Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó trong vô thức dụi mình vào một cái gì đó rất ấm áp, còn có mùi hương quen thuộc nữa nhưng mà nó không nghĩ ra được là gì. Nó chỉ biết rằng thứ này mang đến cho nó sự thoải mái bình yên và hạnh phúc mà thôi. Nó thật sự hy vọng mình mãi mãi có thể giữ cảm giác này nhưng mà một bàn tay vuốt ve gương mặt nó, bàn tay này lại mang đến chút gì đó lạnh lẽo khiến nó không khỏi khẽ rung mình. Nó nhíu nhíu mi, cố gắng mở mắt, đôi mắt nặng trịch , nó mở mắt ra nhìn, có hình bóng của ai đó, hình bóng rất quen thuộc mà bao lần nó đều nghĩ, đều tưởng tượng ra.

Bất giác nó mỉm cười, dường như đang tận hưởng thứ gì đó rất hạnh phúc vậy, nó vô thức gọi

"Chị, là chị à?" rồi lại mỉm cười

"Uhm , là chị, em còn mệt không?" nhưng trái hẳn với những giấc mơ lúc trước của nó, đáp lại chỉ có sự im lặng của căn phòng tĩnh lặng, hay hình ảnh ảo ảnh kia nhanh chóng biến mất thì lần này lại có người đáp lại. điều này lại làm cho nó giật mình, đưa tay cố nhu nhu mắt mình cho tỉnh thêm nữa.

Nó mở to mắt, bất ngờ khi nhìn thấy cô đang ngồi bên cạnh giường mình, chẳng những thế mà nó còn đang gối đầu lên đùi cô nữa. nó giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy mà hoàn toàn quên mất cái chân đau của mình, vì một loạt hành động vừa rồi nên cảm giác nhói đau nhanh chóng xuất hiện, nó nhanh chóng ôm chân rên khẽ

"Ah,, đau quá"

"Có sao không, sao tự dưng lại ngồi bật dậy như thế chứ?" cô nhìn thấy nó đau đến mức đổ mồ hôi hột thì lo lắng nói, tay bất giac muốn chạm đến vết mổ nhưng lại không dám vì sợ tổn thương nó nên bàn tay ngưng giữa không trung

"Hm.. em không sao, chỉ là hơi đau chút thôi, em uống thuốc giảm đau sẽ bớt lại rồi" nó nhăn nhăn mặt cố nhịn cơn đau nhưng vẫn rang nở nụ cười méo lệch cho cô xem, chắc hy vọng cô có thể có chút an tâm đi

"Sao chị lại ở đây, có phải hôm qua em làm ồn chị không ngũ được không, hay là chị cần gì, xin lỗi nha, hôm qua em .." nó còn đang miên mang nói thì cô đã ngăn lại đoạn diễn văn dài dòng này

"Hôm qua chị tình cờ đi ngang phòng em thôi, thấy em sốt nên mới vào thôi, mà sao sốt cũng không nói chị?" cô nhíu mày nhìn nó hỏi

"|Em không sao, em quen rồi" nó khẽ né tránh bàn tay cô đang định áp lên trán nó kiểm tra nhiệt độ

Cô khẽ khựng lại vì hành động của nó, gương mặt khẽ trùng xuống, lúc trước nó luôn thích những đụng chạm như thế nhưng mà bây giờ thì. Cô khẽ buồn, xem ra giống như em cô nói, là cô quá lạnh lùng, quá vô tâm nên vô tình tạo nên khoảng cách qua xa giữa hai người rồi,không biết rằng làm như thế nào để xóa đi những khoảng cách lạnh lùng này đi nữa.

Nó cũng không biết nên nói gì, nhưng nó thực sự không nghĩ đến cô lại chăm sóc nó cả đêm, trong lòng cũng có chút vui ,chút hạnh phúc. Ai mà không mong trong những lúc mình mêt mỏi, bệnh mà có một người bên cạnh quan tâm chứ, như thế thì so với những thứ khác còn hạnh phúc hơn rất nhiều lần kia. Bao lần trước, nó chỉ biết ôm ảo ảnh của cô vào mộng, không ai chăm sóc, những lúc đó có trời mới biết nó đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt,tim đau như thế nào đâu. Nó khẽ thở dài khi nhớ đến những giây phút đó nhưng may mắn giờ cũng đã qua rồi.

"Cảm ơn chị, nhưng mà em không sao đâu, chị cả đêm không ngũ rồi, hay là nghĩ một chút đi, em đi mua bữa sáng, hôm nay chị không bận gì chứ?" nó mỉm cười nhẹ nói, nhưng vừa nói thì vừa muốn xoay người bước xuống giường, với tay lấy cái băng chân đầu giường

Cô nhìn thấy thì nhanh tay giúp nó lấy rồi đỡ nó ngồi xoay lại.

"Không, hôm nay chắc đầu giờ trưa vào công ty một chút, chị được nghĩ vài hôm., chị không mệt, em muốn ăn gì, chị đi mua được rồi, chân em không tiện mà" cô nhíu mày không đồng ý nói

"Hì, không sao đâu, em đi được, chỉ là đi chậm chút thôi, chứ khu này chị không rành, đi lâu lắm, vậy để em đi mua nhanh về cho chị rồi chị nghĩ đi, chút còn lên công ty" nó nói, tay chuẩn bị mở băng băng cho mình , nhưng mà chỉ vừa cuối xuống thì cảm thấy choáng váng, nó khẻ rên, lấy tay xoa xoa hai thái dương của mình

"Sao thế, nhức đầu sao, mau lên giường nghĩ thêm đi, em chưa hết hẳn đâu, băng này băng như thế nào, để chị giúp em" cô nhanh chóng đỡ tay nó, rồi nhíu mày nói, trong giọng nói lộ ra đầy sự quan tâm

"Em không gì, chắc nằm quá nên máu không lưu thông thôi, chị đừng lo, em sốt như cơm bữa ấy, quen rồi, em tự băng được rồi" nói rồi nó nhanh chóng thành thục tự băng chân lại cho mình

Chỉ 2 từ quen rồi của nó làm cô thấy chạnh lòng, suốt ngày sốt sao, sức khỏe ngày càng không tốt đến thế sao. Lúc trước nó cũng nhiều bệnh thật nhưng mà cũng không đến mức như bây giờ, có phải do không ai chăm sóc nên mới như thế không. Mà những lúc bệnh như thế, có phải rất mệt, rất cô đơn, rất cần người bên cạnh không, ấy vậy mà những lúc đó nó chỉ có một mình, tự mình chống đỡ, tự mình an ủi , chăm sóc bản thân, nhất định sẽ rất tủi thân đúng không. Cô nhìn hình bóng nó đang đi ra ngoài, trong lòng lại nhói đau lên

Cô đứng dậy, nhìn trên giường nó còn rất nhiều thứ lỉnh khỉnh của đêm qua, mền gối cũng chưa xếp lại nữa . cô khẽ cười rồi giúp nó dọn dẹp. nhưng khi nhấc gối lên thì trong đó lại rơi ra một tờ giấy, không phải là một xấp giấy mới đúng, cô ngạc nhiên nhìn những thứ trên những tờ giấy đó . đều là tranh vẽ, được vẽ bằng bút chì, và tất cả đều là hình của cô

Có những bức vẻ là bức vẽ cô đang cười, đang nghiêm mặt, đang vui, đang buồn, đang tập trung và còn nhièu những thứ khác nữa. Còn một số nữa, còn khiến cô đau lòng hơn nữa, là vẽ cô và nó đang cười, đang cụng đầu vào nhau, đang nắm tay, đang mỉm cười. Cô không thích chụp ảnh hơn nữa cũng không dám, vì sợ để người khác nhìn thấy sẽ nghi ngờ nên giữa cô và nó dường như rất ít khi chụp ảnh, những bức ảnh chụp chung và có những hành động thân mật thì chắc chắn là không có rồi. Mà nó cũng không biết vẽ mà, sao có thể có được những bức vẽ này được, không lẽ là do dùng vi tính làm ra sao, không phải những đường nét trên đó rất thật, còn lưu lại dấu bút chì không thể là giả được.

Đằng sau bức ảnh lại là những dòng chú thích làm cô vừa cười vừa khóc

"Hôm nay chị vui chị cười nè"

"Chị ơi, chị đừng buồn mà, chị buồn em cũng sẽ buồn theo đó ;("

"Chị ơi, em thích lúc chị tập trung làm việc ah, cuốn hút lắm!!"

"Chị ơi, đừng giận em nữa, em không nói nhiều, không làm phiền chị đâu"

"Chị không chụp ảnh với em sao, em chỉ muốn lưu lại hình ảnh kỷ niệm của chúng ta thôi mà"

"Em thấy chị chụp với anh ta rất vui mà em thì ghét anh ta lắm ,nên em vẽ người bên cạnh chị thành em nè"

Cô khóc, khóc khi xem những dòng này, nó có làm gì sai sao, yêu một người là sai sao, quan tâm một người là sai sao. Không, nó không sai, chưa bao giờ sai, là cô sai, là cô đã quá điên rồ, ngu ngốc khi mà hết lần này đến lần này lại làm tổn thương nó. Thì ra bấy lâu nay nó luôn âm thầm quan tâm, quan sát cô, rồi chuốc lấy sự đau buồn, đau lòng nhưng lại luôn mỉm cười cho qua, nó chỉ mong ước những thứ bình thường mà những cặp đôi thường làm nhưng cũng chính điều đó cũng làm cho cô bực bội, nghĩ rằng đó chỉ là trỏ trẻ con mà thôi.

"Chị" nó đứng ngơ trước của khi nhìn thấy cô đang ôm trong lòng những bức ảnh vẽ của mình, gương mặt đang tràn đầy những giọt nước mắt,, cô đã nhìn thấy chúng rồi sao, sợ rằng sẽ lại nổi giận

"Xin lổi, em không phải cố tình đâu" nó bước nhanh đến , rồi ngồi bên cạnh cô nhẹ giọng nói, bàn tay nắm chặt không biết có nen lau đi nước mắt cho cô không nữa

"Em đang nói gì?" cô nhe giọng hỏi nó, có chút khó hiểu

"Em biết chị sợ chụp ảnh sẽ bị người khác biết cho nên không thích mà em còn vẽ hình như thế này,.Nhưng ma chị an tâm đi, em giấu kỹ lắm , bình thường không ai vào phòng hết sẽ không phát hiện ra đâu, chị đừng lo, nếu chị không thích, hm thì em sẽ mang bỏ hết" nó có chút không nỡ nhưng mà nếu như để cô không vui thì nó càng không nỡ hơn

"Không phải, không phải chị không thích chị xin lôi, lúc trước chị thật vô lý, chỉ là những bức hình, tại sao lại không thể, em đừng xé bó chúng, chúng rất đẹp" cô ôm khư khư lấy những bức trnah giống như đang giữ vật quý giá vậy

"Chị không giận vì chuyện này sao?" nó ngạc nhiên nhìn cô hỏi

"Không, chị không giận , chị phải xin lổi em mới đúng" cô lắc đầu nói, khi cô còn đang định tiếp tục thì tiếng chuông cửa vang lên, làm cả hai đều giật mình. Nó nhanh chóng lê chân đứng lên

"Chắc là Trịnh Doanh, hm để em xuống mở cửa, chị mệt thì nghĩ chút đi" nó nhẹ giọng nói

.

.

.

"Sao, hôm nay muốn ăn gì chế, để Mị nấu cho chế nha ?" lúc sau cô mới xuống nhà, thì đã nghe giọng oang oang của Trịnh Doanh kèm theo tiếng nồi chảo loảng xoảng chạm vào nhau

"Chế, chế nấu món gì mà người ăn được là được rồi" nó nhanh chóng trêu ghẹo

Nó của lúc trước là thế, luôn mỉm cười , luôn vui vẻ, trêu chọc mang tiếng cười cho mọi người nhưng mà bây giờ thì gương mặt chỉ còn nụ cười mỉm , chẳng còn những lời nói nhiều hay bông đùa như thế. Là do cô sao?

"2 người đang nói gì mà vui thế?" cô lên tiếng hỏi

"Chị, sao chị còn ở đây?" Trịnh Doanh thắc mắc hỏi

"Ah, tối qua tao bị sốt, chị tốt bụng ở lại giúp thôi" nó nhanh chóng trả lời, cô nhìn nó, có chút đau nhói, ừ, mối quan hệ này ngày từ đầu là cô không muốn công khai, là cô không muốn cho bất cư ai biết, là cô không có gan đối mặt

"Chị thật tốt, sao nào cục cưng của em bảo chị nhìn thế thôi chứ tốt bụng lắm , mà chị cũng giống như cục cưng của em vậy, ngoài lạnh trong nóng" Trịnh Doanh vui vẻ nói

"Cục cưng , mày sến hơn nữa được không?' nó nhíu mày nhìn nói

"Sao, mày GATO với tao hả, muốn thì ra mà gọi cho bạn gái bí ẩn của mày kia" Trịnh Doanh không chịu thua đáp lại

"Eh, nhiều chuyện quá nha" nó không vui nhíu mày nói khi mà nghe Trịnh Doanh nhắc đến người yêu của nó

"Hừ, mỗi lần nói đến là thế, người yêu bảo bối đó của mày đúng là trân quý, mày sinh nhật không đến, nếu không phải bạn già này của mày " chịu" đi chơi với mày, thì mày đã ôm cái bánh kem mà ngũ rồi. còn nữa, mày bệnh , cũng chả thấy cô ta đâu, vậy mà yêu thương mày sao?" Trịnh Doanh không vui lên tiếng nói, vẻ mặt hiện rõ sự bực mình

"Cô ấy bận không phải tao đã nói với mày rồi sao, thôi đừng nói nữa, mau mau nấu cơm đi,hôm qua chị cũng chăm tao cả đêm chưa ăn gì đó" nó vội lãng sang chuyện khác

"Chỉ biết lãng chuyện, thức ăn trong tủ lạnh của mày tao đem bỏ đó toàn mấy cái gì đâu"

"Mày bỏ cái gì?"

"Thì mấy cái thức ăn mày mua nè, để mấy bữa rồi, toàn những món cô ta thích chứ gì, nhiều lúc tao thật sự không biết mày bị gì nữa, rõ rang cô ta không đến, mà lúc nào cũng nấu sẵn những món cô ta thích để đợi rồi lại tự mình ăn, mày không ngán mà tao cũng ngán giùm mày" Trịnh Doanh vừa dọn dẹp vừa luôn mồm nói

Nó mỉm cười nhẹ nhìn co, cũng không biết nên nói gì nữa. nhưng ánh mắt cô lại đỏ lên nữa rồi

Cô còn nhớ nó luôn gọi những món cô thích ăn, hay là những buổi trưa nắng gay gắt, cũng siêng chở cô lên những quán khá xa nhưng nổi tiếng vói những món ngon cô thích. Rồi luôn miệng nói sẽ nấu ngon hơn như thế cho cô ăn nhưng mà lần nào cũng vì nhiều lý do mà cô chưa bao giờ nếm thử

Ngày ngày đầu nấu những món cô thích , ôm hy vọng cô có thẻ đến, tự mình vẽ hình hạnh phúc của hai người để san thỏa đi chút gì đó cô đơn, tự mình chúc mừng sinh nhật, tự mình ôm nỗi đau, thật ra còn bao nhiêu chuyện mà cô không biết, còn bao nhiêu thứ mà nó đã âm thầm làm mà cô không hề hay biết nữa đây.

p/s : mình viet bằng iPad, nên nếu có sailỗi chính tả hay gì, mọi người thông cảm giùm nha, tks 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro