Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày trời âm u sắp có trận mưa lớn. cô đang ngồi xếp đồ trong nhà. người cô nóng ran đầy mệt mỏi mà chẳng nói ra. đầu óc cứ xoay xoay khó chịu. thấy cô có vẻ không ổn, nó đặt quyển sách lên kệ đi đến hỏi
-này ...sao thế, thấy mặt cô đỏ lắm...
-tôi ổn mà.
-không khỏe thì nói tôi chứ nếu cô đổ bệnh xuống thì mẹ lại bảo tôi chăm em gái không tốt.
Cũng vì câu nói đó mà lòng cô buồn rười rượi, đâu phải cô và nó chưa từng hôn nhau, đâu phải chưa từng ôm nhau thậm chí xắp làm cả chuyện người lớn. nhưng sự thật thì cả hai vẫn là chị em trên danh nghĩa. cô mong đợi mọt thứ gì đó nhẹ nhàng, mong đợi lời gọi thân thương như tên chẳng hạn, nó thì toàn gọi bằng "cô" "này" hay thậm chí gọi cả họ và tên của cô ra như kẻ thù. cô muốn trao yêu thương cho nó nhưng cô sợ, nó không nhận vì nó chỉ xem cả hai như tình chị em. nhận một cú điện thoại từ bà của mình là phải làm giáo án nộp ngay cho trường nên cô lại cấp tốc soạn đồ chạy đến nhà nhỏ Sin. đang soạn đồ thì nó ngồi trên giường nhìn cô.
-nè. tôi đi qua nhà SinB đây...chắc tối tôi với về có khi ở lại qua đêm luôn.
-ừ.
cô hơi khó chịu nhưng cũng không nói thêm câu nào mà sách balo lên rồi ra ngoài. lúc này nó mới nói
-này trời sắp mưa đấy cầm dù đi em gái à.
Nó cười đểu biết là cô không thích nhưng vẫn làm.
RẦM
cô đóng cửa cái mạnh làm nó im bặt, ánh mắt giận dữ hướng nhìn về phía nó có chút đỏ hoe, môi cô bặm lại trông.... moe lắm...nhưng mà hiểu như cách nào thì cô cũng đang rất giận.
-không cần chị lo cho tôi. em gái này tự lo được.
Rồi cứ thế mà bước đi, dáng đi thì giậm chân giậm tay bực bội. nó lại lặng lẻ vào trong nhà. cô vừa tức vừa đi mà chẳng biết rằng trời đang mưa tầm tã còn cô thì không có dù. khi sực tỉnh vì chiếc kèn xe ô tô trước mặt mới biết đang đứng giữa đường. lần đầu tiên cô điêu đứng vì một người như vậy. lúc đầu gặp nhau. cô như một con hổ luôn dẫn dắt mọi câu chuyện nhưng chẳng hiểu từ bao giờ. con hổ kia lại rụt rè trở lại thành con mèo con. tim đập nhanh khi ở gần nó chứ không phải như lúc ghẹo nó lần đầu. chắc vì cô đã quá yêu nó rồi. mà nó có biết điều đó không?
-Yerin?. . . sao đi giữa mưa vậy. ?
Tiếng nói quen thuộc có phần trầm xuống, cô quay về phía sau. Nhỏ Sin đang đứng với chiếc dù xanh trên tay nhìn cô. . . nước mắt cô rơi lã chã, thân hình thì ướt mem chỉ biết cười hì. nhỏ Sin dẫn cô về nhà lấy cho cô bộ đồ rồi đẩy cô vào bồn tắm. tối đó cả hai ăn cơm rồi làm bài luận cho trường. thường ngày SinB nhốn nháo ồn ào kinh khủng nhưng lúc này đây lại im lặng lạ thường. chắc vì là bạn thân từ nhỏ nên hiểu nhau. đêm đó cũng muộn lắm mới xong được bài luận. cô xếp sách vở rồi chủng bị ra về. . . đứng cạnh cửa nhỏ Sin nhìn dáng người mảnh khảnh của cô bước đi lòng thấy vấn vương gì đó
-Yerin...
Cô quay sang nghiên đầu nhìn nhỏ. 
-Yerin à...nếu có chuyện gì đó không vui. cậu hãy nói với mình nhé...mình sẽ ủng hộ cậu mà. 
Nở nụ cười dịu dàng nhìn nhỏ Sin.. cô cười rồi quay lại. nhỏ Sinh đang định đóng cửa thì một tiếng động lạ bên ngoài 
~~~~
cô nằm dài dưới đất ngất đi. người cô nóng ran chắc vì bị sốt. nhỏ vội bế cô vào trong nhà rồi gọi ngay cho nó. chưa đầy 5' chuông cửa nhà nhỏ như muốn nổ tung khi bị nó bấm liên hồi. vừa mở cửa là nó xông vào chổ cô nằm ngay. Cô nằm trên chiếc ghế sofa với gương mặt đỏ hồng và mồ hôi nhễ nhại
-đừng lo lắng quá. tớ cho cậu ấy uốn thuốc hạ sốt rồi. 
Nó chỉ ngồi im nhìn cô. gương mặt nó có chút gì đó không ổn. nó đang xót...vì sao? nó cũng không biết nữa. nó và nhỏ Sin dìu cô ra xe taxi về nhà. đặt cô nằm trong xe. nó quay lại nhìn nhỏ
-cám ơn cô. SinB
Nó nói nhưng chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, nhỏ Sin chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn chiếc xe đi xa dần và lặng tăm trong con đường đen mịt. không phải SinB không biết chuyện tình giữa hai chị em nó. SinB hiểu nhưng không nói ra mà thôi. là bạn thân của cô từ cấp 1. SinB đi guốc trong cô luôn rồi. nhỏ hiểu cô như cô hiểu nhỏ vậy. nhỏ chưa thấy cô quan tâm ai nhiều như nó cả. chỉ lặng lẻ làm người ngoài cuộc dõi theo hai người họ mà thôi. Nó cố gắng lắm mới bế cô vào trong giường được. người cô ướt mem vì mồ hôi. nó thức nguyên đêm để thay khăn và lau người cho cô. nó không bị dại trước gái đẹp đâu. nó rất tỉnh nhé. cô thì sốt li bì. đó là đêm mệt mỏi nhất của nó. không được ngủ. 
Sáng. Tiếng mưa rơi ồn ao dào dạt ngoài đường. cô chau đôi mày nặng trĩu mở mắt. căn nhà quen thuộc và cô gái tóc đỏ nằm bên mình. chỉ khẽ nở nụ cười khi cô gái bên mình nằm im mà ngủ. cô ước rằng thời gian chẳng bao giờ trôi khi thời khắc hai con người này gần nhau. biết từ bao giờ cô yêu đó cuồng si như thế. lo nghĩ cho nó mà chẳng quan tâm ai bên cạnh luôn. nhưng ánh mắt buồn vẫn dai dẳng. đặt bàn tay lên mái tóc tím. 
-tôi ước gì chị cũng yêu tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro