vô dạng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vô dạng.

.

Mẹ bỏ nó đi từ hơn một năm trước, nhẫn tâm để một mình nó ở lại căn nhà ấy với gã đàn ông xa lạ, tên đàn ông điên rồ nhất nó đã từng gặp, tên tâm thần đã khiến nó ám ảnh đến tột độ, khiến nó sợ hãi từ trong cả cơn mơ.

Thôi Nhiên Thuân, đó là tên của hắn.




















































"Chạm.

Đôi mắt ấy, đôi mắt tựa như chẳng còn sự sống, tự như có lớp sương mờ phủ kín xung quanh, tự như linh hồn của kẻ sở hữu đôi mắt ấy đã mục rỗng, đã chết lạnh, đã tuyệt vọng, đã héo mòn trong đau đớn. Tôi chạm mắt hắn, chạm mắt kẻ đàn ông lạ mặt. Anh ta cao nhưng rất gầy, gương mặt hốc hác và xanh xám, mái tóc nhuộm đỏ, rực lên trong màn đêm. Không biết là do khói thuốc hay vì lí do gì khác, hai mắt gã đàn ông đỏ ửng như vừa khóc. Anh ta liếc nhìn về phía cửa chính, nơi tôi đang đứng yên vì sợ và bất ngờ. Và, không nói một lời, hắn đưa điếu thuốc lên, rít lấy một hơi và lại nhả vào không gian một làn khói trắng mỏng manh tự như những sợi chỉ nhỏ lơ lửng giữa khoảng không."




























Nó sợ Thôi Nhiên Thuân và cũng sợ hãi chính bản thân nó.

























Cả nó và Thuân, cả hai đều là những kẻ 'vô dạng'.














;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro