Chương 1:Kinh Hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đã khuya, bầu trời tối đen như mực một ngôi sao cũng không thể nhìn thấy, tiệc hỉ tại phủ trạng nguyên đã kết thúc chìm trong bong tối tĩnh mịch, mọi thứ đều yên lặng

Đôi tinh quang chợt lóe lên tại một thân ảnh giữa không trung, giống như sự xuất hiện của ma quỷ ở phía trước chỉ trong chớp nhoáng, Hỉ Thước bưng một khay cháo làm bằng tử đàn từ phòng bếp đi ra. Quay đầu lại nhìn cách đó không xa đèn đuốc vẫn sang trưng ở Bích Trúc Viên, khẽ thở dài một hơi, nhấc chân đi tới Ngưng Sương viện phía trước.

"Hỷ Thước tỷ tỷ trở lại rồi..." - nghe tiếng đập cửa, tiểu nha hoàn Phú Quý nhanh chóng ra mở cửa

"Đại phu nhân vẫn khỏe?" - Hỷ Thước hỏi

"Một mực yên lặng..." - trong mắt Phú Quý mang một chút hoang mang, nghi hoặc vì đại phu nhân lần đầu tiên không có một chút ầm ĩ nào.

Hôm nay là ngày tốt lành đại gia Trầm Chung Khánh nạp thiếp.

Vị Ngũ di nương (vợ bé được gọi là di nương) này thật là không tầm thường, Nàng tên Sở Hân Di, là đích nữ (con gái của vợ cả) của Sở Sanh biên soạn sách ở Hàn Lâm Viện, sở dĩ chịu ủy khuất làm thiếp là vì nàng một mực si mê Trầm Chung Khánh.

Nàng là hồng nhan tri kỷ của vị trạng nguyên mới nhận chức Trầm Chung Khánh này, hai bên yêu thương lẫn nhau, vốn là Trầm Chung Khánh đã hứa hẹn muốn cưới nàng làm vợ, đáng tiếc trời xanh bạc đãi, bị vị đại phu nhân này quấy rối, sợ phụ lòng Sở Hân Di, Trầm Chung Khánh liền vung đao chặt đứt mối nhân duyên này.

Thế nhưng, Sở Hân Di lại là một người trọng tình, một lòng đợi chờ hai năm, cho đến khi nhà ngoại của đại phu nhân thất thế, Trầm Chung Khánh mới oanh oanh liệt liệt đem nàng nạp nàng vào cửa.

Nói là nạp thiếp, ngoại trừ màu bộ lễ phục của tân nương không phải màu đỏ là chính ra, tất cả lễ nghi không khác gì với lấy chính thê, việc này không khác gì ở trước đám đông vị trạng nguyên chính thức tặng cho đại phu nhân một cái tát.

Theo thói quen tính cách đại phu nhân, nàng không náo mới lại.

Nhìn đông phòng yên tĩnh, Hỉ Thước lại thở dài, phân phó Phú Quý giữ cửa, nhấc chân hướng đông phòng đi tới.

"Cháo tổ yến đại phu nhân cần hầm xong rồi" - lại gõ cửa một lần, nhìn ra trong âm thanh Hỉ Thước mang một chút lo sợ, trong nội tâm nàng cũng sợ vị chủ nhân thô bạo này.

Đợi một hồi không thấy hồi âm, Hỉ Thước liền két một tiếng đẩy cửa bước vào: "...đại phu nhân đã ngủ chưa?"

Sự tĩnh mịch trong phòng khiến cho đáy lòng Hỉ Thước sinh ra một tia kinh hãi, nàng cảm thấy tóc gáy mình đều dưng đứng, vô ý thức ngẩng đầu lên.

Trong bóng tối, một thân ảnh treo thẳng tắp ở giữa không trung.

"Coong coong ....", một hồi âm thanh vỡ vụn vạch phá bầu trời đêm, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có trong phủ Trạng nguyên.

"...Không xong rồi, không xong rồi, đại phu nhân tự sát rồi!" - lấy lại tinh thần, Hỉ Thước ba chân bốn cẳng hương bên ngoài chạy ra.

Cạch, cạch, sau một hồi tiếng chốt cửa sổ vang lên, trong phút chốc phủ Trạng nguyên lại khôi phục trạng thái yên tĩnh như trước, chỉ còn lại tiếng thét chói tai của Hỉ Thước quanh quẩn giữa bầu trời đêm mãi không dứt.

"...Ta nói rồi, Gia (Thiếu gia -> Gia -> Lão gia. cách hiểu của ta là đây ) dùng nghi thức chính thê cưới ngũ di nương, nàng ta sao có thể không náo?"- di nương Dương Phong nhận trà từ tay tiểu nha hoàn Đỗ Quyên đưa qua, nhẹ nhàng hớp một ngụm, chế nhạo nói: "Chỉ là không biết lần này Gia có bị nàng ta lại lừa nữa không đây?". Nhớ tới lúc đêm tên hôn của chính mình đại phu nhân cũng dùng tới chiêu tự sát này bá đạo đem Gia cướp đi. Đáy mắt vị di nương này hiện lên một tia trào phúng.

Thật là một gia hỏa không biết sống chết, nhà mẹ đẻ đều thất thế rồi, nàng ta còn dám làm ầm ĩ như vậy.

Chân thượng thư đã bị tịch thu nhà, không phải Tiên hoàng chỉ dụ tứ hôn, đại phu nhân sớm đã bị ban chết rồi..." - tiểu nha hoàn bật cười. "Bây giờ gia mới không sợ người chết rồi, phủ Trạng nguyên sẽ gặp tai bay vạ gió, mong sao nàng chết rồi, đổi lấy một địa phương tốt cho người kia đi" - tiểu nha hoàn xòe năm ngón tay dơ lên, không nói cũng biết, nếu đại phu nhân chết, ngũ di nương mới vào cửa Bích Trúc Viên lập tức sẽ được phù chính (từ thiếp lên chính) rồi. "Di nương ngài không thấy sao, tiếng hét Hỉ Thước như quỷ kêu, trong phủ lại hoàn toàn không lấy một người đi Ngưng Sương viện tham gia náo nhiệt ..."

Chân thượng thư tên gọi Chân Hi Đình, giữ trách nhiệm lễ nghi hộ bộ thượng thư, đại phu nhân lại là đích thân nữ nhi của hắn, hai năm trước trong trận so tài võ trạng nguyên đối với diện mạo bất phàm của Trầm Chung Khánh vừa gặp đã thương, sau đó, thừa dịp lúc phụ thân mở tiệc chiêu đãi, tính kế cho hắn xông nhầm vào khuê phòng, bắt gặp ngay màn mỹ nhân đang tắm.

Biết mình đuối lý, sau khi đại hôn kết thúc, Trầm Chung Khánh vốn định hòa hợp chung sống, nhưng vị Chân Thập Nương này lại không phải là loại hiền thục gì, ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ, trong tâm xem thường xuất thân bình thường bên nhà phu quân, thậm chí còn vênh mặt hất hàm sai khiến thân mẫu.

Thế là Trầm Chung Khánh liền nạp thiếp một người một, trong vòng hai năm cư nhiên lấy về bốn vị di nương, tăng thêm hôm nay là vị thứ năm rồi.

Nghĩ lại mỗi lần đại gia đến phòng vị phu nhân nào, vị đại phu nhân này lại giở trò một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, náo loạn phủ trạng nguyên trong hai ba tháng đừng mơ tưởng yên bình, Dương di nương biết ý cười, nàng phất tay ngắt lời Đỗ Quyên: "....Ngươi đi xem Gia, người có qua đó không?" - tay nhẹ nhàng xoa nhẹ trên bụng, thì thầm: "A di đà phật, chỉ mong nàng ta nhanh chết đi, tốt xấu cũng có thể bảo trụ được cái thai này."

Tam di nương Mã Thụy Thu ở trong phòng, nhị di nương Lý Thải Hương cùng tứ di nương Phó Tú đang cắn hạt dưa.

"...Ngoài thắt cổ ra, nàng ta cũng không nghĩ ra được trò nào mới nữa rồi." - Lý di nương phỉ vỏ hạt dưa ra nền đất. "Đáng tiếc, người này hôm nay cũng không phải là đèn đã cạn dầu!". Sở Hân Di cũng không như mấy người các nàng, tính tình tốt, tùy nàng nắn.

Phó di nương thì cười khánh khách, "...cũng kỳ quái, nàng ta treo cổ nhiều lần như vậy, sao vẫn chưa chết nhỉ?" - Thấy tam di nương mặt tái nhợt ngồi không nói, thì an ủi, "Tỉ tỉ yên tâm, nàng ta hôm nay cũng xem như gặp phải đối thủ, lần này không cần tỉ tỉ cầu, tự nhiên sẽ có ngài thay người trút giận." - lại ngó cửa ra vào thấp giọng nói: "Ta hôm qua nghe nô tài ở Ngưng Sương viện nói, đại phu nhân sớm biết tỷ tỷ có rồi, mới cố ý phạt tỷ..." . Năm ngày trước Mã di nương phạm đến đại phu nhân bị phạt đứng ở Ngưng Sương viện một ngày, sau khi trở về thì bụng đau đớn khó chịu, tìm đại phu đến chuẩn đoán, mới phát hiện đã có thai hai tháng rồi, Trầm Chung Khánh tự mình trông coi một đêm, vẫn là không giữ được đứa bé, "Tỷ tỷ cũng thật ngốc, thân thể không thoải mái, nên sớm xin Gia đến tìm đại phu nhân mới là...." - lời chưa dứt, thấy Mã di nương nhíu mày liền ngâm mồm, trong lòng thì có chút hả dạ, "ngươi cho rằng không lên tiếng là có thể bảo trụ được đứa bé, phi, tưởng dễ ư!".

Trước khi vị phu nhân kia chưa hoài thai, trong viện này ai cũng đừng nghĩ đến sinh hài tử trước!

Nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên tia đắc ý, Mã di nươnghừ một tiếng, "Mọi người cũng cũng đừng cao hứng quá sớm, cẩn thận đến lúc chết rồi cũng không biết mình chết như thế nào."

"Muội muội đây là ý gì vậy, đang yên lành, chết cái gì, sống cái gì ..." - Lý di nương đem nắm hạt dưa trong tay ném vào khay, vỗ vỗ tay chuẩn bị đứng dậy, liền nghe Mã di nương nói: "đại phu nhân lại có thể giày vò, Gia dẫu sao cũng không thích nàng ta, ngược lại là vị này..." - nàng giơ năm ngón tay lên "nghe nói hai năm trước đã cùng đại gia có chân rồi, các người đều thấy rồi, tỷ muội chúng ta người nào vào cửa có vinh quang bằng nàng ấy hôm nay?"

Trong phòng liền lập tức yên tĩnh trở lại.

Sau một hồi, Lý di nương đẩy đẩy nha hoàn bên mình Thanh Mai,... "Đi Ngưng Sương viện xem xem, Gia đã đi chưa?"

Tựa như hô "Sói đến rồi!" hô nhiều lần, cuối cùng sói thật sự đến, cũng không có ai tin nữa.

Nghe thấy bên ngoài nha hoàn náo loạn ầm ỹ, Trầm Chung Khánh một thân y phục đỏ thẫm ở trong phòng tân hôn mỉm cười, hắn mí mắt cũng không nháy, cầm lấy cán cân ở trên bàn, nhẹ nhàng nhấc khăn voan trên đầu tân nương xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo đến mức hoa nhường nguyệt thẹn.

"Gia..." - Sở Hân Di nũng nịu kêu lên một tiếng.

"Di Nhi..." - ánh mắt Trầm Chung Khánh ôn nhuận nhìn giai nhân trước mắt, "Chân Thập Nương là do tiên hoàng chỉ dụ ban tặng, ta không thể từ vợ, để Di Nhi làm thiếp, ngươi ủy khuất rồi!"

Sở Hân Di hai má ửng hồng, "chỉ cần có thể cùng Gia ở bên nhau, cho dù không danh không phận, Di Nhi cũng vui rồi, Di Nhi không thấy ủy khuất." Thanh âm nũng nịu mềm mại vang lên, làm cho trong lòng Trầm Chung Khánh không khỏi rung động.

Đã bao lâu rồi, hắn chưa từng gặp qua ôn nhu như vậy ?

Đối mặt với giai nhân hiền lành như vậy, còn phải chịu đựng sự ngang ngược của Chân Thập nương, Trầm Chung Khánh càng cảm thấy thiệt thòi cho nàng, hắn nhẹ nhàng vén lọn tóc rủ xuống trên trán Sở Hân Di lên, nhu hòa nói: "Di Nhi yên tâm mặc dù không thể cho ngươi danh phận, nhưng ở trong lòng ta, Di Nhi là chính thống, mẫu thân thân thể không tốt, sớm có ý tu hành, sau này việc trong phủ Trạng Nguyên này toàn bộ do Di Nhi quản lý."

Một câu này, từ hôm nay trở đi, nàng chính là chủ nhân trên thực tế của phủ Trạng nguyên.

Lòng Sở Hân Di rối loạn một hồi, chỉ có thần tình trên mặt càng thêm mảnh mai, hiện ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), "Cái này...như vậy sao được...không nói Di Nhi còn có bốn vị tỉ tỉ, không nói chính thê của Gia vẫn đang khỏe mạnh, Di Nhi không thể nghĩ không an phận.." - nàng si mê nhìn Trầm Chung Khánh, "Di Nhi không muốn làm Gia vì Di Nhi rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, bị thế nhân cười nhạo, Di Nhi không sợ ủy khuất, bao nhiểu khổ cực đều có thể chịu, chỉ cần Gia khỏe mạnh, Di Nhi sẽ vui..."

Không cần danh, không cần lợi, chỉ cần hắn tốt là, nàng sẽ tốt.

Nghe xong lời này, trong nội tâm Trầm Chung Khánh không khỏi sinh ra một cỗ thương tiếc, lại nghĩ đến những mưu tính của Chân Thập nương hai năm qua, sâu kín trong lòng hắn thở dài một tiếng, lấy lại thần sắc nói, "dù sao cũng là do ta phụ Di Nhi, Di Nhi không muốn..."

Đang nói, ngoài cửa truyền đến một hồi ồn ào: "Đại phu nhân thật sự không còn thở, xin Xuân Hồng tỷ tỷ để nô tì đi vào chuyển lời cho Gia..." - là Hỉ Thước vừa đi lại quay lại, nàng gắng sức đẩy hai người canh cửa hô to, "Cầu Gia niệm tình phu thê bấy lâu, tốt xâu gì cũng đi nhìn một chút a, Vương mụ nói đại phu nhân lần này thật sự không cứu được." - nàng quỳ bịch xuống đất, "nô tì dập đầu cầu xin Gia." - âm thanh thảm thiết lộ ra vạn phần sợ hãi.

Trước kia đại phu nhân treo cổ tự tử, đều là muốn nàng giữ cửa vào gặp Gia, rồi mới chui đầu vào dây thừng, nhưng lần này đại phu nhân lại đem mình tự tử trước.

Nàng ta dùng bộ dáng này đến.

Đột nhiên nghe đến ba chữ đại phu nhân, sắc mặt Trầm Chung Khánh đen đi một nửa, vừa bảo người đem Hỉ Thước đuổi ra ngoài, Sở Hân Di nhẹ nhàng cầm lấy tay của hắn: "...Gia đi xem đi."

Trầm Chung Khánh hừ lạnh một tiếng, "Nàng ta thắt cổ không phải lần đầu nữa rồi, chẳng qua là muốn giở trò uy hiếp ta mà thôi."

Bọn họ là thủ dụ tứ hôn, là đích thân Tiên hoàng mai mối, nếu như nàng thực sự tự sát ở phủ Trạng nguyên của hắn, chính là đánh vào mặt tiên hoàng, đừng nói hắn là một Võ trạng nguyên xuất thân dân thường, chính là tể tướng hầu gia có quyền thế, cũng không dám động đến cái xui xẻo này.

Đáng tiếc, trước khác nay khác, Chân thượng thư lại phạm vào tội mưu phản.

Thật sự là lão gia hỏa không biết quý trọng, Chân thượng thư bị bắt giữ, hắn không đem nàng đuổi vào từ đường đã là nhân từ rồi, nàng lại dám dùng mánh khóe cũ!

"...Gia đi xem xem đi, dù sao đại phu nhân cũng do Di Nhi vào cửa mới tự sát, quả thật là chuyện không may, trong lòng Di Nhi khó có thể yên." - nhìn vẻ mặt chán ghét của Trầm Chung Khánh, trong lòng Sở Hân Di mừng thầm, chỉ là ngoài miệng lo sợ, giống như tiểu bạch thỏ hồn nhiên lương thiện.

Đang muốn cự tuyệt, nghe thấy tiếng khóc thê lương của Hỉ Thước, không giống với trước kia, trong lòng Trầm Chung Khánh chấn động, hắn thuận thế đứng đậy, "cũng tốt, Di Nhi rửa mặt nghỉ ngơi trước đi, ta đi một lát rồi trở lại."

Vốn dĩ chỉ muốn lấy lui làm tiến, làm cho Trầm Chung Khánh càng thêm yêu thương nàng, thèng ngốc này cư nhiên lại đi thật.

Nhìn bóng lưng Trầm Chung Khánh rời đi, đáy mắt Sở Hân Di hiện lên một tia ngoan độc.

"Gia an hảo.." - Vương mụ đang tiễn Chu đại phu đi ra, nhìn thấy Trầm Chung Khánh bước đến, lách thân mình qua một bên.

"Đại phu nhân sao rồi?" - Trầm Chung Khánh lạnh lùng lên tiếng hỏi.

"Vừa mới tỉnh lại..." - Vương mụ thận trọng nói, ánh mắt liếc qua lén nhìn thần sắc Trầm Chung Khánh.

"Nàng ta lại không chết!"

Trầm Chung Khánh đột nhiên xoay người, trong bắn bắn ra hai tia hàn quang sắc bén.

Hỉ Thước đang theo sau hắn khẽ run rẩy, quỳ bịch xuống, "...lúc nô tì vừa mới quay trở lại, đại phu nhân đích thực không còn thở, cả thân thể đều cứng ngắc." - nàng nhìn về phía Vương mụ và Chu đại phu cầu cứu.

Vương mụ quỳ bịch xuống, "...Hỉ Thước không nói láo, vừa rồi không thấy đại phu nhân còn thở, không phải..." - không đợi gia lên tiếng, bây giờ đã tỉnh rồi. Lời nói đến miệng, Vương mụ cảm thấy không ổn, nàng chuyển đề tài, "không biết làm sao, vừa sống trở lại, cả Chu đại phu cũng lấy làm kỳ lạ."

"Lão phu sống đến tuổi này, đúng là lần đầu tiên gặp phải..." - Chu đại phu tiếp lời nói ra, "Thân thể đều cứng ngắc, theo lý là cứu không được nữa, thật là kỳ tích" - hắn lắc đầu bối rối "chúc mừng Trầm đại nhân, Trầm đại phu nhân đại nạn không chết, chắc chắn cuối đời hạnh phúc." - bất kể nói thế nào, người không chết là vô cùng may mắn, không biết ân oán thị phi trong phủ Trạng nguyên, Chu đại phu không thức thời nói lấy lòng.

Sắc mặt biến đổi mấy lần, Trầm Chung khánh cố nén hận ý, trầm giọng nói: "Đa tạ Chu đại phu..." - từ bên hông ném ra một khối bạc vụ ném ra, không quay đầu lại tiến vào Ngưng Sương viện

Khinh thường đi vào phòng của nàng, Trầm Chung Khánh liền đứng lại ảm đạm trong hành lang gấp khúc*, dưới ánh nến cách bức rèm châu nhìn Chân Thập Nương tinh xảo hoa mỹ giữ nguyên quần áo nằm trên giường, dung nhan vẫn xinh đẹp như trước, dường như một vị tiên tử không biết khói lửa nhân gian.

Thế nhưng, chỉ có hắn mới biết, dưới dung mạo xinh đẹp này, cất dấu một tâm địa ác độc cỡ nào, nhớ tới cuộc sống giống như địa ngục trong hai năm qua của hắn, nhớ tới nhi tử chưa kịp ra đời, tay Trầm Chung Khánh nắm thành thành quyền, gân xanh nổi khắp nơi.

"Tự sát nhiều lần như vậy, sao ngươi vẫn chưa chết." - trong thanh âm lạnh lùng tràn đầy mỉa mai và kinh thường, nhìn qua bộ dáng mê hoặc của Chân Thập nương, không viết bộ dáng vì sao, không biết vì sao, Trầm Chung Khánh lại sinh ra một tia khoái ý trước giờ không có, không nhịn được, hắn cười một tiếng chói tai, "ha..ha..ha... ông trời thật không có mắt, rõ ràng đã không còn thở, lại để ngươi sống lại... hay là ngay cả lão Diêm Vương cũng không thèm thu nhận loại phu nhân ác độc như ngươi." Lần đầu tiên trong đời Trầm Chung Khánh dùng hết ngôn ngữ độc ác nhất trên đời, chính mình phát tiết lòng tràn ngập hận ý.

Đau nhức cả buổi, đối mặt với sự trầm mặc khác thường của Chân Thập Nương, Trầm Chung Khánh đột nhiên cảm thấy thật vô vị, hắn ngậm mồm, cuối cùng nói: "Ngươi đã không nhìn được ta như vậy, từ ngày mai trở đi ngươi sẽ chuyển đến tổ trạch (nhà tổ - của tổ tiên để lại) Ngô Đồng trấn, sau này không có sự cho phép của ta không được phép bước vào phủ Trạng nguyên nửa bước."

Tổ trạch Trầm gia là nơi ở cũ của Trầm Chung Khánh trước khi phát đạt, ước chừng cách phủ Trạng nguyên một ngày đường, bất quá chỉ là mấy gian ngói cũ cùng với nửa mẫu hồ nước mà thôi.

Đuổi Chân Thập Nương đến chỗ đó, ý đồ của Trầm Chung Khánh rất rõ rang, chính là để nàng tự sinh tự diệt.

Nói xong, sợ Chân Thập Nương dây dưa ồn ào, hắn xoay người đi.

Bước được hai bước, trong lòng hắn nảy ra một tia nghi hoặc, thầm nghĩ "...nàng hôm nay thế nào lại an tĩnh như vậy?" Nếu là ngày xưa, nhìn thấy hắn đến, nàng sớm đã khóc rống lên lăn qua lăn lại la lối om sòm rồi, nào dễ dàng để hắn thoát thân như vậy?

Suy nghĩ chợt hiện lên, trước mắt hắn bỗng nhiên thoáng hiện đôi mắt thanh tịnh vừa mới chứng kiến kia, là yên lặng như vậy, hoàn toàn không có bộ dáng sắc bén ngày thường, Trầm Chung Khánh lắc đầu.

Chẳng nhẽ hoa mắt?

Nàng, tại sao lại có loại ánh mắt này?

Đột nhiên quay đầu, phía trong bức rèm, Châu Thập Nương đã nhắm mắt lại, dường như có một bức tường vô hình, đem ngăn cách thế giới của hai người.

"Ta thật sự là hoa mắt" - Trầm Chung Khánh dùng sức lắc đầu đi ra ngoài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro