Chương 20:Nhìn trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 20: Nhìn trộm

Chân Thập Nương điềm nhiên rót trà cho Trầm Chung Khánh, “Tướng quân ngồi trước một lúc.” Quay đầu phân phó Hỉ Thước, “Giường đã lau, ngươi đem đồ đạc của ta và Thu Cúc sang phòng đối diện, đem bộ này trải ra cho tướng quân.” Nội tâm Chân Thập Nương âm thầm may mắc, “Cũng may Thu Cúc người nhỏ, nếu không bị hắn phát hiện bộ chăn đệm ngắn thì thảm.”

Thấy Chân Thập Nương không có ý lưu lại trong phòng, trong tâm Trầm Chung Khánh cũng nhẹ nhõm đi ít nhiều, lại hoàn toàn không chú ý sự khác thường vừa rồi của Hỉ Thước.

Hỉ Thước nháy mắt nghịch ngợm mấy cái, tiểu như nhà nàng thật thông minh.

Vì vừa cởi giày lên giường, đem hành lý vừa mượn về đặt ở gần lò sưởi trải ra, lại từ giường cầm chăn đệm của mẫu tử Chân Thập Nương đi ra, đang chuẩn bị xuống đất, thấy Chân Thập Nương tiến đến hôm đồ đạc, vội vàng ngăn cản, “Tiểu thư mau để xuống, để nô tì làm.”

“Để ta ôm, thân thể ngươi nặng, cẩn thận động thai khí.”

Hai người đang tranh giành, Trầm Chung Khánh đứng dậy, “Để ta.” Ôm lấy hai bộ chăn đệm, “…đặt ở đâu?” Không phải thương hoa tiếc ngọc, nhưng hắn cũng không muốn khi dễ người bệnh.

Hai nữ nhân này, một người có mang, một người yếu ớt. Người nào cũng nhìn không giống có thể hầu hạ người khác.

“Tướng quân không được.”

“Phòng đối diện.”

Hai người đồng thời nói.

Chân Thập Nương khó hiểu nhìn Hỉ Thước, lập tức sáng tỏ:

Đúng rồi, lúc nàng ở kiếp trước, đây là việc nam nhân nên làm, Nhưng, ở đây, những việc này sao có thể làm phiền đại tướng quân cao cao tại thượng như hắn? Cũng thầm hối hận nhanh chóng ngăn cản, thấy Trầm Chung Khánh đã ôm đồ đạc, bèn tránh ra một bên giúp hắn mở cửa.

“Sao lại nặng vậy?” cảm thấy trong tay như ôm một khối thiết, Trầm Chung Khánh tựu nhăn mày. Không khỏi nhớ tới lúc ban ngày cứu nàng, cơ thể nàng nhẹ như bông liễu bay theo gió thế kia.

Cơ thể yếu như vậy sao có thể chống được cái chăn nặng như thiết này đè lên?

Ý niệm trong đầu chợt lóe, hắn lại ôm chăn đệm ngược trở lại.

“Tướng quân muốn làm gì?” trong lòng Chân Thập Nương nhảy dựng lên.

“Ngươi dùng chăn kia đi…” Trầm Chung Khánh nói, đem cái chăn Hỉ Thước vừa trải xong cuộn lại, chỉ dùng mắt nhìn, hắn cũng biết bộ này mới hơn.

“Tướng quân không được!” Hỉ Thước vội vàng nhấn bộ chăn xuống.

Cảm thấy từ trên người Trầm Chung Khánh phát ra một cỗ lãnh ý, Hỉ Thước bị dọa nhất thời rụt tay lại, lui ra xa. Miệng giải thích một cách khó khăn, “Bộ này là lúc nô tài xuất giá mới làm, dù sao cũng mới hơn một chút.”

Trầm Chung Khánh chỉ thay đổi chăn thêm không nói.

Hỉ Thước không hiểu nhìn về phía Chân Thập Nương.

Bất quá cũng chỉ một đêm mà thôi, sát tinh này muốn sao thì cứ làm như vậy đi.

Đây là nhà hắn, cho dù hắn muốn đem cái nhà này đi thế chấp, nàng cũng không quản được, chỉ cần đừng bắt nàng cố gắng tận lực làm nghĩa vụ của người vợ là được, nghĩ là như vậy, nhưng Chân Thập Nương lại không nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Hỉ Thước một lần nữa đem chăn đệm trải ra. Chính mình đi theo Trầm Chung Khánh đến phòng đối diện.

“…Sao lại trở thành như vậy?” Buông chăn đệm ra, cuối cùng Trầm Chung Khánh không nhịn được nghi hoặc hỏi.

Thanh âm rất thấp, Chân Thập Nương không nghe rõ, liền nhìn hắn dò hỏi.

“Nhớ lúc ngươi rời khỏi phủ tướng quân, của hồi môn cũng có mấy nghìn lượng.” phía sau lại còn có nửa mẫu hồ sen, bên trong có nội tình gì, sao chỉ trong năm năm nàng đã biến thành sa sút như vậy?

Hỉ Thước trải xong chăn đệm đi đến nghe thấy những lời này, chen miệng nói, “tiểu thư là…” vừa mới mở miệng đã bị Chân Thập Nương trừng mắt nhuốt lời trở lại.

Hỉ Thước ủy khuất bước qua một bên.

Ánh mắt nhìn Hỉ Thước liếc qua nhìn Chân Thập Nương, Trầm Chung Khánh lập tức hiểu, hắn phát hiện bản thân hỏi một vấn đề thật ngu xuẩn.

Một thân nàng bệnh tật chính là cái hang không đáy, có bao nhiêu bạc cũng không đủ.

Nghĩ đến đây, lòng hắn không khỏi co rút lại.

Chứng kiến đáy mắt hắn lóe lên một tia cảm xúc khó hiểu, Chân Thập Nương chớp mắt mấy cái, nhìn lại, hóa ra là chính mình hoa mắt, con ngươi lạnh lùng trước mặt, giống y chang như lần đầu gặp, thấy hắn vẫn nhìn mình, thản nhiên nói, “…số bạc kia không đến một năm đã bị ta tiêu hết.”

Cái này cũng không thể coi là lời nói dối, đến đây không đến một năm, nàng vì sinh Giản Văn, Giản Vũ mà rong huyết. Số bạc kia đã bị nàng tiêu gần hết rồi.

Sắc mặt Trầm Chung Khánh lập tức trầm xuống, mặt đen lên đi nhanh ra ngoài.

Không biết sao hắn đột nhiên lại thay đổi mặt, Hỉ Thước kinh ngạc nhìn Chân Thập Nương, nói thật, nàng rất sợ Trầm Chung Khánh tức giận, trên người bất giác tản ra một cỗ sát khí.

Chân Thập Nương đuổi tới cửa, “…Nước ấm đã đun xong rồi, từ phòng bếp rẽ vào là phòng rửa mặt.”

Đây là nhà hắn, phòng rửa mặt ở đâu hắn đều rõ hơn ai hết, Trầm Chung Khánh cũng không quay đầu lại, bước nhanh đến phòng rửa mặt.

“Tiểu thư không cần đi hầu hạ?” Hỉ Thước ở bên trái thấp giọng nhắc nhở.

Nhớ lúc còn ở phủ đại tướng quân, tất cả mọi người đều tranh nhau hầu hạ, đây là cơ hội hiếm có để gần gũi với Trầm Chung Khánh.

Chân Thập Nương lại không biết những ý nghĩ của Hỉ Thước, nàng lắc đầu, không xác định nói, “Hắn không nói, chắc là không cần đâu?” Nói là rõ ràng, trên thực tế Chân Thập Nương đối với những quy củ lễ nghĩa này của cổ đại cũng chỉ hiểu biết lơ mơ. Nhìn mãi cho đến lúc hắn vào phòng rửa mặt, căn bản không có ý để ai hầu hạ, mới yên lòng, quay người từ cửa vào kéo Hỉ Thước đi đến bên cạnh giường, thấp giọng hỏi, “Không phải nói để Văn ca, Vũ ca ở chỗ ngươi, tại sao lại để Vung Thăng đi?”

Giản Văn, Giản Vũ thật sự là giống Trầm Chung Khánh như từ một khuôn mẫu đúc ra, một khi để Vinh Thăng nhìn thấy, thật sự là không muỗn nghĩ tiếp.

“Văn ca, Vũ ca không sao. Náo ầm ĩ muồn về cùng nô tì, nói là không nghe kể truyện thì không ngủ được, là nô tì đáp ứng trở về trước dàn xếp việc tiếp khách, người đi đón bọn hắn, cũng may là đồng ý rồi…” Hỉ Thước chỉ vào hậu viện, “Giờ phút này, chắc là Thu Cúc đã đem bọn hắn dẫn đến hậu viện rồi.” Sau hồ nước còn có một cánh cửa nhỏ, thông đến nhà Hỉ Thước.

“Ta nói…” Chân Thập Nương giật mình, “đang yên đang lành, sao ngươi lại để cho Vinh Thăng qua đó, may mắn trước khi ta định dàn xếp Vinh Thắng đến hậu viện, để Thu Cúc đi đốt lửa.”

Hậu viện có bốn gian, hai gian chế A giao, một gian phòng bếp nhỏ, một gian khác vốn dĩ để Thu Cúc ở, bảo mẫu đi rồi Thu Cúc liền chuyển đến phòng trước, vẫn luôn bỏ trống.

Hỉ Thước nhớ ra điều gì, hạ thấp thanh âm, “vừa rồi lúc tướng quân đang tản bộ, Văn ca Vũ ca đi nhìn trộm.”

“Cái gì?” Chân Thập Nương lấy lại tinh thần, “Bọn hắn không nói gì chứ?” Hai tiểu gia hỏa lanh lợi này, một khi phát hiện Trầm Chung Khánh và bọn chúng giống nhau như đúc, khó nói sẽ không nghĩ đến điều gì.

“Hâm mộ phải chết..” Hỉ Thước lắc đầu cười, “Liền bị nô tài dọa nói là tướng quân giết người như ngóe, bọn hắn đều không sợ, vẫn nói sau này lớn lên muốn làm đại tướng quân uy phong lẫm liệt như vậy.” Trầm Chung Khánh tướng mạo anh tuấn, nhưng thần sắc lại cực lạnh, toàn thân toát ra một cỗ hàn khí ra ngàn dặm, chắc nguyên nhân là do bản thân là tướng soái, lúc hắn không cười, tự nhiên mang theo một cỗ khí thế làm người khác khiếp sợ.

Giống như vừa rồi, mặt hắn tối sầm, toàn thân Hỉ Thước đều phát run.

“…Lạnh như vậy, mà vẫn có người muốn học, thật là cha nào con nấy.” nghe thấy hai tiểu gia hỏa không có một chút bài xích Trầm Chung Khánh, nội tâm Chân Thập Nương lập tức sinh ra một cỗ ghen tuông, ngữ khí mang theo vị chua.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 4, 20131 Reply

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Pingback: Hương y | Vô Hà Sơn Trang

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro