Đoản siêu ngân: Ma nhà họ Tôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi nãy đăng nhầm...

...

Ban đêm nhìn dưới chân đột nhiên không thấy cái bóng của mình, dưới chân luôn có cảm giác ai nắm lấy, bên cạnh luôn có cảm giác có người nằm.

Mà...lúc nào cũng cảm thấy như vậy tức là... nhà có ma. Nghe nói đây là một khu nhà trọ, từng có chín người ở nhưng lại xảy ra một vụ án mạng, chính là tám người kia lại an toàn đi ra trong khi một người trai trẻ lại bị chết cháy.

Tô Lâm từng tò mò nhìn hình người con trai đó, hắn cảm thấy người đó rất đẹp. Tuyệt đối không được nghĩ như vậy. Nhất là khi người đó còn quen mình.

Đúng vậy Tô Lâm cảm thấy mình quen người trong tranh chỉ là không thể nào nhớ ra được hắn là ai người nào, quen ở đâu? Dù có cố gắng nhớ ra cũng không nhớ được gì cậu đành phải từ bỏ.

Nghĩ rằng chắc không phải một điều quan trong chính là không ngờ điều đó bắt đầu cho những sai lầm. Làm con ma đó vô cùng tức giận.

Mẹ nó, em không dám nhớ tôi. Tôn Duyệt tức điếng người, nhưng mà khổ nổi hắn chạm đến cậu sẽ xuyên qua, nói sát tai thì cũng chỉ có hơi lạnh hắn cảm thấy bất lực thật sự.

Hắn thích cậu cho nên hắn bắt đầu ám cậu, sáng cậu cho con mèo đen ăn, rồi cậu đi học, tối về cầm điện thoại lại lăn đùng ra ngủ. sinh hoạt thực sự rất nhàm chán gan lại vô cùng lì khiến hắn nghĩ quấy rối cũng chẳng quấy rối được.

Hơn nữa, đừng nói quấy rối cậu, cậu chính là quấy rối hắn, chỉ cần trời đột nhiên nóng một chút thì cậu sẽ đột nhiên cởi đồ cởi sạch, mồ hôi theo đường thân thể chảy dọc xuống hắn nghĩ mà thèm máu mũi cũng xông ra chính là không thể làm gì.

Nghĩ liếm chính là lưỡi sẽ xuyên qua, nghĩ hửi chính là hửi không được.

Móa!

Bất lực, hắn thiệt là một con ma đáng thương, ở dưới hai cái chân có một khúc xương cứng chỉ được nhìn. Mà muốn kiếm chỗ cạ. hay dùng năm ngón tay cũng đều bị xuyên qua.

Đệt. Hắn cho rằng mình điều này còn khủng khiếp hơn mười tám tầng địa ngục, hắn rốt cục đã làm gì sai mà phải chịu sự tra tấn này cơ chứ?

Con ma nhà họ Tôn ngồi cắn chăn khóc rưng tức lại không biết Tô Bối đang cười cười biết tất.

Đúng vậy Tô Bối có con mắt âm dương hơn nữa chỉ cần cậu muốn cậu có thể chạm vào Tôn Duyệt chính là cậu không muốn.

Ai lại muốn chạm vào một con ma lúc nào cũng có suy nghĩ biến thái với mình chứ. Nhưng vì nhìn thấy tất nên Tô Bối biết những gì Tôn Duyệt âm thầm làm cho mình. Hắn rõ ràng cao một mét tám lại đứng trước con ác linh cao ba mét hò hét bảo vệ cậu. Đuổi sạch tất cả con ma nào dám tới gần cậu.

Khiến Tô Bối cảm thấy một con ma như Tôn Duyệt cũng rất dễ thương.

Nhưng Tô Bối quyết định trừ khi Tôn Duyệt bỏ cái tật tháo đầu để chơi đá banh thì cậu mới chịu thừa nhận mình nhìn thấy hắn.

Tôn Duyệt biét vì đam mê đá bóng của mình mà hắn còn phải fa dài dài nữa..

Nhưng mà không ngờ khi mà Tôn ma còn hưa bỏ tật dùng đầu chơi đá banh thì đã có biến tới, biến này chính là Tôn Duyệt ự nhiên có thể chạm vào Tô Bối được rồi mà Tô Bối cũng mất đi năng lực âm dương.

Tôn Duyệt kinh hỉ.

Tô Bối kinh hách.

Thử nghĩ xem mỗi đêm tự nhiên có một bàn tay thò vào cơ thể nắm hai cái nhụy hoa trước ngực vừa nhéo vừa liếm không biết chán.

Hơn nữa vì là ma không cần ngủ nên có thể làm thế cả đêm mà càng ngày càng quá đáng.

Gần đây có thể cạ trước cúc rồu.

Gân xanh đầy đầu Tô Bối tức tới cười:

"Anh cho là tôi không thể trị được anh đúng không Tôn Duyệt"

Tô Bối lẩm bẩm ánh mắt còn chứa sát khí.

ngày hôm đó Tôn Duyệt liềm được chúng kiến một tay trị ma của Tô Bối.

Tô Bối dùng thanh lọc chú hóa tâm phù độ kiếp phù đại loại gì đó, độ hóa Tôn Duyệt.

Tôn Duyệt bị cưỡng ép đi đầu thai không ngờ vì dùng bùa quá liều.

Tôn Duyệt trở lại thân xác người thực vật ba năm của mình trở thành kì tích y học vừa tỉnh dậy liền đi tìm Tô Bối thẳng thừng nhào tới:

"Bà xã~"

Nỗi cả da gà mặt mày nỗi gân xanh Tô Bối gầm:

"Cút"

Sau đó liền bị tên tiểu nhân vô sỉ này dùng súng thật dí vào đầu khe khẽ nói:

"Không cho anh làm em bây giờ anh liền bắn chết em"

Có vẻ quên nói, Tôn Duyệt làm một cái lão đại của một nhóm băng đảng khét tiếng, mà Tô Bối năm đó chỉ là một giáo sư dạy học.

Tôn Duyệt trở thành người thực vật cũng là do Tô Bối, Tôn Duyệt dám sàm sỡ cậu giữa chốn giảng đường bị Tôn Bối đạp từ giảng đường đạp xuống nhưng lúc đó chưa chết.

Về tới nơi tự nhiên nổi hứng viết di chúc giao tất cả cho Tô Bối rồi mới trở thành người thực vật nhờ vậy cũng khiến Tô Bối tránh khỏi diện nghi can truy sát của đàn em. Mà Tô Bối cũng mất đi đoạn này kí ức vì kích thích quá lớn lúc Tôn Duyệt hồu phục cậu mới đồng thời nhớ lại.

Tuy vậy cái giá cho hành động sai lầm của Tô Bối là Tôn Duyệt trở thành ma ám cậu.

Mà bây giờ khi trở thành người... hắn vẫn có thể ám cậu. Hơn nữa hở một cái liền dùng bạo lực.

Mệt tim...

Mệt tâm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro