8. Hãy cứ tiến lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế rồi sau sự cầu nguyện với cái ôm mà tôi như thể đã mang hết tâm tư của mình hòa vào trong đó thì cũng là lúc tôi nhận ra mình phải rời đi. Tôi không có một người bạn nào ở trong lớp, vậy nên nếu có nói là nhờ vả điểm danh hộ thì cũng rất khó khăn. Thế nên sau khi gói ghém tấm chăn ấm áp đắp lên anh thật cẩn thận, và rồi lại lén tặng thêm cho con người đáng yêu ấy một nụ hôn lên má. Sau rồi luyến tiếc bước chân tới bàn học, tôi bắt đầu cho vài cuốn sách dày cộp vào cặp rồi xách chúng lên mà nhanh chóng chạy đến lớp học...

Nhưng tuyệt nhiên hôm đó chẳng hiểu sao, khi đôi mắt tôi bắt gặp những hình khối, những dáng vẻ, những hình tượng nghệ thuật đẹp đẽ qua hàng nghìn thế kỷ được chiếu trên màn ảnh đều chẳng thể so bì được với Hoseok, khi khuôn mặt của anh còn chẳng giống với bất cứ ai trên thế giới này. Những đường nét sắc sảo đầy quyến rũ lại được đi kèm theo làn da mềm mại trắng hồng. Thân hình anh vốn đã nhỏ nhắn nhưng không thô hay gầy quá mà lại được tạo hóa ban cho những đường cong dịu êm khiến cho nữ giới nhìn vào cũng phải trầm trồ. Điểm đặc biệt nhất có lẽ là cổ chân của anh – thứ mà tôi thầm ngưỡng mộ không biết bao nhiêu lần đến nỗi mỗi khi nghĩ về chúng hay nói về vấn đề này là các dây thần kinh trong tôi như nhảy dựng hết lên. Cổ chân anh nhỏ và đẹp, chúng nhỏ và yêu đến mức chính tôi còn phải cảm thấy ghen tị. Bởi vì so với anh, cả thân thể của tôi dù vạm vỡ hơn nhưng lại thô kệch không cách nào sánh bằng. Khẽ vang lên một tiếng thở dài nho nhỏ, tôi lại thấy tệ về bản thân mình, về những gì mà mình có và những tình cảm mà mình dành cho anh. Tôi không hề xứng đáng với Hoseok, với những gì anh đã làm cho tôi hay kể cả cái ôm lúc nãy hay nụ hôn mà tôi đã trao anh trong lúc không thể kiềm chế lại bản thân mình. Tôi biết mình yêu anh, nhưng tình yêu này làm sao mà có thể xứng đáng được với anh đây? Tôi đảm bảo rằng mình sẽ yêu Hoseok cả đời, nhưng lại không chắc được liệu anh có mong muốn dành cả một đời dành cho tôi không? Bởi vì tình yêu trong đôi mắt tôi từ nhỏ đã vốn chẳng là điều gì đẹp đẽ. Mẹ đã mất khi tôi còn nhỏ, bố thì lại lao đầu vào công việc, còn người xung quanh lại cứ hợp tan không dứt khiến cho cái thứ gọi là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên dường như đã chẳng còn là mong muốn trong tôi nữa. Với tôi, tình yêu có hay chỉ là những cảm xúc nhất thời? Là những tiền đề để cho sự sinh sản phát triển? Tôi khẽ bật cười với lối suy nghĩ nông cạn này, nhưng phải nói thật nếu là như vậy thì có khi nào tình yêu chỉ là sự lừa dối không...?

"Các bạn nghĩ sao về câu nói của Michelangelo? Khi ông tuyên bố rằng loại tình yêu cao nhất không thể dành cho một người đàn bà, bởi đàn bà "không xứng với quả tim khôn ngoan và hùng dũng"."

Tiếng của giảng viên vang lớn cắt ngang những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu tôi và để nhận thức của tôi bắt đầu chú ý về bức ảnh lớn trên màn chiếu. Đó là bức tượng được tạc bởi họa sĩ Michelangelo , đồng thời cũng là một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông. Tôi đã từng đọc qua về người nghệ sĩ này, ông là một người đồng tính công khai với những tác phẩm chủ yếu là về những chàng trai trẻ đầy lực lưỡng với những đường cong rắn chắc. Nhưng đồng thời cũng rất kín đáo, khi lịch sử kể rằng ông đã đốt hết những bản vẽ của mình trước khi qua đời. Đó là những gì tôi đã đọc về ông và đến hiện tại cũng không hiểu sao nhà họa sĩ lớn lại phải đối những bức tranh ấy đi như vậy, sau bao nhiêu công sức của mình...

Hay ông cũng giống như tôi? Khi đã vẽ ra mọi thứ nhưng lại cố gắng chối bỏ chúng bằng cách ở hiện đại là vứt vào thùng rác..?

"Còn em thì sao, chàng trai? Em nghĩ gì ý niệm tình yêu của Michelangedo...?"

Có thể do giảng viên đã vô ý nhúp bừa tôi lên, hoặc chỉ bởi vì tôi là người duy nhất tôi là người không chú ý vào tiết giảng của ông. Nhưng dù thế nào thì hướng tay của ông cũng chỉ về hướng tôi rồi, làm sao mà có thể từ chối được cơ chứ...?

"D-Dạ thu-thưa giáo sư...em, em..."

Cả lớp có một số nơi đã vang lên tiếng khúc khích nho nhỏ, nhưng với ánh mắt trừng lên của giáo sư chúng đã mau chóng im bặt. Thấy vậy tôi như được tiếp thêm sự tự tin

"E-Em có từng đọc qua Michelangedo và có nghe nói ông là người đồng tính, thưa thầy. Và ý niệm của ông về tình yêu thời ấy có lẽ cũng chính là khao khát của ông khi đó. Được yêu những "quả tim khôn ngoan và hùng dũng..""

Giáo sư gật đầu với ý kiến của tôi, ông gật gù như để suy nghĩ thêm câu hỏi với mong muốn vặn vẹo tôi thêm chút nữa. Đó chính là điều bình thường mà chúng ta có thể thấy trong các lớp học..

"Tốt, cho tôi hỏi tên của em được không?"

"Dạ, là Jeon Jungkook"

"Ừm, ừm được rồi Jungkook. Có lẽ cậu đã đọc qua tiểu sử về ông ấy, vậy cậu có thể nói cho tôi biết suy nghĩ của cậu khi ông ấy đốt những bức tranh mà mình đã vẽ vào những ngày cuối đời đi không? Như chúng ta đều biết, vốn ông ấy là một họa sĩ nổi danh, mà một người nghệ sĩ như chúng ta thì thường rất coi trọng và yêu mến những gì mình đã làm ra. Vậy thì tại sao ông ấy lại đốt chúng đi trước khi mất?"

Một câu hỏi mà lúc nãy tôi vừa nghĩ đến, giờ lại được hỏi bởi giáo sư. Tôi thật sự luống cuống không biết trả lời ra sao cho phải nữa. Đối mặt với đôi mắt mong chờ của giáo sư, với cả những sự chăm chú của cả lớp bản thân tôi thật sự là run chết đi được. Nhưng sau đó vẫn nói

"Em...Em nghĩ là do ông là một người kín đáo, vì không muốn người sau biết được quá nhiều về cuộc đời của mình nên ông đã đốt hết.."

Tôi lúng túng trả lời và cả lớp như nín thở nhìn sao người giáo sư đang nhướn mày

"Chỉ có vậy thôi sao..?"

"Đó là tất cả, thưa giáo sư"

Và sau câu đó, ông liền hạ tay ý bảo tôi ngồi xuống, nhưng chuyện thở phào còn chưa hết hơi thì đã bị câu tiếp theo của ông làm cho tâm tình hơi hoảng

"Lát sau ở lại gặp tôi, trò Kook"

Cũng là ngay sau đó, cà lớp hướng mắt về phía tôi trong sự tò mò. Và kể cả tôi cũng vậy, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa..

Và rồi sau đó bài giảng tiếp tục, cho tới lúc kết thúc. Khi mà tất cả sinh viên đã về hết dù trước đó họ có tặng cho tôi vài câu bông đùa đầy tếu táo như: 'chúc may mắn'; hay 'cố lên bạn nhé' thì rốt cục, tôi vẫn phải sắp sách vở vào cặp rồi theo giáo sư đến phòng làm việc của ông mà nói chuyện..

"Ồ, em đã đến. Ngồi xuống đi nào"

Tôi cúi đầu chào ông rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sopha trong văn phòng nhỏ, như những gì ông đã bảo với trái tim đang đánh trống liên hồi như muốn thoát ra khỏi cơ thể của tôi..

"Đây rồi.."

Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ của ông vừa phát ra từ phía bàn máy tính của ông, trên tay của giáo sư đang cầm một bức vẽ nào đó và ông xoay người, dần bước về phía tôi

"Cậu Jeon, ta nghĩ là em đã nộp nhầm bài vẽ. Yêu cầu của ta là phác họa về tỷ lệ cân đối của người chứ không phải là phác họa về chàng trai với chiếc áo thun và quần đùi đang ngồi gác chân và vẽ vời. Hơn nữa tờ giấy cũng có chút nhàu nát và bẩn, sao mà em có thể nộp cho tôi một bản vẽ thế này cơ chứ?"

Bức tranh vẽ vời lúc vu vơ của tôi được giáo sư đặt ngay xuống bàn và phàn nàn về việc tôi đã nộp sai bản vẽ cũng như bài tập về nhà. Nhìn thấy chúng tôi lập tức phát hoảng và đỏ mặt tía tai về người hiện diện trong bức vẽ. Không ai khác đó chính là Hoseok, hoàn cảnh đó là khi anh đang làm việc và tôi cũng chỉ là vu vơ vẽ ra. Ai có thể ngờ rằng hôm đó chính là ngày phải nộp bài tập!? Và kẹp trùng với bức vẽ đó là bản vẽ ngớ ngẩn này của tôi được cơ chứ..!!! Ôi!!

"Em-Em xin lỗi giáo sư. Thật ra bản vẽ là em đã vẽ. E-Em cũng đã mang đi và! Chúng có lẽ cũng hiện tại nằm trong cặp sách của e-em xin lỗi giáo sư..!!!"

Tôi nhanh chóng giở cặp ra và tìm lấy bản vẽ về tỷ lệ cân đối của người cho ông, để rồi xấu hổ đến cùng cực khi thu lại bản vẽ đã được phơi bày vài phút trước ở trên mặt bàn đen nghịt. Bỗng trên môi ông vang lên một tiếng cười làm cho tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn ông, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ thu bức vẽ về. Sau đó nhìn tôi, vị giáo sư hỏi:

"Nhìn cậu, ta lại nhớ đến ta thời trước cũng đã từng một lần nộp sai bản vẽ. Cũng là một bức vẽ như thế này. Nhưng không sao, Jungkook. Tỷ lệ mà cậu vẽ cho bức tranh về chàng trai này cũng rất hoàn chỉnh, nên ta cũng không quá lo lắng về bức vẽ sau. Chỉ là muốn nhắc nhở cho cậu biết đừng bao giờ nhầm lẫn nữa kẻo sau này không gặp ta là giáo sư của cậu mà là người khác thì chắc chắn sẽ rất rắc rối cho xem"

Tôi gật đầu, không dám nhìn vào mắt giáo sư. Cả lòng xem như cũng nhẹ hơn lúc trước. Nhưng vẫn chỉ một mực cúi đầu xuống mà trả lời ông:

"Vâng ạ"

"Thôi được rồi, không còn việc gì nữa thì cậu về đi."

Thế rồi vị giáo sư gật đầu, nhẹ giọng cất tiếng bảo tôi nên về đi. Tôi cũng không muốn nán lại lâu vì đã quá xấu hổ rồi. Vậy nên sau sự lên tiếng của vị giáo sư, tôi ngoài ngại ngùng cúi chào rồi chuẩn bị lấy đà cho bước chạy thật nhanh của mình khỏi phòng thầy thì đột nhiên thầy níu tôi lại:

"À, chờ đã Jungkook!"

Bị gọi tên, tôi ngơ ngác ngờ nghệch quay lại nhìn vị giáo sư với đôi mắt không thể nào mở to hơn

"Dạ, thưa thầy"

"Nhớ là hãy cứ tiến lên nhé"

Thầy mỉm cười nhẹ nhắc nhở tôi và rồi vẫy tay tạm biệt bảo tôi đi. Tôi nghe xong dù chẳng hiểu gì cũng dạ vâng cho có rồi ra ngoài với gương mặt không thể nào khó hiểu hơn và có lẽ để hiểu được những lời thầy nói ngày hôm nay có lẽ phải kể đến sau này, khi tôi đã có quyết định về tình yêu của chính mình...

Ôi trời, tôi lại nhớ đến Hoseok rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookseok