Hoa hồng đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Khách sạn Rose đồ sộ sừng sững ở trên bờ biển Riviera vô tận, hài hòa với bãi biển vàng rực rỡ.     Bởi vì, trong những ngày gần đây ở đây tổ chức những hội nghị cấp cao, nên bãi biển trở nên sôi động hơn nhiều so với trước đây. Những cô gái rực rỡ trong những bộ áo tắm hai mãnh (bikini) chạy tung tăng trên cát, chơi đùa đánh bóng, một trong số họ vô tình đánh hụt, quả bóng chuyền mất kiểm soát bay lên không trung, xoay tròn va vào lưng của một người đàn ông đang đi ngang qua đó.

   Người đàn ông cao, gầy, khuôn mặt đậm chất Á Đông, không quá già lắm, dáng vẻ thư sinh. Anh cũng không vì chuyện này mà tức giận, mà là người rất có học thức, nhặt bóng lên, rồi nhìn quanh bãi biển, cố gắng tìm ra chủ nhân của quả bóng chuyền này. Cô gái bị mất bóng ấy vội vàng chạy tới xin lỗi, nhận lại bóng từ tay người đàn ông một cách rất ngượng ngùng. Cô ấy để ý đến những ngón tay mảnh khảnh với những khớp xương rõ ràng rất thon dài của người đàn ông. Khi bốn mắt chạm nhau, trong một khoảnh khắc, cô ấy như chìm vào đôi mắt nâu đen ấy.

   " Anh ấy là một người tốt." Lúc đem quả bóng trả lại cho bạn, cô gái trẻ không nhịn được mà tự nói một mình.

   "Không thể nào, Hina, cô sẽ không yêu anh ta chứ ?"

   "Ai?" Tụi bạn vừa nghe nói như vậy lập tức vây quanh lại truy hỏi, bản chất con người là thích buôn chuyện, bọn họ thậm chí không chơi bóng nữa, mà tụ tập lại với nhau để chia sẻ những tin đồn thú vị.

   "Người bị bóng đập vừa rồi, Hina thích anh ta."

   "Em có nói chuyện với anh ấy không?"

    Hina tiếc nuối lắc đầu.

    " Nhưng, hình như em đã nhìn thấy anh ấy ở đâu đó." Một trong hai cô gái nhìn bóng lưng người đàn ông thêm vài lần, cô chống cằm mà cố gắng nhớ lại, "Oh, nhớ ra rồi, anh ấy là một học trò của thầy Le, người giỏi nhất Đại học New York, phó giáo sư tâm thần học trẻ tuổi tên là Akira. Trong buổi họp ngày mai, anh ấy còn có bài diễn giảng a, em có thể thừa dịp đặt câu hỏi để nói chuyện với anh ấy."

"Ý kiến hay."

" Nhưng mình nghe nói anh ấy đã kết hôn rồi, mi không thấy chiếc nhẫn trên tay anh ấy sao?"

   "Ồ." Hina bất lực ôm đầu, vừa rồi cô không để ý đến chi tiết này. Ôi, chuyện lúc nào cũng như vậy, đàn ông đẹp trai và quyến rũ sẽ luôn được ưu tiên mà. Mặc dù biết tin anh đã có gia đình nhưng cô ấy cũng không có lập tức từ bỏ người ta. Ánh mắt của Hina dõi theo mọi hành động của người đàn ông ấy, thấy anh đang cầm ván lướt sóng đi tới phía dưới một chiếc dù che, cúi người nói cái gì đó với người nằm trên ghế, trao nhau một nụ hôn sau đó đi về phía bãi biển.

   Nụ hôn ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô ánh mắt chuyển từ chính AK đến người mà anh đang hôn, cô vừa mới tiêu hóa được tin tức về cuộc hôn nhân của anh, nhưng cô không ngờ rằng đối tượng kết hôn của anh cũng là nam giới. So với những khách du lịch khác trên bãi biển, người đàn ông ngồi trên ghế trông hơi lạc lõng, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi dài tay và một chiếc quần tây cắt xén, đeo kính râm gọng lớn, có vẻ như anh ta sẽ không để lộ một chút da thịt nào của mình dưới ánh nắng mặt trời. Tuy nhiên, anh ta quả thật là người da trắng, màu trắng mà pha chút hồng, khung xương lại nhỏ hơn chồng một chút, trông rất đáng yêu nhưng không hề yếu đuối tí nào, vẻ mặt lại rất lạnh lùng, anh ấy không bị sự náo nhiệt hoan hô, cổ vũ xung quanh thu hút, mà anh chỉ một lòng nhìn sách trên tay mình.

   Cho đến khi một chú Shiba Inu không có dây xích từ đâu xuất hiện, sủa anh ta, người đàn ông ấy mới đặt sách xuống, ôm Shiba Inu trên tay trêu chọc, không ngại bận chút nào cả, ngược lại lại lộ ra nụ cười hiếm có. Chẳng mấy chốc, chủ của chú chó chạy đến, họ có vẻ nói chuyện rất vui vẻ, Hina còn muốn nhìn nữa, nhưng không ngờ người tình trong mộng lại xuất hiện trước mặt cô với những giọt nước trên người.

   "Tại sao bạn không tiếp tục chơi đánh bóng nữa?" AK hỏi một cách thản nhiên khi anh cầm tấm ván lên.

   Cô ấy nhất thời không biết nên trả lời như thế nào:"Cái này..."

   Cũng may AK cũng không có làm khó cô, chỉ cười rồi khen một câu: "Cô đánh rất tốt."

   Lời khen này khiến cô có chút lâng lâng, ngay cả ngón chân cũng vô thức co rút lại, khi cô định thần lại, mới nhận ra Ak đã cùng người yêu rời khỏi bãi biển.

   Hina thực sự chờ đợi bài phát biểu của AK tại hội nghị học thuật vào ngày mai mà, trong bài luận văn của mình anh ấy đã phân tích rất cặn kẽ chi tiết nguyên nhân và biểu hiện của bệnh tâm thần phân liệt không điển hình, đồng thời đưa ra nhiều ý kiến ​​mang tính xây dựng về việc điều trị những căn bệnh này. Lần này, cô không khỏi thở dài trước sự chênh lệch giữa mọi người, nhóm cô đi theo thầy của mình tới nơi này để mở rộng tầm nhìn và tích lũy kinh nghiệm, mà AK, anh ấy không chênh lệch nhiều so với tuổi của cô, thì đã sớm hoàn thành kết quả nghiên cứu một cách độc lập

Đáng tiếc, anh ấy đã là của người khác.

   Mà buổi tối Afterparty là một trong số ít những lần cô vẫn có thể nhìn thấy anh. Hina lấy hết can đảm, sử dụng một số câu hỏi học thuật để bắt chuyện với anh, cố gắng lấy lòng tin của anh, sau đó sẽ làm bộ lơ đãng, mời anh nhảy một bản cùng mình. Cô ấy khá tự tin về ngoại hình và khả năng vũ đạo của mình, bạn phải biết rằng khi cô ấy lúc còn đi học, có vô số chàng trai sẵn sàng mời cô ấy khiêu vũ. Vì bữa tiệc tối nay, cô đặc biệt đi mua một chiếc váy nhỏ mới và đôi giày cao gót, để lộ chiếc cổ mịn màng cùng mảng lớn cảnh xuân trước ngực, những lọn tóc dài màu nâu đỏ thả trên vai, được trang trí bằng phụ kiện tóc ngọc trai, giống như một con công xinh đẹp vậy.

   " Có lẽ, tôi rất may mắn khi có thể cùng anh khiêu vũ một bài?" cô nhút nhát hỏi, trong khi cô hồi hộp chờ câu trả lời, liếc mắt nhìn người đàn ông đứng ở bên cạnh AK một cái , không có kính râm che, cô nhận ra người đàn ông có một đôi mắt rất đẹp, tròn và trong suốt, giống như những hạt ngọc châu lưu ly, nhưng chẳng biết tại sao nó lại ảm đạm không ánh sáng. Đôi môi đỏ tươi của anh ấy mím chặt lại, và khuôn mặt lạnh lùng dường như rất nghiêm nghị.

   Mà vị phó giáo sư trẻ tuổi dường như không nhận thấy sự khác thường của người yêu, từ đầu đến cuối vẫn giữ một nụ cười đàng hoàng: "Dĩ nhiên có thể."

   Bọn họ tay trong tay bước lên sàn nhảy, theo giai điệu của điệu tango, với những ánh sáng rực rỡ chiếu vào trên người. Trái tim Hina ngập tràn trong sự lãng mạn chưa từng có, cô thậm chí bắt đầu ảo tưởng, mình mới là vợ của anh, một người vợ đủ xinh đẹp để xã giao cho anh trong các tình huống giao tiếp, chứ không phải là một bức tượng đá lạnh lùng.

   Nhưng mà bọn họ chỉ nhảy nửa khúc, thì AK đột nhiên dừng bước: "Xin lỗi, tôi xin lỗi"

   Hina nhìn quanh, chỉ thấy rằng người đàn ông đã rời khỏi hội trường. Cô chỉ do dự hai giây, cũng đi theo sát phía sau.

   Họ tìm thấy anh trong vườn hồng trên sân thượng khách sạn, tiếng nhạc du dương vọng ra từ cửa sổ tầng dưới, cuốn theo làn gió về đêm, dưới ánh trăng sáng ấy người đàn ông đứng giữa những bông hoa nhảy theo điệu nhạc ngắt quãng, giơ tay lên - tư thế vươn mình như đôi cánh của thiên nga, tinh xảo tuyệt mỹ, so với kỹ năng múa tự tôn của cô đơn giản là một trời một vực.

   Đột nhiên cô nhớ đến cuộc thảo luận của những người bạn của mình trước đây.

   " T nghe nói, đối tượng kết hôn của Akira là một vũ đạo sư nổi tiếng, chẳng qua là sau khi kết hôn liền lui về ở nhà."

   Vào giờ phút này, Hina ý thức được mình trước đây vô lý và ngu ngốc như thế nào khi muốn chiếm tổ của chim ác*. Nhưng mà, ngay khi cô ấy định nói điều gì đó, người đang khiêu vũ ở giữa những bông hoa ấy đột nhiên ngất xỉu.

   Riki khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm ở trên giường của phòng khách sạn, quần áo trên người cũng đã được thay thành bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái, phòng mờ tối ấm áp, thích hợp cho một giấc ngủ yên bình. Nhưng thi thoảng lại có tiếng bước chân leng keng, thùng thùng ở hành lang, anh mơ mơ màng màng ngồi dậy, thấy Ak cũng đã thắp một ngọn đèn nhỏ, gõ tài liệu trên máy tính.

   Anh bước xuống giường, kéo dép lê đi về phía người đó, mơ hồ hỏi: "Sao em không ngủ?"

   "Mau viết xong đi ngủ đi, có làm phiền em không?" AK có vẻ không mấy bận tâm về những gì mình viết, còn có tâm tư đưa tay ôm eo anh rồi để anh ngồi ở trên chân mình."Ban đêm trên đất lạnh, cẩn thận cảm lạnh."

   Mới vừa ngồi lên, Riki liền quen thuộc ngả cả thân trên của mình tới gần, tựa đầu vào vai em. Anh vốn là định nhìn xem AK đang viết gì, nhưng mà anh quả thực buồn ngủ, chỉ liếc mắt nhìn một hai dòng liền bỏ cuộc, nhắm mắt giả vờ ngủ nói chuyện phiếm với AK: "Sao bên ngoài ồn ào vậy?"

   " Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, không liên quan gì đến chúng ta." Anh ấy sờ gò má ấm áp Riki một cái, đột nhiên hỏi: "Gần đây có uống thuốc đúng giờ không?"

   "Không phải em nói có thể tạm dừng thuốc khi tình trạng tốt sao?" Riky uể oải trả lời không mở mắt.

   "Chúng tôi đang đi hưởng tuần trăng mật. Em không muốn Riky bỏ lỡ từng khoảnh khắc nào."

   "Anh chưa nghe nói có cặp đôi nào đến hội nghị thượng đỉnh học thuật để hưởng tuần trăng mật cả". Dù có chút cáu kỉnh nhưng anh vẫn ngoan ngoãn nuốt loại thuốc mà AK đưa cho. Những loại thuốc này có thành phần gây ngủ, không bao lâu anh liền càng thấy mệt nhọc hơn.

   "Riky không thích nơi này sao?"

   Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, anh nghe được AK hỏi mình như vậy. Tuy rằng không khó chịu, nhưng thực sự là không thích. Nơi này phong cảnh rất đẹp, nhưng nắng quá to luôn khiến anh nghi ngờ mình sẽ bị cháy nắng, những người ở đây là bạn của AK nhưng anh không có bạn để trò chuyện; điều quan trọng nhất là anh đã nhìn thấy một cô gái trẻ nói chuyện với AK rất là ân cần, cái này làm cho lòng anh rất không thoải mái.

" Ừ. . . Không thích."

" Vậy, chờ hoạt động nơi này kết thúc, chúng ta cùng đi băng đảo nhìn cực quang."

   Trước khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ hoàn toàn, anh chợt nhớ ra điều gì đó và cố vui lên: "... cô gái rất thích em, tên là gì?"

   AK cười bất lực, ghé vào mí mắt hôn một cái: "Em lại không thích cô ta, em không có nhớ tên cô ta, Riky, em chỉ thích anh."

   Sau khi xác nhậnđược, Riki đã hoàn toàn ngủ say, sắc mặt anh ta lập tức trở nên u ám, khiến anh ta khác hẳn với người chồng hiền lành vừa rồi. Anh vén tóc giữa trán Riki lên, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn chăm chú khuôn mặt của người đang ngủ say trong vòng tay anh, không phòng bị chút nào giống như một đứa trẻ nhỏ hiền lành vô hại, ai mà có thể nghĩ tới khuôn mặt đáng thương như vậy, nhưng tay lại nhuốm đầy máu.

   Ak tận mắt nhìn thấy Riki ngất xỉu giữa bụi hoa hồng chỉ một lúc rồi lại đứng dậy, ngơ ngác nhìn cô gái đang sợ hãi và nói rằng anh muốn nói chuyện một mình với cô. Anh giả vờ vỗ vai cô, ra vẻ muốn động viên và quan tâm cô nhưng thực chất anh chỉ muốn quan sát xem Riki sẽ làm gì trong tình huống này mà không bị lực tác động từ bên ngoài.

   Quả nhiên, Riki đã đưa cô gái đến một nơi vắng vẻ trên sân thượng, chỉ nói một câu, liền đẩy cô gái tội nghiệp xuống. Sau khi làm xong, Riki đứng trên nóc nhà đổ nát, lúc sắp ngã xuống thì bị AK nắm tay kéo người lại, ôm chặt lấy vào trong ngực.

" Nếu như ngươi dám làm tổn thương hắn, ta cũng sẽ giết ngươi."

   Cùng một khuôn mặt, cùng một nét mặt, nhưng AK biết người nói không phải là Riki, mà là một nhân cách khác gần như bị phá vỡ ẩn núp ở trong cơ thể này, tồn tại trong ý chí của Rikimaru, từ lúc bắt đầu quan sát tới nay đây cũng là lúc nhân cách trong anh mở miệng nói chuyện lần đầu, sau những lời này Riki lại hôn mê.

   Gió đêm ở nước Pháp thổi bay quần áo của hai người, giờ phút này trở nên yên tĩnh đẹp biết bao, tựa như là một giấc mộng hồng.

[Nhật kí quan sát 17.10.2021

...... Theo các thử nghiệm lâm sàng, các yếu tố khởi phát của bệnh nhân tâm thần phân liệt không điển hình rất khác nhau và sự thay đổi của họ thường bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh và sự gần gũi, thân mật. Kèm theo xuất hiện hành động cực đoan, cần có sự can thiệp của thuốc kịp thời. ]

   Sau khi gõ xong dòng chữ này, Ak thở một hơi dài nhẹ nhõm, tắt máy tính, ôm người đã ngủ say bước về phía giường nhỏ.

   Ngày mai, tin tức về nữ sinh nhảy lầu vì tỏ tình thất bại sẽ xuất hiện trên các góc báo và tất cả những chuyện này sẽ không liên quan gì đến họ cả. Họ sẽ lên đường đến Reykjavik để bắt đầu tuần trăng mật thực sự của mình.

——END——
t

g:  秦家九公子
tên gốc: 【鸭丫】玫瑰之夜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro