Chương 19: Mượn chăn đệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 19: Mượn chăn đệm

Châm Thập Nương thầm than một tiếng.

Rốt cuộc là đã quen được nuông chiều, cơm canh đạm bạc này, hắn chỉ nhìn là không muốn ăn a. Giống như không thấy sự khác thường của Trầm Chung Khánh, Chân Thập Nương tiện tay gắp khối trứng cuốn tới bát hắn, “Tướng quân nếm thử tay nghề của thiếp.” Tự mình tách một nửa đồ ăn ra ăn trước, trong miệng không quên giới thiệu, “món này mới hấp trưa nay, dùng mắm tôm và củ cải trắng làm nhân.”

Không ăn được bột mì, Giản Văn Giản Vũ lại sợ bột ngô quá thô, nuốt không trôi, Chân Thập Nương bèn đem ngọc mễ hòa với bột mì làm món nắm, mỗi ngày biến đổi lại thêm nhân khác nhau.

Thấy nàng ăn ngon miệng, Trầm Chung Khánh bèn cầm một nắm lên ăn thử, thần sắc chấn động, mở miệng lớn ăn hết.

Cháo rất nóng, Chân Thập Nương dùng thìa chậm rãi uống, khó khăn lắm mới húp xong một bát. Ngẩng đầu, chỉ thấy Trầm Chung Khánh đã quét sạch một đĩa món nắm xuống bụng, tiếp theo bốn món ăn còn lại cũng tiến vào bụng hơn phân nửa, thấy nàng ngẩng đầu, vẫn chưa thỏa mãn nói, “…món nắm này nhìn khó coi, không ngờ lại ngon như vậy, lúc còn nhỏ cũng ăn qua bột ngô, lại không nhớ rõ là ngon như vậy.”

“Đây là bột mì…” Chân Thập Nương cười nói.

“Ta nói mà.” Hắn nhìn Chân Thập Nương, “còn nữa không?” thấy Chân Thập Nương kinh ngạc, lại xấu hổ giải thích, “bôn ba một ngày, hễ ngồi trước bàn, là cảm thấy đặc biệt đói.”

Vậy là ai đã ngồi cả buổi không chịu động đũa?

Trong nội tâm Chân Thập Nương nghi ngờ, chỉ ngoài miệng không nói ra, nói, “không biết tướng quân đến, buổi trưa hấp một nồi, bị Hỉ Thước các nàng chia nhau hơn nửa, đã hết rồi.” đem một nửa của mình vừa tách ra đưa cho hắn, “Ta húp cháo được rồi, tướng quân ăn cái này đi.”

Nhìn thấy thân thể gầy yếu của nàng, Trầm Chung Khánh đem đồ ăn đặt vào bát nàng, “…Ngươi ăn đi, đơm ta bát cháo.” Ngữ khí thanh đạm tự nhiên, chính hắn cũng không phát hiện ra trong lúc trả lời lại mang theo một tia quan tâm.

Hắn không phải không ăn ngọt sao?

Trong nội tâm Chân Thập Nương có chút kinh ngạc, lại không nhún nhường, nghe theo đơm cho hắn bát cháo.

Dùng xong cơm, Chân Thập Nương dẫn Hỉ Thước, Thu Cúc vào thu thập bát đũa. Trầm Chung Khánh liền cùng Vinh Thăng đến bên cạnh hồ sen ở hậu viện tản bộ, “Ngươi thấy đại phu nhân thế nào?” bước chậm rãi, trong mắt Trầm Chung Khánh mang theo một tia nghi hoặc.

“đại phu nhân so vơi năm năm trước hình như hoàn toàn thay đổi.” trong bóng đêm, Vinh Thăng chớp mắt, “Ngay cả nô tài cũng không dám tin, nàng có thể yên ổn trong tình trạng như vậy.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Trầm Chung Khánh đột nhiên xoay người, “Ngươi nói xem, nàng sao có thể biến hóa lớn như vậy?”

“Con người đều như vậy…” Vinh Thăng không để ý nói, “trải qua những ngày khổ rồi, cái tính tình kiêu căng cũng không còn.” Trước kia tính tình nàng còn chưa thông suốt. Nhớ ra gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn Trầm Chung Khánh, “Nô tài thấy các nàng hình như rất khổ, thấy đại phu nhân trong cái phòng kia, chỉ có mỗi cái giường và tủ, nô tài hạ đẳng nhất trong phủ còn tốt hơn nàng, không phải tận mắt nhìn thấy đại phu nhân ở trong phòng kia, nô tài còn tưởng rằng vào nhà của nhà nào đó…” Mượn ánh trăng, hắn cẩn thận dò xét sắc mặt Trầm Chung Khánh, tận mắt chúng kiến nhưng ngày qua của Chân Thập Nương trở thành như vậy, Vinh Thăng cũng cảm thấy thương xót, cố tình nói tốt một chút, lại sợ phản tác dụng.

Thân là Đại tướng quân danh trấn tam quân, trên chiến trường giết người như ngóe, Trầm Chung Khánh cũng không phải là người có lòng cảm thông.

Thấy hắn xoay người tiếp tục đi, Vinh Thăng chạy chậm đuổi theo, “Lúc ở phủ Trạng Nguyên cũng chưa từng thấy đại phu nhân đi qua nhà bếp, không ngờ, tài nấu nướng của nàng lại tốt như vậy, nhìn trong thức ăn cũng không có chất béo, có thể nấu thơm như vậy, đặc biệt là món trứng cuộn nấm hương kia, thật ngon, còn có…” Xấu hổ gãi đầu, “Một bàn thức ăn cơ hồ đều bị nô tài bao hết, Thu Cúc cùng Hỉ Thước hình như còn chưa ăn no.” Nhớ tới Thu Cúc mở to mắt, như quái thú nhìn cảnh hắn ăn, trên mặt Vinh thăng nóng ran.

Ở bên cạnh Trầm Chung Khánh đã lâu, có sơn hào hải vị nào là chưa thấy qua, hắn vẫn là lần đầu tiên cướp miếng ăn cùng nữ nhân. Bây giờ nghĩ lại, vừa rồi ma xui quỷ khiến thế nào cũng không nên thất lễ như vậy.

Giống như hắn chưa từng thấy qua đồ ăn vậy, thật sự là bẽ mặt đến tận nhà lão thái thái.

Cũng nghĩ đến nửa bát khoai tay hầm đậu cách thủy cuối cùng, thậm chí cả hai đĩa dưa muối đều bị hắn ăn sạch, Trầm Chung Khánh vuốt cái bụng no căng, trên mặt hiện ra một tia thỏa mãn.

Tài nấu nướng của nàng thật sự rất tốt, sau này chán đồ ăn trong phủ, có thể tới đây cải thiện một chút. Nghĩ, toàn bộ quên hết, nếu như bọn hắn hòa li rồi, liệu Chân Thập Nương có chịu hầu hạ hắn dịu dàng ngoan ngoãn như vậy không?

“Bữa ăn hôm này của chúng ta, ước chừng cũng ăn hết lương thực trong vài ngày của ba người, ngày mai ngươi đi trước lên trấn mua chút gạo và thịt trợ cấp bọn họ.”

“Vâng!” nói một chàng dài, Vinh Thăng chỉ chờ những lời này.

Hắn cũng không muốn bị Thu Cúc coi là đi ăn chùa.

Đi bộ quay lại, nhìn thấy Hỉ Thước cùng Thu Cúc ôm một bộ chăn đi vào, nhìn thấy bọn họ trở lại, Hỉ Thước vội vàng dắt Thu Cúc tránh sang một bên.

Vinh Thăng vội hỏi, “…Ôm cái này làm gì?”

“Trong nhà không đủ chăn, nô tì quay về ôm sang một bộ.”

Vinh Thăng kinh ngạc nhìn về phía Trầm Chung Khánh.

Trong mắt Trầm Chung Khánh cũng hiện lên vài tia bất ngờ, không nói tiếng nào bước vào phòng.

Đặt chăn xuống, Hỉ Thước quay đầu nhìn Vinh Thăng, “…đêm nay ủy khuất cho Vinh Thăng đến nhà nô tì tạm một hôm, nhà nô tì cách chỗ này không xa, ngay đằng sau hồ nước.”

Để Vinh Thăng đến nhà nàng?

Vậy Giản Văn, Giãn Vũ ở đâu?

Trước khi nghe Trầm Chung Khánh muốn ở đây, nàng liền có ý sang nhà Hỉ Thước một chuyến, dù sao cũng dỗ Giản Văn, Giản Vũ đáp ứng tối nay ở bên đó. Nghe xong lời này, Chân Thập Nương nhíu mày, nhìn Hỉ Thước nói rất nghiêm túc, nén nghi hoặc trong nội tâm, chỉ lặng nhìn một bên.

“Đến nhà ngươi?” Hắn còn phải hầu hạ tướng quân nữa, Vinh Thăng chỉ vào hậu viện, “Hậu viện không phải còn phòng sao?” Vừa tản bộ một lúc cùng tướng quân, hắn rõ ràng nhìn thấy hậu viện còn có bốn, năm gian nhà ngói.

“Hậu viện không quét dọn, hơn nữa…” Hỉ Thước nhìn Chân Thập Nương, “Trong nhà…cũng không còn..chăn đệm..” Bị chủ tớ Trầm Chung Khánh phát hiện thời gian qua các nàng lại đi đến bước này, Hỉ thước cũng cảm thấy xấu hổ, bất giác không còn sức nói tiếp.

“…Sao lại đến bước này?” Vinh Thăng lầm bầm nhìn về phía Trầm Chung Khánh.

“Ngươi cứ qua đó đi.” Trầm Chung Khánh nhíu mày.

Nhìn thấy chính phòng còn đơn xơ như vậy, Vinh Thăng cũng có thể tưởng tượng ra sự nhếch nhác của hậu viện, bèn gật đầu, “vậy, sáng sớm nô tài đến hầu hạ tướng quân.”

Trầm Chung Khánh không nói.

Hỉ Thước quay đầu phân phó Thu Cúc, “Ngươi dẫn Vinh Thăng đi trước, ở đây có ta cùng tiểu thư là được rồi.”

Thu Cúc thưa, “Vinh ca mời theo ta.”

Vinh Thăng theo Thu Cúc đi ra.

Hỉ Thước đang muốn cởi giày lên giường, bỗng nhiên nhớ đến nửa tháng trước sa thải bảo mẫu, Chân Thập Nương cùng với Giản Văn, Giản Vũ ở đông phòng, các nàng để chăn đệm ngay trên giường.

Không ngờ việc mượn chăn mềm sẽ bị Trầm Chung Khánh nhìn thấy, lúc vừa đuổi Vinh Thăng nàng còn nói thực nói trong nhà hết chăn đệm rồi, bây giờ đột nhiên phát hiện trên giường còn đồ đạc, Trầm Chung Khánh sẽ nghĩ thế nào?

Lẽ nào nói cho hắn biết những thứ kia đều là của nhi tử hắn, quá nhỏ rồi, cơ thể kia không dùng được.

Hỉ Thước bất an nhìn về phía Chân Thập Nương.

Thật sâu trong lòng, nàng vẫn hi vọng Chân Thập Nương có thể thẳng thắn nói với Trầm Chung Khánh chuyện hai người đã có nhi tử, đỡ phải nơm nớp lo sợ như vậy.

Thấy trong phòng chỉ còn lại bọn họ, Trầm Chung Khánh cùng nhìn về phía Chân Thập Nương.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 4, 20131 Reply

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Pingback: Hương y | Vô Hà Sơn Trang

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro