29. Rượt đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã nhiều ngày nay Soobin không thể liên lạc được với HueningKai, gọi điện không nhấc máy, cũng chẳng thèm về nhà. Cậu quyết định tới sở cảnh sát để tìm HueningKai.

Vừa tới nơi Soobin nhìn thấy bóng dáng ai đó giống như Lee Terry bước ra khỏi sở cảnh sát. Anh dừng lại, đứng bần thần trước cửa một lúc rồi mới đi tiếp. Vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt hết đỗi ngạc nhiên, khó hiểu.

"Thầy Terry!"

Choi Soobin gọi lớn, chạy lại gần anh. Cậu cúi đầu chào, có vẻ như Terry cũng đã nhận ra cậu nhóc từng theo học ở học viện của mình.

"Là Choi Soobin phải không? Em làm gì ở đây vậy?"

"Em đứng chờ một người bạn. Còn thầy?"

Lee Terry mơ hồ trả lời: "Tôi cũng không rõ nữa, dường như tôi vừa đưa thứ gì đó cho cảnh sát nhưng lại chẳng nhớ nổi mình vừa đưa thứ gì, giống như bị ai đó điều khiển vậy."

Choi Soobin không hiểu lắm những lời Terry nói. Có tiếng ồn ào từ phía sau, Soobin quay lại thì nhìn thấy Kai đang cùng một vài đồng nghiệp chuẩn bị xe và báo động. Nhìn thấy Soobin, HueninhKai chạy lại phía anh tươi cười nói.

"Anh Soobin, anh đến tìm em sao?"

"Uhm, anh có chuyện muốn nói với em, nhưng điện thoại của em lại không liên lạc được."

"Để sau đi Soobin, giờ em phải đi bắt kẻ đã gây ra toàn bộ vụ này, mọi thứ sắp chấm dứt rồi."- Nói rồi cậu trèo lên xe. Soobin chưa kịp định thần lại thì chiếc xe đã lăn bánh. HueningKai thò đầu ra khỏi cửa xe nói lớn.

"Cảm ơn sự hợp tác của anh Lee Terry, nhờ những bằng chứng mà anh cung cấp, chúng tôi mới sớm bắt được thủ phạm."

Chiếc xe lao nhanh ra đường lớn, chẳng mấy chốc tiếng còi cảnh sát chỉ còn vẳng lại nhỏ dần rồi tắt hẳn. Soobin hoang mang nhìn Terry vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu vội vàng lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Yeonjun. Anh không nhấc máy. Soobin chạy ra đường lớn, vẫy một chiếc taxi rồi cũng chạy về hướng nhà của Taehyun, trên tay vẫn cầm điện thoại gọi cho Yeonjun.

Đầu dây bên kia có người nhấc máy. Không cần đợi câu trả lời, Soobin nói bằng giọng gấp gáp.

"HueningKai đang tới, cậu ấy bằng cách nào đó đã có đủ bằng chứng để bắt anh về vụ bắt cóc."

Không để Soobin nói hết câu, Yeonjun liền dập máy. Taehyun vừa mới ngủ, không thể đánh thức em ấy dậy. Anh lục trong tủ thuốc tìm một liều thuốc ngủ nhẹ rồi nhẹ nhàng tiêm cho Taehyun. Xong xuôi đâu đấy anh cõng cậu ra xe. Vừa vặn tiếng còi inh ỏi của cảnh sát đang đến gần, anh lái xe lao ra ngoài.

Nhưng vừa ra đến cổng liền gặp ngay xe của HueningKai, anh bẻ lái rẽ qua một hướng khác, HueningKai thấy vậy liền đuổi theo.

Hai xe rượt đuổi nhau tới khu rừng phía đông, Yeonjun lái xe vào rừng, xe của HueningKai cũng theo ngay sau đó. Tới khúc đường mòn xe không thể đi tiếp, Choi Yeonjun xuống xe, cõng Taehyun chạy tiếp về phía trước, phía sau HueningKai và mấy tay cảnh sát cũng đã đuổi tới nơi.

Taehyun bị tiêm thuốc ngủ, tuy đã nhận thức được mọi thứ từ khi nãy nhưng chân tay mềm nhũn ra chẳng thể cử động.

"Yeonjun, thả em xuống, đừng phí sức nữa, đừng chạy nữa."

Yeonjun vẫn dốc sức chạy lên núi, hơi thở của anh không còn ổn định nhưng vẫn không chịu dừng lại.

"Em là đồ ngốc sao?Là em đã sắp xếp vụ này phải không? Anh sẽ không để ai mang em đi, em sẽ trốn thoát, sẽ không ai bắt được em cả."

"Giết người, đền mạng. Em đã giết Choi Beomgyu, đã làm giả toàn bộ giấy tờ và giấu dư luận về cái chết của bố mẹ anh, đã thôi miên anh, Choi Beomgyu, Lee Terry và nhiều người khác. Em sẽ chịu sự trừng phạt."

"Không đâu Taehyun, mọi lỗi lầm đều từ anh mà ra, anh sẽ không từ bỏ cho tới khi em an toàn, quay lại bây giờ với mức án của em, anh không nghĩ rằng đó là một ý kiến tốt."

"Em xin anh đó Yeonjun, hãy dừng lại đi."

HueningKai đuổi theo phía sau, với địa hình rừng núi cậu cũng đã thấm mệt nhưng dường như Choi Yeonjun kia đã có sức mạnh nào đó khiến hắn cứ cõng Taehyun mà chạy mãi.

"Đứng lại Choi Yeonjun, nếu không dừng lại tôi sẽ nổ súng đấy."

Choi Yeonjun không quay đầu nhìn lại mà cứ thế chạy mãi chạy mãi. Bất đắc dĩ, HueningKai rút súng ra bắn vào chân anh. Tiếng súng vang lên, khuấy động cả một góc rừng. Choi Soobin lúc đó ở phía sau cũng nghe thấy tiếng súng liền tăng tốc chạy về phía tiếng nổ phát ra.

Chạy được một quãng thì gặp HueningKai cùng một vài đồng nghiệp đang áp giải Kang Taeyun và Choi Yeonjun. Taehyun có vẻ như đang không tỉnh đáo, còn Choi Yeonjun đã bị thương ở chân.

"HueningKai, chuyện gì xảy ra thế này?"

Soobin chạy về phía Yeonjun, nhìn vết thương ở chân của anh rồi quay sang phía HueningKai.

"Một kẻ là tội phạm giết người, một kẻ là tòng phạm, em chỉ đang làm nhiệm vụ mà thôi."

Nhân lúc mọi người đang lơ là cảnh giác, Choi Yeonjun vùng ra khỏi vòng tay của viên cảnh sát, túm lấy khẩu súng trên tay của anh ta rồi vòng cánh tay đang bị còng của mình qua cổ Soobin. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, giờ đây Choi Yeonjun đang chĩa súng vào đầu Choi Soobin.

"Thả Taehyun ra."

HueningKai ngay lập tức rút súng chĩa về phía Yeonjun.

"Choi Yeonjun mau bỏ súng xuống."

Yeonjun cười lớn. "Súng đã lên đạn sẵn sàng phải không? Giờ thì quăng khoá còng tay ra đây."

Tên cảnh sát khi nãy vội vã nghe hiệu lệnh của HueningKai quăng khoá còng tay về phía Yeonjun.

"Choi Soobin, cầm lấy chìa khoá, mở còng tay cho anh."

Yeonjun áp sát Soobin, mũi súng không rời khỏi thái dương cậu, chiếc còng tay được mở ra nhanh chóng.

"Giờ thì bỏ hết súng xuống."

Kai vì đảm bảo an toàn cho Soobin mà làm theo mọi hiệu lệnh của Yeonjun.

"Đưa Taehyun ra xe."

Taehyun được hai người khác dìu ra xe, đặt cậu ngồi yên vị ở ghế sau.

"Giờ thì tất cả nằm úp mặt xuống đất, hai tay vòng ra sau gáy."

Sau khi Taehyun và đám cảnh sát làm theo những gì anh bảo, Yeonjun liền ngay lập tức đẩy Soobin vào ghế phụ lái rồi lên xe phóng đi. Chiếc xe vừa nổ máy, HueningKai bật dậy tính chặn đầu xe nhưng không thể, cậu cùng đồng nghiệp nhanh chóng lên xe đuổi theo ra đến con đèo ven biển.

Choi Soobin ngồi bên cạnh Yeonjun, nhìn thấy anh thương tích đầy mình nhưng vẫn cố gắng chạy xe hết tốc lực.

"Dừng lại đi Yeonjun, Kang Taehyun đã giết Beomgyu, đừng bao che cho kẻ phạm tội, hãy để cậu ấy cho cảnh sát, đó mới là tốt nhất để có thể giúp cậu ấy giảm án. Anh sẽ không thoát được đâu, càng chạy trốn như thế này chỉ càng khiến cho tội trạng của Taehyun thêm nặng còn anh thêm tội đồng loã mà thôi."

"Choi Soobin mau tháo dây an toàn ra."- Anh ngắt lời cậu.

"Anh không nghe em nói sao? Dừng xe lại đi."

"Là em không nghe anh nói mới đúng, tháo dây an toàn ra."

Anh nói như ra lệnh, Soobin lập tức tháo dây an toàn ra.

Dây an toàn vừa tháo ra, Choi Yeonjun liền cho xe dừng đột ngột, anh nhoài người sang ghế của Soobin, mở cửa rồi đẩy cậu ra bên ngoài. Thấy xe của Yeonjun dừng lại, HueningKai cũng dừng xe lại, xuống xe, chĩa súng về phía xe của Yeonjun. Soobin bị bất ngờ ngã nhào ra khỏi xe, cửa xe đóng lại, chiếc xe tiếp tục lăn bánh. HueningKai lập tức nổ súng để ngăn cản, đạn trúng vào kính xe vỡ tung, lốp xe cũng dính đạn bắt đầu mất lái loạng choạng trên đường rồi bất ngờ lao thẳng xuống vực. Mọi người kéo nhau lại xem chỉ còn thấy đuôi xe với tấm kinh bị vỡ nhấp nhô trên mặt biển, vài giây sau một cú nổ lớn phát ra, vết dầu loang cháy lớn, HueningKai đứng trên vực không khỏi bối rối khi chứng kiến cảnh đó. Choi Soobin từ phía sau lao tới hét lớn.

"Yeonjunnnn!!!"

Cậu vùng ra khỏi vòng tay của Kai, vội vã tìm đường xuống dưới nhưng xung quanh chỉ toàn những vách đá dựng đứng. Cậu ngồi bệt xuống, nhìn theo đám lửa đang bập bùng cháy dưới mặt biển. Nước mắt bắt đầu không thể kìm lại được.

"Choi Yeonjun...Choi Yeonjun...."

Cậu gào thét tên anh trong đau đớn, một mảnh trái tìm như vừa rơi ra, rồi lại thêm một mảnh, một mảnh nữa theo từng tiếng nấc nghẹn ngào.

HueningKai tiến lại, nhìn thấy Soobin đau lòng cũng chỉ biết ôm anh vào lòng an ủi.

Vụ án khép lại, theo tài liệu của Lee Terry cung cấp và Choi Beomgyu thu thập được, Kang Taehyun đã thôi miên Choi Yeonjun bắt cóc Choi Soobin vào mục đích cá nhân. Một camera được gắn trong chiếc xe tải đặt gần đó đã được Choi Beomgyu thu thập được ghi lại cảnh Choi Yeonjun bắt cóc. Sau khi bị phát hiện, Kang Taehyun liền thôi miên Lee Terry, mượn tay Terry để giết Choi Beomgyu để bịt đầu mối, ngoài ra Kang Taehyun còn phạm phải tội làm giả mạo giấy tờ pháp lý, mua chuộc quan chức và tham gia vào đường dây mua bán Sarin trái phép. Red hiện đã trốn thoát, nhưng đường dây mua bán máu và nội tạng trái phép đã bị triệt phá. Choi Yeonjun và Kang Taehyun trong quá trình truy đuổi đã thiệt mạng. Vụ án kết thúc, toàn bộ tài sản của Kang Taehyun và Choi Yeonjun được niêm phong chờ giải quyết. Choi Beomgyu được Tổ Quốc ghi danh vì lập công lớn trong việc phát hiện và thu thập được bằng chứng về vụ án. Do Choi Yeonjun và Kang Taehyun là hai tiến sĩ đã có nhiều đóng góp công sức phát triển cho y học, hơn nữa vụ án của Kang Taehyun có liên quan tới các quan chức nhà nước và chính trị gia nên phiên toà đặc cách được xử kín không công khai với công chúng.

Lee Terry trở về từ phiên toà xử kín, trong mơ hồ đôi khi những hình ảnh lạ lẫm của Kang Taehyun hiện ra trong tâm trí, đôi khi là những câu nói chân thực đến mức anh không thể không tin nó tồn tại.

"Anh sẽ không bao giờ thấy những kẻ đeo bám anh nữa, xin lỗi, tôi chỉ bất đắc dĩ mà thôi miên anh, tôi không có ý muốn hại anh hay bất kỳ một ai cả, chỉ là...."

"Đây là tập tài liệu để cáo buộc tôi, hãy giao nó cho HueningKai thuộc tổ điều tra số 7 , cảnh sát quận KangNam. Hãy nói với anh ta rằng những bằng chứng này là do anh lấy được từ những cuộn băng ghi âm tại phòng làm việc của tôi. Hãy mang nó về, khi nào cần giao nó, tôi sẽ gọi điện cho anh....."

Lee Terry đôi khi cũng hận Taehyun đã lợi dụng mình, nhưng anh lại nhớ đến nụ cười thân thiện của cậu ta trong lần đầu tiên hai người gặp nhau.

"Kang Taehyun, tôi biết cậu không hẳn là một kẻ xấu mà."

Trời vẫn xanh, gió vẫn thổi, tiếng xe qua lại vẫn ầm ầm trên con đường lớn. Phiên toà cuối cùng khép lại biết bao nhiêu con người đáng tiếc cho một Kang Taehyun tài giỏi, một Choi Yeonjun duy nhất. Nếu ai cũng có thể đi đúng đường,có thể chọn lựa lại những điều tốt dành cho bản thân thì chắc giờ đây sẽ chẳng còn những điều đáng tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro