Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm nay, An Tử Yên thật không tập trung. Đầu óc cô giờ chỉ có Mạc Ảnh Quân. Không phải vì nhớ hắn, mà là vì đang cố gắng xác định vị trí của hắn trong trái tim của chính mình.
- An Tử Yên. – Nhược Thần gõ đầu cô. – Hôm nay cậu bị sao vậy?
- Tôi không sao. – Aaaa – Cũng trưa rồi, ta đi ăn chứ, hôm nay là cậu mời còn gì?
Dương Nhược Thần gật đầu.
Nhược Thần vòng tay siết chặt vai Tử Yên, nghe phía sau có tiếng nói:
- Yên Yên, hẹn với anh em quên rồi sao?
Biết chắc là Ảnh Quân, Tử Yên đẩy Nhược Thần làm hắn lảo đảo xém chút nữa trượt chân ngã xuống dưới.
- Ảnh Quân, anh nhất thiết phải hù dọa em đến chết?
- Em quên hẹn, lại cằn nhằn?... Chúng ta đi.
- Không có...
Lúc này, Nhược Thần hoàn hồn, thấy Tử Yên bị kéo đi, theo phản ứng siết chặt tay cô mà giành lại về phía mình.
- Hôm nay tôi mời hai người, 3 năm không gặp chẳng phải anh nên chào hỏi lại sao? - Ánh mắt Nhược Thần đầy thách thức, môi nhẹ nhàng kéo cong lên, sự chiếm hữu ngày một hiện rõ hơn qua cử chỉ của cậu.
Đây là đập chậu cướp hoa ngay giữa thanh thiên bạch nhật ư?
- Xin lỗi. Dù cậu tốt tính ngỏ ý mời bữa ăn này, cũng nên bỏ tay tôi ra trước đã, người ngoài nhìn vào sẽ thấy không hay.
Nhược Thần buông lỏng cổ tay Tử Yên, xoay người rời khỏi, không quên buông vài lời lạnh lùng thách thức: "Thật là làm người khác mất hứng.  May là anh tới kịp lúc, chậm hơn tẹo nữa có khi cô ấy lại đang yêu tôi mất rồi.".
Đây chẳng phải ý nói nếu giờ anh còn chưa trở về , Tử Yên sẽ là của hắn sao. Ảnh Quân khẽ cười, khuôn mặt vẫn ôn nhu không chút tức giận, lời nói ân cần trầm ấm khiến người ta tan chảy:
- Em với cậu ấy có gì với nhau?
- Cả hai chỉ là bạn. Những lời cậu ấy nói anh đừng bận tâm, tâm trạng hôm nay có vẻ như không còn thích hợp để thoải mái dùng bữa nữa rồi. Em xin lỗi, bữa ăn này, để khi khác vậy. – An Tử Yên gỡ tay mình ra khỏi Ảnh Quân rồi rời đi.
- Tính khí vẫn thất thường như vậy. Thái độ này chỉ càng gây khó dễ cho bố cô thôi.
Đã diễn sao không diễn cho tròn vai hiền lành để tán tỉnh lấy lòng tôi hộ cha cô? Dương Nhược Thần kia cho cha cô nhiều tiền hơn tôi ư? Môi Ảnh Quân khẽ cong ẩn sâu trong đôi mắt gợi chút khinh bỉ, loại phụ nữ nào thì cũng toan tính như nhau, cô lợi dụng tôi thì cũng đừng mơ tưởng đến hạnh phúc với tên đàn ông khác.
Tử Yên trở lại trường, gặp phải ánh mắt của Nhược Thần liền né tránh mà bỏ lên lớp.

[...]

Thành phố X chìm trong sắc đèn lung linh, nơi đây lúc nào cũng nhộn nhịp về đêm, những ánh đèn đường mờ áo soi rọi lên những thân ảnh ngược xuôi qua phố đến những con hẻm nhỏ tối tăm với ánh trăng mập mờ soi rọi ẩn hiện bóng người xa lạ. Ai ai cũng tận hưởng không khí về đêm sau ngày lao động mệt nhọc, chỉ có Tử Yên là không thấy vậy. Cả ngày nay tâm trí cô nặng trĩu mệt nhọc: "Ảnh Quân lại hiểu lầm gì rồi ư? Có nên giải thích với anh ấy không?".Tử Yên lơ đãng sải bước chả mấy chốc dời mắt nhìn lên đã thấy bản thân đang đứng dưới chân Mạc thị. Hít một hơi thật sâu, An Tử Yên bước vào, mau chóng nhận được sự đón tiếp nồng nhiệt từ nhân viên ở nơi này: "An tiêu thư, cô tới tìm Mạc tổng ư? Phiền cô đợi một lát, Mạc tổng bận một chút việc."
-À được, cảm ơn cô. - Yên Yên nhẹ nở nụ cười dịu dàng đến mê người.
Chưa an toạ, một tiếng "ting" phá tan khoảng không yên lặng, cửa thang máy mở ra, dừng lại trên ánh mắt Tử Yên là Mạc Ảnh Quân kia đặt nhẹ tay lên vòng eo gợi cảm quyến rũ của ai kia xinh đẹp sắc xảo mang trên mình bộ váy đen xẻ tà chỗ hở cần hở, chỗ giấu cần giấu, bộ ngực nõn nà càng khiến người ta mê đắm khi ẩn lấp sau làn tóc rối bồng bềnh xoã nhẹ. Nhìn vào quả là đôi trai tài gái sắc, miễn chê.
Nhận ra bóng dáng quen thuộc, đôi mắt hẹp dài sắc bén làm người đối diện phải lạnh sống lưng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Yên: "Có chuyện gì?"
-Em có chuyện muốn nói. -Cô ái ngại nhìn sang vẻ thân mật tình tứ của người phụ nữ đứng cạnh anh. Nếu anh bận...
- Nói đi, tiểu Giai,về trước đi,mai anh sẽ tới, bù đắp cho em. - Khoé môi Mạc tổng kia khẽ cong, gỡ tay của cô mèo nhỏ bên cạnh, không quên ân cần vuốt lại những sợi tóc rối.
-Được, gặp anh sau. -Từng câu thốt ra từ Lạc Tuyết Giai như đường mật rót vào tai, ngọt ngào không thể tả xiết, ngoan ngoãn rời đi,để lại còn mình cô với anh.
Đây là cố tình chọc tức cô sao? Nam nam nữ nữ tình tứ mờ ám, chả trách mặt tiểu Yên giờ vô cùng khó coi.
-Anh với cô ấy là thế nào?
- Cũng giống như cô với tên Dương Nhược Thần kia.
- Em với cậu ấy quả thực không có... - Bị hoài nghi bởi người mình chờ đợi bấy lâu, Tử Yên có chút chạnh lòng.
- Không có vượt quá giới hạn? Là do tôi trở về đúng lúc quá ư? - Mạc Ảnh Quân trong lòng ngày càng cảm thấy coi thường. Gì đây? Nhận ra mình làm sai, hối hận liền đến đây phân minh giải thích. Giả dối.
- Anh đừng suy đoán hồ đồ. Ở đây không tiện nói chuyện, anh đi với em. - Tử Yên đưa tay nắm lấy tay anh liền bị hất mạnh toàn thân chao đảo lâu sau mới đứng vững. - Có gì mà không tiện? Kết thúc vai diễn của cô đi, giả vờ yêu thương tôi giúp cha cô thuận lợi kí hợp đồng rồi mau chóng quăng bỏ tình cảm, câu dẫn con mồi hấp dẫn hơn là tên họ Dương kia, loại con gái như cô còn có mặt mũi đến cầu xin tôi?
- Mạc Ảnh Quân! Em hoàn toàn không có... Còn về việc hợp đồng mà anh nói thực hư ra sao, em hoàn toàn không biết, anh có thể sỉ nhục em nhưng đừng lôi An lão gia vào. - Hàng vạn thứ chồng chéo rối ren trong tâm trí Tử Yên, Mạc Ảnh Quân ôn nhu ân cần mọi hôm bỗng biến đâu mất, lại trở thành con người lãnh khốc nhất nhất nghi ngờ cô, nhanh gọn gắn cho cô cái mác lợi dụng diễn tuồng suốt 4 năm cô dành tình cảm cho anh. Lòng An Tử Yên bị đả kích đến đau thương, cố kìm cho nước mắt không tuôn ra, cô thẳng thắn: "Nếu anh muốn quăng bỏ tình cảm của tôi, cũng không cần dùng đến cách vu khống hèn hạ này, 4 năm qua tình cảm này đều là thật, còn giờ thì không phải nữa. Tạm biệt anh.".
Tiểu Yên mau chóng xoay gót rời đi, mặc cho Ảnh Quân mặt lạnh ngỡ ngàng, cười trừ quay trở lại nơi làm việc.

[...]

Đường phố vẫn ồn ã người người qua lại mà tai của Tử Yên ngày một ù đi, mọi thứ đều nghe không rõ nữa, cô bật khóc như đứa trẻ nhưng lại cô đơn không ai dỗ dành. Mau chóng trở về An gia, cô một mạch đến thẳng thư phòng của lão gia, lớn tiếng: "Có phải là cha đang lợi dụng con, mang tình cảm con dành cho Ảnh Quân biến thành trò cười để cứu vãn lại An thị thua lỗ phá sản không?".
An Lục Thẩm trừng mắt, bộ dạng gàn dở tay vẫn siết chặt eo tình nhân ve vãn bên cạnh, giọng khản đặc:
-Yên bình lâu quá khiến cô quên mùi dạy dỗ à? Là người của An gia, dù cô có phải bán cho tên họ Mạc kia thì cũng phải chấp nhận. Bản hợp đồng sắp kí được lại bị cô phá không còn gì. Biết điều thì cút khỏi đây ngay, An lão gia ta không có đứa con gái như cô.
-Dù có hàng vạn hợp đồng đáng giá đi nữa cha cũng không tài nào giữ được, lão gia nên nhìn lại mình đi, ngày ngày rượu chè cờ bạc, tình nhân vây quanh đếm không xuể nào có bận tâm đến An thị ngày một đổ nát kia. An thị còn tồn tại tới bây giờ đã là quá may mắn rồi.
- An thị thành ra thế này chẳng phải là do mày sao? Nếu không vì mày, mẹ mày có khi đã sinh được cho tao một thằng con trai hiểu chuyện. - An Lục Thẩm tức giận, máu nóng nhuộm đỏ khuôn mặt,đập bàn khiến tiểu tình nhân bé nhỏ khép nép bên cạnh cũng phải sợ hãi.
- Được, con sẽ đi, đi cho vừa lòng An lão gia đây.
An Tử Yên nén chặt cảm xúc xuống tận đáy vực sâu, hai tay nắm chặt, từng ngón tay ghim vào da thịt,bờ vai nhỏ run lên vì uất ức cũng không dám bộc phát thái quá, lập tức trở về phòng thu dọn đồ đạc bước chân ra khỏi An gia.
-Thật không có phép tắc. - Không một thoáng bận tâm, An Lục Thẩm mau chóng thay đổi thái độ, lại quay ra ân cần, mãnh liệt đặt đôi môi dã thú điên cuồng lên từng phần da thịt nõn nà của tiểu tình nhân: "Bảo bối, chi bằng là em sinh cho ta một tiểu công tử, người trên kẻ dưới lập tức gọi em là An phu nhân".
Từng tiếng rên rỉ đầy gợi dục hoà lẫn với nhịp thở dồn dập đến điên loạn phát ra từ nhân tình của An lão gia đều lọt vào tai của Tử Yên rõ ràng đến chân thực.Cô mím chặt môi đầy phẫn nộ mà bỏ đi, không một chút lưu luyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro