phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bà Lan yếu ớt trả lời, gương mặt vẫn còn thoáng chút kinh hoàng khi kể lại:

- Thì... ban nãy cúp điện, tôi... đi tìm cái đèn pin dự phòng, nhưng tìm mãi không thấy đâu, tôi nghĩ là nó ở trong phòng của mình nên tôi đi vô lấy. Đang đi thì... thì...  tôi nghe tiếng...  mẹ thì thầm bên tai. Mẹ hỏi tôi...  đi kiếm cái đèn à, để mẹ dẫn đi cho. Rồi chuyện sau đó tôi không còn nhớ gì nữa.

Nghe vợ kể như thế, ông Tâm trở nên hoang mang, ông cau mày hỏi lại:

- Cái đèn ở ngoài bàn mà, với lại bà nói bà đi về phòng mà tại sao bà lại đi vô phòng của mẹ?

Bà Lan nghe chồng hỏi vậy thì ngẩn người, bà đưa mắt nhìn xung quanh, ừ quả thật là bà đang ở phòng của mẹ chồng, nhưng rõ ràng lúc nãy là bà đi về phòng của mình cơ mà. Bà Lan sợ hãi, xiết chặt tay chồng, miệng lắp bắp nói không thành câu:

- Tôi... tôi... rõ... ràng...

Ông Tâm đỡ bà đứng dậy, vừa làm ông vừa nói:

- Thôi, chắc do bà mệt quá rồi sinh ra ảo giác, với lại hồi nãy mất điện nên bà không nhìn rõ mới đi nhầm vào phòng của mẹ. Năm giờ sáng là đội kèn trống tới rồi đấy, bà và con Phương coi mà ngủ vài tiếng để lấy lại sức đi.

Bà Lan khiếp đảm đưa mắt nhìn quanh phòng, nuốt khang một ngụm nước bọt, bà sợ hãi  vội vàng đáp lời chồng:

- Thôi tôi không có buồn ngủ, để tôi ra tiếp khách, với lại bây giờ cũng gần sadng rồi.

Chị Phương cũng phụ họa lời của mẹ chồng:

- Phải đấy bố, khách ở ngoài còn đông thế kia, làm sao con đi ngủ được, phải làm một cái đám trọn vẹn cho bà chứ ạ.

Nói là nói thế, chứ bây giờ có cho vàng, bà Lan với chị Phương cũng không dám đi lên lầu để ngủ sau sự việc vừa rồi. Thấy vợ và con nói vậy, ông Tâm cũng ậm ừ cho qua chuyện.

- Ừ, bà muốn làm gì thì làm, tùy bà vậy.

Nói xong ông cúi xuống nhặt li nến do bà Lan đánh rơi khi nãy. Cầm li nến trên tay, ông nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài cùng với bà và chị Phương. Ông Tâm và anh Thành đều là người có máu mặt trong giới kinh doanh, nên lượng khách khứa đến viếng thăm qua lại vô cùng đông, gia đình ông thay nhau tiếp hết đoàn này tới đoàn khác. Thấy mặt họ hàng, xóm giềng ai cũng đã mệt phờ, vì cả ngày tất bật lo ma chay nên ông Tâm nhắc mọi người về nghỉ ngơi giữ sức để ngày mai phụ gia đình tiếp tục tiến hành tang lễ cho thuận lợi. Những người họ hàng gần thì vẫn ở lại nhà đám để phụ gia đình làm cổ cho ngày hôm sau.

Ở ngoài sân, bà Nga em họ của ông Tâm, đang ngồi đốt cho nốt mớ giấy tiền đang cháy dang dở, thì chị Duyên từ đâu đi lại ngồi cạnh. Cầm một cành cây nhỏ trong tay, chị chọc chọc đóng giấy gần cháy thành tro ở trước mặt. Gió thổi qua, làm đóng tro bay lên, chị Duyên nhăn nhó lấy tay che mặt để tro bụi không bay vào mắt. Bà Nga bảo con:

- Con coi mà ngủ một tí để lấy sức đi, ngày mai còn phụ bác Tâm làm đám.

Chị Duyên sợ sệt đáp:

- Thôi mẹ ạ. Khiếp! Hồi nãy con nghe bác Lan bảo bác vừa gặp hồn ma của bà Năm, sợ chết đi được.

Bà Nga nhìn vào nhà, nơi cổ quan tài đỏ rực, bà chẹp chẹp miệng.

- Ừ, chiều giờ mẹ cứ thấy ghê ghê người. Mỗi lần đi ngang cái quan tài là mẹ nghe thấy tiếng động, nhưng đứng lại thì chẳng còn nghe gì.

Chị Duyên sợ hãi nhìn bà Nga, đột nhiên người chị như có ai đó chạm vào. Chị giật mình định hét lên thì giọng nói của anh Thành vang lên sau lưng:

- Em và cô sao không vào nhà mà ngồi ở đây thế?

Chị duyên quay người lại nhìn, hóa ra đó là anh Thành, chị vuốt vuốt ngực thở phào.

- Anh này, làm em sợ chết khiếp, em tưởng là ma chứ, anh đi kiểu gì mà không nghe tiếng bước chân chi hết cả.

Anh Thành cười cười đáp:

- Bó tay em luôn, già rồi mà vẫn còn sợ ma.

Chị Duyên xấu hổ cười trừ, bà Nga bấy giờ mới trả lời câu hỏi khi nãy của anh Thành.

- Cô với con Duyên nãy giờ ngồi ở đây đốt thêm tí vàng mã cho bác Ngọc ấy mà.

Anh Thành lúc này trong vô cùng tìu tụy, đôi mắt đỏ không biết vì thức khuya hay do vừa khóc xong. Anh gật gật đầu rồi nói:

- Vâng, thôi em với cô vào nhà ăn bát cháo gà lấy sức, năm giờ là đội kèn họ tới làm lễ rồi ạ..

Nói xong anh cùng bà Nga và chị Duyên đi vào nhà. Tiết trời đột nhiên nổi lên một cơn gió lớn, làm đóng tro khi nãy bay vào không trung, những đóm lửa chưa tắt hẵn cứ lập lòe liên tục, từ xa nhìn lại cứ như những ngọn lửa ma chơi. Đang đi thì anh Thành cảm thấy cả người lạnh vô cùng, cái lạnh ngắm sâu vào tận xương, anh lảo đảo như sắp ngã. Bà Nga nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ lấy anh Thành. Bà quan tâm hỏi:

- Con bị làm sao đấy Thành?

Anh Thành đưa tay lên vỗ vỗ trán, vừa làm anh vừa trả lời cô:

- Không sao đâu cô, con thấy hơi đau đầu xíu thôi ạ.

Bà Nga quay sang con gái của mình rồi giục:

- Con mau phụ mẹ một tay đưa anh Thành vào nhà, chắc là nó bị trúng gió rồi.

Nói xong bà và chị nhanh chóng đỡ anh Thành vào nhà. Ông Tâm và bà Lan thấy sắc mặt của con trai xanh xao nên lo lắng hỏi:

- Thằng Thành nó bị làm sao đấy cô Nga.

- Hồi nãy em với cháu đang đi vào nhà định ăn một bát cháo gà để lấy sức thì nó bị choáng, chắc là nó bị trúng gió rồi.

Chị Phương lấy trong túi ra chai dầu khi nãy , chị bôi vào hai bên thái dương cho anh Thành. Anh cười cười với vợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ybtt