Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong trường bắt đầu bàn tán về Tử Yên và Nhược Thần. Tử Yên vừa bước vào lớp đã bị đám con gái vây quanh.
- Yên Yên, cậu rõ ràng là yêu Nhược Thần. Tại sao hôm qua lại nói không có? Chẳng lẽ cậu bắt cá hai tay?
"Bắt cá hai tay"? Tử Yên ban đầu đã đứng không vững, sau khi nghe lời đả kích, hai chân trở nên mềm nhũn.
- Thật sự là không phải vậy. Tôi và Thần Thần chỉ là bạn, thay vì suy nghĩ những tình tiết cẩu huyết như vậy chi bằng mấy bạn đồng học đây tìm cách tản tính cậu bạn Nhược Thần hộ mình đi có được không?
Tử Yên ban đầu có chút lúng túng nhưng lại mau chóng thu hồi cảm xúc, phản ứng lại mạnh mẽ, miệng đời thật là hiểm ác quá mà. Trong bầu không khí xôn xao bao trùm chợt xuất hiện một cánh tay siết chặt vai cô kéo vào lòng, khuôn mặt cô áp sát lồng ngực hắn.
- Đừng nghe lời họ nói. Cậu cũng không cần phải giải thích. - Nhược Thần nói xong liền kéo Tử Yên ra ngoài. Nhìn thấy hắn cô lại trở nên mong manh đến thương cảm, oà khóc như một đứa trẻ.
- Tôi không hề yêu cậu mà, Tiểu Thần. - Tử Yên bắt đầu thút thít. Tiện tay đẩy Nhược Thần ra xa.
- Tôi biết.
- Thế sao cậu lại hành động như vậy? Chẳng phải khẳng định tin đồn là đúng sự thật? Thật quá đáng.
Tử Yên liền bị Nhược Thần kéo lại nắm chặt lấy cổ tay cô mà hét lớn:
- Tôi muốn bảo vệ cậu như người bạn, vậy sai sao? Hay cậu nhất thiết muốn tôi kéo cậu xuống sân mà công khai tình cảm? Cậu...
Ngắt lời Nhược Thần, Tử Yên siết chặt vòng eo hắn, được đà lại càng khóc lớn hơn.
- Tôi xin lỗi...
- ...Đừng khóc.
Cả buổi sáng ấy, sự im lặng bao trùm quanh họ.

[...]

- Tiểu Thần. - Nhược Thần toan rời đi lại bị Tử Yên kéo trở lại.
Hắn cau mày.
- Tôi xin lỗi về việc sáng nay. Cậu có phải đang giận dỗi?
- Không có. - Nhược Thần lắc đầu.
- Aaaa - chẳng phải là cậu đã có người yêu, giận dỗi là vì tin đồn với tôi sao?
- Tôi...đúng là có yêu một người.
- Là ai?
Nhược Thần cười nhạt vòng tay ôm lấy vai Tử Yên.
- Cô ấy học trường này. Hay cằn nhằn nổi nóng, nhưng lại đáng yêu, ấm áp làm tôi rung động... Có điều, cô ấy không yêu tôi.
- Cô ấy thật sự là quá ngốc, là tôi, tôi cũng sẽ yêu cậu. Quả là không có mắt, cậu nên từ bỏ đi,để tôi giới thiệu cho cậu hàng vạn nữ sinh tuyệt sắc lại toàn tài. - Tử Yên vỗ nhẹ vào vai Thần Thần.
Dương Nhược Thần xoa đầu Tử Yên "Nếu cô gái đó là cậu, dù cô ấy ngốc đến đâu thì tôi cũng sẽ không từ bỏ."
An Tử Yên "....."
- Yên Yên. Em còn có thể thân mật như vậy cùng người đàn ông khác ngoài anh?
Tiếng nói lúc nãy là của Mạc Ảnh Quân. Tử Yên giật mình, lập tức né tránh Nhược Thần, như muốn cách xa hàng trăm mét.
Cảm giác như mình bị đánh giá là kẻ bắt cá hai tay, Tử Yên liền mang ánh mắt ai oán tặng cho Ảnh Quân. Mạc thiếu gia, anh thật quá đáng.
- Mạc Ảnh Quân, anh thật là đến đúng lúc. – Tử Yên nhíu nhíu mày.
- Anh chàng kia là... - Mạc Ảnh Quân cười nhạt.
- Là Dương Nhược Thần, anh chẳng phải đã gặp qua?
- Ra là cậu, Dương Nhược Thần. - Ảnh Quân tiện quay sang chỗ của An Tử Yên. – Trưa nay đi ăn, anh mời em?
- Nhưng em đã có hẹn với...
Dương Nhược Thần ngắt lời "Cậu đi đi, đi sớm về sớm, chiều ta vẫn còn tiết phải học".
Chưa kịp trả lời, cô liền bị Mạc Ảnh Quân kéo đi. Bỏ lại Dương Nhược Thần hai tay xuôi bên người mà nắm chặt, chỉ có vậy mới ngăn được cảm xúc đau đớn phía lồng ngực trái.

[...]

Ở nhà hàng, hai con người đã quá quen thuộc nhau sau ba năm gặp lại bỗng có một cảm xúc đè nén. Bữa ăn chỉ tồn tại vỏn vẹn những tiếng va chạm của bát đũa nhỏ nhẹ, không ai nói với ai dù chỉ một lời. Tưởng tượng trong đầu Tử Yên 2 ngày trước là hàng ngàn tình huống tươi đẹp được tô vẽ, đến khi gặp mặt mọi thứ đều diễn ra gượng gạo như mới lần đầu gặp nhau. Thật sự ba năm dài đến mức có thể làm cảm xúc bị đánh mất ở một nơi nào khác? Cuối cùng vẫn là Mạc Ảnh Quân bắt chuyện:
- Mai em có thể tiếp tục đi ăn cùng anh?
- Có thể.
- Vậy được, mai anh sẽ đón em. Giờ để anh đưa em trở lại trường.
Tử Yên của ba năm trước thật sự đã đi đâu mất. Mình phải vui khi thấy Ảnh Quân, nhưng gặp rồi, hành động đầu tiên lại là trốn tránh. Thật không hiểu nổi. Không lẽ sự rung động đối với người kia thật sự đã hết.
Tử Yên vừa bước vào lớp đã thấy Nhược Thần ngồi đợi, có vẻ là không chú ý đến cô.
- Dương Nhược Thần!!!
Dương Nhược Thần "...."
- Tiểu Thần. Cậu ngó lơ tôi?
- Tôi không có.
- Nói dối...
- Tôi không muốn nói lại. – hắn nhíu mày. - Mai có thể mời tôi một bữa?
An Tử Yên lắc đầu, cười đắc ý. - Bổn cô nương đã có hẹn với người ta rồi, thật tiếc cho sư huynh đây quá.
-Vậy cứ để tôi mời Mạc Ảnh Quân kia một bữa thịnh soạn. Mai tôi chờ cậu.
Yên Yên cạn lời, sao có thể tự biến mình thành con kì đà trắng trợn như vậy chứ? Cứ để mai xem Ảnh Quân sẽ xử đẹp cậu như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro