Chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinb và Sowon chạy đi mua chút gì đó cho cô. Eunseo đứng bên ngoài...người thứ ba đúng là không bao giờ được hạnh phúc. Eunseo nắm chặc áo nước mắt tuôn ra không ngừng, chị hạnh phúc vì nó an toàn, chị vui vì nó được ở bên người mà nó yêu. Chị không nói...đúng vậy. chị đã che giấu đi cái nhục nhã bên trong chị phải gánh. Lý do mà chị có thể vào trong cứu nó một cánh dễ dàng như thế là vì...chị phải tự mình kéo mình xuống bùn lầy. chị phải quan hệ với 3 thằng lính canh cửa (ôi đau lòng quá em xin lỗi Eunseo unnie và Ujung nhìu lém) để chúng cho chị vào trong. Đúng vậy. Sự trong trắng của chị bị lấy đi một cách nhục nhã. Chị không xứng với nó nữa. chị không có quyền...không có quyền yêu, không có quyền được hạnh phúc. Và đó là lúc chị cầu xin hai từ "nếu như". Nếu như chị ngỏ lời với nó đường đường chính chính, nếu như chị đừng tranh giành, nếu như chị không mù quán thì đâu đến nông nổi này. Tay áo chị bị kéo nhẹ, đôi mắt đỏ hoe giật mình quay lại, cô bé loli nhỏ nhắn Cheng xiao đứng phía sau, đôi mắt buồn nhìn Eunseo, Eunseo Xấu hổ chẳng dám nhìn ai, chị cuối mặt xuống đất để Xiao kéo đi.
-aw...
Chị bổng giật mình ngẩn mặt lên cao nhìn. Miếng bông băng có chút thuốc sát trùng đang được chấm lên trên trên mặt Eunseo, Chengxiao cặm cụi dán vài miếng băng lên gương mặt thanh thoát nhưng thiếu sức sống. Xiao nhìn chị bằng ánh mắt xanh ngọc chăm chú. Chị nghĩ rằng được không đáng để được thương hại, một chút cũng không. Nhưng tại sao cô gái kia vẫn cứ nhìn chị chăm chú như thế. Ánh mắt xanh như xuyên vào từng ngóc ngách trong cơ thể chị.
-chị...đẹp thiệt đó...
Chengxiao trầm trồ khen ngợi khi đôi mắt vẫn không rời gương mặt của chị. Không phải lần đầu tiên có người khen chị đẹp, lần đầu tiên có một cô bé nhỏ nhắn nhìn chị chăm chú. Rồi nàng đứng lên cất hộp thuốc trên kệ cao. Rồi tạm biệt Eunseo ra ngoài, để chị trong phòng chẳng nói gì. Eunseo chỉ lặng người ngồi đó rồi buồn. Eunseo sẽ nói lời xin lỗi, mặc cho có bị mắng chửi như thế nào đi nữa. Eunseo cũng sẽ xin lỗi.
Xiao ra ngoài chạy lon ton đến phòng nó. Chỉ có nó trên chiếc giường lạnh lẽo, cô thì không thấy, chỉ có chiếc điện thoại trên bàn. Nàng Xiao ngồi vào ghế chống tay trên giường nhìn nó.
-nè. Mí người biết không dạ. Rin là Rin lo cho mí người lắm á. Biết Rin mất ăn mất ngủ hông hả...sao mí người thích làm Rin lo dậy hả.
Đưa bàn tay nhỏ lên chọc chọc vào vết thương trên bàn tay nó.
-mí người phải biết giữ mình chứ... nếu ai mà làm Rin ra như thế này thì tui sống chết với tên đó luôn á...
Đột nhiên đứng bật dậy, đôi mắt Xiao mở to, toàn thân run rẩy lo lắng, lấy điện thoai gọi cho Sinb
-Sin...Sinb...Rin có ở chổ cậu không?
-hả? tớ và chị Sowon đi xuống siêu thị. Không phải Rin ở đó với Yun sao?
-Rin...Rin không có...ở đây...tớ...tớ nghĩ rằng...Rin ...
-Xiao bình tĩnh để tớ gọi cho bên cảnh sát...
Sinb cúp máy rồi lo lắng gọi ngay cho mấy anh cảnh sát nhưng họ nói là không thấy. Sinb càng lo lắng hơn cho Chengxiao nên nhanh chóng chạy ngay đến chổ Xiao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro