phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Cái gì đấy cô Hồng?

Cầm lá bùa trên tay, chị giải thích:

- Cái này là bùa bình an của bố mẹ để lại cho con.

Bà Lan ngạc nhiên hỏi lại:

- Ơ... chẳng phải cô nói cô là cô nhi hay sao?

Nghe bà Lan nhắc tới hai từ " cô nhi", mắt chị có chút thoáng buồn. Thở dài một hơi, chị nói tiếp:

- Lúc người trong cô nhi viện nhặt được con thì con đã có lá bùa này rồi. Họ nói đây là tín vật duy nhất mà bố mẹ đã để lại cho con.

Thấy chị buồn khi nhắc đến bố mẹ nên bà Lan và chị Phương không hỏi thêm gì nữa. Bà, chị Hồng và chị Phương nhanh chóng nấu nướng cho xong xuôi. Trên phòng khách, ông Tâm với thầy Linh đang bàn bạc về buổi lễ ngày mai. Ông hỏi:

- Làm lễ cần những gì vậy thầy? Thầy cứ nói, gia đình tôi lo đủ hết.

- Để tôi ghi ra giấy cho ông, ông cứ theo đó mà mua là được.

Nói xong thầy cầm cây bút ghi vào quyển sổ được đặt trên bàn những thứ cần thiết cho buổi lễ. Thầy Linh ghi xong cũng là lúc bà Lan dọn cơm lên, bà cất tiếng mời thầy và cả nhà dùng bữa.  Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, trong suốt bữa ăn ai cũng hỏi thầy về những chuyện liên quan tới tâm linh, thầy cũng vui vẻ mà trả lời hết. Cơm nước xong xuôi, thầy nói:

- Thôi trời cũng gần tối rồi, tôi đi về, có gì cứ gọi cho tôi nhé.

Trước khi ra về thầy Linh lấy trong túi ra một sắp bùa vàng, thầy căng dặn:

- Tôi vẫn chưa hiểu rõ tại sao mà  nhà ông bà lại không có gia tiên. nhớ cẩn thận, không có sự che chở của gia tiên thì ma quỷ dễ vào nhà lắm đấy. Ông và bà đây mang những lá bùa này dán vào những cánh cửa, nó sẽ làm cho những vong hồn không thể tùy tiện ra vào nhà của ông bà. Còn nữa, trước khi đi ngủ hãy nhớ rãi muối trước cửa phòng, ma quỷ vô cùng sợ cái đó.

Nói xong thầy Linh quay lưng ra về, gia đình ông Tâm cũng nhanh chóng làm theo những gì thầy dặn. Sau khi làm xong, ông Tâm và bà Lan cùng nhau đi về phòng của mình. Vào tới phòng, ông Tâm tranh thủ đi tắm táp cho mát mẻ, do mấy ngày liền thức trắng lo ma chay nên vừa đặt lưng xuống giường là ông đánh một giấc ngay. Bà Lan tắm ra thì thấy chồng đã thở đều đều, có vẻ đã ngủ say, nên bà nhẹ nhàng nằm xuống cạnh ông, cố ru mình vào giấc ngủ.

Chị Phương đang mơ màng ngủ thì bỗng chị nghe thấy tiếng dây xích kéo lê trên đất. Ban đầu chị không để ý, định kéo chăn lên ngủ tiếp, rồi như chợt nhớ ra gì đó, chị sợ hãi ngồi bật dậy. Tiếng dây xích ngày một gần hơn... gần hơn, rồi chợt im bặt ngay trước cửa phòng, chị sợ hãi lay lay người chồng.

- Anh!!! Anh ơi!!! Dậy... dậy đi.

Mặc dù chị có cố gắng gọi và làm mọi cách để cho anh tỉnh dậy nhưng đáp lại chị vẫn là tiếng ngáy và tiếng thở đều đều của chồng. Chị vừa tức vừa giận nên đã véo mạnh cho anh một cái mạnh, ấy vậy mà anh chẳng chịu tỉnh, ngủ say cứ như một xác chết. Ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, cứ như những thứ chị nghe từ nãy đến giờ đều là ảo giác. Ngay lúc chị vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì đúng lúc đó cánh cửa có tiếng gõ của một người nào đó, rồi một giọng nói vang lên.

- Phương!!! Mở cửa cho bà, nhanh lên, Phương!

Người đang đập cửa tự xưng là bà,  nhưng giọng nói này lại vô cùng kì dị, nó cứ âm trầm ma quái, chẳng giống như giọng nói của Bà Ngọc lúc còn sống, mà nếu có đúng là bà Ngọc đi chăng nữa thì bà ấy cũng đã chết rồi cơ mà. Chị sợ hãi không dám thở mạnh, chị nằm xuống chùm chăn kín mít cả lại, cả người co ro, run rãy.

Chờ mãi không thấy ai trả lời, giọng nói đó tiếp tục vang lên.

- Con Phương đâu rồi? Bà kêu mở cửa cho bà, mày không nghe à?

Chị Phương ôm anh Thành mà khóc rưng rứt, nhưng kì lạ anh Thành vẫn ngủ, chẳng có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại cả. Tiếng gõ cửa ngày càng dày đặc, chị Phương hoảng sợ hơi thở dồn dập, tiếng tim đập thình thịch liên hồi như muốn thoát ra khỏi lòng ngực. Bà Ngọc cứ vừa gõ cửa vừa gọi như thế, nhưng chị Phương vẫn không ra mở cửa, bà Ngọc tức giận gào to:

- Mở cửa, mở cửa ra cho tao.

Bà đập mạnh đến mức khiến cánh cửa gần như phải rung lên. Rồi " ầm " một tiếng, cánh cửa bật mở tung, chị Phương sợ hãi cả người cứng đờ, chị nín thở lắng nghe động tỉnh ở ngoài cửa. Nhưng chờ mãi không nghe thấy gì, chị đánh bạo lấy hết dũng cảm mở mắt hi hí nhìn ra. Đúng lúc đó có tiếng bước chân chậm rãi đi từng bước, từng bước đi vào trong phòng để tiến lại chiếc giường của chị và chồng đang nằm. Nhưng hòa lẫn trong tiếng dây xích kéo lê trên đất, chị nghe ra không chỉ có tiếng bước chân của một người, mà có lẽ là hai hay ba người. Qua khe hở của tấm chăn, chị nhìn thấy bà Ngọc đang bị hai bóng đen một cao một thấp không nhìn rõ hình thù đang dùng dây xích trói như phạm nhân. Họ cùng bà đi lại chỗ chị Phương, một trong hai bóng đen đứng hai bên trái phải của bà Ngọc chỉ ngón tay vào mặt anh Thành rồi nói như quát:

- Mày có quen người này không?

Giọng nói âm trầm như phát ra từ địa ngục khiến cả người chị lạnh toát, cứng đờ, không thể cử động được dù chỉ là một đầu ngón tay. Thấy bà lắc đầu phủ nhận, tên bóng đen còn lại tức giận gầm lên, rồi hắn cầm xích sắt quật mạnh vào người bà liên tục. Bà Ngọc đau quá mà gào lên thảm thiết, nhưng tuyệt nhiên bà vẫn không chịu gật đầu. Tên bóng đen lùn tức giận quát lớn:

- Lôi nó lại gần thằng đó, cho nó nhìn rõ mặt, bằng giá nào cũng phải làm cho nó chịu gật đầu.

Nói đoạn hắn kéo bà sòng sọc tiến lại chỗ anh Thành. Bà Ngọc cố phản khán, nhưng sức bà làm không lại bọn hắn, bà tuyệt vọng gào thét:

- Không... không... mau buông tôi ra.

Thấy bộ dạng kêu gào trong tuyệt vọng của bà Ngọc, hai tên bóng đen khoái trá cười khùng khục tỏ ra thỏa mãng vô cùng. Khoảng cách của anh Thành và chị với bọn hắn ngày một gần hơn, bà Ngọc vẫn kiêng trì vùng vãy , nhưng hành động của bà sau cùng cũng chỉ là vô nghĩa, làm sao bà thoát được cánh tay to khỏe như gọng kềm của hai tên bóng đen. Ngay lúc bọn hắn sắp đưa tay nắm lấy tóc của anh Thành mà kéo anh ra khỏi giường, thì bỗng có tia sáng trắng chợt lóe lên, cùng lúc đó mặt dây chuyền hình bà phật của chị cũng nóng lên và phát ra những tia sáng vàng bắn thẳng vào mặt của bọn hắn. Hai tên bóng đen rú lên đau đớn, rồi bọn hắn giật mạnh sợi dây xích, cả ba người đột ngột biến mất khỏi khoảng không trước mắt của chị, cứ như chưa từng xuất hiện bao giờ.

Anh Thành đang ngủ say thì bị chị Phương đạp mạnh giật mình, anh lơ ngơ tỉnh dậy thì nghe bên tai tiếng vợ mình ú ớ. Anh hốt hoảng ngồi bật dậy đưa tay bật công tắc. Đèn vụt sáng, anh thấy chị Phương đang đưa hai tay lên tự bóp cổ của mình, cả khuôn mặt tái xanh cả lại. Anh sợ hãi chụp lấy tay của chị mà cố gắng gỡ ra, nhưng anh có cố hết sức thì vẫn không tài nào tháo ra được. Sắc mặt của chị dần dần chuyển sang màu tím, anh hoảng loạn gào toáng cả lên:

- Bố mẹ ơi! Bố mẹ! Qua xem vợ con bị làm sao thế này.

Ông Tâm và bà Lan bị tiếng gào của anh Thành làm cho tỉnh dậy, ông và bà lập tức xuống giường chạy qua phòng của anh. Vừa vào phòng, ông Tâm nhíu mày nhìn xuống dưới chân của mình, bà Lan bên cạnh giục:

- Ông không thấy con Phương bị làm sao à mà còn đứng ở đây. Còn không mau lại phụ con trai gỡ tay của con Phương ra, ông định chờ cho con Phương nó chết luôn hay sao?

Nghe vợ nói vậy tuy trong lòng ông có hơi khó chịu chút ít, nhưng  rồi ông cũng không nói gì mà cùng vợ chạy lại phụ anh Thành một tay.  Đúng lúc ông Tâm và bà Lan chạy lại thì mặt dây chuyền của chị Phương đột nhiên lóe sáng, rồi chị hét lên một tiếng rõ to và bật ngồi dậy. Thằng Tùng giật mình tỉnh dậy vì tiếng hét khi nãy của chị Phương, nó ngơ ngác mắt nhắm mắt mở hỏi anh Thành:

- có chuyện gì mà ông nội và bà nội không ngủ mà đi qua phòng của mình vậy bố?

Anh Thành trả lời:

- Không có gì đâu, con nằm xuống ngủ tiếp đi.

Nó nhìn chị Phương lo lắng hỏi tiếp:

- Mẹ bị gì mà mặt mày xanh lè vậy bố?

Anh Thành kiên nhẫn nói:

- Mẹ nằm mơ thấy ác mộng thôi, không có gì đâu, con nằm xuống ngủ đi.

Nhưng nó vẫn không nghe lời, nó cứ ngồi ở đó mà nhìn chăm chăm vào chị Phương ,anh cũng mặc kệ cho nó ngồi ở đó rồi quay sang lo lắng nhìn vào gương mặt xanh xao của vợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ybtt