Chap 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-chào dì. Lâu quá không gặp gì.
-À là con à..vào nhà đi con hii
Sowon nở nụ cười tươi và cầm gói quà lớn, dù gì cũng là chị họ của nó, được mẹ mời đến ăn cơm luôn. Sowon đi một mình và nhỏ kia chẳng đi theo, chị cũng rất tò mò khi nghe tin cô có bạn trai. Chị đang thắc mắc không phải nó và cô là một đôi hay sao? Tên thứ 3 ở đâu. chị cũng tò mò để "thiến" hắn lắm rồi đây. chị đến ngồi với nó hỏi han nhưng nó vẫn im lặng mặt đen xì chẳng hề trả lời gì cả. mẹ nó đi đi lại lại lo lắng cho "con rể" nên hỏi thăm.
-con gọi thử xem sao bạn trai con chưa đến
-ơ... mẹ à...người yêu con ở đây mà.
Cô đặt cái chén xuống bàn rồi ngơ ngác nhìn mẹ nó. mẹ nó ngạc nhiên không kém rồi cô chạy đến, nắm lấy tay nó kéo đứng lên. Nó bực bội trừng mắt với cô mà chẳng biết gì cả.
-Mẹ...người yêu của con là chị Yuju!
Thời gian như ngưng đọng vậy, bàn tay nó được cô nắm chặt không một chổ hở, mẹ nó đứng lặng người nhìn nó, mắt nó giản ra khi cô trả lời vững chắc như vậy.
-Cái...Yerin...nói gì...nói gì vậy hả?
Nó lắp bắp nhìn cô, gương mặt cô vẫn nghiêm nghị nhìn mẹ. nó quay sang thì gương mặt mẹ tối sầm lại, nụ cười lúc nảy trên môi mẹ đã tắt, chỉ còn giọng nói gằn lên
-có thật vậy không?Yuju.

-ơ...con...mẹ...thật ra...
Đôi mắt mẹ sâu thẳm xuyên vào nó. nó run sợ, nó lung lay. Đã nói ra cái lời mà nó thật sự không muốn nhất:
-mẹ. ý của Rin là yêu theo nghĩa chị em...chứ không phải...là...
Giọng nói đứt quãng khi bàn tay cô thả tay nó ra. tim nó bỗng nhiên nhói đau, nhưng khi nhận ra thì lời đã nói rồi. cô quay lại, tim nó lại nhói lên lần nữa, sao nó ngốc quá tự dưng nói ra mà không suy nghĩ. Giờ phải làm sao, mẹ nó cười rồi kéo cô vào trong nhà bếp làm thức ăn tiếp. nó đứng lặng người trong phòng khách, trái tim chết lặng đi, cơ thể đóng băng cứng đơ, Sowon cũng đau thay cho nó. nhưng nó sợ cũng đúng thôi, nó thật sự chưa nghĩ đến chuyện xa như thế. Nó không nghĩ đến chuyện đối mặt với mẹ như thế nào nếu nó nói nó đã rẻ sang lối khác. Nó chỉ còn mẹ mà thôi. Nó không muốn mất đi bà. Nó đau lắm, gương mặt ngơ ngác mà nước mắt cứ tuôn ra rơi lã chã mà nó chẳng hề biểu đạt một chút cảm xúc gì. Điều mà Sowon nên làm ngay bây giờ là đưa nó đi đâu đó giải khuây.
-dì ơi. Con đưa bé Yun qua nhà con chút nhen, con có soạn vài bộ đồ ở bên đó.
-ở lại ăn đã chứ con... Sowon...
Chị đã kéo nó lên xe con rồi kéo đi, nó ngồi yên trong xe ôm chặt lấy chiếc gối mà nước mắt vẫn rơi. Mặt nó như đóng băng, Sowon gọi điện cho ai đó
-Sinb. Gọi cho Xiao đi. Có chuyện rồi.
Rồi chị cúp máy. Nó ngồi đó. Lòng đau rát khi nghĩ về câu nói lúc nảy của mình. Chiếc xe vừa dừng lại, nó cũng chẳng muốn xuống khiến Sowon bực mình kéo nó vào trong nhà, đôi mắt nó đỏ hoe nhìn Xiao. Rồi lao đến ôm mà khóc nấc lên. Hiếm ai thấy được giọt nước mắt yêu đuối của nó. Sowon kể lại câu chuyện cho Xiao và Sinb nghe. Nó thì cứ nấc lên không ngừng ôm chặt lấy Xiao.
-xin lôi...tôi...tôi xin lỗi...tôi...đã làm cho...Rin..làm cho Rin.. tôi...
Xiao không nói gì, gương mặt cô bé bổng trở trên lắng lại, nhìn nó bằng ánh mắt ngấn lệ và vô hồn. cô gái nhỏ im lặng nhẹ nhàng dỗ dành nó, nhưng sự lạnh lẽo trên người vẫn không ngừng tỏa ra. nó cứ khóc lóc mãi. Khiến chị bực bội máu lên não. Kéo cả bọn đi nhậu. nhậu đến ... Khi...nhậu tới bến...vẫn không muốn thôi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro