Chương 128: Bị phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe mẫu thân nói xong, Tiếu Gia Thụ không cười lên mà ngược lại còn chảy hai hàng nước mắt. Y biết tâm trạng hiện tại của Tiết Miểu, nuôi dưỡng một người từ lớn tới bé, phí bao nhiêu công sức thương y hộ y, mọi chuyện nghĩ hết cho y, đương nhiên sẽ sợ hãi khi buông tay ra để người cất cánh. Thật ra, tất cả những người mẹ trên đời này đều giống nhau, khi còn bé họ lo con mình đi không vững mà té, con lớn lên họ lại lo nó đi nhầm đường, vì con cái, bọn họ có thể hy sinh cả cuộc đời mình.

"Mẹ, cảm ơn mẹ." Tiếu Gia Thụ ôm lấy Tiết Miểu, nức nở nói: "Con yêu mẹ."

"Mẹ cũng yêu con." Tiết Miểu nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng: "Con và Quý Miện nhất định phải sống tốt."

"Mẹ yên tâm đi, chúng con rất tốt. Anh Quý rất tốt với con, thật đó!" Tiếu Gia Thụ liên tục cam đoan: "Nhất định bọn con sẽ sống thật tốt."

Tiết Miểu gật gật đầu không nói chuyện, tâm tình không tốt lắm, nhưng cũng không tệ, chỉ là có chút mất mát, có chút mịt mờ mà thôi. Bà sớm biết con cái trưởng thành rồi sẽ rời đi, lại không ngờ y sẽ đi cùng một người đàn ông, đây là chuyện ngoài ý muốn nhất. Nhưng nếu người này thủy chung một lòng một dạ, vậy cũng không hề gì.

Tiết Miểu có thể diễn vai nữ hoàng, nhưng bà không phải nữ hoàng chân chính, con cái vĩnh viễn là thịt đầu quả tim. Sao bà có thể nhẫn tâm ép người đến tuyệt cảnh?

Tiết Miểu lưu luyến không rời buông con trai ra, vuốt cằm hướng Quý Miện: "Hôm nay cậu theo tôi uống mấy ly rồi đi."

"Đương nhiên ạ." Quý Miện giơ ly rượu lên: "Mẹ, ly này con và Tiểu Thụ kính mẹ, cảm ơn mẹ thông hiểu chúc phúc."

Một ngụm rượu trong miệng Tu Trường Úc suýt nữa phun ra, ánh mắt nhìn Quý Miện tràn đầy sùng bái. Đoán không ra a, bình thường Quý Miện một bộ tao nhã, không ngờ da mặt lại dày như vậy, còn chưa chinh chiến được Miểu Miểu đồng ý đã sửa miệng lại, lợi hại lợi hại, bội phục bội phục!

Biểu tình Tiết Miểu vặn vẹo một cái chớp mắt, rồi lại nhanh chóng cười rộ lên: "Không cần cảm ơn, đối xử tốt với Tiểu Thụ là được. Tôi chỉ có một đứa con trai, từ nhỏ đã xem như bảo bối, có khả năng chiều hư, cậu nhường nó một chút."

Quý Miện đang muốn gật đầu, Tiếu Gia Thụ liền khó dằn chen vào: "Mẹ, anh Quý rất nhường con. Lại nói, hai người cùng nhau sống nhất định phải bao dung cho nhau, thông cảm lẫn nhau mới được, tại sao luôn là người này nhường nhịn người kia?"

Tiết Miểu hung hăng để cái ly lên bàn, tức giận nói: "Hay lắm, cái gì anh cũng hiểu, anh là chuyên gia hôn nhân. Tôi nói với Quý Miện nhiều như vậy chẳng lẽ không phải vì anh hay sao? Tôi rất nghi ngờ lúc sinh anh có phải bác sĩ ghi nhầm giới tính hay không, một thằng đàn ông con trai mà còn hướng ngoại hơn đám nữ sinh? Nuôi anh lớn tới giờ không bằng tôi nuôi cục đá!"

Tiếu Gia Thụ rụt cổ không dám lên tiếng, biểu tình có chút ủy khuất.

Quý Miện kéo người vào ngực vỗ vỗ, lại nhu nhu tóc đen mượt, nhịn cười nói: "Mẹ đừng nóng, con thay Tiểu Thụ kính mẹ một ly. Đều là người từng trải, tư vị trong đó chúng ta đều biết. Tiểu Thụ hiểu con, con rất vui, đồng dạng con cũng sẽ trân trọng em ấy, không để em chịu ủy khuất."

Lúc này Tiết Miểu mới giơ ly lên uống sạch một hơi, lại liếc mắt nhìn Tu Trường Úc một cái. Tu Trường Úc lập tức hoàn hồn, rót cho Quý Miện một ly đầy. Xem ra, hôm nay Tiết Miểu muốn cho Quý Miện vào thẳng ra ngang. Mà cũng đúng, hắn không nói tiếng nào bắt cóc con nhà người ta, còn viết cái mớ kịch bản nát bét như vậy bắt Miểu Miểu đến diễn, bà không tức mới là lạ.

Quý Miện đương nhiên biết ý định của mẹ vợ, cũng không nói ra, một ly tiếp một ly.

"Anh Quý đừng uống nữa, sáng sớm ngày mai phải quay nữa kìa!" Tiếu Gia Thụ đoạt ly của hắn qua, đau lòng nói: "Em uống thay anh."

Quý Miện nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay người nọ, kéo cái ly qua để lên môi, mềm mại nói: "Tửu lượng anh lớn, không say. Ngày mai cảnh quay của em nhiều hơn, cần nghỉ ngơi." Hai người cùng nhau nắm ly rượu, chậm rãi uống, tư thái thân mật không nói nên lời.

Tiết Miểu vẫn có chút không quen hai tên đàn ông thân thiết, chỉ biết xấu hổ quay đầu qua nhìn Tu Trường Úc. Tu Trường Úc sợ hãi cả kinh, vội vàng bưng ly lên đánh gãy hai người. Muốn chết à, trước mặt Miểu Miểu còn dám tú ân tú ái, không sợ bị đánh uyên ương thêm lần nữa sao. Có điều lúc trước Quý Miện để lại bóng ma cho Miểu Miểu rất lớn, sợ là cả đời cũng không tiêu tán, thật lâu cũng không thoát khỏi nỗi sợ mất đi con trai, sao dám cản trở?

Gặp phải một đứa con rể thế này, không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh. Nghĩ đến đây, Tu Trường Úc không khỏi lắc đầu.

Tu Trường Úc cũng là ngàn ly không say, hơn nữa tửu lượng lớn hơn Tiết Miểu, bữa cơm này Quý Miện ăn có chút gian nan nhưng cũng vui vẻ chịu đựng. Nếu có thể thuận lợi ôm Tiểu Thụ về nhà, đừng nói là uống rượu, dù uống đến xuất huyết dạ dày cũng không sao.

Chín giờ rưỡi tối, rốt cuộc bữa cơm cũng kết thúc, nhìn Quý Miện nhíu mày nhắm nghiền hai mắt, Tiếu Gia Thụ ngập ngừng nói: "Ây, mẹ, tối nay con không về khách sạn được, con đưa anh Quý đến khách sạn của ảnh." Vì thời gian Quý Miện vào đoàn có chút muộn, khách sạn mà nhà sản xuất an bài đã đầy, chỉ đành tìm một khách sạn khác gần đó.

"Cậu ta không có trợ lý tư nhân sao?" Sắc mặt vốn không tồi của Tiết Miểu lập tức âm trầm.

Tiếu Gia Thụ rụt lui bả vai: "Đã trễ thế này, trợ lý đã sớm tan tầm, con đưa ảnh về tiện hơn."

Trợ lý tư nhân của minh tinh đều là đợi lệnh hai mươi bốn giờ, điểm này sao Tiết Miểu không biết? Nhưng nhìn biểu tình khiếp đảm của Tiếu Gia Thụ, bà lại mềm lòng: "Đi đi, con lớn không nghe lời mẹ."

"Cảm ơn mẹ." Lúc này Tiếu Gia Thụ mới nhếch miệng cười, dưới sự trợ giúp của Tu Trường Úc đỡ Quý Miện lên xe, vội vội vàng vàng mà đi.

Tiết Miểu nhìn chằm chằm đuôi xe đi xa, biểu tình phức tạp. Tu Trường Úc chần chần thật lâu mới thật cẩn thận mà hỏi: "Miểu Miểu, vừa nãy em nói muốn nhị hôn với anh?"

"Xùy, chẳng qua em nói ví dụ mà thôi." Tiết Miểu liêu liêu tóc dài, không chút để ý mà nói: "Đời này em sẽ không bao giờ bước vào phần mộ hôn nhân lần nữa. Có điều lão Úc, anh cũng nên quyết định đi, người cũng hơn bốn mươi rồi, chẳng lẽ còn chưa chơi đủ?"

Toàn ý dũng khí thật vất vả mới tích cóp được nhất thời khô quắt, giọng nói Tu Trường Úc tràn ngập suy sút cùng tự giễu: "Anh chơi lúc nào? Miểu Miểu, chẵng lẽ bên cạnh anh có ai em còn không biết, chẳng lẽ em vẫn chưa hiểu? Từ khi em kết hôn, anh luôn đứng đây chờ, hai mươi năm vẫn chờ, không kém một ngày. Miểu Miểu, em cho anh thêm một cơ hội nữa có được không? Nhất định anh sẽ làm một người chồng tốt, một người cha tốt. Em xem, chẳng phải lúc nãy Tiểu Thụ đã đồng ý chuyện chúng ta hay sao?"

Tiết Miểu nhìn cửa sổ, không nói lời nào.

Tu Trường Úc thấy trầm xuống, không khỏi thăm dò: "Miểu Miểu, có phải em vẫn còn yêu Tiếu Khải Kiệt?"

Đột nhiên Tiết Miểu quay đầu, ngữ khí chật vật: "Đừng nhắc tới lão ta, chúng tôi đã ly hôn!" https: //hyukieleesj1398. wordpress. com/

Phản ứng lớn như vậy, đáp án không cần nói cũng biết. Bỗng nhiên Tu Trường Úc cảm thấy thật tuyệt vọng, không rõ rốt cuộc mình chờ nhiều năm như vậy vì cái gì. Nhưng nếu không chờ, hắn cũng không biết ngày sau mình sống thế nào. Hai chữ "Tiết Miểu" đã hóa thành một vết sẹo, vĩnh viễn khắc lên đầu tim, nếu muốn lau đi cũng như đào tim hắn ra, cho nên Tu Trường Úc không làm được, thống khổ tuyệt vọng thế nào, cũng không thể không yêu.

"Miểu Miểu, thử nhìn về phía trước một lần đi, em đã ly hôn." Đến cuối cùng, hắn chỉ có thể nói ra một câu bất đắc dĩ như vậy, vô dụng như vậy.

Ngừng xe lại, Tiếu Gia Thụ đang muốn cõng Quý Miện đã say lên lưng, đối phương lại mở to mắt, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng nhợt nhạt: "Anh không có say."

"Ơ, anh giả bộ?" Tiếu Gia Thụ ngẩn người.

"Nếu anh không giả say, sao em tìm được cớ trở về với anh? Bảo bảo, tách ra nhiều ngày như vậy, anh rất nhớ em." Quý Miện nằm ở ghế sau, tư thái vô cùng biếng nhác. Hắn mở hai tay ra, để người yêu ngây ngô đã nhớ mong đêm ngày cười nhào vào ngực, nghịch ngợm đè hắn vài cái: "Anh Quý em cũng nhớ anh muốn chết. Tuy lúc quay phim có thể nhìn thấy anh, lại không thể ôm không thể hôn, em nghẹn điên rồi! Mau bồi thường bồi thường cho em!"

Quý Miện vừa ôn nhu cười vừa hôn môi người yêu. Hắn cạy mở môi, vói đầu lưỡi tràn đầy mùi rượu vào, thong thả trêu chọc, biểu tình say mê như đang nhấm nháp huyết thanh thơm ngọt nhất trần đời.

Tiếu Gia Thụ cuộn mình trong lòng ngực hắn, vừa hôn trả lại vừa phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, bộ dáng vô cùng đáng yêu. Trong đầu y không còn thứ gì, chỉ còn những đóa hoa nở rộ huơng thơm, đảo mắt đóa hoa liền tàn, biến thành một chùm khói lửa sáng lạn. Phản ứng với tình yêu nhiệt liệt như vậy, hôn môi với Tiếu Gia Thụ như nhìn vào một kính vạn hoa, như ngao du trong mộng cảnh kỳ ảo, không chỉ thân thể đạt được thỏa mãn, mà đến tâm linh cũng triệt để mê say.

Hai tay Quý Miện chậm rãi chuyển qua ót Tiếu Gia Thụ, một bên vuốt mái tóc mềm mượt, một bên nhẹ nhàng đè môi chạm vào, làm sâu nụ hôn.

Qua chừng mấy phút đồng hồ, rốt cuộc hai người cũng thỏa mãn, thoáng tách ra một chút, ánh mắt đầy sương mù nhìn nhau, sau đó thở một hơi thật dài. Khí tức nóng rực đồng thời phun lên trên mặt, khẽ nở nụ cười.

Quý Miện ôm mặt Tiếu Gia Thụ, Tiếu Gia Thụ cũng ôm mặt hắn, hai người chăm chú nhìn lẫn nhau, lại ở trong xe thêm mấy phút đồng hồ.

Cuối cùng vẫn là Tiếu Gia Thụ chịu không nổi, nhanh chóng hôn lên trán Quý Miện, ngây ngô cười: "Chúng ta về nhà đi?"

"Được, về nhà." Nghe thấy những lời này, trái tim trống trải hồi lâu của Quý Miện nhanh chóng được lấp đầy, tuy bọn họ thân ở khác nhau, không cùng một khách sạn, nhưng nơi có Tiểu Thụ, nơi đó là nhà. Quý Miện chuẩn bị đứng lên lại bị Tiểu Thụ kéo chặt hai tay, kéo lên trên lưng, không khỏi cười nhẹ: "Anh cũng không say, em cõng anh làm gì?"

Tiếu Gia Thụ quay đầu lại nói: "Lỡ như sau này anh uống rượu thì sao? Hôm nay em luyện trước." https: //hyukieleesj1398. wordpress. com/

Thích chơi thì nói đại đi, còn tìm lý do đường hoàng như vậy? Biết rõ tính nết của người yêu, Quý Miện cười càng thêm bất đắc dĩ, ôn nhu nói: "Được rồi, em thử đi, nếu không cõng nổi anh liền xuống."

"Vâng." Tiếu Gia Thụ cõng Quý Miện trên lưng, từng bước đi đến thang máy dưới tầng hầm. Tuy y ôm không nổi, nhưng cõng thì vẫn không thành vấn đề. Ngọn đèn ánh lên cơ thể, chày tràn chiếc bóng thật dài, dung hợp một chỗ, Tiếu Gia Thụ giẫm lên cái bóng đi về phía trước, cảm giác không nặng chút nào. Với y mà nói, Quý Miện không phải gánh nặng, mà là động lực.

Quý Miện nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt dịu dàng không nói nên lời.

Đại khái đi hơn hai mươi mét, giọng nói Quý Miện khàn khàn: "Thôi, đến lượt anh cõng em."

"Vâng." Tiếu Gia Thụ cũng không cãi lại, bỏ Quý Miện xuống liền vui rạo rực nhảy lên lưng hắn, một đường không ngừng vung vẩy hai đùi.

Quý Miện vỗ nhẹ bờ mông vểnh, lúc này mới thấp giọng cười rộ lên. Bọn họ như hai đứa trẻ chưa trưởng thành, không phiền mà chơi trò "ngươi cõng ta, ta cõng ngươi", lại không nhận ra nó ngu ngốc cỡ nào. Ở cùng người mình yêu nhất, làm gì cũng thấy thú vị.

Đoạn đường ngắn chỉ một trăm mét, bọn họ lại đi mất mười mấy phút đồng hồ, sau khi về phòng liền ôm lấy nhau nhiệt liệt triền miên. Thậm chí một giây cũng không chờ được, trực tiếp làm ngay ván cửa mấy lần, ngày hôm sau rời giường mới phát hiện trên tay cửa còn treo một cái quần lót, bị gió thổi lắc lắc lắc lắc.

— https: //hyukieleesj1398. wordpress. com/

Cùng đêm đó, Lưu Dịch Lỗi không ngủ được, lấy điện thoại xem đi xem lại một đoạn video.

"Ơ, không phải đây là cảnh quay lúc chiều sao? Anh quay lại làm gì?" Trợ lý kinh ngạc hỏi.

"Nhân lúc đạo diễn không chú ý nên tôi quay lại." Lưu Dịch Lỗi chỉ vào hai người nằm trong quan tài, nhíu mày: "Cậu nhìn xem, có phải tay bọn họ nắm nhau không?" Chính là phát hiện điều này, Lưu Dịch Lỗi mới mạo hiểm có thể bị đạo diễn khai trừ mà quay video lại.

Đoạn video này không phải phim gốc, mà là quay lại thông qua màn hình, chất lượng cũng không rõ, nhưng phóng to lên vẫn có thể phát hiện, Tiếu Gia Thụ và Quý Miện đã hoàn thành cảnh quay đang nằm trong quan tài nói chuyện, tư thái vô cùng thân mật, khi Tiếu Gia Thụ nghiêng thân thể nhìn Quý Miện, đối phương ôn nhu cười cười, còn vươn tay ra ôm bả vai Tiếu Gia Thụ, tựa hồ an ủi.

Hai tên đàn ông làm như vậy quả thực có chút kì quái, nhưng nếu quan hệ đủ tốt cũng có thể cho qua. Trợ lý nhìn chằm chằm di động hồi lâu, không quá xác định: "Tay áo quá rộng, em thật sự không thấy gì."

Lưu Dịch Lỗi cũng không rối rắm điểm này, tiếp tục hỏi: "Cậu có phát hiện hai người bọn họ ở chung có chút ái muội?"

Trợ lý sợ hãi cả kinh: "Anh Lưu, không phải anh nghi bọn họ là đồng tính chứ?" Đây chính là đại mãn quán ảnh đế Quý Miện và đương hồng nổ tung gà con Tiếu Gia Thụ a, nếu tin này là thật, chắc chắn giới giải trí sẽ nổ!

Lưu Dịch Lỗi khoát tay nói: "Tôi chỉ hoài nghi thôi, vẫn không có chứng cớ, để xem sao." Hôm nay, diễn xuất của Tiếu Gia Thụ khiến hắn cảm nhận được nồng đậm uy hiếp, sự tồn tại của y như một cây gai, hung hăng đâm vào trong lòng, hơn nữa đâm một lần chính là hai mươi năm. Hắn nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày tự tay rút cây gai này ra.

"Anh Lưu, anh không phòng ngừa bùng nổ sao?" Trợ lý theo hắn nhiều năm, cái gọi phòng ngừa bùng nổ chính là dùng dư luận chèn ép minh tinh hoặc một tân sinh nào có dấu hiệu ló đầu, ngừa họ bỗng nhiên bùng nổ chiếm đoạt tài nguyên.

Mặc dù Tiếu Gia Thụ mới debut có một năm, độ hot đã không tính là tân binh, hơn nữa hậu trường rất cứng, Lưu Dịch Lỗi làm như vậy sẽ không rước họa vào thân chứ? Nghĩ đến đây trợ lý vội vàng khuyên can: "Anh Lưu, thôi đừng đụng vào bọn họ, hai người này đều rất mạnh, chúng ta không thể trêu vào."

"Tôi không trêu được, nhưng có người thì được." Lưu Dịch Lỗi không để bụng mà lắc đầu: "Chuyện này không cần cậu quan tâm, để tôi. Đúng rồi, hôm nay là thứ mấy?"

"Hôm nay thứ bảy, anh Lưu, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Ngữ khí của trợ lý có chút bất an.

"Đừng hỏi, về phòng ngủ đi." Lưu Dịch Lỗi mở kênh ra, khẽ cười: "Vừa vặn, hôm nay là ngày công chiếu tập bốn "Mạo hiểm hoang dã". Hai tập trước Tiếu Gia Thụ không tới, nghe nói người xem yêu cầu nhà sản xuất phải mời cậu ta đến cho bằng được?"

"Đúng vậy, khán giả còn nói nếu chương trình không đủ tiền mời Tiếu Gia Thụ bọn họ sẽ quyên góp. Cậu ta chỉ tham gia một tập, sao nhân khí lại cao như vậy? Có duyên tới mức này đúng là kì lạ, có mấy người liều sống mấy năm vẫn đứng ở tuyến mười tám, có mấy người vừa debut liền nổi tiếng, muốn đè cũng đè không được, chẳng lẽ đây là số mệnh?" Trợ lý hâm mộ nỉ non.

"Đúng là mệnh, có xuất thân tốt luôn mạnh hơn bất cứ thứ gì." Lưu Dịch Lỗi biểu tình tối tăm nhìn màn hình máy tính.

Sau khi giới thiệu xong, đám người Quý Miện xuất hiện trên hải đảo, lần này là hình thức cực hạn sinh tồn, đạo diễn chỉ cho khách mời mang theo ba loại công cụ, trong đó muốn tìm đồ khác phải dựa vào sức mình, sống qua ba ngày là thắng, sống không qua sẽ bị đào thải, cực kì tàn nhẫn.

Khán giả sôi nổi hô tên thần tượng nhà mình, mà trong khung bình luận nhiều nhất chính là hỏi Tiếu Gia Thụ có tới hay không, có thể thấy nhân khí cao tới đâu.

"Đi hai tập rồi mà khán giả vẫn nhớ mãi không quên, mị lực cũng quá lớn đi?" Trợ lý vốn định về phòng ngủ, lại bất tri bất giác ngồi xuống. Thật ra cậu ta cũng không thích xem "Mạo hiểm hoang dã" lắm, chỉ là không dám nói với Lưu Dịch Lỗi mà thôi.

"Vì Quý Miện luôn nhớ mãi không quên Tiếu Gia Thụ, mà anh ta lại là linh hồn của show, cho nên khán giả cũng nhớ mãi không quên Tiếu Gia Thụ. Cậu ta có thể hỗn tới hôm nay, ngoại trừ gia thế, bối cảnh còn có sự duy trì của Quý Miện. Cho tới bây giờ tôi chưa hề thấy Quý Miện nâng ai đến mức này." Lưu Dịch Lỗi lãnh tĩnh phân tích.

"Quý Miện được môi giới bầu làm nhân vật có sức ảnh hưởng mạnh nhất giới giải trí, ảnh muốn nâng ai là người đó nổi. Anh xem mấy nghệ sĩ dưới cờ ảnh đi, giờ ai mà không nổi, ngay cả người không hề thu hút như Lâm Nhạc Dương cũng thành minh tinh tuyến hai." Trợ lý có chút hâm mộ mà nói.

Lưu Dịch Lỗi chỉ cười cười, không nói chuyện.

Show thực tế vẫn tiếp tục, hôm nay biểu hiện của Quý Miện nôn nóng đến khác thường, phấn khởi ngồi ma sát cây gỗ, ngồi xổm quay nửa ngày, quay đến tay nổi lên gân xanh. Tiểu ca hậu kì cho hắn một ngọn lửa trên đầu, còn vẽ lên trán dòng chữ #thần chú lửa, hiệu quả rất khôi hài, nhưng cũng vô cùng chuẩn xác.

Nhưng người xem vô lương không hề đau lòng, còn gửi bình luận phun tào: [Tiếu Gia Thụ vẫn không tới, Quý lão sư vẫn là đại ma vương. ]

Khi Quý Miện sắp bị cây gỗ làm cho sụp đổ, Tiếu Gia Thụ đến, y nhảy nhảy trên du thuyền, như tia nắng bỗng dưng chiếu xuống màn đêm. Ánh mắt Quý Miện sáng rực lên, bực bội lo âu bất kham gì đó đều thay bằng kinh hỉ. Thậm chí hắn còn nhảy xuống biển, chủ động bơi ra phía Tiếu Gia Thụ, trên mặt tràn đầy nóng bỏng không thể chờ đợi.

Nháy mắt khung bình luận toàn chữ là chữ, đều là âm thanh "A a" kích động. Ở gần Tiếu Gia Thụ, họa phong của Quý Miện hoàn toàn khôi phục bình thường, đầu gỗ tra tấn hắn đến điên cũng trở nên đáng yêu, ma sát tạo lửa bỗng thành lạc thú.

Quý Miện và Tiếu Gia Thụ đầu chạm trán nghiên cứu lấy lửa thế nào, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười nồng đậm. Hai người anh ma chốc lát em ma chốc lát, chẳng sợ lửa cháy rồi lại tắt, như cố ý đối nghịch, bọn họ cũng có thể bảo trì tâm tình thoải mái.

[Tiếu Gia Thụ đến Quý lão sư liền khôi phục bình thường. ]

[Rốt cuộc cũng biết đầy máu sống lại là như thế nào, chính là như Quý lão sư đó, ha ha ha...]

[Eayy, bọn họ như đang chơi mà có lửa thật kìa! Tiếu Gia Thụ đúng là sao may mắn của Quý lão sư a! ]

Lưu Dịch Lỗi chốc thì xem bình luận, chốc lại quan sát trạng thái hai người ở chung, khóe miệng càng lúc càng quỷ dị. Bộ dáng hai người ở cùng nhau thật sự rất thoải mái, dường như việc khó đến đâu cũng không thể đả kích. Quý Miện thành thục ổn trọng như vậy mà vẫn trêu đùa Tiếu Gia Thụ, còn cõng y lắc lư giữa rừng xanh, không chỉ không thấy mệt, nụ cười còn cực kì tươi rói.

Khán giả nói rất đúng, chỉ cần ở cùng một chỗ với Tiếu Gia Thụ, họa phong của Quý Miện hoàn toàn tay đổi. Lúc Tiếu Gia Thụ không ở, hắn là xa cách, lúc Tiếu Gia Thụ ở, hắn có thể dung nhập đám người và hoàn cảnh chung quanh. Khi nhìn về người khác, ánh mắt Quý Miện luôn ôn hòa đạm mạc, nhưng khi nhìn về phía Tiếu Gia Thụ, ánh mắt lập tức ấm áp.

Buổi tối mưa to tầm tã, thế nhưng Quý Miện và Tiếu Gia Thụ che cùng một tàu lá chuối, đầy hưng trí nghe tiếng mưa rơi, nhìn khung cảnh, đây là tình huống gì? Nếu không có người yêu nhất bên cạnh, ai có thể chịu được tình huống vừa đói vừa lạnh lại không có chỗ ngủ này?

Hẳn là bọn họ yêu nhau cuồng nhiệt đi? Vừa nghĩ đến đây, Lưu Dịch Lỗi liền thấy được một bình luận gửi lên: [Tui cảm thấy tập này không phải tên "Mạo hiểm hoang dã" nữa mà nên đổi thành "Chúng ta yêu nhau đi" mới đúng. Ở gần Tiếu Gia Thụ, Quý lão sư liền không ngừng phát đường, cũng không sợ chúng ta ngán! ]

Fans Quý Miện mau chóng đi ra khống chế, nói hai người là tình huynh đệ, xin mọi người đừng nghĩ lung tung, nhưng Lưu Dịch Lỗi lại thấp giọng cười lên. Tình huynh đệ sao? Hắn lấy điện thoại ra gọi một cú, không thèm để ý trợ lý đã trợn trắng mắt.

Hôm sau, Tiếu Gia Thụ và Quý Miện cùng đến trường quay, còn không quên mua bữa sáng cho mọi người. Tiết Miểu nhìn chằm chằm con trai trong chốc lát, âm thanh lạnh lùng: "Lần sau đừng làm ra dấu, trường quay nhiều người nhiều mắt, coi chừng lời đồn lung tung."

Tiếu Gia Thụ vội vàng che cổ áo lại, mặt hồng hồng đồng ý.

Tiết Miểu lại nhìn về phía Quý Miện, lệnh cưỡng chế: "Nếu hai người đã ở cùng nhau, tôi cũng không nói gì, miễn cho hai người ghét tôi. Nhưng có một chuyện nhất định phải đồng ý, trong vòng năm năm không được công khai mối quan hệ này. Tiểu Thụ mới vào vòng, là thời điểm nổi nhất, nếu hai người come out, nó sẽ chịu áp lực lớn nhất."

Tiếu Gia Thụ đang định mở miệng lại bị Quý Miện đánh gãy: "Con hiểu, con sẽ không để bất kì ai tổn thương Tiểu Thụ, bao gồm chính mình."

Tiết Miểu yên tâm, hung hăng trừng con trai một cái, lúc này mới cúi xuống ăn điểm tâm. Không ngờ đời này bà cũng có thể cảm nhận được tâm tình gả con gái, đúng là nghiệp chướng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yentn