Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tiếp theo, đối với Dương Nhược Thần là quá tệ. Đầu óc của Tử Yên hiện giờ chỉ có Ảnh Quân, hắn bị ngó lơ. Không phải mỗi hắn nhận ra, điều đó còn càng làm hắn tức hơn, chẳng phải là Tử Yên đang muốn khẳng định hơn nữa tình cảm xa xôi cách trở với Ảnh Quân khi ngay bên cạnh cô đang là Dương Nhược Thần? Dù sao Nhược Thần cũng nào có quyền than vãn, trái tim của Yên Yên kia đâu có phải của hắn?
- An cô nương, có phải cậu đang yêu? Không phải là cậu yêu Tiểu Thần? Còn ai khác nữa? – lũ con gái sán lại gần Tử Yên, thật sự là không thở nổi.
- Thần Thần chỉ là bạn, không tài nào vượt quá giới hạn. Cơ hội cho mấy cô gái ngày đêm nghĩ đến việc yêu đương như các cậu vẫn còn nhiều. – An Tử Yên cười cười.
- Tôi ra ngoài hít thở không khí. – Nhược Thần liền rời khỏi.
Thấy trên người Nhược Thần có chút nóng giận, Tử Yên vội đuổi theo, bỏ theo sau vẫn là lời bàn tán xôn xao về đôi bạn đồng học trai tài gái sắc. Nhược Thần đứng ngoài hành lang, cô lập tức nhảy lên lưng hắn, đôi mắt nhẹ nhàng kéo sát lại gần khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính kia.
- Cậu là đang giận dỗi gì thế? – Tử Yên trêu chọc. - Ghen à?
- Đi xuống. Đây là trường học.
Cô trượt xuống, ngước mắt nhìn hắn, lặp lại câu hỏi lần nữa:
- Cậu là đang giận dỗi gì?
- Là vì Mạc thiếu gia trở về. Lúc đó cậu sẽ không quan tâm tới tôi nữa.
- Cậu là bị ngốc hay do cố tình ngốc vậy? Nhược Thần đây đào hoa, dịu dàng lại ôn nhu, nữ sinh của cả trường này là của cậu, chút ít quan tâm của tôi nào dám so bề. Chỉ là tôi sẽ ít gặp cậu. Còn hai ngày nữa Mạc Ảnh Quân mới trở về, để tôi bù đắp cho cậu những tháng ngày thiếu thốn về sau. - Yên Yên cười đến hai hàng mi dính chặt với nhau, như con dao sắc nhọn cứa mạnh vào trái tim ngây ngốc của anh chàng đối diện.
- Cậu cho tôi hai ngày để hẹn hò với cậu?
- Ý cậu là sao? – Tử Yên cau mày.
- Đừng bận tâm. Trưa nay, đi với tôi. – Nhược Thần xoay người bước vào lớp.
Hết giờ học, Tử Yên ngoan ngoãn đợi Thần Thần chợt bị một cánh tay vòng qua vai mà siết chặt, mùi hương nhè nhẹ của bạc hà phảng phất, làn môi ấm nóng chợt đặt lên má mình. Giật mình cô tiện tay đẩy người bên cạnh lại bị cánh tay siết chặt hơn.
- Là tôi. - môi Nhược Thần có chút cong lên.
- Cậu có ý gì thế? Chẳng phải muốn tán tỉnh tôi? - Tử Yên liếc mặt nhìn Nhược Thần, giọng nói giận dỗi.
- Cậu cho tôi hai ngày hẹn hò với cậu, chỉ hai ngày thôi.
- Tôi chưa từng...
Tử Yên hét lên lại bị Nhược Thần hôn lên má, cổ họng nghẹn lại, muốn phát tiết ra ngoài.
- Tử Yên...Đi thôi. Hôm nay tôi mời cậu.
- Hừ...
Dương Nhược Thần dẫn cô đến quán ăn khá quen, thỉnh thoảng cô vẫn thường ghé qua. Nhíu mày nhìn phía góc quán xuất hiện bóng dáng rất quen, chỉ là có cao hơn nhiều so với trước.
- Thẩm Tư Thanh. - Nhược Thần gọi lớn.
Người phía đó quay lại. Là Thẩm Tư Thanh.
- Hân hạnh. - Tư Thanh cười.
- Tư Thanh, có vẻ lớn hơn trước. - môi của Nhược Thần bỗng kéo cong lên.
- Nhất thiết phải chọc tôi? - Tư Thanh nhíu mày. - An Tử Yên, cậu nên dạy tình yêu của cậu cho tốt, đừng có suốt ngày xấu tính thích trêu chọc.
- Tiểu Thần với tôi không...
- Chúng ta ăn, không sẽ muộn. - Nhược Thần ngắt lời, lập tức lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro