phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị Phương lấy trong túi ra chai dầu khi nãy, chị bôi vào hai bên thái dương của anh Thành, anh cười cười trấn an với vợ. Rồi như chợt nhớ ra gì đó, anh quay sang phía ông Tâm nói:

- À hồi nãy có chú tên Hưng, bảo là bạn của bố. Chú ấy đưa cho con tiền phúng điếu, kêu con gửi lời xin lỗi với bố, tại gia đình của chú có chuyện gấp lắm không vào thắp nhan cho bà được.

Ông Tâm ngạc nhiên hỏi lại:

- Ơ! Chú Hưng nào? Bố làm gì có quen ai tên Hưng đâu.

Anh Thành khó hiểu nói tiêp:

- Người ta không quen bố vậy sao người ta đưa tiền phúng điếu với vòng hoa. Vòng hoa con để ở ngoài chưa mang vào, còn tiền thì ở đây.

Nói xong anh lấy trong túi quần ra một cái bao thư màu trắng. Ông Tâm quay sang hỏi bà Lan và chị Phương.

- Hay là bạn của bà hay con Phương?

Bà Lan vừa lắc đầu vừa trả lời chồng:

- Tôi cũng làm gì có quen ai tên Hưng, bạnthì tôi chỉ có vài người, mấy người đó ông đều biết cả đấy, làm gì có ai tên Hưng đâu.

Bây giờ chỉ còn chị Phương là nãy giờ vẫn chưa nói gì, thấy mọi người đưa mắt nhìn về phía mình, vội vội vàng vàng chị giải thích:

- Mọi người đừng nhìn con như thế. Con cũng không quen ai tên là Hưng đâu.

Cả nhà ông Tâm hoang mang nhìn nhau, vậy người tên Hưng đó là ai? Tại sao không quen mà gã lại mang tiền phúng điếu cho gia đình. Ông Tâm tiếp tục hỏi con trai:

- Chú đó trông như thế nào? Con còn nhớ không?

Anh Thành đăm chiu suy nghĩ, cố nhớ lại hình dáng của người đàn ông ấy. Rồi một lát sau anh miêu tả lại:

- Con cũng không nhớ rõ nữa, hình như bên má trái của chú ấy có một cái bớt nhỏ giống như hình của một cái đồng tiền vậy ấy, người hơi béo, nghe giọng con đoán chú ấy là người miền Trung.

Nghe con trai kể xong, sắc mặt của ông Tâm thoáng có chút tái đi, ông khiếp đảm chớp chớp mắt. Bà Lan thấy thái độ của chồng mình hơi khác sau khi nghe anh Thành miêu tả lại người đàn ông đó, nên bà hỏi:

- Sao mặt ông lạ thế? Ông thấy không khỏe à? Hay ông nhớ ra người này là ai rồi?

Ông Tâm gạc đi ngay:

- Vớ vẩn, tôi đã nói không biết rồi cơ mà, tại tôi cảm thấy hơi đau bụng thôi.

Ông Tâm trả lời xong thì cả nhà rơi vào im lặng, ai cũng cố nhớ xem mình có quen người nào tên Hưng không. Một lát sau chị Duyên lên tiếng phá tang bầu không khí trầm mặt nãy giờ:

- Hay bác Tâm mở bao thư đó ra xem thử đi. Lỡ bên trong người ta có ghi cái gì thì sao.

Ông Tâm gật đầu với chị Duyên một cái rồi nhận lấy bao thư từ tay anh Thành, ông từ từ mở ra. Khi thấy được thứ bên trong, cả nhà ông Tâm và mẹ con chị Duyên cũng đều khiếp sợ, ông Tâm nhìn chăm chăm cái thứ trên tay, miệng ú ớ nhưng chẳng nói được gì. Bà Lan, chị Phương và chị Duyên gần như muốn khóc, chỉ có bà Nga là vẫn giữ được bình tĩnh so với ba người phụ nữ còn lại. Bà chỉ tay vào thứ ông Tâm đang cầm, run run hỏi:

- Cái... cái... này... ai... là người... làm...

Bên trong bao thư đó không phải chứa tiền thật, mà toàn là tiền âm phủ, mỗi tờ tiền đều  dính một ít máu. Ông Tâm cắn chặt răng không nói câu nào, cả người rung lên từng hồi, không biết do quá tức giận hay đang quá sợ hãi. Ông buông tay, đóng tiền ấy rơi ra khỏi bao thư bay xuống đất, nằm rãi rác trên sàn. Anh Thành mở to mắt, chỉ tay vào đóng tiền dính máu ấy định nói gì đó, môi anh cứ động liên tục nhưng không có âm thanh nào phát ra cả.

Anh Thành bỗng trở nên vô cùng đau đầu, mắt anh hoa lên, mọi thứ cứ trao đảo, nhòe nhoẹt trước mắt, rồi từ từ mọi thứ tối sầm, anh Thành dần ngất đi. Chị Phương đứng cạnh anh Thành, đang ôm lấy anh thì tự nhiên chị cảm thấy anh Thành run rãy, cả người anh lạnh ngắt như một cái xác.

Chị Phương lo lắng nhìn vào mặt chồng, thấy mặt anh trắng bệch như không còn giọt máu, hai mắt nhắm nghiền, chị sợ hãi gào lớn:

- Anh... anh... ơi...!!!

Cả nhà bị tiếng hét của chị Phương làm cho giật mình, ông Tâm quay sang thì thấy anh Thành đã ngất đi, chị Phương thì đang cố đỡ lấy chồng. Thấy con dâu với con trai gần như sắp ngã, ông vội vàng đưa tay đỡ lấy anh Thành. Bà Lan chạy lại lay lay người anh nghẹn ngào.

- Thành!  Con bị  làm sao vậy? Mau trả lời mẹ. Thành! Thành!

Bà Lan nước mắt ngắn dài kêu tên anh, nhưng chẳng có lời đáp lại nào, anh cứ im lặng như thế khiến mọi người vô cùng lo lắng. Ông Tâm vội vàng nói:

- Nhanh, phụ tôi một tay đỡ nó đi về phòng.

Chị Phương cùng chị Duyên phụ ông Tâm đỡ anh đi về phòng, còn bà Nga cùng Bà Lan đi theo sau lưng, anh Thành được đặt trên giường nằm cạnh thằng Tùng đang ngủ say.

Nghe tiếng động, nó mở mắt nhìn mọi người, nó ngạc nhiên hỏi:

- Bố bị làm sao thế mẹ?

- Suỵt...

Chị Phương ra dấu im lặng với nó, nó ngoan ngoãn đi xuống, nhường lại giường cho anh Thành. Ông Tâm đưa tay ấn vào huyệt nhân trung của anh, mọi người chăm chú nhìn về phía chiếc giường. Mấy ngón tay bắt đầu cử động, anh Thành từ từ tỉnh lại,, nhưng chưa kịp thở phào thì mọi người phải đồng loạt lùi lại vì khung cảnh hãi hùng trước mắt.

Trên giường, anh Thành từ từ mở mắt, nhưng kì lạ,  ánh mắt của anh trông rất vô hồn, anh nhìn mọi người nhết mép cười. Bà Lan lạnh người, nhìn nụ cười của con trai mà miệng cứ lấp bấp,  không nói tròn được câu nào. Bà níu tay ông Tâm.

- Thằng... Thành... nó...

Rồi đột ngột, hai hàm răng của anh Thành nghiến chặt, mắt mở trừng, anh nhảy bổ vào người ông Tâm, hai tay xiếc chặt cổ ông, miệng thì cứ phát ra những âm thanh gừ gừ vô nghĩa.  Ông Tâm cố sức vùng khỏi, nhưng không hiểu tại sao anh Thành khỏe vô cùng, sắc mặt ông ngày một tái đi. . Bà Lan sợ hãi gào lên:

- Thành! Thành! Con bị làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi con, gia đình mình đang tang gia bối rối, con mau tỉnh đi.

Vừa nói bà vừa chạy lại giữ chặt tay của anh, anh cố  giãy giụa, lực mạnh đến nỗi phải thêm chị Duyên nữa mới tạm thời giữ được. Sau khi thoát được tay anh Thành, ông Tâm ngồi trên sàn mà thở lấy thở để, rồi một lát sau ông cũng phụ vợ và con dâu giữ chặt anh Thành. Thằng Tùng thấy bố như phát điên thì sợ lắm, nó lùi lại đứng ở góc phòng mà mếu máo. Bà Lan vừa khóc vừa nói với bà Nga:

- Chắc là thằng Thành nó bị vong nhập rồi, cô mau lấy nước lạnh vào đây giùm tôi. Chúng ta cần rửa nước lạnh cho nó tỉnh lại, để cái vong kia nó thoát ra.

Chị Duyên nãy giờ đi tìm thuốc cảm cho anh Thành, vừa bước vào phòng, chị sửng sờ vì khung cảnh trước mắt. Chị liền hoảng sợ hỏi:

- Chuyện này... là... sao? Anh Thành...

Ông Tâm nói lớn:

- Mau lấy dây trói nó lại, nó bị vong nhập rồi, nó không nghe hiểu mọi người nói gì đâu.

Anh Thành đưa tay cào vào cánh tay giữ chặt của bà Lan đến bật máu, bà đau đến tái cả mặt. Chị Phương vội vàng giật đứt sợi dây chuyền có hình mặt bà phật đang đeo. Chị chạy lại choàng sợi dây chuyền đeo vào cổ anh Thành, anh rùng mình rồi tỉnh táo, anh ngơ ngác hỏi:

- Chú Hưng đâu rồi bố?

Ông Tâm ngạc nhiên hỏi lại:

- Con tỉnh táo lại chưa? Chú Hưng nào ở đây? Mà sao hồi nãy con bị làm sao mà bóp cổ bố vậy?

Anh Thành quay sang nhìn bố đang đứng cạnh, trên cổ vẫn còn  in hằng dấu bàn tay  của anh mà không khỏi thắc mắc. Anh ôm đầu một cách đau đớn nằm gục xuống giường.

- Đau... con đau đầu quá!!! Con không nhớ gì cả...

Bà Lan đứng cạnh trấn an con:

- Không sao đâu con, mọi người biết con không cố ý mà.

Anh từ từ ngướt mặt lên hỏi ông Tâm.

- Chú Hưng bảo bố trả tiền cho chú ấy, không là chú giết hết cả nhà.

Nói xong anh lại ngất đi một lần nữa. Ông Tâm nghe con nhắc đến người đàn Ông tên Hưng đang kêu mình trả tiền thì ông sợ hãi ngồi thụp xuống. Bà Lan nhìn chồng khó hiểu, rồi như nhớ ra gì đó, bà kinh hoảng đưa tay lên che miệng. Mọi sự chú ý của mọi người bây giờ đều tập trung vào anh Thành, nên không ai để ý tới thái độ kì lạ của ông Tâm và bà Lan, nếu có thì cũng nghĩ là do hai ông bà lo lắng cho con.

Bà Nga đi lại nói nhỏ vào tai của bà Lan:

- Chị Lan! Em thấy chắc thằng Thành bị vong nhập rồi đấy, chị mau đi tìm thầy về xem đi.

Bà Lan đưa đôi mắt lo lắng nhìn về phía anh Thành đang nằm bất động trên giường. Bà gật gật đầu nói:

- Ừ, tôi cũng tính vậy. Mà cô có biết thầy nào giỏi không? Chỉ tôi với.

- Em có biết ông thầy này, ông tên Linh, ổng trị ma trị quỷ giỏi lắm. Lúc trước gần nhà em có một thằng nhóc bị vong nhập, thỉnh bao nhiêu thầy tới đều bị nó rược đánh bỏ chạy hết. Sau đó nghe danh ông thầy Linh, cả nhà mời ông về. Ông vừa vào nhà đọc lẩm nhẩm gì đó, thằng nhóc lăn ra xỉu ngay, lúc nó tỉnh dậy người ta hỏi nó có nhớ cái vụ nó rược đánh mấy ông thầy kia không, nó nói nó không nhớ gì hết.

Bà Lan mừng rỡ nói:

- Vậy thì tốt quá! Cô liên hệ với thầy giùm tôi.

Ông Tâm nãy giờ nghe hết câu truyện, thấy vợ bảo mời thầy ông liền gắt:

- Nhà đang có người mất, bà mời thầy về không sợ quan khách người ta cười vào mặt hay sao?

- Nhà có ma thì mời thầy về trừ, ông không thấy con mình bị nhập rồi hay sao? Còn hơn giữ thể diện   mà khiến cả nhà lâm vào nguy hiểm. Mà không biết chừng đóng tiền dính máu khi nãy là do con ma gây ra cũng nên. Với lại ông không thấy lạ khi nghe con trai nhắc đến một người đàn ông tên Hưng hoài sao?

Ông Tâm nghe vợ nói vậy thì im bặt. Bà Lan quay sang nói với bà Nga.

- Phiền cô liên hệ với thầy Linh hộ tôi nhé

Bà Nga gật gật đầu rồi cùng con gái đi ra ngoài gọi điện cho thầy.
L

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ybtt