Chương 30: Mong tôn tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 30: Mong tôn tử

“Ta biết.” Trầm Chung Khánh gật đầu.

Trong nhà đã có năm sáu nữ nhân rồi, mỗi ngày náo loạn gà bay chó chạy còn chưa đủ sao, không ngờ lão phu thân lại thu xếp hôn nhân cho hắn.

Hắn không hề có ý định lấy người khác nữa, sở dĩ muốn hòa ly hoàn toàn là vì phù chính Sở Hân Di, coi như là làm tròn hứa hẹn hắn đã từng đáp ứng với nàng, nói đến xã giao giữa các nội quyến, lấy sự tài tình của Sở Hân Di, làm những việc này cũng dư xài. Mở miệng muốn nói tính toán của mình, bên tai Trầm Chung Khánh lại vang lên lời nói của Vinh Thăng, nội tâm không khỏi sinh ra một chút do dự, “…Chuyện này nên chờ một chút hay không?”

Thấy sắc mặt hắn u ám, hoàn toàn không hào hứng chút nào, lão phu nhân khoát tay bảo người trong phòng đi ra, hỏi thẳng vào vấn đề, “đàm phán chuyện hòa ly thế nào rồi?”

“Không có.” Trầm Chung Khánh lắc đầu.

“Thế nào?” Lão phu nhân ngồi thẳng, “…Nàng không đồng ý?” nhớ đến sự ngang ngược của Chân Thập Nương năm năm trước, sắc mặt lão phu nhân lập tức trở lên u ám.

Nếu Chân Thập Nương dùng đến bản lĩnh quấn quýt bám chặt lấy, việc này vẫn là có chút khó giải quyết.

Chân Thập Nương nàng có thể là người không biết xấu hổ, nhưng phủ tướng quân vẫn cần thể diện.

“Hay là…” Thấy Trầm Chung Khánh trầm ngâm không nói, lão phu nhân càng cho rằng nhất định là Chân Thập Nương không đồng ý, nàng cúi đầu nghĩ nghĩ, lại thương lượng, “Khánh nhi đến xin Vạn Tuế ân chuẩn, hưu nàng?”

Xưa đâu bằng nay, bây giờ nữ nhi quý nhờ phi tử, nhi tử là tướng quân có chiến công hiển hách, có sự ân sủng vô thượng, tin rằng chỉ cần Trầm Chung Khánh mở miệng cầu xin, Vạn Tuế cũng chưa chắc vẫn nhớ đến chỉ dủ kia của tiên đế.

Càng nghĩ càng có lý, lão phu nhân lại nói, “Nàng năm năm không ra ngoài, theo luật Đại Chu ta, chỉ cần điều này, Khánh nhi cũng có thể danh chính ngôn thuận hưu nàng.” Bách thiện hiếu vi tiên, vô hậu vi đại, vô xuất dã thị nữ tử thất xuất chi nhất (trăm điều lành hiếu là đứng đầu, trong tội bất hiếu lớn nhất là tội không con nối dõi, nữ nhân không sinh được con là tội nặng nhất).

“Nương hiểu nhầm rồi.”  bị khí thế của lão phu nhân làm hoảng, Trầm Chung Khánh lấy lại tinh thần lắc đầu liên tục, “Là ta thấy nàng bị huyết hư, người gầy như bộ xương, liền không nhắc tới.” Xưng mẫu thân là Nương là phong tục của Ngô Đông trấn, từ nhỏ đã quen gọi rồi, lúc không có người Trầm Chung Khánh thích gọi như vậy.

“…Nàng bị huyết hư?” Lão phu nhân lắp bắp kinh hãi, “sao lại bị?”

“Ta chưa hỏi.” Trầm Chung Khánh đem chuyện hai ngày qua ra nói, “…Y phục trên người chồng chất toàn miếng vá, so với Lý quả phủ ở tiền viện gần nhà ta năm đó còn khổ hơn.” Lý quả phụ là hàng xóm của Trầm Chung Khánh khi còn bé, trượng phu từ bé thể nhược mắc nhiều bệnh, kết hôn không đến một năm thì chết, nhà chông liền mắng nàng khắc chồng, đuổi khỏi nhà, huynh đệ nhà mẹ đẻ đều sợ dính xui, không chịu giữ lại, nàng phải dựa vào dựa vào việc sửa quần áo mà sống, cuộc sống vô cùng khổ.

Khi đó Trầm Chung Khánh rất nhỏ, thường thấy cứ đầu xuân là có thể nhìn thấy nàng giặt quần áo bên bờ sông lạnh như băng, bàn tay thô ráp nứt toác, làm kí ức nhiều năm như vậy đối với hắn vẫn còn như mới xảy ra.

Về sau, hắn khảo thi làm Trạng nguyên quay về Ngô Đồng trấn, thấy tiền viện đổi người, vội hỏi, mới biết Lý quả phụ đã chết được ba bốn năm, nghe nói năm đại hàn lên núi đốn củi bị đói bất tỉnh, chết cóng ven đường.

Chân Thập Nương không có nhà mẹ đẻ để đi, nếu bọn họ hòa ly rồi, nàng liệu có thể trở thành Lý quả phụ thứ hai không?

Không biết tại sao, vừa nghĩ tới Chân Thập Nương sẽ bần cùng chết cóng trong đống tuyết, tâm Trầm Chung Khánh bất giác một hồi run rẩy.

“tật xấu mềm lòng này của hắn lại tái phát ah.” Nhi Tử của chính mình là cái dạng gì Lão phu nhân rõ nhất, nàng nghe xong tựu thở dài một tiếng, “… Cái kia Khánh Nhi ý định lúc nào nói chuyện này với nàng?”

“Ta…” ánh mắt Trầm Chung Khánh có chút hoang mang, hắn cũng không biết lúc nào nói thì thích hợp.

Nếu Chân Thập Nương ương ngạnh một chút, hung ác một chút, ngày hôm qua hắn sẽ không chút do dự nói ra việc hòa ly, nhưng, đối mặt Chân Thập Nương như vậy, hắn thật sự không mở miệng được.

“Ta biết, Khánh Nhi không muốn giậu đổ bình leo.” Thấy hắn như vậy, Lão phu nhân lại thở dài một tiếng, “Chỉ là chuyện này không thể so với chuyện khác, Khánh Nhi cũng không nhỏ, ta là trong nội tâm trông mong ngươi có thể sinh cho ta một tôn tử sớm một chút, dù sao đừng để cho nhi tử của trắc thất (con vợ bé) trở thành Gia, bị người đời chế nhạo.” Nàng thấy Trầm Chung Khánh, “Khánh Nhi ngàn vạn đừng đưa ra chủ ý sai lầm!” Thanh âm tường hòa, lại kiên định khác thường.

“Nương nói cũng đúng, ta hai ngày nữa sẽ đi nói chuyện này với nàng.” Không biết tại sao, đưa ra quyết định này, lòng hắn lại run rẩy.

Dùng sức lắc đầu, vứt bỏ cảm xúc không hiểu này trong lòng , Trầm Chung Khánh cười nhìn mẫu thân, nịnh nọt thăm dò, “Nương, Hòa Ly về sau, ta cũng không có ý định lại tìm người khác, tìm một người thích hợp trong các di nương a…” Thấy mặt Lão phu nhân trầm xuống, bèn giải thích, “Nương cũng thấy, bất quá chỉ năm cái nữ nhân, hậu viện đã như gà bay chó chạy , lại để cho người đánh cũng không phải mắng cũng không phải, nhiều nữa, ta sợ…”

“Đó là ngươi đối xử bất công!” thanh âm của lão phu nhân đột nhiên cao vút , “Cùng thân phận di nương, làm sao lại một mình độc sủng trở thành như vậy?!”

Trầm Chung Khánh trí hiếu, tuy trong nội tâm không đồng ý lấy người khác, nhưng thấy Lão phu nhân phát nộ, cũng không dám nói nữa, vội vàng ngậm miệng.

Hơn nửa ngày, Lão phu nhân lại nói thấm thía khuyên nhủ, “… Đám di nương bọn họ náo loạn, là vì không ai phục ai, về sau Khánh Nhi lấy chánh thất, có thân phận chính thê dồn ép, chỉ cần ngươi đừng ái thiếp diệt thê (yêu chiều thiếp không lo vợ, bất công), các nàng không dám đi nơi nào náo nữa.”

“Nương…”

Trầm Chung Khánh vừa nói một tiếng đã bị Lão phu nhân cắt ngang, “Ta không đồng ý ngươi chọn ra một người từ trong các di nương, cũng không phải vì người khác, chỉ là thân phận của những di nương này đều quá thấp, môn bất đương hộ bất đối (không môn đăng hộ đối), làm di nương cũng thì thôi, làm chánh thất vạn lần không được.” Nàng ý vị thâm trường nhìn Trầm Chung Khánh, “Tuy được làm tướng quân, nhưng đây đều là Khánh Nhi lấy mạng đổi lấy , chung quy Khánh Nhi còn là một người không có chỗ dựa ah, nếu có thể tìm một mối nhân duyên tốt, Trầm gia chúng ta từ nay về sau cũng đứng vững hơn trên kinh thành…” Xuất thân nông phụ, Lão phu nhân vốn cũng không hiểu việc cân đối quyền mưu này, đều là hôm nay ở An Khánh Hầu phủ, nàng hiện học hiện mại được (vừa xem vùa học).

Trầm Chung Khánh sắc mặt đỏ lên, “Di nhi cũng là xuất thân quan lại.”

Lão phu nhân mỉm cười một cái, “Một cái Thông chính Ti ngũ phẩm, làm sao có thể so sánh cùng với Khánh Nhi!” phụ thân Sở Hân Di là quan Thông Chính Ti Tham Nghị, “Nàng hiện tại chỉ là di nương, nghe nói đệ đệ của nàng ở bên ngoài còn lấy danh nghĩa tiểu cữu tử (em vợ) của đại tướng quân gây chuyện thị phi khắp nơi, nếu mà được nâng đỡ nữa, còn không biết sẽ thế nào nữa.”

Những điều này Trầm Chung Khánh cũng có nghe thấy, tựu nhíu mày, “Ta sẽ bảo Di nhi khuyên nhủ hắn.” Miễn cưỡng mỉm cười, “Lúc Di nhi gả cho ta, ta cũng chính là quan Lục phẩm, nói ra, lúc ấy vẫn là ta trèo cao người ta đây này.”

Đây cũng là sự thật.

khí thế của Lão phu nhân thấp xuống.

Lúc trước là Sở Hân Di là hạ giá (hạ thấp mình cưới, chứ không phải hạ giá kia nhá :3), mặc kệ chán ghét nàng nhiều như thế nào, Lão phu nhân cũng không thể phủ nhận điểm này, bởi vì phụ thân Chân Thập Nương bị hoạch tội, sợ Trầm Chung Khánh bị liên quan, được cao nhân chỉ điểm, Lão phu nhân mới vội vàng dùng nghi lễ chính thê cưới Sở Hân Di, thay Trầm Chung Khánh thay đổi lập trường, sau đó vì lấy lòng Sở gia, nàng lại đề nghị để cho Sở Hân Di chủ trì ngân sách trong phủ Trạng Nguyên.

Ai ngờ, mời thần dễ tiễn thần khó, hồi đó quỹ trong phủ Trạng Nguyên bị Sở Hân Di nắm trong tay, chủ trì tựu nhiều năm như vậy, lại có chút ít đuôi to khó vẫy rồi.

Trong phòng yên tĩnh khác thường.

Chứng kiến thần sắc Trầm Chung Khánh mệt mỏi , Lão phu nhân cũng có chút nửa đường bỏ cuộc, nhưng, lời An Khánh Hầu phu nhân  lại đang vang lên bên tai, “Trước tiên để Trung Tín đến Quốc Tử Giám dự thính (nhờ) hai năm, sau đó tìm cách kiếm một chức vụ trong Hàn Lâm viện, có thanh danh Trầm tướng quân nâng đỡ, vài năm công phu tựu phát đạt…” Nhớ tới những lời này, Lão phu nhân liền hung hăng cắn răng.

Cho dù thế nào, vì tiền đồ của tiểu nhi tử, nàng nhất định phải thúc đẩy cuộc hôn nhân này!

“Khánh Nhi…” Cân nhắc thật lâu, Lão phu nhân mở miệng đánh vỡ yên lặng.

Trầm Chung Khánh sở dĩ không đồng ý lấy người khác, chủ yếu chính vì muốn phù chính Sở Hân Di. Xem ra, nàng nhất định phải đem chuyện của Sở Hân Di làm ra trong những năm này nói cho hắn biết rồi.

“Đúng rồi!” Lão phu nhân đang suy nghĩ nói như thế nào, Trầm Chung Khánh đã vòng vo chuyển chủ đề, “Ta mua A giao cho Nương, Nương xem chưa?” Lại nói, “…Giản Ký A Giao trên Ngô Đồng Trấn này lại là hàng hiếm, bên ngoài đều nói so với Thái y viện còn tốt hơn, ta đi hai lần mới mua được đây này.”

Thấy Trầm Chung Khánh vòng vo chuyển chủ đề, Lão phu nhân tựu thở dài một tiếng, cười mắng, “…Lại tiêu bạc, thể cốt ta cường tráng lắm, đâu cần cái này?” Con mắt có chút híp, “Lúc tuổi còn trẻ cùng cha ngươi làm việc, con dâu trẻ trong phương viên vài dặm, không có ai có thể đuổi kịp của ta…” Nhắc tới năm tháng tuổi trẻ, hai con ngươi của Lão phu nhân lập tức hiện một tầng sáng rọi.

Gặp Lão phu nhân không dây dưa nữa, tâm tình Trầm Chung Khánh hòa hoãn đi không ít, nâng chung trà lên từng uống từng ngụm, mỉm cười nghe câu chuyện hắn đã nghe qua trăm lần.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 20131 Reply

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Pingback: Hương y | Vô Hà Sơn Trang

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro