16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

◽◽◽

Sinh nhật Yeonjun đến chỉ sau chưa đầy một thàn kể từ khi anh ổn thỏa chuyển đến thành phố B. Suốt ba tuần chạy ngược xuôi làm quen với lối sống, với những cung đường, với những con người mới khiến Yeonjun suýt nữa là quên bẳn đi mất ngày tháng. Cho đến khi anh nhận được cuộc gọi từ mẹ và lá thư với con tem màu xám bạc đề tên người gửi là Choi Soobin, anh mới bắt đầu cân nhắc về những điều mình nên làm để không phải cô đơn trong ngày mà từ trước đến nay vẫn là ngày khiến anh vui vẻ nhất.

Quyết định sẽ trở về lóe lên ngay khi anh đọc những dòng chữ tròn vành mà Soobin cố tình nắn nót. Trong thư em dùng hết nửa đoạn sau chỉ để diễn tả rằng mình sẽ giận dỗi như thế nào nếu anh không đến gặp em vào hôm sinh nhật. Yeonjun không hề phát hiện mình đã cười nhiều thế nào khi đọc thư của em, cũng không rõ là cười vì những câu chuyện mà em kể hay chỉ đơn thuần vì đó là thư mà Soobin nắn nót viết cho anh nên khiến anh cực kì vui vẻ. Ít nhất là những câu từ đấy đã khiến nỗi niềm trong anh được vơi đi, đâu đó trên con đường đời tấp nập này anh vẫn còn có một bến đỗ để bản thân thuộc về.

...

"Sao em không gọi điện thoại trực tiếp cho anh mà phải viết thư nhỉ?"

Yeonjun hỏi trong một buổi chiều đầu tháng chín, bằng chiếc điện thoại nhỏ anh vừa mượn được của cậu bạn cùng phòng tốt tính tên Lee Chan. Yeonjun đoán Soobin đang ở nhà của hai nhóc anh em vì anh nghe được ở đầu dây bên kia tiếng cãi nhau của Beomgyu và Taehyun inh ỏi, như thể Soobin đang trốn vào một góc nào đó để lén lút nói chuyện điện thoại với anh.

"Ban đầu em cũng không định làm như thế vì gửi thư phức tạp quá trời, nhưng nếu như nói trực tiếp qua điện thoại thế này thì em sợ mình sẽ mắng anh suốt thay vì đàng hoàng hỏi thăm anh mất" Soobin thì thầm, Yeonjun nghĩ rằng em vẫn còn giận vì Yeonjun đã rời đi sớm và không báo trước tận hai ngày. Đêm đầu tiên xa nhà, Yeonjun đã bật khóc khi nhấc điện thoại của mẹ. Tệ hơn khi nghe mẹ kể rằng Taehyun đã khóc nhiều như thế nào, Beomgyu đã tức giận ra sao trong khi Soobin cứ nhốt mình trong phòng không thèm ăn thèm uống. Anh có lỗi với cả ba đứa nhóc nhưng suy cho cùng chỉ có làm như thế mới khiến nỗi đau nơi ngực trái của anh được ngủ vùi trong quên lãng mà thôi.

"Anh xin lỗi vì đã lơ đi việc em đã lo lắng cho anh như thế nào, có khi còn hơn cả bản thân anh lo lắng cho mình nữa."

Yeonjun dỗ dành một cách chân thành và tất nhiên thứ công cụ tuyệt vời để liên lạc của Lee Chan đã thành công truyền đầy đủ nó đến Soobin. Tiếng hít thở của em ấy rất nhẹ nhàng như đang cố bình tĩnh hơn, cuối cùng bên kia không còn vang lên tiếng hét nào của Beomgyu và Taehyun nữa, thế nên anh mới có thể rõ ràng nghe thấy giọng của Soobin run run bảo rằng "Em nhớ anh lắm!". Yeonjun cố nén thứ gì đang nhảy múa loạn xạ ở ngực trái của mình, sau hồi lâu im lặng, anh rốt cuộc cũng đáp lại em ấy.

"Anh cũng vậy."

...

Yeonjun dành gần một giờ đồng hồ lăn lộn tìm tuyến tàu điện để sau đó là hai giờ đồng hồ ngồi trên xe buýt chỉ để nhìn cảnh vật lùi dần về phía sau và suy nghĩ về những ngày tháng sắp tới của mình. Anh đang trên đường về nhà để giữ đúng lời hứa với Soobin dù rằng vài tuần trước đó anh đã thất vọng thế nào khi nghĩ tới việc sinh nhật năm nay sẽ không thể đón cùng em ấy nữa. Ít phút nữa thôi anh sẽ gặp lại những người bạn của mình, chỉ nghĩ đến cũng đủ làm tâm trạng của Yeonjun tốt hẳn lên. Tối hôm qua Beomgyu đã thông báo với anh rằng cả bọn sẽ chờ anh ở trạm xe buýt gần trường khi anh vừa đến nơi, bọn họ chưa bao giờ xa nhau lâu đến thế nên khi mớ tóc đen của Soobin bay loạn trong gió dần xuất hiện trong tầm mắt anh, Yeonjun suýt nữa đã kích động đến ngất đi.

Soobin lao về phía anh rất nhanh khi anh vừa bước xuống xe để tiến về phía họ, anh khó khăn đỡ được em ấy, suýt ngã về phía sau, còn Soobin thì giấu mặt trong lồng ngực anh cười khúc khích từng tiếng.

"Mừng anh về nhà, Yeonjun!"

Hơi thở nóng ấm của những ngày cuối hè vây lấy anh, Soobin ngọt ngào rực rỡ trong vòng tay và Yeonjun thấy mình như đang được cưỡi chổi bay vòng vòng trong thế giới phép thuật. Vòng tay ôm lấy Soobin càng lúc càng chặt hơn, những sợi tóc của em ấy cọ vào cổ Yeonjun như để anh tự thú rằng mình đang vô cùng vô cùng hạnh phúc.

Mark là ai trong khi chỉ có anh mới sở hữu đặc quyền được ôm trọn Soobin như lúc này cơ chứ?

Bỏ qua ánh mắt sững sờ của Taehyun và nụ cười không mấy tốt đẹp của Beomgyu, Yeonjun cuối cùng cũng đành buông Soobin ra để luồn tay vào những sợi tóc đen bóng của em ấy. Rồi Soobin lùi sang một bên, nhường lại vị trí để Beomgyu - người đang muốn trao cho anh một cái ôm giống y như vừa rồi. Nhưng Yeonjun ôm Beomgyu chóng vánh, vỗ nhẹ vào lưng cậu em rồi buông ra, anh rõ ràng nhìn thấy Taehyun ho khụ khụ, anh biết nhóc nhìn ra sự khác biệt rõ ràng mà anh vừa làm.

"Mấy đứa đi xe đạp đến à?" Yeonjun thay đổi chủ đề để tránh việc bị Taehyun chọc ghẹo, và anh đã thành công khi mọi người đều hướng mắt để nhìn vào hai chiếc xe đạp đậu song song nhau tít đằng xa.

"Tất nhiên rồi ông anh, bọn này không rảnh đến mức đi bộ đến đây dưới cái thời tiết nóng bức như hôm nay đâu." Taehyun khinh khỉnh nói, đi tới chiếc xe đạp quen thuộc của mình rồi liếc mắt nhìn Beomgyu "Em nghĩ anh biết vị trí của mình ở đâu đấy ông anh trai yêu quý."

Beomgyu có vẻ không tình nguyện mấy khi ngồi xuống sau lưng của Taehyun, rõ ràng cậu đã được Soobin đèo đến đây, sao giờ lại phải cay đắng ngồi đây với thằng nhóc đã cùng mình chiến tranh lạnh suốt ba ngày trời. Nhưng Taehyun nói đúng, cậu luôn biết vị trí của mình ở chổ nào, làm sao có thể độc chiếm Soobin khi trên đời có tồn tại một Choi Yeonjun cơ chứ!

Không rõ Yeonjun đã hạnh phúc thế nào chỉ trong nửa buổi sáng, Soobin ngồi phía sau rất ngoan ngoãn nắm chặt lấy eo anh, kể cho anh nghe hàng tá chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ba tuần ngắn ngủi. Nào là cô mèo mướp nhà em đã sinh được hai chú mèo con và một trong số chúng đã bị Beomgyu cưỡm mất đem về nhà, nào là cô giáo chủ nhiệm đã kết hôn vào hai hôm trước hay việc Beomgyu đã tức giận như thế nào khi Taehyun làm vây mực lên chiếc áo mới mua của cậu chàng. Yeonjun cẩn thận nghe từng lời em nói, thầm nghĩ Soobin hẳn đã rất để ý khi không hề nhắc đến Mark một lần nào mặc dù anh biết mối quan hệ của hai người họ vẫn đang vô cùng tốt đẹp. Yeonjun đã tập quen với điều này, quen với một Soobin không còn là của riêng mình nữa, Yeonjun đã suy nghĩ về chuyện này rất nhiều, cả những cơ hội mà anh đã ngu ngốc bỏ qua. Anh không biết liệu Chúa có cho anh cơ hội để bắt đầu lại lần nữa hay không nhưng anh thề, anh sẽ không bao giờ để Soobin vụt qua mình lần nữa. Nói thế không phải là anh mong mối quan hệ của Mark và Soobin sớm rạn nứt, anh không khốn nạn đến mức đấy, chỉ là anh sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để giật em ấy trở lại trong vòng tay của mình, dù muộn màng.

Nhưng có lẽ đó là một mớ khó nhằn, mắt Soobin rõ ràng đã sáng bừng lên khi Huening nhắc đến Mark trong bữa ăn của bọn họ ở nhà của Beomgyu vào buổi tối hôm ấy.

"Mark đã nhờ em gửi quà sinh nhật đến anh đấy Yeonjun, em chưa định đưa nó cho anh ngay nhưng tiếc rằng ngày mai em lại bận mất rồi." Huening lấy sau lưng ra ba thứ, hai thứ đưa cho Yeonjun, thứ còn lại vẫn nắm chặt trong tay "Sinh nhật vui vẻ nhé anh Yeonjun, hộp màu trắng là của anh Mark và màu đỏ là của em, dù rằng chỉ cần mở nó ra thì anh cũng biết là của ai tặng mà. Phong cách của hai bọn em khác nhau hoàn toàn luôn đấy..."

Yeonjun mỉm cười rồi trao đi một lời cảm ơn dù sự thật rằng anh không muốn nhận quà của hai người này cho lắm (đừng hiểu lầm, chỉ là anh chưa từng tặng họ và anh nghĩ mình cũng chẳng còn có dịp nào để tặng quà cho cả hai mà thôi). Yeonjun để hai gói quà qua một bên để nhìn thứ mà Huening đang đưa cho Soobin làm em ấy phải bỏ miếng thịt đang cắn dở xuống đĩa để nhận lấy.

"Gì vậy?" Soobin tròn mắt, vụng về cầm lấy cái gói nhỏ mà Huening đưa qua.

"Anh họ nhờ em đưa cho anh, bảo là quà nhập học. Anh ấy có viết cả thư bên trong nữa đó. Ghen tỵ ghê!!!"

Rồi anh thấy Soobin cười rộ lên, ánh mắt lấp lánh muốn kiểm tra gói quà nhưng đã kịp thời kiềm chế lại, trong khi đó Beomgyu và Taehyun đồng loạt đánh ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

"Cảm ơn em nhé, Huening."

"Chuyện nhỏ mà anh." Huening cười "Nói thật thì anh Mark trông ngốc lắm khi yêu, anh ấy cứ than thở với em suốt về những thứ khiến cho anh hài lòng. Em mừng vì cuối cùng anh cũng đã hiểu và cho anh ấy một cơ hội. Hai người đẹp đôi lắm luôn!"

Yeonjun cúi mặt xuống, cố tập trung vào thức ăn để không phải nghe mấy lời như thế của Huening. Chết tiệt, anh thậm chí còn hiểu rõ những thứ Soobin yêu và ghét hơn bất kì ai, nhưng rồi anh lại thua bởi một kẻ chỉ mới bắt đầu tìm hiểu em ấy. Anh đúng là một thằng ngốc.

Yeonjun không biết sau đó mọi người đã trò chuyện thêm những gì, bữa ăn kết thúc với lời chào tạm biệt của Huening và Taehyun xung phong đưa nhóc về. Beomgyu thu dọn chén đĩa và Soobin giúp cậu bưng nó vào chậu bếp đằng sau, cuối cùng anh và Beomgyu là người rửa bát còn Soobin nhận lấy công cuộc gọt trái cây trên bàn ăn ở sau lưng hai người. Chẳng ai muốn Choi Soobin vụng về động vào chén đĩa đâu.

"Yeonjun, em hỏi anh một chuyện được chứ?" Beomgyu nói rất khẽ vì bất cứ lúc nào Soobin cũng có thể nghe thấy cuộc trò chuyện bí mật này. Yeonjun hửm một tiếng thay cho câu trả lời, Beomgyu kín đáo nhìn về phía Soobin rồi mới yên tâm nói tiếp "Em biết anh thích Soobin, biết luôn mấy hành động ngu ngốc của anh đối với nó-"

"Đó không phải là một câu hỏi, Beomgyu." Yeonjun hằn giọng sau một khoảng im lặng đủ lâu để anh trả lời cho câu hỏi tại sao Beomgyu lại rõ mấy chuyện này? Và rồi anh phát hiện, chỉ là mọi người đang cố lơ nó đi mà thôi.

Beomgyu cười khẽ, huýt lấy vai anh "Ngay từ đầu em có thể giúp đỡ nhưng em đã không làm vậy vì nghĩ thế nào anh cũng sáng mắt ra, nhưng có lẽ em sai rồi."

Yeonjun phản ứng nghiêm túc với câu nói này, Beomgyu không chỉ đơn thuần muốn xem phản ứng của anh, cậu đang gián tiếp chỉ ra những sai lầm của anh trong quá khứ. Anh ước mình sáng suốt và trở nên chủ động sớm hơn, bây giờ đã quá m-

"Chưa có gì gọi là quá muộn, Yeonjun, anh biết đó, chỉ cần anh nói ra..."

Chỉ cần anh nói ra, nhưng anh sẽ nói gì cơ chứ? Nói anh thích Soobin, từng ấy năm bên cạnh anh vẫn luôn chỉ thích mỗi em ấy. Nói anh muốn Mark tránh xa em, nói anh ghét Mark hay đúng hơn là anh ganh tỵ với hắn. Nói anh của lúc này rất cô đơn, nỗi dằn vặt trong ngực trái chưa bao giờ kết thúc kể từ ngày hôm ấy, ngày Soobin nói thích rồi đính kèm một cái tên khác phía sau? Có rất nhiều thứ Yeonjun có thể nói, nhưng anh biết thứ đổi lại cho chính mình chỉ là sự hèn nhát, xấu xa khi đã chen chân vào mối quan hệ mà đáng ra nó phải được tồn tại. Mark là bạn của anh, là người đã thích Soobin rất lâu và chân thành. Và hơn tất cả, anh biết hắn sẽ đem lại hạnh phúc cho người mà anh yêu nhất, chỉ bao nhiêu đó là đủ.

Suy cho cùng, Yeonjun chỉ là một kẻ thích an phận ngốc nghếch, đến mức quên mất rằng những của mình chỉ thực sự thuộc về mình khi mình chủ động cầm lấy chúng mà thôi.

...

Hai mươi ba giờ năm mươi ba phút.

Yeonjun trải qua buổi tối không mấy vui vẻ nhưng ít nhất anh đã không để lộ chúng ra. Ba mẹ của Beomgyu có việc ở cơ quan nên có lẽ tối nay sẽ không về, và chắc rồi, Yeonjun sẽ cùng ba người còn lại đón sinh nhật lần thứ mười chín ở đây, nhưng trước đấy anh không biết mấy đứa còn có thể bày ra được thêm trò gì để trêu anh hệt như những năm trước. Xét về những khía cạnh nào đó, Soobin rất giỏi trong việc đùa cợt, chơi khăm mọi người bằng mấy trò đùa oái ăm của mình. Nhưng không một ai có thể giận em về những trò đùa đấy hoặc ít nhất, trước khi họ kịp giận, Soobin đã làm họ thoải mái trước nụ cười và những cái nũng nịu của mình mất rồi. Đó là điều đặc biệt chỉ duy nhất Soobin mới có, năng lượng của em lúc nào cũng đủ để kết nối mọi người, thế nên, Yeonjun băn khoăn, anh quan sát Soobin để đoán xem em đang cùng Beomgyu suy tính trò gì.

"Anh-" Suy nghĩ của Yeonjun bị cắt đứt bởi Taehyun, nhóc nép sát người ánh bằng ánh mắt đảo qua lại liên tục "-anh có nghe tiếng gì không?"

Yeonjun lắc đầu, đảo mắt sang Soobin lại thấy em đang hướng mắt mình nhìn chằm chằm vào cửa sổ sau lưng của cả bọn. Không có âm thanh nào vang lên sau đó ngoài tiếng đối thoại của hai nhân vật chính trong phim, Beomgyu kéo đầu Soobin lại, nói một câu rằng chắc chỉ là mèo hoang đến cào cửa mà thôi, em trông có vẻ nghi ngờ nhưng rồi cũng tập trung sự chú ý trở về bộ phim đang xem dở. Được một lúc, Yeonjun đoán là chưa được hai phút sau, tiếng động lại vang lên, lần này anh nghe rất rõ ràng.

"Lạy chúa, anh Soobin cứu em!"

Taehyun là người hét lên đầu tiên, nó buông Yeonjun ra rồi vội vã nắm lấy góc áo của Soobin điên cuồng nắm kéo. Beomgyu mắng nó một tiếng bảo nhóc im lặng sau đó dũng cảm bước từng bước về phía cửa sổ kiểm tra tình hình. Soobin trông có hơi khó thở, em nhìn theo bóng dáng bạn mình, da mặt căng ra.

Hai mươi ba giờ năm mươi chín phút.

Beomgyu hơi do dự mở chốt rồi đẩy mạnh cái cửa sổ ra ngoài, trên TV vang lên một tiếng ồn to khiến cả bọn theo phản xạ phải quay sang nhìn, một tai nạn xe cộ xảy ra với nam chính, cảnh sát lập tức đến hiện trường động vào thân người đầy máu me của anh ta. Taehyun nuốt khan, nắm chặt thêm góc áo của Soobin rồi nhìn Yeonjun bằng ánh nhìn đáng thương nhất "Mọi người, đừng tiếp tục bầu không khí này nữa mà hãy-"

Méoooooo

Tiếng kêu bén nhọn cắt đứt lời của Taehyun, một chú mèo lông đen mắt vàng thình lình xuất hiện bên bệ cửa sổ dọa Beomgyu chết khiếp, cậu hét lên một tiếng to khiến Taehyun cũng phải hét theo, thiếu chút đã dọa nhóc khóc luôn tại chổ.

Không giờ một phút, chủ nhật ngày mười ba tháng chín.

Đồng hồ trên tay Soobin kêu liên hồi, em nhìn vào nó một cái rồi tiện tay tắt đi. Beomgyu và Taehyun vừa mới bình tĩnh được đôi chút, đèn trong nhà chớp nháy liên hồi rồi bỗng dưng tắt ngúm. Taehyun nấc lên một tiếng, gọi lung tung tên ba người lớn hơn, Soobin chỉ kịp hét lên một tiếng rồi mất hút, Beomgyu va phải vào tủ đồ làm rơi một đống sách xuống sàn. Cả phòng khách rơi vào hỗn loạn khiến Yeonjun khó lòng bình tĩnh, anh tìm kiếm Soobin, không quên lục ở tủ bàn trà xem may mắn có hộp diêm nào ở đấy hay không.

Taehyun lần mò trong bóng tối bắt lấy tay Yeonjun, nhóc áp sát vào người anh nói bằng giọng run rẩy.

"Anh, có ai đấy vừa bịt miệng Soobin rồi kéo đi, em rõ ràng nghe thấy-"

"Cái gì?" Yeonjun hét lên đầy hoảng sợ, trong bóng tối không có lấy một mảnh âm thanh khiến nó càng lớn hơn gấp nhiều lần "Taehyun, em đừng có nói bậy."

"Em không có." Taehyun đang khóc, giọng run rẩy "Gió đang tràn vào, cửa rõ ràng bị ai đó mở mà..."

Lúc này Yeonjun mới nhớ lại, ban nảy, giây phút điện trong nhà bị mất, anh đã nghe tiếng mở cửa rất vang.

"Soobin!" Yeonjun gọi lớn, tim đập kịch liệt, đầu óc thì rối bời không biết phải làm sao, sống sắp hai mươi năm trên đời, lần đầu tiên anh cảm thấy hốt hoảng đến thế "Taehyun, tìm, tìm giúp anh que diêm."

"Anh Beomgyu đang ở đâu?" Taehyun hỏi, cùng anh cúi người xuống lần mò vô vọng trong mấy ngăn chứa đồ.

"Beomgyu hiong!"

Không một ai trả lời.

"Anh ơi chúng ta phải làm gì đây?"

"Bình tĩnh đi Taehyun, im lặng lúc này mới là tốt nhất." Yeonjun đưa ra lời khuyên, xoa xoa lưng của Taehyun giúp nó thuận khí rồi chính mình cũng hít vào một hơi thật sâu. Yeonjun không nghĩ đây là một trò đùa mà đầu óc của Soobin và Beomgyu có thể nghĩ ra được. Soobin rất sợ ma, từ nhỏ đã thế, lớn lên lại càng sợ hơn, mấy trò mạo hiểm thế này cần máu liều mà Soobin thì làm sao có thể.

Bọn họ không có điện thoại để liên lạc ra bên ngoài, cách bây giờ có thể là chờ đèn sáng lên, nhưng sau đó thì sao, anh không biết.

"Anh ơi!"

Giọng Soobin vang lên, tưởng chừng như rất xa vọng tới. Yeonjun căng thẳng đến mức quỳ gối lên, anh không trả lời mà cẩn thận xác định xem tiếng em phát ra từ hướng nào. Taehyun vẫn một mực dính lấy anh không buông, nhóc cố nén tiếng khóc của mình khiến Yeonjun cũng muốn òa lên khóc theo nhóc cho nhẹ lòng. Yeonjun không muốn đoán tình huống hiện tại đang xảy ra là gì, anh chỉ muốn biết Soobin và Beomgyu đang ở đâu và lo lắng cho sự an toàn của hai đứa. Và thế là anh quên bén sinh nhật mình, cho đến khi anh lần mò được đến cầu thang rồi khó khăn bám vào nó, ánh sáng và hai cái bóng người phản chiếu trên tường đã nhắc nhở cho anh tất cả. Rốt cuộc anh đã lơ là đến mức nào mới quên đi được một Soobin và Beomgyu đặt cạnh nhau sẽ nghĩ ra được những gì cơ chứ?

"Khi bài hát này được cất lên

Những ước nguyện sẽ trở thành hiện thực

Người xinh đẹp đang đứng trước ngọn nến

Nhắm mắt lại và đếm một hai ba

Sinh nhật bình an và hạnh phúc

Yêu anh nhất, Yeonjun của bọn em..."

Là bài hát cả bọn tự ngân nga từ khi cả bốn người chưa thể tự mình nắm lấy tay vịn cửa sổ, Soobin là người nghĩ ra nó và chẳng lí gì một bài hát dễ thương như thế bị lãng phí bỏ qua. Và giờ, nó vẫn lặp lại sau từng ấy năm, trong tình trạng hai chân Yeonjun mềm nhũn đến mức phải ngồi bệt xuống sàn. Anh đã lo lắng cho hai đứa đến mức nào để rồi nhận ra đây chỉ là một trò đùa cơ chứ!

"Em ghét hai người chết mất." Taehyun hét lên, lau nước mắt vẫn còn chảy dài trên mặt. Và Soobin đã phá lên cười trong khi hai tay vẫn cầm chắc chắn chiếc bánh kem nhỏ xíu trong tay, hai ngọn nến sáng rực phản chiếu nụ cười của em, Yeonjun nhìn thấy, trong đầu loạn một đống những suy nghĩ không rõ ngọn nguồn.

"Em nghĩ anh phải lo đến phát khóc cơ." Beomgyu nói, đặt tay lên vai của Soobin, hơi dùng sức ấn em ấy ngồi xuống đối diện với anh ngay lúc này "Giờ thì thổi nến đi anh, và khóc vì hạnh phúc cho em xem nào."

Yeonjun lườm nhóc rồi lại bắt gặp ánh mắt mong chờ của Soobin, thế là anh đành nhắm mắt lại, âm thầm nói ra điều ước của tuổi mười chín ngập tràn những thứ mới mẻ của mình. Dường như Taehyun đã ngừng khóc khi anh thổi tắt đi thứ ánh sáng duy nhất trong ngôi nhà, trong bóng tối, ai đấy phá lên cười rồi cả bọn đồng loạt cười theo, mà lý do chính là-

"Tui không mở nó được Soobin."

"Tại sao không? Ông tắt được thì phải mở nó lên được chứ!"

"Tui không biết, nhấn mãi mà đèn vẫn không sáng lên nè."

Trong bóng tối không thể thấy được năm ngón tay, Soobin và Beomgyu cãi nhau vì không đứa nào mở lên được cái đèn.

"Đến công tắc chính trong nhà đi..." Soobin bảo rồi hai đứa bằng tuổi vội vã đứng lên.

"Nhưng mà tui không thấy đường, ông thấy không?"

"Tui cũng không thấy, Taehyun, chú mày thấy không?"

Taehyun khịt mũi, vẫn còn giận chuyện hai ông anh bày trò mà không rủ mình, nó hứ một tiếng to rồi ngồi rút lại bên cạnh Yeonjun, từ chối chỉ dẫn.

"Trời ơi Taehyun, bây giờ không phải lúc để chú mày giận dỗi. Gương mặt đẹp trai của anh mày cần ánh đèn để tỏa sáng, và tao muốn thấy xem mày đã khóc ra đến dạng gì rồi."

Soobin huýt Beomgyu một cái, châm ngòi cho một cuộc chiếc sắp xảy ra.

"Ông nói gì đó Beomgyu, có ai nhờ vả người khác bằng cái giọng điệu đó không hả?"

"Thế ông tự đi mà mở đèn."

"Nhà của ông ông phải rành hơn tui, đúng chứ?"

"Nhưng ông vừa nạt tui còn gì?"

"Ông đáng bị như vậy."

"Nè Soobin, hôm nay là sinh nhật của anh Yeonjun đấy."

"Thì sao, ảnh sẽ không mắng tao, đồ ngốc à."

"Mày thử một ngày không dựa hơi ảnh cho tao xem."

"Tao có cơ sở để làm thế, mày thế nào, a-sao lại đẩy tao?"

"Mày đừng có nắm tay theo cái đồ-"

Yeonjun nghe ra có cái gì đó không đúng, hai đứa nó bỗng dưng im lặng và mất một lúc sau đó đèn trong nhà mới được mở lên.

Một cảnh hỗn độn.

Cụ thể, theo lời xem trò vui của Kang Taehyun cho biết, trong trận ẩu đả về mặt lời nói của hai đồng phạm Choi Soobin và Choi Beomgyu, Choi Beomgyu đã cố ý đẩy Choi Soobin một cú đẩy nhẹ nhưng đủ rơi khiến Choi Soobin mất thăng bằng lùi về sau và đáp nhàn hạ lên chiếc bánh kem mà cả hai cùng đạp hì hục lên thị trấn để mua vào ban sáng, hậu quả, chiếc bánh bị tàn phá hơn 50% và sàn nhà thì trông khó coi phải biết. Lần này thì phải xem hai người giải thích với chú dì ra sao.

"Haha, bọn em cố tình tổ chức cho anh một buổi sinh nhật đáng nhớ nhất cuộc đời."

Soobin và Beomgyu cười ngượng ngùng phản biện khiến đôi mắt của Yeonjun cũng phải giật giật không biết phải đáp trả lại như thế nào.

Nhưng mà đúng thật là đáng nhớ, tận đến mãi sau này khi Yeonjun bất chợt nhớ lại sinh nhật năm mười chín tuổi của mình, khóe miệng anh đã tự động mỉm cười.

Hóa ra ngày ấy mình hạnh phúc đến như vậy...

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro