gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Gặp ~

Hiện giờ Jiyeon đang ngồi trên máy bay, lòng háo hức trông đợi máy bay bay thật mau để nó nhanh được gặp uma và papa yêu dấu của nó. Đã rất lâu nó chưa được gặp hai người rồi, cũng đã 4 năm rồi còn gì, không biết họ có ốm đi không, bây giờ thật sự nó cũng không còn nhớ rõ mặt của ba mẹ nữa rồi. Từ khi mới lên 16 tuổi thì Ji đã được ba, mẹ gửi qua Anh sống, muốn Ji tập tính tự lập và có được sự giáo dục tốt nhất, đáng lý thì Ji sẽ được gửi đi từ sớm hơn thế nữa rồi nhưng do ông bà Park thương Ji nên đợi đến khi Ji đủ lớn mới yên tâm gửi Ji đi. Lúc đó Ji dã rất giận họ, Ji nghĩ họ không thương mình nên mới đuổi cô đi đến một nơi xa xôi thế. Nhưng khi lớn lên Ji cũng dần hiểu được suy nghĩ của ba mẹ. Với thân phận là con gái của chủ tịch tập đoàn CCM, tập đoàn lớn nhất châu Á, kinh doanh đủ mọi lĩnh vực, gia tài đồ sộ ai cũng phải thèm thuồng thì cô không thể cứ được bảo bọc suốt ngày mà phải tập cách sống tự lập, phải biết tự lực trong tất cả mọi việc, biết cảnh giác trước sự quan tâm của người khác vì chưa chắc gì họ đã thật lòng. Với ý nghĩ đó Ji sớm đã tôi luyện cho mình một tinh thần thép, cô chưa bao giờ chịu thua dù trong bất kì hoàn cảnh nào, không tin tưởng vào bất kì ai, tự tạo một vỏ bọc lạnh lùng đến hoàn hảo. Ở trường học, Ji là một học sinh xuất sắc được mọi người ngưỡng mộ, thầy cô yêu thương. Nhưng với tính cách của Ji thì Ji không có nhiều bạn bè bên Anh cho lắm, họ đa phần chỉ là ngưỡng mộ Ji mà thôi, rất ít người quan tâm đến Ji thật lòng, Ji biết và cũng không quan tâm đến điều đó nhiều. Vì cô là Park Jiyeon, một con người chưa bao giờ biết để tâm đến ai. Nhưng ẩn sâu trong con người lạnh lùng đó, đâu đó trong tâm hồn Ji vẫn tồn tại một tâm hồn ngây thơ, biết yêu thương và cần sự quan tâm, nhưng có lẽ con người đó đã ngủ quá say và chưa ai có thể đánh thức được nó.

__Park gia__

Mọi người đã thức dậy từ rất sớm vì hôm nay là ngày trọng đại, ông bà Park thì dậy sớm chuẩn bị ra sân bay đón cô con gái cưng của mình. Các gia nhân trong nhà mỗi người một việc cùng chuẩn bị một bữa tiệc thật hoành tráng vì hôm nay chủ tịch Park đã mời rất nhiều bạn trong giới kinh doanh đến để giới thiệu cô con gái xinh đẹp vừa mới tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh ở ngôi trường danh tiếng nhất nhì thế giới với tấm bằng tốt nghiệp loại ưu của mình. Họ diện lên người những bộ quần ống sang trọng, ông Park tuy đã 50 nhưng nhìn phong độ cực. Còn bà Park thì thôi khỏi bàn, bà có thể nói là người phụ nữ không tuổi khi dù tuổi đã thất tuần nhưng vẫn xinh như những cô gái trẻ ( hơi khoa trương xíu ) cũng nhờ có papa và uma như thế nên Ji nhà ta mới trở thành Park mỹ nhân của ngày hôm nay đây. Theo lịch thì đến 8h máy bay mới hạ cánh nhưng mới 7h30 mà họ đã có mặt ở sân bay rồi và cứ như thế đứng đợi Ji trong tâm trạng rất hồi hộp, ông Park cứ nhìn đồng hồ liên tục, mong thời gian trôi qua thật mau để sớm được gặp con gái cưng. Bà Park nhìn thấy thế thì không thể nhịn nổi cười, đường đường là Park Ha chủ tịch tập đoàn CCM mà cũng có lúc hồi hộp đến thế này. Rồi cuối cùng thời khắc mong chờ đã đến, máy bay hạ cánh rồi.

________________________

Jiyeon đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức vì máy bay đã đến, nó đứng dậy vương vai rồi uể oải xách hành lí xuống máy bay, cứ ngống mãi mà chẳng thấy ba mẹ đến đón cô '' cũng 8h30 rồi còn gì, không lẽ họ bận đến nỗi cô con gái duy nhất trở về sau 4 năm xa cách mà cũng không đi đón được sao?'' Ji nghĩ thầm và tự thở dài thương xót cho số phận của mình. Thế là cô dành đi bộ về nhà luôn, không phải không có tiền bắt taxi mà là lâu rồi mới về, cô muốn đi bộ để tham quan một vòng thành phố xem có thay đổi gì không và để có thể đến được nơi mà cô vẫn hay đến lúc trước cô còn ở đây. Sau một hồi tham quan khắp thành phố, Ji cảm thấy xa lạ với tất cả, mọi thứ đều thay đổi, không còn giống như 4 năm trước nữa, cũng may đường xá vẫn không thay đổi là mấy nên nó mới biết đường đi chứ nếu không chắc lạc rồi. Khi đã cảm thấy mỏi, Ji bắt taxi đến nơi đó, nơi mà ở đó nó có rất nhiều kỷ niệm tuổi thơ với đầy đủ vui, buồn. Quăn cái túi xách qua một bên, Ji thả phịch người nằm xuống bãi cỏ xanh mướt, nhắm mắt lại tận hưởng sự trong lành, mát mẽ. Từng cơn gió bay qua như khẽ đùa cợt với gương mặt xinh xắn của Ji, mấy sợi lông mi con vút cứ khẽ run nhẹ khi có một cơn gió đi qua, Ji chìm vào giấc ngủ. Cứ thế Ji ngủ ngon lành mà không hề biết chuyện gì đang xảy ra ở nhà.

________________________

Ông bà Park đứng đợi Ji đến 9h mà vẫn không thấy Ji đâu trong khi máy bay thì cất cánh lúc 8h.( Ua sao zậy ta, à thì ra là ông bà Park thì đón Ji ở cửa chính, còn Ji thì lại đi theo cổng vip mới chết, (đúng là cái con người... đi cổng vip mới chịu à) Đợi một hồi ông bà Park đành phải lên xe về nhà vì không thể cứ đợi ở đây mà không về chủ trì buổi tiệc ở nhà được. Mấy người khách ở nhà đang chờ đợi để được chiêm ngưỡng dung nhan của Park đại tiểu thư cho biết. Không phải vì cô ta đẹp ( tại có ai biết mặt đâu ) mà là vì gia cảnh cô ta ''đẹp'', phải coi cho biết mặt để còn biết màlấy lòng nữa chứ, nhưng cuối cùng mọi người đều phải thất vọng khi ông bà Park quay về tay không, chẳng có cô tiểu thư nào. Tất cả mọi người đều bắt đầu bàn tán '' cô ta chảnh quá, không chịu lộ diện cho người ta thấy nữa, đúng là con nhà giàu'', '' nghe nói ông bà Park đến đón nhưng không gặp cô ta thì phải'' ..... xì xào.... Tuy có tức giận chút ít nhưng ông bà Park vẫn cho mọi người nhập tiệc, và buổi tiệc đã được bắt đầu mà không có nhân vật chính. haizzzz

Lúc này ở góc của căn phòng có một con người đang cực kì tức giận với sự việc đang diễn ra ở đây.  Đó là đại thiếu gia nhà họ Ham: Ham eunjung,  chàng này cũng khá ''chảnh'' nên khi bị rơi vào hoàn cảnh bị bà Ham lôi cổ dậy từ sớm đến đây để xem mặt của Park Jiyeon vậy mà cuối cùng người chẳng thấy đâu chỉ thấy anh bị mất giấc ngủ ngon lành. Nói sao mà anh ta không tức đến nổ đom đóm mắt cơ chứ. Nhưng cơn tức giận cũng nhanh chóng được dập tắt khi có mấy người đẹp nhận ra Jung và bay đến làm quen khiến Jung sướng muốn chết ( mê gái dễ sợ ) cười đến nỗi chẳng thấy tổ quốc đâu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đâu phải tại Jung muốn mê gái như vầy đâu, chẳng qua là do ông trời quá thương Jung nên đã phú cho Jung một nhan sắc tuyệt trần, một thân thế cao sang, như thế thì cô nàng nào có thể không mê mệt cho được cơ chứ.

__________________

Về phần Ji ngủ một hồi thì cũng tỉnh dậy, chợt thấy đói nên cũng chịu đứng dậy xách túi lững thững đi về. Nàng vẫn hồi nhiên không biết ở nhà đang có chuyện lớn.

__________________ 

Bữa tiệc đang rất vui vẻ, mặc dù thiếu nhân vật chính nhưng những vị khách của chúng ta cũng đủ sức làm nó trở nên hào hứng, mọi người cùng trò chuyện, nhảy, uống rượu,...Còn ông Park thì đang rất giận, thật ra thì lo nhiều hơn, không biết là con gái cưng của mình đã đi đâu mất rồi. Lúc này cánh cửa lớn của nhà họ Park đột nhiên mở to. Mấy chục ngàn con mắt cùng hướng về một phía và cùng nhìn một người, người này không nói chắc ai cũng đoán được là ai rồi, thì là Park đại tiểu thư chứ còn ai vào đây, cũng như đã nói, tất cả mọi người đều không biết mặt Ji nên ban đầu ai cũng đơ ra, không biết cô gái đó là ai mà lại đến trong lúc này. Lúc này Jung đang vui vẻ cũng phải nhìn ra và..miệng Jung há to hết cỡ có thể, cô gái kia là ai mà lại xinh đến thế, cứ như một nàng tiên vừa mới ở trên trời xuống, dù trên người chỉ khoát một bô quần áo tầm thường là quan short lững và một chiếc áo thun nhưng nhìn vẫn thật sự cá tính, có nét hấp dẫn hơn người. Còn Ji thì đang đơ ra, cứ nghĩ là mình đi lộn nhà. Hôm nay cô trở về ba mẹ chẳng thèm ra đón mà lại ở nhà mở tiệc tùng thế này khiến cô có chút tức giận nhưng mà gương mặt thì vẫn tỏ ra điềm tỉnh, xem như không có chuyện gì. 

- Jiyeon! ông bà Park vừa gọi lớn vừa nhanh chân bước đến bên Ji.

Đến lúc này mọi người mới biết đây chính là Park tiểu thư, quả là xinh đẹp tuyệt trần. Còn Jung thì cũng bắt đầu ngậm miệng lại khi biết đây chính là người mà cô vừa rủa lúc nãy. Tuy Ji đẹp thiệt nhưng mà vì đang ghét Ji nên Jung cũng gạt luôn cái ý nghĩ sẽ tán tỉnh cô ta.

- Vâng.

Trái với vẻ mặt vui vẻ của ba mẹ, cô chỉ đáp ngắn gọn, gương mặt vẫn không cảm xúc.

Bà Park nhận ra thái độ của Ji và cũng hiểu được nguyên nhân nên nhanh chóng giải thích:

- Con đã đi đâu vậy, ba mẹ đến sân bay đón con nhưng chẳng thấy con đâu, ba mẹ đã đợi con rất lâu đó.

- Nhưng con cũng không thấy ba mẹ mà.

Ji ngạc nhiên

- Nhưng....

- A! con biết rồi, lúc nãy ba mẹ đón con ở cổng thường chứ gì, con đi cổng vip cơ mà. Vậy còn bữa tiệc này là sao?

Ji đã hiểu ra mọi chuyện nên cũng lấy lại thái độ vui vẻ 1 cách kín đáo.

- Ba mẹ tổ chức để mừng con về mà...

- Vậy là mọi người dành nhập tiệc khi không có nhân vật chính ư?

Ji mỉm cười nhẹ, lời nói có chút trêu chọc khiến mọi người phải lúng túng, phần vì câu hỏi của Ji, phần vì vẻ đẹp của con người trước mặt.

- À thì...

Ba mẹ Ji cũng không biết phải nói thế nào.

- Vậy thì không được rồi, con phải mau vào thay đồ để ra dự buổi tiệc dành cho con chứ nhỉ?

Ji lại tiếp tục mỉm cười mà không biết rằng đã vô tình đốn tim của biết bao nhiêu người rồi nhanh chóng bước vào trong.

Ông bà Park cũng theo sao và ra hiệu cho bữa tiệc tiếp tục. Ji vào phòng tắm rửa thay đồ và trang điểm nhẹ, đây là lần đầu ba giới thiệu cô với mọi người nên không thể để ba mất mặt. Sao khi trang điểm xong Ji bước ra ngoài. Mọi người lại một lần nữa được một phen bất ngờ trước sự biến hóa không tưởng của Ji, từ vẻ đẹp trong sáng, tự nhiên với bộ đồ đơn giản Ji biến thành một nàng công chúa đẹp lộng lẫy với chiếc vương miện xinh xinh bằng bạch kim lấp lánh trên đầu, trên người khoát bộ váy dạ hội sang trọng. Điều này lại vô tình làm tim của Jung phải loạn nhịp và phải tự trấn tỉnh bản thân bằng một cái nhéo đau điếng để lấy lại tinh thần. Ông bà Park thì giờ này đang vô cùng tự hào về cô công chúa của họ. Để đền bù cho việc đến trễ của mình, Ji nghĩ ra cách sẽ tặng mọi người 1 bản nhạc bằng violong. Cô nhẹ nhàng bước lên sân khấu cầm lấy mic từ tay người dẫn chương trình.

- Để xin lỗi mọi người tôi sẽ tặng mọi người  một bản nhạc bằng đàn violong, nếu cảm thấy hứng thú mong mọi người cho tôi một tràn pháo tay nào.

Ji vẫn thế, luôn là tâm điểm của mọi đám đông, cô vừa đứt lời thì ở bên dưới phát lên tràn vỗ tay thật lớn. Lúc này 1 gia nhân cầm cây violong lên cho Ji và cả căn phòng ngập tràn trong giai điệu du dương trầm bổng. Và dĩ nhiên kết thúc cũng bằng tràn pháo tay cực hào hứng, Ji cuối chào lễ phép rồi kết thúc phần trình diễn của mình. Vừa bước xuống sân khấu ông Park đã kéo Ji đi giới thiệu cho mọi người, miệng nói không ngớt còn Ji suốt buổi chỉ mỉm cười xã giao với mọi người mà không biết có một người cứ nhìn cô chằm chằm. ( ai dậy ta? mọi người biết đúng không? )

______________________________

Cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc, mọi người đã ra về hết trả lại không gian yên tỉnh cho căn nhà lớn. Trở về phòng sau khi đã trò chuyện với ba mẹ, Ji thả mình ra xuống giường sau khi tắm rửa và đánh một giấc, ngày mai sẽ có nhiều việc cho cô làm đây, appa nói sẽ giúp cô làm quen với CCM và sau 1 tuần cô sẽ chính thức đến làm ở đó.

______________________________

Au là mới tập viết thôi nên chắc k được hay mong mọi người thích nó. Neu thjk thi may ban coment nhak. co comment thi minh se viet tiep

~ bye bye ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro