Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[..]

Tử Yên tay cầm bó hoa lan nhỏ, đặt lên mộ của mẹ mình, mẹ kể hồi trước thời còn đi học đã sớm được cha để ý, mỗi ngày đều tặng một bông lan nhỏ, cha nói "hoa lan tượng trưng cho tình yêu, chừng nào cha còn tặng hoa cho mẹ nghĩa là cha còn yêu mẹ". Chắc cũng vì thế mà mẹ hết mực trân quý loài hoa này.
Thế mà vì Tử Yên, vì sinh cô mà mẹ qua đời, cha thay đổi hoàn toàn, ông đau buồn mang hết bực tức trút lên đầu cô, cô không nhận được tình yêu thương của gia đình ngày ngày lại nhìn cha mình mang hết người phụ này đến người phụ nữ khác về nhà tình tứ trong lòng không tránh khỏi tủi thân. Nghĩ đến đấy mà nước mắt cô trực lăn dài trên má, nhanh chóng bị ngăn lại bởi một giọng nói khàn đặc:
-Mày còn mặt mũi nào đến đây à? Vì mày mà mẹ mày phải nằm ở đây, mày có tư cách gì đến đây? Sao không cút đi cho khuất mắt tao! - An Lục Thẩm trừng mắt, khuôn mặt tức giận để lộ rõ những nếp nhăn vì lăn lội sương gió, và cũng là vì căm ghét cô, tiện tay đem bó hoa cô vừa đặt lên ném xuống đất, đưa chân dẫm nát.
Tử Yên oà khóc chạy một mạch ra ngoài, tìm một góc nào đó mà trốn đi. Cô đâu cần mẹ cô hi sinh như thế chứ, 15 năm nay cô luôn sống trong dằn vặt, cô chấp nhận việc không có ai yêu thương vì nghĩ đây là món nợ mình phải trả nhưng cũng đâu thể chà đạp lên tình cảm cô dành cho mẹ như vậy được. Tử Yên tủi thân mà khóc ngày càng lớn hơn.
m thanh lớn tới mức làm kinh động chàng trai gần đó. Thân hình cao ráo tay chỉnh lại bộ vest đen rảo bước tới, một tiếng trầm ấm truyền đến bên tai An Tử Yên: "Khóc nhỏ tiếng thôi, đâu cần phải công khai cho cả thiên hạ." Đôi vai nhỏ run lên bỗng bị giữ lại, hơi ấm từ anh lại càng gần hơn.
-Cô bé này sao lại ngồi khóc ở đây?
- Anh là... - Tử Yên dụi hai mắt ướt nhoà cẩn trọng quan sát dáng vẻ ôn nhu dịu dàng của người đối diện.
- Mạc Ảnh Quân.

[..]

An Tử Yên giật mình tỉnh giấc, tiểu Yên sau một đêm dài đằng đẵng, cô tạm trú ở một phòng trọ nhỏ. Cô nhớ lại kí ức 3 năm trước, vẫn là cô bị đuổi đi nhưng không có ai an ủi hay dỗ dành cô nữa
Tút...tút...tút...
-Ảnh Quân không nghe máy. - Tử Yên thờ dài, không yêu nữa thì không yêu nữa, việc gì cứ phải chạy theo anh ta chứ. Cô ngầm uất ức trong lòng nhưng lại nhìn sang đống đồ mình vừa khuân ra ngoài hôm qua, số tiền trong túi cũng chỉ đủ dùng vỏn vẹn chưa đầy một tháng. Giờ ai có thể giúp cô đây.
Trong tình trạng bế tắc tột cùng, Tử Yên cầm điện thoại định bụng gọi cho Nhược Thần thì chuông chợt đổ liên hồi, màn hình hiện lên dòng chữ "Doanh Doanh". Cô bắt máy.
-TỬ YÊN, bổn cô nương đây đã trở về rồi, mau rượu hoa đến chào đón đi chứ.
Là Lăng Doanh Doanh, người bạn chí cốt của tiểu Yên, cha là Lăng Trung được nghe kể là chơi rất thân với mẹ cô, từ nhỏ luôn hết mực bảo vệ cô khỏi sự bạo hành của An lão gia. Phần nhiều thời gian lớn lên của Yên Yên đều là ở nhà Doanh Doanh cho đến khi Lăng gia chuyển đi vào năm ngoái.
-Lần này trở lại có thể mình sẽ không đi đâu nữa. - Doanh Doanh vui mừng. - Tử Yên...có chuyện gì à?
- Tiểu Doanh, cho mình ở nhờ vài hôm được không, mình bị đuổi, Ảnh Quân cũng bỏ mình mà đi rồi. - Tử Yên ngán ngẩm thở dài, trong lòng không ngừng biết ơn vị cứu tinh đúng thời điểm này.
- Cậu đang ở đâu? Mình qua đón.

[...]

Doanh Doanh đẩy cửa bước vào nhà. Vẫn là ngôi nhà cũ nơi cô và Tử Yên từng lưu giữ vô vàn kỉ niệm chỉ có điều nơi đây trống trải hơn trước vì thiếu cha mẹ cô. Cô chợt kéo tay Tử Yên, thận trọng nhỏ nhẹ như một chú mèo con, dò xét:
- Cậu với Mạc tổng... chẳng lẽ...Tên Ảnh Quân kia ba năm lưu lạc, nhận ra chân ái ở phương xa, khi trở về liền bỏ theo phụ nữ khác à?
- Hư cấu... Anh ấy nói mình là kẻ giả tạo chỉ vì cơm áo gạo tiền của An lão gia mà bất chấp lừa dối anh ấy. Rằng mình yêu anh ấy là do An lão gia đã lên kế hoạch. - Đôi mắt tiểu Yên lại trùng xuống, hít một hơi thật sâu như để lấy lại tinh thần. - Bỏ đi, cậu giúp mình nương tựa vài hôm, tiền phòng sẽ hứa trả đầy đủ.
- Tử Yên, cậu khách sáo từ bao giờ thế? Lần này là mình mời cậu về. Từ giờ chúng ta sẽ ở đây, mọi thứ vẫn như cũ nhưng phải mất thời gian dọn dẹp lại một chút. - Lăng tiểu thư quơ tay trước mặt, ho vài tiếng khi lật nhẹ tấm bạt phủ sofa.
- Cảm giác như về nhà của mình vậy. Còn bác trai bác gái...họ đâu rồi? - Tử Yên bắt đầu thắc mắc, lần này tiểu Doanh về không ồn ào phô trương, cũng không đi cùng gia đình.
- Haizz... đừng nói, đừng nói về họ nữa. - Quăng tấm bạt phủ sofa khỏi tầm mắt, Doanh Doanh ngả người chán nản. - Suy nghĩ của người lớn thật không tài nào đoán được. Lăng lão gia nhà ta kêu mình lớn thế này rồi vẫn dựa dẫm cha mẹ, một mực đá phăng mình ra khỏi nhà, khẳng định chắc như đinh đóng cột "không mang được con rể về thì đừng quay trở lại". Mới 18 tuổi đã lo mình không lấy nổi chồng. Tiểu Yên, công lý ở đâu nữa?
- Đừng đùa nữa, thật thà đi cô nàng của tôi ơi. - Tử Yên bật cười, tiện tay vén rèm cửa, tranh thủ dọn dẹp.
- Vẫn bị cậu nhìn thấu rồi. - tiểu Doanh cột lại tóc, bắt tay vào hỗ trợ An Tử Yên. - Thật ra, chuyến này trở về, mục đích là tìm cách mua lại An thị...Cha mẹ mình muốn tốt cho cậu. 18 năm qua cậu sống thế nào họ đều hiểu rõ, họ muốn An thị phải do cậu quản lí.
- Mua lại? Vậy chẳng phải là ép cha mình tới đường cùng sao? Bác trai giờ đang ở đâu, mình cần gặp họ!
- Họ kêu mình về đây báo cho cậu biết, khi nào họ thấy cậu đủ khả năng thì sẽ tiến hành thu mua. Là cha cậu ép Lăng gia. Trước đây An lão gia gặp khó khăn, mẹ cậu nhờ cha tôi hết sức giúp đỡ, mua lại cổ phần từ phía cổ đông trực quật ngã sự nghiệp của cha cậu, vực dậy An thị. Vậy mà cậu xem An Lục Thẩm đã quăng hết công sức của mẹ cậu và Lăng gia xuống sông xuống biển. Cổ phần của An thị cũng có lúc phải dùng tới rồi. - Doanh Doanh quả quyết, kể lại mọi chuyện một cách rành mạch.
-Dù sao ông ấy cũng là cha mình. Tiểu Doanh, nghĩ cách giúp mình nói với bác trai kéo dài thời gian một chút. - cô lay nhẹ cánh tay Lăng Doanh Doanh, khuôn mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ, ánh hồng lên vì những tia nắng sớm len lỏi làm sự quả quyết của cô nàng mạnh mẽ đối diện cũng tan biến, Doanh Doanh hết chịu nổi với sự vô tư của Tử Yên, liền cười lớn, mọi toan tính thù hận đều nhờ nụ cười của An Tử Yên một chốc xoá sạch băng.
- Được được, cố gắng giúp cậu.
Căn nhà cũ bừng lên trong nắng lại trở nên quen thuộc lạ thường, phản chiếu bóng hình nhỏ nhắn của đôi bạn thuở ấu thơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro