26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngu Thư Hân gật gật đầu, nằm trên giường vui vẻ nói: "Đúng rồi, buổi chiều anh không tới công ty sao?"

"Tôi là ông chủ!" Từ Khôn nhấn mạnh hai chữ "ông chủ".

Ngu Thư Hân gật đầu: "Thật ra thì Thái tổng, anh thật tốt, em bị thương anh liền tới." Lúc này Ngu Thư Hân mới nhớ ra mình phải lấy lòng kim chủ.

Từ Khôn vừa lòng gật đầu, nói: "Cô nghỉ ngơi một chút đi! Tôi vào phòng sách."

Ngu Thư Hân gật đầu, Từ Khôn tới phòng sách làm việc, cô đi ngủ trưa. Triệu Vũ Lâm có tới một lần, nghe Thái tổng nói Ngu Thư Hân đang ngủ, liền đem tủ lạnh nhà Ngu Thư Hân lấp đầy, để lại chút giấy tờ sau đó mới nhẹ nhàng rời đi.

Ngu Thư Hân ngủ mê man tới tận chiều. Vừa mở mắt liền phát hiện Từ Khôn đang ngủ ở bên cạnh, chắc là sau khi làm việc thì vào đây nghỉ ngơi.

Ngu Thư Hân nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng, nghĩ Từ Khôn vậy mà không rời đi, có lẽ đêm nay hắn sẽ ở lại.

Cô mở tủ lạnh tìm chút nguyên liệu rồi bắt đầu nấu.

Từ Khôn bị hương đồ ăn đánh thức, hắn ra khỏi phòng thì vừa lúc Ngu Thư Hân bày xong món ăn lên bàn.

Chỉ cần Từ Khôn tới, Ngu Thư Hân nhất định sẽ làm cho hắn một bàn đồ ngọt.

Hôm nay trước mặt Từ Khôn là thịt kho tàu, màu sắc xinh đẹp, ăn vào miệng ngoài giòn trong mềm, hương vị chua ngọt ngon miệng. Ngu Thư Hân làm thịt kho tàu không tồi, Từ Khôn không phải là lần đầu tiên ăn, hắn phải xã giao, từng ăn rất nhiều món ngon.

Rất ít người đặt món chua ngọt trước mặt hắn, ngẫu nhiên có một hai lần, Từ Khôn vô cùng quý trọng nhưng chỉ ăn một miếng.

Thịt kho tàu của Ngu Thư Hân ngon hơn ở bên ngoài, Từ Khôn thực thích, nghĩ khi nào lại kêu người phụ nữ ngốc này làm một lần nữa.

Đang nghĩ như vậy, chuông điện thoại vang lên.

"Thái tổng?" Đầu bên kia là tiếng của thư ký Kiều.

"Ừ?" Từ Khôn tuy đáp cho có lệ, nhưng rõ ràng ngữ khí không tồi.

"Thái tổng đang ăn cơm sao?"

"Có vấn đề gì?" Từ Khôn nói.

Thư ký Kiều khẽ cười rồi nói: "Không có gì, chỉ là người thiết kế nhỏ lần trước được anh giúp đỡ hôm nay tặng điểm tâm cho anh. Tôi nghĩ lát nữa anh sẽ về công ty nên giữ lại."

Từ Khôn từ chối nói: "Không cần, các cô chia nhau ăn đi!" Nói xong Từ Khôn liền cúp điện thoại.

Ngu Thư Hân giương mắt nhìn Từ Khôn hỏi: "Thư ký Kiều ạ?"

"Ừ!" Từ Khôn cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, Ngu Thư Hân cũng không nói, hai người đều nghiêm túc làm no bụng mình.

Ngu Thư Hân không biết, lần dây dưa đầu tiên của Từ Khôn và nữ chính Lâm Phỉ đã bị cô chặt đứt.

Đương nhiên Ngu Thư Hân không biết nữ chính tặng đồ cũng không nghĩ tới. Bởi vì Ngu Thư Hân nhớ rất rõ, Từ Khôn và Lâm Phỉ một năm sau mới gặp nhau.

Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp

Nhưng, Từ Khôn thích Lâm Phỉ thật ra trừ bỏ bởi vì trời xui đất khiến còn là vì mắt Lâm Phỉ cùng mối tình đầu của hắn rất giống nhau. Một năm này, Từ Khôn có ấn tượng tốt với Lâm Phỉ, Lâm Phỉ cũng có ấn tượng tốt với Từ Khôn.

Từ Khôn trong ấn tượng của Lâm Phỉ là một người cương trực công chính, thâm minh đại nghĩa, việc hắn cho Lâm Phỉ một cơ hội chứng minh đã khiến cô ghi nhớ trong lòng.

Mà Từ Khôn nhận thức Lâm Phỉ là vì ấn tượng bởi hộp cơm. Hắn thấy đây là một cô gái tâm tư đơn thuần, tay nghề tốt, biết lễ nghĩa báo ơn.

Nhưng hiện tại... Thái tổng một lòng một dạ muốn chiến đấu với thịt kho tàu này đương nhiên sẽ không nghĩ vậy, Lâm Phỉ trong trí nhớ của hắn chỉ là một người thiết kế nhỏ đưa cơm để bày tỏ lòng biết ơn với hắn thôi.

Còn Ngu Thư Hân lúc này vẫn đang ngây ngốc chờ nữ chính Lâm Phỉ lên sân khấu, vui vẻ xoát độ hảo cảm với Từ Khôn, nghĩ đến tương lai cho dù mua nhà không phải ở trung tâm thành phố mà chỉ là ở vùng ngoại ô thì cũng có thể sung sướng hưởng thụ cuộc sống của một Bao Tô Bà!

"À, đúng rồi, Triệu Vũ Lâm để văn kiện trên bàn cho cô." Từ Khôn ăn xong mới nhớ tới túi văn kiện buổi chiều Triệu Vũ Lâm đặt ở bàn trà trong phòng khách.

Ngu Thư Hân ừ một tiếng rồi đi qua lấy túi văn kiện, ở trước mặt Từ Khôn mở ra.

Kế hoạch quay Thời Gian Vui Vẻ.

"Kịch bản?" Ngu Thư Hân sửng sốt, Thời Gian Vui Vẻ có kịch bản?

Từ Khôn duỗi tay lấy qua nhìn một lượt rồi nói: "Không phải kịch bản, khi mở họp có nhắc qua, tuy muốn quay lại phản ứng chân thật của mọi người nhưng dù sao cũng phải chiếu trên TV nên vẫn e ngại riêng tư của khách mời. Thời Gian Vui Vẻ có mấy hạng mục hơi quá phận, gửi cái này để xem xem mọi người có thể tiếp thu hay không."

Ngu Thư Hân lấy lại túi, mở ra, lấy văn kiện bên trong nhìn nhìn, tuy là kế hoạch nhưng cũng không có chi tiết tường tận. Chủ yếu chỉ ra mấy cái hoạt động chính, Ngu Thư Hân đọc xong mới hiểu rõ tại sao lại phải báo trước.
Advertisement / Quảng cáo

"Bắt heo?" Ngu Thư Hân sửng sốt, cô cảm thấy nhất định có người không thể tiếp thu nổi cái này! Nếu là ở hiện trường quay, thật sự sẽ có nghệ sĩ bãi công.

Từ Khôn "khụ" một tiếng, hắn biết cái này nhưng lại không quá kỹ càng, tỉ mỉ.

Từ Khôn cười nói: "Cô có thể tiếp thu không?"

Ngu Thư Hân cũng cười, nói: "Có thể!" Đơn giản, cô không phải chưa làm qua, lúc còn sống ở trong thôn vì kiếm tiền nên ngẫu nhiên sẽ đi giúp việc cho nhà người ta. Bắt heo thôi mà, cả thôn không biết có bao nhiêu người từng làm qua, Ngu Thư Hân cũng không ngoại lệ.

Từ Khôn có chút ngoài ý muốn: "Cô có thể?" Hắn vẫn nhớ Ngu Thư Hân đã từng khó chịu, tuy rằng không phải nhằm vào hắn nhưng sắc mặt khi đó thật sự không quá vui vẻ.

Ngu Thư Hân gật đầu nói: "Em từ nông thôn lớn lên mà, có cái gì không thể?"

Từ Khôn lúc này mới nhớ ra Ngu Thư Hân quả thật lớn lên ở nông thôn tới, chỉ là cô ngụy trang cho mình quá tốt.

"Lại nói..." Ngu Thư Hân vuốt vuốt mái tóc dài của mình nói: "Hai ngày nữa là em đóng máy phim của đạo diễn Giang rồi. Lúc quay "Thời Gian Vui Vẻ" lại là vào giữa mùa hè, anh nói xem em có nên cắt tóc không?"

Từ Khôn sửng sốt, trong đầu hiện lên hình ảnh cùng Ngu Thư Hân triền miên ngày ngày đêm đêm, mái tóc đen của cô xoã tán loạn trên tấm lưng trắng nõn, đen trắng đối lập như vậy thường làm hắn mất khống chế.

"Đừng cắt." Từ Khôn lập tức bật thốt lên.

Ngu Thư Hân hơi ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn hắn, Từ Khôn chỉ có thể "khụ" một tiếng che dấu mình vừa rồi thất thố.

Sau đó, hắn mới cười nói: "Mặt cô lớn như vậy còn muốn cắt tóc ngắn? Không hợp."

Ngu Thư Hân cứng mình, quay đầu nhìn hình ảnh phản quang của mình trên quầy pha lê trong phòng bếp, nhìn trên dưới trái phải hai lượt.

Đầu lớn?

Không phải chứ?

Nguyên chủ tuy không phải quá xinh đẹp nhưng tuyệt đối là mỹ nữ Giang Nam điển hình. Nguyên chủ là người phía nam, khí chất trời sinh mang cảm giác uyển chuyển, ví dụ như mặt trứng ngỗng*, mày lá liễu.

*Mặt trứng ngỗng: mặt hình bầu dục như trứng ngỗng

Mặc sườn xám cùng một chiếc ô nhỏ, chỉ cần như vậy là có thể khiến người ta trấn nhỏ Giang Nam như ẩn như hiện sau Ngu Thư Hân.

Mỹ nữ như vậy mà anh nói là mặt to?

Ngu Thư Hân lại lần nữa hoài nghi nhìn về phía Từ Khôn, không phục nói: "Một chút cũng không lớn."

"Không liên quan tới việc mặt có dạng gì, cô không thích hợp." Từ Khôn nghiêm túc nhìn Ngu Thư Hân nói, quả thật mặt Ngu Thư Hân không lớn, một bàn tay của Từ Khôn là có thể che lại. Ngũ quan cũng tinh xảo, có thể coi là đẹp. Chỉ cần yên tĩnh một chút... Nhưng tính tình của cô, bất kể là tính ngạo nghễ khiến người ta chán ghét trước đây hay là vẻ ngây ngốc như hiện giờ đều phá hư nét đẹp này.

"Vậy thì không cắt!" Ngu Thư Hân nghĩ rồi nói, dù sao thì nếu cắt cô cũng rất luyến tiếc. Nói gì thì nói, đời trước đầu cô trọc, không hề có tóc! Lúc đó cô chỉ nghĩ nếu sau này sức khỏe tốt hơn nhất định phải nuôi một đầu tóc dài.

Không biết có phải do sự kiện cắt tóc hôm nay không mà buổi tối Từ Khôn vô cùng nhiệt tình khiến Ngu Thư Hân cảm thấy rất vô tội.

Khi Ngu Thư Hân lần nữa trở lại đoàn phim thì đã sắp đến lúc cô đóng máy. Cảnh hôm nay vừa ngắn vừa đơn giản, chính là chết một cách vô cùng sung sướng, hoàn toàn không hề có loại yêu cầu cao độ như ánh mắt trống rỗng hay hơi thở tuyệt vọng gì đó!

Sau khi Ngu Thư Hân nhắm mắt, liền đóng máy.

Viên Khai Khải ôm thi thể tiểu sư muội, đem kỹ thuật diễn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, kìm nén không cho nước mắt vì đau khổ mà rơi xuống.

Ngu Thư Hân nhắm mắt nên không nhìn thấy gì, nhưng giọng của Viên Khai Khải thực sự rất có sức cuốn hút!

Khi đạo diễn Giang vừa kêu "cắt", đoàn phim liền hoan hô một tiếng, sau đó Ngu Thư Hân thân là diễn viên tuyến mười tám lại được cảm thụ một phen cảm giác khi đóng máy của nghệ sĩ lớn.

Diễn viên nhỏ giống như Ngu Thư Hân khi đóng máy chẳng qua cũng chỉ là đoàn phim hoan hô một chút, chúc mừng một chút.

Nhưng khi Ngu Thư Hân đóng máy lại nhận được bó hoa, thu được bánh kem, còn có lời chúc mừng của nhân viên đoàn phim.

Đây không phải là công lao của Từ Khôn, thuần tuý là muốn bồi thường cho việc Ngu Thư Hân thiếu chút nữa chết ở đoàn phim, đạo diễn Giang thật lòng nhiệt tình tiễn Ngu Thư Hân đi.

Trước kia cô làm trời làm đất ở đoàn phim, đạo diễn Giang đạo cũng không hề kinh sợ như vậy, nhưng so với sợ hãi như bây giờ, đạo diễn Giang thật sự cảm thấy còn không bằng làm một Ngu Thư Hân khiến người người chán ghét trước kia!

Cô không ngoan ngoãn thì chúng tôi chán ghét cô. Hiện tại cô ngoan ngoãn, nhưng không có việc gì liền nguy hiểm đến tính mạng thì cũng quá khảo nghiệm trái tim của những người ở đây!

Ngu Thư Hân nhận hoa tươi, liên tục nói cảm ơn nhưng trong lòng lại nghĩ không thể nào, đạo diễn Giang đây là chuẩn bị lấy hai bó hoa lừa tôi cho qua chuyện?

Thật ra ý của đạo diễn Giang chính là, Ngu Thư Hân đi theo Thái tổng thì còn thiếu tiền sao? Khẳng định không! Vậy chúng ta sẽ ở mặt tinh thần cổ vũ cho cô, vì thế, Giang đạo liền tổ chức cho Ngu Thư Hân một tiệc đóng máy lớn, hơn nữa còn hứa nếu sau này có vai diễn thích hợp nhất định sẽ liên lạc Ngu Thư Hân. Đối với nghệ sĩ mà nói, vai diễn mà đạo diễn Giang hứa hẹn mới đáng quý.

Ngu Thư Hân cũng chỉ có thể làm bộ dáng vô cùng vui vẻ mà nói: "Cảm ơn! Cảm ơn! Đạo diễn Giang, thật sự cảm ơn ông!"

Ngu Thư Hân giả dối lôi kéo tay đạo diễn Giang lay nhẹ hai cái, vẻ mặt "vui mừng".

Đạo diễn Giang: "..." Sao lại không cảm nhận được chút thành ý gì thế này? Đạo diễn Giang không giống như Từ Khôn, bắt được đúng "kênh" của Ngu Thư Hân.

Tuy là một đạo diễn có dang tiếng nhưng ông vẫn như cũ không cảm thấy được rốt cuộc Ngu Thư Hân không có thành ý ở điểm nào, chỉ có thể cùng Ngu Thư Hân nói giỡn hai câu, việc này liền xem như qua đi.

Sau khi Từ Khôn biết việc này cũng không nói gì thêm, hắn biết Ngu Thư Hân vẫn luôn muốn nổi tiếng, mà lời hứa cấp tài nguyên tốt này của đạo diễn Giang chính là điều Ngu Thư Hân muốn nhất.

Đương nhiên không có ai nghĩ đến, Ngu Thư Hân chuẩn bị một năm sau rời khỏi giới giải trí. Tài nguyên không có ý nghĩa gì cả!

Ngu Thư Hân rất thức thời, giống như Trần Trừng nói, nếu không có Từ Khôn làm chỗ dựa, chưa kể những người nguyên chủ từng đắc tội, chỉ riêng năng lực thôi thì cô không thể không nổi được!

Trước khiến người bắt nạt mình thương tích đầy mình, sau đó mang theo tiền chạy, quá hoàn hảo!

Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp

Thời gian sau đó có lẽ Từ Khôn bận công việc, không tới đây, nhưng Triệu Vũ Lâm lại chạy tới.

"Thời Gian Vui Vẻ hiện tại tạm định là ba nam năm nữ, không rõ là người nào nhưng khẳng định đều là một đại bài*, cho nên đến lúc đó chúng ta nên tận lực tránh có xung đột với người ta." Tuy rằng gần đây Ngu Thư Hân thay đổi không nhỏ nhưng Triệu Vũ Lâm vẫn sợ cô thói cũ nảy mầm.

*Đại bài: Nghệ sĩ nổi tiếng

Ngu Thư Hân gật đầu, Triệu Vũ Lâm giới thiệu đơn giản lịch trình đoàn phim gửi qua cho cô rồi nói: "Đại khái ở là mùnh ba tháng tám sẽ chính thức quay, địa điểm là ở nông thôn, hiện tại em chỉ biết là ở thành phố Nam Đan, chúng ta đến đó. Trước khi xuất phát sẽ có máy quay tới ghi hình lúc sáng sớm rời giường xuất phát nhưng không cho chúng ta biết thời gian chính xác."

Ngu Thư Hân gật đầu, đây là lần đầu tiên cô tham gia gameshow, có chút không quen.

Triệu Vũ Lâm tiếp tục nói: "Chị không cần quá khẩn trương, đây không phải phát sóng trực tiếp, nếu có vấn đề thì có thể xin cắt cảnh."

Ngu Thư Hân thở phào, nhẹ nhõm gật đầu, dáng ngủ của cô thật sự không hề văn nhã, có thể cắt đi cũng tốt.

Triệu Vũ Lâm mua hai vé máy bay ngày mùng hai tháng tám, muốn đến trước một ngày để có thể nghỉ ngơi một chút, ngày hôm sau trực tiếp bắt đầu quay cũng tốt. Thời Gian Vui Vẻ chỉ quay một lần nên cuối tháng tám là có thể kết thúc.

***

Ngày mùng một tháng tám, Ngu Thư Hân bắt đầu thu dọn hành lý.

Triệu Vũ Lâm giúp cô đem đồ vật không cần thiết lấy ra tới, vừa lấy vừa nói: "Mấy đồ không cần dùng mà chiếm vị trí thì chị không nên mang theo, bất kể là chương trình gì cũng nên hạn chế mang đồ ăn. Nhưng chị có thể mang theo đồ ăn vặt để ăn trên đường đi..."

Triệu Vũ Lâm rất có kinh nghiệm, lải nhải nói không ít.

Ngu Thư Hân dứt khoát buông tay để Triệu Vũ Lâm sắp xếp lại, còn mình cầm điện thoại qua một bên chơi, đúng lúc ấy, màn hình hiện lên tin nhắn nhắc nhở.

"Ngân hàng Trung Quốc xin thông báo: tài khoản có đuôi 7279 vào lúc 10:06 ngày một tháng tám đã chuyển vào tài khoản của quý khách 20 vạn, hiện tại quý khách có 236164.7* trong tài khoản."

*Mình không rõ lắm các đơn vị tiền bên Trung, 236164.7 chắc khoảng hơn 23 vạn

Ngu Thư Hân sửng sốt, "A!" một tiếng.
Triệu Vũ Lâm hỏi: "Chị làm sao vậy?"

Ngu Thư Hân nói: "Nhận được tiền." Cô nhất thời vẫn chưa phản ứng lại, tiền này là từ đâu ra.

Triệu Vũ Lâm nghĩ nghĩ, nói: "Đúng rồi, hôm nay đã mùng một, hẳn là thư ký Kiều chuyển tới. Mỗi tháng không phải đều chuyển vào ngày hôm nay sao?" Có cái gì mà giật mình?

Oa, 20 vạn! Một tháng liền có 20 vạn, Ngu Thư Hân sờ sờ di động một lát mới chợt nhớ: "Đây là tiền lương tháng trước hay là tháng này của chị?"

Tiền lương?

Triệu Vũ Lâm giật giật khóe miệng, vô cùng bội phục mạch não của Ngu Thư Hân, nhưng vẫn có trách nhiệm đáp: "Tháng này ạ, mỗi tháng đều là đưa tiền trước, đại khái là nhắc nhở chị hầu hạ tốt Thái tổng!"

Ngu Thư Hân gật gật đầu nói: "Cách này thực sự có hiệu quả." Thấy tiền đầu tháng thì cả tháng đều có động lực nha! Thái tổng vừa đẹp vừa có tiền, còn hào phóng như vậy, tiền lương nhiều như thế, quá tốt quá tốt!

Triệu Vũ Lâm cũng rất hâm mộ việc một tháng có 20 vạn, tuy cô sẽ không...*, nhưng nếu giống như Thái tổng thì có thể suy xét nha! Dù sao thì Thái tổng như vậy, cũng không biết nên nói là bị ngủ hay là ngủ người ta.

*Chỗ này bản convert để trống, có lẽ ám chỉ việc bồi ngủ

Một tháng 20 vạn, một năm 240 vạn. Ngu Thư Hân cùng Triệu Vũ Lâm đồng thời ngẩng đầu suy nghĩ, hai năm liền có 480 vạn, cảm giác cuộc đời không còn gì hối tiếc nữa rồi.

Triệu Vũ Lâm khụ một tiếng, hoàn hồn, tiếp tục nói: "c Thư Hân, chị xem thử còn cái gì muốn mang theo không?"

Ngu Thư Hân choáng váng lắc đầu.

Buổi tối, Từ Khôn tới, Ngu Thư Hân thể hiện mười tám võ nghệ của bản thân.

Hai chữ "Thái tổng" từ miệng cô nói ra, khác hoàn toàn âm điệu bình thường.

Từ Khôn: "..."

***

Ngày hôm sau, khi tổ đạo diễn tới gõ cửa, Ngu Thư Hân đang say giấc, Từ Khôn vốn chất lượng giấc ngủ không tốt, thật vất vả mới ngủ được chưa bao lâu đã bị đánh thức, vô cùng khó chịu mặc áo ngủ "rẻ tiền" Ngu Thư Hân mua cho hắn đi mở cửa.

"Đường Đường Đường Đường... Thái tổng." Thanh âm phó đạo diễn Hướng Kiến Hoa lắp bắp mãi mới nói nên lời.

Từ Khôn nhìn hắn, không quen.

Lại nhìn đội quay phim phía sau, hỏi: "Quay sao?"

"Vâng!" Hướng Kiến Hoa lên tiếng.

Từ Khôn nói: "Vào đi!"

Một đám người xám xịt đi vào, bởi vì những người khác địa vị quá cao, không nghĩ sớm như vậy đi quay bọn họ nên mới chọn bắt đầu từ Ngu Thư Hân, không nghĩ tới lại gặp ngay Boss lớn của công ty sản xuất ra Thời Gian Vui Vẻ, trong lòng ngay lập tức lệ rơi đầy mặt.

Từ Khôn tới phòng bếp lấy đồ uống cho những người này, thấy trong tủ lạnh vẫn còn ít điểm tâm ngọt chưa ăn hết, hầu kết hơi động, vẻ mặt vô cùng trấn định.

Từ Khôn lấy hồng trà Ngu Thư Hân mua, loại bình một lít.

"Phía dưới bàn trà chắc là có ly, các người tự mình lấy." Từ Khôn chỉ chỉ dưới bàn trà, sau đó nói: "Tôi đi vào gọi cô ấy."

"Được."

Từ Khôn xoay người vào phòng ngủ, sau đó hoài nghi quay đầu nhìn máy quay phim phía sau, nói: "Đừng quay."

Khi mở họp có nói muốn quay hình ảnh chân thực, đánh thức nghệ sĩ là phần rất quan trọng, nhưng Từ Khôn không muốn tiết lộ thông tin cá nhân, hơn nữa còn cả thân thể trần trụi của Ngu Thư Hân.

"Sẽ không." Hướng Kiến Hoa bảo đảm nói.

Từ Khôn lúc này mới mở cửa đi vào, còn đóng cửa lại!

Mấy người trong phòng khách nhìn nhau, thợ quay xinh được chỉ định đi theo Ngu Thư Hân - Ổ Đinh nói: "Trước tắt máy nhé?"

Hướng Kiến Hoa gật đầu: "Dù sao đoạn này cũng phải cắt, cứ tắt đi! Mọi người cứ uống nước, uống xong tôi mang những người còn lại đi quay một người khác gần đây, Ổ Đinh cậu ở lại theo Ngu Thư Hân!"

Ổ Đinh gật đầu, những người khác liền mở nắp hồng trà, một người rót một ly.

Một lát sau, Ngu Thư Hân mặc xong quần áo bước ra. Cô không tỉ mỉ trang điểm, bên ngoài có một đám người đang đợi như vậy, cô cũng không muốn để mọi người phải chờ lâu hơn.

Cho nên khi Ngu Thư Hân bước ra trên mặt chỉ bôi kem nền đơn giản, trên đầu còn có hai nhúm tóc xù lên*, vốn Ngu Thư Hân đã tốn không ít thời gian mà vẫn không áp xuống được, cuối cùng đành từ bỏ.

*Gốc là "ngốc mao", mình đoán là chỉ tóc trên đầu dựng lên nên để tạm, bạn nào biết thì giúp mình nhé

Nhưng Từ Khôn lại rất thích, khi Ngu Thư Hân sửa sang lại mình Từ Khôn cũng đã chuẩn bị xong.

Ngu Thư Hân vừa mở cửa, ánh mắt năm người bên ngoài đều chuyển qua đây.

Ngu Thư Hân giống như bị cố định vào một chỗ, cứng ngắc mà mở miệng chào hỏi: "À... Mọi người vất vả rồi!" Mới năm giờ sáng đã tới đây, bọn họ hẳn phải chuẩn bị từ rất sớm! Ngu Thư Hân chỉ có thể nói như vậy.

"Không vất vả, không vất vả." Hướng Kiến Hoa xua xua tay nói.

Ngu Thư Hân nhìn máy quay phim đặt ở trên sô pha hỏi: "Không quay sao?"

Hướng Kiến Hoa sửng sốt: "Quay?"

Ngu Thư Hân ngây người, không quay thì các người tới đây làm gì?

Từ Khôn cố nén cười nói: "Quay đi! Không có việc gì cả, đến lúc đó che mặt tôi là được."

Ngu Thư Hân lúc này mới phản ứng lại, nhìn Từ Khôn sau đó cười nói: "Che bằng hình Doraemon nhé."

Từ Khôn giật giật khóe miệng nói với Hướng Kiến Hoa: "Đừng nghe cô ấy."

Hướng Kiến Hoa giơ tay thề thốt: "Sao có thể chứ! Chúng tôi sẽ làm mờ đi."

Ngu Thư Hân vốn dĩ là nói đùa, trong phút chốc mọi người đều nhẹ nhõm hơn không ít.

Ổ Đinh lại khiêng máy quay khắp nơi, trước kia khi Ngu Thư Hân còn làm người phục vụ thì ở trong một phòng thuê khá cũ, cho nên cô sẽ dọn dẹp phòng ở gọn gàng ngăn nắp, ít nhất không để cho phòng vốn đã cũ nát càng thê lương hơn.

Dần dần dưỡng thành thói quen, nơi ở hiện tại không mời giúp việc mà công tác của Ngu Thư Hân cũng không vội nên cô vẫn như cũ tự mình dọn dẹp.

Ổ Đinh không có vào phòng ngủ, phần lớn vì đó là nơi Từ Khôn ngủ, là không gian riêng tư. Khi Ổ Đinh tới gần đó, ánh mắt Từ Khôn liền nhìn chằm chằm hắn. Điều này làm cho Ổ Đinh có áp lực như núi, đành từ bỏ ý định quay phòng ngủ.

Ngu Thư Hân bên kia mặc tạp dề, mở tủ lạnh trong phòng bếp xem xét.

Thức ăn trong tủ lạnh không nhiều lắm, bởi vì hai ngày nay sẽ phải rời đi nên Triệu Vũ Lâm không mua thêm để tránh hư hỏng.

"Đường... Đường, bữa sáng ăn đơn giản chút nhé!" Ngu Thư Hân nuốt xuống hai chữ "Thái tổng", nhất thời đặt biệt danh cho hắn, Thái tổng? Đường Đường? Đường Đường? Được nha, Thái tổng thích ăn ngọt như vậy còn không phải là Đường Đường sao! Ha ha ha...

Ngu Thư Hân vừa cười vừa lấy một hộp trứng gà ra khỏi tủ lạnh. Từ Khôn đã quen cô ngẫu nhiên sẽ phát bệnh thần kinh, nói: "Tùy."

Ngu Thư Hân quay đầu hỏi mấy người Hướng Kiến Hoa: "Mọi người chắc cũng chưa ăn nhỉ! Tôi làm luôn nhé?"

Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp

"Không cần không cần!" Hướng Kiến Hoa lắc đầu, quay xong đoạn này, bọn họ chạy tới địa điểm tiếp sẽ có người đi mua bữa sáng.

Ngu Thư Hân vừa lấy trứng gà vừa nói: "Không sao đâu, dù sao làm hai người cũng là làm, bảy người cũng là làm. Không khác biệt!"

Hôm nay Ngu Thư Hân làm bữa sáng kiểu Tây nhưng không phải sữa bò bánh mì. Ngu Thư Hân chiên cho mỗi người một quả trứng, hai miếng thịt xông khói, một lát chân giò hun khói, thuận tiện còn đặt lên trên nửa quả cà chua xắt lát. Toàn bộ bày biện xinh đẹp, tuy không nhiều lắm nhưng nhìn rất muốn ăn.

Hơn nữa từ học theo ký ức của nguyên chủ, Ngu Thư Hân làm một ít sandwich, thêm một ly sữa chua, ở giữa đặt hai quả blueberry trang trí.
Advertisement / Quảng cáo

Đem bữa sáng bày lên bàn, còn có mứt trái cây, nước ép quýt, sữa bò, phong ngừa mọi người ăn không đủ no muốn dùng thêm hay người không uống quen sữa chua có thể đổi thành nước quýt hoặc sữa bò.

Trên bàn phút chốc đặt đầy đồ ăn, vừa phong phú lại vừa đẹp mắt, Ổ Đinh nhịn không được quay lại hai lần.

"Cô ở đây ăn với Thái tổng đi! Chúng tôi ăn ở ngoài kia là được rồi." Hướng Kiến Hoa chỉ chỉ phòng khách.

Ngu Thư Hân nhìn nhìn rồi hỏi: "Như vậy có bất tiện không?" Dù sao cũng chẳng phải chỗ để ăn cơm, ngồi ở đó ăn nhất định không thoải mái.

Hướng Kiến Hoa xua xua tay nói: "Không đâu, không đâu, chúng tôi quen rồi. Vốn đang chuẩn bị ăn ở trên xe mà cô đã làm bữa sáng cho chúng tôi, như vậy là tốt lắm rồi. Hơn nữa, cô cùng Thái tổng ăn ở đây, chúng tôi vừa lúc quay thêm chút hình ảnh."

Ngu Thư Hân gật đầu, Ổ Đinh liền vừa ăn vừa đem máy quay nhắm ngay bàn ăn, sau đó nghiêm túc thưởng thức, tay nghề Ngu Thư Hân quả thật không tồi!

"Một lát nữa anh sẽ tới công ty sao?" Ngu Thư Hân vừa uống sữa chua vừa hỏi.

Từ Khôn gật gật đầu, Ngu Thư Hân làm xong bữa sáng cũng đã hơn sáu giờ, ăn xong chắc vừa hay đến bảy giờ, đến công ty tuy rằng hơi sớm nhưng cũng không sao cả.

"Ờm, một lát em sẽ xuất phát, tháng này chắc đều sẽ không ở nhà."

Từ Khôn nhíu mày: "Ở giữa không phải có mấy ngày nghỉ ngơi sao?"

"Có, nghỉ ngơi ngày, nhưng nếu về rồi lại tới thì phiền phức quá." Ngu Thư Hân không giống những nghệ sĩ khác, cho dù chỉ có một chút thời gian nghỉ cũng muốn suốt đêm chạy tới nơi khác quay show.

Có tinh lực như vậy, Ngu Thư Hân nguyện ý đem thời gian này dùng để ngủ ở khách sạn.

Từ Khôn không nói gì, sau khi ăn xong, Ngu Thư Hân tiễn hắn ra cửa.

Ngu Thư Hân lại đi đem hành lý lôi ra, còn có một cái ba lô không lớn, làm bộ dáng muốn xuất phát, ghi hình buổi sáng liền kết thúc.

Nhìn đồng hồ mới hơn bảy giờ, Hướng Kiến Hoa liền nói: "Tôi đi trước, Ổ Đinh sẽ đi theo cô." Thành phố này còn có hai người phải đi phỏng vấn, hắn liền rời đi trước.

Sau khi Ngu Thư Hân đem người tiễn đi, Ổ Đinh đóng máy quay, nói: "Người đại diện của cô đâu?"

"Tôi đã gọi rồi, cô ấy rất nhanh sẽ tới." Ngu Thư Hân nói rồi trở về dọn dẹp bàn ăn, xong xuôi mới khoác ba lô, đẩy rương hành lý ra cửa.

Triệu Vũ Lâm mở cửa xe ô tô chờ ở dưới, ba người vội vội vàng vàng chạy đến sân bay.

Có lẽ là khác chuyến nên khi lên máy bay Ngu Thư Hân này không nhìn thấy người tham gia show nhưng lại thấy Lâm Phỉ. Vừa hay, Lâm Phỉ đang ngồi ngay sau Ngu Thư Hân.

"Lâm Phỉ, nghe nói mấy hôm trước khi cô đưa cơm lên cấp trên rất vui vẻ. Tôi đã nói tay nghề cô tốt mà, cô xem, lần này đi công tác liền có tên của cô."

Ngu Thư Hân sửng sốt, đưa cơm? Đưa đến chỗ Từ Khôn? Bọn họ sớm như vậy đã gặp nhau sao? Không thể nào?

Ngu Thư Hân xác định mình cũng không có thay đổi cái gì mà?

"Đâu có? Tổng tài đại nhân đã giúp tôi, tôi cũng chỉ có thể dùng cách này báo đáp, nghe nói dạ dày anh ấy không tốt, hy vọng như vậy có thể giúp anh ấy!" Giọng Lâm Phỉ nhu hòa êm tai.

CMN, hai người này thông đồng từ khi nào?

Ngu Thư Hân nhanh chóng gửi tin nhắn cho Từ Khôn trước khi máy bay cất cánh, cô không biết có phải cốt truyện đã thay đổi hay không: "Thái tổng! Sắp tới em không ở đó thì bữa sáng của anh làm sao bây giờ? Buổi sáng uống cà phê không tốt cho dạ dày đâu."

Khi Từ Khôn nhận được tin nhắn thì biểu cảm sinh động hơn không ít, rốt cuộc còn biết quan tâm tôi, coi như có lương tâm!

Cho nên Ngu Thư Hân nhận lại tin nhắn của Từ Khôn tiên sinh ngạo kiều: "Không cần cô lo lắng, tôi tự có thể giải quyết."

Hả? Giải quyết như thế nào? Ngu Thư Hân nghĩ.

"Vậy sao! Để thư ký Kiều mua bữa sáng cho anh đi!"

"Nhà tôi có người làm nấu cơm."

"Ồ!"

Sau đó... Liền không có sau đó, Từ Khôn cau mày cầm di động, thế là xong rồi? Mới vừa phát tiền lương cho cô mà cô đã vô trách nhiệm như vậy rồi, hơn nữa tháng này đều không ở đây, vẫn được lấy tiền lương của tôi mà còn không biết đường nói hai câu dễ nghe.

Từ Khôn hoàn toàn không có chú ý mạch não mình như thế nào chuyển tới mặt này, nhưng với Ngu Thư Hân một chút cũng không hề nhiệt tình nhắn ại, hắn cảm thấy mình quá mệt.

Ngu Thư Hân quay đầu nhìn Lâm Phỉ ở phía sau, Lâm Phỉ lớn lên so với Ngu Thư Hân thì hơi nhu nhược một chút, cũng là gương mặt của con gái phía nam, nếu nhất định phải nói, chắc sẽ là cảm giác giống như Lâm Đại Ngọc*!

*Lâm Đại Ngọc: nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần

"Chào cô!" Chú ý tới ánh mắt của Ngu Thư Hân, Lâm Phỉ nhìn qua chào hỏi, sau đó hơi sửng sốt một chút, đột nhiên nói: "A! Cô là Thái tổng..."

"Bạn gái!" Ngu Thư Hân nhanh nhảu tiếp lời, dù sao thì cũng không thể nói là tình nhân mà. Tuy không sai, nhưng vẫn cảm thấy hơi quái quái.

Nét mặt Lâm Phỉ cứng đờ, cười cười, không nói tiếp.

Ngu Thư Hân nhíu mày, đây là biểu cảm gì thế?

Cô gái bên cạnh Lâm Phỉ cười nhìn Ngu Thư Hân, nói: "Tôi không hề nghe nói Thái tổng có bạn gái mà!" Nhưng Thái tổng có tình nhân là việc mọi người đều biết, Ngu Thư Hân ở công ty bọn họ khá nổi danh, dù sao cũng là người trước kia không biết xấu hổ một ngày tới ba lần, bị đuổi ra mà vẫn còn tới.

"Vì sao lại phải nói với các người?" Ngu Thư Hân nghi hoặc, ông chủ vì sao lại phải thông báo cho nhân viên?

Cô gái bên cạnh Lâm Phỉ sửng sốt, sắc mặt trắng xanh luân phiên thay đổi, tự nhiên cảm thấy Ngu Thư Hân nói rất có đạo lý.

Ngu Thư Hân quay người lại, đeo bịt mắt, lúc thấy Lâm Phỉ thật ra cô không có cảm giác gì, nhưng ký ức của nguyên chủ lại hiện lên, Lâm Phỉ vốn không xấu, đúng vậy, cô cái gì cũng không có làm.

Người đánh gãy hai chân nguyên chủ là người yêu thầm cô ấy, cũng là nam phụ của quyển sách này Phùng Nhất Khê, khiến những năm tháng sau này của nguyên chủ đều sống dựa vào xe lăn, mỗi khi thời tiết chuyển xấu thì khớp xương lại đau nhức như tra tấn thần kinh nguyên chủ.

Tuy tiểu thuyết không viết rõ ràng chi tiết sự việc nhưng trong ký ức của nguyên chủ lại có, khi sắp bị đánh gãy hai chân, vốn chỉ cần một câu nói của Lâm Phỉ có thể ngăn cản chuyện này xảy ra, mà nữ chính lại không nói.

Đây vốn không phải trách nhiệm hay nghĩa vụ của cô ấy, nguyên chủ từng hại cô, cô có thể không cần thánh mẫu như vậy. Nhưng Ngu Thư Hân lại cảm thấy, có thể là Lâm Phỉ cho phép Phùng Nhất Khê làm như vậy vì trong nội tâm Lâm Phỉ cũng hy vọng chuyện này xảy ra.

Ngu Thư Hân cảm thấy, nguyên chủ đã làm sai quá nhiều chuyện, sau khi Lâm Phỉ và Từ Khôn ở bên nhau, Từ Khôn vì muốn Lâm Phỉ hết giận mà chặt đứt mọi công việc của nguyên chủ.

Đối với nguyên chủ mà nói, không có công tác, chỉ có thể ở bên ngoài lăn lộn tìm cách sống, trừng phạt như vậy đã đủ rồi. Không đến mức, không đến mức muốn chặt đứt hai chân nguyên chủ.

Đại khái là ký ức này tự nhiên xuất hiện khiến Ngu Thư Hân có chút khó chịu, nằm ở đó không nói gì. Tuy chỉ là ký ức nhưng cái loại cảm giác khó chịu, đau nhức này lại khiến Ngu Thư Hân cảm thấy mình cũng từng trải qua bởi vậy làm cho tâm trạng cô lập tức chịu ảnh hưởng.

Đây không phải lần đầu tiên cô thấy Lâm Phỉ, lần trước thấy cũng không có tình huống thế này, Ngu Thư Hân đoán, có lẽ là bởi... Lâm Phỉ đã bắt đầu có ý với Từ Khôn!

"c Thư Hân, tới rồi!" Triệu Vũ Lâm lay người Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân đứng dậy, Triệu Vũ Lâm giúp cô lấy hành lý, Ổ Đinh bắt đầu điều chỉnh máy quay, chắc là muốn quay hình ảnh Ngu Thư Hân đến sân bay.

Cô gái đi theo cạnh Lâm Phỉ nhìn Ngu Thư Hân diễn xuất, khó chịu nói: "Chẳng lẽ không thể tự duỗi tay lấy hành lý sao?"

Ngu Thư Hân quay đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt vô tội nói: "Không thể!"

"..." Nếu Ngu Thư Hân nói cái khác, cô còn có thể đáp hai câu, đa số mọi người gặp tình huống này đều sẽ nói không phải, cô thật sự không biết nên nói lại như thế nào, chẳng lẽ nói người ta không được đi học sao?

Cứ như vậy chia tay trong tâm trạng không vui, Ngu Thư Hân mới chậm rãi khôi phục tâm trạng, sau đó nghĩ lại mới sợ hãi vỗ vỗ ngực: "Cảm xúc của nguyên chủ cũng thật mãnh liệt, nhưng mà cũng có thể lý giải là được."

Sau khi tới khách sạn cô cũng gặp những người khác, không biết người tới sẽ là ai.

Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Triệu Vũ Lâm đã giúp Ngu Thư Hân sửa soạn, sau đó mang theo Ngu Thư Hân ngồi xe đến địa điểm quay.
Ngu Thư Hân là người đến sớm nhất, Triệu Vũ Lâm nghĩ cô là người mới, không nên đến sau cái vị tiền bối. Ngu Thư Hân gần đây cũng rất nghe lời, cô liền mang Ngu Thư Hân đến sớm một chút.

"Bên kia là Thời Chấn, tổng đạo diễn của Thời Gian Vui Vẻ. Phó đạo diễn Hướng Kiến Hoa, chắc chị đã gặp qua rồi..." Triệu Vũ Lâm vừa đi vừa giới thiệu cho Ngu Thư Hân, sau đó mang theo Ngu Thư Hân đi lên chào hỏi.

Thời Chấn thấy Ngu Thư Hân cũng không có biểu hiện quá vui vẻ, chỉ gật đầu nói: "Tới rồi sao? Trước cứ qua bên kia ngồi đi, những người khác chắc sẽ tới nhanh thôi."

Ngu Thư Hân gật đầu nhưng Hướng Kiến Hoa lại hoà nhã nhìn cô hỏi: "Cô đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì cầm cái này ăn đi! Bánh mì đoàn phim thật ra ăn không ngon đâu."

Thời Chấn lườm hắn một cái, hắn cũng không để ý tới, Ngu Thư Hân nhận lấy bánh mì, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh."

"Không cần khách khí! Coi như là đáp lễ lần trước ăn sáng ở nhà cô đi!" Hướng Kiến Hoa nói.

Ngu Thư Hân cười cười, giữ lại cho mình một cái, đưa cho Triệu Vũ Lâm một cái, mỗi người cầm một cái bánh mì ngồi trong góc ăn, ngay lập tức Ngu Thư Hân cảm thấy mình thật thê lương.

"Cần gì phải lấy lòng cô ta?" Thời Chấn nhìn Hướng Kiến Hoa nói.

Hướng Kiến Hoa cười cười: "Cũng không hẳn là thế, tính tình cô ấy thật ra khá tốt, không giống như lời đồn đãi đâu. Lại nói, anh cần gì phải thế? Thái tổng nhét người vào, anh cứ nhận là được, dù sao cũng không phải chỉ có cô ấy là được nhét vào."

Thời Chấn thở dài, bất kể là tác phẩm cũng đều sẽ có người như vậy, nhưng hắn lại không có cách nào khác.

Hướng Kiến Hoa vỗ vỗ vai Thời Chấn, Thời Chấn chính là quá cứng ngắc, nếu không thành tựu của hắn sẽ không chỉ có như vậy.

Hướng Kiến Hoa và Thời Chấn vừa lúc lại trái ngược, hắn khéo đưa đẩy, cũng biết thỏa hiệp, đem hai người sắp xếp cùng nhau, không biết là cố ý hay là vô tình.

"Cổ La Xuân không tới sao?" Thời Chấn hỏi, hắn tới đây làm đạo diễn cũng là do giám chế Cổ La Xuân giới thiệu.

Hướng Kiến Hoa lắc đầu nói: "Ai biết, dù sao hắn cũng chỉ có cái danh thôi."

Khi Ngu Thư Hân và Triệu Vũ Lâm ở bên này ăn thì máy quay được đặt lên giá bắt đầu ghi hình, Hướng Kiến Hoa còn tốt bụng quay lại hình ảnh Ngu Thư Hân ăn bánh mì.

Đây xem như là chính thức bắt đầu rồi?

Ngu Thư Hân sửng sốt, nhìn Triệu Vũ Lâm hỏi: "Không cần chờ những người khác tới sao?"

Triệu Vũ Lâm nhỏ giọng nói bên tai cô: "Chương trình này không có kịch bản, chủ yếu là muốn quay phản ứng lúc xuất hiện của mọi người. Dù sao cũng không thể tới rồi lại quay lại mà, cho nên đây là đang chuẩn bị, bọn họ bắt đầu quay chứng tỏ có người tới rồi."

Ngu Thư Hân ngơ ngẩn mà nhìn Triệu Vũ Lâm, rất muốn hỏi, vậy chúng ta tới đây sớm như vậy làm gì?

Đương nhiên là Triệu Vũ Lâm đã hoàn thành vai trò của một người đại diện nên muốn giúp Ngu Thư Hân trở thành một người mới khiêm tốn.

Nhưng Ngu Thư Hân vẫn còn nghĩ mình chỉ là người làm công kiếm tiền nhân vật, kiếm đủ rồi thì sẽ mua phòng.

"Đến rồi!" Triệu Vũ Lâm nói.

Edit: Linh Nguyệt

Vùng nông thôn này đường rất hẹp, là Thời Chấn cố ý chọn, xe không thể tiến vào.

Cho nên Ngu Thư Hân nghe được tiếng động truyền đến dưới triền núi. Sau đó, cô nhìn thấy một người phụ nữ kéo hai vali hành lý đi đến, trên lưng còn đeo một cái balo, đó là còn chưa tính túi xách trên tay.

Ngu Thư Hân - người chỉ có một vali hành lý và một balo nhỏ: "..."

"Đây là nữ diễn viên được chào đón nhất năm nay Mễ Tuyết Phỉ!" Thời Chấn khi quay hình cô ấy, nói một câu vào microphone. Nhân viên ở hiện trường rất phối hợp mà vỗ tay, bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.

Ngu Thư Hân: "..." Cảm giác chịu đối xử khác nhau, ủy khuất quá.

Ngu Thư Hân nghĩ đến phần hậu kỳ còn có thể chèn thêm bong bóng phấn hồng cùng các loại màu sắc sặc sỡ.

Mễ Tuyết Phỉ từ xa nhìn qua bên này, cố hết sức mỉm cười.

Triệu Vũ Lâm lại không có nghĩ nhiều như vậy, nhỏ giọng nói bên tai Ngu Thư Hân: "Mễ Tuyết Phỉ hiện giờ là tiểu hoa đán trong nước." Vừa nói vừa vươn ngón tay cái, "Quan trọng nhất là cô ấy rất lợi hại, sau năm 25 tuổi mới bắt đầu có danh tiếng. Hiện giờ đã 27 tuổi, năm nay mới chân chính nổi tiếng, danh hiện đệ nhất lưu lượng năm nay hoàn toàn xứng đáng. Mời được cô ấy thì ratings sẽ có bảo đảm, thù lao đóng phim hiện giờ của người ta hoàn toàn không thua kém gì ảnh hậu."

Ngu Thư Hân bội phục mà gật đầu, đạo diễn Thời Chấn bên kia quan tâm hỏi: "Hành lý của Tuyết Phỉ có vẻ không ít nhỉ!"

Mễ Tuyết Phỉ đem hành lý sắp xếp tốt, đứng trước máy nói: "Phụ nữ chính là như vậy, lúc ra khỏi cửa thời điểm chỉ hận không thể dọn hết qua đây."

Đạo diễn lại cùng Mễ Tuyết Phỉ nói hai câu, sau đó lại có tiếng người tới.

Ngu Thư Hân duỗi dài cổ, Triệu Vũ Lâm giật mình hô một tiếng: "Là Tiêu Vĩnh Thanh."

Ngu Thư Hân kỳ quái nhìn Triệu Vũ Lâm, hỏi: "Rất lợi hại sao?" Ngu Thư Hân không có hiểu biết gì về giới giải trí ở thế giới này, nguyên chủ cũng không có toàn diện, tuy rằng nhận biết được nhưng không rõ ràng như Triệu Vũ Lâm.

"Đương nhiên là lợi hại!" Triệu Vũ Lâm nói: "Này nhé! Người mới vừa đến là nữ chính đỉnh nhất, mấy năm trước cũng được coi là đệ nhất lưu lượng. Hiện tại đổi thành vừa đóng phim vừa mở phòng làm việc, phim truyền hình tham gia diễn đều đạt doanh thu cao nhất năm, danh tiếng cũng không tồi, đầu tư mấy bộ phim cũng đều kiếm lời cả!"

Ngu Thư Hân gật đầu, Triệu Vũ Lâm tiếp tục nói: "Còn có... Cô ta trước kia cũng là tình nhân của Thái tổng."

Ngu Thư Hân mắt mở to nhìn Triệu Vũ Lâm: "Cô ấy cũng vậy?"

Triệu Vũ Lâm thấy Ngu Thư Hân không ghen, nhẹ nhàng thở ra tiếp tục nói: "Cũng mấy năm trước rồi! Lúc đi theo Thái tổng cô ta có thể xem là tiểu hoa đán, địa vị cũng tầm như Lâm Giai Thần hiện giờ. Không tính là cao nhưng cũng không tính là vô hình, sau đó được Thái tổng trực tiếp nâng lên. Tự người ta cũng có kỹ thuật diễn, có tài nguyên, chủ yếu là... vô cũng khéo léo đưa đẩy, dù sao sau khi rời khỏi Thái tổng thì những cái Thái tổng để lại cũng đủ giúp cô ta đi đến địa vị hiện giờ."

Ngu Thư Hân nhìn nhìn Tiêu Vĩnh Thanh, trong nháy mắt có cảm giác không so sánh sẽ không đau thương. Tiêu Vĩnh Thanh đi theo Thái tổng leo lên được vị trí này mà mình lại chỉ nghĩ đi làm Bao Tô Bà. Ngu Thư Hân ủy khuất vẻ hình xoắn ốc trên mặt đất nhưng năng lực cô như thế, cũng không có cách nào khác.

Tiêu Vĩnh Thanh giống như Mễ Tuyết Phỉ, được đoàn phim nhiệt liệt hoan nghênh, có lẽ là vô tình, cô liếc mắt nhìn Ngu Thư Hân ở bên kia một cái.

Ngu Thư Hân trộm thấy được, nhỏ giọng nói với Triệu Vũ Lâm: "Vừa rồi cô ấy nhìn chị."

Triệu Vũ Lâm lại không nhìn về phía Tiêu Vĩnh Thanh, chỉ cúi đầu nói: "Đương nhiên rồi, đừng nhìn cô ta lúc Thái tổng muốn kết thúc ra đi dứt khoát thế nào, đó là vì cô ấy thông minh. Trên thực tế, đi theo Thái tổng rất tốt, ra khỏi cửa có mặt mũi, ngày thường còn có thể cung cấp trợ giúp, cô ta có thích Thái tổng hay không em không biết, nhưng nghe nói vẫn luôn muốn liên hệ với Thái tổng."

Ngu Thư Hân sửng sốt: "Sao em biết?"

Triệu Vũ Lâm cười xấu xa, nói: "Lúc chị đi vào tìm Thái tổng không phải em đều ở phòng thư ký chờ sao? Khi nói chuyện phiếm có nhắc qua, các cô ấy tuy nói không biết Tiêu Vĩnh Thanh có thích Thái tổng không nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra cô ta có ý với Thái tổng."

Ngu Thư Hân bĩu môi, đó là cô ấy không biết Từ Khôn nhẫn tâm như thế nào, tuy nguyên chủ đối với Lâm Phỉ không tốt nhưng đối với Từ Khôn lại thực sự tận tâm tận lực, đương nhiên, việc hắn báo thù cho vợ hắn thì Ngu Thư Hân không có lời gì để nói.

Nhưng hắn quá độc ác. Nếu Phùng Nhất Khê đánh gãy hai chân nguyên chủ về thể xác thì Từ Khôn ép nguyên chủ không thể có công việc, chỉ có thể bày quán vỉa hè, nhặt rác, làm người dọn vệ sinh... lại đánh gãy hai chân nguyên chủ về tinh thần.

Nhưng cô có thể làm gì bây giờ? Trả thù hắn? Ngu Thư Hân nghĩ thôi cũng thấy run, nếu trả thù những người này rồi bị trả thù lại thì hậu quả không dám tả, cô vẫn nên ngoan ngoãn chờ cốt truyện qua xong, sau đó sống yên bình đến hết cuộc đời!

"Đi chào hỏi thôi." Triệu Vũ Lâm đẩy đẩy cô.

Ngu Thư Hân bình tĩnh lại, đứng dậy đi chỗ hai người kia tươi cười nói: "Xin chào, tôi là người mới Ngu Thư Hân." Tưởng phải nói tôi thích các cô chứ!

Đây đều là hai người nổi tiếng, nếu nói thích cả hai thì cũng quá giả dối rồi! Nói thích một người thì lại đắc tội người kia nên Ngu Thư Hân ăn nói vụng về thức thời mà ngậm miệng.

Mễ Tuyết Phỉ cười, bắt tay Ngu Thư Hân nói: "Chào cô, sau này xin chiếu cố nhiều hơn."

Tiêu Vĩnh Thanh lại tương đối rụt rè, chỉ hơi hơi mỉm cười, bắt tay Ngu Thư Hân rồi nói nói: "Mong chiếu cố nhiều hơn!"

Không biết những người khác khi nào đến, mọi người trước cứ từng người nghỉ ngơi, người đại diện của Mễ Tuyết Phỉ và Tiêu Vĩnh Thanh đã trộm đến chỗ máy quay không quay đến chờ hai người.

Chờ hai người đi qua thì ghế nằm đã chuẩn bị tốt, có người cầm quạt điện, có người bê nước khoáng, người đại diện cầm văn kiện nói bên tai hai người.

Ngu Thư Hân: "..."

Ngu Thư Hân yên lặng trở về cạnh Triệu Vũ Lâm, ngồi xổm xuống, sau đó hỏi: "Vũ Lâm, sao chị không có ghế nằm?"

Triệu Vũ Lâm xấu hổ cười: "Em không khiêng được!" Triệu Vũ Lâm mang theo không ít hành lý đi lên, thật sự là không có sức lực khiêng thêm ghế nằm.

Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp

Ngu Thư Hân yên lặng nhìn đoàn đội năm, sáu người bên kia, nói với Triệu Vũ Lâm: "Em nói xem, người với người sao lại khác biệt đến vậy?"

"Nếu không... em đi mượn ghế cho chị nhé?" Triệu Vũ Lâm nói.

Ngu Thư Hân xua xua tay, ngoại trừ Thời Chấn đang ngồi, những người khác đều đang đứng, một ghế nhỏ cũng không thấy, vẫn là không nên đi thì hơn, đỡ mất mặt.

Ngu Thư Hân đặt vali nằm ngang, cùng Triệu Vũ Lâm ngồi lên trên. Thời tiết nóng, Triệu Vũ Lâm đưa hai người mỗi người một chai trà lạnh.

Rất nhanh, chỗ sườn núi lại truyền đến tiếng động.

Triệu Vũ Lâm nhìn nhìn, nhỏ giọng nói: "Là Mạnh Giang."

Người này Ngu Thư Hân biết, là ảnh đế mấy năm, vẻ ngoài kiên cường, không quá đẹp nhưng kỹ thuật diễn lại vô cũng tốt, bị mai một đến năm gần 30 tuổi mới được đạo diễn đào ra, mấy năm nay ở mảng điện ảnh đều lấy được thành tích vô cùng tốt.

Ba người lại ngoan ngoãn đi lên chào hỏi đại tiền bối, Mạnh Giang trước kia tuy không nổi nhưng vẫn luôn ở giới giải trí, cho nên bối phận của hắn cũng hơn hẳn ba người ở đây.

Mạnh Giang tới không bao lâu, lại có một nam minh tinh đến, người này Ngu Thư Hân cũng biết.

Tề Văn Hàm, giống Tiêu Vĩnh Thanh, đã vài lần đoạt được giải thưởng, lớn lên cũng đẹp. Hắn không nhận phim thần tượng, đối với việc nhận kịch bản khá kĩ tính, cũng chậm rãi chuyển hình, năm nay mới ra bộ điện ảnh đầu, nhưng cũng không kiếm được nhiều. Trong giới giải trí xem như đi đến đâu chắc đến đấy, từ quần chúng đến vai phụ, đến vai chính phim thần tượng rồi bây giờ là vai phụ phim điện ảnh. Rất rõ ràng, tiếp theo phần lớn thời gian của hắn sẽ dành để tiến vào mảng điện ảnh.

Ngu Thư Hân mới ngồi xuống không bao lâu, chỉ có thể lại đứng dậy cùng hắn chào hỏi. Những người khác đều là những người có địa vị, có người tới chào hỏi hắn, có người được hắn chào hỏi, Ngu Thư Hân cũng không thèm để ý, chào hỏi lại đi trở về.

"Vũ Lâm, còn mấy người nữa thế?" Thời tiết càng ngày càng nóng, Ngu Thư Hân chịu không nổi dùng tay làm quạt hỏi.
Advertisement / Quảng cáo

"Còn ba người nữa, chắc sẽ nhanh thôi." Triệu Vũ Lâm nói.

Đúng như Triệu Vũ Lâm nói, rất nhanh lại có thêm một nam minh tinh xuất hiện. Ngu Thư Hân nhìn mà sửng sốt, Lâu Tùng Nguyên? Người này tuy cô không quen biết, nhưng nơi nơi đều có quảng cáo của hắn.

Triệu Vũ Lâm giải thích: "Giống Mễ Tuyết Phỉ, cũng là đệ nhất lưu lượng. Lớn lên... là gương mặt mà thiếu nữ thích nhất, ngoại trừ ca hát cũng chẳng có sở trường gì đặc biệt. Nhưng hắn cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nhận quảng cáo thôi cũng nhận đến mỏi tay, lưu lượng so với Mễ Tuyết Phỉ còm muốn cao hơn. Thù lao của hắn nếu đóng phim, chỉ sợ cũng chẳng kém Mạnh Giang là bao!"

Ngu Thư Hân gật đầu, Lâu Tùng Nguyên được nhiệt liệt hoan nghênh, vừa an vị thì lại có người mới đến đến.

Triệu Vũ Lâm nhìn người mới xuất hiện người nói: "Người này chắc em không cần giới thiệu chị cũng biết. Du Mạn, hiện tại không phát triển trong nước, đã bảy, tám năm trong nước không có tác phẩm của cô ấy. Nhưng ở nước ngoài lại khá nổi, thảm đỏ nhất định có mặt. Hiện tại xem tin tức cũng có thể thấy, không ngờ lại có thể mời cô ấy đến."

Ngu Thư Hân bội phục nhìn Triệu Vũ Lâm: "Em hiểu biết nhiều thật đấy!" Triệu Vũ Lâm cười.

Mọi người trong đoàn ngạc nhiên, vui mừng, chào hỏi... đều thể hiện bộ dáng sùng bái khi nhìn thấy thần tượng, Ngu Thư Hân nhìn, sau đó bị Triệu Vũ Lâm đẩy tới gia nhập.

Chờ bảy người chuẩn bị tốt đứng ở một bên, Thời Chấn mới phát hiện còn có người chưa tới. Hắn nhìn đồng hồ, nói với Hướng Kiến Hoa: "Sao còn có người không tới?" Khẩu khí rất không tốt.

Hướng Kiến Hoa nhìn tư liệu, thở dài nói: "Là người của Tạ tổng."

"Tôi đã nói không cần nhét người rồi mà, không cần. Lại mới ngày đầu tiên, là đại minh tinh à?" Thời Chấn tức giận nhìn máy quay.

Hướng Kiến Hoa thở dài nói: "Dù sao cũng là người của Tạ tổng, không có cách nào khác. Chờ một chút đi!"

Thời Chấn tức giận, bởi vậy ánh mắt nhìn Ngu Thư Hân càng khó chịu.

Ngu Thư Hân vô tội nói với Triệu Vũ Lâm: "Vì sao người khác đến trễ hắn lại nhìn chị không vừa mắt? Chị cũng có đến trễ đâu."

Triệu Vũ Lâm kéo kéo tay cô: "Bởi vì chỉ có chị cùng người đó là do người khác nhét vào."

Ngu Thư Hân tiếp tục nói: "Vậy cũng không thể giận chó đánh mèo chị chứ!"

"Không sao cả, chị là người của Thái tổng, nhà đầu tư lớn nhất ở đây, hắn không dám làm gì chị đâu."

Ngu Thư Hân sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: "Chị lợi hại như vậy sao?"

Triệu Vũ Lâm cũng sửng sốt, lập tức nói: "Em không phải đang khen chị!" Em là muốn chị đừng lúng túng, nhưng chị ngàn vạn đừng gây chuyện nha!

Cuối cùng một giờ sau, đúng mười một giờ, truyền đến tiếng đẩy hành lý.

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng tới.

Chỉ có Thời Chấn sắc mặt đã đen như đáy nồi.

Người tới là một nữ sinh trẻ tuổi, mặc váy ngắn thể thao, mang theo mũ vận động mũ, cả người dưới ánh mặt trời có vẻ rất có sức sống.

Cô ấy đẩy một vali hành lý màu hồng phấn chạy vội đến, vừa đến liền ngượng ngùng cười nói: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi bị tắc đường."

Thời Chấn còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể hầm hừ nói: "Giờ thông báo quả thật dễ tắc đường." Cho nên, cô không thể tới trước sao?

Nữ sinh thấy phía sau là một đám tiền bối, che miệng hét chói tai chạy, sau đó chào hỏi một lượt, nói người này là thần tượng của mình, người kia cũng là thần tượng của mình. Lúc thấy Du Mạn còn vui mừng nói, "Tôi từ nhỏ là xem anh trên TV mà lớn lên."

Du Mạn: "..."

Ngu Thư Hân ở một bên nhìn đến trợn mắt há mồm, ngơ ngác hỏi: "Có phải chị không hợp cách không?" So với người ta thì cô hình như quá lãnh đạm rồi?

Triệu Vũ Lâm che mặt nói: "Không không không, chị như vậy là tốt rồi, ngàn vạn đừng học cô ấy." Chị không phát hiện mặt các tiền bối kia đều đen rồi sao? Không chỉ tới muộn mà còn đắc tội hết mọi người, giá trị thù hận lúc này chắc tăng cao lắm rồi.

Ngu Thư Hân gật gật đầu, hỏi: "Ai thế? Chị không quen."

Triệu Vũ Lâm quả nhiên hiểu biết, chỉ cần là giới giải trí này, cô đều biết: "Ngụy Khả Tình, cũng coi như là một người mới. Tốt nghiệp học viện điện ảnh liền tham diễn một phim chiếu mạng, hiện tại đi theo tống tài Tạ Phú - Viêm Hoành. Trong Thời Gian Vui Vẻ hắn là nhà đầu tư lớn thứ hai nên Viêm Hoành là đệ nhị đại nhà đầu tư, cho nên Ngụy Khả Tình xem như là đi cửa sau tiến vào."

Ngu Thư Hân tiếp tục gật đầu nói: "Người trẻ tuổi thật có sức sống!"

Người cuối cùng đến là đông đủ, tám người xếp thành một hàng, Ngụy Khả Tình và Ngu Thư Hân đứng đầu hai bên. Xem ra Ngụy Khả Tình đã bị người đại diện của mình nói một hồi rồi.

"Hoan nghênh mọi người tới Kiều Nham Hương, đây là thôn mẫu mực của thành phố Nam Đan, trải qua mấy năm nỗ lực đã trở thành một thôn sạch đẹp, văn minh. Gần đây du lịch thành phố Nam Đan phát triển cũng góp phần giúp Kiều Nham Hương phát triển hơn."

"Mấy năm nay, người tới Kiều Nham Hương du lịch nối liền không dứt. Kiều Nham Hương có khách sạn Phạm Gia, hiện giờ vợ chồng hai người rời nhà đi du lịch, khách sạn lại không có người trông hộ. Cho nên, hai người đã viết thư cho đoàn phim chúng ta, hy vọng có thể giúp họ quản lý khách sạn. Hiện giờ, nhiệm vụ của mọi người chính là trước khi vợ chồng Phạm gia trở về, phải làm tốt nhiệm vụ."

Đạo diễn vừa nói xong liền có người đem nhiệm vụ phát cho tám vị nghệ sĩ.

Ngu Thư Hân mở ra nhìn, người có tuổi lớn nhất, địa vị lớn nhất Du Mạn lên tiếng: "Xin giúp đỡ chăm sóc tốt vườn rau, vườn trái cây và gia súc, xin quản lý khách sạn Phạm Gia."

Đạo diễn cười ha hả nói: "Nhiệm vụ của mọi người giống như trên giấy ghi, sẽ có người dạy mọi người nên làm như thế nào. Bây giờ chúng ta tới khách sạn Phạm Gia, phòng của mọi người đã chuẩn bị xong rồi."

Đương nhiên, không cho phép hỗ trợ vận chuyển hành lý nên những nữ minh tinh mang theo nhiều hành lý nháy mắt ai oán kêu than.

Nguỵ Khả Tình đẩy hành lý tới cạnh Ngu Thư Hân, mở miệng hỏi: "Cô cũng là người mới sao?"

Ngu Thư Hân lắc đầu nói: "Cũng không hẳn!"

"Hả, vậy sao tôi lại không biết cô nhỉ?" Ngụy Khả Tình hỏi.

Ngu Thư Hân giật giật khóe miệng, người này thật sự lắm chuyện, nhưng ngại vì có máy quay, Ngu Thư Hân chỉ có thể mỉm cười nói: "Không sao, tôi cũng không biết cô!"

"Không giống nhau! Tôi là người mới nhưng sau khi tôi nổi tiếng thì sẽ biết tôi thôi." Khi Ngụy Khả Tình nói những lời này vô cùng kiêu ngạo, rõ ràng cảm thấy việc mình nổi tiếng là rất dễ dàng.

Ngu Thư Hân cười nói: "Vậy chờ sau khi cô nổi tiếng rồi hẵng nó! Tôi đi trước đây!"

Hành lý Ngu Thư Hân là ít nhất, gương mẫu làm đầu tàu chạy đến đằng trước. Ba vị nam minh tinh hành lý cũng không nhiều lắm, nhưng không thể bỏ lại mấy nữ minh tinh kia cho nên giúp họ mang hành lý, cuối cùng vẫn là Ngu Thư Hân đến sớm nhất.

Khách sạn Phạm Gia là một Nông Gia Nhạc*, lưng dựa núi, đằng trước có vườn trái cây và đồng ruộng, bên phải là nơi nuôi heo, bởi vì thối cho nên cách sân khá xa.

*Nông gia nhạc (农家乐): nơi mọi người từ các thành phố trở về với thiên nhiên để có được sự thư giãn và thể chất và tinh thần. (Đây là khi mình tra từ gốc tìm được nhưng theo mình nghĩ thì có lẽ nông gia nhạc là cụm từ chỉ nơi gần gũi với thiên nhiên)

Gà nuôi thả ở vườn trái cây, đồng ruộng trồng không ít rau xanh. Sân rất lớn, có ba toà nhà, đối diện cổng chính là khách sạn. Cửa lớn bên trái là phòng bếp, bên trong bày không ít bàn ghế. Cửa lớn bên phải có người của đài truyền hình, nhìn thấy Ngu Thư Hân đến đầu tiên liền chỉ rõ phương hướng cho cô, nhà nhỏ bên phải là ký túc xá của công nhân.

Vì hiệu quả tiết mục, người ở khách sạn người đều bị thanh không, Ngu Thư Hân cười hỏi người nọ: "Không cần thi đấu gì đó để tranh phòng à?"

Người kia cười đáp: "Là phòng tập thể, mọi người đi vào thì trực tiếp chọn giường ngủ. Có lẽ phải ngủ lại rất lâu đấy! Cho nên chọn cho tốt!"

Ngu Thư Hân nói cảm ơn rồi nhanh chóng mang hành lý đi vào, theo sau là thợ quay phim Ổ Đinh. Trong phòng không có lắp máy quay, điều này lúc sáng đã nói qua, nếu có cái gì muốn quay thì thợ quay phim sẽ trực tiếp tiến vào.

Ngu Thư Hân vào trong liền phát hiện phòng là dành cho bốn người, có lẽ là vì nhân viên đài truyền hình kê thêm một giường, cho nên có chút không hoà hợp.

Ngu Thư Hân chọn giường có vị trí cách cửa sổ không quá xa, như vậy vừa hít thở không khí mới mẻ lại không cần vì người khác ra ra vào vào mà ảnh hưởng đến giấc ngủ. Giường dài khoảng 1m2 được sắp xếp gọn gàng, đồ dùnh trên giường vừa nhìn liền biết là mới, hẳn là đài truyền hình sắp xếp. Trái phải mỗi giường đều có một ngăn tủ khoảng 80cm cùng một cái bàn ở đầu giường.

"Oa! Hoàn cảnh không tồi!" Quả thật không tồi, đời trước khi Ngu Thư Hân còn làm phục vụ ở nhà hàng hải sản ký túc xá là loại giường hai tầng, sắt đều đã rỉ, lúc chuyển mình khi ngủ đều có tiếng cót két. Trong phòng ngoại trừ giường sắt, đừng nói ngăn tủ, ngay cả một cái bàn cũng không có.

Đối lập hoàn toàn với ký túc xá hiện tại, tuy rằng ở nông thôn nhưng một phòng bốn người không tính là nhiều, giường làm bằng gỗ, còn có bàn có tủ quần áo. Lúc còn làm người phục vụ thời gian thường thiếu thốn nên hiện tại Ngu Thư Hân cảm thấy có mấy thứ này đã hoàn toàn đủ rồi.

Ngu Thư Hân vô cùng thỏa mãn, vẻ mặt vui sướng, lập tức mở ra hành lý đem quần áo đặt vào trong ngăn tủ. Đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da đặt trên bàn ở đầu giường, đồ điện đặt trong ngăn kéo nhỏ.

*Convert là "nạp điện tuyến", mình đoán là máy sấy tóc hoặc sạc điện thoại nên để luôn là "đồ điện"

Người quay phim vẫn còn đi theo phỏng vấn, hỏi Ngu Thư Hân: "Đồ của cô ít quá!"

"Có thể sinh hoạt là được rồi!" Ngu Thư Hân tùy tiện đáp lại.

Đồ của cô ít, không cần sắp xếp nhiều, đem vali đẩy xuống dưới gầm giường liền xong, toàn bộ quá trình còn chưa đến mười phút. Ổ Đinh nhìn đến trợn tròn mắt, Ngu Thư Hân xếp xong liền nằm trên giường, hắn có nên quay tiếp không?

Không bao lâu sau những người khác cũng tới, Du Mạn tuy rằng địa vị lớn nhất, nhưng là rõ ràng rất có kinh nghiệm. Đồ của cô ấy mang không nhiều lắm, chỉ có hai vali, hơn nữa mọi người đều nhường cô ấy, cho nên cô ấy là người thứ hai đến.

Du Mạn chọn ở giường gần cửa số giống Ngu Thư Hân, nhưng giường đó cũng khá gần cửa ra vào, người ra ra vào vào dễ dàng đi ngang qua nơi này. Vị trí của Ngu Thư Hân lại gần cửa sau một chút, cửa sau là ban công cùng nơi giặt quần áo, ít người qua lại.

Ba giường còn lại nằm ở đối diện, bởi vì có ba cái cho nên khác hoàn toàn chỗ hai giường bên này của Ngu Thư Hân. Bên kia đầu giường chỉ có thể dựa tường, chẳng những không có cửa sổ mà còn gần cửa, có vẻ có chút loạn.

Ba người còn lại sau khi đến sắc mặt có chút không tốt, ánh mắt nhìn Ngu Thư Hân đều là, người này sao có thể không hiểu chuyện như vậy?

Ngụy Khả Tình là người cuối cùng đến, chỉ còn lại giường duy nhất lại ở góc tường, gần cửa ra vào, không có cửa sổ, có vẻ rất áp lực. Cô ta nhìn giường ngủ của mình rồi lại nhìn Ngu Thư Hân.

Sau đó cười chạy đến trước giường cô hỏi: "Chị, em có thể đổi giường với chị không?"

Ngu Thư Hân nhìn giường ngủ của cô ta, cười đáp: "Không thể!"

Lời này vừa nói ra trực tiếp khiến Du Mạn ở giường bên cạnh cười thành tiếng.

Ngụy Khả Tình liếc mắt nhìn Du Mạn một cái, lại quay đầu cùng Ngu Thư Hân nói: "Hô hấp của em không tốt lắm, ở bên kia không thở nổi."

Ngu Thư Hân cũng liếc mắt nhìn Ngụy Khả Tình, cười nói: "Nếu tôi đến bên kia thì có khả năng sẽ bị suyễn, việc này cũng thật khó nói."

Ngụy Khả Tình nghẹn lời, có chút tức giận hỏi: "Có phải chị thấy tôi không danh tiếng cho nên khinh thường?"

Ngu Thư Hân giật mình nhìn cô ta hỏi hởi: "Vậy có phải cô thấy tôi không nổi tiếng cho nên tóm lấy tôi đòi đổi giường?" Cũng không phải chỉ có nơi này của tôi có cửa sổ.

Ngụy Khả Tình nhìn thoáng qua Du Mạn rồi hậm hực thu hồi ánh mắt, lườm Ngu Thư Hân một cái rồi nói: "Keo kiệt."

Ngu Thư Hân nhìn theo bóng dáng cô ta: "Tôi đây keo kiệt đấy."

Du Mạn đã nghỉ ngơi đủ cũng bị Ngu Thư Hân chọc cười, hỏi cô: "Nếu tôi muốn đổi với cô thì cô có đổi không?"

"Không đổi." Ngu Thư Hân đáp.

Du Mạn nhướng mày: "Vì sao?"

Ngu Thư Hân cũng nhướng mày: "Vì cái gì lại muốn đổi?"

Du Mạn cười nói: "May quá, tôi không có tự làm mình mất mặt."

Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp

Du Mạn vừa nói ra lời này thì những người khác liền không còn gì để nói. Người ta địa vị cao như vậy còn ngại, bọn họ chẳng lẽ còn nghĩ muốn đổi giường? Giường Mễ Tuyết Phỉ không gần cửa sổ cũng không gần cửa ra vào nhưng lại có ánh sáng, Du Mạn đã nói vậy cô tự nhiên cũng sẽ không "tự làm mình mất mặt" mà đi đổi giường.

Giường của Tiêu Vĩnh Thanh gần cửa sau, nhưng tạm chấp nhận được, mà cô ta cũng chỉ có thể tập quen vị trí này.

Ngu Thư Hân có chút khó hiểu, bắt đầu quay rồi, vội vàng như vậy, một ngày có thể ngủ bao lâu mà còn muốn đổi giường? Một đám mặt buồn bực, Du Mạn lại không sao cả, nhưng dẫu vậy cô cũng không nghĩ vô duyên vô cớ đi nhường giường. Cô tin tưởng, giới giải trí cũng giống như người phục vụ trong ngành sản xuất, cô nhường một lần, người ta sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, dù sao cô cũng ăn qua loại mệt này rồi.

Sự việc đổi giường rất chân thật bị người quay phim từ các góc độ khác nhau ghi lại, Ngu Thư Hân nhìn lướt qua Ổ Đinh đã tắt máy quay vẫn đứng ở chỗ cũ, suy nghĩ tại sao đã đến giờ nghỉ ngơi mà tên này vẫn không đi?

Hắn không nghỉ, nghĩa là công việc chưa kết thúc.

Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ, đứng dậy xỏ giày ra ngoài. Thời Chấn cùng những người khác quả nhiên đều đang ngồi ở chính viện uống trà nói chuyện phiếm.

Thấy Ngu Thư Hân ra ngoài, Ổ Đinh nhanh chóng mở máy quay chạy theo, Ngu Thư Hân đi thẳng đến trước mặt Thời Chấn hỏi: "Cơm trưa của chúng ta giải quyết như thế nào vậy?"

Thời Chấn sửng sốt, không nghĩ tới Ngu Thư Hân lại là người thứ nhất thắc mắc, hỏi: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

Ngu Thư Hân cười cười nói: "Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà!" Cũng sắp đến thời gian ăn trưa, thực sự cô có chút đói bụng rồi.

Thời Chấn cười nói: "Ha, một tháng này các người chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, những cái khác chúng tôi đều sẽ không nhúng tay quản. Cơm trưa cô có thể tự đến phòng bếp nhìn xem."

Ngu Thư Hân xoạch xoạch chạy tới phòng bếp nhìn, ngoại trừ túi gạo, cái gì cũng không có.

Ngu Thư Hân trợn tròn mắt!

"Đạo diễn, chúng ta buổi chiều ăn cơm tẻ sao?" Ngu Thư Hân từ phòng bếp thò đầu ra hỏi.

Thời Chấn cười nói: "Là các người, không phải chúng ta!"

CMN, Ngu Thư Hân thiếu chút nữa chửi tục nhưng chú ý tới máy quay bên cạnh, cuối cùng vẫn đem lời nói nuốt vào đi.

Ngu Thư Hân quanh phòng bếp, tưởng tượng thấy cảnh tượng đoàn phim dọn không cho bọn họ, lắc đầu. Sau đó lại xoạch xoạch tới ký túc xá, Thời Chấn nhìn cô đi dứt khoát, có chút không hiểu cô làm cái gì, liền hỏi: "Cô không nấu cơm sao?"

"Chỉ có gạo trắng thì nấu kiểu gì? Cơm khô chan nước tương à?" Ngu Thư Hân hỏi.

"Vậy cô định làm gì?" Thời Chấn hỏi.

Ngu Thư Hân lè lưỡi: "Không nói cho ông."

Ngu Thư Hân trở về ký túc xá nữa, không lòng vòng mà dứt khoát nói: "Nên làm cơm trưa rồi."

Ký túc xá rất yên tĩnh, lúc Ngu Thư Hân nói chỉ có Du Mạn giật giật mí mắt, hỏi: "Cơm trưa gì cơ?"

"Đoàn phim không cấp cơm hộp, về sau một ngày ba bữa đều do chúng ta tự giải quyết."

Du Mạn trợn mắt, nhìn nàng hỏi: "Sao cô biết?"

"Tôi đi ra ngoài hỏi đạo diễn! Hắn nói mặc kệ chúng ta sống chết." Ngu Thư Hân nói.

Trên đầu Ổ Đinh chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, đạo diễn vốn không phải nói như vậy có được không. Đến lúc đó phát sóng, hắn có thể tưởng tượng ra lúc Ngu Thư Hân nói những lời này nhất định sẽ xuất hiện đủ loại màu hiệu ứng, còn có hình ảnh đạo diễn khóc lớn.

Du Mạn nghĩ nghĩ nói: "Tôi không biết có chuyện đó!"

Ngu Thư Hân nhìn những người khác rồi chậm rãi đứng lên:"Dù sao trước hết cứ đi đến phòng bếp nghĩ biện pháp rồi nói sau! Tôi đi ký túc xá nam nói với bọn họ."

Du Mạn chỉ có thể nói: "Đi thôi!"

Ngụy Khả Tình lập tức lên tiếng: "Tôi hôm nay không thoải mái!"

Ngu Thư Hân không thèm nhìn cô ta, nói: "Vậy cô chắc không cần ăn uống."

Ngụy Khả Tình: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kk