Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Anh đã nói với em...
Anh muốn bay lên vũ trụ. Thế nên em sẽ biến giấc mơ của anh thành hiện thực!

Anh Kaito là một nhà thiết kế đồ chơi, và cũng là anh họ của em.
Em đã nhờ anh ấy làm cái đèn chiếu đó, làm cả ngày trong nhà anh ấy em không biết đã hơn 9 giờ tối. May mà có anh Kaito xin giùm chứ không em đã bị ba mẹ xé xác.

Nhìn bộ dạng của mình trong gương, em bật cười, hai từ dễ dùng nhất để hình dung ra em trong lúc này là " te tua ". Chỉnh trang lại đầu tóc, trang phục, em mở cửa bước ra.

Thật là ngại quá, anh Kaito đã biết em yêu anh mất rồi. Lúc ra về, anh ấy còn cúi gần sát mặt em mà hỏi :
" Người em yêu tên Len đúng không? Cậu nhóc đó là một người tốt đấy! "
Thật sự là lúc đó em ngại lắm, em có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy luôn á...

Nó không ấm như anh mà lại lành lạnh, khỏi phải nói...lúc đấy em chỉ đứng ngây người và gương mặt đỏ bừng. Tuy rằng em đã có anh rồi nhưng đối diện với một người đẹp trai như thế này...tim em cũng phải đập thình thịch chứ:)
Mà anh yên tâm đi, suốt đời này em cũng không yêu ai khác ngoài anh đâu!
Hihi!!!

Đối với em anh là số một!

.

.

.

.

Hôm nay là ngày sinh nhật của anh đấy đồ ngốc ạ! Có sinh nhật của mình mà cũng không nhớ! Vẫn cư xử bình thường như mọi ngày là như thế nào? Trong khi em đang háo hức đợi chờ món quà của anh đấy!

Sao anh lại hỏi hôm qua em đi đâu? Có khi nào anh đã biết chuyện?
Chắc không đâu! Ngày hôm qua anh phải lên trên trường luận văn tốt nghiệp mà...

Xin lỗi anh nhé, em phải nói dối anh rồi! Lát nữa anh nhận được món quà, em sẽ khai thật với anh.

Công nhận anh Kaito quá đỉnh, trong một tối đã làm đẹp như thế này...chắc anh sẽ thích lắm đây!

Em mở cửa vào nhà với tâm trạng hớn hở và em đã nhìn thấy....anh đang cầm con dao trên tay...chuẩn bị cắt vào tay mình.

Len à, anh làm sao thế?
Đừng làm em sợ mà...
Sao anh lại hỏi những câu anh thừa biết câu trả lời của em rồi còn gì!

Tại sao ánh mắt anh lại đau đớn đến thế?
Có chuyện gì xảy ra với anh sao?
Tại sao anh lại khóc?
Đừng khóc mà...

.

.

.

.

Phập!!!

Lưỡi dao sắc nhọn xuyên qua ngực em...
Nhưng em...không đau anh à...
Em không trách anh đâu!
Nên anh hãy cười lên, đừng khóc nữa, đừng đau khổ như thế nữa...
Được không anh?

Ráng hơi thở chút tàn, em nói với anh lời mà em muốn nói với anh hàng ngày hàng giờ...

" Em yêu anh! "

Mãi mãi yêu anh!
Tình yêu em dành cho anh...không bao giờ phai tàn!
Nên hãy hạnh phúc dù em không ở bên cạnh anh, anh nhé!

" Hạnh phúc thay cho em nữa! "

.

.

.

.

Len à...
Anh biết không?
Làm ma rồi em có thể biết được mọi chuyện. Thì ra... anh đã hiểu lầm em quá trời luôn!

Khi ở bên anh, em không cười nhiều, em chỉ cúi gằm mặt mỗi khi anh nhìn em, em cảm thấy trái tim mình đang loạn nhịp, vì anh đẹp trai mà, và đẹp trai thì không có tội!:))

Khi anh khoác vai em , em lại hất tay anh ra rồi chạy đi trước là vì em sợ nếu anh khoác vai em, em cảm thấy anh mãi ở tít trên cao, em không thể nào với tới được...
Tại vì bản thân em sinh ra đã chân ngắn, mét bẻ đôi nên nó khiến em không thể chạm vào hạnh phúc của anh...
Thế nên em phải chạy về phía trước, ít ra nó cũng cho em cái cảm giác là anh đang dõi theo em.

Không phải em ghét anh đâu, yêu anh em còn chưa đủ nữa là...

Khi anh lau vết kem trên miệng cho em thì em lại quay mặt đi né tránh vì...nhìn  cử chỉ dịu dàng của anh lúc đó...em thật sự rất muốn hôn anh.

Em cùng anh Kaito đi đến rạp Thiên Hà là để anh ấy tìm hiểu cơ cấu của cái đèn chiếu đó, may mắn thay là nhân viên ở đó là những người rất tốt bụng, họ giải thích về cách làm cái đèn chiếu vô cùng tỉ mỉ và chi tiết, nhờ vậy mà anh ấy mới hoàn thành nó tốt.

Em cũng xin nói lại với anh rằng :
Em - không - có - hôn - Kaito!
Anh ấy chỉ cúi xuống hỏi em mà thôi!!!

...

Từ những điều ở trên, em rút ra một điều là em yêu nhầm một thằng ngốc!
Một thằng ngốc yêu em đến mù quáng!!!

Anh đã yêu em từ bao giờ vậy chàng ngốc kia?
Làm em đau đớn muốn chết, rồi khi em chết thiệt mới để em thấy điều ngọt ngào đó là sao?

Anh đúng là đồ ngốc!
Vừa ngốc vừa tàn nhẫn...
Mà đã ngốc thì hãy quên mọi chuyện mà sống tốt anh nhé!
Đứng nhớ đến em...

Anh đúng là một kẻ cực đại ngốc mà!
Tại sao lại tự hành hạ bản thân mình như thế chứ?
Tại sao em không còn ở trên đời mà anh vẫn thương nhớ đến em là sao?

Anh muốn làm em đau lòng đến mức không muốn đầu thai luôn sao?
Em đang định kiếp sau sẽ cùng anh hạnh phúc thế mà anh làm dự định của em tan tác hết rồi:((

Tại anh đó!
Đừng có ôm con búp bê để rồi tự lừa dối mình nữa!
Em không thể chịu đựng được đâu!
Em sẽ...khóc mất!
Nếu anh đã không muốn quên em...
Thì em sẽ dẫn anh đi...

- Rin à!

- Hửm?

- Anh yêu em nhiều lắm!

- Em cũng yêu anh nhiều lắm!

...


Trong một căn phòng tỏa ra chút hương vị cà phê, một người mặc cảnh phục màu trắng đang ngồi lắng nghe hai người bảo vệ đang nói chuyện:

- Mày nghe tin gì chưa? - người mặc áo xanh nói, trên tay hắn là một chiếc bình tưới nước

- Tin gì mày? - người bảo vệ áo xám đang cắt tỉa cành cây bị sâu bám, ngu ngơ hỏi lại

- Cái thằng thần kinh  hay ôm con búp bê ấy chết rồi!

- Cũng tốt, nó chết thì được đầu thai kiếp sau... - ngập ngừng một lát bảo vệ áo xám rú lên  một tiếng - Còn bây giờ kiếp này của chúng ta là phải dọn bãi chiến trường này đây!

Viễn cảnh mà hai người đang đứng là một bãi rừng cây, nhiệm vụ của hai người là chăm sóc hết tất cả các cây trong này. Người bảo vệ áo xanh chợt tự động cầm bình tưới cây tưới lia lịa khắp nơi, còn người áo xám thì cầm kéo tỉa hết cành này sang cành khác muốn mỏi chân.

Nhìn khung cảnh đó, người mặc cảnh phục màu trắng khẽ mỉm cười, mái tóc hồng trà tung bay trong gió, quả là một câu chuyện tình đẹp!

Thật đáng tiếc vì nó kết thúc quá sớm!
Nhưng...nó đã đem lại hạnh phúc cho họ.
Tình yêu Vĩnh cửu của họ!
Có lẽ họ cũng đang sống rất tốt trên kia...
Ngước đôi mắt màu hồng lựu, ánh mắt dịu dàng nhìn lên nơi bầu trời xanh vô tận kia, người mặc cảnh phục trắng khẽ mỉm cười nhẹ nhàng...

Một lời chúc phúc cho đôi tình nhân vừa kết hôn trên thiên đàng...


...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro