Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Một tuần trước)
Đôi mắt nặng trĩu của nó vừa mở ra, không gian lạ lẫm và cái sự hôi thối tanh nồng của mùi nhà hoang sộc lên trên mũi, nó nhớ mang máng là nó đang trên đường đi làm về, trời tối đen và khi đi vào ngõ tối thì đã không còn biết gì nữa. tay nó thì bị trói và đưa lên cao, nó chau đôi mày để nhìn xung quanh, người thì đông nhưng toàn những kẽ nó không quen biết, đầu xanh đầu đỏ với dáng vóc trông kinh tởm. chỉ có kẽ đó. Gương mặt mà nó chẳng thể nào quên được, ông thầy Taegu. Hắn cầm trên tay cây gậy bóng chày ngồi nhấp nhấp cây gậy vào nền nhà đầy ẩm mốc. không cần nói nó cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ nở nụ cười khinh mạc. và sau đó thì cây gậy quất mạnh vào người. cơn đau điếng người chạy lên não với tốc độ cực nhanh, mạnh đến nỗi nó chẳng thể nghe được gì nữa. tiến đánh huỳnh huỵch vang ra rồi tiếng chửi rủa xối xả và đầy tục tĩu. cứ thế trong mấy ngày liên tiếp nó bị đánh, bị xối nước rồi lại bị đánh. 4 ngày, gương mặt nó đỏ bầm và loan lổ máu me bê bết. Đánh đến nỗi chân tay nó đau rát buông xuôi, đau đến nỗi sợi dây thừng trên tay đứt ra làm nó ngã nhào xuống nền đất. nó chẳng thể cử động được. nó phải làm sao? Nó chỉ mong hắn đừng gọi điện cho cô mà thôi, nó chỉ mong rằng cô đừng biết nó ở đây. Nó không muốn cô gặp nguy hiểm, nhưng chẳng phải nó mới là người gặp nguy hiểm sao?. Hết đánh rồi đến rạch, từng vết cắt dài trên người nó. Máu tứa ra. Cả cơ thể chai lỳ chẳng cảm nhận được đau đớn nữa. nằm trườn ra đó nhận xác thương. Máu nhuốm đỏ cả trang phục rách tươm, và thế thêm hai ngày nữa. ngày thứ sáu. Eunseo lao vào ngăn cản, vừa tìm được tung tích của hắn, nhưng hắn chẳng làm theo lời Eunseo bắt Rin mà lại đi bắt nó. Hắn kể tất tần tật chuyện nó gây ra cho hắn mấy năm trước. nó đã làm hắn mất miếng mồi ngon để thay đổi cuộc đời, nó đã làm hắn nhục không có chổ chứa. hắn trả thù nó. Eunseo chết lặng khi biết mình đã làm chuyện sai trái. Không...Eunseo không thể đứng nhìn nó bị Hành hạ như thế được nữa. Eunseo đẩy bọn người kia ra rồi cầm con dao liều chết. nó chỉ nhấp nháy đôi môi yết ớt bảo Eunseo chạy đi. Lúc này Eunseo thật sự nhận ra rằng. nó đã biết mọi chuyện Eunseo gây ra. Eunseo làm mọi cách chỉ để nó yêu Mình,,, nhưng nó không một lời oán trách, nó chỉ mỉm cười vì mọi thứ vẫn ổn, nhưng nó lại không ổn tí nào cả , Eunseo cúi đầu cầu xin nhưng hắn chẳng chịu. kéo Eunseo ra rồi cứ thế hắn nổi điên đánh đập nó... rất khó để cứu nó thoát khỏi đây. khi cơ thể nó ngày một mất cảm giác, chẳng còn nghe được gì nữa, chẳng còn cảm nhận được gì ngoài tiến đánh huỳnh huỵch bôm bốp của tiếng vũ khí vào da thịt
Ngày thứ 7. Eunseo cố gắng vào trong để mở trói cho nó. Người nó ê ẩm chẳng thể cử động. Eunseo cõng nó trên người rồi lẻn ra ngoài nhưng đến giữa đường thì bị bọn chúng bắt gặp đánh cho một trận. thân thể mỏng manh của Eunseo nằm trên người nó đỡ từng cú đạp, từng cú đấm vào người. nếu như không có mấy bác đốn củi trong rừng thì chắc cả hai đã bỏ mạng rồi. họ cầm rìu đe dọa đám người của hắn rồi kéo cả hai ra khỏi rừng. sau đó thì giúp Eunseo đưa nó đến bệnh viện và giờ ở đây. Sau đó Eunseo chẳng kể gì nữa. hiện tại, cô chỉ im lặng chẳng hỏi han gì thêm, cô lại ngồi nắm lấy bàn tay thô ráp loan lổ máu me. Vuốt lấy mái tóc tím cảm thấy yên lòng. Cô ở lại bệnh viện, không nói lời nào với ai cả. đôi môi cô cũng khô ráp lắm, cô chỉ đáp lại mọi người bằng cái gật đầu nhẹ hoặc lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro