9. Cú bẻ thẳng ngoạn ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hãy cứ tiến lên...!"

Lững thững nhấc chân bước đi trên con đường đông đặc tuyết trắng với câu nói của vị giáo sư ban nãy vẫn còn lăn đi trở lại trong mình. Tôi biết là mình đã đi xa khỏi phòng của thầy rồi, có khi còn ra cả khuôn viên của trường nữa. Thế nhưng chẳng hiểu sao trí não tôi vẫn cứ tua đi tua lại câu nói đó rồi lại suy nghĩ về anh và rồi lại đảo về tôi..

Chợt tôi đứng lại, giơ bức vẽ vừa nãy mình vừa rối rít cầm về nhăn nhúm ra xem...

Sao lại có thể nhầm lẫn vậy được nhỉ?

Mà tại sao vị giáo sư kia lại bảo tôi cứ tiến lên?

Rốt cuộc thì mọi chuyện đã đi đến đâu rồi..!?

"Hoseok..." - Tôi khẽ gọi tên anh trong vô thức, tôi gọi tên anh trong lúc tôi đang cảm thấy rối bời nhất và cũng là lúc tôi cảm thấy hoang mang và lo sợ nhất. Liệu anh có nghe thấy tiếng tôi gọi không? Hay ở nơi chốn nào đó liệu anh có đang nhớ đến tôi mà cầu tôi gọi tên anh để cho anh nghe thấy? Tôi không hiểu bản thân mình đang làm gì và suy nghĩ đều chi nữa, những chuyện xảy ra càng làm cho tôi cảm thấy rối rắm. Liệu tôi có đang yêu anh chăng? Và anh có đang yêu tôi? Không! Chúa ơi làm sao tôi có thể nghĩ thế được? Anh xứng đáng hơn với tất cả mọi thứ trừ tôi và điều chắc chắn rằng anh sẽ chẳng phải là một người có trái tim nhân hậu mà có thể yêu tôi! Tôi thật là một tên ngược đời, một kẻ trái với tự nhiên và đi ngược với tạo hóa! Làm sao lại có thể xứng với anh - người đã mang trên mình đôi cánh thiên thần với nụ cười hình trái tim tỏa đầy ánh dương khiến cho ai ai cũng đều thấy ấm áp mà thích lại gần bên anh..

Nghĩ lại về buổi trưa hôm nay tôi đã trao anh một nụ hôn. Dẫu chỉ là một cái chạm nhẹ thoáng qua thôi nhưng khiến cho cả tâm trí tôi rối bời. Liệu rằng anh có hay về nụ hôn đó không? Liệu rằng khi lúc tỉnh lại anh đã thấy tôi lén hôn anh không? Tôi không biết và tôi cũng chẳng muốn biết nữa dù tôi cũng khá tò mò về việc đó. Có hay rồi khi anh biết được sẽ xa lánh tôi không? Hay rằng anh sẽ buông lời xuồng xã chửi rủa tôi bằng những thứ mà chẳng thể tưởng tượng được để tôi xa lánh anh? Tôi sợ quá, bỗng nhiên càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy sợ! Lỡ đâu anh ghét tôi thì sao? Và liệu rằng anh có muốn chuyển đi ngay trong ngày hôm nay không? Trong đầu tôi giờ là một mớ hổ lốn với những suy nghĩ dài dai dẳng và những câu hỏi dồn dập chẳng thể có lấy một câu trả lời. Càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng tức! Tôi quyết định là hôm nay sẽ không về ký túc nữa! Tôi sẽ ra quán bar! Và mặc kệ anh có nghĩ như thế nào về tôi, tôi cũng sẽ ở quán bar đó qua đêm nay không về! Nhất định không!

Nói là làm, bước chân đang lún vài centimet dưới tuyết của tôi bắt đầu di chuyển đến quán bar đối diện nằm trong ngõ đầy quen thuộc. Hôm nay tôi quyết định sẽ uống say thật say! Và chắc chắn rồi, người ta bảo rượu say thì sẽ quên đi tất cả mà thôi. Hôm nay tôi có rất nhiều thứ muốn được lãng quên và sau bao lâu không tìm đến rượu khiến tôi thèm khát hơn bao giờ hết. Dù chúng không phải là một thứ béo bở gì, tôi biết. Thế nhưng vì nỗi buồn, vì những chuyện mà tôi muốn quên đi mà tôi chỉ có thể đắm chìm vào rượu, và hương khói nghi ngút của thuốc lá để quên đi những chuyện khiến tôi đau khổ. Không bỗng dưng mà tôi lại nghiện những thứ đó, chỉ là bởi vì vết thương lòng quá lớn nên tôi mới tìm đến những thứ kích thích như vậy để giảm bớt đi phần nào..

Thế nhưng mà một lần lên giường với ai đó để thỏa mãn cơn bực bội và sự thỏa mãn trong mình đó là điều mà tôi chưa bao giờ dám làm..

Ồ, vậy thì hôm nay tôi sẽ thử xem, thử xem sau tất cả mọi tình cảm mà tôi nghĩ mình dành cho anh như thế thì liệu một cô gái nào đó trong quán bar có thể giúp cho tôi suy nghĩ lại không..?

"Một ly cocktail nguyên bản"

Tôi nói với cô gái đang đứng ở trên quầy bận rộn pha những thức uống, cô nhìn tôi rồi mỉm cười gật đầu. Chẳng mấy lâu sau đã có một ly cocktail ngon lành đã được đẩy đến chỗ tôi. tôi cầm chiếc ly lên gật đầu với cô thay lời cảm ơn. Cô cũng đáp lại bằng một cái gật đầu cùng nụ cười tươi tắn...

Tôi nhìn ra đám người đang điên cuồng nhảy nhót ở ngoài kia mà nhấp môi vào ly cocktail khiến lòng cũng khoan khoái đôi chút. Dung dịch cồn từ từ chảy vào trong cổ họng tôi một làn nước ấm áp đến cay xè khiến cho con người ta nếu không uống quen thì sẽ dễ mà nhăn mặt kêu đắng. Thế nhưng tôi thì không, mọi chuyện có vẻ như đã quá quen thuộc...

Nhưng cảm giác tôi có với Hoseok thì chẳng hề quen thuộc chút nào...

"Chết tiệt thật, Hoseok.."

Tôi tự rủa, trong khi tay vẫn đang nâng ly cocktail mà chuẩn bị dốc cạn một ngụm. Tôi muốn quên anh đi ngay lúc này và chắc chắn cốc cồn mạnh này sẽ làm đúng nhiệm vụ của nó...

"Có vẻ như anh đang có chuyện buồn"

Cô gái đang pha chế lúc nãy bỗng dưng sau khi làm xong những yêu cầu của khách thì liền quay sang bắt chuyện với tôi. Tay vẫn nắm chặt lấy ly cồn, tôi nhìn cô nghi hoặc rồi mỉm cười

"Ừm, cũng chút chuyện..." - Tôi trả lời buâng quơ, rồi lại xoay người ra nhìn những ánh đèn đang chiếu lan khắp chốn mà chuẩn bị uống thêm một ngụm lớn nữa...

"Vậy em có thể là người lắng nghe câu chuyện của anh không?"

Cô gái lúc nãy vẫn kiên trì bắt chuyện với tôi trong chất giọng đầy trầm ấm hay độc mà hiếm có ở giới nữ. tôi nhìn gương mặt cô nàng trẻ tuổi đang tròn đôi mắt nhìn tôi, trong lòng bỗng xôn xao những xúc cảm lạ lùng..

"một ly cocktail nữa".

Tôi đặt chiếc ly trên bàn để rồi lần nữa đối diện với đôi mắt bí ẩn của cô..

------------------

Cả cơ thể tôi đang nóng rực

Tôi không hề biết tại vì sao chúng lại nóng đến thế. Những tế bào trên người tôi cứ như đang mở tiệc mà nhảy nhót không ngừng khiến tôi khó chịu vô cùng. mồ hôi sớm đã đầm đìa rịn ra trên trán tôi dần dần và tôi còn có thể cảm thấy được cả cơ thể như đang căng cứng lên..

"Cô có cảm thấy hơi nóng không? Cả người tôi như bốc hoả đến nơi rồi"

Tôi thật thà thú nhận với cô gái đối diện trước mặt - người mà vừa vài phút trước mới chỉ là người lạ mặt chẳng hề quen thân thế mà lại là người mà giờ đây muốn chia sẻ với cô về việc mình nóng đến như thế nào...

"Có lẽ là do anh đã uống quá nhiều rồi. Tôi có nên gọi cho người thân đến mang anh về không? Anh có nhớ-"

"Không đừng, đừng gọi cho bất kỳ ai hết! Tôi không cần anh ấy khốn nạn thật!"

Cảm giác này sao thật khó chịu quá! Tôi ghét chúng! Tôi cũng ghét cả Jung Hoseok nữa! Mà mắc mớ gì tôi phải nghĩ đến anh!? Khó chịu quá, cảm giác nóng rực như muốn đốt cháy cả thân thể của tôi. Và nơi đó, chính xác là nơi đó chúng đang dần dần ngồn ngộn lên như khi hứng tình - điều mà tôi biết khi có đọc qua vài bộ truyện. Một túp lều từ khi nào đã dựng lên trong chiếc quần bó sát da của tôi làm bản thân xấu hổ không thôi! Nóng quá, cả người tôi như đang nằm trong lửa thiêu và cái đầu tôi như đang muốn nổ tung đến mức rách toạc ra! Kể cả nơi đó cũng như đang muốn phóng thích ra vô cùng nhưng chẳng có một sự kích thích nào xuất hiện mà làm cho cái đó thoả mãn cả..

"Oh, có vẻ như anh đang gặp rắc rối..."

Tiếng nữ vang lên đầy ngập ngừng bên cạnh tôi khiến cho Jungkook tôi giật nảy cả mình. Kéo mau chiếc áo để che đi cái đó. Tôi biết rằng mặt mình đang đỏ chết đi được khi trả lời cô.

"Đ-Đừng có nói vớ vẩn! Tôi-Tôi"

"Không sao, tôi có thể giúp anh mà.."

Đôi mắt của tôi bây giờ chẳng khác gì chiếc gương bị đập vỡ thành trăm mảnh mà chỉ có thể lờ mờ nhìn được những tia sáng lập loè trước mặt và nụ cười ngại ngùng của cô..

Ừ nhỉ, tại sao nhỉ? Tôi đang phải run sợ điều gì đây? Mọi thứ đều đang đi theo đúng hướng mà tôi muốn mà. Một cú bẻ thẳng ngoạn ngục có lẽ chính là câu nói thích hợp nhất lúc này. Tôi muốn quên đi Hoseok muốn điên cuồng đi được! Và chắc chắn là việc này, việc nam nữ có lẽ sẽ giúp được gì đó cho tôi, và có lẽ hơn cả là cho anh...

"Đ-Được thôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookseok