Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng tinh mơ, song ngư thu dọn quần áo rồi viết một bức thư ngắn cho cô chị, nội dung bức thư đơn thuần là có việc gấp cần về nước sau đó cất bước ra đi.

"Hy vọng một ngày nào đó Xử Nữ sẽ tìm được hạnh phúc cho bản thân mình"- Song ngư cười thật nhẹ, thật tươi, không giống như cô bé đanh đá luôn ganh đua từng chút với Thiên Bình nữa mà thay vào đó là một sự nhẹ nhàng, hiền hòa khó tin. Có lẽ tình yêu đã thay đổi đi tình cách của con người ta, biến họ trở nên tốt đẹp và bao dung hơn chăng?

_________________________________________

Bệnh viện. 

Thiên Bình thấp thỏm lo âu không biết xử bây giờ thế nào, kí túc xá thế nào, thật tình từ hôm xãy ra vụ việc bắt cóc đó cô chẳng thể liên hệ được với Xử và Song ngư, thật tình mọi điều rất kì lạ. Cô dò xét xem còn ai đáng tin cậy để hỏi thăm không thì tên của một người đã thoáng xuất hiện trong đầu cô: Là "Bạch Dương" phải, hắn tuy có vẻ lạnh lùng và thờ ơ nhưng chung qui vẫn rất tốt và đáng tin . 

[Bạch Dương, Cậu có liên lạc được với Song Ngư hay Xử không] 

[-_- tớ không, tớ có hàng tá công việc. Đâu có vô công rỗi nghề như cậu mà chăm đám nhóc đó. Bộ xãy ra chuyện gì hả] 

[không có gi] 

[vết thương của cậu sao rồi]

[cảm ơn vì đã quan tâm, hôm nay có thể xuất viện rồi]

[uh, tớ có việc. Tạm biệt]

Thiên Bình lòng rất bất an, sợ rằng đã có chuyện gì đó đã xãy ra, chuyện gì lớn lắm. Thiên bình không phải nhạy cảm quá mức đâu hay là xa bạn bè gia đình quá thì không chịu nổi mà là trực giác, trãi qua bao nhiêu chuyện trong tuổi thơ cô đã có được một trực giác rất chuẩn xác, đặc biệt là trong tình trạng không thể liên lạc như hiện tại, lo lắng đôi khi cũng là một điều đúng. 

Thẩn thờ một hồi, thiên bình mới ý thức được Yết đang xoa đầu mình.

"hôm nay nhóc con của tao được xuất viện rồi ha"-Thiên Bình đã trao đổi với Thiên Yết rất nhiều, một trong số đó là dừng ngay việc xưng hô anh em sến súa, ôi đời cô là ghét mấy thứ sên sến nghe thôi cũng đủ đau đầu rồi.

"uh ... nhưng sao tao cứ thấy lo lo kiểu gì ă"- Thiên Bình dùng mặt hình sự để nói

"Thôi mà, không sao đâu. Tao đưa mày về há"- Yết cười tươi rói

"tao khỏe rồi, hơn nữa chân vẫn có đầy đủ không thiếu cái nào. Tự về được"

Sau khi làm thủ tục xuất viện, Thiên Bình về ngay kí túc xá. Điểm khác biệt là nó im ắng hẳn ra .. không có tiếng cự cải của Xử-Song mỗi khi hai người một người nặng tình một người van xin nài nỉ nữa. Cũng không có tiếng nấu nướng hay sỉ vả của Xử NỮ Dành cho cô.

"Ôi trời ơi ... chuyện gì vậy trời, cảm giác cứ khác lạ 100%... tui vô lộn kí túc xá nào rồi hở trời"

Thiên BÌnh chắp tay cầu nguyện, không phải trực giác của mình nó linh thiêng vậy chứ.

Địa điểm đầu tiên cần khám xét là phòng của SOng ngư, biết đâu hai người họ giở trò hù dọa cô rồi sao phải hong. Nhưng ... vắng tanh vắng teo, không lấy bóng người y như phim ma khiến cô bất chợt rùng mình. Ủa mà trên bàn có cái gì thế kia, một bức thư ? 

Chào chị, 

khi mà chị đọc bức thư này, thì có lẽ em đã rời khỏi kí túc xá... Em sẽ về nước, nhờ chị chăm sóc cho Xử Nữ. Dù có thế nào đừng để anh ấy bị tổn thương... Phải, như chị đã nghĩ em thích Xử Nữ thích nhiều lắm thích từ hôm mà anh ấy đã cứu chị ă, lúc đó em có cảm giác như Xử NỮ là một người hùng, là một chàng Hoàng tử bước ra từ truyện tranh vậy, em con nít lắm đúng không chị? nhưng mà... em biết, em sẽ không phải là công chúa được hoàng tử cứu rỗi, chị mới là công chúa.. bởi thế nên em lúc nào cũng ganh ghét, đua đòi với chị, em đáng ghét lắm đúng không? nhưng chẳng hiểu vì sao chị không bao giờ ghét em, ngược lại con ngớ ngẩn chăm sóc cho em. Chị à, em xin lỗi nhiều lắm. Em muốn mẹ gã chị cho Tập đoàn Hổ cáp cũng vì vậy. vì em ít kỉ muốn đọc chiếm Xử nữ. Nhưng em đã sai, em làm như vậy chẳng có ích lợi gì cả trái lại chỉ khiến rắc rối trở nên lớn hơn thôi. Em xin lỗi .... 

Song Ngư 


Thiên BÌnh đọc xong mà nước mắt nước mủi đầm đìa, bẩm sinh không chịu nổi mấy thứ hoa lệ sến súa, mà văn chương của song ngư lại thuộc hạng "thượng thừa" thế kia, ướt át thế kia làm sao người ta có thể chịu cho nổi. Thiên Bình chấm nước mắt bước vào phòng xử nữ với một nổi niềm ray rức, đau thương khó tả ôi giồi ôi công trình cô yêu thương đứa em bé bỏng là không phí, nó đã bị cảm hóa bởi trái tim cô giồi kìa, có nằm mơ cô cũng không ngờ sẽ có ngày đứa em hay chê bai cô con nít lại thương cô, mến cô nhiều đến thế. Đúng là ông trời không bao giờ bất công, không bao giờ bỏ mặt người "hiền" mà. 

Cảm thán bản thân, tân bốc bản thân chưa được bao lâu thì thiên bình cảm thấy rơi xuống 18 tầng địa ngục khi chứng kiến cảnh "nóng" sau. Đại loại là Xử Nữ say mèm bốc đầy men rượu đang lẩm bẩm xàm xí cái gì đó trong đống chăn gối. Gì mà "Bình Anh yêu em" rồi gì mà "đã rất lâu rồi bình à, từ hôm đó anh đã iu em" rồi cái gì "chúng ta có thể bên nhau trọn đời trọn kiếp không bình" hay cả bài hát đưa nhau đi trốn cũng được anh ca rất rành rọt với nội dung mang tính chất ưu sầu và giai điệu pô-lê-gô truyền thống, quả nhiên là xử nữ cái gì cũng có thể làm được, cả nhạc rap cũng chơi với giai điệu pô-lê-gô được, thiên bình nghĩ xử sẽ rất có tiền đồ trong giới show biz. 

Mà gì vậy cha, anh đang nói anh yêu cô đấy à ... Muahahahaha chơi với nhau bao nhiêu năm giờ cô mới biết sự thiệt phũ phàn này, đang định lấy điện thoại ghi âm để chứng tỏ sức hút của bản thân và troll xử khi cậu ta tỉnh rượu thì ... 

"Bình à, tao thích mày!!! Thích thích thích thích!!! rất Thích!!! mày có thể hiểu được không!!"- Xử say bí tỉ không cần biết trời trăng mây nước gì nữa, đẩy thiên bình xuống giường ép sát lấy cô. 

Bình lúc này hoảng quá, không biết sao mọi chuyện lại như vậy. Cô đúng là con ngu mà, tự dưng ở lại chi cho bị như này, người ta nói nam nữ thọ thọ bất tương thân đặc biệt là giờ cô đã(sắp) là gái có chồng mà lại như thế này thật là có lỗi với chồng iu quá đi mất (au: ựi.. gứm quá bà ơi .. z mà la ghét sến súa..) 

"Xử à ... mày ... tại sao mày lại thành ra thế này"- Thiên BÌnh hỏi han, hy vọng nhỏ nhoi là có thể khống chế tinh thần của thanh niên đang lên cơn "sung sức" này mà buôn tha cho cô

"Tại sao à ... mày hết đó .. mày không bao giờ chấp nhận tình cảm của tao!!!! MÀY LÀ CON NGU!!!! mày luôn tự phũ nhận tất cả, nếu tao tỏ tình thì mày sẽ cười vô mặt tao mà nói tao điên rồi xàm rồi tự cảm thán sức hút của bản thân !!!! MÀY HẾT ĐÓ!!! CÒN CẶP KÈ VỚI ĐỨA MÀ TAO HẬN NHẤT!!! HÔN HÍT TRƯỚC MẶT TAO!!! MÀY MUỐN CHỌC TỨC TAO PHẢI KHÔNG!!!!"- XỬ NỮ có vẻ không ổn mấy mà còn điên hơn hồi nãy ... 

"tao .. tao .. tao .. Mày .. mày say rồi!!"- Thiên Bình miệng mồm không biết nói sao, chỉ đành đánh trống lãng

"tao không say...nếu say cũng tốt, say rồi có thể quên đi mọi thứ ... quên đi mày, quên đi thằng Yết, quên đi nụ hôn của mày với nó, quên đi chuyện mày và nó có hôn ước, có thể tự mạo nhận bằng một thế giới khác, một thế giới trong mơ, trong trí tưởng tượng rằng mày yêu tao, mày sẽ mãi mãi ở bên tao.."- Thiên BÌnh không ngờ nội tâm của Xử Nữ lại phong phú như thế, cô khẽ đẩy xử ra rồi ngồi co ro một góc ở góc giường... cô hoảng kinh khủng khiếp, tại sao xử lại thích cô chứ .. cô đâu có thích nử cô chỉ xem cậu ta như bạn thân thôi, một người bạn tri kỉ khắc cốt ghi tâm, có thể hơn mức độ bạn bè một chút nhưng tuyệt đối không thể là tình yêu.

"..mày biết tao không thích mày mà.."- Thiên bình nói, cô biết nói chuyện với một người say rượu là vô ích nhưng vẫn muốn bày tỏ hết nỗi niềm, tại đây và bây giờ

"Tao biết chứ, vì vậy tao mới uống rượu, vì vậy tao mới buồn" - Xử ngồi cạnh

"vậy tại sao mày không từ bỏ .. tại sao mày không tìm kiếm người khác"- BÌnh thắc mắc

"Nếu mày nghĩ tình yêu có thể dể dàng buông thả như vậy thì sẽ đâu có người thất tình hay cũng đâu có mấy cặp vợ chồng yêu nhau đến đầu bạc răng long đúng không?"- Xử giải thích

"nhưng đó là người lớn, còn chúng ta là con nít mà...tuổi chúng ta chỉ là phát triển tâm sinh lý thôi. Như một cơn gió nhẹ thoảng qua mang mùi hương của tình cảm cả thôi, làm sao so sánh được chứ ..."- Thiên Bình lên cơn thuyết giáo

"Mày đúng là con nít.." - Xử  cười nhẹ, có vẻ cậu không sỉn thật.

"Mày đừng có buồn nữa được không?? thấy mày buồn tao cũng buồn theo... mày là bạn thân nhất quả đất của tao mà .." - Bình nhi nói

"Ừ, không buồn nữa. Được chưa cô nhóc Hậu đậu của tôi"- Xử nữ cười nhạt nhẹ nhàng ôm lấy bình một cái. Cô không phản kháng, chỉ nhắm mắt mỉm cười ôm lấy Xử. Tình bạn của hai người quả thực không thể đổ vỡ, nó vẫn là một tình cảm trong sáng, thật may vì cô đã giữ được nó. Nhưng còn Song Ngư, cô bé đã hy sinh tình yêu của mình, cô bé đã ra đi, cô bé vẫn còn vấn vương mùi hương của tình yêu, của vị ngọt. Liệu Song Ngư có thể tìm được cho mình một cái kết đẹp không? liệu song ngư có thể tìm thấy người mà cô bé cần tìm không? đời không bao giờ biết được chữ ngờ, biết đâu đi cả một vòng trái đất xa xôi đối tượng lại ở ngay trước mặt?  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro