Phần 21-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Chẳng qua là cậu ấy không cách nào tha thứ cho bản thân vì đã thi hành mệnh lệnh và tự tay bắn chết anh em mình
Vùng nội địa của khu Tam Giác Vàng Myanmar, là khu vực nổi danh "ba điều không bắt buộc", gồm khu đèn đỏ Canterlot nằm liền kề với sòng bạc ngầm Hoàng gia.
Sòng bạc Hoàng gia nối thẳng tới sàn quyền anh ngầm của khu Tam Giác Vàng, nơi đấy là Thiên Đường của những máu me bạo lực, cũng là lò luyện đấu Địa Ngục.
Quy tắc chiến thắng duy nhất của nơi này là "sống sót", chỉ có tuyển thủ còn sống mới có quyền đứng ở chính giữa sàn đấu, nghe được tiếng còi vang lên của trọng tài.
Sàn quyền anh ngầm dưới lòng đất này là một trong những nguồn tài chính quan trọng nhất của lực lượng vũ trang vùng Tam Giác Vàng và các băng đảng buôn ma tuý.
Bởi vì súng ống đạn dược và ma tuý chủ yếu nằm trong tay Quân đội độc lập bang Kachin - thế lực trấn áp một phương ở nơi đây, do đó các ông trùm thuốc phiện và những lực lượng vũ trang của các bang nhỏ khác dần cấu kết với nhau theo thời gian với ý đồ phản kháng lại lực lượng này.
Nhưng dưới sự trấn áp mạnh mẽ của thế lực Quân đội độc lập bang Kachin, ma tuý nơi đây chưa từng bị rò rỉ ra khỏi vùng Tam Giác Vàng mà tràn vào phía Bắc Myanmar, với sự bảo vệ của Quân đội độc lập, người dân ở đường biên giới vẫn luôn an toàn tránh khỏi những nỗi khổ đau và tai họa mà cây anh túc đem đến.
Cùng lúc đó, vì để tranh đoạt những khoản tiền lớn, những lực lượng vũ trang, những loại súng ống đạn dược cao cấp cùng với quyền lưu chuyển tài chính, những tên trùm thuốc phiện thường hùn vốn với quân đội của những bang nhỏ khác thuê những lính đánh thuê quốc tế đẩy lên sàn đấu, đối chọi với Quân đội độc lập của bang Kachin.
_______
Đêm khuya, Bộ tư lệnh Quân đội độc lập bang Kachin, phía Bắc Myanmar.
"Báo cáo tư lệnh! Thuộc hạ không thể hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó."
Một quân nhân Đông Nam Á trẻ tuổi khôi ngô đĩnh bạt như núi, trên người mặc một bộ đồ rằn ri, đầu đinh cắt gọn gàng ngắn khoảng một tấc, trên gương mặt là nét đặc trưng của người Myanmar với những đường nét sâu và sắc bén, không thể xem là đẹp trai, thậm chí còn rất thô kệch.
Trên ghế sô pha, người Tư lệnh già thương tiếc thở dài một tiếng, đưa tay ra hiệu Sát Tụng không cần hành lễ nữa.
Sát Tụng nhớ tới ban ngày cãi nhau to với Hoắc Mãng, tức giận thở hổn hển đi lòng vòng trong phòng vài bước, rồi đấm một đấm lên mặt tường, hằm hè nói: "Hai năm, Đồ Ngang đã chết hai năm rồi, Tư lệnh, A Mãng trời sinh là chiến sĩ thuộc về nơi chiến trường, số phận của nó không phải là vùi mình trên sàn đấu."
"Thằng bé còn đang giận ta năm đó đã ra lệnh cho nó." Tư lệnh già bóp bóp cổ tay thở dài, lại hỏi: "Nghe nói mấy ngày trước cậu ta mua về một cô gái từ trong tay bọn buôn người ở Đại Lục?"
"Vâng, đúng là điên, dùng năm triệu Nhân dân tệ mua một cô vợ." Sát Tụng giận dữ ngồi phịch lên ghế, nghĩ kiểu gì cũng không thể hiểu nổi.
"Hoắc Mãng cần một người phụ nữ mạnh mẽ như cậu ta, chứ không phải một cô vợ nhỏ vừa hứng một trận mưa phùn đã cảm mạo ngay được."
Tư lệnh già chắp tay đứng dậy, ngẩn người trước cửa sổ một lúc, rồi phất tay về phía sau, ra lệnh: "Đi đi. Nghĩ cách mang A Mãng về gặp ta."
Sát Tụng đứng lên, cúi chào: "Vâng! Tư lệnh!"
Đồng ý thì dễ, chấp hành mới khó.
Sát Tụng quay người rời khỏi Bộ Tư lệnh, bất đắc dĩ tựa vào bên tường, vẻ mặt cô đơn, lôi ra một hộp thuốc lá, đốt một điếu thuốc.
Giữa mây dày và sương mù, trước mắt là một màu xám trắng mông lung, phảng phất như trở về hai năm trước, ba người thiếu niên kết bạn trên sàn đấu dưới đất, quyết định cùng nhau gia nhập quân đội, vỗ ngực thề bảo vệ quê hương mình không bị chiến tranh quấy nhiễu, không bị ma tuý ăn mòn.
Bọn họ từng nằm gai nếm mật cùng nhau, là loại tình cảm cùng trải qua ải sinh tử từ thuở nhỏ, máu chứa máu, mồ hôi thấm lấy mồ hôi, có thể thản nhiên đưa ngực ra đỡ đạn cho đối phương.
Nhưng giữa chừng lại có điều bất trắc xảy ra, một trong số họ bị một tên trùm ma tuý bắt cóc, bị tiêm Heroin, đến khi được cứu ra, đã trở thành một kẻ nghiện không có ma tuý sẽ phát điên.
"Sát Tụng, Tụng ơi, mày có tiền, mua giúp tao một ít đi mà, coi như tao dập đầu lạy mày, lạy mày, mua cho tao một ít thôi, cho tao hít một hơi, chỉ một hơi thôi."
"Tao cần Heroin, bạch phiến cũng được, tụi mình là anh em tốt mà, hai đứa chúng mày không thể đứng đấy nhìn tao chết chứ, cũng không thể để tao sống cái kiểu người không ra người quỷ không ra quỷ thế này chứ!"
"Gϊếŧ tao đi! A Mãng! Nếu không thể đưa Heroin cho tao, thì nghe lời Tư lệnh gϊếŧ tao đi!"
Đoàng!
Tàn thuốc rơi xuống bỏng đầu ngón tay, Sát Tụng giật mình tỉnh lại từ trong mớ hồi ức thê lương đấy, anh ném điếu thuốc xuống chân, đôi ủng bộ đội nặng nề nhấc lên giẫm tắt tia lửa.
Trong lòng bọn họ đều biết rõ, dù là Tư lệnh, hay là Đồ Ngang chết dưới họng súng của Hoắc Mãng. Người đàn ông trẻ tuổi mãi không chịu quay về quân đội kia chưa từng oán hận bất kì ai, chỉ là không cách nào tha thứ cho bản thân đã tự tay thi hành mệnh lệnh, bắn chết anh em của mình.
__________________
🍁Chương 22: Không ai chú ý tới lan can tầng hai bên cạnh, bọn họ đang ngang nhiên không xem ai ra gì (H)
Trong sàn đấm bốc của sòng bạc hoàng gia dưới lòng đất, đa số người xem luôn vây một vòng tròn xung quanh sàn đấu, còn trên tầng hai là những phòng riêng nửa kín không dành cho người ngoài.
phía sau lan can tầng hai là một vị trí quan sát tuyệt vời ngay đổi diện sàn đấu.
ánh đèn bốn phía lờ mờ, toàn bộ các chùm sáng đều hắt lên chính giữa sàn đấu, trên đó vẫn luôn là một cảnh tượng tàn khốc kinh khủng lặp đi lặp lại.
bạo lực, tàn nhẫn, mỗi đòn đánh tung ra đều là một đòn chí mạng nhắm ngay vào chỗ hiểm, cứ kết thúc một trận đấu là sẽ có một xác chết máu me đầm đìa được kéo ra ngoài.Tay trái Hoắc Mãng chống lên lan can, tay phải cầm một ly thuỷ tinh chứa nửa ly rượu mạnh, cơ thể tráng kiện kẹp một cô gái nhỏ yếu ớt đang nhắm chặt hai mắt, run rẩy cả người vào lan can.
Mùi máu tươi tích dần từ năm này qua tháng nọ cứ lượn lờ trong không khí, nồng nặc gay mũi lan khắp nơi trong không gian oi bức.
Khuôn mặt diễm lệ của cô gái nhỏ trắng bệch, gần như muốn ngạt thở, dạ dày cuộn lên từng cơn buồn nôn, cực kì khó chịu.
Đôi mắt Hoắc Mãng xẹt qua một tia tàn khốc, ngửa đầu nhấp một ngụm rượu mạnh, rượu trôi qua cổ họng nóng rực như lửa bỏng, giơ tay kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sáng, nhìn đôi mắt nhắm chặt của cô, trên hàng mi dài còn vương vài giọt nước ướt át.
"Nói anh nghe, cảnh tượng này đẹp không?" Mùi rượu anh thở ra phả lên mặt cô, giọng nói trầm thấp êm nhẹ.
Lam Vãn mở mắt ra, một giọt nước lăn ra từ khoé mắt, cô cắn chặt môi, dưới sự căng chặt ở cằm do bị anh nắm lấy, chậm rãi lắc đầu.
Không đẹp, cảnh tượng đánh người chết tươi sao lại đẹp được chú.
Cô không cách nào nhìn thẳng trận đấu liều chết máu chảy thành sông trên lôi đài, một trận chiến đọ sức giữa sự sống và cái chết này quá tàn nhẫn với một cô gái nhỏ như cô. Hoắc Mãng vịn tay lên đầu cô, xoay đầu cô lại, lồng ngực cứng như sắt kề sát vào sau lưng cô, hạ giọng hung dữ bảo: "Mở mắt ra mà nhìn đi! Nhìn xem em phải sinh cho anh mấy đứa nhỏ mới xứng với cái giá năm triệu của một mạng người!"
Ly rượu trong tay bị anh bóp vỡ vụn, quẳng ra xa, bàn tay nóng hổi vuốt ve đường cong trên thắt lưng của cô, dần dần dời lên phía trên, xoa nắn một bầu ngực sữa căng tròn mềm mại của cô gái.
"Đừng, đừng mà..." Cô nghẹn ngào giơ tay lên ngực, ngăn bàn tay đang làm càn của anh lại.
Bầu không khí bạo ngược của nơi đây gợi ra sự điên cuồng khô nóng trong máu anh, lại thêm chất cồn kích thích thần kinh, sự kết hợp của cả hai liền trở thành một liều thuốc kích dục chí mạng.
Anh rút bàn tay đang xoa nắn cặp ngực to của cô lại, lật tay nhấn cô lên lan can, tay còn lại vén lớp váy dài đến gối cô lên, nhanh nhẹn cởi dây lưng ra, kéo khoá quần xuống.
Dương vật thô to không bị kìm kẹp mà bật lên đập vào quần lót, anh không quan tâm chuyện cô đau đớn, tàn bạo ngang ngược mà chèn dương vật thô to của mình vào vách thịt mềm ấm áp kia.
Hoắc Mãng cũng đau, đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, bên trong nơi riêng tư của cô vẫn chưa tiết ra chút dịch nào, vách thịt chặt khít mà khô khốc khiến anh không còn chỗ trống nào để di chuyển.
"A đau, đừng mà... Đừng làm ở đây, xin anh..." Lam Vãn hít một hơi, dưới thân như bị xé rách làm đôi, cô khó chịu lại xấu hổ cúi đầu khóc thút thít.
Tất cả mọi người trên tầng một và tầng hai đều tập trung ở sàn đấu, không ai để ý đến lan can bên cạnh, hai người bọn họ ngang nhiên không coi ai ra gì mà làm chuyện ân ái, chiếc đầm liền thân che khuất chỗ giao hợp dâm sắc của hai người.
Hoắc Mãng nhất thời cũng không phân rõ nổi, rốt cuộc là mình đang trừng phạt cô vợ nhỏ không nghe lời, hay là đang tự trừng phạt chính mình vì đã rời khỏi quân đội trong suốt hai năm này.Nhưng dù là thế nào, anh cũng muốn lôi kéo cô cùng phóng túng một lần.
Sau khi anh đâm vào bên trong huyệt nhỏ của cô, dương vật không thể nhúc nhích được nữa, hai bàn tay to bóp lấy vòng eo thon của cô, ưỡn hông đâm về phía trước một cái, ép cô phải vì anh mà mở mình ra.
Đầu ngón tay của Lam Vãn nắm chặt lan can, khuôn mặt ửng đỏ, cánh môi kiều diễm ướt át tràn ra tiếng khóc nỉ non, ngượng ngùng lại nghẹn ngào mà kháng cự: "Đừng đâm nữa, xin anh, đừng nhúc nhích, ở đây có người ấy."
"Tiền mua em..."
Giọng nói thô trầm của Hoắc Mãng gầm lên, hung dữ đẩy Mãng gầm lên, hung dữ đẩy bụng về phía trước, cắm vào nơi cổ tử cung sâu nhất bên trong vách thịt mềm nộn.
"tất cả đều là do anh dùng mạng đổi lấy."
Anh rút dương vật to dài đã dinh dính dịch mật ra, lại lần nữa đâm vào trong huyệt mật của thiếu nữ, liên tiếp dập mạnh.
"Nói anh nghe, em muốn lấy gì để trả!"
__________________
🍁Chương 23: Côи ŧɦịŧ thô to tấn công vào vách thịt chặt khít ấm áp của cô
Người đàn ông cao lớn cuồng dã hung hãn mà kề sát phía sau cô, khàn giọng gầm nhẹ một tiếng, một tay nắm chặt lan can, một tay khác ấn lên vòng eo thon nhỏ chỉ vừa một nắm tay của cô, đỉnh dương vật thô bạo đâm vào chỗ thịt nhỏ mềm non nằm sâu tận cùng trong huyệt nhỏ.
Đường vách thịt khít chặt mỹ diệu bao bọc mút mát lấy anh, trêu ghẹo khiến anh phát ra những tiếng thở trầm thấp, động tác lại càng bừa bãi hơn, thẳng lưng cắm vào, tư thế hung mãnh tấn công kia như thể muốn đâm xuyên qua người cô.
Cơ thể thiếu nữ vừa được nếm mùi vài lần, dù vẫn còn ngây ngô, nhưng cũng không bị đau đớn kéo dài như lần đầu nữa.
Huyệt nhỏ bị dương vật to dài thúc dục mở ra, vừa đâm vừa rút ma sát liên tục khiến cô ngứa ngáy run rẩy không ngừng, nhịn không nổi là rên lên thành tiếng.
"Ừm, đừng mà."
Lam Văn nghe thấy giọng rên mềm nhẹ của mình mà xấu hổ khó nén, vội vươn tay bụm chặt miệng nhỏ, chút tóc mai rủ xuống bên tai che lại nửa mặt bên tinh xảo của cô.
Cô bị ép phải hạ chiếc eo nhỏ xuống, thân thể mềm xinh bị đâm đến lay trước lay sau, nước dịch trơn nhầy nương theo nơi
riêng tư giao hợp của hai người mà tuôn ra, dọc theo đùi chảy xuống mặt đất.
Tầng một nơi sàn đấu trung tâm, máu me tàn nhẫn.Tầng hai nơi góc khuất lan can, ân ái thô bạo.
Tình dục và bạo lực nằm trong hai trường hợp khác nhau, lại trở thành sự kết hợp tuyệt vời nhất.
Hoắc Mãng đứng phía sau nhấc eo thô bạo cắm vào huyệt mềm của thiếu nữ, tiết tấu và biên độ đều vô cùng mãnh liệt, trong đôi mắt đen mực như có ngọn lửa sắp tràn ra, nhìn chăm chú vào thân thể mềm mại mê người vẫn luôn run rẩy của cô gái nhỏ.
Làm người xấu thì đã sao?
Cư xử khốn nạn lại thế nào?
Mình dùng tiền mua em ấy về làm vợ vốn đã là một sai lầm.
Hoắc Mãng cũng không ngại, đã sai càng thêm sai.
Tay anh vuốt ve khuôn mặt mướt mồ hôi trắng nõn của cô, ngang ngược to gan mà tàn bạo hôn lên, ngậm lấy răng môi thơm tho cùng chiếc lưỡi nhỏ mềm, nuốt hết những tiếng rên nhỏ vụn của cô xuống.
Sa đọa trầm mê, phóng đãng dâm mỹ.
Hai người họ bắt đầu trong trận đấu ác liệt tàn khốc trên sàn quyền anh, lại tăng nhanh tốc độ trong tiếng còi của trọng tài, trước khi người phục vụ bưng rượu bắt đầu mời khách trên tầng hai, bọn họ nhất định phải kết thúc cuộc ân ái này.
Anh ấn cô xuống, thở dốc nặng nề, liên tục đâm rút hơn trăm lần, vách hẹp của thiếu nữ nhanh chóng co rút, huyệt nhỏ kẹp chặt dương vật to dài đang căng phồng bên trong, nước dịch không ngừng phun lên đỉnh đầu dương vật.
Anh gầm nhẹ hai tiếng, dương vật thô trước cuối cùng bắn ra tinh dịch nồng đậm đặc sệt vào cơ thể cô, bắn rất nhiều lần, rót đầy huyệt nhỏ của cô.
Đôi mắt của cô mất đi tiêu cự, đôi chân mềm nhũn đứng cũng không vững, tinh dịch đặc sệt cuồn cuộn chảy ra giữa hai chân cô làm bẩn cả váy, eo cô nhũn ra suýt ngã mà quỳ phịch xuống, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị người đàn ông kia ôm ngang lên rời khỏi tầng hai sàn đấu.
Đủ rồi, mấy ngày nay đã dạy dỗ cô quá nhiều thứ máu me rồi. Anh muốn dắt cô về nhà mình ở khu Tam Giác Vàng, sống thật hạnh phúc.
__________________
🍁Chương 24: Về sau ở đất Tam Giác Vàng này, chỉ có đi theo anh, em mới có thể sống sót
Nhịp sống của Tam Giác Vàng về đêm luôn luôn căng thẳng, những mối nguy hiểm rình rập mọi lúc, chực chờ vào những chỗ âm u đen tối ở nơi lánh xa tầm mắt của xã hội.
Bởi vì các quyền thủ của sàn đấu ngầm dưới lòng đất thường xuyên bị ám sát, mà ngược lại, phố đèn đỏ Canterlot và sòng bạc Hoàng gia chịu sự quản chế của Quân đội bang Kachin lại khá an toàn, vì vậy đa số những quyền thủ lăn lộn ở sòng bạc Hoàng gia đều sẽ trú lại ở Đại bản doanh nằm trong phạm vi quản lí của Quân đội.
Thời gian lâu dần, Đại bản doanh này liền trở thành địa điểm an toàn thứ ba ngoài phố đèn đỏ và sòng bạc.
Tiếng gió phần phật không át nổi âm thanh gào rú của động cơ xe, một chiếc xe việt dã quân dụng chuyên đi núi không có vách xe, gió lùa bốn phía, thân xe chỉ được chắn lại bằng những khung sắt ngang màu xanh sẫm trụi lủi giữa trời, đang chạy về phía cứ địa an toàn do Quân đội Bang Kachin quản lí.
Trên hàng ghế sau của xe, Lam Vãn bị cảm giác sưng tấy giữa hai chân làm cho đau đớn đến tỉnh lại, cô bám tay lên những khung sắt bên cạnh mà ngồi dậy, đôi mắt ngập nước nhìn về phía những căn nhà nhỏ bé đang lướt qua như bay ở hai bên lề đường.
Gió khẽ thổi rối những lọn tóc đen của cô thiếu nữ, ánh đèn mờ nhạt rọi lên khuôn mặt xinh đẹp mê người, trên thân cô toát ra một loại khí chất dịu dàng thanh cao không màng danh lợi.
Cô cũng không nói gì, mặc cho những luồng gió nóng ẩm ở đất Đông Nam Á lướt qua đôi gò má trắng nõn, yên lặng cảm nhận luồng không khí ngoài trời.
"Không ngủ à?" Trên ghế lái, người đàn ông một tay vịn tay lái nghiêng mắt nhìn về kính chiếu hậu.
"Ừ." Lam Vãn lấy lại tinh thần, gật đầu, lại mềm giọng hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"
Hoắc Mãng nhìn thẳng phía trước, khoé môi ngậm một nụ cười buông thả ngập tràn dã tính: "Về nhà mới, sau này có em đến sống cùng anh."
Lam Vãn mím mím môi, ảm đạm tuyệt vọng mà nhắm chặt đôi mắt sáng, so với cô gái điềm nhiên hóng gió vừa nãy như thể là hai người khác nhau.
Trước giờ cô chưa từng nguôi nỗi nhớ nhà, nhưng những thứ xảy ra trong hiện thực đều đang nói cho cô biết, cô đã không còn có thể quay về cuộc sống trước kia nữa rồi.
Có lẽ mình thật sự phải sống cùng tên đàn ông Myanmar lỗ mãng ngang ngược này rồi.
Ý nghĩ vô cùng đáng sợ này khiến cô giật nảy cả người, thu hai chân lên co người trên phần nệm ở ghế sau, vòng tay ôm lấy đầu gối, bất lực dựa vào một bên cửa xe.
Hoắc Mãng ngước mắt lên kính chiếu hậu, nhìn cô vợ nhỏ đang cuộn thu lu thành một cục phía sau xe, kiêu ngạo nhếch môi, không coi trọng thứ cảm giác cô đơn thoáng qua của cô.
Về sau ở đất Tam Giác Vàng này, chỉ có đi theo anh, em mới có thể sống sót.
Chiếc xe việt dã lái về một kho hàng dựng bằng lá sắt ở nơi sâu nhất trong cứ địa, mặt ngoài kho hàng loang lổ những vết sắt rỉ. Trên trần nhà treo một chiếc đèn lớn, ngoài sân lại dắt mấy sợi dây thừng phơi đồ, bên trên còn đang phơi mấy chiếc qυầи ɭóŧ nam giới.
Hoàn cảnh nơi đây đơn sơ thô kệch không tốt được đi đâu, nhưng nếu so với căn nhà tre sâu thẳm trong rừng thì vẫn khá hơn rất nhiều.
Tắt máy xe, Hoắc Mãng bước xuống vòng ra hàng ghế sau, mở cửa xe ra, hai bàn tay ôm vào hông Lam Vãn, vững vàng bế cô xuống đất.
Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô dắt đến cửa kho, tay kia lôi chìa khóa kho hàng trong túi quần ra, mở cửa.
Lam Vãn vừa bước tới cửa, đôi chân không chịu nghe sai bảo không còn cách nào tiến về phía trước thêm một bước nào nữa, kinh ngạc sững sờ, trố mắt nhìn về cái gọi là "nhà" trong miệng anh.
__________________
🍁Chương 25: Bên trái là đồ trang điểm, quần áo và trang sức, bên phải là những vũ khí có lực sát thương cao
Nơi này quá lắm cũng chỉ có thể coi là một nơi đủ cho người ở, bốn phía có tám cái cửa sổ nhỏ, ngoài cửa sổ là những hàng lan can sắt vây kín xung quanh, tường đồng vách sắt như thể đây là một chiếc lồng giam dùng để nhốt thú dữ.
Trong phòng có tám cái bao cát lớn treo trên trần nhà tròng dài xuống, xung quanh là mấy cái cọc gỗ dựng thẳng, lon bia rỗng và mấy chai thuỷ tinh đựng rượu chất thành một đống lộn xộn, băng vải trắng dính máu vương vãi khắp nơi.
Cách bày biện lộn xộn bừa bãi này y hệt phong cách cẩu thả của anh vậy.
Phía cuối nhà đặt một chiếc giường lớn êm dày rắn chắn, sau giường dựng thẳng một giá đỡ bằng sắt cao ba tầng, phóng mắt lên chỉ thấy một đống đen thui, nhìn kỹ, trên đấy là tám cây súng hạng nặng và bốn khẩu súng ngắn tiêu chuẩn, trông rất kinh khủng đáng sợ.
"Vào nhà chờ anh." Hoắc Mãng vươn tay đẩy cô gái cô đang chần chừ không nhúc nhích ở cửa kho hàng.
Lam Vãn siết chặt tay bước vào, vòng qua lon nước lăn đến bên chân, kinh hồn bạt vía ngồi vào một góc quạnh quẽ ở cuối giường.
Cô cúi đầu không dám nhìn mấy thứ đồ đen thùi lùi chỉ xuất hiện trong chiến tranh kia, nghe thấy tiếng bước chân mới dám ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Trên vai Hoắc Mãng đeo một túi du lịch quân lịch, tay ôm hai cái rương lớn chồng lên nhau đi đến cuối giường, vung tay ném túi du lịch lên giường.
"Xem thử đi, quà tân hôn." Đôi mày kiếm của anh nhướn lên, ra hiệu cô mở hòm ra.
Lam Vãn khi này mới chú ý đến cái rương, mười đầu ngón tay chần chừ miết mép vải ở váy, chậm chạp không dám nhúc nhích.
Tân hôn à, cô nhớ đến hôn lễ được cử hành trong bão táp mưa sa, sấm chớp rền vang kia, giữa mi dài mắt hạnh đều ẩn chứa một loại cảm xúc phức tạp.
Tên đàn ông lỗ mãng có lẽ đã quá quen với sự lề mề của cô tiểu thư nhà giàu.
Hoắc Mãng cũng chẳng thèm nói nhảm với cô, lật tay lôi hết mấy thứ đồ bên trong hai cái rương ra ném hết một mạch lên giường.
Quả nhiên, mặt giường lúc này chất đầy những mặt hàng xa xỉ, quần áo, nước hoa, mĩ phẩm, skincare, còn có mấy bộ áo ngực và quần lót của phụ nữ, thậm chí những đồ dùng hàng ngày như băng vệ sinh cũng được chuẩn bị rất nhiều.
Hoắc Mãng tiện tay cầm lên một chiếc croptop nhỏ làm bằng lụa xám, lật mác áo ra, nhìn thấy mấy dòng chữ nhỏ tiếng Anh, nhíu mày mất kiên nhẫn hỏi: "Mấy thứ này đều là cái quái gì vậy?"
Anh lại luồn một bàn tay to vào trong đống quần áo lôi ra một quần chiếc quần đùi lụa khác ném vào ngực cô: "Thay đi, chuẩn bị đi ngủ." Lam Vãn liếc mắt nhìn vào croptop và quần đùi trong tay, là hàng hiệu Balenciaga bản limited, thế mà vào tay anh lại y hệt như mấy thứ rác rưởi, vò nhăn rồi ném loạn.
Cạnh cô, Hoắc Mãng trong nháy mắt đã cởi sạch quần áo trên người, chỉ chừa lại một chiếc quần sịp đen nhánh, anh duỗi tay ra sau, thân hình mạnh mẽ rắn chắc sải từng bước dài về phía kệ sắt đang bày những thứ vũ trang hạng nặng.
Anh lôi bốn cây súng ngắm từ trong kệ sách ra, động tác ổn trọng, đến cả vẻ mặt xưa nay kiệt ngạo bỗng trở nên hơi nghiêm túc, anh cất súng ngắm sang ngăn chứa súng ngắn, chừa ra một nơi cho cô chứa đồ. "Em dọn dẹp lại mấy thứ đồ đó rồi cất vào đây." Anh trầm giọng nói với cô, tiện tay lấy một cây súng bắn tỉa Barret M95 ngồi lên mép giường, lôi ra một chiếc khăn mặt sạch sẽ trong túi du lịch, bắt đầu lau thân súng.
Lam Vãn nghe anh nói thế, chần chừ một lúc lâu mới bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ, chậm rãi xếp gọn mấy bộ quần áo váy đầm bừa bãi trên giường vào ngăn chứa trên tủ sắt, lại phân loại rồi cất kĩ những thứ vật dụng hàng ngày khác.
Bên trái là đồ trang điểm, quần áo và trang sức, bên phải là súng ống vũ khí có lực sát thương cao.
Cảnh tượng trên kệ khác biệt lạ thường, ranh giới hai bên được vạch ra rõ ràng, nhưng lại cùng tồn tại một cách kì lạ. Cô vừa dọn dẹp xong, anh cũng đã lau sạch súng rồi cất lên giá đỡ.
Trong ánh nhìn chăm chú của người đàn ông trẻ tuổi, cô gái nhỏ miết chặt croptop và quần đùi trong tay, hai má ửng hồng, ấp a ấp úng hỏi: "Có nơi nào có thể tắm không?"
Anh cúi đầu hít hít cổ cô, lại còn thản nhiên như không mà bảo: "Em cũng có hội đâu, hơn nửa đêm rồi, còn tắm cái gì."
__________________
🍁Chương 26: Này này, rửa mông mà cũng phải tắt đèn à
Em... Đôi mắt sáng ngời của cô chớp chớp, úp úp mở mở khó mở miệng, em muốn đi tắm trước rồi mới đi ngủ.
Khắp người đều là mồ hôi, lại có cảm giác đau đớn âm ỷ giữa hai chân, chất dịch trắng đục trơn ướt vẫn còn đọng lại ở trong đùi trong, dinh dính nhớp nháp khiến cả người cô vô cùng khó chịu.
Người đàn ông thô lỗ ngồi xuống giường, thành thục kéo quần xuống đến hông, đung đưa thân thể đàn ông nam tính trần trụi cường tráng, bàn tay vỗ vỗ xuống giường, nói: "Ngày mai thì tắm, lại đây đi ngủ thôi."
Anh vươn vai bả vai rộng lớn, dẫn đầu nằm vào trong túi ngủ trước, rời khỏi Tam Giác Vàng đi đến vùng biên giới Trung Quốc - Myanmar cũng đã hơn nửa tháng,
đi đến vùng biên giới đánh quyền luôn luôn phải đề phòng đối phương hạ độc ám sát, cả thể xác và tinh thần lúc nào cũng ở trạng thái căng thẳng, hôm nay coi như là quay về đến đại bản doanh, tâm trạng có thể buông lỏng trong một khoảng thời gian ngắn.
Còn thay đổi thói quen thường ngày một mình một giường của mình, còn có thể ôm cô vợ nhỏ thơm ngọt ngào vào lòng.
Hoắc Mãng nằm ngửa để lộ ra bộ ngực màu đồng rắn chắc khỏe khoắn, ngáp to một cái, đôi mắt đen láy khẽ nhắm lại, kê cánh tay gối ở sau đầu, nhìn cô gái đang chậm chạp bất động đứng ở cạnh giường, thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô vì ngượng ngùng mắc cỡ mà đỏ ửng cả lên, tư thế đứng không tự nhiên, đôi bàn tay trắng nõn mịn màng nắm chặt lấy mép váy, vẻ mặt thẹn thùng khó nói.
Ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn chăm chú vào vệt nước trắng đục đã khô ở bắp chân cô, đó chính là hormone mà mới vừa rồi anh bắn ra lúc ở bên cạnh lan can của sàn đấu quyền anh dưới lòng đất, ừm, nhất định phải có trách nhiệm lau sạch sẽ cho cô.
Em có thể đi rửa mông được không? Người đàn ông cường tráng híp mắt lại liếc nhìn đồng hồ trên tường, giọng điệu nặng nề, nửa đêm rồi mà em còn đi đun nước để tắm rửa, đun xong thì trời cũng sáng rồi, đêm nay em mà đi tắm thì cũng không cần phải đi ngủ nữa.
Được lắm. Bởi vì lời nói thô lỗ của anh mà hai má cô lại càng đỏ hơn, gật đầu đồng ý, ngay cả một lời cũng không dám nói ra.Hoắc Mãng chống một tay lên chiếc giường dày êm ái khoan thai đứng dậy, không biết anh ở cái xó xỉnh nào lấy ra một cái chậu nhựa vẫn còn sử dụng được, nửa đêm ngoài trời tối đen tĩnh mịch, thân hình cường tráng để trần cũng không cần phải né tránh người khác, cầm chậu đi ra bên ngoài nhà kho.
Anh là đàn ông, thường ngày đi tắm cũng chỉ dùng một chậu nước giếng, dội một chậu nước lạnh lớn từ đỉnh đầu xuống cũng không sợ hãi.
Nhưng cô thì không thể như thế được, anh không muốn để cô vợ nhỏ mình mua về này vừa mới hết sốt xong thì lại có thêm bệnh mới, như vậy chỉ kéo dài thêm nhật trình sinh con của anh thôi.
Cuối cùng thì nửa đêm rồi Hoắc Mãng còn phải lấy một nửa chậu nước, đun sôi sau đó còn cẩn thận thử độ ấm cho cô, bận rộn cả nửa tiếng anh mới đặt chậu nước ấm vào tay cô.
Rửa đi.
Anh cúi người đặt chậu nước xuống bên giường, rồi lại nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi, anh tỉnh dậy nhanh mà chìm vào giấc ngủ cũng nhanh, còn chưa đầy hai phút từ chóp mũi cao thẳng của anh đã truyền ra tiếng ngáy nhè nhẹ rồi.
Lam Vãn ngại ngùng nói cảm ơn anh, thấy anh lại lên giường đi ngủ rồi, bước chân nhẹ nhàng lặng lẽ tìm công tắc đèn tắt đi, sau đó mới quay trở lại bên giường, cởi váy với quần lót đã bẩn của mình ra, ngồi xổm xuống ngâm nơi riêng tư của mình vào chậu nước ấm, để làm giảm bớt vài phần đau đớn.
Này, rửa mông mà cũng phải tắt đèn à? Người đàn ông thô ráp khép mắt lim dim trên giường bỗng khó chịu nói không nên lời, nhíu mày lật người lại.
Cô kinh sợ hét lên một tiếng rồi lại vội che miệng lại, suýt nữa thì trượt chân ngã ngồi xuống chậu nước rồi.
__________________

🍁Chương 27: Tôi là người đã tự tay bắn chết người anh em của mình, quay trở lại quân đội, còn có thể làm gì chứ?
Tắt đèn rồi, trong nhà kho là một mảnh tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng rửa thân dưới của cô cũng chẳng có gì thú vị cả.
Hai hàng lông mày thô thô đen sẫm của Hoắc Mãng cau chặt lại không vui chút nào, hai tay vòng sau lưng điên cuồng cào cào vào vai sau hai cái, lật người lại nhắm
mắt ngủ thật.
Cô gái ngồi bất động ở trong chậu nước, đợi đến khi nước nguội đi mấy phần rồi mới đứng dậy, nhẹ nhàng mặc lại quần lót với chiếc quần đùi có dây đai mà anh đưa cho, cẩn thận vén một góc chăn lên co người nằm vào mép giường dày dặn êm ái.
Cô vừa mới nằm xuống, thì lồng ngực cứng rắn nóng bỏng của anh đã áp sát sau lưng, một cánh tay khỏe khoắn nặng trình trịch đè lên người cô, bàn tay lớn choàng qua eo cô, lòng bàn tay chai sần thô ráp như vô tình cố ý chạm vào ôm trọn lấy hai bầu ngực đầy đặn mềm mại được bao bọc lại trong lớp áo lót bằng tơ lụa.
Cũng may mà anh không có thêm hành động gì nữa, bả vai cứng ngắc của cô gái ngay lập tức thả lòng rất nhiều, tiếng ngáy nhẹ nhàng trầm ổn quen thuộc của người đàn ông vang lên văng vẳng bên tai, cô nhắm mặt lại chìm vào giấc ngủ.
Đây là đêm đầu tiên bọn họ ngủ cùng nhau từ khi đến Tam Giác Vàng.
Nguy hiểm thường thường trôi nổi ở mặt ngoài của sự bình yên tĩnh lặng, ở vùng châu thổ anh túc này từ trước đến nay chưa hề có được một phút giây an tĩnh nào. Các thế lực buôn ma túy với tổ chức vũ trang đã hợp lại kết thành đồng minh, chúng đã từng góp vốn vào mời một tiểu đội lính đánh thuê ngoại quốc với khoản tiền to lớn kếch xù.
Đại đa số lính đánh thuê quốc tế đều là lính đặc chủng đã giải ngũ, vì ham muốn của bản thân mà phản bội tín ngưỡng của chính mình.
Hai năm trước, tiểu đội lính đánh thuê ngoại quốc đã tập kích bất ngờ vào hệ thống phòng thủ quân sự của quân Độc Lập đóng quân ở phía Bắc Myanmar, trong trận chiến đó, cả hai bên đều bị tổn thất nặng nề.
Sau khi phục hồi sức khỏe, để đoạt lại các trạm kiểm soát ở giao lộ vận chuyển ma túy, các trùm buôn ma túy với các tập đoàn vũ trang lại bỏ ra một khoản tiền lớn để mời quân đội lính đánh thuê, bắt đầu từ Tam Giác Vàng, con đường thủy sông Mê Kông vào trong biên giới đất liền buôn bán ma túy và heroin lại được mở trở lại.
Rạng sáng tầm hơn năm giờ ngày hôm sau, ở phía chân trời vùng Tam Giác Vàng xuất hiện một vệt trắng bạc, hai chiếc xe quân dụng ngụy trang thành xe địa hình lái vào đại bản doanh, chạy vào nhà kho hẻo lánh ở tận sâu bên trong.
Chiếc xe phía trước còn chưa dừng lại, một người lính Đông Nam Á da ngăm đen thân hình cường tráng đã nhảy ra khỏi xe, bốt quân đội giẫm bẹp mấy cái lon nằm rải rác ở trong sân, giơ tay đập mạnh cửa nhà kho.
Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!
Rầm một tiếng rồi lại một tiếng, tiếng đập cửa vang vọng chấn động đến tận trời, khiến người nghe phải kinh hồn bạt vía.
Nửa phút sau, cửa nhà kho được mở ra từ bên trong, người đàn ông cao lớn vạm vỡ trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần sịp, ngũ quan sắc sảo góc cạnh rõ ràng bày ra vẻ mặt u ám vì bị người khác quấy ray.
Không đợi Sát Tụng mở miệng, Hoắc Mãng ngoảnh đầu nhìn cô gái đang ôm chăn co rúm lại vì bị tiếng đập cửa to lớn đánh thức, quay người kéo chặt cửa nhà kho lại đẩy Sát Tụng ra sân nói chuyện.
Anh biết tại sao mà Sát Tụng lại lo lắng không yên đi tìm mình thế này.
Nửa tiếng trước, tư lệnh Nopa đã gọi điện cho anh hạ lệnh tử, lệnh cho anh phải rời khỏi vùng Tam Giác Vàng quay về quân đội đưa tin, lệnh cưỡng chế cấm anh lên sàn đấu đánh nhau với quân lính đánh thuê Afghanistan.
Tia nắng đầu tiên mọc lên từ chân trời chiếu rọi lên sườn mặt sắc sảo kiên cường của chàng trai trẻ, anh xách cái xô sắt đến bên chiếc máy bơm nước trong sân, mở vòi nước, đặt xô xuống đất hứng nước.
Nhóm lính đánh thuê đó chính là nhóm người đã bắt cóc Đồ Ngang, bọn chúng đã tiêm heroin vào người anh, ép anh hút cần sa, hành hạ anh đến mức người không ra người ma không ra ma!
Sát Tụng căm phẫn gào thét, trong cơn tức giận thiêu đốt khắp người anh giơ chân đá đổ thùng sắt đang hứng nước ở trên mặt đất.
"A Mãng, năm đó mày đã nổ súng cho Đồ Ngang được chết thanh thản rồi, tạo không muốn người tiếp theo sẽ là mày, mày hiểu không?"
Tiếng xô sắt va đập xuống mặt đất đã hoàn toàn châm lên toàn bộ quá khứ của anh.
Nó giống như là vòng chốt của lựu đạn, sau khi giật dây ra, kéo theo sau đó chính là trận nổ tan xương nát thịt.
Đôi mắt của Hoắc Mãng đen thẫm trầm xuống tàn ác, hai tay kéo cổ áo ngụy trang ngắn tay của Sát Tụng, yết hầu chuyển động, nghiến răng nghiến lợi khàn giọng chất vấn từng câu từng chữ: "Một người đã tự tay bắn chết anh em của mình, trở lại quân đội, còn có thể làm gì chứ?"
__________________
🍁Chương 28: Còn không bằng kiếm lấy cô vợ sinh một đứa con sống cuộc sống bình thường, đêm đến thì làm trận rồi đi ngủ cũng thoải mái rồi
Đó là mệnh lệnh của tư lệnh, tạo với mày đều biết rõ ở trong lòng. Sát Tụng ngang nhiên giơ tay ra ấn chặt bờ vai rộng khỏe khoắn của Hoắc Mãng, thi hành mệnh lệnh là trách nhiệm của quân nhân, anh không sai!
Hoắc Mãng hừ một tiếng, hai tay buông cổ áo của Sát Tụng ra, đồng tử đen láy hung ác nham hiểm bừng lên sự căm hận, lấy một cái xô sắt khác hứng lấy nửa thùng nước lạnh, rào một tiếng đổ toàn bộ chậu nước vào thẳng đỉnh đầu.
Nước lạnh làm kích thích cả người từ đỉnh đầu đến tận lòng bàn chân anh, từng giọt nước xuôi theo từng tấc từng múi cơ bắp rõ ràng cứng rắn như thép của anh chảy xuống.
Sau khi cơn tức giận đã nguôi ngoai đi một chút, giọng điệu của người thanh niên cũng dần dần bình tĩnh lại: "Quay về báo cáo với tư lệnh, trận đấu với nhóm lính đánh thuê Afghanistan đó tôi nhất định phải đánh, là sống hay là chết, tôi mới là người có quyền quyết định cuối cùng."
Sát Tụng bởi vì những lời này của anh mà nổi giận đùng đùng, một chân giẫm lõm cái xô sắt đang nằm lăn lóc trên mặt đất, quay người bước nhanh về xe việt giã quân dụng, đóng sầm khung cửa xe lại, tức giận rống to quát chửi hai tên thuộc hạ đang ngồi ngơ ngác ở ghế lái hai câu bằng tiếng Myanmar.
Binh lính lái xe bị dọa cho sợ hãi liền vội vàng khởi động động cơ, quay đầu xe rời khỏi sân, chiếc xe việt giã phía sau cũng vội vàng theo sát, chỉ sợ bị cơn tức giận của trưởng quan liên lụy đến mình.Hoắc Mãng nhìn theo hướng hai chiếc xe việt giã quân dụng rời đi, đợi đến khi hai chiếc xe đã chạy xa không còn nhìn thấy tăm hơi đâu, mới khom lưng xuống nhặt cái xô sắt vừa bị Sát Tụng giẫm bẹp lên.
Anh đưa một tay đặt vào chỗ bị lõm ở thành trong của xô sắt, tay còn lại thì ấn ở thành ngoài vẫn còn nguyên vẹn, hai lực thô bạo trong ngoài kết hợp lại, nhẹ nhàng dễ dàng ấn xô sắt hồi phục lại hình dạng ban đầu, anh lại đặt nó xuống vòi nước hứng nước.
Hứng đầy nước rồi xách xô nước đổ vào cái thùng lớn ở trong sân, rồi lại hứng nước lại đổ, lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi.
Việc này đối với anh mà nói nó không tốn chút sức lực nào, là anh đang cố chấp phân cao thấp với đang cố chấp phân cao thấp với chính bản thân mình, lúc đổ nước còn cố ý làm vương nước chảy xuôi theo thùng nước, cái sân vốn dĩ cũng không được tính là sạch sẽ sau vài lần cố ý làm vương vãi của anh đã biến thành một mảng lõng bõng toàn nước là nước.
Dòng nước trộn lẫn với lớp bùn đất chảy róc rách tràn ra ngoài sân, lúc lan ra bên ngoài chảy qua cô gái xinh đẹp trang điểm đậm đang uốn éo eo đi qua.
Cô gái xinh đẹp nhìn đôi giày mới bị dòng nước chảy thấm ướt, nhớn nhác mắng chửi vài câu tiếng Thái, giậm chân với người thanh niên đang nhìn xa xăm đổ nước trong sân, bỗng nhiên kinh ngạc vui mừng kêu lên một câu tiếng Trung: "Ơ, này, anh trai, anh Hoắc Mãng."Hoắc Mãng nghe thấy có người gọi tên mình, dừng nhịp đổ nước, đặt xô nước xuống dưới đất, đồng tử đen láy liếc nhìn về phía người phụ nữ nóng bỏng đang uốn éo eo từ ngoài sân đi vào đây.
Kunman, là nữ hoàng đồng bóng lằng lơ, mấy năm trước ở Thái Lan bị bán đến vùng Tam Giác Vàng làm gái mại dâm, không nói được tiếng Myanmar, ngược lại lại nói được hai câu tiếng Trung không lưu loát lắm.
Tạ ơn trời đất, cuối cùng anh cũng từ Đại Lục trở về rồi. Anh đẹp trai người Myanmar này, chị Kunman nhớ anh chết đi được. Cô gái xinh đẹp hưng phấn kích động thậm chí là khoa trương lên, cô mặc bộ váy trễ ngực lộ ra cả đường cong nóng bỏng, đi lên lắc lư trái phải bên cạnh anh, liếc mắt đưa tình với anh. chi Kunman còn muốn đợi anh quay lại, làm người phụ nữ đầu tiên được lên giường với anh đấy. Cẩn thận liếm láp cơ bụng cơ ngực này, rồi lại liếm đến cái to lớn...
Nói rồi Kunman nghiêng người liếc mắt cười chỉ tay vào viên đạn cộm lên bên dưới chiếc quần lót.
Người phụ nữ đầu tiên được lên giường?
Người đàn ông trẻ tuổi to lớn người Miến Điện nghe những lời này của nữ hoàng đồng bóng lằng lơ xong, nghe thế nào cũng thấy kỳ cục, hai bên thái dương nổi lên gân xanh, khóe mắt giật giật, vội vàng nắm chặt lấy cánh tay đang duỗi ra của Kunman, da đầu căng lên chuyển chủ đề, cứng nhắc hỏi: "Gần, gần đây làm ăn ở khu đèn đỏ có ổn không?" "ổn cái gì chứ." Kunman lại duỗi tay quấn lấy cánh tay của anh, còn giậm giậm chân: "Anh không đến uống rượu, thì chẳng có ai cho tiền boa cả. Những tên quỷ nghèo nàn đó chỉ biết quan tâm trên giường sung sướng la hét như nào thôi, lúc xuống giường xách quần trả tiền thì đều không muốn nhận người nữa."
Kunman thu lại vẻ mặt trêu đùa của anh, cảm thán: "Haiz, vẫn là anh tốt nhất, đến khu đèn đỏ chỉ uống rượu đánh bạc, tiền boa của anh cũng đủ để bọn tôi sống được nửa tháng ấy chứ."
Sau khi đánh thắng một trận quyền anh nhận được tiền thưởng, anh thường đi đánh lớn ở sòng bạc Hoàng Gia, đến khu đèn đỏ uống rượu như một thú tiêu khiển, nhưng từ trước đến nay anh không bao giờ bỏ tiền ra mua gái mại dâm.
Bởi vì trước đây Sát Tụng đã nói với anh, đã đi chơi gái càng là gái xinh đẹp thì càng phải đeo bao.
Anh vừa nghe xong, đối với chuyện muốn tìm gái mại dâm cũng chẳng còn tâm tình gì nữa, buổi tối khi đi ngủ anh còn hiếm khi mặc quần lót bó buộc, càng huống chi là làm chuyện này mà lại còn vướng một lớp màng ngăn cách.
Hoắc Mãng cảm thấy bỏ tiền ra như vậy thì không xứng đáng, còn không bằng kiếm lấy cô vợ sinh một đứa con sống cuộc sống bình thường, đêm đến làm trận rồi đi ngủ cũng thoải mái rồi.
Cuối cùng thì số tiền mà những năm qua bản thân không bỏ ra ở phương diện này, anh đều đưa hết cho bọn buôn người vào mấy ngày trước rồi.
"Ngày mai anh đến khu đèn đỏ uống rượu không?" Kunman liên tục chớp mắt nhìn anh, ba lớp lông mi giả còn có thể quạt ra một cơn gió nhỏ nữa. "Đi nhé, anh vừa trở lại, chị Kunman mời anh uống rượu nhé, A Tuyền với Sa Di đều rất nhớ anh đấy, dẫn theo cả người anh em sĩ quan quân đội của anh đến vui vẻ luôn."
"Sai Di để lại cho anh một chai rượu ngon rồi."
"A Tuyền nghe anh vào đại lục đánh quyền anh, đã khóc nguyên một buổi tối đấy, thậm chí khách cũng chẳng có bao nhiêu người."
Kunman không cho anh bất kỳ cơ hội nào để mở miệng từ chối, thứ tiếng Trung với giọng điệu kỳ quặc bắn ra liên tục như là pháo dụ dỗ anh đi.
Hoắc Mãng xưa nay đều là người thẳng tính không có văn hóa, cũng không có sợi dây thần kinh nào giỏi giao thiệp với phụ nữ, chứ huống hồ gì trước mặt là nữ hoàng lẳng lơ đã thành tinh này chứ.
Trong lòng anh chỉ cảm thấy đẳng cấp đồng bóng lẳng lơ của nữ hoàng quả nhiên là không giống người khác, có thể nói bô bô một tràng tiếng Trung xen lẫn tiếng Thái, nói xong thậm chí cũng không thở gấp một hơi nào.
Không có ai để ý đến, cánh cửa nhà kho ở đằng sau đang từ từ mở ra, tiếng cửa kẽo kẹt kinh động đến người ở trong sân."Xin lỗi, xin lỗi." Lam Vãn hô nhẹ một tiếng, giơ hai tay lên che mặt, xin lỗi theo bản năng.
Mắt thấy một người đàn ông chỉ mặc mỗi chiếc quần lót với người phụ nữ ăn mặc hở hang ở trong sân, hình ảnh đập vào mắt chấn động không nhỏ, thậm chí cô còn không kịp nhìn rõ người đứng trong sân là ai nữa.
Hai tay cô che kín cả khuôn mặt nhỏ nhắn lại, mù mịt lùi về phía sau hai bước, liên tục nói xin lỗi: "Xin lỗi, làm phiền rồi, tôi không biết là trong sân có người, xin lỗi, xin lỗi nhé." Nói xong còn đóng chặt cửa nhà kho lại, dựa lưng vào cánh cửa, nhịp tim đập điên cuồng cũng từ từ bình thường trở lại.
Người đàn ông đó là Hoắc Mãng không sai rồi, nhưng vừa rồi ở trong phòng rõ ràng là cô nghe thấy anh nói chuyện với một người đàn ông mà, sao đột nhiên lại biến thành phụ nữ thế này?
Rầm rầm.
Người đàn ông ở bên ngoài đập rầm rầm cánh cửa đến mức cánh cửa chấn động rung lắc, làm cho cô kinh hồn bạt vía.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gào rống vô cùng giận dữ của người đàn ông.
"Mở cửa! Đi ra đây! Nhìn thấy phụ nữ là bỏ chạy, không biết hỏi ông đây cô ta là ai sao?"
__________________
🍁Chương 29: Ở đây an toàn. Anh lời ít ý nhiều trả lời cô, không ai dám động đến em cả
Cánh cửa nhà kho bằng sắt lạnh ngắt cứng ngắc vang lên tiếng rầm rầm, hoàn toàn ngăn cách hai loại cảm xúc khác nhau của đôi trai gái trẻ.
Cô gái dựa sát vào cánh cửa đang nhẹ nhàng xoa ngực an ủi bản thân, hai má đã đỏ ửng cả lên rồi. Vẻ mặt vẫn còn lúng túng kinh ngạc, bên tai vẫn còn vang vọng lại tiếng anh dùng sức đập cửa rầm rầm, nên chẳng nghe rõ anh muốn mình hỏi anh cái gì.
Cô nhẹ nhàng từ bên trong mở cánh cửa sắt ra, tầm mắt vừa hay đối diện với cơ ngực rộng lớn săn chắc khỏe khoắn của người đàn ông trẻ tuổi, liền ngại ngùng cụp mắt xuống, mười ngón tay nhỏ nhắn vặn vẹo quấn quýt vào nhau, ở trong ánh mắt âm trầm sâu như hồ nước của anh, không có chỗ nào có thể lánh thân. Nhất thời, cả ba người có mặt ở đấy đều rơi vào sự im lặng kì dị.
Kunman nhấc đôi giày cao gót màu đỏ bước đến đầu tiên, nhìn cô gái nhỏ với chàng trai ở trước mặt, hiểu rõ quan hệ giữa hai người bọn họ, giúp bọn họ phá vỡ sự im lặng quỷ dị này, hướng về phía Lam Vãn chắp hai tay trước ngực thực hiện nghi thức chào kiểu Thái Lan, dùng tiếng Thái chào cô: "Sa - wa - dee - kaa."
Lam Vãn ngẩn người một lúc, rồi lập tức mỉm cười lễ phép, cũng chắp hai tay lại ấm áp nói: "Xin chào."
Cô không nghe thấy bất kỳ sự bất mãn nào trong giọng điệu của Kunman, như thể cô ta chẳng để ý chuyện cô đột nhiên bắt gặp hai người họ đang nói chuyện trong sân vậy. Đôi môi đỏ mọng của Kunman cong lên đánh giá cô gái xinh đẹp trắng trẻo nõn nà trước mặt, dùng thứ tiếng Trung không thông thạo lắm của mình thốt lên tán thưởng: "Chà, anh trai Miến Điện của tôi ơi, cô vợ nhỏ mà anh mang về từ Trung Quốc còn xinh đẹp hơn A Tuyền nhiều nha."
Gương mặt tuấn tú của Hoắc Mãng đột nhiên tối sầm lại, anh đột nhiên cảm thấy gân xanh trên trán đang nhảy dựng cả lên, ánh sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt dần dần dữ tợn, hội tụ thành mảng sáng tối âm trầm u ám.
"Vậy tôi đi trước nhé, ông chủ còn đợi tôi quay về chuẩn bị tiết mục tối nay nữa." Kunman hài lòng nói đùa, trước khi đi còn tiến lên chắp hai tay với Lam Vãn, chân thành nồng nhiệt mời cô: "Em gái nhỏ, phong cảnh ở Tam Giác Vàng này cũng đẹp lắm, đợi vài ngày nữa chị đưa em đi vài vòng nhé."
"Cảm ơn." Lam Vãn khách sáo chắp hai tay đáp lại lần cuối cùng, nhìn theo Kunman xoay eo lắc mông bước ra khỏi khoảng sân nhỏ của nhà kho.
Nhìn thấy bóng lưng đỏ tươi kia biến mất ở chỗ rẽ, cô mới thu hồi tầm mắt, sự ngại ngùng cuối cùng cũng kết thúc êm đẹp, nhưng người đàn ông còn lại vẫn cau chặt mày vẫn chưa giãn ra.
"Kunman là nữ hoàng lẳng lơ đến từ Thái Lan, Sa Di là quản lý sòng bạc, A Tuyền là gái ở khu đèn đỏ." Trước nay Hoắc Mãng làm việc vẫn luôn ngay thẳng, thẳng thắn nói rõ quá khứ của mình với những cô gái kia cho cô vợ trẻ của mình biết."Trước đây anh có đi đánh bạc ở sòng bạc Hoàng Gia, có gọi bọn họ ngồi chơi cùng một bàn." Anh cắt ngang chủ đề một cách thẳng thắn thô lỗ: "Nhưng chưa hề ngủ với bọn họ, lên giường với họ phải đeo bao, khó chịu anh không chịu được."
Lời giải thích bất thình lình này khiến cô không kịp trở tay, cô mím chặt đôi môi nhỏ xinh như hoa anh đào gật đầu, cũng không biết phải đáp lại như thế nào.
Hoắc Mãng cũng không quan tâm cô có tin hay không, kéo tay cô vòng đến chỗ anh vừa mới lấy nước, cầm xô sắt đến bên máy bơm nước tiếp tục hứng nước.
Anh là đàn ông, hành xử lúc nào cũng thẳng thắn dứt khoát, chuyện anh đã giải thích rồi thì anh cũng sẽ không lề mề châm chạp giải thích lại lần hai. Oll 35%
Bên cạnh chỗ lấy nước chỉ có một cái lốp xe bỏ đi, anh đặt cô ngồi vững vàng lên trên lốp xe, rồi mới lần lượt lấy xô sắt hứng nước đổ nước vào thùng.
"Anh làm gì vậy?" Cô chủ động hỏi: "Buổi sáng chỉ rửa mặt súc miệng cũng đâu cần nhiều nước như vậy chứ."
"Tắm cho em." Hoắc Mãng đổ nước từ trong xô vào thùng, mỉm cười nói đùa: "Nửa đêm không phải là nhao nhao lên đòi đi tắm sao?"
Mỗi lần đánh quyền xong, toàn thân mồ ướt đẫm mồ hôi nhễ nhại toàn mùi mồ hôi anh cũng có thể đặt lưng nằm xuống giường ngủ được, nhưng cô không giống anh, tiểu thư khuê các như cô không thể sống cuộc sống man rợ như anh được.
"Em... Em không có nhao nhao đòi đi tắm."
Lam Vãn xấu hổ cụp mắt xuống, nhỏ giọng vặn lại cho mình. Rõ ràng là cô chỉ hỏi em có thể đi tắm được hay không thôi mà.
Cuộc sống ở đây cũng coi như là thuận tiện thoải mái hơn so với những ngày ở trong núi sâu rừng già lúc ở phía Bắc Myanmar, không thể dùng xoong nồi củi lửa, đồ dùng để tắm cũng gần giống như cái chậu nhựa mà cô nhìn thấy ở trong cabin của anh ở biên giới Trung Quốc-Myanmar.
Hoắc Mãng đổ một thùng nước lớn vào trong một cái túi lớn màu đen không thấm nước, treo lên ở nhà kho, vòi hoa sen rủ xuống mái hiên nhà kho, nhưng hơn một tháng anh không quay về, công tắc của túi nhựa không thấm nước có chút lỏng lẻo bị rũa.
Anh quay trở lại nhà kho cầm lấy hộp dụng cụ, lấy ra chiếc cờ lê vặn chặt công tắc nhựa.
Sống lưng rộng rãi to lớn màu đồng dựa về phía mặt trời, sắc trời Tam Giác Vàng sáng lạn rực rỡ, bầu trời quang đãng vạn dặm, ánh sáng chiếu rọi lên những giọt mồ hội lăn rơi trên cánh tay cường tráng của anh tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cô gái ngồi trên lốp xe, đưa bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn lên che chắn tia sáng chói mắt, ban ngày mới có thể nhìn rõ môi trường xung quanh, nghi ngờ hỏi anh: "Tại sao anh lại không sống ở một nơi tốt hơn?"Cô biết, Hoắc Mãng không thiếu tiền, anh có thể vung tay xa xỉ mua mình về nhà, trang sức châu báu đựng trong những hộp bằng vải nhưng kia có giá trị không hề nhỏ.
"Ở đây an toàn." Anh lời ít ý nhiều trả lời cô: "Ở đây không ai dám đến động vào em."
Đi ra ngoài, trùm buôn ma túy với nhóm lính đánh thuê Afghanistan nhìn chằm chằm anh như hổ đói, nhóm lính đánh thuê Afghanistan chỉ hận không thể đánh chết anh ở trên võ đài quyền anh.
Năm đó, để cướp Đồ Ngang từ trong tay trùm buôn ma túy với tập đoàn vũ trang về, anh với Sát Tụng đã giết chết không ít lính đánh thuê.
Những chuyện này, không đáng để nói với cô gái yếu đuối như cô.
__________________
🍁Chương 30: Với đôi tay đôi chân mảnh mai nhỏ nhắn này của em, chỉ cần giữ eo là có thể đâm vào rồi, trốn có tác dụng gì chứ?
Thiếu nữ yếu đuối mềm mại tự biết mình phản kháng không có tác dụng gì, nhưng lần nào anh cũng làm thô bạo như vậy, khiến chỗ giữa hai chân cô vẫn luôn âm ỉ đau đớn vì bị rách ra. Tối qua ngâm nước nóng mới dịu đi được một chút, thân thể non mềm không chịu nổi những lần va chạm thô bạo mạnh mẽ liên tục của anh nữa.
Đôi mắt cô lấp lánh ánh nước, nửa cặp ngực sữa lộ ra ngoài, xương hàm căng lên vì tủi thân, cảm nhận được dương vật thô to sừng sững giữa hai chân, cả người cô đều run hết cả lên.
"Sợ gì?" Hoắc Mãng hơi giận nhíu mày, hông bắt đầu đẩy về trước, dù là cách nhau một lớp vải, nhưng độ cương cứng đáng sợ kia đã tỏ rõ ham muốn tình dục đang thiêu đốt anh. Cô sợ mình thực sự sẽ mang thai sinh con, không biết mình với những cô gái bị bán đi ở trong phim có giống nhau không, có phải cũng sẽ không thể thoát khỏi cái nơi gọi là Tam Giác Vàng này không.
Hoắc Mãng không chú ý đến nỗi buồn thương nhớ nhà của cô gái nhỏ, sửa công tắc van nước xong xuôi, tích đầy một thùng nước ở bên trong, vặn chặt van, hai cánh tay cứng rắn như sắt không tốn bao nhiêu sức lực nhấc túi nước lớn hàng trăm cân lên, nhấc lên một bên vai dễ như trở bàn tay đi đến mái hiên ở nhà kho, trèo lên thang gỗ, đặt túi nước cao su màu đen vào vị trí trên đỉnh nhà kho nơi ánh nắng chiếu thẳng vào.
Bây giờ nước vẫn lạnh, đợi nắng chiếu vào nước ấm lên thì hãy dùng. Không biết từ lúc nào anh đã đi đến bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp nồng đậm kéo cô ra khỏi những suy nghĩ miên man.
Lam Vãn từ từ thu lại tầm mắt đang nhìn về phía Bắc, ánh mặt trời chói mắt đã bị người đàn ông cái bóng cao lớn của anh che hết rồi, thu lại ánh mắt lơ đễnh lẩm bẩm hỏi: "Hoắc Mãng, anh là quân nhân à?"
Anh hơi ngừng lại, tiện tay cầm lấy khăn mặt đang phơi ở trên dây phơi quần áo, lau qua mồ hôi trên mặt với trên cổ vài cái, ngồi lên lốp xe bỏ ở đối diện cô, trầm giọng đáp: "Đã từng"
Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông ở đối diện, ánh mắt khôi phục lại chút thần sắc, hỏi: "Đã từng, vậy thì trước đây anh đã giúp rất nhiều người đúng không?"Người đàn ông tài hoa cương nghị không vội trả lời ngay, lấy khăn mặt quấn lại thấm mồ hôi rơi trên mái tóc ngắn đen tuyền.
Con ngươi đen láy của anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp của cô, nhếch môi hỏi ngược lại: "Giúp đỡ rất nhiều người? Tại sao lại không thể là lính đánh thuê làm sát thủ cho trùm buôn ma túy?"
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, đôi má rạng rỡ xinh đẹp của cô gái trắng bệch ngay lập tức, cô bình tĩnh lại rồi mới nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, hôm trước nghe thấy anh cãi nhau với một người đàn ông ở hàng lang phòng khám, tôi nghe thấy hai người nói tư lệnh gì gì đó..."
Gương mặt anh tuấn của Hoắc Mãng ngay lập tức nghiêm khắc,bàn tay với những vết chai thô ráp nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn mịn màng của cô, lại thêm vài phần tức giận nói: "Sau này không phải là chuyện liên quan đến phụ nữ thì đừng nghe."
Lam Văn không nghe thấy anh có ý trách cứ chuyện cô nghe lén anh nói chuyện, đại khái là cô cũng quen với điệu bộ lời nói hành động của anh rồi, bất kể sự quan tâm nào từ miệng anh thốt ra cũng đều thành giọng điệu cứng rắn cộc cằn hết.
Cô khẽ gật đầu, ngừng một chút rồi dịu dàng nói: "Nhưng mà anh nhìn không giống người xấu."
Mặc dù anh đã làm quá nhiều chuyện tồi tệ quá đáng với bản thân, nhưng cô lại không hề cảm thấy anh là người xấu độc ác chút nào.Anh cười nhẹ, những ngón tay chai sần thô ráp xoa xoa lòng bàn tay mịn màng của cô, lời nói nặng nề. "Bé cưng à, ở Tam Giác Vàng này không có người nào tốt tuyệt đối, cũng không có người nào là người xấu hoàn toàn."
"Vậy thì có phải anh...." lông mi dài của cô khẽ chớp, ngập ngừng hỏi: "Có phải anh đã giết rất nhiều người không?"
"Phải."
"Bọn chúng đều là người xấu sao?" Đôi mắt long lanh của cô nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn của anh, tò mò đợi anh trả lời.
Chàng trai trẻ trước nay làm việc luôn thẳng thắn vô tư, có lời gì cũng nói thẳng thừng trực tiếp bỗng chốc lại yên tĩnh trầm lặng, đối diện với đôi mắt long lanh trong sáng thuần khiết của cô, anh lại không thể nào trả lời câu hỏi của cô được.
Anh không thể nào nói với cô, người anh em đã từng vào sinh ra tử với mình đã chết dưới chính họng súng của anh.
Yết hầu Hoắc Mãng trượt lên trượt xuống, đột nhiên lại chuyển đề tài hỏi cô: "Đói bụng chưa?"
Vẻ mặt nhu mì của cô gái bỗng ngây ra, có chút bất ngờ không kịp phòng bị đối với thái độ vội vàng đột nhiên chuyển đề tài của anh, nhưng cũng hiểu rằng mình không thể hỏi thêm câu nào về chuyện này nữa.
ỌC ỌC.
m thanh ở bụng cùng lúc phát ra với câu hỏi của anh, cô vô cùng khó xử, hai tay che lại cái bụng nhỏ, xấu hổ cúi đầu.
Hoắc Mãng thấy phản ứng ngại ngùng xấu hổ của cô mỉm cười lắc đầu, anh đứng dậy khom người xuống ôm ngang thân hình mảnh mai mềm mại của cô gái nhỏ lên, trong những tiếng nũng nịu của cô, bước những bước vững vàng đi về phía nhà kho làm bằng sắt lá, đi về phía giường lớn, đặt cô nằm ngay ngắn ở giữa giường.
Giường là nơi thực sự vô cùng nhạy cảm, cô nhanh chóng ôm lấy mình, siết chặt đôi vai mảnh khảnh lùi về phía sau vài tấc, sợ hãi dùng chút ánh sáng còn lại nơi khóe mắt nhìn hành động tiếp theo của anh.
Hoắc Mãng đứng ở bên giường nhếch khóe môi lên, cười cách tự bảo vệ vô tích sự của cô, con ngươi đen láy nham hiểm nhìn đôi chân thon dài mịn màng trắng nõn lộ ra ngoài chiếc quần đùi.
Đột nhiên, hai bàn tay lớn của anh nhanh chóng mạnh mẽ kéo lấy mắt cá chân cô, cô kinh hãi hét lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì thân trên nằm ngửa đã bị anh kéo đến mép giường, cặp đùi trắng mịn của cô bị kéo đến gần sát đến bên bụng dưới cường tráng của người đàn ông.
Thân trên cô gái quấn dây đai bằng lụa bị trượt lên, lộ ra nửa bầu ngực mềm mại đầy đặn cao vút của cô, đôi gò bồng đào hồng hào mềm mại như ẩn như hiện, thân thể phụ nữ ướt át dễ dàng kích thích con thú khổng lồ bao bọc dưới quần lót của anh.
Trong lúc hoảng loạn cô muốn kéo đại áo lót xuống, cổ tay lại bị một tay anh ấn chắc lên trên đỉnh đầu, lập tức tủi thân đáng thương che quai hàm lại, lắc đầu nhẹ giọng cầu xin anh: "Không, đừng..."
Hoắc Mãng không hiểu lời từ chối dè dặt của cô, anh nhíu mày khẽ chế giễu: "Với đôi tay đôi chân mảnh mai nhỏ nhắn này của em, giữ lấy eo là có thể đâm vào rồi, trốn có tác dụng gì chứ?"
__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#134