Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả thật đêm đó hoàng thượng triệu nàng đến sủng hạnh. Khi cả hai đã làm xong hỉ sự, nàng xấu hổ nhưng cũng không quên chuyện bản thân nên nói cho hoàng đế.

" Hoàng thượng...thiếp có điều muốn đề nghị với hoàng thượng."

Nàng thập phần thẹn thùng, giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ vuốt tai người nghe. Gương mặt trắng nõn với đôi má đang ửng đỏ lấp ló trong những cây nến đã vơi đi một nửa thấp sáng cho cả căn phòng tối om om. Đôi mắt hướng hoàng đế nhìn lấy đầy vẻ khẩn thiết rồi lại chầm chậm rũ hàng lông mi đen dài xuống hai ba phần. Cơ hồ muốn câu hồn đoạt vía người nằm bên cạnh. Lý Thánh Tông hướng đôi mắt theo từng chuyển động của nàng với vẻ say mê dị thường, giọng nói giảm đi vài phần âm lượng cho phù hợp với tiếng của nàng.

" Hửm? Nàng vừa vào cung đã muốn đề nghị với trẫm sao ? Nói đi."

Lý Thánh Tông trêu chọc hỏi lại, tay ông thuận theo vuốt lấy gương mặt mềm mại, hoa ra phấn kia. Đôi má nàng nóng hổi như một cái chăn bông mền mại đã được ủ ấm từ trước, sờ vào vô cùng thoải mái.

" Cha thần thiếp là một quan văn nhỏ của triều đình, nhưng không may vì cha cương quyết không nghe theo lời xui khiến của Dượng thị nên mất mạng. Thần thiếp hôm nay đã đến thỉnh an hoàng hậu. Bên cạnh hoàng hậu ngoại trừ hạ nhân trong cung ra, hoàng thượng nghĩ rằng còn có ai canh chừng người này cho bệ hạ? Cho là bệ hạ cài người vào trong cung hoàng hậu đi nữa chẳng lẽ hoàng hậu không biết để xử lý, chẳng lẽ Dương thị không đề phòng giúp hoàng hậu trong cung hay sao? Thế lực Dương thị sâu dày, nhất định trong ứng ngoài hợp sau này kết cục khó lường. Mong bệ hạ suy tính cho đại cục trăm năm của nước Đại Việt ta. "

Nàng nói thẳng, giọng đã mạch lạc cùng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Lý Thánh Tông bây giờ mới tỉnh táo suy xét từng lời nàng nói, tay ông cũng vì vậy mà rời khỏi mặt nàng. Ỷ Lan vậy mà lại muốn giám sát hoàng hậu. Tuy ông vô cùng đề phòng bà, cũng đã cho nhiều cung nhân thân cận đến giám sát bà nhưng lại không nghe được động tĩnh. Vậy mà trước kia lại xảy ra sự việc bà lén gặp lý Thường kiệt khuyên can ông phục sủng cho bà. Cũng may Lý Thường Kiệt đối với ông quen biết từ nhỏ nên mọi sự đều báo lại. Từ đó cũng khiến cho ông sinh nghi không tin tưởng rằng người đàn bà này an phận thủ thường được nữa. Bây giờ quả thật là nàng ta chưa từng làm thêm việc gì khiến mình quở trách nhưng ngộ nhở ngày sau ông chết bà vẫn còn tại vị, há không phải củng cố quyền lực vào tay Dương thị kia sao. Dù Lý Thánh Tông rất kiêu ngạo bản thân cường tráng, khoẻ mạnh hơn người nhưng chung quy lại ông hơn tuổi Thượng Dương nhiều lại có trăm bề phiền não. Nên ông cảm thấy bản thân ra đi sớm hơn Thượng Dương là đều có thể. Lại nói Ỷ Lan này, không có thế lực để vọng tưởng quyền lực khuynh triều nhiếp chính. Nếu như nàng ta có phúc phần sinh con trai thì đương nhiên sẽ không phản mình. Cho nàng ta chút quyền lực trong hậu cung thấy vậy mà lại sinh ra cái lợi sau này. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, ông liếc nhìn lại nàng một lần nữa. Thấy nàng đang cúi đầu vẻ thành kính. Trong lòng đã có quyết định.

" Nàng thật sự muốn làm tai mắt của trẫm bên cạnh Dương hậu ?"

Lý Thánh Tông trầm giọng hỏi lại một lần nữa, ánh mắt như dò tìm điểm hở không ra trong dáng vẻ phụ tùng của nàng.

" Dạ phải, thưa bệ hạ."

Nàng trả lời, giọng đầy cung kính cùng mạnh mẽ phát ra. Đôi mắt tròn xoe hướng hoàng thượng nhìn lên.

" Chuẩn."

Lý Thánh Tông giọng đầy uy nghiêm nói. Sau khi nói xong, ông vươn tay sờ lên cổ nàng rồi lại trườn xuống eo nàng ôm lại. Ông nghĩ nghĩ suy suy một chút rồi lại mở miệng nói:

" Đợt đến sáng nàng dùng thuộc thụ thai ta ban rồi hẳn đi."

Giọng ông lộ vẻ thâm tình cùng một chút dưa vị buồn rầu hiếm thấy. Trong lòng ông luôn canh cánh việc bản thân 40 tuổi vẫn chưa có con trai nối ngôi, rồi triều đình nhà Lý sẽ ra sao đây. Khi ông đã có tuổi, đại nghiệp nhà Lý chỉ mới duy trì được hơn 60 năm. Quần thần chia bè kết phái, thế lực quý tộc lâu năm nay đã lộ ra bản chất lộng hành, ngang nhiên lộng hành. Còn cả nhà Tống kia lâm le xâm lược nước ta nhiều đời cũng đang đói khát chờ ngày sẩy chân. Nghĩ tới đây, ông không khỏi thấp thỏm, lo âu. Cơ hồ tim ông bóp chặt lại một cái đau nhói. Lần này, trong lòng ông đã hừng hực khí thế muốn quyết tâm mở rộng bờ cõi nước Đại việt, xây dựng đất nước trăm năm phồn thịnh.

Sáng hôm sau, sau khi dùng thuốc xong Ỷ Lan đến thỉnh an Thượng Dương. Ỷ Lan vừa đi vừa suy xét tình hình. Hôm qua nàng tới chỗ của Thượng Dương đây là điều không hợp tình hợp lý trong mắt Thượng Dương nhất. Các phi tần khác nàng biết chưa từng tới thỉnh an mà chỉ tới khi có các lễ nghi cần bàn bạc. Ngày đầu coi như là có lễ đi bây giờ lại tới nữa, chắc chắn sinh nghi.

Nàng quyết định sẽ nói thẳng ý tứ này cho Thượng Dương biết. Nhưng cũng là đề phòng hậu quả có tai mắt nghe trộm nên trong lúc hoàng hậu cùng nàng đọc sách luận thiên hạ thì mới nói. Vì ở nơi đó không binh, không tướng. Hạ nhân thì chỉ có nô tỳ thân cận Thường Dương, Tống thị kia ở lại, cũng không quá đáng ngại.

" Thỉnh an bệ hạ."

Nàng tươi cười, mười phần tự tin đi vào cung của Thượng Dương. Bà lúc này đang ăn sáng, bữa ăn quá thanh đạm ( nàng nhận xét). Chức vị trung cung chỉ dùng cháo trắng hạt sen cùng một ít bánh hoa sen. Hoàng hậu này không phải đang muốn làm hoà thượng đó chứ ?

" A, Không nghĩ ngươi đến lại sớm vậy! Ngươi đã dùng gì chưa? Ta bảo người đi chuẩn bị một phần cho ngươi?"

Bà có chút lúng túng, bản thân sống qua chục năm ở đây chưa từng có người tìm mình sớm như vậy.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui dù gì đi nữa thì lát nữa còn phải ở lại đọc sách, đàm đạo. Chắc chắn thời gian ăn không có. Dù không thích thì cũng không thể để thành ma đói được. Nàng nhìn bà ánh mắt có chút ái ngại, bất đắc dĩ đáp.

"Tạ bệ hạ."

"Người đâu đem một phần tới cho Ỷ Lan phu nhân dùng."

Bà không phải vô ý kêu người mang lên một phần giống mình. Mà vì thói quen ăn uống của bà đặc biệt khác người, chính là lấy thói quen ăn uống của phật biến tấu đi một chút cho bản thân. Mỗi ngày dùng một bữa, mục đích chính là để Ỷ Lan đói không chịu được sẽ không ở lâu chỗ mình, tránh sinh hoạ.

Khi Ỷ Lan dùng thức ăn xong liền trực tiếp hỏi Thượng Dương về nơi đàm đạo. Thượng Dương cũng thuận ý dắt nàng đi tới nơi mình hay đọc sách. Bà cho hạ nhân lui hết ra ngoài canh cửa. Thấy bà làm như vậy Ỷ Lan cười thầm trong bụng, cảm thấy bản thân không cần phải hao tổn sức lực khuyên bà làm gì. Cả hai bước vào trong, căn phòng không to không nhỏ hiện ra với sự phân chia hai điểm nổi bất chính. Đầy tiên chính là hàng loạt các kệ sách đối xứng nhau xếp thành hàng. Trong các kệ sách này chứa là về phật pháp, nữ tắc, sử sách các triều đại của Đại Việt ta cùng với nhà Tống... Hai người cùng đi qua, nhưng nàng muốn đi chậm lại để thăm quan một chút nên ở phía sau bà. Lúc đưa mắt tập trung lại vào người đi phía trước, nàng cẩn thận quan sát từng bước chân của bà đi. Hoàng hậu nước Đại Việt ta quả nhiên khí chất bất phàm. Từng bước chân đều khiến người ta cảm thấy như sen nở trên đất. Nàng bị cuốn hút tới độ miệng không tự chủ nói ra:

"Bệ hạ là Quan Thế Âm Bồ Tát tái thế sao?"

Dù giọng nàng đã kiềm hãm đi không ít độ lớn nhưng là tai Thượng Dương đặc biệt để ý đến nàng nên đều nghe thấy. Âm thanh thiếu nữ mới lớn thật êm tai dễ nghe, bà giương môi cười thành một âm thanh tạo ra hơi thở ngạo kiều tạo ra một tiền lệ trước nay chưa từng có ở bà.

Nhưng nàng vốn đi phía sau cũng không biết người kia đã nghe thấy hay không nhưng trong lòng có chút chột dạ, đỏ mặt không nói thành lời.

Bà dẫn nàng tới một cái bàn thấp ở gần giữa chính điện, hơi nghiêng về phía bên phải của gian phòng, không có ghế chỉ, tất cả đều được nâng lên bởi một cái bục hình vuông, bên ngoài phủ tấm rèm lụa tím ống ánh. Trông vô cùng tinh tế, tao nhã. Đây chính là điểm nổi bật thứ hai. Nàng chưa từng thấy cách bố trí đặc biệt như vậy, liền hỏi Thượng Dương.

" Bệ hạ thật có mắt nghệ thuật. Nhưng cách bố trí kỳ lạ như vậy chưa từng thấy qua."

" Không trách ngươi không biết, đây quả thật là lấy ý tưởng từ điện của Tần Thuỷ Hoàng lúc nhỏ cùng học với Lã Bất Vi."

Bà ôn tồn giải thích cho nàng. Ánh mắt sáng vẫn hướng về phía trước nhìn nơi bản thân lên ý tưởng xây dựng. Nàng hết đưa mắt từ tác phẩm của bà sang chủ nhân của nó thì thu hồi lại tầm mắt, hướng tới một điểm xa xăm hồi tưởng kiến thức bản thân có được. Nàng dù có phần tự hào kiến thức của mình trước đây nhưng hiện giờ xem ra là múa rìu qua mắt thợ rồi.

" Ngươi thích đọc gì thì cứ lấy đi."

" Dạ."

Lúc chọn sách nàng liền thấy một cuốn sách ghi chép đầy đủ về Tần Thuỷ Hoàng liền tiện tay mà lấy luôn. Thượng Dương đi theo cùng thấy nàng hứng thú như vậy liền cũng quyết định chọn một chủ đề tưng tự để cùng bàn luận.

Thượng Dương đối với sách ở đây đã đọc hết, nên thật tình cũng không biết đọc cái gì thì tốt. Lát nữa cũng đàm đạo với nàng ta hay là lấy bộ Lã thị Xuân Thu* đọc lại cũng được.

(*): là bộ sách do Lã Bất Vi - thừa tướng nước Tần thời Chiến Quốc sai các môn khách soạn ra những điều mình biết, hợp lại thành sách. Bộ sách này hoàn thành vào năm thứ 8 đời Tần vương Chính (239 TCN). Nhìn chung Lã thị Xuân Thu là một bộ sách có tầm ảnh hưởng quan trọng đối với sự phát triển của Nho giáo và văn hoá Trung Quốc. Lã thị Xuân Thu bao gồm nhiều nội dung phong phú, đa dạng. Một số nội dung chính của bộ sách này bao gồm:

Quan điểm về đạo đức: coi đạo đức là nền tảng của xã hội.

Quan điểm về chính trị: coi chính trị là để duy trì trật tự xã hội.

Quan điểm về quân sự: coi quân sự là để bảo vệ đất nước.

Quan điểm về kinh tế: coi kinh tế là để phát triển đất nước.

Cả hai chọn xong sách ưng ý, Thượng Dương cùng Ỷ Lan ngồi lại một chỗ mà đọc. Qua một khoảng thời gian cũng không biết là bao lâu thì Ỷ Lan hơi mất kiên nhẫn buông sách xuống. Nàng vốn ít đọc sách nên chú tâm được mấy canh giờ như vậy liền khiến nàng hơi đau đầu cùng mỏi mắt đau vai. Nàng xụi vai xuống, nhìn người kia an tĩnh tiếp tục đọc sách của mình nàng liền khó chịu. Nàng cũng không biết vì sao bản thân lại cảm thấy như vậy. Chắc bởi vì hoàng hậu trời sinh đã có năng lượng nuôi dưỡng lớn khiến người như nàng lâu năm vắng bóng mẹ liền muốn bà chú ý nhiều hơn tới mình, hoặc cũng có lẽ là ái mộ vẻ đẹp thanh tâm quả dục của bà cũng nên. Dù nói gì đi nữa thì trong lòng nàng vốn là bất bình, nên liền bịa chuyện gây sự chú ý.

" Tần vương này quả thật từ nhỏ đã có bản lĩnh hơn người. Chỉ có điều cuộc đời của ông cũng không thuận buồng xuôi gió lắm...Đang lý Lã Bất Vi không nên tham quyền sau khi Tần vương trưởng thành nên sớm giao lại quyền lực mới tốt. Còn Tần Thuỷ Hoàng sao thời điểm này lại hiền như vậy ?"

Nàng thở dài giả bộ cảm thán, cùng nhăn mày biểu lộ rõ bản thân bất bình thay Tần Thuỷ Hoàng nói.

" Mọi sự trên đời vốn dĩ vô thường. Nhưng thế gian luôn sắp xếp mọi sự đúng vào trật tự của nó."

Tay Thượng Dương vẫn không buông cuốn sách mình chọn, lời nói thốt ra bình thãn tựa như không nhưng lại khiến người ta tỉnh giấc mộng. Nàng vui thích nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng này của bà, lòng bỗng có chút nóng rực lên lại gần bà.

" Sao vậy?"

Bà hỏi nàng để cảnh báo nàng rằng bà biết tất cả những động tác nàng thực hiện trước sau. Nàng giật mình tỉnh táo lại, nhanh nhẹn đáp lại.

" Ngồi ở chỗ kia không thoải mái, thần thiếp gần bệ hạ một chút có lẽ sẽ cảm nhận được phúc khí của bệ hạ."

" Chắc là ngươi chưa quen ngồi xem sách lâu như vậy. Hồi cung tĩnh dưỡng đi."

Bà lúc này mới buông sách xuống, nhìn trực diện mắt nàng mà nói. Thượng Dương nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để tiễn mối hoạ trong tương lai này đi. Dù biết bản thân sẽ cô đơn tịch mịch một lần nữa. Trong đáy lòng sinh ra cảm giác muốn bám víu, ỷ lại. Nhưng không thể làm cho người nhà bà lo lắng, nhưng sự lo lắng đó rốt cục là hoàng vị hay là bà đây, bà có chút tự giễu cợt chính mình. Suy tư một hồi lại thấy nàng đang tròn mắt nhìn mình chăm chú quá độ.

" Ngươi sao lại nhìn ta như vậy ?"

Thượng Dương có phần mất tự nhiên hỏi nàng, đầu cũng quay về vị trí cũ.

" Chỉ là thần thiếp suy nghĩ bệ hạ có muốn nghe chuyện chính hay không mà thôi."

Nàng không biết đáp lại cái gì. Nên liền tống chủ đề mà bản thân đã chuẩn bị chu toàn nhất ra nói. Khuôn mặt cũng theo đó khôi phục vẻ tự nhiên như chưa có chuyện gì. Nàng không hiểu vì sao hoàng hậu nhìn nàng như vậy nàng liền tim đập nhanh, mặt nóng dần.

" Ngươi nói đi, là chuyện gì ?"

Bà có cảm giác đây không phải nguyên nhân chính cho hành động của nàng nhưng cũng không có cách giải thích khác hợp lý nên thuận theo.

" Bệ hạ chắc cũng biết hoàng thượng e ngại thế lực họ Dương."

Nàng cười nửa miệng, gương mặt cứ vậy lại gần Thượng Dương, sắc mặt không có lấy nửa điểm thẹn thùng như ban nảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro