nói, vừa dùng ngôn từ hoa mỹ, lại vừa ám chỉ trong lòng, bởi vì Ngư Thư Hân tôi, cô mới hot, "Đây là hiện thực!" Ngư Thư Hân cuối cùng phun ra một câu hung hăng tát ở trên mặt Lâm Giai Thần.

Lâm Giai Thần sắc mặt xanh trắng đan xen, Ngư Thư Hân cười lạnh, cô cho rằng chỉ cô biết dỗi à? Cmn, chúng tôi làm người phục vụ cũng phải lục đục với nhau có biết không?

~~~~~~~~
Phụ cận khu nghỉ ngơi không có nhiều người, với thêm âm thanh của Ngư Thư Hân cũng nhỏ, người khác không biết Ngư Thư Hân nói gì, nhưng nhìn sắc mặt Lâm Giai Thần không tốt, đều ở bên kia khe khẽ nói nhỏ.

Ngư Thư Hân lúc này mới gật gật đầu với Trần Trừng và Lâm Giai Thần rồi xoay người rời đi.

Lâm Giai Thần thật ra xác thật còn trẻ, trong lòng cô ta cho dù có nhiều bất mãn, đều không nên liên lụy đến Ngư Thư Hân. Lúc trước tiện nghi gì cô ta cũng chiếm, Ngư Thư Hân cũng không có ý tứ muốn truy cứu.

Mặt khác, sau này hai người tách ra, đi theo người đại diện khác nhau, liền giống như người xa lạ. Đây...... Đã là kết cục tốt nhất, ít nhất đối với Lâm Giai Thần mà nói là như thế!

Nhưng Lâm Giai Thần chính là không cam lòng, không muốn trên lưng mang theo tiếng địa vị hiện giờ của mình là do Ngư Thư Hân bố thí. Trước kia thời điểm Ngư Thư Hân không biết, cô ta còn có thể cười nhạo người phụ nữ này ngu muội, ngủ với Thái tổng thì thế nào? Người Thái tổng muốn che chở cũng không phải cô.

Mà thời điểm biết Ngư Thư Hân cái gì cũng biết đến, Lâm Giai Thần liền suy nghĩ, Ngư Thư Hân có phải cũng ở sau lưng chê cười mình hay không? Cô ta tính là cái thứ gì? Chỉ được cái sắc đẹp bình hoa mà thôi, không có cô, tôi vẫn có thể đi lên như thường.

Lâm Giai Thần chính là không cam lòng, cô ta muốn nói với Ngư Thư Hân những điều đó, để Ngư Thư Hân biết, tất cả của Lâm Giai Thần tôi hiện giờ không phải bởi vì cô.

Đã từng, Ngư Thư Hân kiêu ngạo, nhưng sẽ không kiêu ngạo với Trần Trừng và mình. Bởi vì Ngư Thư Hân cũng muốn nổi tiếng, cô cũng biết Từ Khôn không phải cái gì cũng sẽ đứng về phía mình. Cho nên, cô sẽ tận lực đi lấy lòng Trần Trừng, cũng sẽ không đắc tội với nghịch lân của Trần Trừng —— Lâm Giai Thần.

Nhưng, thời điểm Ngư Thư Hân kiêu ngạo ở trước mặt cô ta, Lâm Giai Thần mới phát hiện, cô ta xác thật không có cách nào phản bác lại Ngư Thư Hân.

Cô ta chỉ có thể ngoài miệng mắng hai câu, hiện giờ bị Ngư Thư Hân nhục nhã như vậy, cô ta nóng giận mà không quan tâm hô to lên.

"Cô đắc ý cái gì? Cô chính là bồi ngủ, dơ."

Trần Trừng nhanh chóng kéo Lâm Giai Thần lại, vừa rồi âm thanh Lâm Giai Thần không lớn, khu nghỉ ngơi và quầy lễ tân bên kia có thể nghe thấy một ít, hiện giờ hô to như vậy, bên ngoài nếu có paparazzi, cũng có thể mơ hồ nghe thấy. Một khi bị lên báo, đối với thiết lập của Lâm Giai Thần tự nhiên có ảnh hưởng.

Ngư Thư Hân dừng lại bước chân, cô nghĩ nghĩ, đột nhiên cười hì hì lại đi trở về trước mặt Lâm Giai Thần nói: "Bồi ngủ thì như thế nào? Các người bồi rượu bồi cười bồi kỹ thuật diễn, bồi thấp hèn vì cái gì chứ? Nói cho cùng còn không phải là vì danh cùng tiền? Có khác gì với tôi? Đều phải xuất lực! Hơn nữa, tôi chỉ bồi loại mặt hàng như Thái tổng, tôi cao hứng! Có ăn cơm nhà cô sao?"

Ngư Thư Hân lại có biểu tình vui sướng khi người gặp họa: "A a a ~~~! Tôi biết rồi, cô muốn tài nguyên của Thời Gian Nhàn Nhã còn phải đi bồi rượu cho thủ hạ của Thái tổng nữa mà! Cô còn bồi không đến chỗ của Thái tổng đâu! Hì hì hì...... Tôi không có kỹ thuật diễn? Nhưng, tôi có Thái tổng nha! Tôi có tài nguyên tốt! Cô có thể làm sao bây giờ đây?" Ngư Thư Hân nói, còn thực bất đắc dĩ buông tay, sau đó, xoay người nhảy nhót mà đi.

Tôi tức chết cô nha!!!

Lâm Giai Thần xác thật phải bị tức chết rồi!!!

Trần Trừng: "......"

Ra cửa lên xe, Triệu Vũ Lâm nén cười hỏi.

"Chị và Lâm Giai Thần nói cái gì? Em thấy đỉnh đầu cô ta đều bốc khói."

Tâm tình Ngư Thư Hân rất tốt: "Không có gì, cô ta không muốn nghe cái gì, chị liền nói cái đó. Cô ta càng làm chị khó xử, chị càng phải vui vẻ. Quản thiên quản địa, còn có thể quản tâm tình chị à?" Dỗi chết Lâm Giai Thần, tâm tình Ngư Thư Hân tự nhiên rất tốt.

Triệu Vũ Lâm cũng không nói cái gì thêm, vừa rồi Ngư Thư Hân đi trở về nói với Lâm Giai Thần gì đó âm thanh cũng không lớn, mình cũng không cùng đi qua. Ở bên kia cô chỉ có thể mơ hồ nghe được một ít, những người khác hẳn là càng nghe không rõ ràng lắm, như vậy cũng tốt.

Ôm đùi cảm giác thật tốt quá, thế cho nên Ngư Thư Hân hy vọng ở một năm kế tiếp cũng có thể an ổn vượt qua, cùng ngày đi mua hộp cơm mới, ngày hôm sau đi đưa cơm cho kim chủ đại nhân.

Từ Khôn nhìn hộp cơm Doraemon màu lam trong tay Ngư Thư Hân, giựt khóe miệng, không biết nói cái gì.

Ngư Thư Hân mười phần ân cần, hầu hạ đến Từ Khôn nhịn không được hỏi: "Hôm nay có chuyện gì sao?"

Ngư Thư Hân mặt vô tội, lắc đầu: "Không có nha! Tôi đến đưa cơm cho anh."

Từ Khôn mười phần hoài nghi, Ngư Thư Hân tổng cộng tới như vậy hai lần, có tới, nhất định là có chuyện cầu. Hôm nay cần cù chăm chỉ như vậy, thế nhưng chỉ là đơn thuần đưa cơm? Hơn nữa, tâm tình cô ấy còn thật không tồi, thế nhưng còn hừ khúc..

"Thái tổng, ăn đi ăn đi!" Ngư Thư Hân chớp mắt to của cô, hai mắt sáng ngời có thần.

Từ Khôn: "......"

Mang theo chút gánh nặng tâm lý, Từ Khôn ăn xong cơm sáng.

Tay nghề Ngư Thư Hân có tiến bộ hay không, Từ Khôn không biết. Nhưng, tay nghề trang trí của Ngư Thư Hân rõ ràng tiến bộ, còn ánh mắt chọn hộp cơm thật sự không được.

"Thái tổng! Tôi đấm đấm vai cho anh nha!"

Từ Khôn không tỏ ý kiến, thời điểm thư kí Kiều tiến vào, thấy tổng tài nhà mình cúi đầu nghiêm túc làm việc, Ngư Thư Hân quanh thân hắn, bên này hai quyền bên kia hai quyền, thư kí Kiều cũng cảm thấy phục tính tình tốt của tổng tài nhà mình.

Từ Khôn ngược lại không cảm thấy không thoải mái, với sức lực nhỏ bé cẩn thận kia của Ngư Thư Hân, giống như đang sờ sờ trên người hắn. Nhưng có một chút không tốt đó là cô ấy sờ sờ bên này, sờ sờ bên kia, như vậy có chút làm cho hắn phân tâm. Thật ra, trước khi thư kí Kiều tiến vào, Từ Khôn muốn dùng bàn tay to của mình nắm lấy tay nhỏ của Ngư Thư Hân, sau đó kéo đến trong lòng ngực một phen. Nhưng thân là tổng tài của một công ty, hắn cảm thấy hắn vẫn rất cần thiết nghiêm túc làm việc.

Chỉ là hành vi nơi nơi đấm đấm của Ngư Thư Hân, giống như đang chọc ngứa ở đầu quả tim của hắn, nhưng hắn vẫn phải mang mặt lãnh khốc phê văn kiện.

Thư kí Kiều tiến vào, Ngư Thư Hân dừng động tác, không chỉ thư kí Kiều nhẹ nhàng thở ra, Từ Khôn cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Cô qua bên kia ngồi." Từ Khôn chỉ chỉ một góc nghỉ ngơi trong văn phòng, có nước trà, có quả hạch.

Ngư Thư Hân ngoan ngoãn gật đầu, cảm giác mình hôm nay đã tận lực làm được các loại lấy lòng, cũng yên tâm thoải mái.

"Có chuyện gì?" Từ Khôn hỏi.

Thư kí Kiều nói: "Bên bộ thiết kế Internet xảy ra chút vấn đề, vốn dĩ tôi cũng không chuẩn bị báo cáo, nhưng viên chức nhỏ kia nháo rất lợi hại."

"Vấn đề gì?" Từ Khôn nhíu mày.

"Tháng 6 năm nay có người mới tiến vào, bản thiết kế bị tiền bối cùng bộ môn đoạt mất." Thư kí Kiều vẻ mặt lãnh đạm, làm loại công việc như thiết kế này, vấn đề như vậy rất thường thấy, đặc biệt ở phương diện người mới. Các ngành các nghề đều có, thư kí Kiều không phải năm đầu tiên làm việc, phòng thiết kế cũng không phải lần đầu tiên nháo ra loại tình huống này, cô thấy nhiều rồi, nên cũng bình thản.

"Giám đốc bộ môn không xử lý sao?" làm sao lại trực tiếp báo tới nơi này của hắn? Từ Khôn nhíu mày.

"Không có chứng cứ, cho dù là người mới hay là tiền bối cũng không cách nào chứng minh sáng tác là của mình. Giám đốc bộ môn tự nhiên thiên vị công nhân cũ, công nhân mới tính tình rất quật cường, không chấp nhận, nháo muốn gặp anh." thư kí Kiều đơn giản chỉ ra.

"Gặp tôi?" Từ Khôn tiếp tục nhíu mày.

"Thấy tôi liền có chứng cứ sao? Phân phó xuống, bảo giám đốc tự mình đi tra, công ty tôi cũng không thiếu một công nhân cũ, ai có thể chứng minh là của mình, mới là chính yếu."

Một câu vô cùng đơn giản, thật ra đã cho người mới kia một cái công đạo. Người mới không phải không cách nào chứng minh là của mình, mà là không ai cho cô ấy cơ hội chứng minh. Những lời này của Từ Khôn, chính là cho cô ấy cơ hội, cô có thể chứng minh, vậy chính là cô đúng.

Từ Khôn làm được đến vị trí này, hắn không cần lấy lòng bất kì ai, nếu bị lấy trộm, chứng minh người mới vẫn có năng lực. Từ Khôn yêu cầu, là người có năng lực.

Thư kí Kiều hơi hơi mỉm cười: "Vâng, Thái tổng." thư kí Kiều xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, Ngư Thư Hân ngồi ở sô pha, trong miệng ngậm hạt dẻ cười, thư kí Kiều cũng gật gật đầu với cô, Ngư Thư Hân cũng gật gật đầu.

Ngư Thư Hân giống như con sóc nhỏ chớp chớp đôi mắt, tình tiết này... má ơiii...... Hình như là nữ chủ nha!

~~~~~~~

Tự dưng hôm qua lên gg search bộ này. Lại thấy bị bê đi chỗ khác. Trong khi ta mới ra có 18c =)))

Lúc trước ta search thì mấy web kia lấy của bạn kia.. Tự dưng hôm qua ta search thì thấy lấy toàn bộ của ta luôn ~~~~ bê luôn cái ảnh bìa.. Ay ya:((((

Nữ chính nhát gan sợ phiền phức, nhưng khi thành quả của mình bị cướp đi cũng sẽ không cam lòng, hơn nữa cô còn là người mới, nghé con mới sinh không sợ cọp, chỉ nghĩ muốn lấy lại công đạo.

Hình như đây chính là điểm khiến Từ Khôn có hảo cảm* với nữ chính nha!

*Hảo cảm: Ấn tượng tốt

Hai mắt Ngư Thư Hân sáng lên, nhìn Từ Khôn đang nghiêm túc cúi đầu làm việc, chậc chậc chậc... Từ giờ tới lúc nữ chính lên đài còn gần một năm, cốt truyện tổng tài lạnh lùng vô tình vì yêu mà điên cuồng cũng sắp bắt đầu rồi.

Ha ha ha... Ngư Thư Hân vừa hạt dẻ vừa nghĩ đến tương lai của Từ Khôn, tự mình chọc cười chính mình.

Từ Khôn: "..."

Từ Khôn không buồn nổi giận, Ngư Thư Hân quả thật là người tài. Ở bên cạnh hắn có thể phân tâm, giờ ngồi đằng kia cũng lại phân tâm. Ví dụ như hiện tại, tuy Ngư Thư Hân đã cười đến không thể khống chế, nhưng động tác trong tay vẫn không ngừng bóc quả hạch.

Cô ấy cười cái gì chứ? Ăn quả hạch thôi cũng có thể điểm trúng huyệt cười?

Từ Khôn cúi đầu, bên tai đều là tiếng cười của Ngư Thư Hân, câu đầu tiên trên hợp đồng hắn đã nhìn tám lần, mỗi một chữ hắn đều biết, nhưng đặt chúng ở cạnh nhau hắn lại không thể hiểu được! Bên tai đều là tiếng cười của người phụ nữ ngốc kia, không có cách nào tĩnh tâm đọc xong.

"Ngư Thư Hân!" Từ Khôn mở miệng.

Ngư Thư Hân đột nhiên tboát ra khỏi ảo tưởng, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm kia muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, miệng vẫn còn nhai, giống như một con sóc.

Từ Khôn: "Cô có muốn đi ra ngoài mua chút đồ không?"

Ngư Thư Hân tiếp tục nhai quả hạch, hai mắt đen láy, đảo qua một vòng, nói: "Không muốn nha!" Người ta muốn tiền cơ.

"Tôi cho cô thẻ, cô đi ra ngoài dạo hai vòng đi!" Nếu cứ tiếp tục như vậy, hôm nay hắn không cần làm việc nữa.

"Được! Được!" Ngư Thư Hân gật đầu.

Từ Khôn: "..."

Ngư Thư Hân nhận thẻ của Từ Khôn, cầm lấy hộp cơm trên bàn trà và túi xách, nhanh chóng ra ngoài.

Từ Khôn: "..." Sao hắn lại không nghĩ tới việc trực tiếp để cô về nhà nhỉ?

Ngư Thư Hân bị Từ Khôn "đuổi" ra khỏi phòng làm việc, vui vẻ chào hỏi với nhóm thư ký hoa hoè lộng lẫy, sau đó lại vui vẻ đi dạo trung tâm mua sắm.

Ngư Thư Hân lớn như vậy, chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác đi mua sắm thấy cái gì thích liền mua.

Công ty Từ Khôn nằm ở trung tâm thành phố, cách khoảng một trăm mét về bên trái có một trung tâm thương mại, bên trong muốn mua sắm, giải trí, dạo chơi, thảo luận công việc, nghỉ ngơi đều đầy đủ cả.

Ngư Thư Hân nhìn hết tầng này đến tầng khác, oa! Thật nhiều thật đẹp, tầng một tầng hai đều là quần áo trang sức, tầng ba là quán ăn với karaoke giải trí, tầng bốn là rạp chiếu phim.

Ngư Thư Hân không nhìn kịp, cô không có lòng tham như nguyên chủ, không liên tục quẹt thẻ mua sắm. Cô chỉ mua một vài đồ vật mình cần cùng một ít quần áo tặng Từ Khôn.

Gần đây Từ Khôn thường xuyên tới, quần áo ở chung cư không đủ để hắn thay, Ngư Thư Hân sớm đã muốn mua thêm hai bộ, thêm chút đồ dùng dành cho nam, sau đó tự mua đồ cho mình, đồ trong tay cô đã cầm không nổi. Ngư Thư Hân tìm một cửa hàng gần đấy, chọn phần ăn cao cấp, nghỉ ngơi.

Từ lúc ăn xong cơm hộp thư ký Kiều đưa tới cho đến khi thư ký Kiều trở lại lấy hộp, Ngư Thư Hân vẫn chưa trở về.

Từ Khôn bắt đầu thất thần, sao lại đi lâu như vậy? Sẽ không đi lạc chứ? Cũng đúng, phụ nữ mua sắm quả thật tốn thời gian.

Từ Khôn yên tâm hơn, nhưng vẫn không thể tập trung làm việc buổi chiều.

Đến tận lúc tan tầm, Ngư Thư Hân mới xách túi lớn túi nhỏ trở về, Từ Khôn đã đen mặt.

"Thái tổng, anh xem em cho mua áo ngủ cho anh này, anh có thích kiểu dáng này không?" Ngư Thư Hân đưa quần áo cho Từ Khôn xem, nếu hắn không thích thì hiện tại vẫn có thể cầm đi đổi.

Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp

Sắc mặt Từ Khôn cuối cùng cũng tốt hơn một chút, hắn chưa bao giờ chọn quần áo, quần áo hắn mặc đều là hàng thủ công đặt riêng, nhưng quần áo bình thường Từ Khôn cũng không phải không quen mặc. Ánh mắt Ngư Thư Hân còn tốt, áo ngủ vẫn có chút nội liễm, Từ Khôn có thể coi là vừa lòng.

Tóm lại trừ việc chọn hộp cơm hình Doraemon cho hắn, thẩm mỹ của Ngư Thư Hân coi như tạm ổn.

Ngư Thư Hân mua không ít đồ, rất nhiều đều là mua cho Từ Khôn, tâm trạng hắn liền tốt hơn không ít.

"Đi ăn cơm không?" Tâm trạng tốt Từ Khôn liền có hứng thú mang cô đi ăn cơm.

Ngư Thư Hân gật gật đầu, Từ Khôn giúp cô đem đồ, bao gồm cả hộp cơm Doraemon kia đặt trong cốp xe. Bởi vì là đi theo Từ Khôn nên hai người đi thang máy chuyên dụng, không gặp người nào, cũng không có bởi vì đúng giờ tan tầm mà không đợi được thang máy.

Lại được hưởng thụ đặc quyền một lần nữa, Ngư Thư Hân vô cùng vui vẻ.
Advertisement / Quảng cáo

"Có muốn ăn gì không?" Từ Khôn hỏi.

Ngư Thư Hân nghĩ nghĩ, với kinh nghiệm nhiều năm làm việc của mình, quán hải sản, quán rượu, quán ăn khuya, tiệm cơm đều trải qua. Lúc còn trẻ từng làm phục vụ mấy năm ở một tiệm cơm Tây, ngoại trừ đồ ăn Trung Quốc cùng bít tết bò, cô chưa bao giờ ăn món ăn ngoại.

"Ăn ngon là được rồi, đồ Thái, đồ Nhật, đồ Pháp... Em đều chưa ăn bao giờ." Ngư Thư Hân nói.

Từ Khôn: "Vậy trước mang cô đi ăn đồ Thái nhé?" Tuy rằng không biết vì sao cô đều chưa ăn qua, nhưng nếu đã thế, vậy... cùng ăm hết đi!

Ngư Thư Hân cho Từ Khôn một cái hôn gió. Kim chủ, em yêu anh lắm nha!

Từ Khôn cảm thấy buồn cười, tìm một nhà hàng Thái không tồi gần đấy.

Ngư Thư Hân giống như bà ngoại Lưu đến Đại Quan Viên*, nhìn ngó khắp nơi, đây cũng là lần đầu tiên Từ Khôn mang tình nhân đi ăn cơm, cho nên đối với phản ứng của Ngư Thư Hân hắn không biết có đúng hay không, nhưng thật sự cảm thấy thú vị.

*Bà ngoại Lưu, hay còn gọi là già Lưu, là một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Trong lần thứ hai già Lưu vào phủ Vinh Quốc, Giả mẫu dẫn già Lưu du ngoạn quanh Đại Quan Viên khiến bà lão nông thôn này thấy ngôi vườn còn đẹp hơn cả một bức tranh phong cảnh, bà được mở rộng tầm mắt.

Đây chỉ là một nhà hàng bình thường không được tính là cao sang, ăn xong Từ Khôn liền chở Ngư Thư Hân về chung cư.

Đối với việc gần đây Từ Khôn thường xuyên tới, Ngư Thư Hân cũng coi như là vui mừng, Từ Khôn hiện tại càng hay tới càng tốt, về sau đến lúc tách ra... Ha ha... Tiền sẽ càng nhiều nha!

***

Khi Ngư Thư Hân lần nữa trở lại đoàn phim của Giang đạo điễn, Viên Khai Khải vừa hay cũng ở đó, nhưng người đại diện của hắn lại vô cùng khẩn trương, sợ Ngư Thư Hân lại gần.

Ngư Thư Hân cũng biết mình đã gây phiền phức cho Viên Khai Khải nên rất ngoan ngoãn ngồi ở một bên.

Người đại diện Viên Khai Khải là Tằng Tuân thấy Ngư Thư Hân không có ý định tới đây liền nhẹ nhàng thở ra.

Ngư Thư Hân nhìn Viên Khai Khải, Viên Khai Khải gật đầu cười với cô, Ngư Thư Hân cũng gật đầu lại. Đến lúc ngồi vào chỗ Ngư Thư Hân liền bảo Triệu Vũ Lâm qua bên kia nói lời cảm ơn một chút.

Ngư Thư Hân biết chính mình đi qua sẽ gây phiền phức cho hắn, nhưng được người ta giúp mà không cảm ơn, Ngư Thư Hân không chịu được.

Triệu Vũ Lâm qua bên kia cúi đầu cùng Tằng Tuân nói chuyện, Viên Khai Khải ngẩng đầu nhìn Triệu Vũ Lâm một cái, sau đó lại cười.

Ngư Thư Hân nhìn nụ cười kia liền hiểu, hắn đang nói: Không cần cảm ơn.

Triệu Vũ Lâm quay lại nói với Ngư Thư Hân: "Con người Viên Khai Khải quả thật rất tốt, lúc em nói cảm ơn anh ấy còn ôn nhu đáp đấy là việc nên làm. Nhưng người đại diện của anh ấy hình như không mấy vui vẻ, chẳng nói câu gì cả."

Ngư Thư Hân gật đầu, nói: "Không sao, dù gì thì chuyện này cũng gây cho hắn không ít phiền toái. Người đại diện kia không vui vẻ là điều dễ hiểu, nhưng chúng ta nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn, đây là chị thiếu hắn."

Ngư Thư Hân cảm thấy mình tuy chỉ là một người nông dân từ nông thôn ra, trình độ học không hết cao trung, chưa từng vào đại học, nhưng cô biết những việc như này dù khi người ta làm không mong báo đáp thì nói một tiếng cảm ơn là nguyên tắc cơ bản cần phải có!

Rất nhanh liền bắt đầu quay, nữ chính Hà Khả Hân vẫn còn cùng nữ phụ cãi nhau gay gắt, bất kể là trong phim hay ngoài đời.

Sau khi Ngu Thư Hân quay xong vẫn như cũ lấy ghế ngồi cạnh đạo diễn Giang.

Đạo diễn Giang tỏ vẻ sợ hãi nhìn cô nói: "Cô không quay về à?"

Ngu Thư Hân lắc đầu nói: "Tôi phải học diễn cho tốt!"

"Thật ra cô có học hay không cũng thế thôi!"

"..." Ngu Thư Hân yên lặng nhìn chằm chằm đạo diễn Giang hai giây, mới nói: "Đạo diễn Giang, bùn loãng trát tường, rơi xuống vẫn lưu lại dấu vết mà?"

Giang đạo sờ sờ mũi nói: "Ờm, vậy cô ngồi bên kia đi."

Ngu Thư Hân xách ghế lui về sau hai bước, vị trí này vừa hay có thể thấy hình ảnh mấy quay trước mặt đạo diễn Giang. Cô vừa học cách diễn vừa học cách d chuyển vị trí.

Đạo diễn Giang quay phim rất nghiêm túc, Ngu Thư Hân xem cũng rất nghiêm túc, không khí giữa hai người hoà thuận hơn không ít.

Nhưng khung cảnh hài hòa này rất nhanh đã bị phá hỏng, bởi bóng đèn dây tóc từ trên trời rơi xuống, xoạch một tiếng, rơi trước mặt Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trên người nhói lên đau đớn, đại não trống rỗng.

Khi cô nghiêm túc xem hình ảnh từ máy quay thì đột nhiên một bóng đen từ trên trời rơi xuống, sau đó chính là một tiếng vang lớn.

Không chỉ Ngu Thư Hân, toàn bộ đoàn phim không mấy người biết đã xảy ra chuyện gì. Trong gian nghỉ ngơi Viên Khai Khải còn đang nằm trên ghế nghỉ, trợ lý giúp hắn điều chỉnh quạt điện.

Hai người nữ chính nữ phụ vẫn đang tranh cãi, đạo diễn còn cầm kịch bản vẻ mặt nghiêm túc, tất cả đều bình thường.

Tiếng động lớn khiến mọi người dừng động tác, vẻ mặt mơ màng nhìn bóng đèn điện lớn trước mặt Ngu Thư Hân.

"Trời ơi, Ngu Thư Hân, chị không sao chứ?" Triệu Vũ Lâm là người đầu tiên phản ứng, chạy lại.

Theo tiếng Triệu Vũ Lâm, toàn bộ đoàn phim mới ồn ào lên.

"Sao lại thế này?"

"Phỉ đèn*... Rơi xuống?"

*Phỉ đèn: một loại đèn chuyên dùng cho việc quay phim, có thể hiểu là đèn trần

Phỉ đèn có lá sắt bao quanh, từ nơi cao như vậy rơi xuống, nếu trực tiếp rơi trên đầu Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân có thể vui vẻ xuyên lần nữa.

Những diễn viên ở đó đều vẻ mặt hoảng sợ nhìn Ngu Thư Hân, Triệu Vũ Lâm còn đi vong quanh Ngu Thư Hân kiểm tra, đạo diễn Giang trực tiếp nổi giận mắng: "Là tên mẹ nào cố định đèn? Muốn mưu sát ầ? Là ai?"

Người phụ trách cùng phó đạo diễn nhất thời cãi cọ ồn ào.

Chỉ có Ngu Thư Hân vẫn nhìn đèn kia, nếu không phải đạo diễn Giang bảo cô ngồi lùi về sau hai bước, chỉ sợ đèn này sẽ trực tiếp rơi trúng đầu cô.

Ngu Thư Hân sờ sờ đầu mình, nói với Triệu Vũ Lâm: "Không biết là đầu chị cứng hay là sắt cứng nhỉ?"

Triệu Vũ Lâm: "..." Chị vui là được.

Đạo diễn Giang: "..."

Viên Khai Khải từ xa đi tới vừa hay nghe được những lời này, không tự chủ được nắm chặt tay che miệng cười, sau đó ho khan một tiếng, trong giọng vẫn nhuốm ý cười nói: "Dù đầu cô có cứng cũng không đấu được lực đèn cùng tốc độ từ trên cao rơi xuống đâu!"

Ngu Thư Hân trừng lớn hai mắt: "Tốc độ?" Cô học không hết cao trung, dù cho vật lý sơ trung vật lý có dạy cô cũng không nghiêm túc học, huống chi còn qua nhiều năm như vậy.

"Tốc độ à!" Ngu Thư Hân cảm thán một tiếng, che dấu sự không hiểu biết của mình.

Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp

Viên Khai Khải cảm thấy Ngu Thư Hân không giống trước, trước kia nếu xảy ra chuyện như vậy cô nhất định sẽ ồn ào một phen, dù cho không phải Ngu Thư Hân, việc này xảy ra trên người bất cứ ai đều cũng sẽ náo loạn.

Nếu việc này xảy ra với hắn, Khai Khải cảm thấy Tằng Tuân nhất định sẽ huỷ luôn đoàn phim này.

Mà Ngu Thư Hân tránh được một kiếp lại không hề nháo loạn, cô hiện tại hai chân nhũn ra nhìn đạo diễn Giang.

Đạo diễn Giang: "???"

"Đạo diễn Giang, nếu lúc đó tôi tiến lên hai bước hay ông lùi về trái hai bước thì sao nhỉ?" Ngu Thư Hân nhìn đạo diễn Giang không có phản ứng nhắc nhở một tiếng.

Đạo diễn Giang: "......" Cúi đầu nhìn phỉ đèn vỡ nát bên chân, lúc này mới phản ứng, đèn rơi trước mặt Ngu Thư Hân, cũng rơi ngay cạnh mình, không chỉ Ngu Thư Hân tránh được một kiếp, mình cũng vậy.

Có khác chăng là chỗ ngồi của Ngu Thư Hân, nếu không phải cô di chuyển vị trí thì sợ là đoàn phim của ông đã xảy ra án mạng rồi.

Cho nên, cảm giác của ông khắc với cảm giác của người thật sự tránh được một kiếp cảm là Ngu Thư Hân. Trơ mắt nhìn nơi mình vừa ngồi tự nhiên rơi xuống một vũ khí có tính sát thương như vậy, đổi là ai cũng đều bị dọa cho choáng váng.

"Khụ, cô đi nghỉ ngơi trước đi! Việc này tôi nhất định sẽ điều tra rõ." Đạo diễn Giang ho hai tiếng nói.
Ngu Thư Hân được Triệu Vũ Lâm dìu, bi thương rời đi. Cô chỉ muốn học hỏi thêm kỹ năng diễn thôi mà? Đây là lấy mạng đi học chứ còn gì!

Ngu Thư Hân một giờ chiều về đến nhà, hai giờ Từ Khôn liền tới.

"Anh không đi làm à?" Ngu Thư Hân còn ngây ngốc hỏi.

Từ Khôn quả thật bị cô chọc cười, nhưng nghĩ tới cô hôm nay trải qua đại nạn không chết, hoà hoãn hỏi: "Sao lại thế này?"

Nói đến việc này, tuy Ngu Thư Hân bị thương nhưng chỉ là vết thương rất nhỏ, nhỏ đến nỗi có thể xem nhẹ. Chỉ là bị thuỷ tinh lúc đèn rơi cắt tới rồi, chảy một hai giọt máu mà thôi.

Ngu Thư Hân nghe Từ Khôn hỏi lập tức hưng phấn, người sau khi thoát nguy hiểm trong gang tấc sẽ cảm thấy đó là chuyện đáng tự hào.

Khác với ánh mắt tuyệt vọng khi Ngu Thư Hân nhiễm bệnh đối mặt với cái chết, hai mắt cô đột nhiên sáng lên, giọng cũng hưng phấn cao lên hai độ: "Để em nói cho anh biết, em nói cho anh, cực kỳ nguy hiểm."

Sau đó, Ngu Thư Hân liền vô cùng hưng phấn đem toàn bộ chuyện kể lại cho hắn.

Từ Khôn: "..."

"Anh có cảm thấy giống như số phận không?" Ngu Thư Hân nhìn hắn hỏi.

Từ Khôn xoa xoa trán nói: "Xác định là ngoài ý muốn sao?" Đây mới là điều Từ Khôn quan tâm, dù sao cũng liên quan đến tính mạng.

Ngu Thư Hân vẻ mặt nghi hoặc, sau đó hỏi: "Không phải ngoài ý muốn thì còn có thể là cái gì?"

"Tính cách cô như vậy mà không ai muốn đem cô đi chôn à?" Từ Khôn tiếp tục nói.

Mặt Ngu Thư Hân lập tức đầy ủy khuất: "Em dù không tốt cũng sẽ không đến mức khiến người ta muốn giết nha! Cũng không phải là phim truyền hình, giết người sẽ ngồi tù đấy."

Từ Khôn: "..." Ừ, nói có lý.

Ngu Thư Hân vô tâm vô phế* cười nói: "Hơn nữa, nếu thật vậy thì cũng trùng hợp quá đi? Em là nhất thời quyết định ngồi ở chỗ đó, chính em còn không biết mình muốn ở lại thì người khác làm sao biết được? Em ngồi chỗ nào, ai đoán được? Căn bản không có khả năng tính trước thời gian tạo cái bẫy này! Cứ coi như em có thói quen ngồi chỗ đó đi thì chẳng lẽ người không lo lắng, không rơi trúng em mà tơi trúng đạo diễn à?"

*Vô tâm vô phế: Không tim không phổi, có thể là chỉ người vô tâm hoặc người có suy nghĩ đơn giản

Ngu Thư Hân lại cười, nhớ lại biểu cảm của đạo diễn Giang lúc đó, lại tiếp tục cười!

Từ Khôn: "..." Thật muốn bóp chết cô ta, sao có thể vô tâm vô phế như thế này. Dù cho ngoài ý muốn thì người ta cũng phải hoảng sợ ít nhất hai ngày, cô thì hay rồi, mới hai giờ đã ha ha cười.

"À, anh nói xem, ông ấy có phải bồi thường tiền cho em không?" Ngu Thư Hân đột nhiên lại hỏi Từ Khôn.

Từ Khôn: "Cô thiếu tiền như vậy sao?"

Ngu Thư Hân lập tức ngây người, nói thiếu thì hình như không đúng với Thái tổng, nói không thiếu lại không đúng sự thật, bởi vì cô thực sự thiếu tiền.

"Không thiếu thì không được lấy sao!" Mắt Ngu Thư Hân đảo một vòng, nói.

Từ Khôn bất lực: "Giang Hoa chỉ cần không ngốc thì nhất định sẽ bồi thường cho cô. Không nhất định là bồi thường bằng tiền, nhưng chắc chắn tốt cho cô. Cô không được đi đòi đâu đấy!" Từ Khôn thật sự lo lắng người phụ nữ ngốc này sẽ chạy đi tìm người ta đòi tiền, như vậy thì mặt mũi hắn biết để đi đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kk